Em À, Mình Yêu Nhau Vào Tháng Chín
Chương 13: Trái tim không bình yên
Trần Minh Thơ
27/03/2023
Anh và cô đi đến khu vực lễ tân, đưa giấy mời cho họ kiểm tra rồi vào trong. Đội ngũ nhân viên ở đây rất hiếu khách, thân thiện, hỗ trợ nhiệt tình tới các khách quý tới tham dự buổi lễ.
Rời khỏi khu vực lễ tân, Phương Viên và Lâm Dao bước vào sảnh lớn, bên trong các hoạt động diễn ra sôi động.
Ở cạnh vợ đẹp, Phương Viên dù diện đồ giản dị nhưng lại chứng minh đẳng cấp quý ông chung thủy và tinh tế của bản thân chỉ qua một chi tiết nhỏ. Sự kiện quy tụ khá đông những nữ ceo tài sắc, họ cùng nhau tạo dáng trên thảm đỏ, cô có rũ anh đến chung chụp ảnh, nhưng Phương Viên xua tay từ chối, anh thường lựa chọn cho mình sự đơn giản, cuộc sống này vốn dĩ đã quá phức tạp, đâu cần phải khoác thêm những danh nghĩa phù phiếm.
Trong suốt thời gian tạo dáng, chụp ảnh trên thảm đỏ, ngồi bên dưới sát cạnh Hoa hậu, nhưng anh không ngó nghiêng nhìn nàng hậu một lần, luôn dành trọn sự quan tâm chú ý vào vợ Lâm Dao. Độ si mê như cả thế giới gói gọn ở Lâm Dao thế này chắc chỉ có ông chồng Phương Viên mới làm được thôi.
Nhân viên chạy sự kiện chung bước đến tận tình sắp xếp chổ ngồi cho hai người.
Hai người không còn khoát tay nhau đi như khi nảy nữa, mà đổi lại anh đi trước cô đi sau. Gần đến bàn tiệc, anh đi trước một bước và kéo ghế cho cô ngồi, trong mắt cô, sự ga lăng cần có của một người đàn ông chính nằm ở đó.
Suốt thời gian ngồi chờ đến giờ khai mạc, anh vẫn không buông tay bà xã xinh đẹp của mình.
Ngồi được một lúc nhạc tự động tắt, mọi người ổn định chổ ngồi chuẩn bị cho lễ bế mạc. Khách mời lúc này di chuyển vào bên trong nhiều hơn, một vài người nhìn thấy anh liền hào hứng cầm rượu vang bước đến bắt chuyện. Dù quen hoặc không quen nhưng họ vẫn cố gắng nở nụ cười và gửi lời chào thân thiện:
- Xin chào, anh vẫn khỏe chứ?
Phương Viên đang tập trung cho lễ bế mạc, đột nhiên có người thăm hỏi khiến anh giật mình. Phương Viên quay qua nhìn anh ta, đó là một người bạn trong giới kinh doanh lâu rồi không gặp. Anh cầm ly rượu trên bàn lên.
- Xin chào, lâu rồi không gặp, dạo này cậu sao rồi?
- Haha vẫn như trước thôi.
Hai người cùng nhau cụng ly, anh chỉ nhấp môi vì chút nữa còn phải lái xe. Vừa tiếp xong một người, thì người khác lại đi đến, lần này là với người lạ:
- Chào anh, rất vui được làm quen.
Anh khá cởi mở, hơn nữa "Tiệc" là một trong những cơ hội gặp gỡ, giao lưu với đối tác, với đồng nghiệp, với những người bạn mới trong kinh doanh. Nhiều khi những mối quan hệ trong công việc, những dự định hợp tác kinh doanh… Được thiết lập ngay trên bàn tiệc. Vậy tại sao lại không chấp nhận lời mời chứ?
- Rất vui được làm quen.
- Tôi mời anh một ly được không?
Ly rượu vừa đặt xuống giờ lại phải cầm lên.
- Được chứ.
Hai người cùng cụng ly, một lần nữa anh lại nhấp môi, lần này chưa đợi người cũ đi, người mới đã ồ ạc kéo đến, trên tay đều cầm theo rượu vang.
- Chủ tịch Phương, không ngờ anh lại có mặt ở đây.
- Trùng hợp thật, nghe danh anh đã lâu không ngờ hôm nay lại may mắn như vậy.
- Công ty vẫn phát triển tốt chứ?
Rồi hàng chục câu hỏi khác từ những người khác nhau, nhanh và nhiều đến mức anh không kịp trả lời.
