Em À, Mình Yêu Nhau Vào Tháng Chín
Chương 68: Trái tim nồng nhiệt dần nguội lạnh
Trần Minh Thơ
27/03/2023
Lâm Dao bước vào bếp thấy chồng đang dọn cơm, cô bước đến tủ lạnh, cầm tay nắm tủ mở ra lấy chai nước suối.
- Anh định giận em tới bao lâu nữa đây?
Phương Viện im lặng, cô đóng cửa tủ bước về phía anh. Lâm Dao cho rằng anh tức giận vì cô hiểu lầm chuyện của Doãn Bảo Quyên và anh có quan hệ mập mờ, liền nói:
- Là lỗi của em, là em hiểu lầm anh đó có được chưa? Mà ai kêu anh làm cho em hiểu lầm làm cái gì? Cứ thích làm mấy cái chuyện khiến em lầm...
Lâm Dao rõ ràng là muốn xin lỗi, muốn chồng cô tha thứ, nhưng khi nói ra lại như đang chỉ trích ngược lại Phương Viên, không chút ăn năn hối lỗi. Phương Viên ngước đầu dậy, phớt lờ, mặc kệ cô như người vô hình mà gọi mọi người xuống ăn cơm:
- Ba ơi! Mẹ ơi! Cơm chính rồi!
Lâm Dao nuốt nước bọt ngượng chín cả mặt quay sang hướng khác than thở:
- Ây... Đúng thiệt là...
Mấy ngày rồi Phương Viên liên tục từ chối nói chuyện với Lâm Dao, mặc dù nhiều lần cô có ý bắt chuyện muốn làm hòa.
Lâm Dao sẽ không bao giờ hiểu được chồng mình trừ khi xem xét vấn đề từ góc độ của anh ấy, nhưng khi thực sự cô đi trên con đường của anh, ngay cả đi qua đều sẽ cảm thấy buồn.
Đôi khi Phương Viên không nói gì với cô không phải vì không có gì để nói, mà là anh cảm thấy không có gì cần phải nói. Người hiểu anh không cần nói nhiều, mà người không hiểu anh nói nhiều cũng vô dụng!
Có thể chữa lành vết thương bản thân anh trước giờ không phải thời gian, mà là "Hiểu rõ".
......o0o......
Sáng sớm hôm nay, khi Lâm Dao vừa đi làm được vài phút, Lam Khuê có tới nhà chơi, thăm cháu, thấy Phương Viên đứng trước sân giặt đồ, bà tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy anh ấy.
Thấy mẹ vợ tới anh lịch sự cúi đầu chào, thăm hỏi tình hình sức khỏe, còn hỏi thăm cả cha vợ, nhưng hỏi chuyện bà còn chẳng thèm trả lời lại, chỉ quan tâm đến việc:
- Phương Nguyệt ba tuổi rồi, cũng gửi đến nhà trường cho học lớp mầm, con cũng nên tính tới chuyện làm việc trở lại đi! Một mình Lâm Dao nó gồng gánh gia đình suốt mấy năm nay khổ lắm!
Nói xong Lam Khuê đi thẳng vào nhà, những lời mẹ vợ chỉ khích bác thôi vì lo cho con gái vất vả. Điều này khiến Phương Viên có chút tủi thân, anh ấy quý và tôn trọng mẹ vợ nhưng khá bất ngờ vì bà lại đay nghiến, ghét bỏ vì anh không làm ra tiền.
Dụng ý trong câu nói vừa rồi chính là nói Phương Viên định dựa vào chuyện ở nhà chăm con mà ăn bám vợ không muốn đi làm trở lại. Nhưng bà ấy không hiểu, nghỉ việc ở nhà chăm con để vợ đi làm lương trăm triệu, anh nếm đủ nhục nhã, bẽ bàng.
Anh ra đường là bị mọi người gièm pha, xét nét, thấy bạn bè thăng tiến trong công việc còn mình ở nhà cọ tolet, chăm con nhiều lúc cũng tủi thân. Nhưng vì yêu Lâm Dao, anh vẫn miễn cưỡng chịu đựng, tới giờ vẫn ở nhà là vì vợ chứ chẳng hề có ý đầy đọa cô ấy, lại càng không phải thứ lười nhác không muốn đi làm ở nhà ăn bám.
Khác xa so với trước đây, bà rất quý anh ấy và ra sức vun vén cho tình cảm của anh và con gái.
Ngày ấy, Phương Viên có một công việc, gia thế, danh tiếng, quyền thế tốt và lương cao, nhờ các mối quen biết của anh ấy mà công việc của vợ phất lên ổn định hơn. Lúc đó nhà có gì ngon mẹ vợ cũng dành phần cho anh, còn bây giờ, bà chỉ muốn lên nhà chơi đừng gặp mặt anh.
Thay vì ra ngoài kiếm nhiều tiền về thì giờ đây anh cũng giúp vợ được nhiều hơn những việc nhà, việc nội trợ, giúp vợ giảm bớt căng thẳng, đôi khi còn hỗ trợ thêm công việc cho bà xã. Những việc này chắc Lam Khuê chưa nghĩ đến.
