Chương 95
Hạ Thu
10/10/2017
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ tết, An An dẫn ta bay đi Bắc Kinh, tìm mẹ.
Hiện tại giao thông vô cùng phát triển, đi lại thuận tiện đến mức ta còn chưa kịp điều chỉnh tâm tình thì đã vèo một phát tới nơi. An An nắm tay, ta kéo xuống máy bay.
Ta cố gắng giãy giụa vào phút chót, “Tôi bỗng nhớ ra quên mang theo con gấu bông mình thích nhất rồi!” Thật ra là gạt người, hoàn toàn không có con gấu bông nào hết.
“Có mang.”
Có cái đầu cậu ấy! Tôi lừa cậu nên cậu lừa tôi lại?
Ta ôm thật chặt cây cột ở bên cạnh, hô to, “Xạo!” Xạo xạo xạo!
“Tôi không phải là con gấu cậu thích nhất, muốn ôm nhất mỗi tối sao?”
Nói mấy lời xấu hổ với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc! Xin lỗi, cả người bỗng nhiên mềm nhũn, không còn sức giữ cột, vì vậy, bị bắt đi.
“Cậu là con gấu quỷ thì có chứ gấu bông gì…” Rõ ràng người bị ôm mỗi tối là ta.
Ta ngồi trong xe ngắm nhìn từng tòa nhà cao ngất bên đường. Cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, con người bắt đầu chú ý tới hoàn cảnh sinh hoạt hơn, ngày trước thủ đô nổi tiếng nhiều khu u ám, nay dưới sự cải tạo của các nhà hoa học, đã trở thành trời xanh mây trắng, cây cối sum xuê tươi tốt, mặt đường sạch sẽ, nhìn thấy tươi mát hẳn.
Mẹ An An tên Trình Nhã Ngữ, An An đã cho ta xem hình trước, là một phụ nữ xinh đẹp tao nhã, vừa nhìn đã biết có tri thức hiểu lễ nghĩa, nụ cười mỉm dịu dàng càng làm bật lên khí chất quý phái hơn người. Hai anh em An An đã thừa hưởng tất cả ưu điểm về ngoại hình của cả cha và mẹ, thật khiến người ta hâm mộ!
Mặc dù ta đã luôn căng thẳng suốt đường đi, nhưng khi đến nơi, để không khiến An An mất mặt, ta lập tức cố gắng trấn định, ngẩng đầu ưỡn ngực theo sát An An đi vào nhà họ Tống. diávễn/àds/dàndb/lê"quý.dôbdn Sau khi ly hôn với Trang Dân Sơ, Trình Nhã Ngữ đã tái hôn với Tống Dao Chi, nghe nói là một người si tình đã thích dì Trình rất nhiều năm, rốt cuộc đạt thành ước nguyện.
Người giúp việc đón lấy hành lý trong tay An An, định giúp An An cởi áo khoác, nhưng An An từ chối, tự mình cởi, sau đó giúp ta cởi áo khoác ra cùng móc lên giá. Vào phòng khách, đầu tiên ta bị thu hút bởi khuôn mặt vui vẻ của Tống Dao Chi, không giống kiểu trầm ổn uy nghiêm của Trang Dân Sơ, Tống Dao Chi trông lịch sự tao nhã, mang một đôi kính cận gọng bạc, lộ ra phong độ của người trí thức, mặc dù không trẻ, lại có sức hấp dẫn riêng của người trưởng thành. Còn mẹ An An, cũng mỉm cười dịu dàng, ánh mắt ôn hòa. Tóm lại hai người đều có vẻ ngoài trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Dưới sự chào đón ấm áp của hai người, chút căng thẳng trong lòng ta đã dần biến mất.
“Trên đường bị kẹt xe à? Có lạnh không?” Tống Dao Chi hỏi. Ta cười đáp, “Không ạ.”
An An bổ sung thêm, “Vẫn kẹt như mọi khi.”
Tống Dao Chi cười cảm thán, “Hai đứa còn trẻ còn sức, chứ mẹ con vừa tới mùa đông là tay chân lạnh lẽo như băng, dù trong nhà có ấm bao nhiêu vẫn vậy. Đúng là già rồi!”
Trình Nhã Ngữ liếc xéo Tống Dao Chi một cái. Tống Dao Chi lập tức giơ tay làm cử chỉ xin tha thứ. Trình Nhã Ngữ quay sang nhìn ta, An An lập tức cầm tay ta nói, “Đây là người yêu của con, Giang Tư.”
