Chương 2: Đầu gấu giả
mật mật
12/07/2023
_
Giờ tự học ở lớp 11 Toán tương đối yên lặng.
Chương trình học ở chuyên thực nghiệm căn bản là quá nặng. Thầy cô lại còn lo học trò rảnh rỗi sinh nhàm chán, cho thêm một đống bài tập lớn bài tập nhỏ. Thành ra đảo mắt một vòng nhìn cả lớp, bàn nào cũng sách vở chất núi.
Học sinh lớp 11 Toán chỉ toàn con trai, số học sinh nam chiếm 90%. Vài bóng hồng còn lại... đại khái là ở trong một tập thể nhiều thẳng nam vũ trụ cũng đã bị đồng hoá, chỉ nhấc tay nhấc chân cũng thấy hào sảng.
Cả lớp mỗi người một việc, nhìn từ trên xuống dưới hầu như ai cũng đang tích cực lăn xả trong núi bài tập. Thỉnh thoảng có tiếng lật sách, tiếng ngòi bút cào vào trang giấy cùng với tiếng thảo luận bài nho nhỏ.
Không gian yên tĩnh, lại thêm điều hoà để 20 độ dễ chịu thoải mái.
Vô cùng thích hợp để ngủ.
Thiếu niên ngồi ở bàn cuối, ngay góc khuất tầm Camera. Sách vở trên bàn của cậu cũng chất đống, nhìn qua lộn xộn chẳng có tí quy luật nào, tạo thành ba cái vách ngăn không cho người ngồi trên nhìn thấy rốt cuộc là cậu đang ngủ hay đang cúi đầu làm bài.
Cố Từ Vĩ gục hẳn xuống bàn. Cậu vùi cả khuôn mặt vào cánh tay, an ổn mà đánh một giấc từ khi chuông vào lớp đến tận lúc kết thúc giờ giải lao.
Bạn cùng bàn của cậu là một nhóc mập đeo kính, mặt mũi phúng phính trông rất đáng yêu. Trong lớp cậu ta luôn đứng hạng hai, không phục bèn yêu cầu giáo viên đổi chỗ cho mình ngồi cạnh hạng nhất, xem hạng nhất đã học hành kiểu gì.
Ngồi cùng mới phát hiện, hạng nhất mà cậu ta tưởng rằng học ngày học đêm, ngày học hai mươi tiếng, căn bản là đến lớp... lúc nào ngủ được liền ngủ.
Thầy giáo giảng bài, cậu ta chép bài đầy đủ, quay sang... thấy học bá đang chống cằm lười biếng.
Cố Từ Vĩ phát hiện ánh mắt bèn quay sang nhìn, ánh mắt nhàn nhạt hờ hững.
Sau đó ngáp một cái...
Rồi mới uể oải rời tầm mắt đi.
Thời gian đầu, nhóc mập Tiêu Khánh Sơn còn nghĩ rằng Cố Từ Vĩ gian lận, cho đến một ngày...
Cô giáo dạy Toán giao năm bài tập khó, yêu cầu hết tiết phải báo cáo. Tiêu Khánh Sơn hết sức tự tin, nửa tiếng đã làm xong trong khi cả lớp còn đang vò đầu bứt tai.
Cậu nhóc tâm tình rất tốt, nhìn quanh lớp một hồi, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở bạn cùng bàn của cậu.
Cậu ta... đang ngủ...
Bài tập làm xong cả năm câu để ngay ngắn ở đầu bàn chờ thu, cậu chỉ viết nửa trang giấy, làm rất tắt.
Tiêu Khánh Sơn nhìn hai trang rưỡi mình viết ra, rơi vào trầm tư.
Đến khi cô giáo công bố đáp án, Tiêu Khánh Sơn đúng bốn câu, bạn cùng bàn đúng hết, cậu mới chấp nhận sự thật.
Thôi vậy, có những người sinh ra đã là quái vật.
Giống như hiện tại, cậu ta bơi trong đống bài tập, lại còn phải hoàn thiện chỗ đề của lớp học thêm, quái vật bên cạnh lại có thể yên ổn ngủ.
