Em À, Mình Yêu Nhau Vào Tháng Chín
Chương 1: Hôn lễ mùa Thu
Trần Minh Thơ
27/03/2023
"***Một tiếng lá rụng, một tiếng thu" bức tranh sống động về cuộc sống hôn nhân và gia đình, với những hạnh phúc, ngọt ngào, mâu thuẫn, đắng cay, với những cảm xúc chân thật chúng ta sẽ cảm nhận, thấu hiểu và trân trọng những gì mình đang có, hạnh phúc chỉ trọn vẹn khi được ở bên người thân.
Lâm Dao hạ sinh công chúa Phương Nguyệt ngay sau khi kết hôn với chồng là Phương Viên. Lâm Dao vốn dĩ là một doanh nhân, thuộc mẫu phụ nữ cuồng công việc, cô kết hôn với Phương Viên, chủ tịch công ty vàng, bạc, đá quý. Cô ấy không chấp nhận quan điểm đàn ông ra ngoài kiếm tiền còn phụ nữ phải ở nhà chăm sóc con cái.
Phương Viên là tấm gương của một người đàn ông mẫu mực, yêu thương vợ và luôn hết lòng vì gia đình. Thay vì dành thời gian chăm sóc gia đình thì Lâm Dao dồn hết tâm trí vào công ty TS, phó mặc mọi chuyện liên quan đến con gái giao cho chồng.
Hai vợ chồng từng có một cuộc sống êm đềm hạnh phúc, nhưng kể từ khi cô con gái Phương Nguyệt chào đời, tranh cãi và bất ổn bắt đầu xuất hiện, cặp đôi đang yêu thương nhau phải đối mặt với nguy cơ tan vỡ hạnh phúc***.
...o0o...
Buổi chiều mùa Thu có nắng nhưng không gắt như mùa hè, cũng không ảm đạm như những buổi chiều đông. Nắng Thu mang màu mỡ gà vàng nhạt, rải trên khắp con đường thành phố Hồ Chí Minh, trông vô cũng đẹp mắt. Đối với nhiều người, nhìn lá Thu rơi mà chợt buồn man mác, nhưng lại cũng có thể chợt thấy lòng mình nhẹ nhõm, nhẹ tênh như chính chiếc lá đang rơi. Một chiếc lá rơi xuống là vơi đi những nỗi muộn phiền trong lòng, chiếc lá rơi là để trút bỏ những cái đã cũ, đã hỏng để thay thế bằng một cái mới tốt hơn, đẹp hơn.
Có một cô gái trẻ, theo lời của cha mẹ, lời của bà mối gã cho một doanh nhân nọ làm vợ. Nhưng nghe đồn anh ta từ lâu đã có người trong lòng, không biết thật hay giả.
Đến ngày tổ chức hôn lễ mới biết mình chính là cô dâu, dù không đồng ý nhưng vẫn bị cha ép cưới: "Vì đây là cơ hội tốt để thúc đẩy kinh tế của công ty."
Cô gái là người Đà Nẵng, xinh đẹp nhưng gia cảnh túng quẫn. Bên nhà trai phóng khoáng đến nỗi chi ra gần 10 tỷ để làm sính lễ hỏi cưới. Không muốn vùi chôn thanh xuân vào cuộc hôn nhân không tình yêu, ngay khi hay tin, cô kịch liệt phản đối hôn nhân không tình yêu, thậm chí còn mạnh miệng tuyên bố:
- Con thà ở vậy, chết già còn hơn lấy và sống với người mình không yêu!
Cô ấy năm nay 27 tuổi, chưa kết hôn, cô không quan trọng việc xem mắt, xung quanh người độc thân cũng rất nhiều, hơn nữa còn là một người yêu công việc nên không nghĩ mình cần bạn đời.
Nghe câu khẳng định này của con, ông Thành hoang mang, biết cứng không được nên đổi giọng dịu dàng, khéo léo để dỗ dành, thuyết phục:
- Cha không có xem nhẹ hạnh phúc của con! Trước khi quyết định cha đã điều tra kỹ rồi, bên đó là gia đình tri thức, hơn nữa hai gia đình còn quen biết từ trước bởi hai cha đều là những người nổi tiếng. Hồi con 8 tuổi, đã đến nhà Phương Viên chơi cùng cha mẹ và cậu ta mà?
Cô cúi đầu suy nghĩ, chuyện lâu như vậy sao cô có thể nhớ, nhưng dù quen biết thì sao chứ? Hai người họ vẫn là người lạ. Cô gái trẻ nhất quyết giữ vững lập trường của mình, van xin cha mình đừng gã mình đi:
- Cha suy nghĩ lại được không? Con thậm chí không biết anh ta là ai, cũng chẳng biết mặt mũi ra sao thì sao có thể cưới được?
Nhưng ông vẫn không đồng ý, thà đánh đổi hạnh phúc nửa đời sau của con mình cũng không muốn cơ đồ của mình vấn vã gầy dựng hơn chục năm bị sụp đổ. Ông bước đến dịu dàng an ủi:
- Con gái ngoan, giúp cha lần cuối được không? Công ty đang trên đà phá sản, số nợ lên đến vài tỷ chứ không còn là vài trăm triệu nữa! Ngay cả nhà đất của ông bà nội con để lại cũng đem đi cầm cố hết rồi. Xin con đừng trách cha, lần này cha cũng hết cách rồi.
