Chương 26: Dựng một vở kịch?
mật mật
29/07/2023
Nhu Nhiên vừa vào lớp, tất cả mọi người đã nhốn nháo cả lên.
Gần đến giờ học, cả lớp đã đến đông đủ. Lớp chuyên Văn lại là nơi hội tụ của những thiếu nữ hay hóng hớt, mấy chục bà tám mồm năm miệng mười thành ra bầu không khí ồn ào như họp chợ.
Lớp phó học tập đứng trên bục giảng, kêu gào trong vô vọng:
"Các chị em ơi, nộp bài tập đê!"
Tiếng thét của Diệp Tình giống như muối bỏ biển, chẳng xi nhê gì với độ hóng của mấy chục cái miệng. Đã là lần thứ ba Diệp Tình giục nộp bài tập rồi mà cả lớp cứ coi như gió thoảng qua tai.
Thế nên khi Nhu Nhiên vừa đến, Diệp Tình đã mừng đến muốn nhảy cẫng lên.
Cô đã phải gào thét rát cả họng mấy ngày nay luôn đó!
"Lớp trưởng đại nhân cuối cùng cũng đến rồi!"
Sức mạnh của chị đại Nhu Nhiên quả thực là không đùa được. Vừa nghe thấy tên cô thì đã có vài bà tám lon ton chạy đến.
"Ối lớp trưởng ơi hai tay làm sao vậy? Sao lại bó thành cái giò lợn thế này?" - Diệp Tình vừa nhìn thấy hai tay Nhu Nhiên băng bó thì hốt hoảng hỏi.
Mấy chục ánh mắt trong lớp lập tức đổ dồn về cô. Mấy chục thiếu nữ lục tục rời chỗ ngồi, tới gần sát Nhu Nhiên thế nhưng lại không dám chạm vào tay cô.
"Bị sao thế? Ai làm cậu bị thương thế Nhu yêu ơi?"
Ngôn Ý là bạn thân nhất của cô trong lớp, đứng cạnh cô cẩn thận nhìn hai bàn tay đang băng bó.
Nhu Nhiên bị cảnh một đống thiếu nữ đang bát nháo lại dồn hết sự chú ý vào mình thì hơi bất ngờ. Thế nhưng trên hết, nhìn những biểu cảm lo lắng thật tâm, cô vô cùng cảm động.
Nhu Nhiên giả bộ khóc hu hu, đáng thương nói:
"Hôm qua đi đánh nhau không cẩn thận bị thương đó."
Diệp Tình đang sốt ruột lại bị Nhu Nhiên trêu chọc thì lập tức bày ra một bộ dạng mất hứng, chị đây không thèm quan tâm nữa.
"Chỉ có xạo là giỏi!"
Nhu Nhiên cười cười, nhướng mày một cách tiêu sái:
"Nhưng chị đây không sao thật mà."
Ngôn Ý hết nói nổi, đồng dạng lườm Nhu Nhiên một cái rồi mở đường cho cô đi về chỗ của mình:
"Mọi người tản ra đi cho người bệnh hít thở không khí nào."
Nhu Nhiên nhìn một vòng quanh lớp, cuối cùng cũng thấy Lưu Nhiên đang một mình ngồi dưới góc lớp.
À, đây rồi.
Cô ta cũng gan quá nhỉ? Hôm nay còn dám đi học cơ đấy?
Nhìn khuôn mặt sưng phù do bị tát kia, cùng với hai mắt đỏ ngầu thì chắc chắn là cô giáo Lưu bắt cô ta đi học. Cô giáo Lưu luôn là người vừa kỷ luật vừa nguyên tắc mà.
Lưu Nhiên ngẩng đầu, mắt chạm mắt với thiếu nữ. Trong khoảnh khắc Nhu Nhiên cong cong đôi mắt như nửa vầng trăng, khoé miệng hơi nhướn lên, đột nhiên cô ta thấy sợ hãi.
Nhu Nhiên vốn có vẻ ngoài vô cùng vô hại, thế nhưng nụ cười này của cô tặng cho Lưu Nhiên lại không khác gì băng tuyết, một đợt hàn ý gai người chạy dọc sống lưng Lưu Nhiên.
