Chương 24: Lãnh địa của Sói
mật mật
27/07/2023
Nhu Nhiên nghe xong thì cả khuôn mặt đỏ bừng như như sắp nhỏ ra máu. Cô
không kiểm soát được nhịp tim, đờ ra nhìn khuôn mặt Cố Từ Vĩ gần trong
gang tấc.
Một giây sau, cô gái nhỏ quyết đoán đẩy ngài Cố ra xa, dùng tốc độ như sét đánh mà sập cửa cái "rầm".
Đến lượt cậu đờ ra, khó tin nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt mình. May mà cậu lùi lại kịp, nếu không thì có lẽ khuôn mặt này của cậu sẽ ăn trọn cả cánh cửa mất thôi...
Cửa gỗ nhà cậu không quá cách âm, từ bên ngoài vẫn có thể nghe được giọng nói ngọt ngào của cô gái nhỏ truyền ra:
"Cậu nhanh đi làm đi. Sắp muộn giờ rồi kìa!"
Cố Từ Vĩ nhìn đồng hồ.
Còn nửa tiếng nữa mới đến ca dạy mà?
Thiếu niên bất lực kéo khoé môi, hết sức ôn hoà mà đáp lại:
"Ừm. Cậu ở nhà nhé. Cần gì thì nhắn tin cho tôi. Ngủ sớm đi, không cần đợi tôi về đâu."
Nhu Nhiên không trả lời. Trái lại, phía trong phòng phát ra vài âm thanh lạch cạch nhỏ vụn.
Là tiếng giường nhà cậu kêu khi có người bất ngờ nhảy lên - Cố Từ Vĩ thầm nghĩ.
Nhu Nhiên không thể ngăn bản thân nghĩ ngợi lung tung, xấu hổ tới mức cho đến khi cô lăn lộn trên chiếc giường êm ái vài vòng mới nhận ra bản thân vừa làm gì.
Ngại ngùng không nói được gì thì thôi đi, đây lại còn sập cửa trước mặt người ta...
Đúng là không còn gì xấu hổ hơn mà...
Nhu Nhiên mở điện thoại, lướt tin nhắn một hồi mới nhớ ra chủ nhật tuần này đến hẹn đi công viên giải trí cùng Nghiêm Yến Linh và Sở Mộ Dương.
Không có Cố Từ Vĩ ở bên cạnh, tấm mặt nạ cuối cùng Nhu Nhiên đang đeo rốt cuộc cũng bị tháo xuống. Gương mặt cô không cảm xúc, khoé miệng kéo thành một đường thẳng tắp.
Tâm trạng không tốt lắm, không muốn đi.
Nhu Nhiên nghĩ đến ngày mai đi học sẽ phải chạm mặt Lưu Nhiên, trong lòng lại phiền muộn hơn không ít. Cô thở dài, đứng lên tìm sách đọc.
Phòng ngủ cho khách ở nhà của Cố Từ Vĩ cũng có một giá sách bằng gỗ, tuy không lớn như giá sách trong phòng của cậu thế nhưng nhìn qua số lượng cũng rất phong phú.
Cô lấy từ giá sách ra tuyển tập thơ Tagore, quyết định xuống phòng khách ngồi.
Phòng khách có sofa rất êm, phía dưới còn có bể cá.
Nhìn đàn cá bơi đi bơi lại ít ra cũng bớt đi cảm giác chỉ có một mình.
Phía bên ngoài truyền đến tiếng nổ máy xe. Nhu Nhiên hơi hé rèm, chỉ lộ ra một con mắt nhìn xuống phía dưới.
Vườn hoa nhà Cố Từ Vĩ bật đèn vàng. Ánh đèn heo hắt không làm nổi bật vẻ đẹp của cỏ cây hoa lá, thế nhưng cũng đủ để khiến cho bóng lưng của thiếu niên trông ấm áp hơn bao giờ hết.
Nhu Nhiên ở phía trên nhìn theo, không hiểu sao lại có xúc động muốn rơi nước mắt.
Cố Từ Vĩ quay lưng về phía cô, dáng người cao ngất của anh dưới ánh đèn vàng tạo thành một chiếc bóng thật dài. Trong đầu Nhu Nhiên là cả một thước phim. Những gương mặt hạnh phúc, vui sướng vụt qua như đèn kéo quân, cuối cùng đọng lại là khổ đau và lạnh nhạt, là những bóng lưng khiến tâm cô như tro tàn.
Nhu Nhiên buông rèm, không nhìn xuống dưới nữa.