Tiêu Khánh Sơn đang định hỏi bài thì lại do dự, cuối cùng lựa chọn một lát nữa học bá thức dậy sẽ hỏi.
Một lát nữa của cậu là đến gần hết tiết sau...
Điện thoại trong túi quần của Cố Từ Vĩ rung lên một cái.
Thiếu niên hơi khó chịu, trở mình một lần, không có dấu hiệu của việc tỉnh lại.
Năm phút sau, điện thoại trong túi quần cậu lại rung lên.
Cố Từ Vĩ mở bừng mắt dậy, chậm chạp đưa tay vào túi quần, mất kiên nhẫn móc ra điện thoại, để cái "bộp" xuống bàn học.
Âm thanh giống như sấm sét giữa trời quang, thu hút sự chú ý của cả lớp.
Mấy chục con mắt "soàn soạt" hướng về phía thiếu niên đang chậm chạp ngồi thẳng người dậy.
Cố Từ Vĩ mới tỉnh, cả người có chút mơ hồ. Thật ra là cậu trượt tay, không ngờ động tĩnh lại lớn đến vậy.
Chờ ánh mắt của mọi người tan hết, Cố Từ Vĩ mới lấy điện thoại ra xem.
Hai tin nhắn mới, hai số lạ gửi đến máy của cậu.
Nội dung cả hai tin nhắn có phần giống nhau, đều là hẹn cậu cuối giờ tại cổng trường.
Cố Từ Vĩ bấm vào tin nhắn bên dưới, hộp thoại chỉ có tin nhắn đến, toàn là lời lẽ thô tục đe doạ cậu. Tin nhắn bắt đầu từ tận ba năm trước, lúc cậu chưa chuyển đến Giang thành.
Được hai năm bặt vô âm tín, người này lại gửi tin nhắn đến.
[Vĩ con, ba đến Giang thành rồi. Chiều nay không ra con ngõ ở cổng sau trường thực nghiệm thì chào cờ ba sẽ lên trước toàn trường nói cho họ biết bộ mặt thật của Cố Từ Vĩ.]
Cậu chẹp miệng một cái, thấy hơi phiền.
Cố Từ Vĩ thoát ra, xem tin nhắn còn lại.
Chuyển đến trường thực nghiệm, cậu tương đối lowkey, một lòng yêu học tập chẳng đụng gì đến ai. Thế mà lại có người hẹn cậu?
[Hết giờ ra cổng trường gặp tao:)].
Cố Từ Vĩ nhìn icon màu vàng, không nhịn được phì cười.
Đầu gấu thời nay đều thích dùng biểu tượng thế này sao?
Cậu liếc qua số điện thoại, trên đó hiển thị ******3112.
Đôi mắt Cố Từ Vĩ hơi nheo lại.
Không biết có phải trùng hợp không, nhưng dãy số 3112 này hơi quen mắt.
Lúc nào xem bảng điểm, cậu cũng thấy dãy số này ngay dưới tên mình.
Nhu Nhiên, lớp 11 Văn, ngày sinh 31/12.
Là một cô nhóc lùn có hai má lúm đồng tiền rất sâu, lúc cười lên mắt hạnh sẽ cong cong giống như vầng trăng khuyết.
Lúc nào lên sân khấu nhận học bổng cũng vờ như vô ý huých vào tay cậu một cái. Dù Cố Từ Vĩ không hiểu vì sao, nhưng cô gái nhỏ thường xuyên có địch ý như có như không với cậu.
Hơi khó hiểu, nhưng cũng rất dễ thương.
__
Ôm tâm lý tò mò, Cố Từ Vĩ chờ sau khi tiếng chuông tan học vang lên mới chậm chạp thu dọn sách vở.
Giang thành mùa này rất nóng, mặt trời giống một cái lòng đỏ trứng gà màu cam đậm toả ánh nắng như thiêu như đốt. Ánh nắng vàng rực chiếu xuống kiến trúc sau lưng thiếu niên, làm cảnh tượng diễm lệ giống như toà lâu đài bước ra từ trong truyện cổ tích.
Cố Từ Vĩ thong dong đi ra ngoài trường, ghé quán tạp hoá mua hai cây kem chanh muối, ăn hết cả hai mới bình tĩnh đi về phía sau trường.