Trong đám đông đang đứng, vài người đàn ông lạ đã để ý đến Lâm Dao đang ngồi cạnh anh, cô đang tập trung vào lễ cắt băng khánh thành trên sân khấu nên không để ý đến.
- Ô, đây không phải giám đốc Lâm hay sao?
Cô quay qua nhìn theo hướng phát ra giọng nói, chỉ riêng bàn tiệc của anh thôi mà rất nhiều người tụ tập lại chỉ muốn làm quen.
- Oh không phải, tôi nói sai rồi, giờ nên gọi là chủ tịch Lâm mới đúng.
Cô nhìn anh ta với ánh mắt vô hồn, giọng nói vô cảm:
- Không sao! Nhưng lần sau hãy chú ý! Không phải ai cũng dễ dãi như tôi đâu.
Nói rồi cô mặc kệ anh ta quay người lại tiếp tục theo dõi tiết mục còn dang dỡ khi nảy, nhưng thật tiếc khi vừa quay đi vài phút đã kết thúc rồi. Tiếp theo chuyển sang các tiết mục văn nghệ, giải trí, múa lân, múa rồng.
Phương Viên đặt hai tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn Lâm Dao hỏi:
- Em sao vậy? Có phải không khoẻ chổ nào rồi không?
Lâm Dao quay lại nhìn anh nói:
- Không có, anh tiếp tục trò chuyện với đối tác đi!
Anh ngồi thẳng người lại, quay đầu qua lại nhìn xung quanh, vừa nhìn vừa nói:
- Mà khoang! Em không định đi xã giao hả? Nhìn sơ qua ở đây rất nhiều ông chủ lớn cùng ngành, chịu khó nói chuyện một chút không chừng sẽ có ích cho công ty lâu dài đó.
Lâm Dao cầm ly rượu trên tay lên, uống một ngụm sau đó lắc đều nhìn sang anh nghiêng hỏi:
- Anh đang muốn dâng vợ mình cho những gã khác hả?
Phương Viên đơ mặt một lúc, anh nhìn cô nhất thời nghĩ chưa thông.
- Hả? Chỉ nói chuyện xã giao thôi!
Lâm Dao cười khẩy, chỉ tay về hướng nhóm đàn ông trung niên mặc vest sang trọng ngồi bàn đối diện họ nói:
- Anh làm việc trong giới kinh doanh lâu đến vậy chưa từng nghe qua câu "Quy tắc ngầm" hả?
Anh đưa mắt nhìn theo hướng tay Lâm Dao, đúng như cô nói, vẻ mặt họ chẳng thể nào tin tưởng được.
- Không ai cho không ai cái gì, họ cho tôi lợi ích, tôi cũng không thể ngồi không hưởng lợi! Trong xã hội luôn là vậy, có qua cũng có lại.
Phương Viên nhếch môi cười nhẹ nhìn cô.
- Anh chưa từng gặp qua trường hợp đó nên không biết.
Nghe xong cô bật cười.
- Ha, anh già rồi còn gì.
Anh nhìn cô chằm chằm, không ngờ Lâm Dao cũng biết nói đùa:
- Em thử nhìn xem, họ cũng già rồi nhưng xung quanh vẫn còn rất nhiều cô gái xinh đẹp vay quanh.
Cô nhướng mày nhìn anh hỏi:
- Anh có diễm phúc đó hả?
Anh đặt hai tay lên bàn, chạm các đầu ngón tay tương ứng vào nhau nhìn cô nói:
- Em nói gì vậy? Không phải đang có một cô gái xinh đẹp ngồi cạnh anh đây sao? Đó chính là diễm phúc lớn nhất rồi còn gì.
Khoé môi Lâm Dao phiếm cười, xấu hổ đỏ cả mặt xoay mặt nhìn sang chổ khác.
- Từ khi nào mỗi lần mở miệng ra là thả thính vậy chứ?
Phương Viên cứ thấy từ lúc vào đến giờ cô cứ nhìn về một hướng, anh tò mò nhìn theo ánh mắt cô, thoạt nhìn qua sẽ thấy cô đang theo dõi tiết mục trên sân khấu, nhưng thực chất cô đang nhìn theo bóng dáng Dạ Thiên.
Nhìn thấy ánh mắt say đắm của Lâm Dao nhìn tình cũ, trong lòng Phương Viên lại có chút khó chịu, chợt thấy có gì nhoi nhói ở tim, không hẳn là đau mà chính xác là hụt hẫng. Cũng thấy có chút gì đó như là mất mát, mà cũng chẳng hiểu tại sao lại thế.
Trong khi cô cấm anh qua lại với Doãn Bảo Quyên vì không muốn mang tai tiếng, nhưng cô thì thoải mái ngắm nhìn người đàn ông khác ngay cả khi có chồng ở cạnh.
