Em À, Mình Yêu Nhau Vào Tháng Chín
Chương 45: Nơi tình yêu tồn tại, thì nơi đó mới gọi là nhà!
Trần Minh Thơ
27/03/2023
Em biết anh đắn đo rất nhiều, suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, em chỉ giận anh vì không tin tưởng em, cái gì cũng giấu nhẹm, ôm hết cho riêng mình. Có lẽ... anh cảm thấy hiện tại rất tối tăm, nhưng những ngôi sao và mặt trăng luôn là trong đêm tối mới có thể nhìn thấy được. Hứa với em từ nay về sau đừng giấu bất kỳ chuyện gì dù lớn hay nhỏ, cứ tìm em chia sẻ, dù muộn thế nào... Cũng vẫn đợi anh.
Nói xong cô ấy ngã vào lòng ôm thấy anh mà không nói gì, cô biết anh không chịu nổi sau sự kiên cường. Anh không muốn bộc lộ cảm xúc trong lòng, luôn giấu những buồn đau, cô độc vào tận đáy tim.
Nhưng điều đó không có nghĩa anh thích một mình gặm nhấm những tổn thương, phiền muộn của bản thân. Khi có người thấu hiểu, sẻ chia với mình, còn là người phụ nữ anh yêu thì thật sự không còn gì lý tưởng hơn thế.
Phương Viên vừa cảm động vừa buồn cười trước bộ dạng mít ướt mày nheo của vợ, anh vổ lưng cô vỗ về hài hước nói:
- Em có muốn sinh ra một cô công chúa hay cười không? Chứ anh là có đó, dỗ một mình em đã mệt rồi, thêm nó nữa chắc anh mệt chết quá.
Bị anh chọc, cô từ khóc thành cười, từ bi thương thành vui vẻ, tay đánh vào ngực anh khóc hổ ngươi, cười ra nước mắt.
......o0o......
Một thời gian sau... harry potter fanfic
Có nhiều khi Phương Viên cũng xoắn hết cả người đi khi vợ mang thai, như kiểu anh cũng đang mang thai vậy. Anh ấy có thể cùng vợ mình chén hết cả ký xoài sống chua lè chua lét. Anh có thể ngủ say như thể ba năm rồi chưa được ngủ. Anh thấy món cháo lợi sữa của vợ mình ngon cực kỳ…
Bụng Lâm Dao lớn lên vì con phát triển, bụng anh ấy cũng bự ra vì ăn nhiều. Thế nhưng anh vẫn không phải là người đang mang thai nên mỗi khi “Làm quá”, anh thường bị mắng là: "Xàm quá đi! Anh cứ làm như mình đang mang bầu vậy". Ôi, quá nhục mặt!
Sau hơn ba tháng công ty đã bán cho một doanh nghiệp khác làm chia nhánh, căn nhà vì thế mà bị tịch thu. Cha mẹ chồng cô phải về lại nhà cũ ở ngoại thành... Cách thành phố khá xa.
Sau hơn ba tháng ở nhà chồng, Lâm Dao dọn ra ngoài ở riêng trong niềm hân hoan tột độ. Lúc đó, vợ chồng cô gần đủ tiền mua căn hộ chung cư nhỏ. Dù phải đi vay thêm bạn bè nhưng cô vẫn lấy làm hãnh diện và sung sướng. Trong lòng cô thầm trách cứ cha mẹ chồng không cho con cái một đồng nào dù biết con cái đi vay. Nhưng nghĩ đến việc được ra ở riêng, cô bỏ qua hết.
Căn phòng đầu tiên cô thuê là một căn phòng chỉ có tám mét vuông, cha mẹ biết vợ chồng cô chuyển đến ngoại thành định đến thăm nhưng Lâm Dao từ chối, cô nói:
"Con mới dọn tới đây công việc rất bận rộn, còn nhiều thứ phải làm, con không có thời gian đưa mẹ đi chơi."
Thực ra chỉ vì cô không muốn họ thấy nơi cô sống, khi đó... cô vẫn chưa quen với cuộc sống thiếu tiện nghi này, vừa sinh ra đã ở nhà cao cửa rộng đột nhiên lấy chồng rồi phải chuyển đến một nơi chật hẹp tù túng như vậy ở cô cảm thấy không quen.
Ở một căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc tủ gỗ, một chiếc giường đơn, ngoài ra chẳng có gì cả, là những thứ cô chưa từng tưởng tượng đến trước đây, huống chi là trải nghiệm. Nhưng đó là tiền của chồng, sợ anh tự ái nên cô phải theo anh đến đây ở.
Sau đó, chưa kịp ở bao lâu cô và anh đã phải dọn đến nơi khác vì cô chê chổ ở thiếu an toàn sạch sẽ, người dân xung quanh chẳng mấy thân thiện, anh thương vợ nên đưa cô tìm nơi khác sống.