Cậu khoác cặp một bên vai, một tay che mắt cho đỡ chói, làm bộ như không thấy thiếu nữ đang nấp sau bức tường lộ ra đôi mắt và đỉnh đầu nho nhỏ.
Thấy cậu, cô chạy biến vào trong ngõ, chớp mắt một cái đã không thấy đâu.
Cố Từ Vĩ cúi đầu, cười khẽ một tiếng.
Haizz, đáng yêu thật đấy.
Cậu bình tĩnh đi vào trong ngõ, đảo mắt nhìn qua một lượt.
Hai nữ sinh, hai nam sinh đứng dựa vào tường. Nữ sinh ai nấy đều tô son đỏ chót, eyeliner xếch ngược.
Cố Từ Vĩ nhìn về phía cô gái nhỏ đứng giữa đám người. Dường như phát hiện có người đến, Nhu Nhiên ngẩng đầu lên.
Đôi mắt trong vắt của thiếu nữ chạm phải ánh nhìn hờ hững của nam sinh.
Cậu đứng ngược sáng, dáng người cao gầy tạo thành một cái bóng đen thật dài, vừa vặn che đi ánh nắng chiếu vào người Nhu Nhiên.
Cô cũng đồng dạng bôi son đỏ rượu tràn viền, eyeliner kiểu cáo đen sì. Mái tóc mềm mại dài chấm lưng, áo đồng phục bỏ ra ngoài váy.
Cố Từ Vĩ nhìn thế nào cũng ra đây là học sinh ngoan chính hiệu. Chỉ là đang giả làm đầu gấu mà thôi, liếc một cái là biết liền.
Nhu Nhiên đứng trước mặt cậu híp mắt lại, tỏ vẻ lạnh lùng hỏi:
"Cuối cùng cũng tới rồi đấy à?"
Ồ, đúng là 3112 rồi nè.
Cố Từ Vĩ bật cười.
Nhu Nhiên thấy nam sinh cười cười, liền lập tức chớp thời cơ nói:
"Mày lại tỏ thái độ gì đấy? Tao chướng mắt mày lâu lắm rồi!"
Câu thoại chuẩn bài của một chị đại luôn á!
Cô ăn xong cây kẹo mút, ngậm que trong miệng một cách tiêu sái, trên mặt giống như treo cái biển "bà đây rất là đầu gấu đấy" mà ngước lên nhìn cậu.
Tiếc là thiếu niên trước mặt chỉ hơi ngạc nhiên một chút. Cảm xúc dao động của cậu giống như bụi phấn rơi xuống mặt nước, khẽ động rồi lại im lìm. Thiếu niên nhạt nhẽo đáp:
"Ồ, thế ư?"
Nhu Nhiên hơi kinh ngạc vì vẻ mặt quá đỗi bình tĩnh của cậu, giống như việc hẹn gặp ở sau trường đã là chuyện xảy ra như cơm bữa. Thế nhưng cô rất nhanh đứng dậy, kéo theo mấy "đàn em" hùng hổ tiến về phía nam sinh trước mặt.
Cô thấp hơi cậu ta một cái đầu, phải giương cằm lên mới có thể nhìn được vào mắt. Thế nhưng chênh lệch chiều cao không hề ảnh hưởng cô phát huy! Nhu Nhiên vẫn diễn cái vai chị đại đầu gấu vô cùng đạt, phách lối đe doạ cậu:
"Hôm nay mày nôn tiền ra hay muốn ăn đòn? Chọn một đi."
Kịch bản quen thuộc trong mấy phim chủ đề bạo lực học đường. Nhu Nhiên xem đến thuộc lòng, cũng vận dụng một cách nhuần nhuyễn luôn rồi!
Trong phim, nam chính bị chặn đường trấn lột chắc chắn sẽ không chịu được sự áp bức mà vùng lên đánh nhau đúng không? Đánh được một nửa thì nữ chính chạy tới đỡ một đòn. Thế là nam chính cảm động trúng tiếng sét ái tình. Hai người sau đó ở bên nhau hạnh phúc mãi mãi về sau!