Nước mắt lưng tròng khi nghe những lời này được thốt ra từ miệng cha mình, cô tuyệt vọng chất vấn:
- Cha đang thực hiện giao dịch "Mua bán hôn nhân" à? Chỉ vì cái sự nghiệp gì đó mà cha hy sinh con sao? Con không đi đâu hết cha đừng ép con, vô dụng thôi!
Ngay khi cô gái quay lưng định rời đi, người cha vội vàng nắm tay ngăn cản:
- Con gái! Hãy thương sót cho người cha này!
Cô tức mình vùng tay ra mặt đối mặt với ông nói:
- Vậy ai thương sót cho con đây? Gã cho một người xa lạ biết bao nhiêu chuyện phải đối mặt.
- Cha đâu bắt con phải chịu thiệt? Bên đó giàu lắm, qua đó rồi con không phải chịu khổ như ở đây, cha làm vậy chỉ muốn tốt cho con, vậy thì còn oán trách gì nữa?
Lúc này mẹ đứng bên cạnh nảy giờ mới chịu lên tiếng, nhưng là nói đỡ cho chồng mình:
- Chúng ta tạm thời không bàn đến việc hôn nhân chính trị! Nhưng Lâm Dao... mẹ nghĩ con hiểu xuân thì con gái chẳng bao nhiêu năm, khi bước sang tuổi 30 con sẽ thấy tiếc nuối cho quyết định hiện tại.
Cô không muốn ép bản thân phải lấy chồng, kết hôn cũng là một lựa chọn trong đời, mà không phải con đường duy nhất, nhưng mẹ cô ấy lại không nghĩ vậy, nên trong vòng ba tháng ngắn ngủi đã ép cô ấy xem mắt tận 17 lần. Đối diện với sự thúc giục của gia đình, hôn lễ tham gia thì càng lúc càng nhiều, cô cảm nhận rõ rệch, nhóm bạn mà mình từng chơi cùng ấy điều không một tiếng động biến mất khỏi cuộc sống của mình. Cô ấy lại một lần nữa dùng hết sự nhẫn nại cuối cùng nói với gia đình:
- Từ nhỏ đến giờ hai người luôn tự cho mình cái quyền quyết định, luôn vẽ sẳn con đường phía trước rồi bắt con đi theo, và lúc nào con cũnh nghe lời bất khả phản kháng, nhưng đây là chuyện nữa đời sau của mình, con muốn cẩn thận suy xét!
Lâm Thành bậm môi chau mày tức giận, ông đẩy vai con gái, chỉ tay về hướng chiếc váy cưới dường như thiếu kiên nhẫn.
- Mau thay lễ phục đi! 30 nữa khởi hành.
Lâm Dao cau mày nhìn chiếc váy cưới sang trọng trước mặt, với loại dũng khí này, cô chỉ muốn xé toạt chiếc váy thành từng mảnh. Nhưng nghĩ lại, không thể khoanh tay đứng nhìn bố lâm vào cảnh nợ nần, đành phải nghe lời ông. Dù gì họ cũng là cha mẹ của cô, nếu không có sự nuôi dưỡng của họ thì sao cô có thể sống đến bây giờ? Đây là lúc để bày tỏ lòng biết ơn và trả hiếu.
...o0o...
Một buổi chiều Thu tại trung tâm tiệc cưới lớn nhất Sài Gòn, một hôn lễ sang trọng sắp diễn ra với sự góp mặt của hơn 1000 khách mời, 2 MC, 11 ca sĩ, 28 nghệ sĩ múa cổ điển, 12 nhạc công chơi nhạc thính phòng, 10 nhạc công chơi nhạc hiện đại, 30 người mẫu, 23 thợ quay phim chụp hình,… hôn lễ cùng hoành tráng.
Kháng phòng rộng rãi, thiết kế sang trọng được lấy cảm hứng từ các loài hoa và đá quý, mang đến cảm giác đẳng cấp và tinh tế. Mọi người nhìn xung quanh căn phòng với ánh nhìn thu hút, các sảnh được trang bị đầy đủ hệ thống âm thanh, ánh sáng, màn hình LED hiện đại và chuyên nghiệp, đảm bảo giúp các sự kiện diễn ra thuận lợi nhất.
Bên ngoài cổng lớn, xe cưới Rolls Royce Phantom màu đen, phần trước xe được thiết kế vuông vức, đi kèm với sự hiện đại với lưới tản nhiệt với vẻ đẹp được như ngôi đền sang trọng với dòng xe Rolls Royce, kết hợp cùng bộ hoa tươi trang trí chạy đến dừng trước cổng lớn, bánh xe cáng ngang thảm đỏ.
Thể hiện độ chịu chi của mình, Phương Điền đã đầu tư hẳn chiếc siêu xe lên tới 80 tỷ đồng để đưa con dâu vào lễ đường. Ngoài Rolls Royce thì còn khoảng 15 chiếc siêu xe khác để đưa đón khách mời và rước dâu, mỗi chiếc xe có giá trị lên tới vài chục tỷ đồng.
MC nhìn thấy người đã đến liền khẩn trương cầm micro lên, một tay cầm micro tay đưa lên cao hướng ra cổng nói:
- Gia đình cô dâu đã đến, mọi người hãy hướng mắt sang hướng cổng chính, để chào đón cô dâu Lâm Dao của chúng ta!