Tất nhiên, Phương Viên không để tâm, là con một nên cũng hiểu hoàn cảnh con một của nhà vợ là như thế nào.
Bất luận gặp phải trắc trở gì oán hận cũng vô dụng, buồn lo cũng vô ích, mặt mày nhăn nhó là một ngày, mặt mày rạng rỡ cũng là một ngày, vậy thì sao không vui vẻ một chút chứ?
Phương Viên tranh thủ phơi hết quần áo lên rồi vào trong gọt trái cây trò chuyện cùng mẹ vợ và chơi cùng con gái. Dù cho bà Khuê không thích anh đi nữa, anh vẫn đối đãi tốt với bà ấy vì đây là trách nhiệm của một người con rể.
......o0o......
Buổi tối đi làm về, mẹ chồng thấy gọi vào cùng ăn cơm, nhưng Lâm Dao nói lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn sau kêu mọi người ăn trước khỏi đợi. Bà nhờ đi ngang qua phòng Phương Nguyệt kêu con bé ra ăn cơm, không biết hôm nay nó bị làm sao mà gọi mãi chẳng thấy ra.
Lâm Dao đi đến trước cửa con gái phòng đột nhiên nghe tiếng khóc thút thít phát ra từ bên trong, cô ấy còn tưởng con bé bị té hay va chạm ở đâu nên sốt ruột đẩy cửa vào xem.
Phương Nguyệt nằm trên giường đắp chăn lại, một tay nắm chặt tấm chăn một tay ôm mặt, nước mắt cứ giàn giụa, cô mới thở phào nhẹ nhõm khi thấy con an toàn. Nhưng thấy con gái khóc cô lo lắng bước nhanh đến ngồi xuống giường đối diện trước mặt nó, vươn tay ra nắm lấy tay nó hỏi:
- Ôi cha, Phương Nguyệt của mẹ, sao khóc vậy con?
Đôi mắt Phương Nguyệt ươn ướt, sáng bóng, lấp lánh có nước đọng lại tại phần đuôi của mắt. Cô bé nhìn mẹ không nói lời nào.
- Con khóc cái gì? Đau ở đâu hả? Hay có chuyện gì ấm ức? Nói mẹ nghe đi!
Giọng nói run run, ngập ngừng kiểu nghe như bị nghẹt mũi.
- Ba già rồi.
Cô ngạc nhiên giương đôi lông mày lên giữa trán, mở to mắt nhắc lại:
- Ba già rồi hả? Đâu có già đâu?
Sau khi mẹ khẳng định xong, cô bé rưng rưng nước mắt, vừa nín xong lại muốn khóc nữa rồi.
- Ba có tóc trắng rồi.
- Ba có tóc trắng rồi?
Cô bé gật đầu tay lau nước mắt.
- Sao con biết?
- Con nhìn thấy rồi.
Lâm Dao công nhận cô bé tinh ý, chồng có tóc trắng khi nào chính cô cũng không biết nữa là.
- Không sao đâu! Ba làm việc áp lực nên mới có tóc trắng...
Cô nhéo má Phương Nguyệt, đặt tay lên vai nó, tay kia vuốt mặt nó nói tiếp:
- Ba vẫn còn trẻ mà, không có già đâu!
Ngồi dỗ con bé một lúc nó mới chịu tin, nín khóc đi vào rửa mặt rửa tay rồi đi ra ngoài ăn cơm cùng cả nhà. Lâm Dao cũng quay về phòng, chuẩn bị cho bữa cơm, vừa vào phòng thấy bóng lưng Phương Viên đứng trước cửa sổ mắt nhìn xa xăm có vẻ mơ màng, chìm đắm vào một nơi nào đó rất xa.
Cô ấy ngạc nhiên khi thấy chồng ở đây, mà không phải đang dùng cơm cùng người nhà bên dưới.
Lâm Dao từ từ bước vào phòng, nghe tiếng bước chân, anh nghiêng đầu nhìn ra sau không vội quay lại.
Con gái nói vậy, Lâm Dao cũng để ý tới chồng mình hơn, vài sợi tóc bạc xuất hiện hai bên thái dương, dấu vết tháng năm bình dị.
Lâm Dao đặt túi xách xuống giường hỏi:
- Sao anh không đi ăn cơm?
Phương Viên từ từ quay người lại, ánh chiều tà lúc hoàng hôn, dung nhan già thêm ba phần, bằng tất cả sự nghiêm túc anh nói muốn cùng cô bàn bạc. Phương Viên nói với vợ rằng:
- Anh muốn đi làm kiếm tiền, chứ không muốn ở nhà chăm con như thế này nữa! Anh không muốn mang tiếng là ăn bám vợ, vợ nuôi như bây giờ!