Nhu Nhiên đã sẵn sàng cho một trận gió tanh mưa máu rồi, thế mà nam sinh trước mặt lại nhìn cô một lần từ trên xuống dưới.
Áo đồng phục bỏ ra ngoài váy thẳng thướm được là ủi tỉ mỉ, giày Oxford bóng bẩy sạch sẽ không một vết bẩn.
Tình tiết nam chính xông lên đánh nhau với bọn đầu gấu, rất tiếc, không hề xuất hiện.
Cố Từ Vĩ nhìn đôi mắt đen long lanh của cô, khoé miệng nhếch lên một chút:
"Tôi không chọn cái nào cả."
Nam sinh chầm chậm tiến lại gần cô, hơi thở áp bách mang tính xâm lược làm Nhu Nhiên bất tri bất giác lùi lại một bước nhỏ. Sau đó cô rất nhanh nhớ lại thân phận chị đại của mình, cười khẩy một cái:
"Thế là mày muốn bị đánh đến nôn tiền ra đúng không? Đã thế thì bà đây sẽ cho mày toại nguyện!"
Cố Từ Vĩ hất mày, trưng ra một biểu cảm rất đỗi ngạc nhiên:
"Ồ? Cậu dựa vào đâu mà cho rằng sẽ đánh lại tôi thế?"
Cậu bình tĩnh tiến sát lại gần lại phía Nhu Nhiên. Lần này cô không hề yếu thế mà đứng thẳng người, trừng mắt xem cậu định giở trò gì.
Cố Từ Vĩ ghé vào tai Nhu Nhiên, giọng nói trầm trầm của nam sinh giống như có ma lực. Hơi thở phả vào lỗ tai khiến Nhu Nhiên hơi ngứa ngáy.
"Tôi nhớ mặt cậu. Học sinh ngoan bày trò gì ở đây thế?"
Nói xong, nam sinh dừng lại một chút rồi mới tiếp tục:
"Còn nữa, cậu kẻ mắt bị lệch rồi kìa. Bên trái cao hơn một chút đó."
Nhu Nhiên: "..."
Đệch.
___
Giờ tự học ở lớp 11 Toán tương đối yên lặng.
Chương trình học ở chuyên thực nghiệm căn bản là quá nặng. Thầy cô lại còn lo học trò rảnh rỗi sinh nhàm chán, cho thêm một đống bài tập lớn bài tập nhỏ. Thành ra đảo mắt một vòng nhìn cả lớp, bàn nào cũng sách vở chất núi.
Học sinh lớp 11 Toán chỉ toàn con trai, số học sinh nam chiếm 90%. Vài bóng hồng còn lại... đại khái là ở trong một tập thể nhiều thẳng nam vũ trụ cũng đã bị đồng hoá, chỉ nhấc tay nhấc chân cũng thấy hào sảng.
Cả lớp mỗi người một việc, nhìn từ trên xuống dưới hầu như ai cũng đang tích cực lăn xả trong núi bài tập. Thỉnh thoảng có tiếng lật sách, tiếng ngòi bút cào vào trang giấy cùng với tiếng thảo luận bài nho nhỏ.
Không gian yên tĩnh, lại thêm điều hoà để 20 độ dễ chịu thoải mái.
Vô cùng thích hợp để ngủ.
Thiếu niên ngồi ở bàn cuối, ngay góc khuất tầm Camera. Sách vở trên bàn của cậu cũng chất đống, nhìn qua lộn xộn chẳng có tí quy luật nào, tạo thành ba cái vách ngăn không cho người ngồi trên nhìn thấy rốt cuộc là cậu đang ngủ hay đang cúi đầu làm bài.
Cố Từ Vĩ gục hẳn xuống bàn. Cậu vùi cả khuôn mặt vào cánh tay, an ổn mà đánh một giấc từ khi chuông vào lớp đến tận lúc kết thúc giờ giải lao.
Bạn cùng bàn của cậu là một nhóc mập đeo kính, mặt mũi phúng phính trông rất đáng yêu. Trong lớp cậu ta luôn đứng hạng hai, không phục bèn yêu cầu giáo viên đổi chỗ cho mình ngồi cạnh hạng nhất, xem hạng nhất đã học hành kiểu gì.
