Em À, Mình Yêu Nhau Vào Tháng Chín
Chương 36: Âm thanh đóng cửa rất khẽ
Trần Minh Thơ
27/03/2023
Phương Viên không thỏa mãn với cách môi chạm môi mà còn đụng chạm vào nhiều điểm nhạy cảm khác trên cơ thể như ngực, mông, vòng ba cô. Đã hôn còn động chạm, vuốt ve khắp thân người khiến Lâm Dao rạo rực như lửa đốt.
Hơi thở càng dồn dập, nóng bỏng, cả cơ thể cô cũng phát nhiệt theo. Nụ hôn mang cảm giác chiếm hữu, không cho cô ý định từ chối. Ban đầu anh chỉ muốn hôn để truyền tải tình yêu đơn thuần, nhưng sau đó do những kích thích mà chuyển sang nụ hôn tình dục một cách chóng vánh.
Cô cảm nhận được thằng nhỏ gần chân mình đang dần tỉnh dậy sau giấc ngủ ngàn Thu. Bàn tay trên eo trượt xuống vòng ba gợi cảm “cực phẩm” thế gian. Bán tay phía trước tháo dây cột ngang thắt lưng, cô ấy nhận thấy điều khác thường lập tức rời khỏi môi anh, nắm lấy tay anh hốt hoãng nói:
- Em vừa mới tắm xong.
Giọng nói anh thiếu hơi, tiếng thở hòa cùng tiếng nói, dục vọng làm mờ mắt.
- Nhưng anh chưa tắm.
Nói xong Phương Viên kéo dây cột khỏi eo cô vứt luôn xuống đất, rồi tiếp tục trao nhau nụ hôn, tay anh di chuyển theo sóng lưng đỡ lấy đầu cô rồi từ từ ngả lưng về phía sau cùng cô nằm xuống giường.
- Anh muốn em ngay và luôn!
Anh dùng tay còn lại của mình từ từ cỡi áo cô ra. Lâm Dao cũng giúp anh cỡi bỏ áo vest bên ngoài, cỡi luôn chiếc cà vạt rờm rà tiếp đến là áo sơ mi đen đầy nam tính bên trong.
Khi cả hai không còn quần áo để che, Phương Viện vội vàng ngồi dậy, quỳ trên người cô, nắm lấy chân cô đặt lên đùi anh, nôn nóng đưa vật nam tính đến gần vùng tam giác vàng. Chẳng thèm thực hiện đoạn dạo đầu trực tiếp đâm mạnh vào khiến Lâm Dao thốn đến tận rốn, trợn mắt nhìn trời, há to miệng, một tay nắm lấy tay chồng, một tay túm lấy ga trải giường, hét lên trong đau đớn:
- A a... Phương Viên...
Anh nhấp vài cái cho cô quen cảm giác rồi tăng tốc dần dần, không chần chừ, anh rướn người vuốt ve mặt vợ, lướt ngón tay lên mũi cho Lâm Dao biết là "Anh yêu em". Cuối cùng, Phương Viên cúi đầu thấp giọng an ủi:
- Ngoan! Anh thương.
Vừa dứt câu, thân thể cô đã rung lắc liên hồi theo anh, chúng mạnh mẽ như từng đợt sóng ngoài khơi xa đánh vào bờ, vừa hung hăng vừa thô bạo. Trong cơn rối loạn, cô không còn hiểu gì hết, chẳng biết cả điều chồng đang làm. Sau đêm đầu tiên hôm ấy cô biết anh ưa "Cảm giác mạnh".
Trên giường là thế nhưng trong cuộc sống thường ngày Phương Viên lại là người rất chỉnh chu và thương yêu vợ. Thế nhưng khi đêm về anh lại như một người khác hẳn.
Phương Viên thô bạo trong phòng ngủ, Lâm Dao vừa sợ nhưng vẫn yêu chồng vì nghĩ hôm nay là ngày cuối ở cạnh nhau nên anh bạo *** hơn cũng là điều dễ hiểu.
- Ưmmm... hưmmh... umm... Ahh~
Anh cúi đầu xuống, thời điểm hai môi chạm nhau, dường như anh mãi chẳng muốn buông cô ra. Càng yêu nhiều thì anh càng hôn đắm đuối.
Chính từ đêm hôm đó, hình ảnh của một người đàn ông cô luôn xem là đạo mạo và hiền lành đã tiêu tan.
......o0o......
...Một tiếng sau......
Phương Viên từ phòng tắm bước ra với chiếc áo vest nâu đậm và chiếc quần âu màu nâu nhạt, phối cùng sơ mi trắng sọc xanh nước biển, chiếc cà vạt màu đen bước đến giường, ngồi xuống cạnh Lâm Dao, nhìn cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ với những vết bầm tím trên người, anh đưa tay sờ vào những dấu vết do mình mạnh tay vô tình để lại.
