Em, Anh Và Chông Chênh Tình Gió
Chương 34: Tai Nạn.
Bunti Phương
04/06/2015
Cô đã suy nghĩ cả đem mà vẫn không ra cái lí do để từ chối, bây giờ thì anh đã đến trước cổng rồi. Cô cứ đứng trên phòng mà không dám xuống mở cửa. Nhưng rồi sau đó thì Na điện:
“Mày sắp đi chưa?” không biết Na đang ở đâu mà ồn ào quá.
“Đi đâu? Ở nhà chứ đi đâu.” Cô ngao ngắn trả lời điện thoại, cứ tưởng con bạn mình nó có ý tốt rủ cô đi đâu đó để cô còn có cớ thoái thác Nhật chứ.
“Sao lại ở nhà? Không phải anh Nhật đến đón mày rồi sao?”
Cô không hiểu Na đang nói gì nữa:
“Hở?”
Chưa nhận được câu trả lời thì Na bên kia đã tắt máy vừa đúng lúc Nhật vào:
“Em chưa chọn được đồ sao? Để anh giúp nhé!” nói xong anh cứ vậy mà mở tủ quần áo của cô ra và chọn...
Thực thì cô rất ghét những hành động như vậy, cô không thích người ngoài tự do động vào đồ của mình, đã thế đây lại còn là tủ quần áo nữa chứ.
...
Chưa kịp ngăn Nhật lại thì cô có điện thoại, nhìn thì thấy số máy lạ định không nghe nhưng rồi có cảm giác gì đó như là lo lo nên cô nghe máy:
“Xin chào, chúng tôi liên lạc với cô từ bênh viện Việt Đức. Hiện tại ông Hoàng Hà Khanh vừa mới được đưa vào viện trong tình trạng vô cùng cấp bách. Chúng tôi cần người nhà của ông Khanh đến đây ngay lập tức!”
Cô sợ hãi rồi vội vàng chạy đi, đến cổng thì nhớ ra là mình không mang theo tiền nên lại phải chạy lên phòng lấy. Nhật thấy vậy cũng chạy theo nhưng cô lại không thèm để ý gì đến anh. Khi cô lên taxi, anh cũng đang định leo lên thì cô đóng cửa xe lại rồi giục tài xế lái đi nhanh.
Anh bị bỏ lại như vậy thì vô cùng buồn, không hiểu có chuyện gì mà cô lại vội vàng như vậy, vội đến lỗi không cả thèm để tâm đến sự tồn tại của anh nữa.
Định bắt taxi chạy theo cô nhưng lại không được, đứng cả tiếng đồng hồ mà anh cũng không bắt được xe.
***
Đi bộ một lúc thì đến quán ăn nhanh của anh bạn chị Lam, nơi mà hôm nay anh định tỏ tình với cô. Mọi người vẫn kiên nhẫn ngồi đấy đợi, bạn của cô và anh. Tất cả vẫn đang hào hứng trang trí quán bằng cách treo lên đó thật nhiều bóng bay.
“Sao vậy? Hà Vy đâu? Không đến à?” anh chủ thấy Nhật thất thần bước vào quán như vậy thì đã đoán được cậu không thể nôi được cô đi. Cũng đến tội khi mà anh đã phải vất vả cả tháng để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
“Cái con ranh này, sao lại quá đáng như vậy chứ?” Bông tức mình lấy di động gọi cho cô.
...
“Sao? sao cơ? Mày nói sao?” đang nói chuyện không biết cô nói gì mà Bông lại ôm ngực như là sốc lắm, sau khi tắt máy thì cô tở ra vô cùng bàng hoàng. Mọi người trong quán thấy vậy thì cũng lo lắng:
“Sao vậy? Có chuyện gì với Vy vậy?” Na sốt ruột hỏi.
Bông khóc thút thít rồi nhanh chóng kéo tay Na đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói:
“Nhanh nên, phải đến bệnh viện, bố của nó bị tai nạn người ta đưa vào bệnh viện rồi! nghe nói là rất nguy kịch.”
***
Tại sao những chuyện không hay cứ liên tiếp xảy đến với cô như vậy chứ? Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi mà bao nhiêu chuyện cứ kéo đến như vậy thì cô biết phải làm sao.
“Mẹ à, con biết mẹ không thích con nhưng mà con không biết trông vào ai nữa cả. Con biết mẹ ghét con nhưng mà dù sao thì bố con cũng từng là chồng của mẹ, hai người cũng tửng là vợ chồng mà, mẹ giúp bố con với...” cô gọi điện cho mẹ của mình, hay đúng hơn là mẹ của anh Yun và là vợ cũ của bố nuôi cô và ngay khi có người nghe máy cô đã vừa khóc vừa nói luôn một mạch như sợ bà sẽ dập máy nửa trừng vậy.
Nhưng rồi một người đàn ông trả lời cô:
“Ai vậy?”
Sau khi xem lại thì thấy mình không sai số, cô hoài nghi trả lời:
“Cháu là Hà Vy, chú là ai vậy?”
“À, ra là Hà Vy à? Chú là bố của Yun, nó cũng đã nói nhiều về cháu cho chú nghe nhưng mà có chuyện gì xảy ra với ông Khanh vậy?”
Ra đó là người tình bên ngoài của mẹ. Sau khi nghe cô kể hết sự tình thì ông ta nói sẽ cùng với mẹ của anh Yun đến ngay.