Sau ba năm ở nhà, Phương Viên đang khá bối rối khi không tìm được cách cân bằng trong việc nuôi dạy con, giữa sự nghiêm khắc và chiều chuộng, khi con gái ngày càng lớn. Bên cạnh đó, anh cũng muốn đóng góp nhiều hơn về tài chính để giảm bớt gánh nặng cho vợ.
Nhưng Lâm Dao nghe xong liền mặt nặng mày nhẹ, không phải vì chồng mà vì Lam Khuê, cô biết mẹ đã nói gì đó nên chồng mình mới muốn đi làm trở lại.
- Anh đừng có nghĩ nhiều cũng đừng có để ý tới lời của mẹ em nói, tính tình mẹ ra sao anh hiểu rõ quá rồi mà phải không? Ở nhà đi! Con mới ba tuổi thôi, rồi em sẽ lựa lời nói chuyện với mẹ sau!
Công việc của cô ấy bây giờ rất suôn sẻ, cô ấy làm một tháng có thể bằng năm, mười tháng anh đi làm.
Tuy con đã lớn, nhưng không thể để bà nội chăm sóc mãi được, dù sao con cũng quen cha từ nhỏ. Lâm Dao yêu cầu Phương Viên ở nhà tiếp tục chăm con, nhưng anh nhất quyết phản bác đòi đi làm cho bằng được, cô cũng không có cách nào ngăn cản nên miễn cưỡng chấp nhận.
...o0o...
Sau hôm đó, buổi sáng Phương Viên vẫn chăm chỉ dậy sớm lo cơm nước cho gia đình, phơi quần áo sẵn, chuẩn bị quần áo cho vợ cho con, gọi họ dậy ăn sáng rồi đưa con đi làm, buổi chiều sẽ do Lâm Dao rước con về.
Dù đã đồng ý với chồng nhưng công việc bận rộn, 04.30 chiều cô có cuộc hẹn với khách hàng trùng với thời gian tan trường của Phương Nguyệt, nhà không có người đưa đón đành phải để con ở lại lớp đến tối muộn mới đón được.
Cô bé đứng trước cổng trường, hai tay cầm lấy dây cặp, mắt đảo quanh như tìm ai đó. Các bạn đã về hết, trong lớp chỉ còn mình ở lại cuối cùng, nó mãi trông về con đường lớn tấp nập xe cộ, người qua lại hướng về nhà mình trông ngóng bóng hình quen thuộc.
Mãi tới khoảng 05.45 phút cuộc họp mới kết thúc, Lâm Dao vội vàng rời khỏi công ty tới trường đón con, khi tới đó cũng 06.15 phút.
Xe dừng lại bên kia đường, do trường không cho dừng xe trước cổng tránh gây nguy hiểm cho học sinh. Lâm Dao ngó quanh quan sát xe, đưa tay ra xin qua đường, Phương Nguyệt thấy mẹ liền vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên, nó nhanh chóng chạy về phía mẹ, dan hai tay ra muốn ôm lấy cô.
- Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Nhưng chưa kịp làm, Lâm Dao đã đeo vào cổ cô bé chiếc túi xách của mình, rồi vội vã nắm lấy tay cô bé quay người lại đi về hướng xe mình:
- Nhanh lên! Mẹ còn có chuyện gấp.
Khuôn mặt cô ấy buồn vì tuột cảm xúc, nó nhìn mấy đứa bạn cùng trang cùng lứa, tan học đều được ba mẹ xách balo giúp, còn nó không những phải tự xách balo, mà còn phải xách cả túi của mẹ.
Rước con về nhà trễ mẹ chồng có hỏi:
- Sao giờ mới rước Phương Nguyệt vậy?
Lâm Dao nói dối là rước con xong đưa con bé tới công ty chơi, mẹ chồng liền nghi ngờ tiếp tục truy hỏi:
- Sao không đưa nó trực tiếp về nhà luôn?
Lâm Dao liền biện ra lý do:
- Phương Nguyệt tính hiếu động, con sợ nó ở nhà quậy phá rồi mẹ phải nhọc công chạy theo trông chừng.
Tất nhiên khi ấy Phương Nguyệt không có mặt bên cạnh, nếu không chắc chắn con bé sẽ lật tẩy khiến mẹ bị bẽ mặt.
Nghe vậy An Diệp cũng tin theo là thật, không truy cứu nữa, cũng không hỏi lại Phương Nguyệt vì làm vậy cũng tốt, con gái có thời gian ở cùng mẹ sẽ gắn kết tình cảm mẹ con.
Cũng thật may mắn cho Lâm Dao khi Phương Viên cùng cả phòng phải tăng ca chạy deadlinek, nếu không dựa vào tính cưng con như cưng trứng của anh sẽ đứng càm ràm cô ấy cả buổi vì rước con trễ gần hai tiếng đồng hồ.
......o0o......
Những ngày sau đó, sáng nào Phương Nguyệt cũng kêu “hôm nay mẹ đến đón đúng giờ nha!”. Lúc nào cũng hứa với con, nhưng rồi lời hứa gió bay, hầu như chẳng bao giờ làm được.
