Em À, Mình Yêu Nhau Vào Tháng Chín
Chương 51: Luôn có ánh nắng ẩn chứa trong những nổi đau
Trần Minh Thơ
27/03/2023
Phương Viên về nhà ngoại không phải là không vui, mà thực ra là "Khách quý thường không thể lưu lại ở lâu!".
Một vị khách quý ở lại lâu trong nhà khiến ai nấy cũng đều cảm thấy có khoảng cách và phần nào đó e ngại, dò xét lẫn nhau, cái không khí không thể tự nhiên như người nhà.
Khó khăn lắm mới dụ dỗ, lôi kéo chồng mình về ăn Tết nhà ngoại. Ấy thế mà cô để ý ông chồng qua nhà mình, ngồi thưa chuyện với cha mẹ một lúc, rồi ông bà lại tất bật lo chuẩn bị cơm nước để “Thết đãi” còn chồng lại ngượng nghịu quẩn quanh trong sân nhà…
Lúc ấy cô mới biết, giữa con rể và cha mẹ vợ đúng là có một khoảng cách khó có thể kéo lại gần. Huống hồ đàn ông, họ lại không khéo léo và tinh tế như phụ nữ để có thể làm "Mềm" lại các mối quan hệ, thành thử ra vẫn cứ là ngại ngùng, vẫn cứ là xa cách.
Vì vậy nên ở lại được hai ngày, chiều mùng 6 tết lại phải rời đi rồi. Anh định đưa cô về lại Sài Gòn để dưỡng thai rồi đợi tới ngày sinh luôn, tại mấy ngày tết cô đi lại quá nhiều rồi, nhưng Lâm Dao không đồng ý, dường như cô đã bị cảnh vật bình yên ở quê anh cuống hút, Lâm Dao đòi ở lại nhà chồng một thời gian, đợi đến ngày gần sinh rồi quay về Thành phố.
Ở trên đó anh đi làm cả ngày, không thể chăm sóc cô thường xuyên được, một mình Lâm Dao ở nhà cũng rất cô đơn, cô không thể tiếp xúc với bức xạ, không thể xem tivi, điện thoại, cả ngày chỉ có thể đi quanh quẩn nhà, chán thì vào ngủ, rồi ăn, uống, ngồi đọc sách.
Còn chưa kể đến việc ngoài ý muốn xảy ra, lỡ trượt chân té ngã hay gì đó không ai ở nhà phát hiện thì rất nguy hiểm. Anh không nở để cô một mình hiu quạnh ở nhà sớm hôm đối diện với bốn bức tường nên đã đồng ý, dẫu sau ở quê vẫn có cha mẹ chồng, hàng xóm thân thiện xung quanh hay tới lui chơi, sẳn tiện chăm sóc dòm ngó cô ấy dùm, có mấy đứa cháu nữa, ở đó vui hơn nhiều.
......o0o......
Mùng 9 Phương Viên phải đi làm trở lại, sáng mùng 8 anh đã tất bật trong phòng chuẩn bị đồ về lại Sài Gòn.
Trước khi anh về có đưa một mảnh giấy cho bà Diệp, trong đó là nhưng món ăn liệt kê tốt cho thai nhị, thực đơn ăn uống tốt nhất cho cô. Lâm Dao hay thèm hay thích ăn bất cứ món gì thì anh cũng ghi trong đó.
Từ lúc về Thành Phố tới nay, ngày nào anh cũng gọi về cho cô, hỏi xem cô có đến bệnh viên khám thai đúng ngày không, ăn uống có điều đặn không? Còn dặn cô không được bỏ bữa.
Trong thời kỳ mang thai, việc các mẹ bầu luôn giữ tinh thần vui vẻ là điều rất được khuyến khích. Hiểu được điều đó, Phương Viên đã cố gắng sắp xếp công việc để dành thời gian gọi về cho cô, mỗi chiều thứ bảy được tan ca sớm liền lái xe vượt đường xa về thăm cô, dù chỉ ở cạnh nhau được nửa buổi cũng khiến anh ấy mãn nguyện.
Có một loại tình yêu... Chỉ cần ở gần một chút đã thấy ấm áp rồi!
......o0o......
Mấy tuần sau...
Vào một buổi sáng, trời xanh, mây trắng, không khí trong lành dịu êm. Lâm Dao tay cầm ly sữa mè đen tay xoa bụng từ dưới bếp bước ra phòng khách, không hiểu sau cảm giác trằn nặng ở bụng dưới, khiến cô di chuyển khó khăn, nặng nề hơn.
Các cơn co thắt với cường độ và tần suất tăng dần. Bụng gò cứng lên, đau nhiều hơn và không giảm dù đã thay đổi tư thế. Cô đi không nổi nữa liền đặt ly sữa xuống bàn, chống tay xuống bàn ôm lấy bụng mình nhăn mặt đau đớn.