Bản tính háo thắng cùng với sự nhục nhã hôm qua không cho phép cô ta yếu thế trước mặt Nhu Nhiên. Cô ta giương cằm, ánh mắt thách thức nhìn chằm chằm cô gái nhỏ.
Nổi điên lên đi xem nào? Cậu có thể làm gì tôi?
Có hình chụp thì sao chứ? Người kia là ba cậu mà? Cậu dám công khai chuyện xấu hổ trong nhà ra chắc?
Lưu Nhiên trong lòng hết sức đắc ý. Thế nhưng Nhu Nhiên một giây trước vừa cười lạnh, một giây sau đã rơi nước mắt. Cô gái nhỏ vừa sợ hãi vừa căm phẫn chỉ thẳng vào Lưu Nhiên, đôi mắt to tròn trong thoáng chốc đỏ lên. Nước mắt giống như pha lê lăn xuống hai bên má khiến người ta thương tiếc.
"Cậu... thế mà cậu vẫn có mặt mũi đi học ư?"
Nhu Nhiên càng diễn càng lưu loát, biến một màn này trở thành "lớp trưởng vừa tới lớp, tay bị thương rất nặng, lại còn có thái độ hết sức kỳ lạ với Lưu Nhiên". Trí tưởng tượng của chuyên Văn phong phú, độ đồng cảm cũng cực cao. Thấy Nhu Nhiên khóc tới sụp xuống, các thiếu nữ vây quanh đau lòng không thôi, vừa an ủi vừa đưa cô về chỗ ngồi.
Nụ cười đắc ý trên mặt Lưu Nhiên đông cứng, cảm giác xấu hổ như buổi chiều hôm trước một lần nữa tái hiện làm cô ta nhục nhã không thôi.
Con khốn trà xanh kia đang giả vờ đáng thương trước mặt mọi người kia kìa!
Trong lúc máu nóng dồn lên não, cô ta vọt tới, đẩy bạn học chắn trước mặt sang hai bên. Lưu Nhiên nắm tóc Nhu Nhiên kéo lên, oán độc nói:
"Mày giả vờ đáng thương gì hả con điên này?"
Cô bị kéo đến mức da đầu tê dại, lập tức muốn vùng lên cho Lưu Nhiên một bạt tai. Thế nhưng cô lại cắn răng chịu đựng, bàn tay nắm lại thành nắm đấm, giọng nói vừa yếu ớt vừa đáng thương:
"Cậu quá đáng vừa thôi! Bỏ tay ra đi!"
Bạn học bị sự hung dữ của Lưu Nhiên doạ cho hoảng sợ, có người vội vàng đến can:
"Cậu làm cái gì thế hả? Sao lại động tay động chân?"
Mấy cô gái bên cạnh cũng nhao nhao lên hưởng ứng.
Thế nhưng tay Lưu Nhiên nắm tóc Nhu Nhiên quá chặt, càng gỡ Nhu Nhiên lại càng đau. Cho đến lúc lớp phó học tập Diệp Tình không chịu được nữa mà hét "Mau bỏ tay ra", cô biết đã đến lúc.
"Lưu Nhiên bắt nạt Nhu Nhiên đã đủ. Lớp trưởng không thể đứng yên chịu trận nữa, phẫn nộ đánh trả lại Lưu Nhiên."
Đó là kịch bản mà cô biết rằng từ hôm nay sẽ lan truyền với tốc độ chóng mặt trong toàn trường.
Cũng là vở kịch Nhu Nhiên muốn xây nên.
Sức lực cùng sự nhanh nhẹn của Nhu Nhiên, Lưu Nhiên đã được chứng kiến một lần khi bị đánh bằng ảnh cưới. Thế mà đến lúc cô ta bị vật ngã xuống đất, Lưu Nhiên vẫn không hiểu nổi cô phải nhanh đến mức độ nào.