Dần dần cô ấy cho rằng chuyện đến trường đón con trễ là hết sức bình thường. Tất cả đã có cô giáo lo. Nên dù đã đến giờ đón con, nhưng nếu việc chưa xong vẫn cố nán lại làm thêm chút nữa. Nếu câu chuyện còn dang dở với đồng nghiệp vẫn tiếp tục nói hết, dẫn đến việc đón con muộn 20 phút, 30 phút hay thậm chí cả tiếng.
......o0o......
Một ngày chủ nhật nắng ấm ban mai, đã lên kế hoạch cùng con gái đi chơi. Lúc chuẩn bị khởi hành đột nhiên Mã Dạ Thảo gọi điện tới, nói là công ty xảy ra lớn kêu cô tới gấp để giải quyết.
Dù không nói rõ qua điện thoại, nhưng dù sao đi nữa cũng không thể ngó lơ, Lâm Dao lại thất hứa với con gái một lần nữa. Cô vội vàng cầm chiếc áo blazer xám caro khoác lên người đến công ty, với chiếc áo váy voan màu xanh hoa trắng mà mình chuẩn bị đi chơi.
Phương Nguyệt có chút buồn lúc đầu, nhưng khi được cha đưa đi các quán ăn khu Vườn Táo, Vườn Xoài, Vườn Cau với nhiều món ăn đồng quê, có thể câu cá, thư giãn ngắm cây cối con bé rất vui, lúc nào anh ấy cũng pha trò khiến trên môi con gái lúc nào cũng chúm chím cười.
Ra đường con thích ăn gì đều ghé vào mua chứ không giống như Lâm Dao, ngại ngược đường chờ đợi mà không dám qua đường kêu con mua món khác, đi chơi với cha thoải mái chứ không gò bó như mẹ.
Phương Viên nắm tay con gái đi ngang mấy hàng cây dừa nước bạt ngàn, xanh mướt ở ngay gần bè câu cá. Phương Nguyệt thích thú chạy lên cây cầu bắc ngang trên hồ, kêu cha lấy điện thoại ghi lại những hình ảnh đẹp giữa thiên nhiên.
Trẻ con tính cách hiếu động không thích ngồi im một chỗ, mới cầm cần câu cá được nữa tiếng là bỏ xuống đứng lên kêu cha dẫn đi chỗ khác chơi. Phương Viên chiều con đứng lên dẫn nó qua bên vườn rau, để nó trải nghiệm học làm bác nông dân.
Phương Nguyệt và các em cùng tuổi, lớn hơn được trải nghiệm nhặt rau, cho thỏ, gà ăn, làm bánh, chơi trò chơi trong vườn dưới tán cây rộng.
Phương Viên ngồi quan sát con gái từ xa, thưởng thức các loại đồ uống dưới các bàn gỗ ngoài trời. Xung quanh có hệ động vật phong phú và hệ thực vật xanh mát với cây cổ thụ, vườn thảo dược, vườn phong lan, hoa tươi theo mùa.
Chơi được chút thấm mệt, nó chạy tới chỗ ba lau vào lòng anh nói chơi vui quá, anh lấy khăn tay trong túi ra thấm mồ hôi trên trán nó, hôn lên một cái "Chốc". Niềm vui của con, niềm hạnh phúc của cha mẹ, thấy nó vui vẻ anh cũng vui lây, con bé nói khát, anh liền đưa ly nước soda của mình cho con, âu yếm con nhỏ trong lòng.
Lâm Dao từ công ty gọi điện tới, anh liền đưa tay vào túi lấy điện thoại ra nghe, bên kia giọng nói khẩn trương của Lâm Dao vang lên:
《Phương Viên, công ty xảy ra chút chuyện, anh mau tới đi!》
Phương Viên ngạc nhiên, chuyện gì nghiêm trọng đến nổi cần anh đến mới có thể giải quyết được?
- Gì vậy? Gặp phải chuyện khó gì mới nghĩ tới anh?
Phương Viên cúi đầu xuống nhìn con gái đang thích thú món đồ uống mới.
- Coi đi nè! Mẹ con có chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải nhờ tới ba có phải không?
Phương Viên chưa hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, nên vẫn thản nhiên xem nhẹ lời của vợ, đứng đó nói vui với con gái. Lâm Dao thiếu kiên nhẫn mà khó chịu, to tiếng thúc giục chồng:
《Đừng nói nhiều nữa! Mau lên đi, xảy ra chuyện lớn rồi!》
Chưa đợi anh nói xong đã vội vàng cúp điện thoại, từng lần khổ sở chờ đợi, quay lưng muộn màng nhưng không có kết quả, từng lời nói mất đi sự nhẫn nại của Lâm Dao đủ để khiến một trái tim nồng nhiệt dần nguội lạnh.
Nụ cười trên khóe miệng lập tức biến mất, anh ôm lấy Phương Nguyệt, đứng thẳng lên.