Phương Viên thở dài nhìn cô, chính anh cũng không nghĩ mình ***** *** đến vậy, mỗi lần dục vọng dâng lên giống như dã thú ẩn sâu trong người lòng bừng tỉnh.
Phương Viên nhìn vào đồng hồ, thời gian sắp đến, anh sắp phải rời đi và thật sự không muốn điều đó, anh ấy cúi người đặt một nụ hôn lên đôi môi cô, như thay anh nói lời tạm biệt với cô ấy.
......o0o......
Bên dưới phòng khách Phương Điền đi qua đi lại dưới lầu mắt liên tục nhìn lên phía trên như chờ đợi ai đó, Phương Viên từ trên lầu kéo vali xuống vội vã bước đến chổ cha.
- Xin lỗi, con hơi lâu.
Ông cầm lấy vali bên tay mình kéo đi.
- Nhanh lên! Không còn nhiều thời gian nữa!
Ông bước đến gần vợ chạm tay bà nói:
- Anh đi.
Bà gật đầu, Phương Viên bước đến ôm lấy mẹ dặn dò:
- Mẹ ở nhà nhớ giữ sức khỏe, mẹ lớn tuổi rồi, mấy việc nặng cứ nhờ bé Thu nó làm!
Không ai chịu đựng nổi việc phải rời xa, bà giấu nghẹn ngào vổ lưng con trai, tay kia lén lút lau đi nước mắt.
- Hai cha con đi đường cẩn thận! Qua tới đó rồi nhớ gọi điện qua đây để mẹ yên tâm.
Anh buông mẹ ra mím môi cố mỉm cuời.
- Con biết rồi, còn việc nữa, con giao Lâm Dao lại cho mẹ! Thấy cô ấy về khuya hay bỏ bữa thì nhớ nhắc nhở giúp con, nói với cô ấy đừng thức khuya làm việc vì sẽ hại mắt, đừng làm việc quá sức!
- Ừ, mẹ biết rồi, thôi hai cha con đi nhanh cho kịp chuyến bay!
Anh kéo vali theo sau Phương Điền ra xe, Lục Xuyên mở cốp ở ngoài đợi, thấy họ đến liền nhanh chân chạy đến cầm lấy hai chiếc vali kéo ra sau xe, hai cha con mở cửa xe lên xe, Lục Xuyên đóng cốp lại, trở lại ghế lái khởi động xe Rolls-Royce lăn bánh rời khỏi khuông viên biệt thự.
Phương Viên lưu luyến, quay đầu ra sau, mắt nhìn lên hướng phòng Lâm Dao nơi có ánh đèn sáng nổi bật khiến anh lưu luyến. Phương Điền vổ vai anh khích lệ:
- Một tháng thôi không lâu đâu!
Phương Viên quay lại nhìn cha hỏi:
- Chổ nghỉ chân thu xếp chưa?
Ông gật đầu buông tay xuống, gác chân hình chữ bát, đặt hai tay trên đùi mình nói:
- Cha thuê khách sạn gần đó rồi, con yên tâm!
......o0o......
Đường phố lúc này còn khá vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có một vài chiếc xe chạy qua. Những chiếc đèn cao áp đã tắt, ánh sáng xanh dịu nhẹ bao trùm không gian, gợi một cảm giác mát lành. Không khí thanh vắng, thỉnh thoảng, vang động tiếng rao của những người bán hàng rong. Tiếng rao của họ vang động khắp không gian.
Mặt trời lấp ló sau những bụi cây phía đông. Ánh nắng vàng nhè nhẹ xuyên qua kẽ lá, nhẹ nhàng đánh thức vạn vật đang say ngủ, những chiếc lá thì thầm đánh thức bình minh. Những giọt sương trong vắt phản chiếu ánh nắng như những viên ngọc lấp lánh.
Đang chìm trong giấc ngủ say, Lâm Dao bị đánh thức bởi tiếng chim hót líu lo ngoài ban công. Cô ấy đột nhiên mở to mắt tỉnh táo ngay, nhìn sang bên giường đã không thấy chồng bên cạnh. Cô bật người dậy hụt hẫng nhìn quanh phòng, vậy là anh đã đi từ đêm qua rồi.
Đột ngột rơi vào khoảng không, cảm giác như bị thiếu mất đi một cái gì một cách đột ngột, bị thiếu hẳn.
Lâm Dao phải cắn chặt môi để không bật ra ngoài tiếng nấc. Đôi khi cô thấy mình yếu đuối đến không ngờ, chỉ muốn bật khóc to cho vơi bớt chua chát.
Anh lại đi công tác dài ngày. Người ta chỉ có 60 năm cuộc đời thôi mà anh đã dành đến 2/3 cuộc đời đi công tác. Nhưng cô ấy quen rồi, quen với nhịp độ đi công tác của anh, cô đã biết giấu đi những nỗi buồn, chờ mong, hờn ghen, những giọt nước mắt để anh yên lòng.
......o0o......
...Tại Quỳ Châu......
