Em À, Mình Yêu Nhau Vào Tháng Chín
Chương 3: Mỗi câu nói đều ngọt ngào
Trần Minh Thơ
27/03/2023
17.45 phút chiều, trong căn phòng tối Lâm Dao ngồi gần đầu giường ngủ, bên trong căn phòng tối tăm. Cô cọ nhẹ hai chân lại với nhau, hai tay khoanh lại đặt trên đầu gối tự ôm lấy bờ vai mình.
Trong bóng đêm... chỉ thi thoảng mới có một vệt ánh sáng lướt dọc qua, một ánh đèn pha, một vì sao rơi, thi thoảng mới thoáng thấy khuôn mặt cô. Đôi mắt cô lấp lánh, như phản chiếu lên một nổi buồn vô tận.
Đối với cô mà nói, đó là lần đầu trong cuộc đời cô mất mặt trước nhiều người như vậy. Cơn tức tức này không thể nuốt trôi, Lâm Dao quay đầu nhìn ra chiếc cửa sổ lỗ vuông kế bên giường, cô tương tư đoạn trường nước mắt rơi khắp khuôn mặt, nỗi thê lương không thể kể siết.
Từ bên ngoài vang lên tiếng "Lộc cộc" của giày tây, rồi một tiếng "Cạch" Phương Viên từ bên ngoài bước vào phòng, với bộ quần áo xốc xếch, đầu tóc bù xù, một tay cầm vest tay kia mở cửa đi vào.
Anh đảo mắt một vòng nhìn thấy đâu đâu cũng là bóng tối, lập tức đưa tay lên bật công tắt đèn hỏi:
- Tối rồi sao không bật đèn lên?
Ngay khi ánh đèn vừa sáng, một sắp báo lớn từ đâu bay đến trúng vào người Phương Viên, chưa bớt ngỡ ngàng, vừa ngước đầu lên đã bắt gặp ánh mắt thù địch rõ rệt của Lâm Dao đang nhìn mình. Cô tức giận hỏi:
- Anh còn biết đường quay về nữa hả?
Phương Viên nhìn vào số báo nằm ngổn ngang dưới sàn. Trên trang đầu mỗi tờ báo đều nói về hôn lễ bất thành của hai người họ, mọi người xem nó như chủ đề nóng mà bàn tán. Anh ngạc nhiên mở to mắt, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà đã lan truyền trên khắp các mặt báo.
Phương Viên ngước đầu lên nhìn Lâm Dao, cô tức giận không muốn nhìn thấy mặt anh nên quay mặt nhìn sang cửa sổ. Giờ anh mới biết, thì ra đây là nguyên nhân Lâm Dao đột nhiên nổi giận như vậy.
Anh bước đến chổ cô, rồi từ từ ngồi xuống giường đối diện Lâm Dao nhưng vẫn giữ khoảng cách.
- Tôi...
Anh chấn chỉnh lại cách xưng hô:
- Anh biết em cảm thấy khó xử, lúc đó mọi chuyện xảy ra nhanh quá, anh không muốn có án mạng nên mới chạy đi cứu người trước.
Nghe anh giải thích càng khiến Lâm Dao thêm tức giận, cô cầm gối quăn vào người anh với lực rất mạnh. Giọng nói có xu hướng to và nhanh hơn:
- Cứu ả tình nhân của anh mà không ngó ngàng tới tôi trong hôn lễ à?
- Không phải như em nghĩ đâu!
Cô không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào lúc này của Phương Viên, với cô chỉ là bao biện thôi.
- Anh cũng từng nghe qua danh tiếng của tôi rồi đúng không? Và anh cũng biết con người tôi xem trọng nhất là sĩ diện, hôm nay anh đối xử với tôi như vậy, ngày mai vào công ty tôi biết đối diện với nhân viên mình thế nào nữa hả?
Sống ở trên đời ai cũng phải có thể diện. Lâm Dao cũng vậy, cô là người không muốn thua kém ai, là người muốn chứng minh, chứng tỏ bản thân mình để người khác coi trọng. Phương Viên biết đây là lỗi của mình, anh mang cảm giác tội lỗi cúi đầu nhận lỗi:
- Anh xin lỗi, là lỗi của anh, là anh đã phụ lòng em...
Cô ngoảnh mặt làm ngơ nhìn sang hướng khác lạnh lùng nói:
- Đừng gọi thân mật như vậy! Tôi và anh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi. Đây chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, nên không cần gượng ép!