- Chơi vậy đủ rồi! Chủ nhật tuần sau sẽ ra chơi tiếp, bây giờ con tới công ty với mẹ được không?
Con bé gật đầu cười vui vẻ.
- Anh định giận em tới bao lâu nữa đây?
Phương Viện im lặng, cô đóng cửa tủ bước về phía anh. Lâm Dao cho rằng anh tức giận vì cô hiểu lầm chuyện của Doãn Bảo Quyên và anh có quan hệ mập mờ, liền nói:
- Là lỗi của em, là em hiểu lầm anh đó có được chưa? Mà ai kêu anh làm cho em hiểu lầm làm cái gì? Cứ thích làm mấy cái chuyện khiến em lầm...
Lâm Dao rõ ràng là muốn xin lỗi, muốn chồng cô tha thứ, nhưng khi nói ra lại như đang chỉ trích ngược lại Phương Viên, không chút ăn năn hối lỗi. Phương Viên ngước đầu dậy, phớt lờ, mặc kệ cô như người vô hình mà gọi mọi người xuống ăn cơm:
- Ba ơi! Mẹ ơi! Cơm chính rồi!
Lâm Dao nuốt nước bọt ngượng chín cả mặt quay sang hướng khác than thở:
- Ây... Đúng thiệt là...
Mấy ngày rồi Phương Viên liên tục từ chối nói chuyện với Lâm Dao, mặc dù nhiều lần cô có ý bắt chuyện muốn làm hòa.
Lâm Dao sẽ không bao giờ hiểu được chồng mình trừ khi xem xét vấn đề từ góc độ của anh ấy, nhưng khi thực sự cô đi trên con đường của anh, ngay cả đi qua đều sẽ cảm thấy buồn.
Đôi khi Phương Viên không nói gì với cô không phải vì không có gì để nói, mà là anh cảm thấy không có gì cần phải nói. Người hiểu anh không cần nói nhiều, mà người không hiểu anh nói nhiều cũng vô dụng!
Có thể chữa lành vết thương bản thân anh trước giờ không phải thời gian, mà là "Hiểu rõ".
......o0o......
Sáng sớm hôm nay, khi Lâm Dao vừa đi làm được vài phút, Lam Khuê có tới nhà chơi, thăm cháu, thấy Phương Viên đứng trước sân giặt đồ, bà tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy anh ấy.
Thấy mẹ vợ tới anh lịch sự cúi đầu chào, thăm hỏi tình hình sức khỏe, còn hỏi thăm cả cha vợ, nhưng hỏi chuyện bà còn chẳng thèm trả lời lại, chỉ quan tâm đến việc:
- Phương Nguyệt ba tuổi rồi, cũng gửi đến nhà trường cho học lớp mầm, con cũng nên tính tới chuyện làm việc trở lại đi! Một mình Lâm Dao nó gồng gánh gia đình suốt mấy năm nay khổ lắm!
Nói xong Lam Khuê đi thẳng vào nhà, những lời mẹ vợ chỉ khích bác thôi vì lo cho con gái vất vả. Điều này khiến Phương Viên có chút tủi thân, anh ấy quý và tôn trọng mẹ vợ nhưng khá bất ngờ vì bà lại đay nghiến, ghét bỏ vì anh không làm ra tiền.
Dụng ý trong câu nói vừa rồi chính là nói Phương Viên định dựa vào chuyện ở nhà chăm con mà ăn bám vợ không muốn đi làm trở lại. Nhưng bà ấy không hiểu, nghỉ việc ở nhà chăm con để vợ đi làm lương trăm triệu, anh nếm đủ nhục nhã, bẽ bàng.
Anh ra đường là bị mọi người gièm pha, xét nét, thấy bạn bè thăng tiến trong công việc còn mình ở nhà cọ tolet, chăm con nhiều lúc cũng tủi thân. Nhưng vì yêu Lâm Dao, anh vẫn miễn cưỡng chịu đựng, tới giờ vẫn ở nhà là vì vợ chứ chẳng hề có ý đầy đọa cô ấy, lại càng không phải thứ lười nhác không muốn đi làm ở nhà ăn bám.
Khác xa so với trước đây, bà rất quý anh ấy và ra sức vun vén cho tình cảm của anh và con gái.
Ngày ấy, Phương Viên có một công việc, gia thế, danh tiếng, quyền thế tốt và lương cao, nhờ các mối quen biết của anh ấy mà công việc của vợ phất lên ổn định hơn. Lúc đó nhà có gì ngon mẹ vợ cũng dành phần cho anh, còn bây giờ, bà chỉ muốn lên nhà chơi đừng gặp mặt anh.
Thay vì ra ngoài kiếm nhiều tiền về thì giờ đây anh cũng giúp vợ được nhiều hơn những việc nhà, việc nội trợ, giúp vợ giảm bớt căng thẳng, đôi khi còn hỗ trợ thêm công việc cho bà xã. Những việc này chắc Lam Khuê chưa nghĩ đến.