Đúng lúc bà Diệp từ ngoài chạy chiếc xe Honda Cub thời xưa vừa đi chợ về, bà gác chống xe, lấy chiếc giỏ phía trước xe xuống đi vào nhà, đứng ngoài sân đã thấy Lâm Dao, bà mỉm cười vui vẻ nói:
- Con dâu, mẹ đi chợ thấy đu đủ ngon quá nên mua mấy trái cho con nè...
Đi gần thấy Lâm Dao ôm bụng đau đớn bà biết là có chuyện liền nhanh chân chạy tới.
- Con sao vậy? Đụng trúng chổ nào rồi hả?
Cô đau đến mức không thể đi lại hay nói chuyện, đau càng lúc càng dồn dập hơn, cô chỉ có thể xua tay thay câu trả lời.
Bà An Diệp tự mình phán đoán, lúc trước mang thai Phương Viên bà cũng xuất hiện tình trạng này, An Diệp vui mừng nói to:
- Con dâu à, đừng có sợ! Đây chỉ là chút đau đớn chuyển dạ trước khi sinh!
Lâm Dao ngẩng đầu ngỡ ngàng nhìn bà lắp bắp nói:
- B... bác sĩ có nói... Một tuần nữa mới sinh mà?
An Diệp bật lưỡi nheo mắt nói sinh đẻ làm sao nói trước được, kêu cô ấy ngồi xuống đợi chút, bà vào trong chuẩn bị chút đồ rồi đưa cô tới bệnh viện.
Cô nhích từng chút đến ghế nhờ sự hổ trợ của mẹ chồng, thấy cô ngồi vững bà nhanh chân vào phòng chuẩn bị đồ cho cô, bỏ luôn giỏ rau ngoài bàn, Lâm Dao cúi gục đầu xuống bàn, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, cơn đau không thể diễn tả được cô hối thúc bà.
- Nhanh lên nha mẹ!
Bên trong bà vọng ra:
- Ừ ừ! Mẹ biết rồi!
Lâm Dao liên tục lo lắng, giá như bây giờ Phương Viên có mặt ở đây thì tốt biết bao, cô sợ sinh con không như ý muốn, lo lắng không tự sinh đẻ được, lo sợ mổ đẻ, lo sợ rủi ro... Biết bao nhiêu sự lo lắng căng thẳng mà cô phải đối mặt.
Vừa nói xong, có cảm giác một dòng nước chảy ra nhanh và mạnh, đột ngột tuôn ra từ đường âm đ*o nhưng không hề thấy đau đớn.
Lần đầu làm mẹ nên khá bỡ ngỡ với những tình huống này, cô không biết làm gì cả. An Diệp cầm chiếc balo từ trong phòng đi ra, bước dài, dáng đi vội vã, vừa đi bà vừa gọi điện cho Phương Viên.
Lâm Dao quằn quại trong cơn đau, chịu không nổi nữa cô ngước đầu ngồi thẳng dậy vô tình làm rơi ly sữa trên bàn xuống đất "Xoãng" khiến An Diệp chú ý.
- Mẹ ơi con đau quá... Hình như sắp sinh rồi!
Bà luống cuồng tay chân đeo balo lên vai bước tới chổ cô trấn an:
- Ừ ừ mẹ biết rồi! Mẹ gọi điện báo cho chồng con một tiếng rồi đưa con đi!
Ngày Lâm Dao đi đẻ, chính tay mẹ chồng chuẩn bị cho cô ấy một giỏ đồ không thiếu một thứ gì từ bỉm mẹ bỉm con, đến bông bịt tai và tất giữ ấm chân mẹ, sữa cho em bé.
......o0o......
Phương Viên đang họp, nghe mẹ nói vợ chuyển dạ sắp sinh đang trên đường tới bệnh viện, anh phấn khích rất nhiều, anh luôn muốn trở thành một người cha, và wow, bây giờ nó đang sắp thành hiện thực!
Phương Viên cảm thấy tình cảm đang tràn đầy hơn trong con người khô khan, cứng ngắt của mình khi biết con sắp chào đời! Thật đáng kinh ngạc làm sao!
Anh ấy nhanh chóng đứng lên xin phép mọi người rời khỏi cuộc họp lập tức dưới sự ngỡ ngàng của mọi người.
Vợ con là quan trọng nhất, tiền bạc kiếm sau cũng được, anh nhanh chóng xuống gara lái xe thẳng về quê. Trên đường trở về vừa vui mừng vừa lo lắng, anh tự hỏi xem cô ấy có cần mình hay không?… Nhưng trạng thái này cũng không rõ ràng, chính xác.
Trong lúc lái xe, sự lo lắng cũng thường trực trong tâm trí. Anh có thể sẽ là một người cha kinh khủng, và con anh ấy sẽ bỏ đi và không bao giờ nói chuyện với anh nữa. Vợ anh và anh có thể sẽ ly dị vì anh không thể chịu đựng được căng thẳng về việc phải chịu trách nhiệm và chăm sóc con.