Nhu Nhiên vừa nhìn thấy mặt Lưu Nhiên, cảm giác ghê tởm từ trong ruột gan cùng sự phẫn uất đến cùng cực như núi lửa phun trào. Tóc cô gái nhỏ rối bù, áo đồng phục xộc xệch. Hai tay Nhu Nhiên đều bị thương, nhưng không sao, cô cảm thấy cái tát qua một lớp bông băng vẫn khá là đau đấy.
Trước đó cô ta đã bị mẹ đánh rồi cơ mà!
Mà tư vị bị mẹ ruột đánh đâu có dễ chịu gì. Nhu Nhiên là người từng trải nên thừa biết.
Ngày thường Nhu Nhiên luôn hiền lành lại vui vẻ hay cười, chưa bao giờ thấy cáu gắt với ai. Hôm nay thấy cô đột ngột nổi điên mà đánh trả Lưu Nhiên, cả lớp bị doạ đến đần cả người, mãi tận đến lúc nhìn thấy máu thấm qua bông băng trên tay Nhu Nhiên thì mới vội vội vàng vàng tiến lên ngăn cản.
Cả lớp náo loạn đến mức trống vào lớp từ bao giờ không biết. Thầy Sơn Lâm đi trực, thấy lớp Văn mọi hôm vốn ngoan như cún nay lại ồn ào như chợ vỡ thì không hài lòng bước vào lớp.
Vào tới nơi, "chúa Sơn Lâm" cũng bị cảnh tượng trước mặt khiến cho đứng hình. Trong lớp, bàn ghế ngã trái ngã phải, cả lớp quây thành vòng tròn đang nháo nhác cả lên:
"Kéo lớp trưởng ra!"
"Đẩy Lưu Nhiên ra chỗ khác đi trời ơi!"
Thầy Sơn Lâm phát huy công phu sư tử hống của mình, cầm thước dài gõ thật mạnh vào cửa gỗ, lớn tiếng quát:
"Mấy chị này vào lớp rồi mà làm cái gì thế? Về chỗ cho tôi. Lớp trưởng đâu rồi? Lớp trưởng..."
Lớp trưởng ngoan ngoãn hiền lành trong tưởng tượng của chúa Sơn Lâm đang đè lên người một nữ sinh khác, tay vẫn còn giữ nguyên động tác nắm tóc...
Gần đến giờ học, cả lớp đã đến đông đủ. Lớp chuyên Văn lại là nơi hội tụ của những thiếu nữ hay hóng hớt, mấy chục bà tám mồm năm miệng mười thành ra bầu không khí ồn ào như họp chợ.
Lớp phó học tập đứng trên bục giảng, kêu gào trong vô vọng:
"Các chị em ơi, nộp bài tập đê!"
Tiếng thét của Diệp Tình giống như muối bỏ biển, chẳng xi nhê gì với độ hóng của mấy chục cái miệng. Đã là lần thứ ba Diệp Tình giục nộp bài tập rồi mà cả lớp cứ coi như gió thoảng qua tai.
Thế nên khi Nhu Nhiên vừa đến, Diệp Tình đã mừng đến muốn nhảy cẫng lên.
Cô đã phải gào thét rát cả họng mấy ngày nay luôn đó!
"Lớp trưởng đại nhân cuối cùng cũng đến rồi!"
Sức mạnh của chị đại Nhu Nhiên quả thực là không đùa được. Vừa nghe thấy tên cô thì đã có vài bà tám lon ton chạy đến.
"Ối lớp trưởng ơi hai tay làm sao vậy? Sao lại bó thành cái giò lợn thế này?" - Diệp Tình vừa nhìn thấy hai tay Nhu Nhiên băng bó thì hốt hoảng hỏi.
Mấy chục ánh mắt trong lớp lập tức đổ dồn về cô. Mấy chục thiếu nữ lục tục rời chỗ ngồi, tới gần sát Nhu Nhiên thế nhưng lại không dám chạm vào tay cô.
"Bị sao thế? Ai làm cậu bị thương thế Nhu yêu ơi?"
Ngôn Ý là bạn thân nhất của cô trong lớp, đứng cạnh cô cẩn thận nhìn hai bàn tay đang băng bó.