Phương Viên cùng cha và trợ lý đến mỏ quặn tìm hiểu. Vừa bước xuống xe, chủ nhân mỏ quặn đã đứng đợi sẳn bước đến tiếp đón:
- Đến sớm thế?
Ông ta vươn tay ra ý muốn bắt tay làm quen.
- Xin chào, tôi là Nhã Kiến Văn, chủ nhân của mỏ quặn phỉ thúy này, rất vinh dự.
Phương Điền đưa tay ra bắt tay xã giao.
- Xin chào tôi tên Phương Điền, còn đây là Phương Viên con trai tôi...
Ông chỉ tay về phía Lục Xuyên giới thiệu:
- Người phía sau đây là Lục Xuyên.
Nhã Kiến Văn bước đến lịch sự bắt tay.
- Xin chào, mong mọi người thích nơi này.
Phương Viên hai tay chống hông đi về phía trước, đảo mắt nhìn xung quanh. Mỏ ngọc phỉ này có hình dài, dạng bán nguyệt, chạy theo hướng Đông Bắc dài khoảng 18km, chỗ rộng nhất là 6,5km. Lục Xuyên rời nhóm, cầm trên tay bộ dụng cụ bước đến gần những phiến đá, ngồi xổm xuống mở túi dụng cụ ra lấy đồ nghề bắt đầu thực hiện kiểm nghiệm.
Ông chủ thấy anh có hứng thú liền bước đến, mỉm cười lịch sự nói:
- Cậu có hứng thú đi tham quan một chút không?
Phương Viên gật đầu đi cùng cha và trợ lý, vừa đi ông chủ vừa nói:
- Tôi đã mời rất nhiều nhà giám định đến đây kiểm chứng qua rồi, đây đúng là mỏ phỉ thúy, nếu mọi người ở đây còn nghi ngờ có thể gọi người của mình tới kiểm tra thêm lần nữa.
Phương Viên quay qua hỏi:
- Tại sao bác lại muốn bán mỏ phỉ thúy này đi vậy?
Nhã Kiến Văn tỏ vẻ sầu não, ánh nhìn sang trái.
- Là một người thích phỉ thúy, khi phát hiện nơi này có phỉ thúy tôi rất vui mừng, nhưng để khai thác và gia công thì chi phí rất tốn kém... ừm, thú thật tôi đang làm ăn thua lỗ, mắc nợ ngân hàng trên dưới hơn 5 tỷ, tôi muốn cho thuê mỏ đá quý này đi để trả nợ ngân hàng rồi còn dư số vốn đem gầy dựng lại sự nghiệp.
Lý do ông ta đưa ra rất thuyết phục, vừa nghe mọi người đã tin. Nhã Kiến Văn cười tươi chỉ tay xung quanh những phiến đá xung quanh nói:
- Những thứ mọi người thấy trước mặt không phải chỉ là một tảng đá thông thường đâu, ẩn sâu bên trong nó chính là vô số phỉ thúy rực rỡ đang chờ đợi người khai thác.
Ông ấy chỉ tay xuống lớp đá dưới chân mình cười to.
- Không chừng mọi cũng đang đạp trên những viên phỉ thúy có giá trị hàng tỷ đó hahaaa.
Tính cách ông chủ hài hước, hóm hỉnh, khiến ba người họ có cảm tình ngay khi gần đầu gặp mặt.
Nhã Kiến Văn liếc mắt nhìn Phương Viên thăm dò:
- Nếu cậu thích tôi có thể chuyển nhượng lại ngay bây giờ, luật sư cũng đã mời đến rồi, giấy tờ cũng đã chuẩn bị xong.
Anh có chút bất ngờ, nhướng mày nhìn ông ấy.
- Bác làm gì nôn nóng như vậy? Đó là những gì bác nói, tôi còn chưa đích thân kiểm chứ, đá ở đây tôi cũng chưa cắt một viên làm sao có thể tin rằng đây thực sự là mỏ phỉ thúy chứ.
Nhã Kiến Văn nhăn mặt phất tay, tỏ thái độ thiếu kiên nhẫn nói:
- Ngay từ đầu tôi đã nói cậu có thể kiểm chứng bất cứ khi nào mình muốn rồi còn gì?
Ông ta chỉ về ngôi nhà gỗ đóng tạm phía trước nói:
- Bên trong nhà gỗ có đầy đủ dụng cụ kiểm nghiệm cùng máy cắt, nếu cậu thích bây giờ cũng có thể chọn một viên đá rồi làm ngay, nhưng trước khi làm tôi muốn cho ba người xem cái này...
Ông ta đưa tay vào trong túi áo vest lấy ra viên phỉ thúy tím có giá trị hàng chục tỷ cho họ xem.
- Mấy ngày trước trong lúc kiểm tra địa hình nơi đây, tôi phát hiện ra viên phỉ thúy tím hiếm có này ở trong bãi quặn của mình.