Nghe tới đây Phương Viên bỗng nhiên phá lên cười đột ngột.
- Hôn nhân chính trị hả? Còn cái gì mà vợ chồng trên danh nghĩa? Mặc kệ người ta nói thế nào! Nhưng em là do anh cưới về, tổ chức hôn lễ đàng hoàng, em là vợ anh, là người vợ duy nhất của Phương Viên này!
Phương Viên nhanh mồm, nhanh miệng, biết chọn những câu rất “đắt” làm cô xiêu lòng.
Lâm Dao quay mặt lại nhìn anh, thái độ cũng không còn khó chịu như trước. Anh không tốn quá nhiều công sức mà vẫn khiến cô mềm lòng.
Phương Viên nói thêm:
- Em xem! Ông bà thường nói "Có duyên mới gặp, có nợ mới yêu, có phận mới cưới" dù bây giờ chúng ta là hai người xa lạ, chẳng yêu thương gì nhau nhưng thời gian sẽ giúp chúng ta phát triển mối quan hệ lâu dài, lâu ngày dài tháng rồi cũng yêu nhau thôi, đây như kiểu cưới trước yêu sau vậy...
Anh nghiêng đầu nhìn cô hỏi:
- Em thấy đúng không?
Anh nhướng mày với cô và giữ nguyên trong chốc lát. Lâm Dao cảm thấy lông mày của Phương Viên rất đẹp và ánh lên vẻ ngang bướng. Cô nuốt nước bọt, ánh mắt đảo liên tục một cách vô thức, trong lòng thấy bất an muốn tìm kiếm lối thoát. Anh lại bị thu hút bởi đôi mắt, ánh sáng phát ra từ đôi mắt đó của Lâm Dao.
Lâm Dao lựa chọn cách trốn tránh, cô nằm xuống giường, kéo chăn lại giả vờ ngủ.
- Phiền phức quá đi, đừng nói nữa! Tôi buồn ngủ rồi.
Phương Viên nhìn vào bộ váy cưới cô đang mặc.
- Em dậy tắm rồi thay đồ! Chứ mặc váy cưới ngủ như vậy không thoải mái đâu!
Nghe anh nói Lâm Dao mới nhớ lại từ lúc rời khỏi trung tâm tiệc cưới đến giờ cô vẫn chưa thay đồ, đúng thật là có chút khó chịu, nhưng đang giả vờ ngủ không lẽ tự dưng bật dậy đi thay đồ? Như vậy thì kì lắm, như con Thiêu Thân vậy và lỡ "Phóng lao thì phải theo lao" thôi! Cô nhắm chặt mắt lại, "Đã diễn thì phải diễn cho tới!" Chỉ một đêm thôi, ổn mà.
...o0o...
Sau một lúc nằm bất động trên giường, Lâm Dao ngủ quên lúc nào cũng không biết, Phương Viên thấy cô đã ngủ liền đưa tay vào túi lấy ra chiếc nhẫn cưới lúc sáng vội vàng chưa trao. Anh nhìn chiếc nhẫn trên tay một hồi lâu, chính anh cũng không muốn chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt này, nhưng vì làm cha mẹ anh vui, Phương Viên lựa chọn đánh đổi.
Anh cúi đầu xuống, vươn tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Dao vì sợ cô thức giấc, vừa đưa nhẫn vào tay cô anh vừa thì thầm nói:
- Anh biết em đang trăn trở điều gì, anh và Bảo Quyên hoàn toàn trong sạch! Có lẽ em sẽ khó tin, nhưng nó là sự thật. Em yên tâm! Dù tự nguyện hay gượng ép, một khi anh đã hứa chăm sóc cho em thì nhất định sẽ làm được. Anh sẽ trở thành điểm tựa của em, làm đôi cánh giúp em bay lên, là nơi cho em trở về sau mỗi ngày làm việc vất vả!
Phương Viên là người đàn ông đã chín chắn, coi tình yêu là điều thiêng liêng, quan trọng. Anh không còn muốn vui đùa nữa, mà luôn nghiêm túc với mối quan hệ của mình. Đặc biệt, đàn ông tuổi 40 yêu không vồ vập, vội vã. Cũng không còn những rung động, háo hức như hồi mới biết yêu nữa. Anh yêu nhẹ nhàng nhưng ấm áp, lãng mạn theo cách của người trưởng thành, không sướt mướt nhưng đủ để khiến phụ nữ phải đắm đuối vì mình.