Nhu Nhiên bị cảnh một đống thiếu nữ đang bát nháo lại dồn hết sự chú ý vào mình thì hơi bất ngờ. Thế nhưng trên hết, nhìn những biểu cảm lo lắng thật tâm, cô vô cùng cảm động.
Nhu Nhiên giả bộ khóc hu hu, đáng thương nói:
"Hôm qua đi đánh nhau không cẩn thận bị thương đó."
Diệp Tình đang sốt ruột lại bị Nhu Nhiên trêu chọc thì lập tức bày ra một bộ dạng mất hứng, chị đây không thèm quan tâm nữa.
"Chỉ có xạo là giỏi!"
Nhu Nhiên cười cười, nhướng mày một cách tiêu sái:
"Nhưng chị đây không sao thật mà."
Ngôn Ý hết nói nổi, đồng dạng lườm Nhu Nhiên một cái rồi mở đường cho cô đi về chỗ của mình:
"Mọi người tản ra đi cho người bệnh hít thở không khí nào."
Nhu Nhiên nhìn một vòng quanh lớp, cuối cùng cũng thấy Lưu Nhiên đang một mình ngồi dưới góc lớp.
À, đây rồi.
Cô ta cũng gan quá nhỉ? Hôm nay còn dám đi học cơ đấy?
Nhìn khuôn mặt sưng phù do bị tát kia, cùng với hai mắt đỏ ngầu thì chắc chắn là cô giáo Lưu bắt cô ta đi học. Cô giáo Lưu luôn là người vừa kỷ luật vừa nguyên tắc mà.
Lưu Nhiên ngẩng đầu, mắt chạm mắt với thiếu nữ. Trong khoảnh khắc Nhu Nhiên cong cong đôi mắt như nửa vầng trăng, khoé miệng hơi nhướn lên, đột nhiên cô ta thấy sợ hãi.
Nhu Nhiên vốn có vẻ ngoài vô cùng vô hại, thế nhưng nụ cười này của cô tặng cho Lưu Nhiên lại không khác gì băng tuyết, một đợt hàn ý gai người chạy dọc sống lưng Lưu Nhiên.
Bản tính háo thắng cùng với sự nhục nhã hôm qua không cho phép cô ta yếu thế trước mặt Nhu Nhiên. Cô ta giương cằm, ánh mắt thách thức nhìn chằm chằm cô gái nhỏ.
Nổi điên lên đi xem nào? Cậu có thể làm gì tôi?
Có hình chụp thì sao chứ? Người kia là ba cậu mà? Cậu dám công khai chuyện xấu hổ trong nhà ra chắc?
Lưu Nhiên trong lòng hết sức đắc ý. Thế nhưng Nhu Nhiên một giây trước vừa cười lạnh, một giây sau đã rơi nước mắt. Cô gái nhỏ vừa sợ hãi vừa căm phẫn chỉ thẳng vào Lưu Nhiên, đôi mắt to tròn trong thoáng chốc đỏ lên. Nước mắt giống như pha lê lăn xuống hai bên má khiến người ta thương tiếc.
"Cậu... thế mà cậu vẫn có mặt mũi đi học ư?"
Nhu Nhiên càng diễn càng lưu loát, biến một màn này trở thành "lớp trưởng vừa tới lớp, tay bị thương rất nặng, lại còn có thái độ hết sức kỳ lạ với Lưu Nhiên". Trí tưởng tượng của chuyên Văn phong phú, độ đồng cảm cũng cực cao. Thấy Nhu Nhiên khóc tới sụp xuống, các thiếu nữ vây quanh đau lòng không thôi, vừa an ủi vừa đưa cô về chỗ ngồi.
Nụ cười đắc ý trên mặt Lưu Nhiên đông cứng, cảm giác xấu hổ như buổi chiều hôm trước một lần nữa tái hiện làm cô ta nhục nhã không thôi.
Con khốn trà xanh kia đang giả vờ đáng thương trước mặt mọi người kia kìa!
Trong lúc máu nóng dồn lên não, cô ta vọt tới, đẩy bạn học chắn trước mặt sang hai bên. Lưu Nhiên nắm tóc Nhu Nhiên kéo lên, oán độc nói:
"Mày giả vờ đáng thương gì hả con điên này?"