Lâm Dao chuyển nhà rất nhiều lần, cô nói khéo để mình cũng góp tiền mua nhà cùng, cô biết anh không còn lại bao nhiêu tiền trong túi, nhiều lần chuyển nhà như vậy khiến anh tốn không ít chi phí chi trả, công việc mới anh còn chưa tìm được, cô muốn cùng chồng chia sẻ gánh nặng gia đình.
Từ phòng nhỏ ở một chung cư cũ chuyển đến một căn nhà ở ngoại thành, rộng rãi, sáng sủa. Nơi cô sống là căn nhà yên ắng nhất ở đoạn phố này, đứng ở đầu phố, từ đây đến công ty chỉ cần 30 phút để đến, gần hơn nhà chồng lúc trước rất nhiều.
Đó là một căn nhà gác nhỏ trong một khu vườn nhỏ, có cổng sắc, bờ rào mọc đầy hoa đăng tiêu, lá xanh quanh năm với màu hoa cam rực rỡ.
Biết anh ấy thích cây xanh tự trồng rau cũ nên cô đã chọn nó, nơi đây đủ để anh thỏa sức trồng trọt nhiều loại rau củ khác nhau, tuy căn nhà không to, rộng, sang trọng như biệt thự họ từng ở, nhưng cô cảm thấy nơi đây ấm cúng, không gian sống lý tưởng, có cảm giác muốn gắn bó lâu dài.
Xa cái náo nhiệt của trung tâm, cũng không gần phố chợ, nơi đây vắng vẻ, yên tĩnh tới mức có cảm giác nó bị lãng quên, bị gạc ra khỏi đời sống phố phường.
Ở đây có thể nghe thấy tiếng dép lê của người đi bộ, tiếng xe đạp cọc cạch, cót két trên đường. Ở đây mùa hè inh ỏi tiếng ve và lao xao vòm lá rậm ngọn gió đùa, là những thứ tiếng, những cảm nhận mà cô chưa từng trải qua trước đây.
Sàn đều được ốp gỗ ép.... cô mua thêm rèm cửa trang trí, mua thêm nhiều tranh, bình cổ, trang hoàng những món đồ và vật dụng mình thích tông màu chủ đạo của những chiếc rèm chủ yếu là xanh rêu, cùng nền gỗ và những vật dụng gỗ khác trong nhà khiến ngôi nhà trở nên cổ kính, ấm áp hơn.
Cô đặc biệt chăm chút cho gian bếp, vì biết đây là nơi chồng lui tới, nơi anh ấy có thể thỏa lòng đam mê nấu ăn của mình. Bên cạnh đó, cô mua cho mình và chồng một chiếc chăn Duvet năm trăm rưỡi, mua thêm bộ loa âm sắc rất hay đặt trong phòng khách.
Chuyển tới liền bắt tay dọn dẹp, trang trí nhà cửa cũng mất mấy ngày. Lúc vừa hoàn thành, Phương Viên nấu một nồi lẩu nóng hầm hập tự tưởng cho hai vợ chồng, cả hai vừa ăn vừa xem phim nói cười vui vẻ, dường như đã thích nghi với cuộc sống này từ lúc nào không hay.
Cô đã có thể tự nhiên nói với bạn bè:
"Tan làm tới nhà tôi ăn cơm!".
Cuối cùng có dũng khí nói với cha mẹ:
"Chờ khi nào mẹ rãnh, con đưa mẹ tới nhà con ở một thời gian!".
Lâu sau đó, Lâm Dao không biết từ khi nào đã quen gọi nơi này là nhà, lúc rãnh thi thoảng cô lại hỏi chồng như vậy, lúc trước anh chỉ cười trừ cho qua vì không thể có câu trả lời chính xác, sau này nghĩ kỹ lại, anh mới nhận ra mà nói với vợ:
"Nơi chân chính khiến em tự do và yên ổn, dù nó rất nhỏ bé, dù nó không náo nhiệt như căn nhà trước đây của chúng ta, nhưng nơi này có anh và em... nơi tình yêu tồn tại, thì nơi đó mới gọi là nhà."
......o0o......
Trước khi ký hợp đồng với JMPT Lâm Dao đã hủy toàn bộ hợp đồng với những đối tác lâu năm, nay công ty thiếu nguồn cung ứng, muốn tìm lại họ mời hợp tác nhưng không ai đồng ý, cô vất vả lao đao trong một thời gian dài để tìm nguồn hàng mới.
Công ty cũng vì đó mà ngưng hoạt động trong thời gian dài, trang sức không thể gia công, khiến vài đơn hàng bị trễ dẫn đến việc phải hủy đơn hàng và bồi thường hợp đồng mang về cho công ty tổn thất lớn, khiến vốn công ty hao hụt một cách đáng kể.
