[Edit]Xuyên Nhanh: Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ
Chương 8: Pháo Hôi Tìm Đường Chết (8)
Hoa Sinh Tương
22/03/2021
Edit + Beta: A Lãnh Lãnh Phong
____________________________
Bữa sáng kết thúc như thế nào Tô Đường đều không muốn nhớ lại.
Sau khi dùng bữa xong, Tần Lệ lại sai người đem dược đã sắc xong bưng tới. Tô Đường cũng không nghĩ đến việc uống. Dù sao hệ thống theo lời hệ thống nói, nàng có thời gian là ba năm để hoàn thành nhiệm vụ, trong ba năm này dù cho nàng có lăn lộn cái thân thể rách nát này như thế nào đi chăng nữa, đều sẽ không có việc gì.Truyện được đăng sớm nhất tại Viet Nam Overnight.
Tần Lệ ngón tay điểm điểm án kỉ, lười nhác mà nhìn nàng "Không muốn uống sao?"
Có lẽ là vừa mới ăn sáng xong, tâm tình của cẩu Hoàng đế hình như đã tốt hơn trước rất nhiều, ngay lúc Tô Đường đang chuẩn bị gật đầu, liền nghe hắn khẽ cười nói: "Vậy kéo đi ra ngoài chém đi."
Nghĩ đến việc nàng đi được hai bước thân thể liền có thể bị bệnh, không thể lăn lộn nàng quá mức liền cảm thấy có chút không thú vị, cho nên thời điểm Tần Lệ nói những lời này, thật sự cũng có vài phần quyết định.
Tô Đường nói cái gì cũng không nói, im lặng cầm lấy chén, không nói hai lời, một ngụm một ngụm đem bát thuốc đắng uống hết đến một giọt cũng không dám bỏ sót.
Uống xong, trong miệng toàn là vị đắng của thuốc làm cả khuôn mặt nàng vặn vẹo. Ngay lúc đang chuẩn bị đem vị đắng đang dần sinh sôi trong miệng này nuốt xuống, dư quang lại thoáng qua thấy khóe miệng Tần Lệ đang cong lên thể hiện rằng tâm tình hắn hiện giờ rất tốt. Tô Đường từ lúc nhìn thấy Tần Lệ đang cười cui vẻ, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, tên cẩu Hoàng đế kia sở dĩ giữ lại nàng bên người chẳng qua chỉ là muốn lăn lộn nàng, nhìn thấy nàng thống khổ hắn đều sẽ rất vui vẻ. Nếu nàng có thể làm cho hắn vui vẻ...
Cũng không có thời gian để nghĩ nhiều, Tô Đường căng da đầu, tận lực dùng ai oán ánh mắt nhìn hắn "Hoàng Thượng, có thể thưởng thần một viên mứt hoa quả sao?"
Nàng đem ai oán phát huy tới vô cùng nhuần nhuyễn, mà nàng diễn thành cái dạng này, tựa hồ thật sự chọc trúng tâm Tần Lệ.
Tần Lệ làm hoàng đế, không ai dám ở trước mặt hắn mà làm nũng với hắn. Từ trước hắn vẫn luôn khinh thường chính phụ hoàng của mình sẽ mềm lòng trước bộ dạng làm nũng kia của nàng. Hắn biết phụ hoàng hắn tuy rằng trong lòng vẫn luôn tồn tại sát ý đối với những đứa con của An vương, nhưng cho đến sau này, hắn tựa hồ như không còn nhìn thấy được sát ý kia nữa.
Có lẽ thật sự ứng câu nói 'lâu ngày si tình', nhưng là trong nhà Đế vương trước giờ chưa từng xuất hiện tình thân.
Nghĩ vậy, hắn cong môi, lộ ra một mặt châm chọc.
Thật buồn cười.
Bất quá hắn cũng không thể không thừa nhận, vật nhỏ có thể từ trong kẽ hở mà sinh tồn, đó là chẳng qua là diễn kịch. Nhưng lại so với người khác có thêm vài phần sinh động, liền tỷ như lúc này, hắn tựa hồ cũng có hiểu được tại sao trước kia phụ hoàng hắn lại thích nghe nàng làm nũng với mình, kể ra cũng thật là rất có ý tứ.Truyện được đăng sớm nhất tại Viet Nam Overnight.