Ôi thật kinh khủng, anh ấy đang suy nghĩ quá sâu xa, thậm chí những chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng lần đầu làm cha ai mà chẳng tránh khỏi cảm giác lo lắng ấy.
Và hàng ngàng câu hỏi khác nhau được đặt ra: "Mình sắp có con, con mình sẽ như thế nào? Liệu con có thích mình không? Cha con có chơi với nhau được không? Liệu mình có dạy dỗ con được tốt? Và khi con nhìn mình, mình có phải là một người cha tốt trong mắt con?".
......o0o......
Lâm Dao nằm trên giường trong một căn phòng riêng, cơn đau chuyển dạ sẽ kéo dài 8 tiếng đồng hồ nữa mới được đẩy vào phòng mổ.
Cô thay chiếc váy của bệnh viện rộng rãi hơn, đeo đồ chụp tóc, cha mẹ chồng luôn đứng bên cạnh động viên, không chỉ có họ, ông Thành bà Khuê cũng vượt đường xa đến bệnh viện cho bằng được khi nghe tin con gái sắp sinh. Bà Diệp trước kia hay trách mắng, giờ đây lại ân cần ở bên trấn an:
- Đừng sợ! Không sao đâu con! Đau chút sẽ hết thôi, lúc mẹ sinh Phương Viên cũng vậy đó con!
Phương Điền đứng bên cạnh liên tục dùng khăn tay lau mồ hôi cho con dâu. Lâm Dao đảo mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó.
- Mẹ ơi... Sao chồng con chưa tới nữa?
Bà Lam Khuê nắm tay cô trấn an:
- Chắc kẹt xe hay có chuyện gì đó nên tới chậm chút, con yên tâm đi! Mẹ chồng con có gọi rồi, nhất định nó sẽ tới mà con!
Lâm Thành đứng bên ngoài cửa phòng chắp tay phía sau đi qua đi lại, mắt mãi nhìn theo hướng hành lang trông chờ con rễ đến.
"Cộc... Cộc" tiếng bước chân của giày tây, Phương Viên từ bên ngoài hớt ha hớt hải chạy đến trước phòng, thấy cha vợ đang đứng anh vui mừng dừng lại.
- Con tới rồi, vợ con sao rồi cha?
Ông khẩn trương chỉ tay vào trong, tay kia đặt lên vai Phương Viên đẩy anh vào.
- Nó đang chờ con nãy giờ đó, mau lên!
Anh ấy chạy đến chổ Lâm Dao thật nhanh, nhìn sâu vào mắt cô ấy.
- Anh tới rồi bà xã.
Cho dù đang mướt mải mồ hôi, trái tim loạn nhịp, đó cũng là cử chỉ cô yêu thích nhất ở một nửa của mình. Khi thấy sự xuất hiện của chồng, cơn đau trong cô như được xoa dịu.
......o0o......
Lâm Dao sắp sinh rồi, nằm trên giường trong phòng bệnh, y tá chuẩn bị da cho cô ấy, cô khám thai rất nhiều lần. Cô ấy chịu đựng cơn đau lúc bắt đầu, thời gian sao dài đến vậy? Cô đau đến mất cảm giác nhưng vẫn không thể sinh.
Cô không thể đi được buộc Phương Viên phải dùng xe lăn đẩy vào phòng sinh. Khuôn mặt Lâm Dao mệt mỏi và lo lắng thấy rõ. Tuy nhiên, Phương Viên luôn bên cạnh cô, ân cần, chu đáo chăm sóc và luôn dành ánh mắt tràn đầy yêu thương cho vợ. Có người chồng luôn tận tâm bên cạnh mình, thế này chính là niềm hạnh phúc lớn lao của mọi cô gái.
Không mặc quần rửa thân dưới trần trụi, khom lưng cuộn mình ở đó đợi nam bác sĩ gây mê, đến tiêm thuốc cứu mệnh "Không đau" cho cô ấy.
Người xem trọng thể diện như Lâm Dao cảm thấy vô cùng nhục nhã, không còn chút tôn nghiêm làm người nào hết. Nhưng cũng không quan tâm được nhiều tới vậy, chỉ muốn nổi đau thuyên giảm nhanh chóng sinh con.
Cuối cùng cô ấy vào phòng sinh, mỗi bước đều làm theo hướng dẫn của bác sĩ. Khi vào phòng phẫu thuật, Lâm Dao chợt run lên bần bật vì căn phòng lạnh vô trùng, sợ hãi khi nhìn thấy các dụng cụ, thiết bị y tế trong phòng. Đến khi Phương Viên vào cùng thì cô mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Y tá cắm một ống thuốc gây tê tủy sống, tay kia thoa thuốc khử trùng dọc theo sóng lưng và rồi tiêm liều thuốc gây mê tủy sóng vào, trong quá trình đó y tá và chồng vẫn ở cạnh động viên. Cô cắn răng chịu đau tự nhủ lòng: "Can đảm lên! Mình sắp được gặp con rồi!".