Cô bị kéo đến mức da đầu tê dại, lập tức muốn vùng lên cho Lưu Nhiên một bạt tai. Thế nhưng cô lại cắn răng chịu đựng, bàn tay nắm lại thành nắm đấm, giọng nói vừa yếu ớt vừa đáng thương:
"Cậu quá đáng vừa thôi! Bỏ tay ra đi!"
Bạn học bị sự hung dữ của Lưu Nhiên doạ cho hoảng sợ, có người vội vàng đến can:
"Cậu làm cái gì thế hả? Sao lại động tay động chân?"
Mấy cô gái bên cạnh cũng nhao nhao lên hưởng ứng.
Thế nhưng tay Lưu Nhiên nắm tóc Nhu Nhiên quá chặt, càng gỡ Nhu Nhiên lại càng đau. Cho đến lúc lớp phó học tập Diệp Tình không chịu được nữa mà hét "Mau bỏ tay ra", cô biết đã đến lúc.
"Lưu Nhiên bắt nạt Nhu Nhiên đã đủ. Lớp trưởng không thể đứng yên chịu trận nữa, phẫn nộ đánh trả lại Lưu Nhiên."
Đó là kịch bản mà cô biết rằng từ hôm nay sẽ lan truyền với tốc độ chóng mặt trong toàn trường.
Cũng là vở kịch Nhu Nhiên muốn xây nên.
Sức lực cùng sự nhanh nhẹn của Nhu Nhiên, Lưu Nhiên đã được chứng kiến một lần khi bị đánh bằng ảnh cưới. Thế mà đến lúc cô ta bị vật ngã xuống đất, Lưu Nhiên vẫn không hiểu nổi cô phải nhanh đến mức độ nào.
Nhu Nhiên vừa nhìn thấy mặt Lưu Nhiên, cảm giác ghê tởm từ trong ruột gan cùng sự phẫn uất đến cùng cực như núi lửa phun trào. Tóc cô gái nhỏ rối bù, áo đồng phục xộc xệch. Hai tay Nhu Nhiên đều bị thương, nhưng không sao, cô cảm thấy cái tát qua một lớp bông băng vẫn khá là đau đấy.
Trước đó cô ta đã bị mẹ đánh rồi cơ mà!
Mà tư vị bị mẹ ruột đánh đâu có dễ chịu gì. Nhu Nhiên là người từng trải nên thừa biết.
Ngày thường Nhu Nhiên luôn hiền lành lại vui vẻ hay cười, chưa bao giờ thấy cáu gắt với ai. Hôm nay thấy cô đột ngột nổi điên mà đánh trả Lưu Nhiên, cả lớp bị doạ đến đần cả người, mãi tận đến lúc nhìn thấy máu thấm qua bông băng trên tay Nhu Nhiên thì mới vội vội vàng vàng tiến lên ngăn cản.
Cả lớp náo loạn đến mức trống vào lớp từ bao giờ không biết. Thầy Sơn Lâm đi trực, thấy lớp Văn mọi hôm vốn ngoan như cún nay lại ồn ào như chợ vỡ thì không hài lòng bước vào lớp.
Vào tới nơi, "chúa Sơn Lâm" cũng bị cảnh tượng trước mặt khiến cho đứng hình. Trong lớp, bàn ghế ngã trái ngã phải, cả lớp quây thành vòng tròn đang nháo nhác cả lên:
"Kéo lớp trưởng ra!"
"Đẩy Lưu Nhiên ra chỗ khác đi trời ơi!"
Thầy Sơn Lâm phát huy công phu sư tử hống của mình, cầm thước dài gõ thật mạnh vào cửa gỗ, lớn tiếng quát:
"Mấy chị này vào lớp rồi mà làm cái gì thế? Về chỗ cho tôi. Lớp trưởng đâu rồi? Lớp trưởng..."
Lớp trưởng ngoan ngoãn hiền lành trong tưởng tượng của chúa Sơn Lâm đang đè lên người một nữ sinh khác, tay vẫn còn giữ nguyên động tác nắm tóc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.