Tất cả mọi người vừa vổ tay vừa quay người ra sau nhìn theo hướng tay MC, trên môi nở nụ cười thật tươi. Lâm Thành bước xuống từ chiếc xe sang trọng, đi kế bên ông là Lâm Dao, theo sau là mẹ cô, cả ba người cùng cất bước tiếng vào lễ đường.
Sảnh tiệc cưới có diện tích rộng rãi, được thiết kế theo phong cách Châu Âu hiện đại, sang trọng. Những đường nét vuông vức và màu chủ đạo là đen Diamond và nắp Capo bạc tạo nên sự mạnh mẽ, bên cạnh là cụm đèn pha khác hoàn toàn với dải đèn LED chạy xung quanh, bao bọc cụm đèn pha Laser với khoảng cách lên tới 600m, dùng chung công nghệ BMW khiến căn phòng trở nên lung linh huyền ảo hơn.
Cô gái xuất hiện trên thảm đỏ đi cùng cha mình với chiếc váy cưới cúp ngực. Trong đó, sự tô điểm và cách tân thể hiện cụ thể nhất ở: Chất liệu voan, đính đá. Váy cưới cúp ngực vừa giúp cô khéo léo tôn lên bờ vai, xương quai xanh hấp dẫn. Cùng với đó, còn giúp các cô khoe khéo vẻ ngoài quyến rũ với khuôn ngực đầy đặn.
Đôi mắt long lanh như ánh sao đêm, chúng được khảm trên khuôn mặt của Lâm Dao. Tưởng chừng đôi hàng mi dài, cong vút có thể khiến người ta đắm chìm vào chốn thiên đường hoan lạc, thế nhưng vô tận ấy, nó lại ẩn chứa nổi buồn man mát. Nhìn từ bên ngoài, cô có vẻ lạnh lùng xa cách. Mái tóc đen tuyền, làn da trắng như tuyết sương, bờ môi đỏ hồng căng mộng... Khiến ai nhìn vào cũng không thể rời mắt.
Ngay khi vừa đặt chân lên thảm đỏ, âm nhạc vang lên với giai điệu lãng mạn nhẹ nhàng nhưng cô lại nghe như đưa tang. Lâm Dao vừa đi vừa nhìn lên người đàn ông đứng trên sân khấu lớn, bên trên người đàn ông cao ráo, sở hữu những nét điển trai, hào hoa phong nhã, làn da trắng thư sinh, đôi môi đỏ với nụ cười tươi tắn, làm cô chùng bước muốn ngã gục, xao xuyến với bộ vest ba mãnh đen có kẻ sọc trắng tạo điểm nhấn tinh tế. Bên trong kèm theo chiếc áo sơ mi trắng, chiếc cà- vạt đỏ, túi áo trên ngực đính kèm hoa bi nhỏ. Cô từ từ chuyển ánh nhìn lên khuôn mặt anh, một người đàn ông bốn mươi đầy lịch lãm pha lẫn nét phong trần, cô nhẹ nhàng nhìn lướt qua mắt anh, vừa huyền bí vừa mỹ lệ. Cho dù gương mặt đã phảng phất màu thời gian, mái tóc pompadour (hất dựng mái, tạo độ dày bồng bềnh) đây là một biến thể của tóc vuốt ngược, cùng với bộ râu quai nón vô cùng lịch lãm.
Những người bên dưới hết nhìn anh, rồi lại chuyển sang nhìn cô bàn tán:
- Cặp đôi này hợp nhau quá.
- Còn phải nói nữa, con gái của chủ tịch Lâm thì có gì phải chê?
Bên lời khen ngợi, cũng không ít người nảy sinh thái độ hoài nghi:
- Nghe nói đây là cuộc hôn nhân chính trị, cả hai công ty muốn phát triển lớn mạnh nhờ thế lực và sự giúp sức của đối phương, nên mới đồng ý cho hai đứa con mình lấy nhau.
Người đàn ông ngồi bên cạnh lắc đầu, khoanh tay dựa lưng tựa ra sau ghế nhìn theo bóng lưng Lâm Dao nói:
- Tôi không nghĩ sẽ êm đẹp như thế, vì hôn nhân mà không có tình yêu thì chẳng thể kéo dài được lâu.
Những lời nói của họ vô tình rót vào tai Lâm Dao, cô có chút chạnh lòng nhẹ nhìn người đàn ông với khuôn mặt lạnh tanh phía trước, chân cô vô thức bước chậm lại. Họ nói đúng, cuộc hôn nhân của hai người không giống như bất cứ cặp đôi yêu nhau nào.
Lâm Dao không quen chồng mình trong buổi đi chơi với bạn bè, cô cũng không quen anh ấy ở thời đại học, hay trên chuyến xe buýt nào đó. Cuộc gặp ngỡ của họ không lãng mạn như vậy, thực ra cuộc hôn nhân này được sắp đặt từ ông Lâm Thành. Lâm Dao cũng là nhân vật của công chúng giống như chồng mình, cuộc sống của cô trước khi kết hôn chưa được biết tới nhiều.
...o0o...