Họ đặt ống thở để cô hít oxy, kẹp ngón tay cô vào máy montior, cô y tá thoa thuốc khử trùng màu đỏ lên phần bụng.
Làm xong các bước chẩn bị, các bác sĩ từ bên ngoài mặc đồ bảo hộ, đeo găng tay bước vào, họ kéo rèm qua ngang phần bụng để cô không thấy sợ trong lúc phẫu thuật.
Vài phút sau, không còn cảm giác ở đôi chân nữa. Rồi bác sĩ nói:
- Bắt đầu nha?
Bác sĩ bắt đầu rạch bụng cô để đưa con ra ngoài. Chẳng có chút cảm giác đau đớn gì, nhưng đột nhiên cô cảm thấy căng thẳng và hồi hộp quá đỗi.
Bên cạnh cô, Phương Viên vẫn kiên định nắm chặt tay cô, anh đang thầm cầu nguyện cho mẹ con cô được "Mẹ tròn con vuông".
Phương Viên rất vui vì được cùng vợ đồng hành trong phòng sinh. Tuy nhiên, việc bắt đầu chứng kiến vợ đau đớn làm anh hối hận, cứ nghĩ đến dáng vẻ đớn đau của cô ấy, anh lại rùng mình và thấy xót xa.
Anh ấy cứ nói chỉ vài phút ngắn ngủi thôi mà cô thấy lâu thật lâu, cả căn phòng yên ắng đến ngạt thở, chỉ còn tiếng lách cách của dụng cụ phẫu thuật, tiếng trao đổi nho nhỏ của các bác sĩ và y tá.
Và rồi "Oa... oa... oa", tiếng khóc chào đời của một sinh linh bé nhỏ khiến hai vợ chồng như vỡ òa hạnh phúc. Hai vợ chồng nhìn nhau tha thiết, im lặng nắm tay, tự nhiên nước mắt cứ chảy, chồng cũng rơm rớm.
Suốt mười mấy tiếng đồng hồ mới thấy được nụ cười hạnh phúc của Phương Viên khi "Thiên thần nhỏ" cất tiếng khóc đầu tiên, mẹ tròn con vuông.
Những giọt nước mắt từ đâu không biết cứ tuôn trào nóng hổi. Bao nhiêu vất vả, nhọc nhằn của hành trình mang thai hơn 38 tuần dường như tan biến hết.
Hành trình vượt cạn kéo dài 40 phút cũng đến hồi kết, bác sĩ cho phép Phương Viên cắt dây rốn cho con. Anh khá căng thẳng và hồi hộp với quá trình chuyển dạ của vợ, việc cắt dây rốn thực sự cũng hơi run. Nhưng phút giây thiên liên ấy, anh lấy lại bình tĩnh, làm theo sự chỉ dẫn của bác sĩ, và đó là một trong những khoảnh khắc đầu tiên của hành trình làm cha.
Rất nhanh sau đó, gia đình nhỏ ba người chụp thêm vài tấm hình kỷ niệm, hộ lý bế đứa bé đến chổ Lâm Dao, em bé được tắm rửa sạch sẽ, quấn chiếc khăn đỏ có hoa văn vàng sặc sỡ.
Cô hộ lý áp nó lên ngực cô để được kề da mẹ mà nó cứ "Oe... Oe". Làn da con bé đỏ hồng, mái tóc đen mỏng manh vẫn còn ươn ướt, hai bàn tay xinh xắn nhỏ xíu huơ huơ trong không khí, đôi mắt nhắm tít và miệng cứ tròn xoe khóc thật to. Nhìn thấy vết bầm trên bầu má phải của con vì bác sĩ phải dùng forceps để kéo con ra khỏi bụng mẹ, cô nhìn mà xót xa quá chừng.
- Bé gái này ba ký mốt, như vậy là nặng lắm rồi đó, anh nhà khéo chăm thật nha!
Hạnh phúc vô tận, cô cúi đầu xuống hôn kên đầu con bé có cái nón nhỏ xinh trùm lại. Cô hộ lý hỏi:
- Hai vợ chồng suy nghĩ ra tên đặt cho con chưa?
Phương Viên quay qua nhìn Lâm Dao, hai vợ chồng chỉ lo tới việc chờ con nó ra đời chứ chưa hề nghĩ tới cái việc tìm cho con một cái tên.
Vậy là anh gấp gáp bước ra ngoài thông báo với gia đình đang hồi hộp chờ đợi hét to:
- Cả mẹ và em bé đều khỏe mạnh!