Đúng lúc đó, Cố Từ Vĩ quay người, hướng mắt lên trên tầng hai. Thế nhưng chỉ còn lại chiếc rèm đóng kín khẽ lay động...
__
Lúc Cố Từ Vĩ đi làm về đã là mười một rưỡi đêm.
Nhà cậu đóng cổng, cửa phòng khách mở toang. Bên trong không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ hồ cá le lói toả ra khắp căn phòng.
Cố Từ Vĩ bật điện phòng khách, bị sự xuất hiện đột ngột của Nhu Nhiên trên ghế sofa làm cho giật mình.
Cô gái nhỏ vừa vào giấc không sâu, ánh điện bật lên bất ngờ khiến cô thức giấc, mơ màng mở mắt nhìn xung quanh.
Nhu Nhiên mặc áo phông của Cố Từ Vĩ, quần đùi hơi ngắn để lộ đôi chân trắng nõn như ngọc ngà. Thiếu nữ mới tỉnh, tầm mắt vẫn còn mơ màng. Đôi mắt đen láy của cô giống như phủ một màn nước trong suốt khiến tầm nhìn bị che mờ.
Vẻ ngoài thoạt nhìn qua vô hại, giống như nai con ngây thơ lạc bước trong rừng sâu.
Nhu Nhiên dụi mắt, dùng giọng mũi hỏi cậu:
"Mấy giờ rồi?"
Cố Từ Vĩ cởi cúc áo ở cổ tay, nhìn qua đồng hồ một cái:
"Mười một rưỡi rồi."
Cậu ra đóng cửa, xách cặp máy tính rồi ra hiệu cho cô đi theo.
"Sao không lên nhà mà lại ngủ dưới này?"
Cô đương nhiên không thể trả lời là do bản thân sợ ở một mình, vậy nên đành tìm đại một cái cớ:
"Tớ định xuống nhà đọc sách, thế nhưng lại ngủ quên mất á."
Cố Từ Vĩ dừng bước, quay đầu nhìn Nhu Nhiên.
Cô gái nhỏ hơi chột dạ, mở to mắt ra sức chớp chớp.
"Đi ngủ thôi. Muộn lắm rồi."
Cố Từ Vĩ đương nhiên đủ thông minh để nhận ra cô đang nói dối. Nào có ai ngủ quên mà còn ý thức phải tắt đèn được chứ?
Thế nhưng cậu không muốn vạch trần.
Cô gái nhỏ mình đầy vết thương là để nâng niu chiều chuộng, chứ không nên bới lông tìm vết làm cô thêm khó xử.
Vậy nên có rất nhiều việc cậu không hề hỏi lại, ví dụ như việc học của cô ở trung tâm tiếng Anh thì làm thế nào, hay ai là người khiến cho cô đau khổ như vậy?
Có nhiều chuyện nếu nhắc lại chỉ làm cõi lòng người trong cuộc thêm tan nát mà thôi.
Nhu Nhiên nghe lời cậu trở về phòng ngủ. Cố Từ Vĩ cũng bận rộn hoàn thành đống bài tập trên lớp ngày mai mới có thể kê cao gối ngủ.
Những môn tự nhiên chưa bao giờ là khó khăn đối với cậu. Cố Từ Vĩ luôn làm bài rất nhanh, lời giải chỉ có vài dòng. Khi kiểm tra vở, thầy cô luôn nói cậu viết quá tắt, thế nhưng bài làm của cậu tư duy cực kỳ logic, đáp án cũng không sai một ly. Vì thế cho nên các thầy cô cũng không phàn nàn cách trình bày "lười" quá mức của Cố Từ Vĩ nữa.
Khi làm bài, cậu luôn ở trong trạng thái tập trung cao độ. Tới lúc cửa phòng bị gõ tới lần thứ ba, Cố Từ Vĩ mới giật mình đáp lại:
"Vào đi."
Nhu Nhiên ôm sách, đứng bên ngoài đáng thương nhìn cậu:
"Tớ khó ngủ quá, có thể mượn ghế lười của cậu nằm chút không?"
Cố Từ Vĩ nhìn vẻ thanh thuần ngây thơ trên gương mặt cô gái nhỏ, hầu kết lăn lộn một trận.
Cô có biết một mình vào phòng ngủ của con trai sau mười hai giờ đêm là rất nguy hiểm không?
Dù gì thì cô cũng là thỏ, thế mà lại dám can đảm bước vào lãnh địa của một con sói đội lốt cừu?