...o0o...
Ánh mặt trời vừa ló dạng, Lâm Dao đã thức giấc, cô vén chăn bông lên, ngồi dậy, vươn mình khởi động ngày mới, vừa duỗi tay lên đã nhìn thấy Phương Viên từ phòng tắm bước ra với bộ âu phục trắng có chút lãng tử, kết hợp với áo sơ mi đen huyền bí, chiếc khăn xếp màu đỏ trang trí trên túi. Lâm Dao cứ đưa mắt nhìn anh chăm chăm, bị cuống hút bởi vẻ ngoài của anh, Phương Viên đang tập trung cài khuy tay áo, vô tình để lộ suit khuy măng sét, tiểu tiết nhỏ làm nên thay đổi lớn trong phong cách quý ông, nó càng làm cô mê mẫn hơn nữa.
Vừa quay qua bắt gặp ánh mắt Lâm Dao đang nhìn mình chằm chằm khiến Phương Viên ngạc nhiên, anh sợ do mình làm ồn nên vô tình làm cô thức giấc.
- Em... anh làm em thức giấc hả?
Cô thu lại ánh mắt nhìn sang hướng khác nói:
- Không có, tôi dậy sớm quen rồi, không phải lỗi của anh!
Anh gật đầu, bỏ tay xuống bước đến chổ Lâm Dao.
- Oh, tối qua em ngủ ngon không?
- Tối qua anh ngủ trên ghế sofa hả?
Anh dừng bước lại nhìn theo hướng mắt cô, đôi mắt anh lướt đến chiếc ghế sofa đối diện giường ngủ, nơi có một chiếc gối kê trên tay ghế.
- Ừ.
Lâm Dao quay lại nhìn anh hỏi thêm:
- Sao không lên giường nằm?
Phương Viên nhìn cô nghiêm túc trả lời:
- Tối qua em giận anh mà? Anh sợ em lại khó chịu khi ngủ cùng người lạ rồi ngủ không ngon, nên anh không lên giường.
Cô nghiêng đầu nhướng mày nhìn Phương Viên.
- Người lạ? Tối qua anh mới nói là chồng tôi mà? Bây giờ nói người lạ? Xem ra lời nói của chủ tịch Phương chẳng đáng tin chút nào ha?
Anh ngạc nhiên:
- Nói vậy em không để bụng chuyện lễ cưới nữa phải không?
Nhắc đến là tức, Lâm Dao đứng lên chỉnh lại tóc, vén tóc tóc sang bên tai, vuốt ngược tóc mái ra sau vô tình để lộ ra phần gáy, phần cổ của mình.
- Đương nhiên là còn, chuyện lớn như vậy tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Khoảnh khắc đó anh như muốn hoá thành ma cà rồng không tự chủ được bản thân, chỉ muốn cắn một phát vào cổ cô thôi.
- Sẳn đây tôi nói luôn, ở nhà sau cũng được, nhưng ra ngoài nhất định phải tỏ ra thật hạnh phúc! Tôi không muốn mất mặt thêm lần nào nữa!
Cô nắm lấy chiếc băng đô trên bàn, quấn tóc lên gọn gàng rồi bước về hướng phòng tắm. Phương Viên dõi mắt nhìn theo, giọng nói quả quyết chắt nịch:
- Đương nhiên.
Nghe được câu nói khẳng định của anh, Lâm Dao dừng lại, ngoảnh mặt lại nói thêm:
- Còn một điều nữa! Anh có biết rằng đã là chồng tôi thì phải tuyệt đối chung thủy không? Tôi không muốn nhìn thấy anh đi với ã nhân tình của anh nữa! Nếu có tin đồn liên quan đến hai người... Đừng trách tôi vô tình!
Nói rồi cô phũ phàng không chút thương cảm quay đầu bước vào phòng tắm, anh gật đầu nhẹ, chưa về cùng một nhà đã bị áp đặt tinh thần như vậy rồi, diễn cảnh sau này không cần nhắc đến cũng hiểu.
- Anh biết rồi, em vệ sinh cá nhân đi rồi về nhà! Lúc nảy cha anh gọi đến nói là cha mẹ em vẫn chưa về Đà Nẵng, chắc còn đang đợi mình ở nhà.
...o0o...