Cha cô vừa cười vừa nắm lấy tay cô đặt vào tay chồng sắp cưới. Trong lễ đường trang trọng, trước khi trao con gái cho người chồng tương lai của con, ông đã có lời căn dặn đầy tình cảm:
- Từ nay con gái của cha giao cho con chăm sóc, trên đời này chỉ có duy nhất hai người phụ nữ cha yêu. Một là mẹ vợ con, hai là đứa con gái này. Nay cha giao con gái mình lại cho con, mong con có thể chăm sóc, đối xử tử tế với nó!
Cô biết cha mình nói vậy chỉ để làm màu thôi, nếu thật sự thương yêu ai nào gã bán con gái mình như vậy?
Lâm Dao đưa đôi mắt long lanh nhìn Phương Viên, anh cũng quay qua nhìn cô từ trên xuống dưới, làm điều này là đang quan sát cơ thể, ước lượng mức độ thu hút của anh đối với Lâm Dao. Cô nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình thầm nghĩ "Người đàn ông này nhìn rất lớn tuổi, nhưng mà cũng rất lịch lãm. Mình nghe nói anh ta hơn mình mười ba tuổi..." cô đảo mắt nhìn sang hướng khác tính nhẩm, thấy thái độ này của cô anh cũng tò mò nhìn theo.
"Năm nay mình hai mươi bảy tuổi tức là..." cô hoãn hốt quay lại nhìn người đàn ông đối diện mình "Anh ta tứ tuần rồi hả?"
Anh cứ nhìn theo cô, sắc mặt cứ chuyển biến liên tục khiến anh có phần hoang mang, bên dưới mọi người đang trông chờ lời hồi đáp từ anh, nhưng thái độ này của Lâm Dao khiến anh có chút không tự nhiên.
Anh ấy nhìn vào mắt cô, bàn tay từ từ vươn về phía Lâm Dao, nắm lấy tay cô và bằng một nam cao chắc nịch, chắc chắn đến mức như được dồn nén chặt, rắn rỏi và dứt khoát, thể hiện sự vững vàng, mạnh mẽ:
- Con sẽ chăm sóc cô ấy.
Đang suy nghĩ viển vông, bỗng dưng anh nắm lấy tay Lâm Dao làm cô giật mình nhìn anh chăm chú. Cô cảm nhận được hơi ấm, nhiệt độ tay anh ấy. Tay người đàn ông này mềm quá, giống như kẹo bông, mềm mềm, dường như sinh ra đã ở ngay vạch đích nên từ nhỏ chẳng cần làm gì cả, làn da cũng chẳng bị rám nắng, tim cô đập thình thịch, mà không hề biết, đó chỉ là ảo giác.
Lâm Thành mỉm cười, trao tay con gái lại cho chú rể. Tiệc cưới dù xa hoa, tốn kém bao nhiêu cũng sẽ kết thúc, chỉ có cảm xúc và những khoảnh khắc ấm áp của tình yêu thương là "Bất tử". Lam Khuê nhìn Phương Viên với ánh mắt trìu mến thân thương, bà mím môi nhìn con gái mình, cánh tay đang nắm vẫn không nở buông. Với bà, ngày con gái đi lấy chồng là ngày nhiều cảm xúc nhất trong cuộc đời. Trong đầu bà phải suy nghĩ rất nhiều thứ, tuy ngoài mặt vui cười, nhưng sâu thẫm bên trong mang rất nhiều ưu tư, rất nhiều lo lắng.
Bà kìm nén cảm xúc của mình, mỉm cười thật tươi dùng hai tay nắm lấy tay con gái mình nói:
- Vậy là hôm nay con sẽ bước qua đò, cuốn sách cuộc đời con sẽ mở sang một trang mới.
Lâm Dao nhìn mẹ, trong lòng đong đầy cảm xúc nói:
- Mẹ! Sao phải buồn? Con đi lấy chồng thì con vẫn là con gái cha mẹ, có khác gì đâu?
Nước mắt bà tràn mi, lắc đầu giải thích:
- Mẹ biết, khi con bước qua cánh cửa chứa đầy kỷ niệm bé thơ gắn bó, con đã không còn thuộc về ngôi nhà này nữa, dù thế nào... Cuộc đời của con cũng đã thành một mảnh đời riêng. Không còn thứ cách nào có thể gắn kết con vào với những mảnh ghép của ngôi nhà và những ký ức con từng nắm giữ...
Bà tha thiết nhìn Phương Viên căn dặn, thấy giọt nước mắt mẹ chảy, Lâm Dao chạnh lòng đau lòng, thì ra đây là cảm giác trước khi gã sang nhà chồng.
- Trước giờ phút con gái tôi thuộc về vòng tay một người đàn ông khác, người từ nay tôi mong cậu sẽ lo lắng và chăm sóc nó thay cha mẹ, mẹ chỉ muốn nói với con đôi lời đó thôi.
Lâm Thành bật cười nhìn vợ mình nói:
- Nè, con gái gã đi rồi vẫn là con gái mình, đó là sự thật không bao giờ thay đổi! Đừng khóc nữa, hôm nay ngày vui của con gái mà! Em xem! Con gái cũng sắp khóc theo rồi kìa!