An An lộ liễu khiến ta vô cùng cảm động lại có chút xấu hổ, xem ra da mặt của ta cũng không dày như trong tưởng tượng.
Trình Nhã Ngữ bật cười, nói, “Mẹ vừa nhìn Giang Tư một cái đã cho là mẹ muốn ăn cậu ấy? Bảo vệ dữ?” kèm theo ánh mắt chế nhạo.
An An vốn luôn nghiêm túc trước mặt người ngoài, đối diện với Trình Nhã Ngữ lại không giống, khẽ cười nói, “Chẳng phải chú Tống cũng bảo vệ mẹ như vậy sao?”
Tống Dao Chi nghe nhắc tới mình, lập tức gật đầu tán thành, “Không sai!” vẻ mặt phớt tỉnh vô cùng thú vị. Ta thấy mọi người vui vẻ nói đùa, cũng nhịn không được bật cười khúc khích.
Trình Nhã Ngữ nói, “Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Mau ngồi xuống nghỉ một lát rồi ăn cơm! Mặc dù đi máy bay thì nhanh, nhưng quá trình ngồi xe tới lui sân bay không cũng đủ mệt rồi, chớ nói chi trên đường còn kẹt xe.”
An An gật đầu, kéo ta ngồi xuống.
Trình Nhã Ngữ hỏi thăm ta mấy tuổi, đang làm gì, trong nhà có những ai này nọ. Dù sao cũng sắp làm bạn với con trai mình cả đời không tới mức truy hỏi mười tám đời tổ tông nhưng ít nhất cũng phải hỏi một chút tin tức cơ bản là lẽ thường tình, chẳng có cha mẹ nào nghe con trai nói muốn kết hôn thì đồng ý luôn không thèm hỏi lấy một tiếng, nếu là ta, ta cũng làm vậy thôi.
Gia đình thì ta nói về cha mẹ nuôi, thật ra ta đã sớm xem họ là cha mẹ ruột của mình. Còn nghề nghiệp, không đợi ta nói, An An đã trả lời giùm ta. diên.xdàasdf/đàn/lê"qýy/quyddsonoo Trình Nhã Ngữ không hỏi nữa, lắc đầu nói với Tống Dao Chi, “Lần đầu tiên thấy nó lo lắng cho một người tới vậy! Em hiểu rồi, nó không tới trưng cầu ý kiến của em, mà chỉ là cho em thấy mặt vậy thôi, ý tứ rất rõ ràng: cho mấy người trông thấy người tôi muốn kết hôn, mặc kệ mấy người có đồng ý hay không, tôi vẫn chọn!”
An An nghe xong, dạ một tiếng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Trình Nhã Ngữ than thở, “Con lớn không nghe mẹ.”
Ta dù mặt đỏ tai hồng vẫn cố gắng trấn định (da mặt đã từ từ dày hơn), hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Tống Dao Chi tiếp lời, “Anh thích tính Trang Cận, rất quả quyết! Nếu lúc trước anh cũng được như vậy thì đã không trơ mắt nhìn em kết hôn với Trang Dân Sơ rồi.” Tống Dao Chi không kiêng dè gọi thẳng tên Trang Dân Sơ trước mặt An An, xem ra quan hệ giữa hai người cũng không tệ.
Trình Nhã Ngữ lắc đầu vẻ bất đắc dĩ, sau đó phất tay, kêu mọi người đi ăn cơm.
Trên bàn cơm, Trình Nhã Ngữ không thèm để ý tới Tống Dao Chi và An An, chỉ nói chuyện với ta, đề tài thì đủ loại, vô cùng thú vị. Hai người càng nói càng hăng, hoàn toàn không dừng lại được.
Ăn cơm xong, mọi người về phòng ngủ trưa một hồi, xế chiều lại ra phòng khách uống trà nói chuyện phiếm.
“Con nói muốn đi Thổ Nhĩ Kỳ ngồi khinh khí cầu?”
Ta gật đầu, “Dạ, còn muốn đi nhảy Bungee! Có điều vẫn chưa có thời gian rảnh.” sau đó liếc An An với ánh mắt u oán.
Trình Nhã Ngữ nhìn Tống Dao Chi nói, “Em cũng muốn đi nhảy Bungee và ngồi khinh khí cầu thử!” kèm ánh mắt u oán giống ta.Mặt Tống Dao Chi và An An vẫn thản nhiên như thường, thờ ơ bưng ly trà lên uống một hớp.