Ngồi cùng mới phát hiện, hạng nhất mà cậu ta tưởng rằng học ngày học đêm, ngày học hai mươi tiếng, căn bản là đến lớp... lúc nào ngủ được liền ngủ.
Thầy giáo giảng bài, cậu ta chép bài đầy đủ, quay sang... thấy học bá đang chống cằm lười biếng.
Cố Từ Vĩ phát hiện ánh mắt bèn quay sang nhìn, ánh mắt nhàn nhạt hờ hững.
Sau đó ngáp một cái...
Rồi mới uể oải rời tầm mắt đi.
Thời gian đầu, nhóc mập Tiêu Khánh Sơn còn nghĩ rằng Cố Từ Vĩ gian lận, cho đến một ngày...
Cô giáo dạy Toán giao năm bài tập khó, yêu cầu hết tiết phải báo cáo. Tiêu Khánh Sơn hết sức tự tin, nửa tiếng đã làm xong trong khi cả lớp còn đang vò đầu bứt tai.
Cậu nhóc tâm tình rất tốt, nhìn quanh lớp một hồi, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở bạn cùng bàn của cậu.
Cậu ta... đang ngủ...
Bài tập làm xong cả năm câu để ngay ngắn ở đầu bàn chờ thu, cậu chỉ viết nửa trang giấy, làm rất tắt.
Tiêu Khánh Sơn nhìn hai trang rưỡi mình viết ra, rơi vào trầm tư.
Đến khi cô giáo công bố đáp án, Tiêu Khánh Sơn đúng bốn câu, bạn cùng bàn đúng hết, cậu mới chấp nhận sự thật.
Thôi vậy, có những người sinh ra đã là quái vật.
Giống như hiện tại, cậu ta bơi trong đống bài tập, lại còn phải hoàn thiện chỗ đề của lớp học thêm, quái vật bên cạnh lại có thể yên ổn ngủ.
Tiêu Khánh Sơn đang định hỏi bài thì lại do dự, cuối cùng lựa chọn một lát nữa học bá thức dậy sẽ hỏi.
Một lát nữa của cậu là đến gần hết tiết sau...
Điện thoại trong túi quần của Cố Từ Vĩ rung lên một cái.
Thiếu niên hơi khó chịu, trở mình một lần, không có dấu hiệu của việc tỉnh lại.
Năm phút sau, điện thoại trong túi quần cậu lại rung lên.
Cố Từ Vĩ mở bừng mắt dậy, chậm chạp đưa tay vào túi quần, mất kiên nhẫn móc ra điện thoại, để cái "bộp" xuống bàn học.
Âm thanh giống như sấm sét giữa trời quang, thu hút sự chú ý của cả lớp.
Mấy chục con mắt "soàn soạt" hướng về phía thiếu niên đang chậm chạp ngồi thẳng người dậy.
Cố Từ Vĩ mới tỉnh, cả người có chút mơ hồ. Thật ra là cậu trượt tay, không ngờ động tĩnh lại lớn đến vậy.
Chờ ánh mắt của mọi người tan hết, Cố Từ Vĩ mới lấy điện thoại ra xem.
Hai tin nhắn mới, hai số lạ gửi đến máy của cậu.
Nội dung cả hai tin nhắn có phần giống nhau, đều là hẹn cậu cuối giờ tại cổng trường.
Cố Từ Vĩ bấm vào tin nhắn bên dưới, hộp thoại chỉ có tin nhắn đến, toàn là lời lẽ thô tục đe doạ cậu. Tin nhắn bắt đầu từ tận ba năm trước, lúc cậu chưa chuyển đến Giang thành.
Được hai năm bặt vô âm tín, người này lại gửi tin nhắn đến.
[Vĩ con, ba đến Giang thành rồi. Chiều nay không ra con ngõ ở cổng sau trường thực nghiệm thì chào cờ ba sẽ lên trước toàn trường nói cho họ biết bộ mặt thật của Cố Từ Vĩ.]
Cậu chẹp miệng một cái, thấy hơi phiền.