Một tiếng rưỡi sau, chiếc Rolls-Royce màu đen tiến vào khu biệt thự ở trung tâm quận 1. Con đường rợp bóng cây, phía trước là biệt thự rộng lớn với nhiều cây xanh. Bên cạnh đó, không gian vô cùng rộng rãi, thoáng mát không thua gì một khu nghỉ dưỡng chính hiệu. Với diện tích lên đến 140 mét vuông (10m x 14m) và cao 3,5 tầng, không bao gồm mái trang trí. Biệt thự có hình dáng uy nghi, đường bệ duyên dáng, các chi tiết hoa văn, hình khối hài hòa tạo hiệu ứng tinh tế.
Lâm Dao nhìn không chớp mắt, cô ngưỡng mộ, bởi vì nó hào nhoáng, không ngờ chồng mình giàu có như vậy, khi nhìn thấy cặp măng sét trên tay, cô biết anh không tầm thường rồi.
Khi xe đến gần, hệ thống hàng rào sắt chắc chắn và sang trọng tự động mở ra hai cổng, xe đi thẳng vào sân cỏ xanh mướt, càng vào sâu càng thấy sang trọng. Khoác lên mình bộ áo vàng be nhẹ nhàng, ngôi biệt thự đẹp tạo cảm giác thịnh vượng và bình yên, kết hợp với những cột, hoa văn và đường nét màu trắng sang trọng, tinh tế tạo nên diện mạo hoàn mỹ cho ngôi nhà.
Phương Viên cỡi thắt dây an toàn ra, bước xống xe vội vàng định chạy sang bên kia giúp cô mở cửa xe, nhưng đã chậm hơn Lâm Dao một bước, cô đã tự mở cửa xe bước xuống. Thấy vậy, Phương Viên có chút thất vọng, khi cô lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, có thể tự làm tất cả mọi thứ mà không cần đến sự giúp đỡ của anh, vô tình làm cho anh cảm thấy mình vô dụng.
Vốn dĩ muốn đóng vai một người chồng tốt của cô, nhưng xem ra không được rồi, tính cách cô quá độc lập, đối với Lâm Dao mà nói, những gì tự mình làm được thì sẽ không dựa vào sự giúp đỡ của người khác.
Cô đứng đó nhìn vào căn biệt thự trước mặt mình, ở tuổi 40, Phương Viên đã định hình sự nghiệp, không còn nắc nỏm đứng núi nọ trông núi kia, cũng chẳng long đong như sấp ngửa cánh. Anh không mơ tưởng hão huyền, không thả mồi bắt bóng mà nỗ lực ở lĩnh vực mà mình giỏi nhất, thích nhất. Vì thế, cho dù chưa thực sự xuất chúng thì cũng đã có ít nhiều thành tựu.
Lâm Dao quay qua nhìn anh với ánh mắt cảm phục hỏi:
- Toàn bộ cơ ngơi đồ sộ này là của anh hả?
Anh chấp tay ra sau môi mím nhưng vẫn hé cười bước đến chổ cô.
- Ừm.
Vốn là người thẳng tính, cô nghĩ gì nói đó:
- Sao anh giàu quá vậy?
Nụ cười Phương Viên càng tươi hơn, anh ngước đầu về phía trước nhìn dinh thự hoành tráng lệ trước mặt mình nói:
- Thật ra thì cũng chẳng giàu có gì đâu, em đề cao anh quá rồi. Về kinh tế chí ít cũng có của ăn của để, ít ra là căn nhà để che mưa nắng cho vợ con.
Lâm Dao nhìn chằm chằm, anh không khoa trương cũng không giấu dốt. Phương Viên quay mặt qua bắt gặp ánh mắt cô liền tò mò hỏi:
- Em nhìn gì vậy?
- Không có gì, đi! Cha mẹ đang đợi.
Anh gật đầu, cùng bước vào trong. Cả hai đi qua chiếc cầu gỗ lớn bắt ngang hồ cá koi để vào nhà, ngoài khung cảnh dễ chịu trên mặt đất, biệt thự còn có khu vực hồ cá rộng lớn. Đáng chú ý là hồ cá koi trị giá bạc tỷ, bước chân cô dần chậm lại vừa đi vừa ngắm nhìn, cứ suýt xoa độ giàu có của người đàn ông này.
Phương Viên chú trọng không gian sống trong lành, mát mẻ nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi với hệ thống đèn điện hiện đại, bắt mắt. Rất tâm huyết với không gian nghỉ dưỡng này nên anh từng dành rất nhiều thời gian để tu tạo, chăm sóc và trang trí cho nó. Anh vừa đi vừa chỉ tay xuống hồ, nói mình tự tay thả cá ở hồ nước trước nhà, cuốc đất trồng từng cái cây nhỏ. Cả hai vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.