Vì thế hắn vung tay lên "Chuẩn."
Tần Lệ trước giờ đều không dùng đồ ngọt, trong điện tự nhiên cũng sẽ không có người sắp xếp. Cho nên hiện giờ hắn hạ mệnh lệnh này, thực sự khiến không ít người kinh sợ.
Vậy nên An tiểu vương gia lần này là muốn phục sủng?
Người bên ngoài bàn tán cái gì, Tô Đường đều không hề biết. Dù sao ngay từ đầu nàng đã cố ý để mặc cẩu hoàng đế lăn lộn mình, tỷ như là làm nàng ngậm đắng nuốt cay chẳng hạn.
"Không ăn?" Tần Lệ nhìn nàng đang ngây ngốc, ngữ khí có chút không kiên nhẫn "Là muốn trẫm đút ngươi mới chịu ăn?"
Miệng thì thốt ra những lời nói không kiên nhẫn, nhưng tay lại rất thành thật, đem một viên mứt hoa quả nhét vào miệng nàng, phút cuối cùng còn không quên nói nàng một câu "Thật kiều khí."
Lời vừa thốt ra, trong điện vốn đã rất yên tĩnh lại càng vang lên mọi ngóc ngách. Tô Đường sau khi nghe xong những lời này, nghĩ nghĩ xem mình có nên quỳ xuống nữa không?
Mà Tần Lệ tựa hồ cũng không hề để ý, thấy nàng ăn xong một viên, còn thuận miệng hỏi nàng ăn ngon sao?
Đồ ăn do Ngự Thiện Phòng bưng lên, tất nhiên là ăn ngon. Tô Đường cũng thuận tiện đáp một tiếng "ngon" còn chưa có nói xong trong miệng lại bị nhét thêm một viên.
Kinh hỉ liên tiếp đến, Tô Đường dù sao cũng đã quá quen, thậm chí còn không quên nhét trả lại vào miệng hắn một viên coi như đáp lễ.
Dù sao ai cũng đều không đi theo nhẽ thường, vậy chúng ta cùng nhau tới.
Tần Lệ không kịp đề phòng bỗng dưng bị nàng nhét một viên mứt hoa quả vào miệng, thực sự sửng sốt một trận. Hắn thật sự không nghĩ tới nàng có thể to gan lớn mật như vậy.
Những cung hầu ở trong điện nhìn thấy một màn kia, khiếp sợ qua đi, đều nhanh chóng đem đầu mình cúi thấp xuống một chút.
Tô Đường ăn xong, cảm thấy trong lòng thật sự rất thoải mái, thậm chí còn lớn mật trước bao người dò hỏi "Hoàng Thượng, ăn ngon sao?"
Tần Lệ xuy một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ "Khó ăn."
Bất quá tuy nói như vậy, nhưng vẫn đem viên mứt hoa quả lúc trước nàng nhét vào miệng nuốt xuống.
Nói là giám sát việc học lễ nghi của nàng, nhưng Tần Lệ thực sự rất bận, căn bản không rảnh để ý tới nàng. Trong điện đốt than, ấm áp dễ chịu, Tô Đường chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở một bên, không bao lâu, liền mơ màng sắp ngủ.
Mắt thấy đầu nàng càng lúc càng cúi xuống thấp, Tần Lệ đột nhiên gọi "An khanh."
"An" rốt cuộc cũng chỉ là phong hào, thân phận chân chính của Tô Đường hẳn là họ "Tần", nhưng hiện giờ hắn đột nhiên chán ghét cái họ này.
Tô Đường xoa xoa mặt mình, buộc chính mình phải thanh tỉnh "Có thần."
Tần Lệ cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp nói thẳng "Trẫm lúc này không rảnh giám sát ngươi, chính mình đi đọc sách đi." Nói xong, còn chỉ chỉ vào giá sách lên cạnh mình.
Tô Đường không nghĩ nhiều, nhưng khi nàng đi đến trước ngăn tủ đựng sách kia, cả người đều choáng váng.