Một mình cô ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu, không thể làm được gì cũng không có ai bên cạnh.Cô gần như là bất lực, không biết làm gì hơn ngoài cầu nguyện:
“Bố không được có chuyện gì đâu đấy, bố mà bỏ con lại thì con biết trông vào ai đây chứ. Chỉ còn mình con thôi mà, bố không thể ác với con như vậy được.”
“Mày sắp đi chưa?” không biết Na đang ở đâu mà ồn ào quá.
“Đi đâu? Ở nhà chứ đi đâu.” Cô ngao ngắn trả lời điện thoại, cứ tưởng con bạn mình nó có ý tốt rủ cô đi đâu đó để cô còn có cớ thoái thác Nhật chứ.
“Sao lại ở nhà? Không phải anh Nhật đến đón mày rồi sao?”
Cô không hiểu Na đang nói gì nữa:
“Hở?”
Chưa nhận được câu trả lời thì Na bên kia đã tắt máy vừa đúng lúc Nhật vào:
“Em chưa chọn được đồ sao? Để anh giúp nhé!” nói xong anh cứ vậy mà mở tủ quần áo của cô ra và chọn...
Thực thì cô rất ghét những hành động như vậy, cô không thích người ngoài tự do động vào đồ của mình, đã thế đây lại còn là tủ quần áo nữa chứ.
...
Chưa kịp ngăn Nhật lại thì cô có điện thoại, nhìn thì thấy số máy lạ định không nghe nhưng rồi có cảm giác gì đó như là lo lo nên cô nghe máy:
“Xin chào, chúng tôi liên lạc với cô từ bênh viện Việt Đức. Hiện tại ông Hoàng Hà Khanh vừa mới được đưa vào viện trong tình trạng vô cùng cấp bách. Chúng tôi cần người nhà của ông Khanh đến đây ngay lập tức!”
Cô sợ hãi rồi vội vàng chạy đi, đến cổng thì nhớ ra là mình không mang theo tiền nên lại phải chạy lên phòng lấy. Nhật thấy vậy cũng chạy theo nhưng cô lại không thèm để ý gì đến anh. Khi cô lên taxi, anh cũng đang định leo lên thì cô đóng cửa xe lại rồi giục tài xế lái đi nhanh.
Anh bị bỏ lại như vậy thì vô cùng buồn, không hiểu có chuyện gì mà cô lại vội vàng như vậy, vội đến lỗi không cả thèm để tâm đến sự tồn tại của anh nữa.
Định bắt taxi chạy theo cô nhưng lại không được, đứng cả tiếng đồng hồ mà anh cũng không bắt được xe.
***
Đi bộ một lúc thì đến quán ăn nhanh của anh bạn chị Lam, nơi mà hôm nay anh định tỏ tình với cô. Mọi người vẫn kiên nhẫn ngồi đấy đợi, bạn của cô và anh. Tất cả vẫn đang hào hứng trang trí quán bằng cách treo lên đó thật nhiều bóng bay.
“Sao vậy? Hà Vy đâu? Không đến à?” anh chủ thấy Nhật thất thần bước vào quán như vậy thì đã đoán được cậu không thể nôi được cô đi. Cũng đến tội khi mà anh đã phải vất vả cả tháng để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
“Cái con ranh này, sao lại quá đáng như vậy chứ?” Bông tức mình lấy di động gọi cho cô.
...
“Sao? sao cơ? Mày nói sao?” đang nói chuyện không biết cô nói gì mà Bông lại ôm ngực như là sốc lắm, sau khi tắt máy thì cô tở ra vô cùng bàng hoàng. Mọi người trong quán thấy vậy thì cũng lo lắng:
“Sao vậy? Có chuyện gì với Vy vậy?” Na sốt ruột hỏi.
Bông khóc thút thít rồi nhanh chóng kéo tay Na đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói:
“Nhanh nên, phải đến bệnh viện, bố của nó bị tai nạn người ta đưa vào bệnh viện rồi! nghe nói là rất nguy kịch.”
***
Tại sao những chuyện không hay cứ liên tiếp xảy đến với cô như vậy chứ? Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi mà bao nhiêu chuyện cứ kéo đến như vậy thì cô biết phải làm sao.
“Mẹ à, con biết mẹ không thích con nhưng mà con không biết trông vào ai nữa cả. Con biết mẹ ghét con nhưng mà dù sao thì bố con cũng từng là chồng của mẹ, hai người cũng tửng là vợ chồng mà, mẹ giúp bố con với...” cô gọi điện cho mẹ của mình, hay đúng hơn là mẹ của anh Yun và là vợ cũ của bố nuôi cô và ngay khi có người nghe máy cô đã vừa khóc vừa nói luôn một mạch như sợ bà sẽ dập máy nửa trừng vậy.
Nhưng rồi một người đàn ông trả lời cô:
“Ai vậy?”
Sau khi xem lại thì thấy mình không sai số, cô hoài nghi trả lời:
“Cháu là Hà Vy, chú là ai vậy?”
“À, ra là Hà Vy à? Chú là bố của Yun, nó cũng đã nói nhiều về cháu cho chú nghe nhưng mà có chuyện gì xảy ra với ông Khanh vậy?”
Ra đó là người tình bên ngoài của mẹ. Sau khi nghe cô kể hết sự tình thì ông ta nói sẽ cùng với mẹ của anh Yun đến ngay.
Một mình cô ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu, không thể làm được gì cũng không có ai bên cạnh.Cô gần như là bất lực, không biết làm gì hơn ngoài cầu nguyện:
“Bố không được có chuyện gì đâu đấy, bố mà bỏ con lại thì con biết trông vào ai đây chứ. Chỉ còn mình con thôi mà, bố không thể ác với con như vậy được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.