Trong bóng đêm... chỉ thi thoảng mới có một vệt ánh sáng lướt dọc qua, một ánh đèn pha, một vì sao rơi, thi thoảng mới thoáng thấy khuôn mặt cô. Đôi mắt cô lấp lánh, như phản chiếu lên một nổi buồn vô tận.
Đối với cô mà nói, đó là lần đầu trong cuộc đời cô mất mặt trước nhiều người như vậy. Cơn tức tức này không thể nuốt trôi, Lâm Dao quay đầu nhìn ra chiếc cửa sổ lỗ vuông kế bên giường, cô tương tư đoạn trường nước mắt rơi khắp khuôn mặt, nỗi thê lương không thể kể siết.
Từ bên ngoài vang lên tiếng "Lộc cộc" của giày tây, rồi một tiếng "Cạch" Phương Viên từ bên ngoài bước vào phòng, với bộ quần áo xốc xếch, đầu tóc bù xù, một tay cầm vest tay kia mở cửa đi vào.
Anh đảo mắt một vòng nhìn thấy đâu đâu cũng là bóng tối, lập tức đưa tay lên bật công tắt đèn hỏi:
- Tối rồi sao không bật đèn lên?
Ngay khi ánh đèn vừa sáng, một sắp báo lớn từ đâu bay đến trúng vào người Phương Viên, chưa bớt ngỡ ngàng, vừa ngước đầu lên đã bắt gặp ánh mắt thù địch rõ rệt của Lâm Dao đang nhìn mình. Cô tức giận hỏi:
- Anh còn biết đường quay về nữa hả?
Phương Viên nhìn vào số báo nằm ngổn ngang dưới sàn. Trên trang đầu mỗi tờ báo đều nói về hôn lễ bất thành của hai người họ, mọi người xem nó như chủ đề nóng mà bàn tán. Anh ngạc nhiên mở to mắt, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà đã lan truyền trên khắp các mặt báo.
Phương Viên ngước đầu lên nhìn Lâm Dao, cô tức giận không muốn nhìn thấy mặt anh nên quay mặt nhìn sang cửa sổ. Giờ anh mới biết, thì ra đây là nguyên nhân Lâm Dao đột nhiên nổi giận như vậy.
Anh bước đến chổ cô, rồi từ từ ngồi xuống giường đối diện Lâm Dao nhưng vẫn giữ khoảng cách.
- Tôi...
Anh chấn chỉnh lại cách xưng hô:
- Anh biết em cảm thấy khó xử, lúc đó mọi chuyện xảy ra nhanh quá, anh không muốn có án mạng nên mới chạy đi cứu người trước.
Nghe anh giải thích càng khiến Lâm Dao thêm tức giận, cô cầm gối quăn vào người anh với lực rất mạnh. Giọng nói có xu hướng to và nhanh hơn:
- Cứu ả tình nhân của anh mà không ngó ngàng tới tôi trong hôn lễ à?
- Không phải như em nghĩ đâu!
Cô không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào lúc này của Phương Viên, với cô chỉ là bao biện thôi.
- Anh cũng từng nghe qua danh tiếng của tôi rồi đúng không? Và anh cũng biết con người tôi xem trọng nhất là sĩ diện, hôm nay anh đối xử với tôi như vậy, ngày mai vào công ty tôi biết đối diện với nhân viên mình thế nào nữa hả?
Sống ở trên đời ai cũng phải có thể diện. Lâm Dao cũng vậy, cô là người không muốn thua kém ai, là người muốn chứng minh, chứng tỏ bản thân mình để người khác coi trọng. Phương Viên biết đây là lỗi của mình, anh mang cảm giác tội lỗi cúi đầu nhận lỗi:
- Anh xin lỗi, là lỗi của anh, là anh đã phụ lòng em...
Cô ngoảnh mặt làm ngơ nhìn sang hướng khác lạnh lùng nói:
- Đừng gọi thân mật như vậy! Tôi và anh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi. Đây chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, nên không cần gượng ép!
Nghe tới đây Phương Viên bỗng nhiên phá lên cười đột ngột.