Ngọa tào, hắn tột cùng là đi chỗ nào mới có thể vơ vét được đống sách đó nha!
Tô Đường căng mắt mà nhìn đống sách trong ngăn tủ, nào là《độc sủng tiểu vương gia》,《 đế vương sủng ái 》, mấy cái này chẳng phải đều là thể loại tổng tài bá đạo yêu ta phiên bản cổ đại sao? Nếu là thường ngày Tô Đường không chừng sẽ có hứng thú coi vài quyển, nhưng mà khi vai chính biến thành chính bản thân mình thì...
Lại thêm việc Tần Lệ vẫn còn ở bên cạnh chậm rì rì nói "Nghiêm túc xem, đợi lát nữa trẫm muốn kiểm tra."
Tô Đường cảm thấy mặt mình hiện tại rất khó coi, nàng tùy ý cầm lấy 1 quyển, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Hoàn thượng, ngài xác định?"
Tần Lệ nghiền ngẫm nhìn nàng, vật nhỏ này còn đối với hắn chớp mắt một cái so với tấu chương trên bàn còn hấp dẫn hắn hơn.
Hắn từ trước đến nay là người tùy tâm sở dục, trong lòng nghĩ như vậy, liền thật sự đem tấu chương ném đến một bên, theo sau đứng lên đi tới bên cạnh nàng.
Tô Đường như lâm đại địch, ôm chặt quyển sách trên tay, lui về phía sau một bước.
Tần Lệ đem nàng quyển sách trên tay nàng rút ra, nghiêm túc nhìn nàng một lượt "An khanh, đừng xem thường những quên sách này. Tuy không biết là người phương nào viết ra, bất quá bên trong vẫn là có chỗ đáng khen." Hắn nói, còn thuận tiện đọc một đoạn " Lại nói về chuyện 'quỳ xuống hành lễ', ở đây hình như có một đoạn như vậy. 'An tiểu vương gia khom người, đối với Hoàng Thượng dập vạn phúc lễ, Hoàng Thượng thấy thế, hết sức không tha......"
Tô Đường nghệt mặt, rốt cuộc nghe không nổi nữa,"Hoàng Thượng, vạn phúc lễ là lễ nghi của hậu phi. Mà thần là triều thần, hậu phi là hậu phi."Truyện được đăng sớm nhất tại Viet Nam Overnight.
Tần Lệ ngậm cười "Trẫm đương nhiên biết được, bất quá trong quyển sách này An tiểu vương gia, cũng không phải là triều thần." Hắn nói, đột nhiên tiến lên một bước.
Đôi mắt của Tần Lệ rất đẹp, chỉ tiếc bên trong lệ khí quá nặng, làm người khác không dám tinh tế thưởng thức.
"Nói đến cũng có ý tứ, An tiểu vương gia bên trong sách này cùng An khanh một chữ cũng không có khác." Dứt lời, cũng không biết hắn phát cái gì điên, cư nhiên đem mặt dí sát vào người nàng.
Tô Đường da đầu tê dại, nàng cho rằng hình hảnh này cũng đã là khủng bố nhất rồi. Ai ngờ, hắn còn có thể đem giới hạn này trực tiếp vứt đi. Tỷ như lúc này, thằng nhãi này cư nhiên nắm nàng cằm, ngay cả trong mắt lệ khí đều che giấu che kín, ánh mắt thâm tình nhìn nàng, không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú. Cuối cùng, nếu không có cái cười kinh thường, thật sự chính là một nam tử thâm tình a.
"Trầm lần đầu tiên phát hiện, thì ra An khanh bên cạnh Trẫm so với phế vật trong sách kia lại càng thêm động lòng người."
Da đầu Tô Đường lần này cũng không còn căng muốn đứt nữa mà là toàn bộ đều nổ tung.
Cẩu hoàng đế đây là điên rồi đi, lại dám chơi cái trò giả tình cảm.
Nhưng mà, cái mà làm cho người ta thật sự sợ hãi nhất mới là hệ thống thật lâu chưa từng xuất hiện đột nhiên đinh một tiếng online.
"Đinh, chỉ số hắc hóa giảm xuống 5%, trước mặt chỉ số hắc hóa: 95%."