Tất nhiên, Phương Viên không để tâm, là con một nên cũng hiểu hoàn cảnh con một của nhà vợ là như thế nào.
Bất luận gặp phải trắc trở gì oán hận cũng vô dụng, buồn lo cũng vô ích, mặt mày nhăn nhó là một ngày, mặt mày rạng rỡ cũng là một ngày, vậy thì sao không vui vẻ một chút chứ?
Phương Viên tranh thủ phơi hết quần áo lên rồi vào trong gọt trái cây trò chuyện cùng mẹ vợ và chơi cùng con gái. Dù cho bà Khuê không thích anh đi nữa, anh vẫn đối đãi tốt với bà ấy vì đây là trách nhiệm của một người con rể.
......o0o......
Buổi tối đi làm về, mẹ chồng thấy gọi vào cùng ăn cơm, nhưng Lâm Dao nói lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn sau kêu mọi người ăn trước khỏi đợi. Bà nhờ đi ngang qua phòng Phương Nguyệt kêu con bé ra ăn cơm, không biết hôm nay nó bị làm sao mà gọi mãi chẳng thấy ra.
Lâm Dao đi đến trước cửa con gái phòng đột nhiên nghe tiếng khóc thút thít phát ra từ bên trong, cô ấy còn tưởng con bé bị té hay va chạm ở đâu nên sốt ruột đẩy cửa vào xem.
Phương Nguyệt nằm trên giường đắp chăn lại, một tay nắm chặt tấm chăn một tay ôm mặt, nước mắt cứ giàn giụa, cô mới thở phào nhẹ nhõm khi thấy con an toàn. Nhưng thấy con gái khóc cô lo lắng bước nhanh đến ngồi xuống giường đối diện trước mặt nó, vươn tay ra nắm lấy tay nó hỏi:
- Ôi cha, Phương Nguyệt của mẹ, sao khóc vậy con?
Đôi mắt Phương Nguyệt ươn ướt, sáng bóng, lấp lánh có nước đọng lại tại phần đuôi của mắt. Cô bé nhìn mẹ không nói lời nào.
- Con khóc cái gì? Đau ở đâu hả? Hay có chuyện gì ấm ức? Nói mẹ nghe đi!
Giọng nói run run, ngập ngừng kiểu nghe như bị nghẹt mũi.
- Ba già rồi.
Cô ngạc nhiên giương đôi lông mày lên giữa trán, mở to mắt nhắc lại:
- Ba già rồi hả? Đâu có già đâu?
Sau khi mẹ khẳng định xong, cô bé rưng rưng nước mắt, vừa nín xong lại muốn khóc nữa rồi.
- Ba có tóc trắng rồi.
- Ba có tóc trắng rồi?
Cô bé gật đầu tay lau nước mắt.
- Sao con biết?
- Con nhìn thấy rồi.
Lâm Dao công nhận cô bé tinh ý, chồng có tóc trắng khi nào chính cô cũng không biết nữa là.
- Không sao đâu! Ba làm việc áp lực nên mới có tóc trắng...
Cô nhéo má Phương Nguyệt, đặt tay lên vai nó, tay kia vuốt mặt nó nói tiếp:
- Ba vẫn còn trẻ mà, không có già đâu!
Ngồi dỗ con bé một lúc nó mới chịu tin, nín khóc đi vào rửa mặt rửa tay rồi đi ra ngoài ăn cơm cùng cả nhà. Lâm Dao cũng quay về phòng, chuẩn bị cho bữa cơm, vừa vào phòng thấy bóng lưng Phương Viên đứng trước cửa sổ mắt nhìn xa xăm có vẻ mơ màng, chìm đắm vào một nơi nào đó rất xa.
Cô ấy ngạc nhiên khi thấy chồng ở đây, mà không phải đang dùng cơm cùng người nhà bên dưới.
Lâm Dao từ từ bước vào phòng, nghe tiếng bước chân, anh nghiêng đầu nhìn ra sau không vội quay lại.
Con gái nói vậy, Lâm Dao cũng để ý tới chồng mình hơn, vài sợi tóc bạc xuất hiện hai bên thái dương, dấu vết tháng năm bình dị.
Lâm Dao đặt túi xách xuống giường hỏi:
- Sao anh không đi ăn cơm?
Phương Viên từ từ quay người lại, ánh chiều tà lúc hoàng hôn, dung nhan già thêm ba phần, bằng tất cả sự nghiêm túc anh nói muốn cùng cô bàn bạc. Phương Viên nói với vợ rằng:
- Anh muốn đi làm kiếm tiền, chứ không muốn ở nhà chăm con như thế này nữa! Anh không muốn mang tiếng là ăn bám vợ, vợ nuôi như bây giờ!
Sau ba năm ở nhà, Phương Viên đang khá bối rối khi không tìm được cách cân bằng trong việc nuôi dạy con, giữa sự nghiêm khắc và chiều chuộng, khi con gái ngày càng lớn. Bên cạnh đó, anh cũng muốn đóng góp nhiều hơn về tài chính để giảm bớt gánh nặng cho vợ.