Phương Viên bất lực quay mặt sang hướng khác, một tay đỡ khuỷu tay, tay còn lại đưa lên xoa trán, rõ ràng không phải vợ chồng thật sự thì cần gì khó chịu trước tình huống này?
Anh hạ tay xuống nhìn về phía cô khó chịu nói:
- Lâm Dao à, anh sang bên kia nói chuyện với một số khách hàng.
Cô dường như không nghe được những gì anh nói nên chỉ im lặng, cô bỏ mặt anh để quan tâm người đàn ông khác, như hắn ta là người quan trọng nhất lúc này, điều đó càng làm anh tức giận hơn, nhưng không thể làm gì được.
Phương Viên cầm lấy ly rượu trên bàn đứng lên, trước khi rời đi anh không quên nhìn về phía tình địch của mình, quá cay cú anh ngẩng cao đầu nốc hết gần một ly rượu vang rồi quay lưng bỏ đi. Vừa khi anh rời đi, người dẫn chương trình trên sân khấu cầm micro lên thông báo:
- Lễ cắt băng khánh thành đã hoàn thành, bây giờ xin mời quý quan khách tham quan một vòng công ty!
Mọi người trong khán phòng đứng lên rời khỏi chổ ngồi, đi theo sự hướng dẫn của nhân viên công ty. Lâm Dao giờ mới nhớ đến chồng, cô quay định rũ anh đi cũng thì không thấy anh đâu nữa, cô đảo mắt nhìn xung quanh cũng không thấy đâu cả, cô nhận thức được anh đã đi trước, nên đứng dậy đi theo.
Thực ra giây cuối cùng anh vẫn chưa hề rời đi, đứng ở nơi đó nhìn theo bóng lưng cô ngày một xa dần, phút chốc anh như rơi vào vực sâu, cảm giác hụt hẫng không thể tả.
...o0o...
Đi được một vòng, trang sức ở đây đều được cất giữ cẩn thận trong tủ kính trưng bày, cộng với đèn trần chiếu rọi xuống khiến chúng lung linh hơn. Vừa dẫn dắt mọi người tham quan, nhân viên vừa giới thiệu:
- Tại đây, khách hàng không chỉ có cơ hội trải nghiệm một sự kiện ra mắt đẳng cấp bậc nhất từ trước đến nay, mà còn có cơ hội chiêm ngưỡng vẻ đẹp các tuyệt tác trang sức làm nên tên tuổi của An Nhiên với nhiều chương trình ưu đãi dịp khai trương: Ưu đãi đến 40% khi khách hàng mua Combo kim cương rời và trang sức vỏ; Combo ưu đãi đến 10 triệu đồng cho hoá đơn chỉ từ 5 triệu đồng. Ngoài ra, khách đến tham quan còn được nhận những quà tặng như: Dù úp ngược, túi canvas thời trang…
Những cặp tình nhân đang nắm tay nhau đều xôn xao cả lên, họ đang muốn nhân cơ hội này tặng nữa kia những món quà sang trọng, hơn nữa còn rẽ hơn 40% ngoài ra còn được tặng quà tri ân nữa.
Nhìn những người xung quanh tay trong tay dạo bước vui vẻ, cô như hòn đảo cô độc trước thiên đường hạnh phúc vậy, cảnh tượng này thật khiến người khác chạnh lòng.
- Em nhìn đây nè! Anh nghĩ bộ trang sức này rất hợp với em!
Đang vô hồn bước đi đột nhiên bên tay cô vang lên giọng nói thân quen, theo quán tính cô dừng lại xoay người nhìn về phía phát ra giọng nói. Cô bắt gặp cảnh tượng Dạ Thiên cùng thiên kim tập đoàn Vĩnh Vượng tay trong tay đang chọn lựa những bộ trang sức đắt tiền, nhìn thấy vậy Lâm Dao lại tuổi thân.
Không ai có thể kìm nén bản thân mình, ký ức chôn sâu tận đáy lòng dậy sóng. Quen nhau tám năm chưa bao giờ anh ta tặng cô nổi một món quà, dù đoá hoa rẻ tiền cũng chưa hề có. Vậy mà bây giờ sẳn sàng chi cả chục triệu cho người phụ nữ khác, chẳng lẽ tình ba năm giữa cô và anh ta lại không bằng một cô gái vừa quen chưa tới một tháng sao?
Nếu đủ dũng cảm, cô cũng muốn bước đến hỏi hắn ta rằng "Trước nay đã từng yêu em chưa? Mất đi em anh sẽ không buồn sao?"