Những ngày này, vừa nộp đơn xin việc, vừa đến công ty cùng cô giải quyết công việc, chia sẻ gánh nặng. Chính vì vợ bị áp lực về công việc, Phương Viên lại luôn phải chăm chút cho vợ.
Mới sáng ra Phương Viên đã siêng năng vào bếp nấu ăn cho vợ, quả thật không quá lời khi nhận xét Phương Viên là "Người chồng quốc dân" khi vừa khéo chiều vợ lại hết lòng thương con. Suốt giai đoạn bầu bí của Lâm Dao, Phương Viên luôn là người xắn tay áo vào bếp để nấu món ngon bồi bổ cho vợ con.
Anh mặc chiếc áo thun sọc caro xanh trắng cộc tay có cổ trắng và chiếc quần lửng phi bóng đen, đeo tạp dề mở tủ lạnh ra nhìn xem hôm nay nên nấu món gì.
Lâm Dao đứng phía sau, khoanh tay ngắm nhìn anh chồng đãm đang của mình, người đàn ông không chỉ đẹp trai quyến rũ mà còn là người của gia đình. Ngoài công việc đi làm kiếm tiền, anh thường phụ giúp việc nhà như nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa… Có thể nói rằng Phương Viên chính là mẫu chồng lý tưởng trong mắt chị em phụ nữ.
Cô mỉm cười bước đến gần, luồn tay qua eo chồng, ôm anh từ phía sau, hành động bất ngờ khiến anh giật mình, đầu hơi quay ra sau nhìn.
- Sao ngày nào anh cũng dậy sớm hết vậy? Từ ngày hay tin em mang thai tới giờ em thấy anh rất vất vả, không nhất thiết phải ăn sáng ở nhà, em ra ngoài mua gì đó ăn cũng được mà?
Câu nói vừa dứt, anh dừng ngay động tác tay, quay người lại.
- Bậy chưa?
Hai tay đặt lên vai cô nói:
- Em mang thai, cần nhiều dinh dưỡng, ăn uống kiểu đó không tốt cho mẹ lẫn con đâu!
Cô mở to mắt ngạc nhiên ngay từ giây đầu anh vừa quay mặt lại, môi dưới và cằm cô run run biểu lộ trang thái bất ngờ, tay vừa chỉ vào mặt anh, miệng lắp bắp nói:
- Mặt anh...
Anh rướn người về phía trước ngơ ngác. Lâm Dao hỏi râu anh đâu hết rồi? Phương Viên mới bật cười, thì ra cô ấy đang ngạc nhiên vì chuyện này. Anh nói vì cô không thích nên đã cạo hết rồi. Nghe xong liền nhoẻn miệng cười thích thú, tay sờ lên mặt anh, rất mềm mịn, miệng suýt xoa liên tục suýt xoa:
- Hô, em nói ngay từ đầu rồi, anh cạo râu đi nhìn trẻ ra được thêm vài tuổi đó!
Anh nhếch môi cười khẩy hỏi thật không, Lâm Dao gật đầu liên tục còn nói anh ấy cứ như ba mươi mốt ba mươi hai gì đó, nếu không nói sẽ không ai biết anh bốn mươi đâu. Phương Viên ngửa mặt lên cười khoái chí, được vợ khen ai mà không thích.
- Anh chuẩn bị nấu ăn hả? Cần em phụ gì không?
- Anh làm được rồi!
Phương Viên cúi đầu xuống, tay đặt lên bụng cô hỏi:
- Sáng nay hai mẹ con muốn ăn gì nè?
Lâm Dao hào hứng trả lời:
- Con nói với em là muốn ăn đồ cay, đặc biệt là kim chi và khoai tây chiên.
Vẫn biết khoai tây chiên là món ăn không lành mạnh cho lắm, và có thể gây tăng cân béo phì, nhưng cô vẫn ngày đêm “Mơ tưởng” đến món ăn vặt này.
- Không được, món đó không có dinh dưỡng!
Cô phồng má bĩu môi, dậm chân xuống đất biểu tình nói con muốn ăn món đó, Phương Viên đứng thẳng người dậy kêu cô qua ghế ngồi anh ấy sẽ làm cho món đậu bắp nhồi chả cá và cá chiên giòn. Nghe cái tên đã ngán đến cổ, cô mím môi không đồng ý.
- Em không ăn, đã chọn sẳn món rồi còn hỏi em làm gì?
Phương Viên quay lưng lại, mặc cho cô nói gì đi nữa, anh vẫn lấy cá ra từ túi đựng thực phẩm bỏ vào rổ, đem tới bồn nước rửa.
- Em không ăn cũng phải ăn, cá hồi là loại hải sản chứa rất nhiều chất dinh dưỡng, chiên với sốt mật ong nữa còn gì bằng?