Hai mắt Phương Điền dường như sáng lên, ông bước đến vừa đi vừa lấy kính ra đeo cầm viên phỉ thúy rực rỡ sắc tím trong tay Nhã Kiến Văn nhìn cho rõ, vẻ mặt ông mừng rỡ nói:
- Ở trong mỏ quặn của ông mà tìm ra được một viên phỉ thúy tím tốt như vậy đúng là điều đáng mừng...
Ông đưa tay nâng kính mình lên quay ra sau nói với con trai:
- Con cũng tận mắt thấy rồi mà? Quyết định của cha đâu có sai, cha nói ở đây chính là mỏ khoáng sản vô tận thì chính là vậy.
Phương Điền đưa lại viên đá cho ông chủ nôn nóng muốn ký giấy chuyển nhượng:
- Như những gì thỏa thuận trước đó, chúng ta có thể ký hợp đồng ngay bây giờ rồi, còn giá cả cậu cứ việc nói! Tiền bạc với chúng tôi không phải vấn đề! Cậu muốn tiền mặt hay chuyển khoảng?
Hai mắt Nhã Kiến Văn như sáng lên, nụ cười trên môi rạng rỡ hơn.
- Ông chủ Điền thích thì tốt quá, nào chúng qua bên kia, tôi sẽ cho ông xem qua hợp đồng!
Phương Viên đưa tay ra cản họ lại, anh không vui với quyết định chớp nhoáng này của cha.
- Khoang đã! Cha à, chỉ vì một viên phỉ thúy tím mà vội vàng ký hợp đồng vậy à? Nó gần cả ngàn tỷ đó, nên suy nghĩ kỹ trước khi quyết định chứ?
Ông ấy bật lưỡi thành tiếng kêu để tỏ ý bực mình, chê bai anh:
- Sao con rắc rối quá vậy?
Anh khom người xuống, ôm khối đá dưới chân mình tiến về phía căn nhà gỗ phía trước, vừa đi vừa nói:
- Mặc kệ, trước nay con đều làm việc như vậy, chắc chắn rồi mới quyết định.
Phương Điền quay qua nhìn Nhã Kiến Văn cười xòa xấu hổ.
- Hahaa, con trai tôi là vậy đó.
Nói xong ba người cùng nhau vào nhà gỗ, vừa bước vào đã thấy anh cắt viên đá ra làm hai từ khi nào. Bên trong ngoài đá thì không có gì cả, Phương Viên nghiêng đầu nhướng mày nhìn Nhã Kiến Văn nhún vai nói:
- Phỉ thúy bên trong đâu?
Những nét hớn hở trên mặt Phương Điền duỗi ra rồi bẵng đi một lúc, ông không nói gì nữa lặng lẻ nhìn con trai.
Tên chủ quặn khó xử đưa tay lên chạm vào môi, đảo mắt qua lại tìm câu trả lời, chính lúc này Phương Điền nghĩ thông rồi lại lên tiếng:
- Trời ơi! Nói con cố tình làm khó người ta đúng là không sai. Không phải bất cứ viên đá nào trong mỏ quặn thì đều sẽ cắt ra được ngọc phỉ thuý bên trong. Việc có cắt được phỉ thúy hay không á... Là chuyện hoàn toàn hên - xui.
Ông chủ Nhã chỉ tay về phía anh hùa theo Phương Điền.
- Đúng đúng, hơn nữa tảng đá này do cậu nhặt bừa mà chẳng quan sát gì, nó chỉ là một khối đá bình thường thôi!
Ông ta bước đến kệ gỗ ôm hai viên đá mà mình tìm được trong mỏ quặn ra đặt lên bàn, vừa thở dốc vừa nói:
- Với kinh nghiệm chơi phỉ thúy lâu năm tôi chắc chắn trong đây có phỉ thúy, vì nhìn vào hình dạng của nó, và cảm nhận. Đá quý và đá thường khác biệt nhau rất nhiều.
Ông ta chỉ tay xung quanh bề mặt tảng đá nói tiếp:
- Đầu tiên, cậu hãy nhìn để cảm nhận rõ ràng viên đá có gì khác biệt!
Ông sờ tay vào bề mặt của viên đá.
- Nếu nó thô kệch, dễ vỡ thì không phải đá quý! Những viên “ngọc” của tự nhiên thường có độ cứng cao, vẻ ngoài sắc nét và bắt mắt.
Ông ấy đặt tảng đá cố định vào máy cắt và bắt đầu vận hành. Lục Xuyên, Phương Viên và Phương Điền không rời mắt, họ tò mò muốn biết viên đá này thật sự sẽ có ngọc phỉ thúy chứ?
Và kết quả không làm họ thất vọng, bên trong là một mãng phỉ thúy màu sắc như hoa tử la lan, có màu lam tím, thông thấu như nước nhưng sáng bóng nhu hòa, xem kỹ kết cấu bên trong, có thể thấy được một chút “Sóng gợn”, có chút ít vết rạn tối màu và văn đá ngẫu nhiên, còn có thể thấy được tạp chất cực nhỏ như những sợi bông.