- Hôn nhân chính trị hả? Còn cái gì mà vợ chồng trên danh nghĩa? Mặc kệ người ta nói thế nào! Nhưng em là do anh cưới về, tổ chức hôn lễ đàng hoàng, em là vợ anh, là người vợ duy nhất của Phương Viên này!
Phương Viên nhanh mồm, nhanh miệng, biết chọn những câu rất “đắt” làm cô xiêu lòng.
Lâm Dao quay mặt lại nhìn anh, thái độ cũng không còn khó chịu như trước. Anh không tốn quá nhiều công sức mà vẫn khiến cô mềm lòng.
Phương Viên nói thêm:
- Em xem! Ông bà thường nói "Có duyên mới gặp, có nợ mới yêu, có phận mới cưới" dù bây giờ chúng ta là hai người xa lạ, chẳng yêu thương gì nhau nhưng thời gian sẽ giúp chúng ta phát triển mối quan hệ lâu dài, lâu ngày dài tháng rồi cũng yêu nhau thôi, đây như kiểu cưới trước yêu sau vậy...
Anh nghiêng đầu nhìn cô hỏi:
- Em thấy đúng không?
Anh nhướng mày với cô và giữ nguyên trong chốc lát. Lâm Dao cảm thấy lông mày của Phương Viên rất đẹp và ánh lên vẻ ngang bướng. Cô nuốt nước bọt, ánh mắt đảo liên tục một cách vô thức, trong lòng thấy bất an muốn tìm kiếm lối thoát. Anh lại bị thu hút bởi đôi mắt, ánh sáng phát ra từ đôi mắt đó của Lâm Dao.
Lâm Dao lựa chọn cách trốn tránh, cô nằm xuống giường, kéo chăn lại giả vờ ngủ.
- Phiền phức quá đi, đừng nói nữa! Tôi buồn ngủ rồi.
Phương Viên nhìn vào bộ váy cưới cô đang mặc.
- Em dậy tắm rồi thay đồ! Chứ mặc váy cưới ngủ như vậy không thoải mái đâu!
Nghe anh nói Lâm Dao mới nhớ lại từ lúc rời khỏi trung tâm tiệc cưới đến giờ cô vẫn chưa thay đồ, đúng thật là có chút khó chịu, nhưng đang giả vờ ngủ không lẽ tự dưng bật dậy đi thay đồ? Như vậy thì kì lắm, như con Thiêu Thân vậy và lỡ "Phóng lao thì phải theo lao" thôi! Cô nhắm chặt mắt lại, "Đã diễn thì phải diễn cho tới!" Chỉ một đêm thôi, ổn mà.
...o0o...
Sau một lúc nằm bất động trên giường, Lâm Dao ngủ quên lúc nào cũng không biết, Phương Viên thấy cô đã ngủ liền đưa tay vào túi lấy ra chiếc nhẫn cưới lúc sáng vội vàng chưa trao. Anh nhìn chiếc nhẫn trên tay một hồi lâu, chính anh cũng không muốn chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt này, nhưng vì làm cha mẹ anh vui, Phương Viên lựa chọn đánh đổi.
Anh cúi đầu xuống, vươn tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Dao vì sợ cô thức giấc, vừa đưa nhẫn vào tay cô anh vừa thì thầm nói:
- Anh biết em đang trăn trở điều gì, anh và Bảo Quyên hoàn toàn trong sạch! Có lẽ em sẽ khó tin, nhưng nó là sự thật. Em yên tâm! Dù tự nguyện hay gượng ép, một khi anh đã hứa chăm sóc cho em thì nhất định sẽ làm được. Anh sẽ trở thành điểm tựa của em, làm đôi cánh giúp em bay lên, là nơi cho em trở về sau mỗi ngày làm việc vất vả!
Phương Viên là người đàn ông đã chín chắn, coi tình yêu là điều thiêng liêng, quan trọng. Anh không còn muốn vui đùa nữa, mà luôn nghiêm túc với mối quan hệ của mình. Đặc biệt, đàn ông tuổi 40 yêu không vồ vập, vội vã. Cũng không còn những rung động, háo hức như hồi mới biết yêu nữa. Anh yêu nhẹ nhàng nhưng ấm áp, lãng mạn theo cách của người trưởng thành, không sướt mướt nhưng đủ để khiến phụ nữ phải đắm đuối vì mình.
...o0o...