Cố Từ Vĩ thở dài, đặt bút xuống nói:
"Được, tới đây đi."
Tới lãnh địa của sói.
Một khi đã bước chân vào thì tuyệt đối đừng hối hận.
Một giây sau, cô gái nhỏ quyết đoán đẩy ngài Cố ra xa, dùng tốc độ như sét đánh mà sập cửa cái "rầm".
Đến lượt cậu đờ ra, khó tin nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt mình. May mà cậu lùi lại kịp, nếu không thì có lẽ khuôn mặt này của cậu sẽ ăn trọn cả cánh cửa mất thôi...
Cửa gỗ nhà cậu không quá cách âm, từ bên ngoài vẫn có thể nghe được giọng nói ngọt ngào của cô gái nhỏ truyền ra:
"Cậu nhanh đi làm đi. Sắp muộn giờ rồi kìa!"
Cố Từ Vĩ nhìn đồng hồ.
Còn nửa tiếng nữa mới đến ca dạy mà?
Thiếu niên bất lực kéo khoé môi, hết sức ôn hoà mà đáp lại:
"Ừm. Cậu ở nhà nhé. Cần gì thì nhắn tin cho tôi. Ngủ sớm đi, không cần đợi tôi về đâu."
Nhu Nhiên không trả lời. Trái lại, phía trong phòng phát ra vài âm thanh lạch cạch nhỏ vụn.
Là tiếng giường nhà cậu kêu khi có người bất ngờ nhảy lên - Cố Từ Vĩ thầm nghĩ.
Nhu Nhiên không thể ngăn bản thân nghĩ ngợi lung tung, xấu hổ tới mức cho đến khi cô lăn lộn trên chiếc giường êm ái vài vòng mới nhận ra bản thân vừa làm gì.
Ngại ngùng không nói được gì thì thôi đi, đây lại còn sập cửa trước mặt người ta...
Đúng là không còn gì xấu hổ hơn mà...
Nhu Nhiên mở điện thoại, lướt tin nhắn một hồi mới nhớ ra chủ nhật tuần này đến hẹn đi công viên giải trí cùng Nghiêm Yến Linh và Sở Mộ Dương.
Không có Cố Từ Vĩ ở bên cạnh, tấm mặt nạ cuối cùng Nhu Nhiên đang đeo rốt cuộc cũng bị tháo xuống. Gương mặt cô không cảm xúc, khoé miệng kéo thành một đường thẳng tắp.
Tâm trạng không tốt lắm, không muốn đi.
Nhu Nhiên nghĩ đến ngày mai đi học sẽ phải chạm mặt Lưu Nhiên, trong lòng lại phiền muộn hơn không ít. Cô thở dài, đứng lên tìm sách đọc.
Phòng ngủ cho khách ở nhà của Cố Từ Vĩ cũng có một giá sách bằng gỗ, tuy không lớn như giá sách trong phòng của cậu thế nhưng nhìn qua số lượng cũng rất phong phú.
Cô lấy từ giá sách ra tuyển tập thơ Tagore, quyết định xuống phòng khách ngồi.
Phòng khách có sofa rất êm, phía dưới còn có bể cá.
Nhìn đàn cá bơi đi bơi lại ít ra cũng bớt đi cảm giác chỉ có một mình.
Phía bên ngoài truyền đến tiếng nổ máy xe. Nhu Nhiên hơi hé rèm, chỉ lộ ra một con mắt nhìn xuống phía dưới.
Vườn hoa nhà Cố Từ Vĩ bật đèn vàng. Ánh đèn heo hắt không làm nổi bật vẻ đẹp của cỏ cây hoa lá, thế nhưng cũng đủ để khiến cho bóng lưng của thiếu niên trông ấm áp hơn bao giờ hết.
Nhu Nhiên ở phía trên nhìn theo, không hiểu sao lại có xúc động muốn rơi nước mắt.
Cố Từ Vĩ quay lưng về phía cô, dáng người cao ngất của anh dưới ánh đèn vàng tạo thành một chiếc bóng thật dài. Trong đầu Nhu Nhiên là cả một thước phim. Những gương mặt hạnh phúc, vui sướng vụt qua như đèn kéo quân, cuối cùng đọng lại là khổ đau và lạnh nhạt, là những bóng lưng khiến tâm cô như tro tàn.
Nhu Nhiên buông rèm, không nhìn xuống dưới nữa.
Đúng lúc đó, Cố Từ Vĩ quay người, hướng mắt lên trên tầng hai. Thế nhưng chỉ còn lại chiếc rèm đóng kín khẽ lay động...