Chính lúc đang thẩn thơ, Dạ Thiên quay đầu lại lúc nào không hay, anh ta vô tình nhìn thấy cô, bốn mắt họ nhìn nhau, giữa hai người này thì có gì để nói chứ? Cảm xúc vẫn còn động lại, nước mắt cô rơi xuống, anh ta chỉ cười cho qua, bồi hồi quay lưng về phía cô, khoát vai Vương Kim Sa bước đi nhanh nhẹn và dứt khoát.
Ngay khi nhân viên chạy sự kiện chung bưng khây rượu đi qua, cô vươn tay cầm lấy một ly, chưa lắc đều đã ngẩng cao đầu uống hết một lần. Một sự tình cờ khi đi ngang qua, Phương Viên bị đám đông quay quanh vô tình nhìn thấy Lâm Dao uống rất nhiều rượu. Miệng cô lãm nhãm:
- Cặn bã, lừa gạt giỏi nhất, phù hợp với vai tra nam nhất!
Lúc trước cô từng cho rằng chỉ tạm thời chia ly một thời gian thôi, sau đó lại có thể tương phùng và tiếp diễn đoạn tình cảm đó. Tuy nhiên khi mặt trời mọc rồi lại lặn mọi thứ đều thay đổi, chia ly luôn dễ dàng hơn tương ngộ, khi tương ngộ mỗi người đã có hướng đi riêng của mình, mãi mãi không thể bước đi cùng một đường như ban đầu. Vì gặp được nhau giữa hàng vạn người là duyên phận chỉ có một lần, còn chia ly chỉ là kết cục của hai người.
Cô tự hỏi bản thân mình: "Yêu thương ngắn ngủi, mà lãng quên sao lại dài đến thế?"
Tuy đứng trò chuyện thân mật cùng đối tác nhưng ánh mắt và sự quan tâm anh đều dồn về phía Lâm Dao, nhìn thấy cô đau khổ khi chưa dứt ra khỏi mối quan hệ xen lẫn phức tạp nhưng vẫn giữ được tâm thái tốt để đối mặt, một người luôn lạc quan căng tràn nhựa sống.
Anh thích cô ấy bởi vẻ đẹp toát ra từ chính sự độc lập, thần thái và tâm hồn của cô gái ấy. Đặc biệt hơn cả, chính bản thân anh cũng hiểu rằng vẻ đẹp không đến từ những thứ hào nhoáng bên ngoài mà đến từ chính điều ẩn sâu bên trong như sự trưởng thành và thần thái riêng. Cũng chính vì vậy mà trong mắt Phương Viên người con gái này phụ nữ có sức hấp dẫn đến kì lạ.
...o0o...
Vừa đứng được một lúc thôi đã có rất nhiều người đàn ông cầm rượu bước đến vay quanh tiếp chuyện. Nhìn cô ăn mặc hở nhiều và phải đứng tiếp rất nhiều đàn ông, Phương Viên lại khó chịu, bàn tay vô thức siết mạnh vào ly rượu đang cầm trong tay. Phương Viên muốn nhắm mắt lại và quay sang hướng khác vờ như không thấy những đoá hồng bên cạnh cô, trông anh cứ như một kẻ lạc loài vậy.
Không thể chịu nổi nữa, anh đẩy vài người ra, đặt ly rượu xuống khây và cầm ly mới bước đến chổ cô.
- Ơ, chủ tịch Phương anh đi đâu vậy?
- Xin lỗi cho qua! Tôi có chút chuyện cá nhân cần xử lý.
- Nhưng mình đang nói chuyện mà?
Mười người đứng ở đó đã hết chín người khen cô đẹp rồi. Là người có tính hướng ngoại cô có những suy nghĩ, quan điểm thoáng trong cuộc sống vợ chồng, nên việc nói chuyện với người đàn ông khác cũng như xã giao trong công việc thôi. Nhưng anh cực kỳ quan tâm tâm đến thái độ đối đãi của cô đối với bọn họ.
- Em là cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng gặp. Anh sẽ luôn nhớ vẻ mặt đáng yêu của em.
Lâm Dao cười khẩy đảo mắt nhìn sang hướng khác, bỏ ngoài tai thiên ngôn vạn ngữ, cô đã qua rồi cái tuổi thích nghe những lời bay bỗng đó.
- Ha, anh nói quá lời rồi.
Gã không chịu thua, luôn nhìn cô với ánh mắt say đắm.
- Anh biết điều này nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng anh thật sự nghĩ em là cô gái xinh đẹp nhất trên đời. Ít nhất là ở Việt Nam, nhưng cũng có thể là cả thế giới.