Hai mẹ con bị ông chọc cười, bao nhiêu lo âu buồn bã xua tan đi, Lâm Dao đưa tay lên lau những giọt nước mắt còn động trên hàng mi. Lam Khuê lau nước mắt, khoát tay chồng bước xuống sân khấu, nhường chổ lại cho hai nhân vật chính hôm nay. Lâm Dao xót xa nhìn theo, vậy là từ nay cô không còn là công chúa của mẹ nữa, phải tự bước trên đôi chân của mình rồi.
Lâm Dao hạ sinh công chúa Phương Nguyệt ngay sau khi kết hôn với chồng là Phương Viên. Lâm Dao vốn dĩ là một doanh nhân, thuộc mẫu phụ nữ cuồng công việc, cô kết hôn với Phương Viên, chủ tịch công ty vàng, bạc, đá quý. Cô ấy không chấp nhận quan điểm đàn ông ra ngoài kiếm tiền còn phụ nữ phải ở nhà chăm sóc con cái.
Phương Viên là tấm gương của một người đàn ông mẫu mực, yêu thương vợ và luôn hết lòng vì gia đình. Thay vì dành thời gian chăm sóc gia đình thì Lâm Dao dồn hết tâm trí vào công ty TS, phó mặc mọi chuyện liên quan đến con gái giao cho chồng.
Hai vợ chồng từng có một cuộc sống êm đềm hạnh phúc, nhưng kể từ khi cô con gái Phương Nguyệt chào đời, tranh cãi và bất ổn bắt đầu xuất hiện, cặp đôi đang yêu thương nhau phải đối mặt với nguy cơ tan vỡ hạnh phúc***.
...o0o...
Buổi chiều mùa Thu có nắng nhưng không gắt như mùa hè, cũng không ảm đạm như những buổi chiều đông. Nắng Thu mang màu mỡ gà vàng nhạt, rải trên khắp con đường thành phố Hồ Chí Minh, trông vô cũng đẹp mắt. Đối với nhiều người, nhìn lá Thu rơi mà chợt buồn man mác, nhưng lại cũng có thể chợt thấy lòng mình nhẹ nhõm, nhẹ tênh như chính chiếc lá đang rơi. Một chiếc lá rơi xuống là vơi đi những nỗi muộn phiền trong lòng, chiếc lá rơi là để trút bỏ những cái đã cũ, đã hỏng để thay thế bằng một cái mới tốt hơn, đẹp hơn.
Có một cô gái trẻ, theo lời của cha mẹ, lời của bà mối gã cho một doanh nhân nọ làm vợ. Nhưng nghe đồn anh ta từ lâu đã có người trong lòng, không biết thật hay giả.
Đến ngày tổ chức hôn lễ mới biết mình chính là cô dâu, dù không đồng ý nhưng vẫn bị cha ép cưới: "Vì đây là cơ hội tốt để thúc đẩy kinh tế của công ty."
Cô gái là người Đà Nẵng, xinh đẹp nhưng gia cảnh túng quẫn. Bên nhà trai phóng khoáng đến nỗi chi ra gần 10 tỷ để làm sính lễ hỏi cưới. Không muốn vùi chôn thanh xuân vào cuộc hôn nhân không tình yêu, ngay khi hay tin, cô kịch liệt phản đối hôn nhân không tình yêu, thậm chí còn mạnh miệng tuyên bố:
- Con thà ở vậy, chết già còn hơn lấy và sống với người mình không yêu!
Cô ấy năm nay 27 tuổi, chưa kết hôn, cô không quan trọng việc xem mắt, xung quanh người độc thân cũng rất nhiều, hơn nữa còn là một người yêu công việc nên không nghĩ mình cần bạn đời.
Nghe câu khẳng định này của con, ông Thành hoang mang, biết cứng không được nên đổi giọng dịu dàng, khéo léo để dỗ dành, thuyết phục:
- Cha không có xem nhẹ hạnh phúc của con! Trước khi quyết định cha đã điều tra kỹ rồi, bên đó là gia đình tri thức, hơn nữa hai gia đình còn quen biết từ trước bởi hai cha đều là những người nổi tiếng. Hồi con 8 tuổi, đã đến nhà Phương Viên chơi cùng cha mẹ và cậu ta mà?
Cô cúi đầu suy nghĩ, chuyện lâu như vậy sao cô có thể nhớ, nhưng dù quen biết thì sao chứ? Hai người họ vẫn là người lạ. Cô gái trẻ nhất quyết giữ vững lập trường của mình, van xin cha mình đừng gã mình đi:
- Cha suy nghĩ lại được không? Con thậm chí không biết anh ta là ai, cũng chẳng biết mặt mũi ra sao thì sao có thể cưới được?
Nhưng ông vẫn không đồng ý, thà đánh đổi hạnh phúc nửa đời sau của con mình cũng không muốn cơ đồ của mình vấn vã gầy dựng hơn chục năm bị sụp đổ. Ông bước đến dịu dàng an ủi:
- Con gái ngoan, giúp cha lần cuối được không? Công ty đang trên đà phá sản, số nợ lên đến vài tỷ chứ không còn là vài trăm triệu nữa! Ngay cả nhà đất của ông bà nội con để lại cũng đem đi cầm cố hết rồi. Xin con đừng trách cha, lần này cha cũng hết cách rồi.
Nước mắt lưng tròng khi nghe những lời này được thốt ra từ miệng cha mình, cô tuyệt vọng chất vấn:
- Cha đang thực hiện giao dịch "Mua bán hôn nhân" à? Chỉ vì cái sự nghiệp gì đó mà cha hy sinh con sao? Con không đi đâu hết cha đừng ép con, vô dụng thôi!