Cố Từ Vĩ thoát ra, xem tin nhắn còn lại.
Chuyển đến trường thực nghiệm, cậu tương đối lowkey, một lòng yêu học tập chẳng đụng gì đến ai. Thế mà lại có người hẹn cậu?
[Hết giờ ra cổng trường gặp tao:)].
Cố Từ Vĩ nhìn icon màu vàng, không nhịn được phì cười.
Đầu gấu thời nay đều thích dùng biểu tượng thế này sao?
Cậu liếc qua số điện thoại, trên đó hiển thị ******3112.
Đôi mắt Cố Từ Vĩ hơi nheo lại.
Không biết có phải trùng hợp không, nhưng dãy số 3112 này hơi quen mắt.
Lúc nào xem bảng điểm, cậu cũng thấy dãy số này ngay dưới tên mình.
Nhu Nhiên, lớp 11 Văn, ngày sinh 31/12.
Là một cô nhóc lùn có hai má lúm đồng tiền rất sâu, lúc cười lên mắt hạnh sẽ cong cong giống như vầng trăng khuyết.
Lúc nào lên sân khấu nhận học bổng cũng vờ như vô ý huých vào tay cậu một cái. Dù Cố Từ Vĩ không hiểu vì sao, nhưng cô gái nhỏ thường xuyên có địch ý như có như không với cậu.
Hơi khó hiểu, nhưng cũng rất dễ thương.
__
Ôm tâm lý tò mò, Cố Từ Vĩ chờ sau khi tiếng chuông tan học vang lên mới chậm chạp thu dọn sách vở.
Giang thành mùa này rất nóng, mặt trời giống một cái lòng đỏ trứng gà màu cam đậm toả ánh nắng như thiêu như đốt. Ánh nắng vàng rực chiếu xuống kiến trúc sau lưng thiếu niên, làm cảnh tượng diễm lệ giống như toà lâu đài bước ra từ trong truyện cổ tích.
Cố Từ Vĩ thong dong đi ra ngoài trường, ghé quán tạp hoá mua hai cây kem chanh muối, ăn hết cả hai mới bình tĩnh đi về phía sau trường.
Cậu khoác cặp một bên vai, một tay che mắt cho đỡ chói, làm bộ như không thấy thiếu nữ đang nấp sau bức tường lộ ra đôi mắt và đỉnh đầu nho nhỏ.
Thấy cậu, cô chạy biến vào trong ngõ, chớp mắt một cái đã không thấy đâu.
Cố Từ Vĩ cúi đầu, cười khẽ một tiếng.
Haizz, đáng yêu thật đấy.
Cậu bình tĩnh đi vào trong ngõ, đảo mắt nhìn qua một lượt.
Hai nữ sinh, hai nam sinh đứng dựa vào tường. Nữ sinh ai nấy đều tô son đỏ chót, eyeliner xếch ngược.
Cố Từ Vĩ nhìn về phía cô gái nhỏ đứng giữa đám người. Dường như phát hiện có người đến, Nhu Nhiên ngẩng đầu lên.
Đôi mắt trong vắt của thiếu nữ chạm phải ánh nhìn hờ hững của nam sinh.
Cậu đứng ngược sáng, dáng người cao gầy tạo thành một cái bóng đen thật dài, vừa vặn che đi ánh nắng chiếu vào người Nhu Nhiên.
Cô cũng đồng dạng bôi son đỏ rượu tràn viền, eyeliner kiểu cáo đen sì. Mái tóc mềm mại dài chấm lưng, áo đồng phục bỏ ra ngoài váy.
Cố Từ Vĩ nhìn thế nào cũng ra đây là học sinh ngoan chính hiệu. Chỉ là đang giả làm đầu gấu mà thôi, liếc một cái là biết liền.
Nhu Nhiên đứng trước mặt cậu híp mắt lại, tỏ vẻ lạnh lùng hỏi:
"Cuối cùng cũng tới rồi đấy à?"
Ồ, đúng là 3112 rồi nè.
Cố Từ Vĩ bật cười.
Nhu Nhiên thấy nam sinh cười cười, liền lập tức chớp thời cơ nói:
"Mày lại tỏ thái độ gì đấy? Tao chướng mắt mày lâu lắm rồi!"