Cô ấy giận quá mà hỏi chuyên gia dinh dưỡng nhập anh hả? Anh ấy bình tĩnh nói chỉ đang giải thích về độ dinh dưỡng cho cô ấy biết thôi. Lâm Dao tiếp tục hỏi về thực đơn buổi trưa và anh ấy nói:
- Cháo cá chẹp đậu xanh, thịt vịt hầm hạt sen.
Cô tỏ ra chán nản quay người bỏ đi nói mình không ăn đâu. Phương Viên lập tức quay lại nhìn theo bóng lưng vợ mình kêu cô ấy đừng ngang bướng nữa, không ăn sức khỏe đâu đi làm, anh ấy không dễ dàng nhân nhượng, quyết giữ một mực như đã định. Lâm Dao có nói gì đó, nhưng cô đi xa quá anh không nghe được câu trả lời.
......o0o......
Nấu nướng xong, anh vào phòng gọi Lâm Dao xuống ăn. Cô ngồi nép mình trong góc giường, hai tay ôm gối cúi đầu giận dỗi không nói. Anh ấy cũng muốn bước đến dỗ dành, nhưng tính cô cứng đầu ngoan cố, được voi đòi tiên, nên anh dùng thái độ cứng rắn đối với cô.
- Không ăn nhiều thì ăn ít! Nấu gì cũng không chịu ăn, là sao? Anh biết em không thích mấy móm đó, nhưng anh phải nấu vì trong đó chứa rất nhiều chất cần thiết cho sự phát triển của con.
Nói xong anh ngó lơ bước đến tủ quần áo. Sở dĩ anh ấy làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho vợ, muốn cô hiểu và trưởng thành hơn mà thôi.
Lúc này cô mới chịu ngẩng đầu nhìn về phía anh. Yêu người hơn mình mười ba tuổi, đôi lúc cũng ảm thấy bực mình vì trong bất kỳ chuyện gì anh cũng lên kế hoạch, không làm theo những gì mà cô yêu cầu, lúc nào cũng chỉ làm theo kinh nghiệm và sách vở.
Lấy đồ xong anh đóng tủ lại, trước khi đi vẫn không quên quay qua nhìn cô, Lâm Dao né tránh mắt anh quay sang hướng khác.
......o0o......
Chọn cho mình bộ đồ lịch sự, thích hợp rồi bỏ tất cả hồ sơ vào cặp, cầm tờ giấy xin việc trong tay, chưa kịp ra khỏi phòng đã bị vợ giữ lại, cô lạnh lùng hỏi anh đi đâu.
Phương Viên quay người lại, không hề giận dỗi những thái độ tiêu cực của cô đối với mình, anh vẫn nhẹ nhàng trả lời mình đi xin việc.
Sau một thời gian dài trợ giúp công ty cô, nhờ vào khả năng ăn nói và kinh nghiệm làm việc suốt bao nhiêu năm cuối cùng cũng tìm về cho công ty mấy nguồn cung ứng hàng, công ty hoạt động bình thường, anh mới yên tâm tìm cho mình một công việc mới.
Ăn cơm sáng vội vã, vẫn không quên bỏ tất cả món ăn chuẩn bị cho cô vào hộp cơm gỗ Bento của Nhật Bản được làm từ gỗ liễu sam. Rời khỏi phòng bếp anh bước đến xe cô, kính chắn gió chưa đóng, anh cúi người, đặt cơm hộp mình chuẩn bị sẳn vào trong rồi rời đi.
Vượt biết bao con đường, đợi chờ biết bao nhiêu người để tới lượt mình, ngồi phỏng vấn nửa tiếng, cuối cùng chỉ đổi lấy một câu từ người phỏng vấn:
"Được rồi! Xong rồi! Cảm ơn anh đã đến! Anh về nhà đợi tin tức đi!".
Anh ngay cả thời gian chỉnh lý biểu cảm thất lạc của bản thân cũng không có, lại phải đeo lên khuôn mặt tươi cười đến buổi phỏng vấn tiếp theo.
Cả một ngày anh kiệt sức về thể chất lẫn tinh thần, về tới nhà thì trời đã khuya rồi, anh còn phải tổng kết, sửa đổi sơ yếu lý lịch.
......o0o......
Ngày hôm sau tỉnh dậy lặp lại lần nữa, anh biết cuộc sống không dễ dàng nhưng vẫn phải tiếp tục sống, ban đầu đặt đồng hồ lúc 08.00 giờ sáng, nhưng 06.00 đã tỉnh rồi, chỉ có 06.00 thức dậy mới có thể tham gia phỏng vấn, anh có thể thêm một phần khả năng sinh tồn trong thành phố này.
Phương Viên ra ngoài xã hội chưa bao lâu, đối diện với cuộc sống, đạo lý đầu tiên học được là: "Dù có ngủ muộn cũng phải dậy trước báo thức!".