Nhưng Lâm Dao nghe xong liền mặt nặng mày nhẹ, không phải vì chồng mà vì Lam Khuê, cô biết mẹ đã nói gì đó nên chồng mình mới muốn đi làm trở lại.
- Anh đừng có nghĩ nhiều cũng đừng có để ý tới lời của mẹ em nói, tính tình mẹ ra sao anh hiểu rõ quá rồi mà phải không? Ở nhà đi! Con mới ba tuổi thôi, rồi em sẽ lựa lời nói chuyện với mẹ sau!
Công việc của cô ấy bây giờ rất suôn sẻ, cô ấy làm một tháng có thể bằng năm, mười tháng anh đi làm.
Tuy con đã lớn, nhưng không thể để bà nội chăm sóc mãi được, dù sao con cũng quen cha từ nhỏ. Lâm Dao yêu cầu Phương Viên ở nhà tiếp tục chăm con, nhưng anh nhất quyết phản bác đòi đi làm cho bằng được, cô cũng không có cách nào ngăn cản nên miễn cưỡng chấp nhận.
...o0o...
Sau hôm đó, buổi sáng Phương Viên vẫn chăm chỉ dậy sớm lo cơm nước cho gia đình, phơi quần áo sẵn, chuẩn bị quần áo cho vợ cho con, gọi họ dậy ăn sáng rồi đưa con đi làm, buổi chiều sẽ do Lâm Dao rước con về.
Dù đã đồng ý với chồng nhưng công việc bận rộn, 04.30 chiều cô có cuộc hẹn với khách hàng trùng với thời gian tan trường của Phương Nguyệt, nhà không có người đưa đón đành phải để con ở lại lớp đến tối muộn mới đón được.
Cô bé đứng trước cổng trường, hai tay cầm lấy dây cặp, mắt đảo quanh như tìm ai đó. Các bạn đã về hết, trong lớp chỉ còn mình ở lại cuối cùng, nó mãi trông về con đường lớn tấp nập xe cộ, người qua lại hướng về nhà mình trông ngóng bóng hình quen thuộc.
Mãi tới khoảng 05.45 phút cuộc họp mới kết thúc, Lâm Dao vội vàng rời khỏi công ty tới trường đón con, khi tới đó cũng 06.15 phút.
Xe dừng lại bên kia đường, do trường không cho dừng xe trước cổng tránh gây nguy hiểm cho học sinh. Lâm Dao ngó quanh quan sát xe, đưa tay ra xin qua đường, Phương Nguyệt thấy mẹ liền vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên, nó nhanh chóng chạy về phía mẹ, dan hai tay ra muốn ôm lấy cô.
- Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Nhưng chưa kịp làm, Lâm Dao đã đeo vào cổ cô bé chiếc túi xách của mình, rồi vội vã nắm lấy tay cô bé quay người lại đi về hướng xe mình:
- Nhanh lên! Mẹ còn có chuyện gấp.
Khuôn mặt cô ấy buồn vì tuột cảm xúc, nó nhìn mấy đứa bạn cùng trang cùng lứa, tan học đều được ba mẹ xách balo giúp, còn nó không những phải tự xách balo, mà còn phải xách cả túi của mẹ.
Rước con về nhà trễ mẹ chồng có hỏi:
- Sao giờ mới rước Phương Nguyệt vậy?
Lâm Dao nói dối là rước con xong đưa con bé tới công ty chơi, mẹ chồng liền nghi ngờ tiếp tục truy hỏi:
- Sao không đưa nó trực tiếp về nhà luôn?
Lâm Dao liền biện ra lý do:
- Phương Nguyệt tính hiếu động, con sợ nó ở nhà quậy phá rồi mẹ phải nhọc công chạy theo trông chừng.
Tất nhiên khi ấy Phương Nguyệt không có mặt bên cạnh, nếu không chắc chắn con bé sẽ lật tẩy khiến mẹ bị bẽ mặt.
Nghe vậy An Diệp cũng tin theo là thật, không truy cứu nữa, cũng không hỏi lại Phương Nguyệt vì làm vậy cũng tốt, con gái có thời gian ở cùng mẹ sẽ gắn kết tình cảm mẹ con.
Cũng thật may mắn cho Lâm Dao khi Phương Viên cùng cả phòng phải tăng ca chạy deadlinek, nếu không dựa vào tính cưng con như cưng trứng của anh sẽ đứng càm ràm cô ấy cả buổi vì rước con trễ gần hai tiếng đồng hồ.
......o0o......
Những ngày sau đó, sáng nào Phương Nguyệt cũng kêu “hôm nay mẹ đến đón đúng giờ nha!”. Lúc nào cũng hứa với con, nhưng rồi lời hứa gió bay, hầu như chẳng bao giờ làm được.