Mọi người ôm lấy anh chúc mừng, những cái cau mày áp lực khi nãy như tan biến, chỉ còn động lại trên khuôn mặt những nụ cười hạnh phúc.
Một vị khách quý ở lại lâu trong nhà khiến ai nấy cũng đều cảm thấy có khoảng cách và phần nào đó e ngại, dò xét lẫn nhau, cái không khí không thể tự nhiên như người nhà.
Khó khăn lắm mới dụ dỗ, lôi kéo chồng mình về ăn Tết nhà ngoại. Ấy thế mà cô để ý ông chồng qua nhà mình, ngồi thưa chuyện với cha mẹ một lúc, rồi ông bà lại tất bật lo chuẩn bị cơm nước để “Thết đãi” còn chồng lại ngượng nghịu quẩn quanh trong sân nhà…
Lúc ấy cô mới biết, giữa con rể và cha mẹ vợ đúng là có một khoảng cách khó có thể kéo lại gần. Huống hồ đàn ông, họ lại không khéo léo và tinh tế như phụ nữ để có thể làm "Mềm" lại các mối quan hệ, thành thử ra vẫn cứ là ngại ngùng, vẫn cứ là xa cách.
Vì vậy nên ở lại được hai ngày, chiều mùng 6 tết lại phải rời đi rồi. Anh định đưa cô về lại Sài Gòn để dưỡng thai rồi đợi tới ngày sinh luôn, tại mấy ngày tết cô đi lại quá nhiều rồi, nhưng Lâm Dao không đồng ý, dường như cô đã bị cảnh vật bình yên ở quê anh cuống hút, Lâm Dao đòi ở lại nhà chồng một thời gian, đợi đến ngày gần sinh rồi quay về Thành phố.
Ở trên đó anh đi làm cả ngày, không thể chăm sóc cô thường xuyên được, một mình Lâm Dao ở nhà cũng rất cô đơn, cô không thể tiếp xúc với bức xạ, không thể xem tivi, điện thoại, cả ngày chỉ có thể đi quanh quẩn nhà, chán thì vào ngủ, rồi ăn, uống, ngồi đọc sách.
Còn chưa kể đến việc ngoài ý muốn xảy ra, lỡ trượt chân té ngã hay gì đó không ai ở nhà phát hiện thì rất nguy hiểm. Anh không nở để cô một mình hiu quạnh ở nhà sớm hôm đối diện với bốn bức tường nên đã đồng ý, dẫu sau ở quê vẫn có cha mẹ chồng, hàng xóm thân thiện xung quanh hay tới lui chơi, sẳn tiện chăm sóc dòm ngó cô ấy dùm, có mấy đứa cháu nữa, ở đó vui hơn nhiều.
......o0o......
Mùng 9 Phương Viên phải đi làm trở lại, sáng mùng 8 anh đã tất bật trong phòng chuẩn bị đồ về lại Sài Gòn.
Trước khi anh về có đưa một mảnh giấy cho bà Diệp, trong đó là nhưng món ăn liệt kê tốt cho thai nhị, thực đơn ăn uống tốt nhất cho cô. Lâm Dao hay thèm hay thích ăn bất cứ món gì thì anh cũng ghi trong đó.
Từ lúc về Thành Phố tới nay, ngày nào anh cũng gọi về cho cô, hỏi xem cô có đến bệnh viên khám thai đúng ngày không, ăn uống có điều đặn không? Còn dặn cô không được bỏ bữa.
Trong thời kỳ mang thai, việc các mẹ bầu luôn giữ tinh thần vui vẻ là điều rất được khuyến khích. Hiểu được điều đó, Phương Viên đã cố gắng sắp xếp công việc để dành thời gian gọi về cho cô, mỗi chiều thứ bảy được tan ca sớm liền lái xe vượt đường xa về thăm cô, dù chỉ ở cạnh nhau được nửa buổi cũng khiến anh ấy mãn nguyện.
Có một loại tình yêu... Chỉ cần ở gần một chút đã thấy ấm áp rồi!
......o0o......
Mấy tuần sau...
Vào một buổi sáng, trời xanh, mây trắng, không khí trong lành dịu êm. Lâm Dao tay cầm ly sữa mè đen tay xoa bụng từ dưới bếp bước ra phòng khách, không hiểu sau cảm giác trằn nặng ở bụng dưới, khiến cô di chuyển khó khăn, nặng nề hơn.
Các cơn co thắt với cường độ và tần suất tăng dần. Bụng gò cứng lên, đau nhiều hơn và không giảm dù đã thay đổi tư thế. Cô đi không nổi nữa liền đặt ly sữa xuống bàn, chống tay xuống bàn ôm lấy bụng mình nhăn mặt đau đớn.