Trước kia đánh thức bản thân anh là báo thức, giờ đây đánh thức anh ấy chính là trách nhiệm gia đình. Cuộc sống vĩnh viễn đi trước một bước so với sự thoải mái, dường như ngủ nhiều hơn 10 phút, nửa tiếng, chúng ta liền bị xã hội đào thải.
Nói xong cô ấy ngã vào lòng ôm thấy anh mà không nói gì, cô biết anh không chịu nổi sau sự kiên cường. Anh không muốn bộc lộ cảm xúc trong lòng, luôn giấu những buồn đau, cô độc vào tận đáy tim.
Nhưng điều đó không có nghĩa anh thích một mình gặm nhấm những tổn thương, phiền muộn của bản thân. Khi có người thấu hiểu, sẻ chia với mình, còn là người phụ nữ anh yêu thì thật sự không còn gì lý tưởng hơn thế.
Phương Viên vừa cảm động vừa buồn cười trước bộ dạng mít ướt mày nheo của vợ, anh vổ lưng cô vỗ về hài hước nói:
- Em có muốn sinh ra một cô công chúa hay cười không? Chứ anh là có đó, dỗ một mình em đã mệt rồi, thêm nó nữa chắc anh mệt chết quá.
Bị anh chọc, cô từ khóc thành cười, từ bi thương thành vui vẻ, tay đánh vào ngực anh khóc hổ ngươi, cười ra nước mắt.
......o0o......
Một thời gian sau... harry potter fanfic
Có nhiều khi Phương Viên cũng xoắn hết cả người đi khi vợ mang thai, như kiểu anh cũng đang mang thai vậy. Anh ấy có thể cùng vợ mình chén hết cả ký xoài sống chua lè chua lét. Anh có thể ngủ say như thể ba năm rồi chưa được ngủ. Anh thấy món cháo lợi sữa của vợ mình ngon cực kỳ…
Bụng Lâm Dao lớn lên vì con phát triển, bụng anh ấy cũng bự ra vì ăn nhiều. Thế nhưng anh vẫn không phải là người đang mang thai nên mỗi khi “Làm quá”, anh thường bị mắng là: "Xàm quá đi! Anh cứ làm như mình đang mang bầu vậy". Ôi, quá nhục mặt!
Sau hơn ba tháng công ty đã bán cho một doanh nghiệp khác làm chia nhánh, căn nhà vì thế mà bị tịch thu. Cha mẹ chồng cô phải về lại nhà cũ ở ngoại thành... Cách thành phố khá xa.
Sau hơn ba tháng ở nhà chồng, Lâm Dao dọn ra ngoài ở riêng trong niềm hân hoan tột độ. Lúc đó, vợ chồng cô gần đủ tiền mua căn hộ chung cư nhỏ. Dù phải đi vay thêm bạn bè nhưng cô vẫn lấy làm hãnh diện và sung sướng. Trong lòng cô thầm trách cứ cha mẹ chồng không cho con cái một đồng nào dù biết con cái đi vay. Nhưng nghĩ đến việc được ra ở riêng, cô bỏ qua hết.
Căn phòng đầu tiên cô thuê là một căn phòng chỉ có tám mét vuông, cha mẹ biết vợ chồng cô chuyển đến ngoại thành định đến thăm nhưng Lâm Dao từ chối, cô nói:
"Con mới dọn tới đây công việc rất bận rộn, còn nhiều thứ phải làm, con không có thời gian đưa mẹ đi chơi."
Thực ra chỉ vì cô không muốn họ thấy nơi cô sống, khi đó... cô vẫn chưa quen với cuộc sống thiếu tiện nghi này, vừa sinh ra đã ở nhà cao cửa rộng đột nhiên lấy chồng rồi phải chuyển đến một nơi chật hẹp tù túng như vậy ở cô cảm thấy không quen.
Ở một căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc tủ gỗ, một chiếc giường đơn, ngoài ra chẳng có gì cả, là những thứ cô chưa từng tưởng tượng đến trước đây, huống chi là trải nghiệm. Nhưng đó là tiền của chồng, sợ anh tự ái nên cô phải theo anh đến đây ở.
Sau đó, chưa kịp ở bao lâu cô và anh đã phải dọn đến nơi khác vì cô chê chổ ở thiếu an toàn sạch sẽ, người dân xung quanh chẳng mấy thân thiện, anh thương vợ nên đưa cô tìm nơi khác sống.
Lâm Dao chuyển nhà rất nhiều lần, cô nói khéo để mình cũng góp tiền mua nhà cùng, cô biết anh không còn lại bao nhiêu tiền trong túi, nhiều lần chuyển nhà như vậy khiến anh tốn không ít chi phí chi trả, công việc mới anh còn chưa tìm được, cô muốn cùng chồng chia sẻ gánh nặng gia đình.