Ta cảm thấy rất thoải mái khi nói chuyện với vợ chồng dì Trình, không hề có chút áp lực nào, cả hai vừa thú vị lại bình dị gần gũi.
Tối, sau khi tắm rửa xong, ta và An An nằm dài trên giường, trưa đã ngủ nhiều nên giờ không thấy buồn ngủ lắm, đang lúc ta nghĩ có phải đã thành công vượt qua cửa ải mẹ An An rồi hay không, An An đột nhiên lên tiếng, “Tôi chỉ có rảnh lúc đi hưởng tuần trăng mật.”
“Thì sao?” Ta nghiêng đầu nhìn An An, khó hiểu hỏi lại.
“Nếu cậu muốn đi Thổ Nhĩ Kỳ hoặc nơi nào khác, tôi có thể sắp xếp trong khoảng thời gian đó.” Giọng điệu vô cùng thản nhiên, thản nhiên đến mức ta cho là An An đang nói mấy chuyện đơn giản như hôm nay thời tiết không tệ lắm chẳng hạn, nhất thời không kịp phản ứng. Khi ta hiểu ra, lập tức ngồi bật dậy, kéo áo ngủ của An An, hưng phấn hỏi, “Thật không? Có thật không? Cậu sẽ cùng nhảy Bungee, cùng ngồi khinh khí cầu, cùng đi leo thác với tôi? Chúng ta nhảy Bungee hai người một lúc thử đi, nhất định là rất kích thích!”
“Cậu chắc chắn cậu dám nhảy từ độ cao hai trăm mét xuống?” Giọng An An có vẻ khinh bỉ vô cùng rõ ràng.
“Đừng có coi thường tôi quá!”
“Cậu đã tự tin như vậy thì tôi sẽ quay phim từ đầu tới cuối.”
“Quay thì quay, ai sợ! Đừng tới lúc đó lại sợ tới mức không dám quay là được, ha ha ha!”
“Ha ha…”
Bọn ta kết thúc cuộc nói chuyện bằng mấy câu khinh bỉ nhau, sau đó, ngủ, hoàn toàn quên mất cưới còn chưa cưới lấy đâu ra tuần trăng mật mà rối rắm.
Tống Dao Chi và Trình Nhã Ngữ chỉ có một đôi song sinh trai và gái mười bốn tuổi, hôm qua không thấy, nghe nói là đã đi qua nhà ông nội chơi. Ăn sáng xong, ta và An An ngồi phơi nắng đọc sách bên cửa sổ, đúng như câu ‘năm tháng yên bình’!
Lúc này tiếng gõ cửa cốc cốc bỗng vang lên, kèm theo một giọng nói nghe có vẻ rất hưng phấn, “Anh! Anh tới sao không nói với tụi em một tiếng!”
An An giới thiệu, “Đây là em trai tôi tên Tống Kham Nhiên, còn một đứa em gái nữa là Tống Khanh Nhiên, anh em sinh đôi, trước đã nói với cậu.”
An An thấy ta gật đầu rồi mới khép quyển sách trong tay lại, chuyển từ tư thế nửa dựa vào ghế thành ngồi thẳng, sau đó cất giọng nói, “Vào đi, cửa không khóa.”
An An vừa dứt lời, cửa đã bị mở ra, một thiếu niên hấp tấp xông vào, mặt mày sáng sủa tràn trề sức sống, theo sau là một thiếu nữ mặc áo khoác nỉ màu kem, mắt ngọc mày ngài, vô cùng thanh tú.
Ta cười chào hai đứa. An An định giới thiệu bọn ta cho nhau. Ta sợ An An dạy hư bọn nhỏ, bèn giành nói, “Anh là Giang Tư, bạn của anh tụi em.” Đừng nói kiểu như đây là người yêu của anh này nọ, mắc cỡ chết! Mỗi lần nhớ tới lời giới thiệu của An An hôm qua là ta lại muốn độn thổ.
Thiếu niên cười nói, “Em tên Tống Kham Nhiên” sau đó chỉ em gái bên cạnh, “Đây là em gái em, Tống Khanh Nhiên.”
An An liếc ta một cái, sau đó hỏi Tống Kham Nhiên, “Hai đứa qua nhà nội hả? Ông bà nội vẫn khỏe chứ?”