Câu thoại chuẩn bài của một chị đại luôn á!
Cô ăn xong cây kẹo mút, ngậm que trong miệng một cách tiêu sái, trên mặt giống như treo cái biển "bà đây rất là đầu gấu đấy" mà ngước lên nhìn cậu.
Tiếc là thiếu niên trước mặt chỉ hơi ngạc nhiên một chút. Cảm xúc dao động của cậu giống như bụi phấn rơi xuống mặt nước, khẽ động rồi lại im lìm. Thiếu niên nhạt nhẽo đáp:
"Ồ, thế ư?"
Nhu Nhiên hơi kinh ngạc vì vẻ mặt quá đỗi bình tĩnh của cậu, giống như việc hẹn gặp ở sau trường đã là chuyện xảy ra như cơm bữa. Thế nhưng cô rất nhanh đứng dậy, kéo theo mấy "đàn em" hùng hổ tiến về phía nam sinh trước mặt.
Cô thấp hơi cậu ta một cái đầu, phải giương cằm lên mới có thể nhìn được vào mắt. Thế nhưng chênh lệch chiều cao không hề ảnh hưởng cô phát huy! Nhu Nhiên vẫn diễn cái vai chị đại đầu gấu vô cùng đạt, phách lối đe doạ cậu:
"Hôm nay mày nôn tiền ra hay muốn ăn đòn? Chọn một đi."
Kịch bản quen thuộc trong mấy phim chủ đề bạo lực học đường. Nhu Nhiên xem đến thuộc lòng, cũng vận dụng một cách nhuần nhuyễn luôn rồi!
Trong phim, nam chính bị chặn đường trấn lột chắc chắn sẽ không chịu được sự áp bức mà vùng lên đánh nhau đúng không? Đánh được một nửa thì nữ chính chạy tới đỡ một đòn. Thế là nam chính cảm động trúng tiếng sét ái tình. Hai người sau đó ở bên nhau hạnh phúc mãi mãi về sau!
Nhu Nhiên đã sẵn sàng cho một trận gió tanh mưa máu rồi, thế mà nam sinh trước mặt lại nhìn cô một lần từ trên xuống dưới.
Áo đồng phục bỏ ra ngoài váy thẳng thướm được là ủi tỉ mỉ, giày Oxford bóng bẩy sạch sẽ không một vết bẩn.
Tình tiết nam chính xông lên đánh nhau với bọn đầu gấu, rất tiếc, không hề xuất hiện.
Cố Từ Vĩ nhìn đôi mắt đen long lanh của cô, khoé miệng nhếch lên một chút:
"Tôi không chọn cái nào cả."
Nam sinh chầm chậm tiến lại gần cô, hơi thở áp bách mang tính xâm lược làm Nhu Nhiên bất tri bất giác lùi lại một bước nhỏ. Sau đó cô rất nhanh nhớ lại thân phận chị đại của mình, cười khẩy một cái:
"Thế là mày muốn bị đánh đến nôn tiền ra đúng không? Đã thế thì bà đây sẽ cho mày toại nguyện!"
Cố Từ Vĩ hất mày, trưng ra một biểu cảm rất đỗi ngạc nhiên:
"Ồ? Cậu dựa vào đâu mà cho rằng sẽ đánh lại tôi thế?"
Cậu bình tĩnh tiến sát lại gần lại phía Nhu Nhiên. Lần này cô không hề yếu thế mà đứng thẳng người, trừng mắt xem cậu định giở trò gì.
Cố Từ Vĩ ghé vào tai Nhu Nhiên, giọng nói trầm trầm của nam sinh giống như có ma lực. Hơi thở phả vào lỗ tai khiến Nhu Nhiên hơi ngứa ngáy.
"Tôi nhớ mặt cậu. Học sinh ngoan bày trò gì ở đây thế?"
Nói xong, nam sinh dừng lại một chút rồi mới tiếp tục:
"Còn nữa, cậu kẻ mắt bị lệch rồi kìa. Bên trái cao hơn một chút đó."
Nhu Nhiên: "..."
Đệch.
___
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.