Ba người há hốc miệng, mở to mắt trầm trồ, riêng mình Nhã Kiên Văn là đứng nhếch môi cười đắc ý vẻ mặt sung sướng, mãn nguyện
như ông ta đoán chắc bên trong có ngọc.
Hơi thở càng dồn dập, nóng bỏng, cả cơ thể cô cũng phát nhiệt theo. Nụ hôn mang cảm giác chiếm hữu, không cho cô ý định từ chối. Ban đầu anh chỉ muốn hôn để truyền tải tình yêu đơn thuần, nhưng sau đó do những kích thích mà chuyển sang nụ hôn tình dục một cách chóng vánh.
Cô cảm nhận được thằng nhỏ gần chân mình đang dần tỉnh dậy sau giấc ngủ ngàn Thu. Bàn tay trên eo trượt xuống vòng ba gợi cảm “cực phẩm” thế gian. Bán tay phía trước tháo dây cột ngang thắt lưng, cô ấy nhận thấy điều khác thường lập tức rời khỏi môi anh, nắm lấy tay anh hốt hoãng nói:
- Em vừa mới tắm xong.
Giọng nói anh thiếu hơi, tiếng thở hòa cùng tiếng nói, dục vọng làm mờ mắt.
- Nhưng anh chưa tắm.
Nói xong Phương Viên kéo dây cột khỏi eo cô vứt luôn xuống đất, rồi tiếp tục trao nhau nụ hôn, tay anh di chuyển theo sóng lưng đỡ lấy đầu cô rồi từ từ ngả lưng về phía sau cùng cô nằm xuống giường.
- Anh muốn em ngay và luôn!
Anh dùng tay còn lại của mình từ từ cỡi áo cô ra. Lâm Dao cũng giúp anh cỡi bỏ áo vest bên ngoài, cỡi luôn chiếc cà vạt rờm rà tiếp đến là áo sơ mi đen đầy nam tính bên trong.
Khi cả hai không còn quần áo để che, Phương Viện vội vàng ngồi dậy, quỳ trên người cô, nắm lấy chân cô đặt lên đùi anh, nôn nóng đưa vật nam tính đến gần vùng tam giác vàng. Chẳng thèm thực hiện đoạn dạo đầu trực tiếp đâm mạnh vào khiến Lâm Dao thốn đến tận rốn, trợn mắt nhìn trời, há to miệng, một tay nắm lấy tay chồng, một tay túm lấy ga trải giường, hét lên trong đau đớn:
- A a... Phương Viên...
Anh nhấp vài cái cho cô quen cảm giác rồi tăng tốc dần dần, không chần chừ, anh rướn người vuốt ve mặt vợ, lướt ngón tay lên mũi cho Lâm Dao biết là "Anh yêu em". Cuối cùng, Phương Viên cúi đầu thấp giọng an ủi:
- Ngoan! Anh thương.
Vừa dứt câu, thân thể cô đã rung lắc liên hồi theo anh, chúng mạnh mẽ như từng đợt sóng ngoài khơi xa đánh vào bờ, vừa hung hăng vừa thô bạo. Trong cơn rối loạn, cô không còn hiểu gì hết, chẳng biết cả điều chồng đang làm. Sau đêm đầu tiên hôm ấy cô biết anh ưa "Cảm giác mạnh".
Trên giường là thế nhưng trong cuộc sống thường ngày Phương Viên lại là người rất chỉnh chu và thương yêu vợ. Thế nhưng khi đêm về anh lại như một người khác hẳn.
Phương Viên thô bạo trong phòng ngủ, Lâm Dao vừa sợ nhưng vẫn yêu chồng vì nghĩ hôm nay là ngày cuối ở cạnh nhau nên anh bạo *** hơn cũng là điều dễ hiểu.
- Ưmmm... hưmmh... umm... Ahh~
Anh cúi đầu xuống, thời điểm hai môi chạm nhau, dường như anh mãi chẳng muốn buông cô ra. Càng yêu nhiều thì anh càng hôn đắm đuối.
Chính từ đêm hôm đó, hình ảnh của một người đàn ông cô luôn xem là đạo mạo và hiền lành đã tiêu tan.
......o0o......
...Một tiếng sau......
Phương Viên từ phòng tắm bước ra với chiếc áo vest nâu đậm và chiếc quần âu màu nâu nhạt, phối cùng sơ mi trắng sọc xanh nước biển, chiếc cà vạt màu đen bước đến giường, ngồi xuống cạnh Lâm Dao, nhìn cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ với những vết bầm tím trên người, anh đưa tay sờ vào những dấu vết do mình mạnh tay vô tình để lại.
Phương Viên thở dài nhìn cô, chính anh cũng không nghĩ mình ***** *** đến vậy, mỗi lần dục vọng dâng lên giống như dã thú ẩn sâu trong người lòng bừng tỉnh.