Tô Đường:...... A, nam nhân đều là đại móng heo!
____________________________
Bữa sáng kết thúc như thế nào Tô Đường đều không muốn nhớ lại.
Sau khi dùng bữa xong, Tần Lệ lại sai người đem dược đã sắc xong bưng tới. Tô Đường cũng không nghĩ đến việc uống. Dù sao hệ thống theo lời hệ thống nói, nàng có thời gian là ba năm để hoàn thành nhiệm vụ, trong ba năm này dù cho nàng có lăn lộn cái thân thể rách nát này như thế nào đi chăng nữa, đều sẽ không có việc gì.Truyện được đăng sớm nhất tại Viet Nam Overnight.
Tần Lệ ngón tay điểm điểm án kỉ, lười nhác mà nhìn nàng "Không muốn uống sao?"
Có lẽ là vừa mới ăn sáng xong, tâm tình của cẩu Hoàng đế hình như đã tốt hơn trước rất nhiều, ngay lúc Tô Đường đang chuẩn bị gật đầu, liền nghe hắn khẽ cười nói: "Vậy kéo đi ra ngoài chém đi."
Nghĩ đến việc nàng đi được hai bước thân thể liền có thể bị bệnh, không thể lăn lộn nàng quá mức liền cảm thấy có chút không thú vị, cho nên thời điểm Tần Lệ nói những lời này, thật sự cũng có vài phần quyết định.
Tô Đường nói cái gì cũng không nói, im lặng cầm lấy chén, không nói hai lời, một ngụm một ngụm đem bát thuốc đắng uống hết đến một giọt cũng không dám bỏ sót.
Uống xong, trong miệng toàn là vị đắng của thuốc làm cả khuôn mặt nàng vặn vẹo. Ngay lúc đang chuẩn bị đem vị đắng đang dần sinh sôi trong miệng này nuốt xuống, dư quang lại thoáng qua thấy khóe miệng Tần Lệ đang cong lên thể hiện rằng tâm tình hắn hiện giờ rất tốt. Tô Đường từ lúc nhìn thấy Tần Lệ đang cười cui vẻ, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, tên cẩu Hoàng đế kia sở dĩ giữ lại nàng bên người chẳng qua chỉ là muốn lăn lộn nàng, nhìn thấy nàng thống khổ hắn đều sẽ rất vui vẻ. Nếu nàng có thể làm cho hắn vui vẻ...
Cũng không có thời gian để nghĩ nhiều, Tô Đường căng da đầu, tận lực dùng ai oán ánh mắt nhìn hắn "Hoàng Thượng, có thể thưởng thần một viên mứt hoa quả sao?"
Nàng đem ai oán phát huy tới vô cùng nhuần nhuyễn, mà nàng diễn thành cái dạng này, tựa hồ thật sự chọc trúng tâm Tần Lệ.
Tần Lệ làm hoàng đế, không ai dám ở trước mặt hắn mà làm nũng với hắn. Từ trước hắn vẫn luôn khinh thường chính phụ hoàng của mình sẽ mềm lòng trước bộ dạng làm nũng kia của nàng. Hắn biết phụ hoàng hắn tuy rằng trong lòng vẫn luôn tồn tại sát ý đối với những đứa con của An vương, nhưng cho đến sau này, hắn tựa hồ như không còn nhìn thấy được sát ý kia nữa.
Có lẽ thật sự ứng câu nói 'lâu ngày si tình', nhưng là trong nhà Đế vương trước giờ chưa từng xuất hiện tình thân.
Nghĩ vậy, hắn cong môi, lộ ra một mặt châm chọc.
Thật buồn cười.
Bất quá hắn cũng không thể không thừa nhận, vật nhỏ có thể từ trong kẽ hở mà sinh tồn, đó là chẳng qua là diễn kịch. Nhưng lại so với người khác có thêm vài phần sinh động, liền tỷ như lúc này, hắn tựa hồ cũng có hiểu được tại sao trước kia phụ hoàng hắn lại thích nghe nàng làm nũng với mình, kể ra cũng thật là rất có ý tứ.Truyện được đăng sớm nhất tại Viet Nam Overnight.