Dần dần cô ấy cho rằng chuyện đến trường đón con trễ là hết sức bình thường. Tất cả đã có cô giáo lo. Nên dù đã đến giờ đón con, nhưng nếu việc chưa xong vẫn cố nán lại làm thêm chút nữa. Nếu câu chuyện còn dang dở với đồng nghiệp vẫn tiếp tục nói hết, dẫn đến việc đón con muộn 20 phút, 30 phút hay thậm chí cả tiếng.
......o0o......
Một ngày chủ nhật nắng ấm ban mai, đã lên kế hoạch cùng con gái đi chơi. Lúc chuẩn bị khởi hành đột nhiên Mã Dạ Thảo gọi điện tới, nói là công ty xảy ra lớn kêu cô tới gấp để giải quyết.
Dù không nói rõ qua điện thoại, nhưng dù sao đi nữa cũng không thể ngó lơ, Lâm Dao lại thất hứa với con gái một lần nữa. Cô vội vàng cầm chiếc áo blazer xám caro khoác lên người đến công ty, với chiếc áo váy voan màu xanh hoa trắng mà mình chuẩn bị đi chơi.
Phương Nguyệt có chút buồn lúc đầu, nhưng khi được cha đưa đi các quán ăn khu Vườn Táo, Vườn Xoài, Vườn Cau với nhiều món ăn đồng quê, có thể câu cá, thư giãn ngắm cây cối con bé rất vui, lúc nào anh ấy cũng pha trò khiến trên môi con gái lúc nào cũng chúm chím cười.
Ra đường con thích ăn gì đều ghé vào mua chứ không giống như Lâm Dao, ngại ngược đường chờ đợi mà không dám qua đường kêu con mua món khác, đi chơi với cha thoải mái chứ không gò bó như mẹ.
Phương Viên nắm tay con gái đi ngang mấy hàng cây dừa nước bạt ngàn, xanh mướt ở ngay gần bè câu cá. Phương Nguyệt thích thú chạy lên cây cầu bắc ngang trên hồ, kêu cha lấy điện thoại ghi lại những hình ảnh đẹp giữa thiên nhiên.
Trẻ con tính cách hiếu động không thích ngồi im một chỗ, mới cầm cần câu cá được nữa tiếng là bỏ xuống đứng lên kêu cha dẫn đi chỗ khác chơi. Phương Viên chiều con đứng lên dẫn nó qua bên vườn rau, để nó trải nghiệm học làm bác nông dân.
Phương Nguyệt và các em cùng tuổi, lớn hơn được trải nghiệm nhặt rau, cho thỏ, gà ăn, làm bánh, chơi trò chơi trong vườn dưới tán cây rộng.
Phương Viên ngồi quan sát con gái từ xa, thưởng thức các loại đồ uống dưới các bàn gỗ ngoài trời. Xung quanh có hệ động vật phong phú và hệ thực vật xanh mát với cây cổ thụ, vườn thảo dược, vườn phong lan, hoa tươi theo mùa.
Chơi được chút thấm mệt, nó chạy tới chỗ ba lau vào lòng anh nói chơi vui quá, anh lấy khăn tay trong túi ra thấm mồ hôi trên trán nó, hôn lên một cái "Chốc". Niềm vui của con, niềm hạnh phúc của cha mẹ, thấy nó vui vẻ anh cũng vui lây, con bé nói khát, anh liền đưa ly nước soda của mình cho con, âu yếm con nhỏ trong lòng.
Lâm Dao từ công ty gọi điện tới, anh liền đưa tay vào túi lấy điện thoại ra nghe, bên kia giọng nói khẩn trương của Lâm Dao vang lên:
《Phương Viên, công ty xảy ra chút chuyện, anh mau tới đi!》
Phương Viên ngạc nhiên, chuyện gì nghiêm trọng đến nổi cần anh đến mới có thể giải quyết được?
- Gì vậy? Gặp phải chuyện khó gì mới nghĩ tới anh?
Phương Viên cúi đầu xuống nhìn con gái đang thích thú món đồ uống mới.
- Coi đi nè! Mẹ con có chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải nhờ tới ba có phải không?
Phương Viên chưa hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, nên vẫn thản nhiên xem nhẹ lời của vợ, đứng đó nói vui với con gái. Lâm Dao thiếu kiên nhẫn mà khó chịu, to tiếng thúc giục chồng:
《Đừng nói nhiều nữa! Mau lên đi, xảy ra chuyện lớn rồi!》
Chưa đợi anh nói xong đã vội vàng cúp điện thoại, từng lần khổ sở chờ đợi, quay lưng muộn màng nhưng không có kết quả, từng lời nói mất đi sự nhẫn nại của Lâm Dao đủ để khiến một trái tim nồng nhiệt dần nguội lạnh.
Nụ cười trên khóe miệng lập tức biến mất, anh ôm lấy Phương Nguyệt, đứng thẳng lên.
- Chơi vậy đủ rồi! Chủ nhật tuần sau sẽ ra chơi tiếp, bây giờ con tới công ty với mẹ được không?
Con bé gật đầu cười vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.