Phương Viên nhìn vào đồng hồ, thời gian sắp đến, anh sắp phải rời đi và thật sự không muốn điều đó, anh ấy cúi người đặt một nụ hôn lên đôi môi cô, như thay anh nói lời tạm biệt với cô ấy.
......o0o......
Bên dưới phòng khách Phương Điền đi qua đi lại dưới lầu mắt liên tục nhìn lên phía trên như chờ đợi ai đó, Phương Viên từ trên lầu kéo vali xuống vội vã bước đến chổ cha.
- Xin lỗi, con hơi lâu.
Ông cầm lấy vali bên tay mình kéo đi.
- Nhanh lên! Không còn nhiều thời gian nữa!
Ông bước đến gần vợ chạm tay bà nói:
- Anh đi.
Bà gật đầu, Phương Viên bước đến ôm lấy mẹ dặn dò:
- Mẹ ở nhà nhớ giữ sức khỏe, mẹ lớn tuổi rồi, mấy việc nặng cứ nhờ bé Thu nó làm!
Không ai chịu đựng nổi việc phải rời xa, bà giấu nghẹn ngào vổ lưng con trai, tay kia lén lút lau đi nước mắt.
- Hai cha con đi đường cẩn thận! Qua tới đó rồi nhớ gọi điện qua đây để mẹ yên tâm.
Anh buông mẹ ra mím môi cố mỉm cuời.
- Con biết rồi, còn việc nữa, con giao Lâm Dao lại cho mẹ! Thấy cô ấy về khuya hay bỏ bữa thì nhớ nhắc nhở giúp con, nói với cô ấy đừng thức khuya làm việc vì sẽ hại mắt, đừng làm việc quá sức!
- Ừ, mẹ biết rồi, thôi hai cha con đi nhanh cho kịp chuyến bay!
Anh kéo vali theo sau Phương Điền ra xe, Lục Xuyên mở cốp ở ngoài đợi, thấy họ đến liền nhanh chân chạy đến cầm lấy hai chiếc vali kéo ra sau xe, hai cha con mở cửa xe lên xe, Lục Xuyên đóng cốp lại, trở lại ghế lái khởi động xe Rolls-Royce lăn bánh rời khỏi khuông viên biệt thự.
Phương Viên lưu luyến, quay đầu ra sau, mắt nhìn lên hướng phòng Lâm Dao nơi có ánh đèn sáng nổi bật khiến anh lưu luyến. Phương Điền vổ vai anh khích lệ:
- Một tháng thôi không lâu đâu!
Phương Viên quay lại nhìn cha hỏi:
- Chổ nghỉ chân thu xếp chưa?
Ông gật đầu buông tay xuống, gác chân hình chữ bát, đặt hai tay trên đùi mình nói:
- Cha thuê khách sạn gần đó rồi, con yên tâm!
......o0o......
Đường phố lúc này còn khá vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có một vài chiếc xe chạy qua. Những chiếc đèn cao áp đã tắt, ánh sáng xanh dịu nhẹ bao trùm không gian, gợi một cảm giác mát lành. Không khí thanh vắng, thỉnh thoảng, vang động tiếng rao của những người bán hàng rong. Tiếng rao của họ vang động khắp không gian.
Mặt trời lấp ló sau những bụi cây phía đông. Ánh nắng vàng nhè nhẹ xuyên qua kẽ lá, nhẹ nhàng đánh thức vạn vật đang say ngủ, những chiếc lá thì thầm đánh thức bình minh. Những giọt sương trong vắt phản chiếu ánh nắng như những viên ngọc lấp lánh.
Đang chìm trong giấc ngủ say, Lâm Dao bị đánh thức bởi tiếng chim hót líu lo ngoài ban công. Cô ấy đột nhiên mở to mắt tỉnh táo ngay, nhìn sang bên giường đã không thấy chồng bên cạnh. Cô bật người dậy hụt hẫng nhìn quanh phòng, vậy là anh đã đi từ đêm qua rồi.
Đột ngột rơi vào khoảng không, cảm giác như bị thiếu mất đi một cái gì một cách đột ngột, bị thiếu hẳn.
Lâm Dao phải cắn chặt môi để không bật ra ngoài tiếng nấc. Đôi khi cô thấy mình yếu đuối đến không ngờ, chỉ muốn bật khóc to cho vơi bớt chua chát.
Anh lại đi công tác dài ngày. Người ta chỉ có 60 năm cuộc đời thôi mà anh đã dành đến 2/3 cuộc đời đi công tác. Nhưng cô ấy quen rồi, quen với nhịp độ đi công tác của anh, cô đã biết giấu đi những nỗi buồn, chờ mong, hờn ghen, những giọt nước mắt để anh yên lòng.
......o0o......
...Tại Quỳ Châu......
Phương Viên cùng cha và trợ lý đến mỏ quặn tìm hiểu. Vừa bước xuống xe, chủ nhân mỏ quặn đã đứng đợi sẳn bước đến tiếp đón:
- Đến sớm thế?
Ông ta vươn tay ra ý muốn bắt tay làm quen.