Vì thế hắn vung tay lên "Chuẩn."
Tần Lệ trước giờ đều không dùng đồ ngọt, trong điện tự nhiên cũng sẽ không có người sắp xếp. Cho nên hiện giờ hắn hạ mệnh lệnh này, thực sự khiến không ít người kinh sợ.
Vậy nên An tiểu vương gia lần này là muốn phục sủng?
Người bên ngoài bàn tán cái gì, Tô Đường đều không hề biết. Dù sao ngay từ đầu nàng đã cố ý để mặc cẩu hoàng đế lăn lộn mình, tỷ như là làm nàng ngậm đắng nuốt cay chẳng hạn.
"Không ăn?" Tần Lệ nhìn nàng đang ngây ngốc, ngữ khí có chút không kiên nhẫn "Là muốn trẫm đút ngươi mới chịu ăn?"
Miệng thì thốt ra những lời nói không kiên nhẫn, nhưng tay lại rất thành thật, đem một viên mứt hoa quả nhét vào miệng nàng, phút cuối cùng còn không quên nói nàng một câu "Thật kiều khí."
Lời vừa thốt ra, trong điện vốn đã rất yên tĩnh lại càng vang lên mọi ngóc ngách. Tô Đường sau khi nghe xong những lời này, nghĩ nghĩ xem mình có nên quỳ xuống nữa không?
Mà Tần Lệ tựa hồ cũng không hề để ý, thấy nàng ăn xong một viên, còn thuận miệng hỏi nàng ăn ngon sao?
Đồ ăn do Ngự Thiện Phòng bưng lên, tất nhiên là ăn ngon. Tô Đường cũng thuận tiện đáp một tiếng "ngon" còn chưa có nói xong trong miệng lại bị nhét thêm một viên.
Kinh hỉ liên tiếp đến, Tô Đường dù sao cũng đã quá quen, thậm chí còn không quên nhét trả lại vào miệng hắn một viên coi như đáp lễ.
Dù sao ai cũng đều không đi theo nhẽ thường, vậy chúng ta cùng nhau tới.
Tần Lệ không kịp đề phòng bỗng dưng bị nàng nhét một viên mứt hoa quả vào miệng, thực sự sửng sốt một trận. Hắn thật sự không nghĩ tới nàng có thể to gan lớn mật như vậy.
Những cung hầu ở trong điện nhìn thấy một màn kia, khiếp sợ qua đi, đều nhanh chóng đem đầu mình cúi thấp xuống một chút.
Tô Đường ăn xong, cảm thấy trong lòng thật sự rất thoải mái, thậm chí còn lớn mật trước bao người dò hỏi "Hoàng Thượng, ăn ngon sao?"
Tần Lệ xuy một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ "Khó ăn."
Bất quá tuy nói như vậy, nhưng vẫn đem viên mứt hoa quả lúc trước nàng nhét vào miệng nuốt xuống.
Nói là giám sát việc học lễ nghi của nàng, nhưng Tần Lệ thực sự rất bận, căn bản không rảnh để ý tới nàng. Trong điện đốt than, ấm áp dễ chịu, Tô Đường chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở một bên, không bao lâu, liền mơ màng sắp ngủ.
Mắt thấy đầu nàng càng lúc càng cúi xuống thấp, Tần Lệ đột nhiên gọi "An khanh."
"An" rốt cuộc cũng chỉ là phong hào, thân phận chân chính của Tô Đường hẳn là họ "Tần", nhưng hiện giờ hắn đột nhiên chán ghét cái họ này.
Tô Đường xoa xoa mặt mình, buộc chính mình phải thanh tỉnh "Có thần."
Tần Lệ cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp nói thẳng "Trẫm lúc này không rảnh giám sát ngươi, chính mình đi đọc sách đi." Nói xong, còn chỉ chỉ vào giá sách lên cạnh mình.
Tô Đường không nghĩ nhiều, nhưng khi nàng đi đến trước ngăn tủ đựng sách kia, cả người đều choáng váng.
Ngọa tào, hắn tột cùng là đi chỗ nào mới có thể vơ vét được đống sách đó nha!