Tống Kham Nhiên đang tò mò quan sát ta, nghe An An hỏi, lập tức đáp, “Vẫn khỏe ạ! Tinh thần và thân thể đều tốt!”
“Vậy thì tốt rồi.”
Tống Khanh Nhiên chợt thốt lên, “Anh, anh này đẹp trai quá!”
Tống Kham Nhiên cười nhạo, “Con gái con đứa nói mấy lời này trước mặt người ta mà không biết ngượng!”
Tống Khanh Nhiên hất cằm xem thường, “Mắc mớ gì! Em đang khen chứ có chê đâu mà sợ!”
Ta cười nói, “Cám ơn lời khen của em. Em cũng rất xinh đẹp, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu!”
“Không cần cám ơn. A, cám ơn anh!”
Hai anh em nhà này rất thú vị, mặc dù em gái nói chuyện hơi ngây ngô, nhưng hai anh em được dạy dỗ cực tốt, trừ lúc ban đầu hơi vội vàng một chút, lúc sau lại rất lễ phép chu đáo, thỉnh thoảng trong lời nói lộ ra vài phần bồng bột của tuổi trẻ, đúng là thanh xuân tươi đẹp!
Lúc cặp sinh đôi đi rồi, ta hỏi An An, “Vừa mới nói chuyện với mấy người trẻ bọn tôi, cậu có cảm giác gì?”
An An liếc ta một cái, hỏi lại, “Mấy người trẻ bọn tôi?”
“Ừ! Vừa nhìn đã biết tôi và cặp sinh đôi là cùng lứa, luôn lộ ra vẻ phấn chấn bồng bột của tuổi trẻ!”
“Thật sao? Tôi lại thấy cậu rất lão luyện.” An An nói với vẻ mặt đứng đắn, tay lại đặt lên mông ta vuốt tới vuốt lui. Đúng là ma chưởng! Đã là ma chưởng thì ai có thể thoát nổi?
“Ngụy trang thất bại! Đang bị công phá!” Ta lập tức ôm lấy An An, miệng thao thao bất tuyệt ý đồ thể hiện ta không hề lão luyện chút nào chỉ là bị người khác dụ dỗ thôi.
Bọn ta, trẻ người non dạ, nên mới dễ dàng bị quyến rũ như vậy!
Hiện tại giao thông vô cùng phát triển, đi lại thuận tiện đến mức ta còn chưa kịp điều chỉnh tâm tình thì đã vèo một phát tới nơi. An An nắm tay, ta kéo xuống máy bay.
Ta cố gắng giãy giụa vào phút chót, “Tôi bỗng nhớ ra quên mang theo con gấu bông mình thích nhất rồi!” Thật ra là gạt người, hoàn toàn không có con gấu bông nào hết.
“Có mang.”
Có cái đầu cậu ấy! Tôi lừa cậu nên cậu lừa tôi lại?
Ta ôm thật chặt cây cột ở bên cạnh, hô to, “Xạo!” Xạo xạo xạo!
“Tôi không phải là con gấu cậu thích nhất, muốn ôm nhất mỗi tối sao?”
Nói mấy lời xấu hổ với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc! Xin lỗi, cả người bỗng nhiên mềm nhũn, không còn sức giữ cột, vì vậy, bị bắt đi.
“Cậu là con gấu quỷ thì có chứ gấu bông gì…” Rõ ràng người bị ôm mỗi tối là ta.
Ta ngồi trong xe ngắm nhìn từng tòa nhà cao ngất bên đường. Cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, con người bắt đầu chú ý tới hoàn cảnh sinh hoạt hơn, ngày trước thủ đô nổi tiếng nhiều khu u ám, nay dưới sự cải tạo của các nhà hoa học, đã trở thành trời xanh mây trắng, cây cối sum xuê tươi tốt, mặt đường sạch sẽ, nhìn thấy tươi mát hẳn.
Mẹ An An tên Trình Nhã Ngữ, An An đã cho ta xem hình trước, là một phụ nữ xinh đẹp tao nhã, vừa nhìn đã biết có tri thức hiểu lễ nghĩa, nụ cười mỉm dịu dàng càng làm bật lên khí chất quý phái hơn người. Hai anh em An An đã thừa hưởng tất cả ưu điểm về ngoại hình của cả cha và mẹ, thật khiến người ta hâm mộ!