Một người đàn ông mặc vest đen lịch sự đưa ly rượu ra.
- Được gặp em là điều tuyệt nhất trong ngày. Em thông minh và xinh đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời, anh có diễm phúc để mời em một ly không?
Rời khỏi khu vực lễ tân, Phương Viên và Lâm Dao bước vào sảnh lớn, bên trong các hoạt động diễn ra sôi động.
Ở cạnh vợ đẹp, Phương Viên dù diện đồ giản dị nhưng lại chứng minh đẳng cấp quý ông chung thủy và tinh tế của bản thân chỉ qua một chi tiết nhỏ. Sự kiện quy tụ khá đông những nữ ceo tài sắc, họ cùng nhau tạo dáng trên thảm đỏ, cô có rũ anh đến chung chụp ảnh, nhưng Phương Viên xua tay từ chối, anh thường lựa chọn cho mình sự đơn giản, cuộc sống này vốn dĩ đã quá phức tạp, đâu cần phải khoác thêm những danh nghĩa phù phiếm.
Trong suốt thời gian tạo dáng, chụp ảnh trên thảm đỏ, ngồi bên dưới sát cạnh Hoa hậu, nhưng anh không ngó nghiêng nhìn nàng hậu một lần, luôn dành trọn sự quan tâm chú ý vào vợ Lâm Dao. Độ si mê như cả thế giới gói gọn ở Lâm Dao thế này chắc chỉ có ông chồng Phương Viên mới làm được thôi.
Nhân viên chạy sự kiện chung bước đến tận tình sắp xếp chổ ngồi cho hai người.
Hai người không còn khoát tay nhau đi như khi nảy nữa, mà đổi lại anh đi trước cô đi sau. Gần đến bàn tiệc, anh đi trước một bước và kéo ghế cho cô ngồi, trong mắt cô, sự ga lăng cần có của một người đàn ông chính nằm ở đó.
Suốt thời gian ngồi chờ đến giờ khai mạc, anh vẫn không buông tay bà xã xinh đẹp của mình.
Ngồi được một lúc nhạc tự động tắt, mọi người ổn định chổ ngồi chuẩn bị cho lễ bế mạc. Khách mời lúc này di chuyển vào bên trong nhiều hơn, một vài người nhìn thấy anh liền hào hứng cầm rượu vang bước đến bắt chuyện. Dù quen hoặc không quen nhưng họ vẫn cố gắng nở nụ cười và gửi lời chào thân thiện:
- Xin chào, anh vẫn khỏe chứ?
Phương Viên đang tập trung cho lễ bế mạc, đột nhiên có người thăm hỏi khiến anh giật mình. Phương Viên quay qua nhìn anh ta, đó là một người bạn trong giới kinh doanh lâu rồi không gặp. Anh cầm ly rượu trên bàn lên.
- Xin chào, lâu rồi không gặp, dạo này cậu sao rồi?
- Haha vẫn như trước thôi.
Hai người cùng nhau cụng ly, anh chỉ nhấp môi vì chút nữa còn phải lái xe. Vừa tiếp xong một người, thì người khác lại đi đến, lần này là với người lạ:
- Chào anh, rất vui được làm quen.
Anh khá cởi mở, hơn nữa "Tiệc" là một trong những cơ hội gặp gỡ, giao lưu với đối tác, với đồng nghiệp, với những người bạn mới trong kinh doanh. Nhiều khi những mối quan hệ trong công việc, những dự định hợp tác kinh doanh… Được thiết lập ngay trên bàn tiệc. Vậy tại sao lại không chấp nhận lời mời chứ?
- Rất vui được làm quen.
- Tôi mời anh một ly được không?
Ly rượu vừa đặt xuống giờ lại phải cầm lên.
- Được chứ.
Hai người cùng cụng ly, một lần nữa anh lại nhấp môi, lần này chưa đợi người cũ đi, người mới đã ồ ạc kéo đến, trên tay đều cầm theo rượu vang.
- Chủ tịch Phương, không ngờ anh lại có mặt ở đây.
- Trùng hợp thật, nghe danh anh đã lâu không ngờ hôm nay lại may mắn như vậy.
- Công ty vẫn phát triển tốt chứ?
Rồi hàng chục câu hỏi khác từ những người khác nhau, nhanh và nhiều đến mức anh không kịp trả lời.
Trong đám đông đang đứng, vài người đàn ông lạ đã để ý đến Lâm Dao đang ngồi cạnh anh, cô đang tập trung vào lễ cắt băng khánh thành trên sân khấu nên không để ý đến.
- Ô, đây không phải giám đốc Lâm hay sao?