__
Lúc Cố Từ Vĩ đi làm về đã là mười một rưỡi đêm.
Nhà cậu đóng cổng, cửa phòng khách mở toang. Bên trong không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ hồ cá le lói toả ra khắp căn phòng.
Cố Từ Vĩ bật điện phòng khách, bị sự xuất hiện đột ngột của Nhu Nhiên trên ghế sofa làm cho giật mình.
Cô gái nhỏ vừa vào giấc không sâu, ánh điện bật lên bất ngờ khiến cô thức giấc, mơ màng mở mắt nhìn xung quanh.
Nhu Nhiên mặc áo phông của Cố Từ Vĩ, quần đùi hơi ngắn để lộ đôi chân trắng nõn như ngọc ngà. Thiếu nữ mới tỉnh, tầm mắt vẫn còn mơ màng. Đôi mắt đen láy của cô giống như phủ một màn nước trong suốt khiến tầm nhìn bị che mờ.
Vẻ ngoài thoạt nhìn qua vô hại, giống như nai con ngây thơ lạc bước trong rừng sâu.
Nhu Nhiên dụi mắt, dùng giọng mũi hỏi cậu:
"Mấy giờ rồi?"
Cố Từ Vĩ cởi cúc áo ở cổ tay, nhìn qua đồng hồ một cái:
"Mười một rưỡi rồi."
Cậu ra đóng cửa, xách cặp máy tính rồi ra hiệu cho cô đi theo.
"Sao không lên nhà mà lại ngủ dưới này?"
Cô đương nhiên không thể trả lời là do bản thân sợ ở một mình, vậy nên đành tìm đại một cái cớ:
"Tớ định xuống nhà đọc sách, thế nhưng lại ngủ quên mất á."
Cố Từ Vĩ dừng bước, quay đầu nhìn Nhu Nhiên.
Cô gái nhỏ hơi chột dạ, mở to mắt ra sức chớp chớp.
"Đi ngủ thôi. Muộn lắm rồi."
Cố Từ Vĩ đương nhiên đủ thông minh để nhận ra cô đang nói dối. Nào có ai ngủ quên mà còn ý thức phải tắt đèn được chứ?
Thế nhưng cậu không muốn vạch trần.
Cô gái nhỏ mình đầy vết thương là để nâng niu chiều chuộng, chứ không nên bới lông tìm vết làm cô thêm khó xử.
Vậy nên có rất nhiều việc cậu không hề hỏi lại, ví dụ như việc học của cô ở trung tâm tiếng Anh thì làm thế nào, hay ai là người khiến cho cô đau khổ như vậy?
Có nhiều chuyện nếu nhắc lại chỉ làm cõi lòng người trong cuộc thêm tan nát mà thôi.
Nhu Nhiên nghe lời cậu trở về phòng ngủ. Cố Từ Vĩ cũng bận rộn hoàn thành đống bài tập trên lớp ngày mai mới có thể kê cao gối ngủ.
Những môn tự nhiên chưa bao giờ là khó khăn đối với cậu. Cố Từ Vĩ luôn làm bài rất nhanh, lời giải chỉ có vài dòng. Khi kiểm tra vở, thầy cô luôn nói cậu viết quá tắt, thế nhưng bài làm của cậu tư duy cực kỳ logic, đáp án cũng không sai một ly. Vì thế cho nên các thầy cô cũng không phàn nàn cách trình bày "lười" quá mức của Cố Từ Vĩ nữa.
Khi làm bài, cậu luôn ở trong trạng thái tập trung cao độ. Tới lúc cửa phòng bị gõ tới lần thứ ba, Cố Từ Vĩ mới giật mình đáp lại:
"Vào đi."
Nhu Nhiên ôm sách, đứng bên ngoài đáng thương nhìn cậu:
"Tớ khó ngủ quá, có thể mượn ghế lười của cậu nằm chút không?"
Cố Từ Vĩ nhìn vẻ thanh thuần ngây thơ trên gương mặt cô gái nhỏ, hầu kết lăn lộn một trận.
Cô có biết một mình vào phòng ngủ của con trai sau mười hai giờ đêm là rất nguy hiểm không?
Dù gì thì cô cũng là thỏ, thế mà lại dám can đảm bước vào lãnh địa của một con sói đội lốt cừu?
Cố Từ Vĩ thở dài, đặt bút xuống nói:
"Được, tới đây đi."
Tới lãnh địa của sói.
Một khi đã bước chân vào thì tuyệt đối đừng hối hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.