Mặc dù ta đã luôn căng thẳng suốt đường đi, nhưng khi đến nơi, để không khiến An An mất mặt, ta lập tức cố gắng trấn định, ngẩng đầu ưỡn ngực theo sát An An đi vào nhà họ Tống. diávễn/àds/dàndb/lê"quý.dôbdn Sau khi ly hôn với Trang Dân Sơ, Trình Nhã Ngữ đã tái hôn với Tống Dao Chi, nghe nói là một người si tình đã thích dì Trình rất nhiều năm, rốt cuộc đạt thành ước nguyện.
Người giúp việc đón lấy hành lý trong tay An An, định giúp An An cởi áo khoác, nhưng An An từ chối, tự mình cởi, sau đó giúp ta cởi áo khoác ra cùng móc lên giá. Vào phòng khách, đầu tiên ta bị thu hút bởi khuôn mặt vui vẻ của Tống Dao Chi, không giống kiểu trầm ổn uy nghiêm của Trang Dân Sơ, Tống Dao Chi trông lịch sự tao nhã, mang một đôi kính cận gọng bạc, lộ ra phong độ của người trí thức, mặc dù không trẻ, lại có sức hấp dẫn riêng của người trưởng thành. Còn mẹ An An, cũng mỉm cười dịu dàng, ánh mắt ôn hòa. Tóm lại hai người đều có vẻ ngoài trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Dưới sự chào đón ấm áp của hai người, chút căng thẳng trong lòng ta đã dần biến mất.
“Trên đường bị kẹt xe à? Có lạnh không?” Tống Dao Chi hỏi. Ta cười đáp, “Không ạ.”
An An bổ sung thêm, “Vẫn kẹt như mọi khi.”
Tống Dao Chi cười cảm thán, “Hai đứa còn trẻ còn sức, chứ mẹ con vừa tới mùa đông là tay chân lạnh lẽo như băng, dù trong nhà có ấm bao nhiêu vẫn vậy. Đúng là già rồi!”
Trình Nhã Ngữ liếc xéo Tống Dao Chi một cái. Tống Dao Chi lập tức giơ tay làm cử chỉ xin tha thứ. Trình Nhã Ngữ quay sang nhìn ta, An An lập tức cầm tay ta nói, “Đây là người yêu của con, Giang Tư.”
An An lộ liễu khiến ta vô cùng cảm động lại có chút xấu hổ, xem ra da mặt của ta cũng không dày như trong tưởng tượng.
Trình Nhã Ngữ bật cười, nói, “Mẹ vừa nhìn Giang Tư một cái đã cho là mẹ muốn ăn cậu ấy? Bảo vệ dữ?” kèm theo ánh mắt chế nhạo.
An An vốn luôn nghiêm túc trước mặt người ngoài, đối diện với Trình Nhã Ngữ lại không giống, khẽ cười nói, “Chẳng phải chú Tống cũng bảo vệ mẹ như vậy sao?”
Tống Dao Chi nghe nhắc tới mình, lập tức gật đầu tán thành, “Không sai!” vẻ mặt phớt tỉnh vô cùng thú vị. Ta thấy mọi người vui vẻ nói đùa, cũng nhịn không được bật cười khúc khích.
Trình Nhã Ngữ nói, “Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Mau ngồi xuống nghỉ một lát rồi ăn cơm! Mặc dù đi máy bay thì nhanh, nhưng quá trình ngồi xe tới lui sân bay không cũng đủ mệt rồi, chớ nói chi trên đường còn kẹt xe.”
An An gật đầu, kéo ta ngồi xuống.
Trình Nhã Ngữ hỏi thăm ta mấy tuổi, đang làm gì, trong nhà có những ai này nọ. Dù sao cũng sắp làm bạn với con trai mình cả đời không tới mức truy hỏi mười tám đời tổ tông nhưng ít nhất cũng phải hỏi một chút tin tức cơ bản là lẽ thường tình, chẳng có cha mẹ nào nghe con trai nói muốn kết hôn thì đồng ý luôn không thèm hỏi lấy một tiếng, nếu là ta, ta cũng làm vậy thôi.