Ngay khi cô gái quay lưng định rời đi, người cha vội vàng nắm tay ngăn cản:
- Con gái! Hãy thương sót cho người cha này!
Cô tức mình vùng tay ra mặt đối mặt với ông nói:
- Vậy ai thương sót cho con đây? Gã cho một người xa lạ biết bao nhiêu chuyện phải đối mặt.
- Cha đâu bắt con phải chịu thiệt? Bên đó giàu lắm, qua đó rồi con không phải chịu khổ như ở đây, cha làm vậy chỉ muốn tốt cho con, vậy thì còn oán trách gì nữa?
Lúc này mẹ đứng bên cạnh nảy giờ mới chịu lên tiếng, nhưng là nói đỡ cho chồng mình:
- Chúng ta tạm thời không bàn đến việc hôn nhân chính trị! Nhưng Lâm Dao... mẹ nghĩ con hiểu xuân thì con gái chẳng bao nhiêu năm, khi bước sang tuổi 30 con sẽ thấy tiếc nuối cho quyết định hiện tại.
Cô không muốn ép bản thân phải lấy chồng, kết hôn cũng là một lựa chọn trong đời, mà không phải con đường duy nhất, nhưng mẹ cô ấy lại không nghĩ vậy, nên trong vòng ba tháng ngắn ngủi đã ép cô ấy xem mắt tận 17 lần. Đối diện với sự thúc giục của gia đình, hôn lễ tham gia thì càng lúc càng nhiều, cô cảm nhận rõ rệch, nhóm bạn mà mình từng chơi cùng ấy điều không một tiếng động biến mất khỏi cuộc sống của mình. Cô ấy lại một lần nữa dùng hết sự nhẫn nại cuối cùng nói với gia đình:
- Từ nhỏ đến giờ hai người luôn tự cho mình cái quyền quyết định, luôn vẽ sẳn con đường phía trước rồi bắt con đi theo, và lúc nào con cũnh nghe lời bất khả phản kháng, nhưng đây là chuyện nữa đời sau của mình, con muốn cẩn thận suy xét!
Lâm Thành bậm môi chau mày tức giận, ông đẩy vai con gái, chỉ tay về hướng chiếc váy cưới dường như thiếu kiên nhẫn.
- Mau thay lễ phục đi! 30 nữa khởi hành.
Lâm Dao cau mày nhìn chiếc váy cưới sang trọng trước mặt, với loại dũng khí này, cô chỉ muốn xé toạt chiếc váy thành từng mảnh. Nhưng nghĩ lại, không thể khoanh tay đứng nhìn bố lâm vào cảnh nợ nần, đành phải nghe lời ông. Dù gì họ cũng là cha mẹ của cô, nếu không có sự nuôi dưỡng của họ thì sao cô có thể sống đến bây giờ? Đây là lúc để bày tỏ lòng biết ơn và trả hiếu.
...o0o...
Một buổi chiều Thu tại trung tâm tiệc cưới lớn nhất Sài Gòn, một hôn lễ sang trọng sắp diễn ra với sự góp mặt của hơn 1000 khách mời, 2 MC, 11 ca sĩ, 28 nghệ sĩ múa cổ điển, 12 nhạc công chơi nhạc thính phòng, 10 nhạc công chơi nhạc hiện đại, 30 người mẫu, 23 thợ quay phim chụp hình,… hôn lễ cùng hoành tráng.
Kháng phòng rộng rãi, thiết kế sang trọng được lấy cảm hứng từ các loài hoa và đá quý, mang đến cảm giác đẳng cấp và tinh tế. Mọi người nhìn xung quanh căn phòng với ánh nhìn thu hút, các sảnh được trang bị đầy đủ hệ thống âm thanh, ánh sáng, màn hình LED hiện đại và chuyên nghiệp, đảm bảo giúp các sự kiện diễn ra thuận lợi nhất.
Bên ngoài cổng lớn, xe cưới Rolls Royce Phantom màu đen, phần trước xe được thiết kế vuông vức, đi kèm với sự hiện đại với lưới tản nhiệt với vẻ đẹp được như ngôi đền sang trọng với dòng xe Rolls Royce, kết hợp cùng bộ hoa tươi trang trí chạy đến dừng trước cổng lớn, bánh xe cáng ngang thảm đỏ.
Thể hiện độ chịu chi của mình, Phương Điền đã đầu tư hẳn chiếc siêu xe lên tới 80 tỷ đồng để đưa con dâu vào lễ đường. Ngoài Rolls Royce thì còn khoảng 15 chiếc siêu xe khác để đưa đón khách mời và rước dâu, mỗi chiếc xe có giá trị lên tới vài chục tỷ đồng.
MC nhìn thấy người đã đến liền khẩn trương cầm micro lên, một tay cầm micro tay đưa lên cao hướng ra cổng nói:
- Gia đình cô dâu đã đến, mọi người hãy hướng mắt sang hướng cổng chính, để chào đón cô dâu Lâm Dao của chúng ta!
