Em À, Mình Yêu Nhau Vào Tháng Chín

Chương 5: Lần đầu vào bếp

Trần Minh Thơ

27/03/2023

Không khí bên trong vô cùng căng thẳng cho đến khi bên ngoài phát ra tiếng gõ cửa lớn, cả ba người bên trong đều hướng mắt nhìn ra phía ngoài, Lâm Dao định đi mở cửa nhưng bị Phương Viên ngăn lại, anh nói:

- Để anh!

Phương Viên vừa mở cửa ra đã thấy Lam Khuê đứng trước cửa với vẻ mặt khó coi, anh cũng một phần nào đó đoán được lý do khó chịu là gì.

- Mời mẹ vào trong!

Lam Khuê phớt lờ lời anh cứ thế đi vào trong, bà vừa đi vừa liếc nhìn An Diệp rồi nhìn sang con gái mình đang đứng. Phương Viên bị phớt lờ có hơi ngượng nên đóng cửa lại rồi bước đến đứng cùng Lâm Dao. Vừa đi anh vừa nói:

- Mẹ ngồi đi!

Lam Khuê vừa liếc nhìn An Diệp vừa nói:

- Không cần! Mẹ vào đây chỉ muốn nói với anh mấy câu thôi.

Bà bước đến chổ An Diệp với vẻ mặt nghiêm túc, vừa đi vừa nói:

- Hôm nay bà thông gia đã muốn lập quy cho con dâu mới, thì mẹ cũng nên lập phép tắc gia đình cho cậu con rễ là anh đây.

An Diệp cảm thấy không vui vì bị chen ngang giữa cuộc trò chuyện, nhưng không thể hiện ra mặt, vẫn bình tĩnh ngồi đó xem thông gia mình sẽ làm ra những gì. Lam Khuê khoanh hai tay lại đặt trước ngực, quay sang nhìn anh tuyên bố:

- Thứ nhất, con gái nhà mẹ làm việc nhà anh phải giúp đỡ nó! Không thể để nó quá mệt mỏi!

Bà vừa nói vừa sử dụng đến động tác tay, nhằm nhấn mạnh những điểm quan trọng với anh.

- Thứ hai, Lâm Dao ở nhà là viên Minh châu trong lòng bàn tay mẹ, nay gã về nhà anh cũng vẫn như vậy không khác gì!

Bà chỉ tay về phía anh tỏ rõ ý thống trị:

- Anh phải chăm sóc nó thật tốt! Thứ ba phải biết tôn trọng cha mẹ vợ, đây là bổn phận của người con rễ!

Sự ngạc nhiên được biểu hiện thoáng qua trên khuôn mặt An Diệp không đến một giây. Lam Khuê hạ tay xuống nói thêm:

- Thứ tư, con gái mẹ gả cho anh sau này sinh con cho anh, duy trì nòi giống cho nhà anh vất vả sẽ càng vất vả, vậy nên nhất định anh không được để nó phải chịu ấm ức nào!

Lan Khuê lại chỉ tay về phía anh, lần này là đe doạ:

- Nếu một ngày nó phải bỏ về quê ngoại than phiền với mẹ...

Bà đang nói nửa chừng thì dừng lại nhướng mày nhìn Phương Viên, nhưng động tác diễn ra trong khoảng vài giây, kèm theo đó là hành động nghiêng đầu.

- Sau này anh đừng nghĩ có thể gặp lại nó!

An Diệp liếc nhìn thông gia bằng nữa mắt, nghiến chặt khớp hàm, hai tay vô thức siết chặt vào nhau vì tức giận. Nói xong với Phương Viên, Lam Khuê quay người sang nhìn vào ánh mắt thâm thuý đó của chị thông gia. Căn phòng rơi vào trạng thái căn thẳng, Lâm Dao, Phương Viên chỉ biết nhìn nhau không dám nói gì. Chưa gì hai nhà đã phát sinh mâu thuẫn rồi.

An Diệp đưa nghiêng mắt rất nhanh lần lượt nhìn hai mẹ con Lâm Dao nói:

- Sao chị có thể thôi lỗ đến mức nghe lén khác nói chuyện như vậy chứ?