Gia đình thì ta nói về cha mẹ nuôi, thật ra ta đã sớm xem họ là cha mẹ ruột của mình. Còn nghề nghiệp, không đợi ta nói, An An đã trả lời giùm ta. diên.xdàasdf/đàn/lê"qýy/quyddsonoo Trình Nhã Ngữ không hỏi nữa, lắc đầu nói với Tống Dao Chi, “Lần đầu tiên thấy nó lo lắng cho một người tới vậy! Em hiểu rồi, nó không tới trưng cầu ý kiến của em, mà chỉ là cho em thấy mặt vậy thôi, ý tứ rất rõ ràng: cho mấy người trông thấy người tôi muốn kết hôn, mặc kệ mấy người có đồng ý hay không, tôi vẫn chọn!”
An An nghe xong, dạ một tiếng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Trình Nhã Ngữ than thở, “Con lớn không nghe mẹ.”
Ta dù mặt đỏ tai hồng vẫn cố gắng trấn định (da mặt đã từ từ dày hơn), hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Tống Dao Chi tiếp lời, “Anh thích tính Trang Cận, rất quả quyết! Nếu lúc trước anh cũng được như vậy thì đã không trơ mắt nhìn em kết hôn với Trang Dân Sơ rồi.” Tống Dao Chi không kiêng dè gọi thẳng tên Trang Dân Sơ trước mặt An An, xem ra quan hệ giữa hai người cũng không tệ.
Trình Nhã Ngữ lắc đầu vẻ bất đắc dĩ, sau đó phất tay, kêu mọi người đi ăn cơm.
Trên bàn cơm, Trình Nhã Ngữ không thèm để ý tới Tống Dao Chi và An An, chỉ nói chuyện với ta, đề tài thì đủ loại, vô cùng thú vị. Hai người càng nói càng hăng, hoàn toàn không dừng lại được.
Ăn cơm xong, mọi người về phòng ngủ trưa một hồi, xế chiều lại ra phòng khách uống trà nói chuyện phiếm.
“Con nói muốn đi Thổ Nhĩ Kỳ ngồi khinh khí cầu?”
Ta gật đầu, “Dạ, còn muốn đi nhảy Bungee! Có điều vẫn chưa có thời gian rảnh.” sau đó liếc An An với ánh mắt u oán.
Trình Nhã Ngữ nhìn Tống Dao Chi nói, “Em cũng muốn đi nhảy Bungee và ngồi khinh khí cầu thử!” kèm ánh mắt u oán giống ta.Mặt Tống Dao Chi và An An vẫn thản nhiên như thường, thờ ơ bưng ly trà lên uống một hớp.
Ta cảm thấy rất thoải mái khi nói chuyện với vợ chồng dì Trình, không hề có chút áp lực nào, cả hai vừa thú vị lại bình dị gần gũi.
Tối, sau khi tắm rửa xong, ta và An An nằm dài trên giường, trưa đã ngủ nhiều nên giờ không thấy buồn ngủ lắm, đang lúc ta nghĩ có phải đã thành công vượt qua cửa ải mẹ An An rồi hay không, An An đột nhiên lên tiếng, “Tôi chỉ có rảnh lúc đi hưởng tuần trăng mật.”
“Thì sao?” Ta nghiêng đầu nhìn An An, khó hiểu hỏi lại.
“Nếu cậu muốn đi Thổ Nhĩ Kỳ hoặc nơi nào khác, tôi có thể sắp xếp trong khoảng thời gian đó.” Giọng điệu vô cùng thản nhiên, thản nhiên đến mức ta cho là An An đang nói mấy chuyện đơn giản như hôm nay thời tiết không tệ lắm chẳng hạn, nhất thời không kịp phản ứng. Khi ta hiểu ra, lập tức ngồi bật dậy, kéo áo ngủ của An An, hưng phấn hỏi, “Thật không? Có thật không? Cậu sẽ cùng nhảy Bungee, cùng ngồi khinh khí cầu, cùng đi leo thác với tôi? Chúng ta nhảy Bungee hai người một lúc thử đi, nhất định là rất kích thích!”
“Cậu chắc chắn cậu dám nhảy từ độ cao hai trăm mét xuống?” Giọng An An có vẻ khinh bỉ vô cùng rõ ràng.
“Đừng có coi thường tôi quá!”
“Cậu đã tự tin như vậy thì tôi sẽ quay phim từ đầu tới cuối.”
“Quay thì quay, ai sợ! Đừng tới lúc đó lại sợ tới mức không dám quay là được, ha ha ha!”
“Ha ha…”
Bọn ta kết thúc cuộc nói chuyện bằng mấy câu khinh bỉ nhau, sau đó, ngủ, hoàn toàn quên mất cưới còn chưa cưới lấy đâu ra tuần trăng mật mà rối rắm.