Đúng lúc bà Diệp từ ngoài chạy chiếc xe Honda Cub thời xưa vừa đi chợ về, bà gác chống xe, lấy chiếc giỏ phía trước xe xuống đi vào nhà, đứng ngoài sân đã thấy Lâm Dao, bà mỉm cười vui vẻ nói:
- Con dâu, mẹ đi chợ thấy đu đủ ngon quá nên mua mấy trái cho con nè...
Đi gần thấy Lâm Dao ôm bụng đau đớn bà biết là có chuyện liền nhanh chân chạy tới.
- Con sao vậy? Đụng trúng chổ nào rồi hả?
Cô đau đến mức không thể đi lại hay nói chuyện, đau càng lúc càng dồn dập hơn, cô chỉ có thể xua tay thay câu trả lời.
Bà An Diệp tự mình phán đoán, lúc trước mang thai Phương Viên bà cũng xuất hiện tình trạng này, An Diệp vui mừng nói to:
- Con dâu à, đừng có sợ! Đây chỉ là chút đau đớn chuyển dạ trước khi sinh!
Lâm Dao ngẩng đầu ngỡ ngàng nhìn bà lắp bắp nói:
- B... bác sĩ có nói... Một tuần nữa mới sinh mà?
An Diệp bật lưỡi nheo mắt nói sinh đẻ làm sao nói trước được, kêu cô ấy ngồi xuống đợi chút, bà vào trong chuẩn bị chút đồ rồi đưa cô tới bệnh viện.
Cô nhích từng chút đến ghế nhờ sự hổ trợ của mẹ chồng, thấy cô ngồi vững bà nhanh chân vào phòng chuẩn bị đồ cho cô, bỏ luôn giỏ rau ngoài bàn, Lâm Dao cúi gục đầu xuống bàn, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, cơn đau không thể diễn tả được cô hối thúc bà.
- Nhanh lên nha mẹ!
Bên trong bà vọng ra:
- Ừ ừ! Mẹ biết rồi!
Lâm Dao liên tục lo lắng, giá như bây giờ Phương Viên có mặt ở đây thì tốt biết bao, cô sợ sinh con không như ý muốn, lo lắng không tự sinh đẻ được, lo sợ mổ đẻ, lo sợ rủi ro... Biết bao nhiêu sự lo lắng căng thẳng mà cô phải đối mặt.
Vừa nói xong, có cảm giác một dòng nước chảy ra nhanh và mạnh, đột ngột tuôn ra từ đường âm đ*o nhưng không hề thấy đau đớn.
Lần đầu làm mẹ nên khá bỡ ngỡ với những tình huống này, cô không biết làm gì cả. An Diệp cầm chiếc balo từ trong phòng đi ra, bước dài, dáng đi vội vã, vừa đi bà vừa gọi điện cho Phương Viên.
Lâm Dao quằn quại trong cơn đau, chịu không nổi nữa cô ngước đầu ngồi thẳng dậy vô tình làm rơi ly sữa trên bàn xuống đất "Xoãng" khiến An Diệp chú ý.
- Mẹ ơi con đau quá... Hình như sắp sinh rồi!
Bà luống cuồng tay chân đeo balo lên vai bước tới chổ cô trấn an:
- Ừ ừ mẹ biết rồi! Mẹ gọi điện báo cho chồng con một tiếng rồi đưa con đi!
Ngày Lâm Dao đi đẻ, chính tay mẹ chồng chuẩn bị cho cô ấy một giỏ đồ không thiếu một thứ gì từ bỉm mẹ bỉm con, đến bông bịt tai và tất giữ ấm chân mẹ, sữa cho em bé.
......o0o......
Phương Viên đang họp, nghe mẹ nói vợ chuyển dạ sắp sinh đang trên đường tới bệnh viện, anh phấn khích rất nhiều, anh luôn muốn trở thành một người cha, và wow, bây giờ nó đang sắp thành hiện thực!
Phương Viên cảm thấy tình cảm đang tràn đầy hơn trong con người khô khan, cứng ngắt của mình khi biết con sắp chào đời! Thật đáng kinh ngạc làm sao!
Anh ấy nhanh chóng đứng lên xin phép mọi người rời khỏi cuộc họp lập tức dưới sự ngỡ ngàng của mọi người.
Vợ con là quan trọng nhất, tiền bạc kiếm sau cũng được, anh nhanh chóng xuống gara lái xe thẳng về quê. Trên đường trở về vừa vui mừng vừa lo lắng, anh tự hỏi xem cô ấy có cần mình hay không?… Nhưng trạng thái này cũng không rõ ràng, chính xác.
Trong lúc lái xe, sự lo lắng cũng thường trực trong tâm trí. Anh có thể sẽ là một người cha kinh khủng, và con anh ấy sẽ bỏ đi và không bao giờ nói chuyện với anh nữa. Vợ anh và anh có thể sẽ ly dị vì anh không thể chịu đựng được căng thẳng về việc phải chịu trách nhiệm và chăm sóc con.