Ánh mặt trời vừa ló dạng, Lâm Dao đã thức giấc, cô vén chăn bông lên, ngồi dậy, vươn mình khởi động ngày mới, vừa duỗi tay lên đã nhìn thấy Phương Viên từ phòng tắm bước ra với bộ âu phục trắng có chút lãng tử, kết hợp với áo sơ mi đen huyền bí, chiếc khăn xếp màu đỏ trang trí trên túi. Lâm Dao cứ đưa mắt nhìn anh chăm chăm, bị cuống hút bởi vẻ ngoài của anh, Phương Viên đang tập trung cài khuy tay áo, vô tình để lộ suit khuy măng sét, tiểu tiết nhỏ làm nên thay đổi lớn trong phong cách quý ông, nó càng làm cô mê mẫn hơn nữa.
Vừa quay qua bắt gặp ánh mắt Lâm Dao đang nhìn mình chằm chằm khiến Phương Viên ngạc nhiên, anh sợ do mình làm ồn nên vô tình làm cô thức giấc.
- Em... anh làm em thức giấc hả?
Cô thu lại ánh mắt nhìn sang hướng khác nói:
- Không có, tôi dậy sớm quen rồi, không phải lỗi của anh!
Anh gật đầu, bỏ tay xuống bước đến chổ Lâm Dao.
- Oh, tối qua em ngủ ngon không?
- Tối qua anh ngủ trên ghế sofa hả?
Anh dừng bước lại nhìn theo hướng mắt cô, đôi mắt anh lướt đến chiếc ghế sofa đối diện giường ngủ, nơi có một chiếc gối kê trên tay ghế.
- Ừ.
Lâm Dao quay lại nhìn anh hỏi thêm:
- Sao không lên giường nằm?
Phương Viên nhìn cô nghiêm túc trả lời:
- Tối qua em giận anh mà? Anh sợ em lại khó chịu khi ngủ cùng người lạ rồi ngủ không ngon, nên anh không lên giường.
Cô nghiêng đầu nhướng mày nhìn Phương Viên.
- Người lạ? Tối qua anh mới nói là chồng tôi mà? Bây giờ nói người lạ? Xem ra lời nói của chủ tịch Phương chẳng đáng tin chút nào ha?
Anh ngạc nhiên:
- Nói vậy em không để bụng chuyện lễ cưới nữa phải không?
Nhắc đến là tức, Lâm Dao đứng lên chỉnh lại tóc, vén tóc tóc sang bên tai, vuốt ngược tóc mái ra sau vô tình để lộ ra phần gáy, phần cổ của mình.
- Đương nhiên là còn, chuyện lớn như vậy tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Khoảnh khắc đó anh như muốn hoá thành ma cà rồng không tự chủ được bản thân, chỉ muốn cắn một phát vào cổ cô thôi.
- Sẳn đây tôi nói luôn, ở nhà sau cũng được, nhưng ra ngoài nhất định phải tỏ ra thật hạnh phúc! Tôi không muốn mất mặt thêm lần nào nữa!
Cô nắm lấy chiếc băng đô trên bàn, quấn tóc lên gọn gàng rồi bước về hướng phòng tắm. Phương Viên dõi mắt nhìn theo, giọng nói quả quyết chắt nịch:
- Đương nhiên.
Nghe được câu nói khẳng định của anh, Lâm Dao dừng lại, ngoảnh mặt lại nói thêm:
- Còn một điều nữa! Anh có biết rằng đã là chồng tôi thì phải tuyệt đối chung thủy không? Tôi không muốn nhìn thấy anh đi với ã nhân tình của anh nữa! Nếu có tin đồn liên quan đến hai người... Đừng trách tôi vô tình!
Nói rồi cô phũ phàng không chút thương cảm quay đầu bước vào phòng tắm, anh gật đầu nhẹ, chưa về cùng một nhà đã bị áp đặt tinh thần như vậy rồi, diễn cảnh sau này không cần nhắc đến cũng hiểu.
- Anh biết rồi, em vệ sinh cá nhân đi rồi về nhà! Lúc nảy cha anh gọi đến nói là cha mẹ em vẫn chưa về Đà Nẵng, chắc còn đang đợi mình ở nhà.
...o0o...
Một tiếng rưỡi sau, chiếc Rolls-Royce màu đen tiến vào khu biệt thự ở trung tâm quận 1. Con đường rợp bóng cây, phía trước là biệt thự rộng lớn với nhiều cây xanh. Bên cạnh đó, không gian vô cùng rộng rãi, thoáng mát không thua gì một khu nghỉ dưỡng chính hiệu. Với diện tích lên đến 140 mét vuông (10m x 14m) và cao 3,5 tầng, không bao gồm mái trang trí. Biệt thự có hình dáng uy nghi, đường bệ duyên dáng, các chi tiết hoa văn, hình khối hài hòa tạo hiệu ứng tinh tế.