Tống Dao Chi và Trình Nhã Ngữ chỉ có một đôi song sinh trai và gái mười bốn tuổi, hôm qua không thấy, nghe nói là đã đi qua nhà ông nội chơi. Ăn sáng xong, ta và An An ngồi phơi nắng đọc sách bên cửa sổ, đúng như câu ‘năm tháng yên bình’!
Lúc này tiếng gõ cửa cốc cốc bỗng vang lên, kèm theo một giọng nói nghe có vẻ rất hưng phấn, “Anh! Anh tới sao không nói với tụi em một tiếng!”
An An giới thiệu, “Đây là em trai tôi tên Tống Kham Nhiên, còn một đứa em gái nữa là Tống Khanh Nhiên, anh em sinh đôi, trước đã nói với cậu.”
An An thấy ta gật đầu rồi mới khép quyển sách trong tay lại, chuyển từ tư thế nửa dựa vào ghế thành ngồi thẳng, sau đó cất giọng nói, “Vào đi, cửa không khóa.”
An An vừa dứt lời, cửa đã bị mở ra, một thiếu niên hấp tấp xông vào, mặt mày sáng sủa tràn trề sức sống, theo sau là một thiếu nữ mặc áo khoác nỉ màu kem, mắt ngọc mày ngài, vô cùng thanh tú.
Ta cười chào hai đứa. An An định giới thiệu bọn ta cho nhau. Ta sợ An An dạy hư bọn nhỏ, bèn giành nói, “Anh là Giang Tư, bạn của anh tụi em.” Đừng nói kiểu như đây là người yêu của anh này nọ, mắc cỡ chết! Mỗi lần nhớ tới lời giới thiệu của An An hôm qua là ta lại muốn độn thổ.
Thiếu niên cười nói, “Em tên Tống Kham Nhiên” sau đó chỉ em gái bên cạnh, “Đây là em gái em, Tống Khanh Nhiên.”
An An liếc ta một cái, sau đó hỏi Tống Kham Nhiên, “Hai đứa qua nhà nội hả? Ông bà nội vẫn khỏe chứ?”
Tống Kham Nhiên đang tò mò quan sát ta, nghe An An hỏi, lập tức đáp, “Vẫn khỏe ạ! Tinh thần và thân thể đều tốt!”
“Vậy thì tốt rồi.”
Tống Khanh Nhiên chợt thốt lên, “Anh, anh này đẹp trai quá!”
Tống Kham Nhiên cười nhạo, “Con gái con đứa nói mấy lời này trước mặt người ta mà không biết ngượng!”
Tống Khanh Nhiên hất cằm xem thường, “Mắc mớ gì! Em đang khen chứ có chê đâu mà sợ!”
Ta cười nói, “Cám ơn lời khen của em. Em cũng rất xinh đẹp, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu!”
“Không cần cám ơn. A, cám ơn anh!”
Hai anh em nhà này rất thú vị, mặc dù em gái nói chuyện hơi ngây ngô, nhưng hai anh em được dạy dỗ cực tốt, trừ lúc ban đầu hơi vội vàng một chút, lúc sau lại rất lễ phép chu đáo, thỉnh thoảng trong lời nói lộ ra vài phần bồng bột của tuổi trẻ, đúng là thanh xuân tươi đẹp!
Lúc cặp sinh đôi đi rồi, ta hỏi An An, “Vừa mới nói chuyện với mấy người trẻ bọn tôi, cậu có cảm giác gì?”
An An liếc ta một cái, hỏi lại, “Mấy người trẻ bọn tôi?”
“Ừ! Vừa nhìn đã biết tôi và cặp sinh đôi là cùng lứa, luôn lộ ra vẻ phấn chấn bồng bột của tuổi trẻ!”
“Thật sao? Tôi lại thấy cậu rất lão luyện.” An An nói với vẻ mặt đứng đắn, tay lại đặt lên mông ta vuốt tới vuốt lui. Đúng là ma chưởng! Đã là ma chưởng thì ai có thể thoát nổi?
“Ngụy trang thất bại! Đang bị công phá!” Ta lập tức ôm lấy An An, miệng thao thao bất tuyệt ý đồ thể hiện ta không hề lão luyện chút nào chỉ là bị người khác dụ dỗ thôi.
Bọn ta, trẻ người non dạ, nên mới dễ dàng bị quyến rũ như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.