Ôi thật kinh khủng, anh ấy đang suy nghĩ quá sâu xa, thậm chí những chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng lần đầu làm cha ai mà chẳng tránh khỏi cảm giác lo lắng ấy.
Và hàng ngàng câu hỏi khác nhau được đặt ra: "Mình sắp có con, con mình sẽ như thế nào? Liệu con có thích mình không? Cha con có chơi với nhau được không? Liệu mình có dạy dỗ con được tốt? Và khi con nhìn mình, mình có phải là một người cha tốt trong mắt con?".
......o0o......
Lâm Dao nằm trên giường trong một căn phòng riêng, cơn đau chuyển dạ sẽ kéo dài 8 tiếng đồng hồ nữa mới được đẩy vào phòng mổ.
Cô thay chiếc váy của bệnh viện rộng rãi hơn, đeo đồ chụp tóc, cha mẹ chồng luôn đứng bên cạnh động viên, không chỉ có họ, ông Thành bà Khuê cũng vượt đường xa đến bệnh viện cho bằng được khi nghe tin con gái sắp sinh. Bà Diệp trước kia hay trách mắng, giờ đây lại ân cần ở bên trấn an:
- Đừng sợ! Không sao đâu con! Đau chút sẽ hết thôi, lúc mẹ sinh Phương Viên cũng vậy đó con!
Phương Điền đứng bên cạnh liên tục dùng khăn tay lau mồ hôi cho con dâu. Lâm Dao đảo mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó.
- Mẹ ơi... Sao chồng con chưa tới nữa?
Bà Lam Khuê nắm tay cô trấn an:
- Chắc kẹt xe hay có chuyện gì đó nên tới chậm chút, con yên tâm đi! Mẹ chồng con có gọi rồi, nhất định nó sẽ tới mà con!
Lâm Thành đứng bên ngoài cửa phòng chắp tay phía sau đi qua đi lại, mắt mãi nhìn theo hướng hành lang trông chờ con rễ đến.
"Cộc... Cộc" tiếng bước chân của giày tây, Phương Viên từ bên ngoài hớt ha hớt hải chạy đến trước phòng, thấy cha vợ đang đứng anh vui mừng dừng lại.
- Con tới rồi, vợ con sao rồi cha?
Ông khẩn trương chỉ tay vào trong, tay kia đặt lên vai Phương Viên đẩy anh vào.
- Nó đang chờ con nãy giờ đó, mau lên!
Anh ấy chạy đến chổ Lâm Dao thật nhanh, nhìn sâu vào mắt cô ấy.
- Anh tới rồi bà xã.
Cho dù đang mướt mải mồ hôi, trái tim loạn nhịp, đó cũng là cử chỉ cô yêu thích nhất ở một nửa của mình. Khi thấy sự xuất hiện của chồng, cơn đau trong cô như được xoa dịu.
......o0o......
Lâm Dao sắp sinh rồi, nằm trên giường trong phòng bệnh, y tá chuẩn bị da cho cô ấy, cô khám thai rất nhiều lần. Cô ấy chịu đựng cơn đau lúc bắt đầu, thời gian sao dài đến vậy? Cô đau đến mất cảm giác nhưng vẫn không thể sinh.
Cô không thể đi được buộc Phương Viên phải dùng xe lăn đẩy vào phòng sinh. Khuôn mặt Lâm Dao mệt mỏi và lo lắng thấy rõ. Tuy nhiên, Phương Viên luôn bên cạnh cô, ân cần, chu đáo chăm sóc và luôn dành ánh mắt tràn đầy yêu thương cho vợ. Có người chồng luôn tận tâm bên cạnh mình, thế này chính là niềm hạnh phúc lớn lao của mọi cô gái.
Không mặc quần rửa thân dưới trần trụi, khom lưng cuộn mình ở đó đợi nam bác sĩ gây mê, đến tiêm thuốc cứu mệnh "Không đau" cho cô ấy.
Người xem trọng thể diện như Lâm Dao cảm thấy vô cùng nhục nhã, không còn chút tôn nghiêm làm người nào hết. Nhưng cũng không quan tâm được nhiều tới vậy, chỉ muốn nổi đau thuyên giảm nhanh chóng sinh con.
Cuối cùng cô ấy vào phòng sinh, mỗi bước đều làm theo hướng dẫn của bác sĩ. Khi vào phòng phẫu thuật, Lâm Dao chợt run lên bần bật vì căn phòng lạnh vô trùng, sợ hãi khi nhìn thấy các dụng cụ, thiết bị y tế trong phòng. Đến khi Phương Viên vào cùng thì cô mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Y tá cắm một ống thuốc gây tê tủy sống, tay kia thoa thuốc khử trùng dọc theo sóng lưng và rồi tiêm liều thuốc gây mê tủy sóng vào, trong quá trình đó y tá và chồng vẫn ở cạnh động viên. Cô cắn răng chịu đau tự nhủ lòng: "Can đảm lên! Mình sắp được gặp con rồi!".