Từ phòng nhỏ ở một chung cư cũ chuyển đến một căn nhà ở ngoại thành, rộng rãi, sáng sủa. Nơi cô sống là căn nhà yên ắng nhất ở đoạn phố này, đứng ở đầu phố, từ đây đến công ty chỉ cần 30 phút để đến, gần hơn nhà chồng lúc trước rất nhiều.
Đó là một căn nhà gác nhỏ trong một khu vườn nhỏ, có cổng sắc, bờ rào mọc đầy hoa đăng tiêu, lá xanh quanh năm với màu hoa cam rực rỡ.
Biết anh ấy thích cây xanh tự trồng rau cũ nên cô đã chọn nó, nơi đây đủ để anh thỏa sức trồng trọt nhiều loại rau củ khác nhau, tuy căn nhà không to, rộng, sang trọng như biệt thự họ từng ở, nhưng cô cảm thấy nơi đây ấm cúng, không gian sống lý tưởng, có cảm giác muốn gắn bó lâu dài.
Xa cái náo nhiệt của trung tâm, cũng không gần phố chợ, nơi đây vắng vẻ, yên tĩnh tới mức có cảm giác nó bị lãng quên, bị gạc ra khỏi đời sống phố phường.
Ở đây có thể nghe thấy tiếng dép lê của người đi bộ, tiếng xe đạp cọc cạch, cót két trên đường. Ở đây mùa hè inh ỏi tiếng ve và lao xao vòm lá rậm ngọn gió đùa, là những thứ tiếng, những cảm nhận mà cô chưa từng trải qua trước đây.
Sàn đều được ốp gỗ ép.... cô mua thêm rèm cửa trang trí, mua thêm nhiều tranh, bình cổ, trang hoàng những món đồ và vật dụng mình thích tông màu chủ đạo của những chiếc rèm chủ yếu là xanh rêu, cùng nền gỗ và những vật dụng gỗ khác trong nhà khiến ngôi nhà trở nên cổ kính, ấm áp hơn.
Cô đặc biệt chăm chút cho gian bếp, vì biết đây là nơi chồng lui tới, nơi anh ấy có thể thỏa lòng đam mê nấu ăn của mình. Bên cạnh đó, cô mua cho mình và chồng một chiếc chăn Duvet năm trăm rưỡi, mua thêm bộ loa âm sắc rất hay đặt trong phòng khách.
Chuyển tới liền bắt tay dọn dẹp, trang trí nhà cửa cũng mất mấy ngày. Lúc vừa hoàn thành, Phương Viên nấu một nồi lẩu nóng hầm hập tự tưởng cho hai vợ chồng, cả hai vừa ăn vừa xem phim nói cười vui vẻ, dường như đã thích nghi với cuộc sống này từ lúc nào không hay.
Cô đã có thể tự nhiên nói với bạn bè:
"Tan làm tới nhà tôi ăn cơm!".
Cuối cùng có dũng khí nói với cha mẹ:
"Chờ khi nào mẹ rãnh, con đưa mẹ tới nhà con ở một thời gian!".
Lâu sau đó, Lâm Dao không biết từ khi nào đã quen gọi nơi này là nhà, lúc rãnh thi thoảng cô lại hỏi chồng như vậy, lúc trước anh chỉ cười trừ cho qua vì không thể có câu trả lời chính xác, sau này nghĩ kỹ lại, anh mới nhận ra mà nói với vợ:
"Nơi chân chính khiến em tự do và yên ổn, dù nó rất nhỏ bé, dù nó không náo nhiệt như căn nhà trước đây của chúng ta, nhưng nơi này có anh và em... nơi tình yêu tồn tại, thì nơi đó mới gọi là nhà."
......o0o......
Trước khi ký hợp đồng với JMPT Lâm Dao đã hủy toàn bộ hợp đồng với những đối tác lâu năm, nay công ty thiếu nguồn cung ứng, muốn tìm lại họ mời hợp tác nhưng không ai đồng ý, cô vất vả lao đao trong một thời gian dài để tìm nguồn hàng mới.
Công ty cũng vì đó mà ngưng hoạt động trong thời gian dài, trang sức không thể gia công, khiến vài đơn hàng bị trễ dẫn đến việc phải hủy đơn hàng và bồi thường hợp đồng mang về cho công ty tổn thất lớn, khiến vốn công ty hao hụt một cách đáng kể.
Những ngày này, vừa nộp đơn xin việc, vừa đến công ty cùng cô giải quyết công việc, chia sẻ gánh nặng. Chính vì vợ bị áp lực về công việc, Phương Viên lại luôn phải chăm chút cho vợ.