- Xin chào, tôi là Nhã Kiến Văn, chủ nhân của mỏ quặn phỉ thúy này, rất vinh dự.
Phương Điền đưa tay ra bắt tay xã giao.
- Xin chào tôi tên Phương Điền, còn đây là Phương Viên con trai tôi...
Ông chỉ tay về phía Lục Xuyên giới thiệu:
- Người phía sau đây là Lục Xuyên.
Nhã Kiến Văn bước đến lịch sự bắt tay.
- Xin chào, mong mọi người thích nơi này.
Phương Viên hai tay chống hông đi về phía trước, đảo mắt nhìn xung quanh. Mỏ ngọc phỉ này có hình dài, dạng bán nguyệt, chạy theo hướng Đông Bắc dài khoảng 18km, chỗ rộng nhất là 6,5km. Lục Xuyên rời nhóm, cầm trên tay bộ dụng cụ bước đến gần những phiến đá, ngồi xổm xuống mở túi dụng cụ ra lấy đồ nghề bắt đầu thực hiện kiểm nghiệm.
Ông chủ thấy anh có hứng thú liền bước đến, mỉm cười lịch sự nói:
- Cậu có hứng thú đi tham quan một chút không?
Phương Viên gật đầu đi cùng cha và trợ lý, vừa đi ông chủ vừa nói:
- Tôi đã mời rất nhiều nhà giám định đến đây kiểm chứng qua rồi, đây đúng là mỏ phỉ thúy, nếu mọi người ở đây còn nghi ngờ có thể gọi người của mình tới kiểm tra thêm lần nữa.
Phương Viên quay qua hỏi:
- Tại sao bác lại muốn bán mỏ phỉ thúy này đi vậy?
Nhã Kiến Văn tỏ vẻ sầu não, ánh nhìn sang trái.
- Là một người thích phỉ thúy, khi phát hiện nơi này có phỉ thúy tôi rất vui mừng, nhưng để khai thác và gia công thì chi phí rất tốn kém... ừm, thú thật tôi đang làm ăn thua lỗ, mắc nợ ngân hàng trên dưới hơn 5 tỷ, tôi muốn cho thuê mỏ đá quý này đi để trả nợ ngân hàng rồi còn dư số vốn đem gầy dựng lại sự nghiệp.
Lý do ông ta đưa ra rất thuyết phục, vừa nghe mọi người đã tin. Nhã Kiến Văn cười tươi chỉ tay xung quanh những phiến đá xung quanh nói:
- Những thứ mọi người thấy trước mặt không phải chỉ là một tảng đá thông thường đâu, ẩn sâu bên trong nó chính là vô số phỉ thúy rực rỡ đang chờ đợi người khai thác.
Ông ấy chỉ tay xuống lớp đá dưới chân mình cười to.
- Không chừng mọi cũng đang đạp trên những viên phỉ thúy có giá trị hàng tỷ đó hahaaa.
Tính cách ông chủ hài hước, hóm hỉnh, khiến ba người họ có cảm tình ngay khi gần đầu gặp mặt.
Nhã Kiến Văn liếc mắt nhìn Phương Viên thăm dò:
- Nếu cậu thích tôi có thể chuyển nhượng lại ngay bây giờ, luật sư cũng đã mời đến rồi, giấy tờ cũng đã chuẩn bị xong.
Anh có chút bất ngờ, nhướng mày nhìn ông ấy.
- Bác làm gì nôn nóng như vậy? Đó là những gì bác nói, tôi còn chưa đích thân kiểm chứ, đá ở đây tôi cũng chưa cắt một viên làm sao có thể tin rằng đây thực sự là mỏ phỉ thúy chứ.
Nhã Kiến Văn nhăn mặt phất tay, tỏ thái độ thiếu kiên nhẫn nói:
- Ngay từ đầu tôi đã nói cậu có thể kiểm chứng bất cứ khi nào mình muốn rồi còn gì?
Ông ta chỉ về ngôi nhà gỗ đóng tạm phía trước nói:
- Bên trong nhà gỗ có đầy đủ dụng cụ kiểm nghiệm cùng máy cắt, nếu cậu thích bây giờ cũng có thể chọn một viên đá rồi làm ngay, nhưng trước khi làm tôi muốn cho ba người xem cái này...
Ông ta đưa tay vào trong túi áo vest lấy ra viên phỉ thúy tím có giá trị hàng chục tỷ cho họ xem.
- Mấy ngày trước trong lúc kiểm tra địa hình nơi đây, tôi phát hiện ra viên phỉ thúy tím hiếm có này ở trong bãi quặn của mình.
Hai mắt Phương Điền dường như sáng lên, ông bước đến vừa đi vừa lấy kính ra đeo cầm viên phỉ thúy rực rỡ sắc tím trong tay Nhã Kiến Văn nhìn cho rõ, vẻ mặt ông mừng rỡ nói:
- Ở trong mỏ quặn của ông mà tìm ra được một viên phỉ thúy tím tốt như vậy đúng là điều đáng mừng...