Họ đặt ống thở để cô hít oxy, kẹp ngón tay cô vào máy montior, cô y tá thoa thuốc khử trùng màu đỏ lên phần bụng.
Làm xong các bước chẩn bị, các bác sĩ từ bên ngoài mặc đồ bảo hộ, đeo găng tay bước vào, họ kéo rèm qua ngang phần bụng để cô không thấy sợ trong lúc phẫu thuật.
Vài phút sau, không còn cảm giác ở đôi chân nữa. Rồi bác sĩ nói:
- Bắt đầu nha?
Bác sĩ bắt đầu rạch bụng cô để đưa con ra ngoài. Chẳng có chút cảm giác đau đớn gì, nhưng đột nhiên cô cảm thấy căng thẳng và hồi hộp quá đỗi.
Bên cạnh cô, Phương Viên vẫn kiên định nắm chặt tay cô, anh đang thầm cầu nguyện cho mẹ con cô được "Mẹ tròn con vuông".
Phương Viên rất vui vì được cùng vợ đồng hành trong phòng sinh. Tuy nhiên, việc bắt đầu chứng kiến vợ đau đớn làm anh hối hận, cứ nghĩ đến dáng vẻ đớn đau của cô ấy, anh lại rùng mình và thấy xót xa.
Anh ấy cứ nói chỉ vài phút ngắn ngủi thôi mà cô thấy lâu thật lâu, cả căn phòng yên ắng đến ngạt thở, chỉ còn tiếng lách cách của dụng cụ phẫu thuật, tiếng trao đổi nho nhỏ của các bác sĩ và y tá.
Và rồi "Oa... oa... oa", tiếng khóc chào đời của một sinh linh bé nhỏ khiến hai vợ chồng như vỡ òa hạnh phúc. Hai vợ chồng nhìn nhau tha thiết, im lặng nắm tay, tự nhiên nước mắt cứ chảy, chồng cũng rơm rớm.
Suốt mười mấy tiếng đồng hồ mới thấy được nụ cười hạnh phúc của Phương Viên khi "Thiên thần nhỏ" cất tiếng khóc đầu tiên, mẹ tròn con vuông.
Những giọt nước mắt từ đâu không biết cứ tuôn trào nóng hổi. Bao nhiêu vất vả, nhọc nhằn của hành trình mang thai hơn 38 tuần dường như tan biến hết.
Hành trình vượt cạn kéo dài 40 phút cũng đến hồi kết, bác sĩ cho phép Phương Viên cắt dây rốn cho con. Anh khá căng thẳng và hồi hộp với quá trình chuyển dạ của vợ, việc cắt dây rốn thực sự cũng hơi run. Nhưng phút giây thiên liên ấy, anh lấy lại bình tĩnh, làm theo sự chỉ dẫn của bác sĩ, và đó là một trong những khoảnh khắc đầu tiên của hành trình làm cha.
Rất nhanh sau đó, gia đình nhỏ ba người chụp thêm vài tấm hình kỷ niệm, hộ lý bế đứa bé đến chổ Lâm Dao, em bé được tắm rửa sạch sẽ, quấn chiếc khăn đỏ có hoa văn vàng sặc sỡ.
Cô hộ lý áp nó lên ngực cô để được kề da mẹ mà nó cứ "Oe... Oe". Làn da con bé đỏ hồng, mái tóc đen mỏng manh vẫn còn ươn ướt, hai bàn tay xinh xắn nhỏ xíu huơ huơ trong không khí, đôi mắt nhắm tít và miệng cứ tròn xoe khóc thật to. Nhìn thấy vết bầm trên bầu má phải của con vì bác sĩ phải dùng forceps để kéo con ra khỏi bụng mẹ, cô nhìn mà xót xa quá chừng.
- Bé gái này ba ký mốt, như vậy là nặng lắm rồi đó, anh nhà khéo chăm thật nha!
Hạnh phúc vô tận, cô cúi đầu xuống hôn kên đầu con bé có cái nón nhỏ xinh trùm lại. Cô hộ lý hỏi:
- Hai vợ chồng suy nghĩ ra tên đặt cho con chưa?
Phương Viên quay qua nhìn Lâm Dao, hai vợ chồng chỉ lo tới việc chờ con nó ra đời chứ chưa hề nghĩ tới cái việc tìm cho con một cái tên.
Vậy là anh gấp gáp bước ra ngoài thông báo với gia đình đang hồi hộp chờ đợi hét to:
- Cả mẹ và em bé đều khỏe mạnh!
Mọi người ôm lấy anh chúc mừng, những cái cau mày áp lực khi nãy như tan biến, chỉ còn động lại trên khuôn mặt những nụ cười hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.