Mới sáng ra Phương Viên đã siêng năng vào bếp nấu ăn cho vợ, quả thật không quá lời khi nhận xét Phương Viên là "Người chồng quốc dân" khi vừa khéo chiều vợ lại hết lòng thương con. Suốt giai đoạn bầu bí của Lâm Dao, Phương Viên luôn là người xắn tay áo vào bếp để nấu món ngon bồi bổ cho vợ con.
Anh mặc chiếc áo thun sọc caro xanh trắng cộc tay có cổ trắng và chiếc quần lửng phi bóng đen, đeo tạp dề mở tủ lạnh ra nhìn xem hôm nay nên nấu món gì.
Lâm Dao đứng phía sau, khoanh tay ngắm nhìn anh chồng đãm đang của mình, người đàn ông không chỉ đẹp trai quyến rũ mà còn là người của gia đình. Ngoài công việc đi làm kiếm tiền, anh thường phụ giúp việc nhà như nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa… Có thể nói rằng Phương Viên chính là mẫu chồng lý tưởng trong mắt chị em phụ nữ.
Cô mỉm cười bước đến gần, luồn tay qua eo chồng, ôm anh từ phía sau, hành động bất ngờ khiến anh giật mình, đầu hơi quay ra sau nhìn.
- Sao ngày nào anh cũng dậy sớm hết vậy? Từ ngày hay tin em mang thai tới giờ em thấy anh rất vất vả, không nhất thiết phải ăn sáng ở nhà, em ra ngoài mua gì đó ăn cũng được mà?
Câu nói vừa dứt, anh dừng ngay động tác tay, quay người lại.
- Bậy chưa?
Hai tay đặt lên vai cô nói:
- Em mang thai, cần nhiều dinh dưỡng, ăn uống kiểu đó không tốt cho mẹ lẫn con đâu!
Cô mở to mắt ngạc nhiên ngay từ giây đầu anh vừa quay mặt lại, môi dưới và cằm cô run run biểu lộ trang thái bất ngờ, tay vừa chỉ vào mặt anh, miệng lắp bắp nói:
- Mặt anh...
Anh rướn người về phía trước ngơ ngác. Lâm Dao hỏi râu anh đâu hết rồi? Phương Viên mới bật cười, thì ra cô ấy đang ngạc nhiên vì chuyện này. Anh nói vì cô không thích nên đã cạo hết rồi. Nghe xong liền nhoẻn miệng cười thích thú, tay sờ lên mặt anh, rất mềm mịn, miệng suýt xoa liên tục suýt xoa:
- Hô, em nói ngay từ đầu rồi, anh cạo râu đi nhìn trẻ ra được thêm vài tuổi đó!
Anh nhếch môi cười khẩy hỏi thật không, Lâm Dao gật đầu liên tục còn nói anh ấy cứ như ba mươi mốt ba mươi hai gì đó, nếu không nói sẽ không ai biết anh bốn mươi đâu. Phương Viên ngửa mặt lên cười khoái chí, được vợ khen ai mà không thích.
- Anh chuẩn bị nấu ăn hả? Cần em phụ gì không?
- Anh làm được rồi!
Phương Viên cúi đầu xuống, tay đặt lên bụng cô hỏi:
- Sáng nay hai mẹ con muốn ăn gì nè?
Lâm Dao hào hứng trả lời:
- Con nói với em là muốn ăn đồ cay, đặc biệt là kim chi và khoai tây chiên.
Vẫn biết khoai tây chiên là món ăn không lành mạnh cho lắm, và có thể gây tăng cân béo phì, nhưng cô vẫn ngày đêm “Mơ tưởng” đến món ăn vặt này.
- Không được, món đó không có dinh dưỡng!
Cô phồng má bĩu môi, dậm chân xuống đất biểu tình nói con muốn ăn món đó, Phương Viên đứng thẳng người dậy kêu cô qua ghế ngồi anh ấy sẽ làm cho món đậu bắp nhồi chả cá và cá chiên giòn. Nghe cái tên đã ngán đến cổ, cô mím môi không đồng ý.
- Em không ăn, đã chọn sẳn món rồi còn hỏi em làm gì?
Phương Viên quay lưng lại, mặc cho cô nói gì đi nữa, anh vẫn lấy cá ra từ túi đựng thực phẩm bỏ vào rổ, đem tới bồn nước rửa.
- Em không ăn cũng phải ăn, cá hồi là loại hải sản chứa rất nhiều chất dinh dưỡng, chiên với sốt mật ong nữa còn gì bằng?
Cô ấy giận quá mà hỏi chuyên gia dinh dưỡng nhập anh hả? Anh ấy bình tĩnh nói chỉ đang giải thích về độ dinh dưỡng cho cô ấy biết thôi. Lâm Dao tiếp tục hỏi về thực đơn buổi trưa và anh ấy nói:
- Cháo cá chẹp đậu xanh, thịt vịt hầm hạt sen.