Lâm Dao nhìn không chớp mắt, cô ngưỡng mộ, bởi vì nó hào nhoáng, không ngờ chồng mình giàu có như vậy, khi nhìn thấy cặp măng sét trên tay, cô biết anh không tầm thường rồi.
Khi xe đến gần, hệ thống hàng rào sắt chắc chắn và sang trọng tự động mở ra hai cổng, xe đi thẳng vào sân cỏ xanh mướt, càng vào sâu càng thấy sang trọng. Khoác lên mình bộ áo vàng be nhẹ nhàng, ngôi biệt thự đẹp tạo cảm giác thịnh vượng và bình yên, kết hợp với những cột, hoa văn và đường nét màu trắng sang trọng, tinh tế tạo nên diện mạo hoàn mỹ cho ngôi nhà.
Phương Viên cỡi thắt dây an toàn ra, bước xống xe vội vàng định chạy sang bên kia giúp cô mở cửa xe, nhưng đã chậm hơn Lâm Dao một bước, cô đã tự mở cửa xe bước xuống. Thấy vậy, Phương Viên có chút thất vọng, khi cô lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, có thể tự làm tất cả mọi thứ mà không cần đến sự giúp đỡ của anh, vô tình làm cho anh cảm thấy mình vô dụng.
Vốn dĩ muốn đóng vai một người chồng tốt của cô, nhưng xem ra không được rồi, tính cách cô quá độc lập, đối với Lâm Dao mà nói, những gì tự mình làm được thì sẽ không dựa vào sự giúp đỡ của người khác.
Cô đứng đó nhìn vào căn biệt thự trước mặt mình, ở tuổi 40, Phương Viên đã định hình sự nghiệp, không còn nắc nỏm đứng núi nọ trông núi kia, cũng chẳng long đong như sấp ngửa cánh. Anh không mơ tưởng hão huyền, không thả mồi bắt bóng mà nỗ lực ở lĩnh vực mà mình giỏi nhất, thích nhất. Vì thế, cho dù chưa thực sự xuất chúng thì cũng đã có ít nhiều thành tựu.
Lâm Dao quay qua nhìn anh với ánh mắt cảm phục hỏi:
- Toàn bộ cơ ngơi đồ sộ này là của anh hả?
Anh chấp tay ra sau môi mím nhưng vẫn hé cười bước đến chổ cô.
- Ừm.
Vốn là người thẳng tính, cô nghĩ gì nói đó:
- Sao anh giàu quá vậy?
Nụ cười Phương Viên càng tươi hơn, anh ngước đầu về phía trước nhìn dinh thự hoành tráng lệ trước mặt mình nói:
- Thật ra thì cũng chẳng giàu có gì đâu, em đề cao anh quá rồi. Về kinh tế chí ít cũng có của ăn của để, ít ra là căn nhà để che mưa nắng cho vợ con.
Lâm Dao nhìn chằm chằm, anh không khoa trương cũng không giấu dốt. Phương Viên quay mặt qua bắt gặp ánh mắt cô liền tò mò hỏi:
- Em nhìn gì vậy?
- Không có gì, đi! Cha mẹ đang đợi.
Anh gật đầu, cùng bước vào trong. Cả hai đi qua chiếc cầu gỗ lớn bắt ngang hồ cá koi để vào nhà, ngoài khung cảnh dễ chịu trên mặt đất, biệt thự còn có khu vực hồ cá rộng lớn. Đáng chú ý là hồ cá koi trị giá bạc tỷ, bước chân cô dần chậm lại vừa đi vừa ngắm nhìn, cứ suýt xoa độ giàu có của người đàn ông này.
Phương Viên chú trọng không gian sống trong lành, mát mẻ nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi với hệ thống đèn điện hiện đại, bắt mắt. Rất tâm huyết với không gian nghỉ dưỡng này nên anh từng dành rất nhiều thời gian để tu tạo, chăm sóc và trang trí cho nó. Anh vừa đi vừa chỉ tay xuống hồ, nói mình tự tay thả cá ở hồ nước trước nhà, cuốc đất trồng từng cái cây nhỏ. Cả hai vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.