Tự dưng bị đổ oan, mang tiếng nghe lén, Lam Khuê tức tối đáp lời:

- Tôi cũng không phải cố ý nghe trộm chị nói chuyện, chỉ là khi nãy dưới bếp mọi người dọn xong cơm rồi không thấy chị đâu, nên mới lên đây mời chị xuống dùng cơm. Đứng ngoài cửa nghe chị nói nên bất bình thay con gái mà vào trong nói cho ra lẽ.

Nghe tới đây An Diệp có chút xấu hổ, liền dùng ánh mắt né tránh quay đầu sang hướng khác không dám nhìn Lam Khuê.

...o0o...

Buổi tối cùng ngày, An Thu đi trước tay kéo theo chiếc vali của Lâm Dao bước trên hành lang. Đi được một đoạn đã đến phòng Phương Viên, phòng anh nằm cạnh phòng bà An Diệp.

Đi đến trước cửa phòng cô bé đưa tay lên nắm lấy tay vặn cửa đẩy vào, cửa phòng mở được một nữa An Thu quay ra sau nhìn Lâm Dao nói với giọng điệu thận trọng:

- Mợ Dao, lúc trước đây là phòng của cậu, bây giờ cũng là phòng chung của hai người rồi.

An Thu kéo vali vào trong giúp cô, vừa đi vừa nói:

- Để con kéo vali vào giúp mợ!

Phương Viên cản lại:

- Thôi được rồi, để đó cho cậu!

Nói rồi anh bước đến cầm lấy chiếc vali từ tay An Thu rồi nhìn ra cửa nói:



- Giờ trễ rồi con xuống nhà nghỉ ngơi đi!

Cô bé nghiêng đầu sang nhìn Lâm Dao, cô nhẹ nhàng gật đầu cho phép, cô bé thấy vậy liền vui vẻ cuối đầu xuống chào rồi rời đi:

- Thưa cậu mợ con đi!

- Ừm.

Phương Viên bước vào trước mở cửa phòng rộng ra, Lâm Dao từ bên ngoài bước vào trong, cô vừa đi vừa đảo mắt quan sát xung quanh, căn phòng ngủ Master có khu thay đồ và khu làm việc.

Tông vàng nhạt kết hợp nâu gỗ cũng là tone chủ đạo cho toàn bộ thiết kế phòng ngủ. Gam màu đem lại cảm giác an tĩnh, tạo vẻ đẹp thanh lịch cho không gian. Màu trắng của trần, tường, tiệp màu với ga giường, gối, nệm… chắc chắn sẽ tạo cảm giác êm ái, dễ chịu, muốn chìm vào giấc ngủ.

Mỗi chi tiết khi đặt cạnh nhau đều nâng đỡ cho nhau tỏa sáng và đồng điệu đến mê hoặc. Sự thanh tao, sang trọng, những điểm nhấn nhẹ nhàng làm nên sức quyến rũ riêng cho phòng ngủ sang trọng này.

Mắt cô vô tình va phải ngăn tủ kính chứa đầy những chiếc đồng hồ sang trọng, Lâm Dao hiếu kỳ bước nhanh đến đó xem thử, Phương Viên kéo vali đi theo sau.

Hầu hết những người tuổi 20 thường kiểm tra thời gian bằng cách nhìn vào điện thoại của họ, nhưng khi đến tuổi trưởng thành, chín chắn như anh việc sở hữu một chiếc đồng hồ là điều bình thường, nhưng một chiếc hộp đựng đồng hồ như thế này có quá mức cần thiết không?

Chưa hết bất ngờ, trong góc phòng còn đặt một chiếc tủ lớn bên trong toàn những bộ vest lịch sự, trang trọng. Nhưng như vậy cũng đúng, bây giờ anh đã không còn là thanh niên như trước, nên sẽ phải đến những sự kiện hay bữa tối quan trọng.

Những bộ vest như vậy là không thể thiếu trong tủ đồ được, nhưng những đôi giày brogues chuẩn Anh và một vài đôi giày khác sao lại lắp đầy cả kệ đựng giày như thế?

Cô quay lại nhìn Phương Viên trong đầu thầm nghĩ "Có phải anh ta dư tiền quá rồi không?"

Thấy cô cứ nhìn mình chăm chăm mà không nói gì, Phương Viên bước đến hỏi:

- Em sao vậy?