Cô quay qua nhìn theo hướng phát ra giọng nói, chỉ riêng bàn tiệc của anh thôi mà rất nhiều người tụ tập lại chỉ muốn làm quen.
- Oh không phải, tôi nói sai rồi, giờ nên gọi là chủ tịch Lâm mới đúng.
Cô nhìn anh ta với ánh mắt vô hồn, giọng nói vô cảm:
- Không sao! Nhưng lần sau hãy chú ý! Không phải ai cũng dễ dãi như tôi đâu.
Nói rồi cô mặc kệ anh ta quay người lại tiếp tục theo dõi tiết mục còn dang dỡ khi nảy, nhưng thật tiếc khi vừa quay đi vài phút đã kết thúc rồi. Tiếp theo chuyển sang các tiết mục văn nghệ, giải trí, múa lân, múa rồng.
Phương Viên đặt hai tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn Lâm Dao hỏi:
- Em sao vậy? Có phải không khoẻ chổ nào rồi không?
Lâm Dao quay lại nhìn anh nói:
- Không có, anh tiếp tục trò chuyện với đối tác đi!
Anh ngồi thẳng người lại, quay đầu qua lại nhìn xung quanh, vừa nhìn vừa nói:
- Mà khoang! Em không định đi xã giao hả? Nhìn sơ qua ở đây rất nhiều ông chủ lớn cùng ngành, chịu khó nói chuyện một chút không chừng sẽ có ích cho công ty lâu dài đó.
Lâm Dao cầm ly rượu trên tay lên, uống một ngụm sau đó lắc đều nhìn sang anh nghiêng hỏi:
- Anh đang muốn dâng vợ mình cho những gã khác hả?
Phương Viên đơ mặt một lúc, anh nhìn cô nhất thời nghĩ chưa thông.
- Hả? Chỉ nói chuyện xã giao thôi!
Lâm Dao cười khẩy, chỉ tay về hướng nhóm đàn ông trung niên mặc vest sang trọng ngồi bàn đối diện họ nói:
- Anh làm việc trong giới kinh doanh lâu đến vậy chưa từng nghe qua câu "Quy tắc ngầm" hả?
Anh đưa mắt nhìn theo hướng tay Lâm Dao, đúng như cô nói, vẻ mặt họ chẳng thể nào tin tưởng được.
- Không ai cho không ai cái gì, họ cho tôi lợi ích, tôi cũng không thể ngồi không hưởng lợi! Trong xã hội luôn là vậy, có qua cũng có lại.
Phương Viên nhếch môi cười nhẹ nhìn cô.
- Anh chưa từng gặp qua trường hợp đó nên không biết.
Nghe xong cô bật cười.
- Ha, anh già rồi còn gì.
Anh nhìn cô chằm chằm, không ngờ Lâm Dao cũng biết nói đùa:
- Em thử nhìn xem, họ cũng già rồi nhưng xung quanh vẫn còn rất nhiều cô gái xinh đẹp vay quanh.
Cô nhướng mày nhìn anh hỏi:
- Anh có diễm phúc đó hả?
Anh đặt hai tay lên bàn, chạm các đầu ngón tay tương ứng vào nhau nhìn cô nói:
- Em nói gì vậy? Không phải đang có một cô gái xinh đẹp ngồi cạnh anh đây sao? Đó chính là diễm phúc lớn nhất rồi còn gì.
Khoé môi Lâm Dao phiếm cười, xấu hổ đỏ cả mặt xoay mặt nhìn sang chổ khác.
- Từ khi nào mỗi lần mở miệng ra là thả thính vậy chứ?
Phương Viên cứ thấy từ lúc vào đến giờ cô cứ nhìn về một hướng, anh tò mò nhìn theo ánh mắt cô, thoạt nhìn qua sẽ thấy cô đang theo dõi tiết mục trên sân khấu, nhưng thực chất cô đang nhìn theo bóng dáng Dạ Thiên.
Nhìn thấy ánh mắt say đắm của Lâm Dao nhìn tình cũ, trong lòng Phương Viên lại có chút khó chịu, chợt thấy có gì nhoi nhói ở tim, không hẳn là đau mà chính xác là hụt hẫng. Cũng thấy có chút gì đó như là mất mát, mà cũng chẳng hiểu tại sao lại thế.
Trong khi cô cấm anh qua lại với Doãn Bảo Quyên vì không muốn mang tai tiếng, nhưng cô thì thoải mái ngắm nhìn người đàn ông khác ngay cả khi có chồng ở cạnh.
Phương Viên bất lực quay mặt sang hướng khác, một tay đỡ khuỷu tay, tay còn lại đưa lên xoa trán, rõ ràng không phải vợ chồng thật sự thì cần gì khó chịu trước tình huống này?