Tất cả mọi người vừa vổ tay vừa quay người ra sau nhìn theo hướng tay MC, trên môi nở nụ cười thật tươi. Lâm Thành bước xuống từ chiếc xe sang trọng, đi kế bên ông là Lâm Dao, theo sau là mẹ cô, cả ba người cùng cất bước tiếng vào lễ đường.
Sảnh tiệc cưới có diện tích rộng rãi, được thiết kế theo phong cách Châu Âu hiện đại, sang trọng. Những đường nét vuông vức và màu chủ đạo là đen Diamond và nắp Capo bạc tạo nên sự mạnh mẽ, bên cạnh là cụm đèn pha khác hoàn toàn với dải đèn LED chạy xung quanh, bao bọc cụm đèn pha Laser với khoảng cách lên tới 600m, dùng chung công nghệ BMW khiến căn phòng trở nên lung linh huyền ảo hơn.
Cô gái xuất hiện trên thảm đỏ đi cùng cha mình với chiếc váy cưới cúp ngực. Trong đó, sự tô điểm và cách tân thể hiện cụ thể nhất ở: Chất liệu voan, đính đá. Váy cưới cúp ngực vừa giúp cô khéo léo tôn lên bờ vai, xương quai xanh hấp dẫn. Cùng với đó, còn giúp các cô khoe khéo vẻ ngoài quyến rũ với khuôn ngực đầy đặn.
Đôi mắt long lanh như ánh sao đêm, chúng được khảm trên khuôn mặt của Lâm Dao. Tưởng chừng đôi hàng mi dài, cong vút có thể khiến người ta đắm chìm vào chốn thiên đường hoan lạc, thế nhưng vô tận ấy, nó lại ẩn chứa nổi buồn man mát. Nhìn từ bên ngoài, cô có vẻ lạnh lùng xa cách. Mái tóc đen tuyền, làn da trắng như tuyết sương, bờ môi đỏ hồng căng mộng... Khiến ai nhìn vào cũng không thể rời mắt.
Ngay khi vừa đặt chân lên thảm đỏ, âm nhạc vang lên với giai điệu lãng mạn nhẹ nhàng nhưng cô lại nghe như đưa tang. Lâm Dao vừa đi vừa nhìn lên người đàn ông đứng trên sân khấu lớn, bên trên người đàn ông cao ráo, sở hữu những nét điển trai, hào hoa phong nhã, làn da trắng thư sinh, đôi môi đỏ với nụ cười tươi tắn, làm cô chùng bước muốn ngã gục, xao xuyến với bộ vest ba mãnh đen có kẻ sọc trắng tạo điểm nhấn tinh tế. Bên trong kèm theo chiếc áo sơ mi trắng, chiếc cà- vạt đỏ, túi áo trên ngực đính kèm hoa bi nhỏ. Cô từ từ chuyển ánh nhìn lên khuôn mặt anh, một người đàn ông bốn mươi đầy lịch lãm pha lẫn nét phong trần, cô nhẹ nhàng nhìn lướt qua mắt anh, vừa huyền bí vừa mỹ lệ. Cho dù gương mặt đã phảng phất màu thời gian, mái tóc pompadour (hất dựng mái, tạo độ dày bồng bềnh) đây là một biến thể của tóc vuốt ngược, cùng với bộ râu quai nón vô cùng lịch lãm.
Những người bên dưới hết nhìn anh, rồi lại chuyển sang nhìn cô bàn tán:
- Cặp đôi này hợp nhau quá.
- Còn phải nói nữa, con gái của chủ tịch Lâm thì có gì phải chê?
Bên lời khen ngợi, cũng không ít người nảy sinh thái độ hoài nghi:
- Nghe nói đây là cuộc hôn nhân chính trị, cả hai công ty muốn phát triển lớn mạnh nhờ thế lực và sự giúp sức của đối phương, nên mới đồng ý cho hai đứa con mình lấy nhau.
Người đàn ông ngồi bên cạnh lắc đầu, khoanh tay dựa lưng tựa ra sau ghế nhìn theo bóng lưng Lâm Dao nói:
- Tôi không nghĩ sẽ êm đẹp như thế, vì hôn nhân mà không có tình yêu thì chẳng thể kéo dài được lâu.
Những lời nói của họ vô tình rót vào tai Lâm Dao, cô có chút chạnh lòng nhẹ nhìn người đàn ông với khuôn mặt lạnh tanh phía trước, chân cô vô thức bước chậm lại. Họ nói đúng, cuộc hôn nhân của hai người không giống như bất cứ cặp đôi yêu nhau nào.
Lâm Dao không quen chồng mình trong buổi đi chơi với bạn bè, cô cũng không quen anh ấy ở thời đại học, hay trên chuyến xe buýt nào đó. Cuộc gặp ngỡ của họ không lãng mạn như vậy, thực ra cuộc hôn nhân này được sắp đặt từ ông Lâm Thành. Lâm Dao cũng là nhân vật của công chúng giống như chồng mình, cuộc sống của cô trước khi kết hôn chưa được biết tới nhiều.
...o0o...
Cha cô vừa cười vừa nắm lấy tay cô đặt vào tay chồng sắp cưới. Trong lễ đường trang trọng, trước khi trao con gái cho người chồng tương lai của con, ông đã có lời căn dặn đầy tình cảm:
- Từ nay con gái của cha giao cho con chăm sóc, trên đời này chỉ có duy nhất hai người phụ nữ cha yêu. Một là mẹ vợ con, hai là đứa con gái này. Nay cha giao con gái mình lại cho con, mong con có thể chăm sóc, đối xử tử tế với nó!
Cô biết cha mình nói vậy chỉ để làm màu thôi, nếu thật sự thương yêu ai nào gã bán con gái mình như vậy?
Lâm Dao đưa đôi mắt long lanh nhìn Phương Viên, anh cũng quay qua nhìn cô từ trên xuống dưới, làm điều này là đang quan sát cơ thể, ước lượng mức độ thu hút của anh đối với Lâm Dao. Cô nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình thầm nghĩ "Người đàn ông này nhìn rất lớn tuổi, nhưng mà cũng rất lịch lãm. Mình nghe nói anh ta hơn mình mười ba tuổi..." cô đảo mắt nhìn sang hướng khác tính nhẩm, thấy thái độ này của cô anh cũng tò mò nhìn theo.
"Năm nay mình hai mươi bảy tuổi tức là..." cô hoãn hốt quay lại nhìn người đàn ông đối diện mình "Anh ta tứ tuần rồi hả?"
Anh cứ nhìn theo cô, sắc mặt cứ chuyển biến liên tục khiến anh có phần hoang mang, bên dưới mọi người đang trông chờ lời hồi đáp từ anh, nhưng thái độ này của Lâm Dao khiến anh có chút không tự nhiên.
Anh ấy nhìn vào mắt cô, bàn tay từ từ vươn về phía Lâm Dao, nắm lấy tay cô và bằng một nam cao chắc nịch, chắc chắn đến mức như được dồn nén chặt, rắn rỏi và dứt khoát, thể hiện sự vững vàng, mạnh mẽ:
- Con sẽ chăm sóc cô ấy.
Đang suy nghĩ viển vông, bỗng dưng anh nắm lấy tay Lâm Dao làm cô giật mình nhìn anh chăm chú. Cô cảm nhận được hơi ấm, nhiệt độ tay anh ấy. Tay người đàn ông này mềm quá, giống như kẹo bông, mềm mềm, dường như sinh ra đã ở ngay vạch đích nên từ nhỏ chẳng cần làm gì cả, làn da cũng chẳng bị rám nắng, tim cô đập thình thịch, mà không hề biết, đó chỉ là ảo giác.
Lâm Thành mỉm cười, trao tay con gái lại cho chú rể. Tiệc cưới dù xa hoa, tốn kém bao nhiêu cũng sẽ kết thúc, chỉ có cảm xúc và những khoảnh khắc ấm áp của tình yêu thương là "Bất tử". Lam Khuê nhìn Phương Viên với ánh mắt trìu mến thân thương, bà mím môi nhìn con gái mình, cánh tay đang nắm vẫn không nở buông. Với bà, ngày con gái đi lấy chồng là ngày nhiều cảm xúc nhất trong cuộc đời. Trong đầu bà phải suy nghĩ rất nhiều thứ, tuy ngoài mặt vui cười, nhưng sâu thẫm bên trong mang rất nhiều ưu tư, rất nhiều lo lắng.
Bà kìm nén cảm xúc của mình, mỉm cười thật tươi dùng hai tay nắm lấy tay con gái mình nói:
- Vậy là hôm nay con sẽ bước qua đò, cuốn sách cuộc đời con sẽ mở sang một trang mới.
Lâm Dao nhìn mẹ, trong lòng đong đầy cảm xúc nói:
- Mẹ! Sao phải buồn? Con đi lấy chồng thì con vẫn là con gái cha mẹ, có khác gì đâu?
Nước mắt bà tràn mi, lắc đầu giải thích:
- Mẹ biết, khi con bước qua cánh cửa chứa đầy kỷ niệm bé thơ gắn bó, con đã không còn thuộc về ngôi nhà này nữa, dù thế nào... Cuộc đời của con cũng đã thành một mảnh đời riêng. Không còn thứ cách nào có thể gắn kết con vào với những mảnh ghép của ngôi nhà và những ký ức con từng nắm giữ...
Bà tha thiết nhìn Phương Viên căn dặn, thấy giọt nước mắt mẹ chảy, Lâm Dao chạnh lòng đau lòng, thì ra đây là cảm giác trước khi gã sang nhà chồng.
- Trước giờ phút con gái tôi thuộc về vòng tay một người đàn ông khác, người từ nay tôi mong cậu sẽ lo lắng và chăm sóc nó thay cha mẹ, mẹ chỉ muốn nói với con đôi lời đó thôi.
Lâm Thành bật cười nhìn vợ mình nói:
- Nè, con gái gã đi rồi vẫn là con gái mình, đó là sự thật không bao giờ thay đổi! Đừng khóc nữa, hôm nay ngày vui của con gái mà! Em xem! Con gái cũng sắp khóc theo rồi kìa!
Hai mẹ con bị ông chọc cười, bao nhiêu lo âu buồn bã xua tan đi, Lâm Dao đưa tay lên lau những giọt nước mắt còn động trên hàng mi. Lam Khuê lau nước mắt, khoát tay chồng bước xuống sân khấu, nhường chổ lại cho hai nhân vật chính hôm nay. Lâm Dao xót xa nhìn theo, vậy là từ nay cô không còn là công chúa của mẹ nữa, phải tự bước trên đôi chân của mình rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.