Tô Đường căng mắt mà nhìn đống sách trong ngăn tủ, nào là《độc sủng tiểu vương gia》,《 đế vương sủng ái 》, mấy cái này chẳng phải đều là thể loại tổng tài bá đạo yêu ta phiên bản cổ đại sao? Nếu là thường ngày Tô Đường không chừng sẽ có hứng thú coi vài quyển, nhưng mà khi vai chính biến thành chính bản thân mình thì...
Lại thêm việc Tần Lệ vẫn còn ở bên cạnh chậm rì rì nói "Nghiêm túc xem, đợi lát nữa trẫm muốn kiểm tra."
Tô Đường cảm thấy mặt mình hiện tại rất khó coi, nàng tùy ý cầm lấy 1 quyển, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Hoàn thượng, ngài xác định?"
Tần Lệ nghiền ngẫm nhìn nàng, vật nhỏ này còn đối với hắn chớp mắt một cái so với tấu chương trên bàn còn hấp dẫn hắn hơn.
Hắn từ trước đến nay là người tùy tâm sở dục, trong lòng nghĩ như vậy, liền thật sự đem tấu chương ném đến một bên, theo sau đứng lên đi tới bên cạnh nàng.
Tô Đường như lâm đại địch, ôm chặt quyển sách trên tay, lui về phía sau một bước.
Tần Lệ đem nàng quyển sách trên tay nàng rút ra, nghiêm túc nhìn nàng một lượt "An khanh, đừng xem thường những quên sách này. Tuy không biết là người phương nào viết ra, bất quá bên trong vẫn là có chỗ đáng khen." Hắn nói, còn thuận tiện đọc một đoạn " Lại nói về chuyện 'quỳ xuống hành lễ', ở đây hình như có một đoạn như vậy. 'An tiểu vương gia khom người, đối với Hoàng Thượng dập vạn phúc lễ, Hoàng Thượng thấy thế, hết sức không tha......"
Tô Đường nghệt mặt, rốt cuộc nghe không nổi nữa,"Hoàng Thượng, vạn phúc lễ là lễ nghi của hậu phi. Mà thần là triều thần, hậu phi là hậu phi."Truyện được đăng sớm nhất tại Viet Nam Overnight.
Tần Lệ ngậm cười "Trẫm đương nhiên biết được, bất quá trong quyển sách này An tiểu vương gia, cũng không phải là triều thần." Hắn nói, đột nhiên tiến lên một bước.
Đôi mắt của Tần Lệ rất đẹp, chỉ tiếc bên trong lệ khí quá nặng, làm người khác không dám tinh tế thưởng thức.
"Nói đến cũng có ý tứ, An tiểu vương gia bên trong sách này cùng An khanh một chữ cũng không có khác." Dứt lời, cũng không biết hắn phát cái gì điên, cư nhiên đem mặt dí sát vào người nàng.
Tô Đường da đầu tê dại, nàng cho rằng hình hảnh này cũng đã là khủng bố nhất rồi. Ai ngờ, hắn còn có thể đem giới hạn này trực tiếp vứt đi. Tỷ như lúc này, thằng nhãi này cư nhiên nắm nàng cằm, ngay cả trong mắt lệ khí đều che giấu che kín, ánh mắt thâm tình nhìn nàng, không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú. Cuối cùng, nếu không có cái cười kinh thường, thật sự chính là một nam tử thâm tình a.
"Trầm lần đầu tiên phát hiện, thì ra An khanh bên cạnh Trẫm so với phế vật trong sách kia lại càng thêm động lòng người."
Da đầu Tô Đường lần này cũng không còn căng muốn đứt nữa mà là toàn bộ đều nổ tung.
Cẩu hoàng đế đây là điên rồi đi, lại dám chơi cái trò giả tình cảm.
Nhưng mà, cái mà làm cho người ta thật sự sợ hãi nhất mới là hệ thống thật lâu chưa từng xuất hiện đột nhiên đinh một tiếng online.
"Đinh, chỉ số hắc hóa giảm xuống 5%, trước mặt chỉ số hắc hóa: 95%."
Tô Đường:...... A, nam nhân đều là đại móng heo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.