Anh hạ tay xuống nhìn về phía cô khó chịu nói:
- Lâm Dao à, anh sang bên kia nói chuyện với một số khách hàng.
Cô dường như không nghe được những gì anh nói nên chỉ im lặng, cô bỏ mặt anh để quan tâm người đàn ông khác, như hắn ta là người quan trọng nhất lúc này, điều đó càng làm anh tức giận hơn, nhưng không thể làm gì được.
Phương Viên cầm lấy ly rượu trên bàn đứng lên, trước khi rời đi anh không quên nhìn về phía tình địch của mình, quá cay cú anh ngẩng cao đầu nốc hết gần một ly rượu vang rồi quay lưng bỏ đi. Vừa khi anh rời đi, người dẫn chương trình trên sân khấu cầm micro lên thông báo:
- Lễ cắt băng khánh thành đã hoàn thành, bây giờ xin mời quý quan khách tham quan một vòng công ty!
Mọi người trong khán phòng đứng lên rời khỏi chổ ngồi, đi theo sự hướng dẫn của nhân viên công ty. Lâm Dao giờ mới nhớ đến chồng, cô quay định rũ anh đi cũng thì không thấy anh đâu nữa, cô đảo mắt nhìn xung quanh cũng không thấy đâu cả, cô nhận thức được anh đã đi trước, nên đứng dậy đi theo.
Thực ra giây cuối cùng anh vẫn chưa hề rời đi, đứng ở nơi đó nhìn theo bóng lưng cô ngày một xa dần, phút chốc anh như rơi vào vực sâu, cảm giác hụt hẫng không thể tả.
...o0o...
Đi được một vòng, trang sức ở đây đều được cất giữ cẩn thận trong tủ kính trưng bày, cộng với đèn trần chiếu rọi xuống khiến chúng lung linh hơn. Vừa dẫn dắt mọi người tham quan, nhân viên vừa giới thiệu:
- Tại đây, khách hàng không chỉ có cơ hội trải nghiệm một sự kiện ra mắt đẳng cấp bậc nhất từ trước đến nay, mà còn có cơ hội chiêm ngưỡng vẻ đẹp các tuyệt tác trang sức làm nên tên tuổi của An Nhiên với nhiều chương trình ưu đãi dịp khai trương: Ưu đãi đến 40% khi khách hàng mua Combo kim cương rời và trang sức vỏ; Combo ưu đãi đến 10 triệu đồng cho hoá đơn chỉ từ 5 triệu đồng. Ngoài ra, khách đến tham quan còn được nhận những quà tặng như: Dù úp ngược, túi canvas thời trang…
Những cặp tình nhân đang nắm tay nhau đều xôn xao cả lên, họ đang muốn nhân cơ hội này tặng nữa kia những món quà sang trọng, hơn nữa còn rẽ hơn 40% ngoài ra còn được tặng quà tri ân nữa.
Nhìn những người xung quanh tay trong tay dạo bước vui vẻ, cô như hòn đảo cô độc trước thiên đường hạnh phúc vậy, cảnh tượng này thật khiến người khác chạnh lòng.
- Em nhìn đây nè! Anh nghĩ bộ trang sức này rất hợp với em!
Đang vô hồn bước đi đột nhiên bên tay cô vang lên giọng nói thân quen, theo quán tính cô dừng lại xoay người nhìn về phía phát ra giọng nói. Cô bắt gặp cảnh tượng Dạ Thiên cùng thiên kim tập đoàn Vĩnh Vượng tay trong tay đang chọn lựa những bộ trang sức đắt tiền, nhìn thấy vậy Lâm Dao lại tuổi thân.
Không ai có thể kìm nén bản thân mình, ký ức chôn sâu tận đáy lòng dậy sóng. Quen nhau tám năm chưa bao giờ anh ta tặng cô nổi một món quà, dù đoá hoa rẻ tiền cũng chưa hề có. Vậy mà bây giờ sẳn sàng chi cả chục triệu cho người phụ nữ khác, chẳng lẽ tình ba năm giữa cô và anh ta lại không bằng một cô gái vừa quen chưa tới một tháng sao?
Nếu đủ dũng cảm, cô cũng muốn bước đến hỏi hắn ta rằng "Trước nay đã từng yêu em chưa? Mất đi em anh sẽ không buồn sao?"