Ông đưa tay nâng kính mình lên quay ra sau nói với con trai:
- Con cũng tận mắt thấy rồi mà? Quyết định của cha đâu có sai, cha nói ở đây chính là mỏ khoáng sản vô tận thì chính là vậy.
Phương Điền đưa lại viên đá cho ông chủ nôn nóng muốn ký giấy chuyển nhượng:
- Như những gì thỏa thuận trước đó, chúng ta có thể ký hợp đồng ngay bây giờ rồi, còn giá cả cậu cứ việc nói! Tiền bạc với chúng tôi không phải vấn đề! Cậu muốn tiền mặt hay chuyển khoảng?
Hai mắt Nhã Kiến Văn như sáng lên, nụ cười trên môi rạng rỡ hơn.
- Ông chủ Điền thích thì tốt quá, nào chúng qua bên kia, tôi sẽ cho ông xem qua hợp đồng!
Phương Viên đưa tay ra cản họ lại, anh không vui với quyết định chớp nhoáng này của cha.
- Khoang đã! Cha à, chỉ vì một viên phỉ thúy tím mà vội vàng ký hợp đồng vậy à? Nó gần cả ngàn tỷ đó, nên suy nghĩ kỹ trước khi quyết định chứ?
Ông ấy bật lưỡi thành tiếng kêu để tỏ ý bực mình, chê bai anh:
- Sao con rắc rối quá vậy?
Anh khom người xuống, ôm khối đá dưới chân mình tiến về phía căn nhà gỗ phía trước, vừa đi vừa nói:
- Mặc kệ, trước nay con đều làm việc như vậy, chắc chắn rồi mới quyết định.
Phương Điền quay qua nhìn Nhã Kiến Văn cười xòa xấu hổ.
- Hahaa, con trai tôi là vậy đó.
Nói xong ba người cùng nhau vào nhà gỗ, vừa bước vào đã thấy anh cắt viên đá ra làm hai từ khi nào. Bên trong ngoài đá thì không có gì cả, Phương Viên nghiêng đầu nhướng mày nhìn Nhã Kiến Văn nhún vai nói:
- Phỉ thúy bên trong đâu?
Những nét hớn hở trên mặt Phương Điền duỗi ra rồi bẵng đi một lúc, ông không nói gì nữa lặng lẻ nhìn con trai.
Tên chủ quặn khó xử đưa tay lên chạm vào môi, đảo mắt qua lại tìm câu trả lời, chính lúc này Phương Điền nghĩ thông rồi lại lên tiếng:
- Trời ơi! Nói con cố tình làm khó người ta đúng là không sai. Không phải bất cứ viên đá nào trong mỏ quặn thì đều sẽ cắt ra được ngọc phỉ thuý bên trong. Việc có cắt được phỉ thúy hay không á... Là chuyện hoàn toàn hên - xui.
Ông chủ Nhã chỉ tay về phía anh hùa theo Phương Điền.
- Đúng đúng, hơn nữa tảng đá này do cậu nhặt bừa mà chẳng quan sát gì, nó chỉ là một khối đá bình thường thôi!
Ông ta bước đến kệ gỗ ôm hai viên đá mà mình tìm được trong mỏ quặn ra đặt lên bàn, vừa thở dốc vừa nói:
- Với kinh nghiệm chơi phỉ thúy lâu năm tôi chắc chắn trong đây có phỉ thúy, vì nhìn vào hình dạng của nó, và cảm nhận. Đá quý và đá thường khác biệt nhau rất nhiều.
Ông ta chỉ tay xung quanh bề mặt tảng đá nói tiếp:
- Đầu tiên, cậu hãy nhìn để cảm nhận rõ ràng viên đá có gì khác biệt!
Ông sờ tay vào bề mặt của viên đá.
- Nếu nó thô kệch, dễ vỡ thì không phải đá quý! Những viên “ngọc” của tự nhiên thường có độ cứng cao, vẻ ngoài sắc nét và bắt mắt.
Ông ấy đặt tảng đá cố định vào máy cắt và bắt đầu vận hành. Lục Xuyên, Phương Viên và Phương Điền không rời mắt, họ tò mò muốn biết viên đá này thật sự sẽ có ngọc phỉ thúy chứ?
Và kết quả không làm họ thất vọng, bên trong là một mãng phỉ thúy màu sắc như hoa tử la lan, có màu lam tím, thông thấu như nước nhưng sáng bóng nhu hòa, xem kỹ kết cấu bên trong, có thể thấy được một chút “Sóng gợn”, có chút ít vết rạn tối màu và văn đá ngẫu nhiên, còn có thể thấy được tạp chất cực nhỏ như những sợi bông.
Ba người há hốc miệng, mở to mắt trầm trồ, riêng mình Nhã Kiên Văn là đứng nhếch môi cười đắc ý vẻ mặt sung sướng, mãn nguyện
như ông ta đoán chắc bên trong có ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.