Cô thoát ra khỏi những suy nghĩ trong đầu của mình nhìn anh trả lời:

- Sao anh mua nhiều giày quá vậy?

Anh đưa mắt nhìn lướt qua chúng rồi nhìn Lâm Dao giải thích:

- Khi anh mua một đôi giày mới thường đầu tư vào chất lượng. Anh không mua những đôi giày hợp thời trang. Và có thể mua một đôi giày với giá vài trăm bảng Anh nhưng sẽ sử dụng lâu dài.

Nghe anh nói xong Lâm Dao liền nhìn lại chiếc kệ đựng giày, đúng như anh nói, chúng đã đạt đến một sự chuẩn mực về phong cách và biết đánh giá chất lượng của một tay nghề khéo léo. Nếu đầu tư vào chăm sóc vẻ bề ngoài, nó cũng có thể sử dụng trong thời gian dài.

Anh kéo vali cô lại tủ đồ, vừa đi vừa nói:

- Mai anh sẽ mua thêm mấy cái kệ để túi xách vài cái giá để giày cho em, còn tủ quần áo dùng chung với anh luôn đi! Vì nó cũng khá rộng.

Lâm Dao nhìn vào chiếc giường.

- Hai đứa mình ở chung phòng hả? Còn cùng một chiếc giường?

Anh ngẩng người nhìn cô một lúc sau đó lại bật cười:

- Hahaa, em làm sao vậy? Hai chúng ta là vợ chồng, em muốn ngủ riêng hả?

Giờ cô mới nhớ lại mình đã kết hôn, thật sự rất nhanh mới đây đã có chồng rồi, cuộc sống sau hôn nhân thật đáng mong đợi.

- Có cần anh xếp đồ vào tủ cho em không?

Lâm Dao giật mình quay qua nhìn liền thấy Phương Viên đang mở vali mình ra, cô hốt hoảng, cuống quít vừa chạy vừa hét đến chổ anh:

- Không cần! Tôi tự làm được mà?

Bên trong ngoài những bộ quần áo thường ngày còn có chứa rất nhiều nội y phụ nữ, những thứ tế nhị như vậy làm sao để một người đàn ông xa lạ nhìn thấy mà còn động vào được chứ?

Anh buông tay khỏi vali cô đưa tay cỡi cúc áo vest ra nói:

- Vậy em làm đi! Anh vào trong tắm trước, có gì cần giúp cứ gọi!

Lâm Dao gật đầu cho qua chuyện, anh nhìn lướt qua cô rồi cỡi bỏ chiếc áo vest trên người đi về hướng phòng tắm, Lâm Dao nhìn theo bóng lưng anh cho đến khi khuất xa khỏi căn phòng rồi mới thở phào nhẹ nhõm, tự mình xếp đồ vào trong ngăn tủ.

Vừa xếp được một lúc, An Thu bên ngoài tay bưng đĩa trái cây bước vào phòng.

- Mợ Dao, ông kêu con đem trái cây lên cho cậu mợ ăn.

Cô dừng tay lại quay ra sau nhìn An Thu nói:



- Ừ, con để xuống bàn giúp mợ nha!

An Thu bưng đĩa trái cây bước đến đặt xuống chiếc bàn tròn nhỏ, được đặt gần cửa sổ. Cô bé định quay người rời đi thì đột nhiên bị Lâm Dao gọi lại:

- À khoang đã Thu!

Cô bé quay lại mở to mắt nhìn cô.

- Dạ mợ?

Cô đặt chiếc váy hoa đang cầm trên tay xuống giường rồi nhìn về phía phòng tắm, cửa vẫn đóng chặt tiếng nước vẫn chảy róc rách, cô an tâm bước đến chổ An Thu hỏi nhỏ:

- Cậu Phương Viên là người thế nào vậy? Tính cách ra sao?

An Thu lấy làm ngạc nhiên với câu hỏi này, nó vẫn chưa biết hai người họ lấy nhau vì lợi ích gia đình, nhưng cô bé vẫn thành thật trả lời:

- Tính cậu cũng dễ chịu, mợ thấy vẻ ngoài dữ tợn như vậy thôi chứ cậu hiền lắm. Bản tính hài hướt, dí dỏm lúc nào trên môi cũng nở nụ cười, hầu như chưa bao giờ con thấy cậu tức giận.