Cô tỏ ra chán nản quay người bỏ đi nói mình không ăn đâu. Phương Viên lập tức quay lại nhìn theo bóng lưng vợ mình kêu cô ấy đừng ngang bướng nữa, không ăn sức khỏe đâu đi làm, anh ấy không dễ dàng nhân nhượng, quyết giữ một mực như đã định. Lâm Dao có nói gì đó, nhưng cô đi xa quá anh không nghe được câu trả lời.
......o0o......
Nấu nướng xong, anh vào phòng gọi Lâm Dao xuống ăn. Cô ngồi nép mình trong góc giường, hai tay ôm gối cúi đầu giận dỗi không nói. Anh ấy cũng muốn bước đến dỗ dành, nhưng tính cô cứng đầu ngoan cố, được voi đòi tiên, nên anh dùng thái độ cứng rắn đối với cô.
- Không ăn nhiều thì ăn ít! Nấu gì cũng không chịu ăn, là sao? Anh biết em không thích mấy móm đó, nhưng anh phải nấu vì trong đó chứa rất nhiều chất cần thiết cho sự phát triển của con.
Nói xong anh ngó lơ bước đến tủ quần áo. Sở dĩ anh ấy làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho vợ, muốn cô hiểu và trưởng thành hơn mà thôi.
Lúc này cô mới chịu ngẩng đầu nhìn về phía anh. Yêu người hơn mình mười ba tuổi, đôi lúc cũng ảm thấy bực mình vì trong bất kỳ chuyện gì anh cũng lên kế hoạch, không làm theo những gì mà cô yêu cầu, lúc nào cũng chỉ làm theo kinh nghiệm và sách vở.
Lấy đồ xong anh đóng tủ lại, trước khi đi vẫn không quên quay qua nhìn cô, Lâm Dao né tránh mắt anh quay sang hướng khác.
......o0o......
Chọn cho mình bộ đồ lịch sự, thích hợp rồi bỏ tất cả hồ sơ vào cặp, cầm tờ giấy xin việc trong tay, chưa kịp ra khỏi phòng đã bị vợ giữ lại, cô lạnh lùng hỏi anh đi đâu.
Phương Viên quay người lại, không hề giận dỗi những thái độ tiêu cực của cô đối với mình, anh vẫn nhẹ nhàng trả lời mình đi xin việc.
Sau một thời gian dài trợ giúp công ty cô, nhờ vào khả năng ăn nói và kinh nghiệm làm việc suốt bao nhiêu năm cuối cùng cũng tìm về cho công ty mấy nguồn cung ứng hàng, công ty hoạt động bình thường, anh mới yên tâm tìm cho mình một công việc mới.
Ăn cơm sáng vội vã, vẫn không quên bỏ tất cả món ăn chuẩn bị cho cô vào hộp cơm gỗ Bento của Nhật Bản được làm từ gỗ liễu sam. Rời khỏi phòng bếp anh bước đến xe cô, kính chắn gió chưa đóng, anh cúi người, đặt cơm hộp mình chuẩn bị sẳn vào trong rồi rời đi.
Vượt biết bao con đường, đợi chờ biết bao nhiêu người để tới lượt mình, ngồi phỏng vấn nửa tiếng, cuối cùng chỉ đổi lấy một câu từ người phỏng vấn:
"Được rồi! Xong rồi! Cảm ơn anh đã đến! Anh về nhà đợi tin tức đi!".
Anh ngay cả thời gian chỉnh lý biểu cảm thất lạc của bản thân cũng không có, lại phải đeo lên khuôn mặt tươi cười đến buổi phỏng vấn tiếp theo.
Cả một ngày anh kiệt sức về thể chất lẫn tinh thần, về tới nhà thì trời đã khuya rồi, anh còn phải tổng kết, sửa đổi sơ yếu lý lịch.
......o0o......
Ngày hôm sau tỉnh dậy lặp lại lần nữa, anh biết cuộc sống không dễ dàng nhưng vẫn phải tiếp tục sống, ban đầu đặt đồng hồ lúc 08.00 giờ sáng, nhưng 06.00 đã tỉnh rồi, chỉ có 06.00 thức dậy mới có thể tham gia phỏng vấn, anh có thể thêm một phần khả năng sinh tồn trong thành phố này.
Phương Viên ra ngoài xã hội chưa bao lâu, đối diện với cuộc sống, đạo lý đầu tiên học được là: "Dù có ngủ muộn cũng phải dậy trước báo thức!".
Trước kia đánh thức bản thân anh là báo thức, giờ đây đánh thức anh ấy chính là trách nhiệm gia đình. Cuộc sống vĩnh viễn đi trước một bước so với sự thoải mái, dường như ngủ nhiều hơn 10 phút, nửa tiếng, chúng ta liền bị xã hội đào thải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.