Chính lúc đang thẩn thơ, Dạ Thiên quay đầu lại lúc nào không hay, anh ta vô tình nhìn thấy cô, bốn mắt họ nhìn nhau, giữa hai người này thì có gì để nói chứ? Cảm xúc vẫn còn động lại, nước mắt cô rơi xuống, anh ta chỉ cười cho qua, bồi hồi quay lưng về phía cô, khoát vai Vương Kim Sa bước đi nhanh nhẹn và dứt khoát.
Ngay khi nhân viên chạy sự kiện chung bưng khây rượu đi qua, cô vươn tay cầm lấy một ly, chưa lắc đều đã ngẩng cao đầu uống hết một lần. Một sự tình cờ khi đi ngang qua, Phương Viên bị đám đông quay quanh vô tình nhìn thấy Lâm Dao uống rất nhiều rượu. Miệng cô lãm nhãm:
- Cặn bã, lừa gạt giỏi nhất, phù hợp với vai tra nam nhất!
Lúc trước cô từng cho rằng chỉ tạm thời chia ly một thời gian thôi, sau đó lại có thể tương phùng và tiếp diễn đoạn tình cảm đó. Tuy nhiên khi mặt trời mọc rồi lại lặn mọi thứ đều thay đổi, chia ly luôn dễ dàng hơn tương ngộ, khi tương ngộ mỗi người đã có hướng đi riêng của mình, mãi mãi không thể bước đi cùng một đường như ban đầu. Vì gặp được nhau giữa hàng vạn người là duyên phận chỉ có một lần, còn chia ly chỉ là kết cục của hai người.
Cô tự hỏi bản thân mình: "Yêu thương ngắn ngủi, mà lãng quên sao lại dài đến thế?"
Tuy đứng trò chuyện thân mật cùng đối tác nhưng ánh mắt và sự quan tâm anh đều dồn về phía Lâm Dao, nhìn thấy cô đau khổ khi chưa dứt ra khỏi mối quan hệ xen lẫn phức tạp nhưng vẫn giữ được tâm thái tốt để đối mặt, một người luôn lạc quan căng tràn nhựa sống.
Anh thích cô ấy bởi vẻ đẹp toát ra từ chính sự độc lập, thần thái và tâm hồn của cô gái ấy. Đặc biệt hơn cả, chính bản thân anh cũng hiểu rằng vẻ đẹp không đến từ những thứ hào nhoáng bên ngoài mà đến từ chính điều ẩn sâu bên trong như sự trưởng thành và thần thái riêng. Cũng chính vì vậy mà trong mắt Phương Viên người con gái này phụ nữ có sức hấp dẫn đến kì lạ.
...o0o...
Vừa đứng được một lúc thôi đã có rất nhiều người đàn ông cầm rượu bước đến vay quanh tiếp chuyện. Nhìn cô ăn mặc hở nhiều và phải đứng tiếp rất nhiều đàn ông, Phương Viên lại khó chịu, bàn tay vô thức siết mạnh vào ly rượu đang cầm trong tay. Phương Viên muốn nhắm mắt lại và quay sang hướng khác vờ như không thấy những đoá hồng bên cạnh cô, trông anh cứ như một kẻ lạc loài vậy.
Không thể chịu nổi nữa, anh đẩy vài người ra, đặt ly rượu xuống khây và cầm ly mới bước đến chổ cô.
- Ơ, chủ tịch Phương anh đi đâu vậy?
- Xin lỗi cho qua! Tôi có chút chuyện cá nhân cần xử lý.
- Nhưng mình đang nói chuyện mà?
Mười người đứng ở đó đã hết chín người khen cô đẹp rồi. Là người có tính hướng ngoại cô có những suy nghĩ, quan điểm thoáng trong cuộc sống vợ chồng, nên việc nói chuyện với người đàn ông khác cũng như xã giao trong công việc thôi. Nhưng anh cực kỳ quan tâm tâm đến thái độ đối đãi của cô đối với bọn họ.
- Em là cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng gặp. Anh sẽ luôn nhớ vẻ mặt đáng yêu của em.
Lâm Dao cười khẩy đảo mắt nhìn sang hướng khác, bỏ ngoài tai thiên ngôn vạn ngữ, cô đã qua rồi cái tuổi thích nghe những lời bay bỗng đó.
- Ha, anh nói quá lời rồi.
Gã không chịu thua, luôn nhìn cô với ánh mắt say đắm.
- Anh biết điều này nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng anh thật sự nghĩ em là cô gái xinh đẹp nhất trên đời. Ít nhất là ở Việt Nam, nhưng cũng có thể là cả thế giới.
Một người đàn ông mặc vest đen lịch sự đưa ly rượu ra.
- Được gặp em là điều tuyệt nhất trong ngày. Em thông minh và xinh đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời, anh có diễm phúc để mời em một ly không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.