Cô gật đầu.

- Oh, tại mợ mới về không biết nên hỏi thôi.

Phía sau cô bất thình lình vang lên giọng nói:

- Sao không hỏi trực tiếp anh cho nhanh?

Lâm Dao nhanh chóng qua ra sau nhìn, bắt gặp hình ảnh Phương Viên bước ra khỏi phòng tắm với chiếc áo choàng phi bóng đen. Lâm Dao vừa nhìn đã không thể rời mắt khỏi. Một giọng nói trầm ấm, một đôi mắt biết nói, một đôi vai vững chắc, một bàn tay đẹp hay một mái tóc ướt… cô bị cuống hút với vẻ đẹp ấy, nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh và không biểu hiện ra quá lộ liễu.

An Thu nhìn lướt qua hai người họ khẽ cười thầm.

- Dạ cậu mợ nghỉ ngơi đi! Con xin phép!

An Thu miệng cười tủm tỉm kiểu cười không mở miệng, chỉ thấy cử động đôi môi một cách kín đáo, nhanh chóng chạy đi, Phương Viên bước đến giường ngồi xuống hơi nghiêng người về phía trước, chống hai khuỷu tay lên gối, các ngón tay đan vào nhau nhìn cô, Lâm Dao nhìn chằm chằm vào anh.

Đàn ông ở độ tuổi trung niên 40 hầu như không còn giữ được cơ thể thon gọn như xưa. Do thường xuyên phải gặp gỡ đối tác, công việc bận rộn ít vận động mà những chiếc múi giờ thay bằng bụng bia. Trải qua nhiều thăng trầm, trên mặt cũng bắt đầu xuất hiện các nếp nhăn.

Lâm Dao vẫn là chú ý đến bộ râu quai nón đó, bộ râu quai nón gọn gàng toát lên vẻ cuốn hút kỳ lạ, nó toát lên vẻ phong độ, lịch lãm, mạnh mẽ và trưởng thành.

Nhưng cô lại không muốn bị cào xước mặt bởi bộ râu lởm chởm của bạn đời, liền tò mò nhìn Phương Viên hỏi:

- Sao tự nhiên anh để râu vậy?

Anh ngước đầu lên nhìn Lâm Dao.

- Tôi nghĩ anh cạo râu đi sẽ trẻ ra được vài tuổi!

Phương Viên nhướng mày mở to mắt nhìn cô hỏi:

- Ý em nói anh già?

Lâm Dao khẩn trương xua tay nói:

- Không có! Không có! Ý tôi nói anh để râu nhìn có vẻ rất khó gần.

Anh hơi rướn người về phía trước, nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô.

- Ý em nói anh hung dữ?

Anh cố tình giả vờ như hiểu sai ý cô, nhưng Lâm Dao lại chẳng hề hay biết, cô vẫn cố giải thích lại ý mình sợ anh hiểu lầm, vẻ mặt khẩn trương này khác với vẻ mặt nghiêm túc khi nãy cô nhìn anh, nó khiến Phương Viên thích thú hơn.

- Không phải, ý tôi không phải vậy! Nếu anh cạo râu trong sẽ quyến rũ và đẹp trai hơn một chút!

Phương Viên nhìn cô chăm chăm, hai má cô phiến hồng cứ cảm thấy mình càng nói càng sai, ban đầu chỉ là muốn góp ý, lúc sau lại nói đi đâu không biết, cô dùng nụ cười để né tránh vấn đề:

- Haha, không có gì đâu, cứ xem như tôi chưa nói gì vậy!

Lâm Dao quay người đi về hướng phòng tắm thật nhanh, vừa đi cô vừa nói:

- Tôi vào tắm, anh ngủ trước đi!

Anh nhìn theo bóng lưng cô vô thức mỉm cười nhẹ, đưa tay lên vuốt râu mình.

- Có vẻ như cô ấy không lạnh lùng như mình nghĩ, đôi lúc cũng dễ thương lắm chứ, nhưng mà khó thương nhiều hơn dễ thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em À, Mình Yêu Nhau Vào Tháng Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook