Chương 17: Cú sút tung lưới
Tiểu Dài Mân Dòng
27/03/2024
17
Hôm nay Kỳ An kiểm tra môn bóng đá, tên cậu xếp ở vị trí thứ 3 trong danh sách nên từ lúc bắt đầu đi học tới giờ cậu cứ nôn nao trong lòng không yên. Cậu ngồi ở hàng thứ nhất trên sân cỏ, căng thẳng đến mức phải nghịch nghịch cỏ nhân tạo dưới chân.
Bởi vì anh Đình Nguyên đã dạy dỗ rất tận tình cho cậu, những thứ cần thiết nhất anh đều đã truyền đạt lại rồi, thế nên nếu như cậu báo lại kết quả không tốt với anh, chắc là anh sẽ thất vọng.
“Kỳ An.”
Bỗng dưng nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình, Kỳ An xoay đầu nhìn người đứng bên cạnh lưới chắn bóng bao quanh sân cỏ mini, bên cạnh cậu cũng có người vì giọng nói trầm ấm dễ nghe này mà xoay đầu nhìn theo.
“Anh Đình Nguyên kìa!”
“Ôi mẹ ơi, là anh Đình Nguyên kìa!”
“Anh Đình Nguyên! A a a đẹp trai quá, anh ấy chơi bóng đá giỏi lắm đấy!”
Thấy anh, tim của Kỳ An đập lên thình thịch. Từ trước tới giờ lúc nào gặp anh cậu cũng đều bị anh làm cho tim đập nhanh và mặt đỏ bừng, cậu nghĩ rằng mình sắp tiêu rồi, nhưng thật sự tiêu thế nào thì cậu không biết.
Có lẽ là vẫn còn trẻ mà đã bị đau tim.
Cậu biết mình luôn phải kiềm nén điều gì đó, đêm trước cậu đã nghĩ rằng mình đang kiềm nén điều gì? Nếu như không kiềm nén nữa thì cậu sẽ thế nào?
Hôn...
Suy nghĩ đó chạy qua đầu cậu, cậu muốn hôn, rất muốn nhào tới ôm chặt rồi hôn anh. Chỉ nghĩ tới đây thôi cậu đã cảm thấy mình bị điên rồi, không ổn.
Cậu vẫn chưa quên là Đình Nguyên không có ánh nhìn tốt với gay, cậu cũng đã từng nói với anh rằng cậu không phải là loại người đối với ai là nam cũng sẽ có ý xấu, sẽ vồ vập vào làm những trò yêu đương tán tỉnh.
Vậy mà cậu lại có suy nghĩ xấu với anh, cậu là người không biết điều như vậy hay sao?
Không thể khiến anh chán ghét cậu thêm một lần nữa, không thể biến bản thân trở thành một người nói dối, thế nên hai hôm nay cậu cố tình tránh mặt Đình Nguyên.
Cậu muốn mình bình tĩnh, cậu không muốn lặp lại sai lầm như với Bá Duy. Đình Nguyên đối xử tốt với cậu một cách đơn thuần, cậu lại càng không nên mất kiểm soát.
Đình Nguyên cũng vì điều này mà bất an, Kỳ An không gửi tin nhắn cho anh nhiều nữa, viện cớ để hai người ít gặp nhau hơn. Nghĩ tới việc vào đêm trước khi đi mua đá về trạng thái cậu vô cùng kỳ lạ nên anh bỗng cảm thấy lo sợ.
Cậu tránh mặt anh? Hay là anh làm cái gì sai rồi...
Vì vậy hôm nay anh phải đến sân bóng để bắt người, hỏi cho ra lẽ.
Thầy giáo dạy thể dục cũng trông thấy anh tới, ông hồ hởi vẫy tay bảo anh vào đây.
“Cậu đến đây làm gì thế? Chẳng phải sinh viên năm 4 đã hoàn thành tín chỉ thể dục rồi sao?” Thầy giáo lớn tuổi vỗ vỗ vai của Đình Nguyên.
“Nhờ vả thầy nương tay với một người thôi ạ.” Đình Nguyên khẽ cong môi khiến các sinh viên nữ ngồi bên dưới không khỏi xuýt xoa.
“Có sao? Ai vậy? Chỉ có thể là người thương thôi đúng chứ? Bạn gái có phải không?”
Thầy thể dục thoải mái trêu chọc, bởi vì đứa nhóc Đình Nguyên này từ lúc còn học thể dục đã luôn yên lặng, không bắt chuyện với bất kì ai.
Bạn nam thì không dám chơi bóng với anh vì anh quá giỏi, bạn nữ tuy thường được anh ga lăng giúp đỡ khi cần thiết, nhưng Đình Nguyên chỉ dừng lại ở giúp đỡ, không có thêm bất cứ ý nào khiến các bạn nữ vô cùng thất vọng.
Người như vậy mà bây giờ chạy tới tận đây để xin ông nương tay cho một người, còn không phải bạn gái thì là ai?
“Không phải bạn gái ạ.” Đình Nguyên cười, và anh cũng chỉ phủ nhận mỗi hai từ bạn gái, không phải phủ nhận hai chữ người thương.
Anh nhìn sang Kỳ An, nhỏ giọng với thầy, “Vũ Kỳ An, em gửi gắm em ấy cho thầy. Không chỉ là trong buổi kiểm tra mà các buổi học tiếp theo nữa, mong thầy nương tay với em ấy một chút. Nếu em ấy còn gì thiếu sót, khi về em sẽ bảo ban sau.”
Nghe những lời này thầy giáo thể dục thấy có chút kì lạ, cảm giác giống như năm đó ông bị mẹ vợ mắng, vợ ông đã đứng ra nói đỡ cho ông như thế. Đôi chút cũng giống như khi ông đi tới trường nhờ vả thầy cô khi đứa con trai bị điểm thấp.
Yêu thương và để tâm.
“Quan hệ của hai đứa tốt quá nhỉ!”
“Vâng ạ.”
“Được, được với một điều kiện, hôm nay em làm trợ giảng giúp thầy đi, thầy già rồi.”
“Vâng, nhưng chỉ lớp này thôi, nếu rảnh rỗi thì sau này em cũng sẽ tới làm trợ giảng.”
“Ôi, tôi nhàn rồi.”
Thầy thể dục sung sướng đi đến bàn ngồi, nhìn Đình Nguyên đã sớm mặc trang phục thoải mái và mang giày thể thao, ông xoay bút bảo:
“Thầy điểm danh đây, nếu hôm nay có sinh viên nào vắng mặt với lý do không chính đáng và không có minh chứng thì chắc chắn sẽ không có điểm. Sau đó, đàn anh năm 4 - cựu tuyển thủ này sẽ giúp mấy đứa khởi động và hướng dẫn lại một lần nữa. Tất cả sẽ có một nửa tiết học để luyện tập trước khi bước vào bài kiểm tra.”
Cái gì cơ?
Vũ Kỳ An cả kinh, không còn gì để nói.
Kỳ An cảm thấy như Đình Nguyên đã biết cậu cố tình tránh mặt nên mới đến đây để làm khó cậu. Toàn lớp có tới 30 bạn, vậy mà anh lại cố tình nhắm vào cậu.
“Kỳ An, xoay chân như vậy sao?”
“Kỳ An, khởi động như vậy, em muốn vào phòng y tế nằm trước khi kiểm tra?”
“Kỳ An, xoay hông kĩ một chút, chấn thương hông không phải chuyện để đùa.”
“Kỳ An, không được lười biếng.”
Kỳ An khóc không ra nước mắt, Đình Nguyên tuy ngoài mặt nghiêm túc nhưng bên trong lại cười thầm. Muốn tránh mặt sao? Làm như thế này độ tồn tại của tôi đối với em đã lớn hơn chưa?
Tuy không vui vẻ gì đối với Kỳ An, nhưng hôm nay là một buổi học giống như trên trời rơi xuống của lớp thể dục này vậy. Các bạn nam được xem kĩ thuật đá bóng cao cấp của Đình Nguyên, các bạn nữ thì được ngắm vẻ đẹp trai của hotboy trường.
Trong giờ nghỉ các bạn nữ còn thi nhau chụp trộm, hoặc là chụp selca với background đằng sau là Đình Nguyên đang chơi bóng.
Trong đó có nữ sinh được xem là một trong những hoa khôi trường, đến từ khoa mỹ thuật.
[Bánh bao nhỏ]: Mẹ ơi mẹ ơi! Hôm nay Đình Nguyên đến làm trợ giảng cho lớp thể dục! Ban đầu tôi vì lời đồn đại rằng bóng đá dễ qua môn nên mới đăng kí, không ngờ trời nắng hay trời mưa gì cũng phải học, thậm chí là đánh đầu! Đau chết mất thôi!
Nhưng hôm nay Đình Nguyên của chúng ta xuất hiện như tia nắng sớm cứu vớt tôi vậy! Anh ấy - đẹp - trai - cực - kì! Cũng rất nam tính! Mẹ ơi, bình thường chỉ thấy anh ấy chơi bóng trên sân, không ngờ lúc hướng dẫn và huấn luyện thì con mẹ nó, cực kỳ ngầu! Vô cùng loá mắt!
[Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]
[Mẹ nó! Đây là người à?]
[Anh này có thật không vậy ạ?]
[Đẹp trai quá, chết mất thôi!]
[Bỗng dưng thấy học bóng đá cũng vui]
[Đình Nguyên khi nghiêm túc thì siêu cấp đẹp trai!]
[Tiếc là anh ấy lạnh lùng quá, đưa nước thôi cũng khó...]
[Ganh tỵ quá, anh ấy chỉ đi làm trợ lý hôm nay thôi ạ?]
[Bánh bao nhỏ]: Nghe anh ấy bảo lúc nào rảnh rỗi là sẽ đến đó! Nhưng chỉ đến lớp này thôi!!~~
[Aaaa ganh tỵ quá, bây giờ chuyển lớp còn kịp không?]
[Tui muốn chuyển lớp!]
[Nhưng tại sao anh ấy lại chỉ tới lớp này vậy? Đừng nói là...]
[Gì vậy? Đừng nói là anh ấy để ý đến cô gái nào hoặc là có bạn gái trong lớp đấy rồi nha?]
[Ơ? Người đang tập cùng anh ấy... là người yêu của Bá Duy nhỉ?]
[Phải rồi, là Kỳ An kìa, trông bọn họ có vẻ khá thân thiết?]
[Nhưng Bá Duy với Đình Nguyên thì đâu có thân? Tuy không có xích mích gì một cách công khai nhưng cùng một lớp mà chẳng thấy hai người đó đi chung lần nào ngoài chia đội đá bóng với nhau. Thậm chí đến đá bóng cũng ở hai đội khác nhau. Trong khi sinh viên nam của lớp bọn họ rất thường xuyên tụ tập.]
[Lầu trên nói cứ như Đình Nguyên có thân thiết với ai khác ấy.]
[Chẳng nhẽ cứ cùng lớp là phải thân thiết hết à? Đây thậm chí còn là lớp đại học.]
[Bộ trưởng bộ ngoại giao Vũ Kỳ An sao?]
[Wao, không ngờ đấy Vũ Kỳ An, hết đại ca khoa cơ khí rồi tới cả hai hotboy trường. Đến cả Đình Nguyên mà còn thân thiết được thì dụ dỗ Bá Duy cũng không bất ngờ gì mấy ^^]
[Thôi đi, xoá bình luận đi, không biết là đợt trước có mấy người chửi mắng cậu ta rồi bị gửi văn bản xử lý tới tận nhà sao? Cậu ta có chống lưng lớn lắm đấy.]
[Bánh Bao Nhỏ]: Chuyện này không phải là bí mật gì, anh ấy nói với thầy nhưng chúng tôi đều nghe được đó là anh ấy đến đây để gửi gắm Kỳ An. Hai người họ có vẻ khá thân thiết, ngoài Kỳ An ra thì Đình Nguyên không nói chuyện với ai khác nên mọi người đừng suy đoán anh ấy có người yêu lung tung. Với lại, ai bình luận công kích người khác thì tôi sẽ xoá đấy nhé!
Không chỉ có mỗi cô mà còn rất nhiều người cũng phấn khích đăng ảnh Đình Nguyên lên SNS cá nhân và cả forum trường. Trong đó vô tình có nhiều ảnh và video quay chụp cả Kỳ An.
Đình Nguyên cùng cậu tập bóng, hướng dẫn cẩn thận cụ thể, nhưng mà Kỳ An thì không dám nói gì, suốt quá trình cậu chỉ gật gật đầu, lắng nghe mọi thứ rồi thật thà thực hiện lại.
Đương nhiên là Đình Nguyên nhận ra, anh ôm hờ bóng ở một bên eo, lồng ngực hơi phập phồng thở, nhẹ giọng hỏi, “Giận dỗi chuyện gì sao?”
“Không ạ.” Kỳ An chột dạ ngẩng đầu.
“Em còn chối.” Đình Nguyên cúi người để mình đối diện với cậu, gương mặt của cả hai người lúc này hơi gần nhau nhưng không quá gần như lần ở trạm xe buýt trước.
Kỳ An lúng túng mở to mắt nhìn, Đình Nguyên cố gắng ổn định lại trái tim đang bất an, “Không muốn chơi với tôi nữa rồi sao? Chán rồi nên bỏ?”
“Không phải ạ!” Kỳ An hoảng loạn.
“Vậy thì như thế nào?”
“... chuyện này...”
“Cho dù là bất cứ chuyện gì, đều là tôi sai có được không? Em nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa, sẽ xin lỗi em.”
“Không phải lỗi tại anh đâu, bây giờ em có một số chuyện nhỏ nhặt cần suy nghĩ thôi.”
“Thật ư?”
“Thật.”
Vẫn không chịu nói thật cho anh biết, Đình Nguyên thật sự không biết phải làm sao. Bình thường cậu đều trả lời tin nhắn của anh vô cùng nhanh, đôi khi còn chủ động nhắn tin nói những thứ vụn vặt, hai hôm nay chỉ trả lời có hai tin.
Còn chưa kể đến việc từ chối hết tất cả lời mời đi ăn cơm của anh, thấy anh từ xa thì bỏ chạy, nghĩ rằng anh không biết.
[Đình Nguyên]: An An, quán số 3 có món mới, muốn đi ăn thử không em?
[Kỳ An]: Em phải đi ôn tập rồi ạ
[Đình Nguyên]: Trời nóng quá nhỉ? Muốn đi uống cái gì đó mát không? Tôi sang đón em nhé?
[Đình Nguyên]: Em còn thi môn nào không?
[Đình Nguyên]: Chú ý thời tiết thay đổi, khó chịu ở đâu thì nói với tôi, phòng của tôi có sẵn thuốc
[Đình Nguyên]: Sắp thi rồi, có cần phải tập thêm một hôm nào không?
[Kỳ An]: Điện thoại của em hết pin nên đang phải cắm sạc, em đang bận nên không trả lời anh được, chúng ta nói chuyện sau nhé
Cũng không thèm chúc anh ngủ ngon.
Đình Nguyên mất hồn suốt hai ngày, chơi bóng cũng không tập trung, Khôi Vỹ nhân cơ hội đó sút bóng vào đầu anh rồi cười ha hả chạy khắp sân để tránh bị Đình Nguyên rượt theo chọi bóng.
Hai ngày không được gặp Kỳ An, không được nghe thấy cậu nói chuyện, Đình Nguyên cảm thấy mình không ổn. Trước đây thì không nói, nhưng bây giờ thì anh được ở cạnh cậu đến quen rồi, anh nhớ cậu.
Vậy mà khi gặp tận mắt rồi cậu vẫn muốn tránh né anh.
Đình Nguyên hướng dẫn cho các sinh viên kĩ thuật sút bóng bằng mu bàn chân, mẹo để bóng đi thẳng và cách để bóng đi bổng.
“Là sinh viên nên không yêu cầu cao, mọi người cứ chậm rãi rê bóng qua nấm tập một cách cẩn thận.” Đình Nguyên ôm bóng đi qua các nấm tập, “Ai thuận chân trái thì bắt đầu bằng bên phải và ngược lại, không được dừng mà phải liên tiếp đẩy bóng, sút bóng sau khi đã rê đến nấm cuối cùng, nên nhớ không được đẩy quá vạch. Mỗi người có 5 lần sút, mỗi lần 2 điểm. Đối với nam phải đá bổng và vào lưới mới được tính đủ điểm, đối với nữ chỉ cần vào lưới. Trường hợp nam không thể đá bổng nhưng vào lưới và đúng kĩ thuật sẽ được 1 điểm, còn nữ thì kĩ thuật đúng sẽ được 1 điểm.”
Mọi người cảm thấy chuyện này rất khó, đặc biệt là việc đưa bóng đi vào lưới một cách chuẩn xác, đối với một số bạn thì việc đưa bóng đi cho đúng kĩ thuật thôi đã là một vấn đề rồi. Bởi vì đa số các bạn đăng kí môn này đều là vì dễ qua môn hơn các môn còn lại, không hoàn toàn vì yêu thích hay có khả năng.
Thầy thể dục ngồi ở bàn đọc tên sinh viên lên thực hiện, Đình Nguyên đứng ở khung thành đỡ bóng và chấm điểm, sau đó sinh viên sẽ đi báo điểm với thầy thể dục.
“Cẩn thận, không cần vội, làm đổ nấm sẽ mất lượt.” Đình Nguyên khoanh tay nhìn các sinh viên đang thực hiện phần thi, “Không được dừng lại khi rê bóng xong, quá vạch rồi, không vào, người tiếp theo.”
Đến lượt Kỳ An rê bóng, nhìn cậu chăm chủ thực hiện cẩn thận và chuẩn xác những gì được dạy, bỗng dưng anh lại nở nhẹ một nụ cười, cao giọng nói, “Mọi người nhìn Kỳ An mà học nhé.”
Vũ Kỳ An giật mình, cậu lúng túng đẩy bóng theo lực đã học, lấy đà rồi sút bóng đi vào khung thành.
“Vàooo!” Đình Nguyên vỗ tay, “Một cú sút tung lưới tuyệt đẹp đến từ vị trí của cầu thủ Vũ Kỳ An!”
Kỳ An ôm mặt, cậu muốn chui xuống đất lắm rồi!
Hôm nay Kỳ An kiểm tra môn bóng đá, tên cậu xếp ở vị trí thứ 3 trong danh sách nên từ lúc bắt đầu đi học tới giờ cậu cứ nôn nao trong lòng không yên. Cậu ngồi ở hàng thứ nhất trên sân cỏ, căng thẳng đến mức phải nghịch nghịch cỏ nhân tạo dưới chân.
Bởi vì anh Đình Nguyên đã dạy dỗ rất tận tình cho cậu, những thứ cần thiết nhất anh đều đã truyền đạt lại rồi, thế nên nếu như cậu báo lại kết quả không tốt với anh, chắc là anh sẽ thất vọng.
“Kỳ An.”
Bỗng dưng nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình, Kỳ An xoay đầu nhìn người đứng bên cạnh lưới chắn bóng bao quanh sân cỏ mini, bên cạnh cậu cũng có người vì giọng nói trầm ấm dễ nghe này mà xoay đầu nhìn theo.
“Anh Đình Nguyên kìa!”
“Ôi mẹ ơi, là anh Đình Nguyên kìa!”
“Anh Đình Nguyên! A a a đẹp trai quá, anh ấy chơi bóng đá giỏi lắm đấy!”
Thấy anh, tim của Kỳ An đập lên thình thịch. Từ trước tới giờ lúc nào gặp anh cậu cũng đều bị anh làm cho tim đập nhanh và mặt đỏ bừng, cậu nghĩ rằng mình sắp tiêu rồi, nhưng thật sự tiêu thế nào thì cậu không biết.
Có lẽ là vẫn còn trẻ mà đã bị đau tim.
Cậu biết mình luôn phải kiềm nén điều gì đó, đêm trước cậu đã nghĩ rằng mình đang kiềm nén điều gì? Nếu như không kiềm nén nữa thì cậu sẽ thế nào?
Hôn...
Suy nghĩ đó chạy qua đầu cậu, cậu muốn hôn, rất muốn nhào tới ôm chặt rồi hôn anh. Chỉ nghĩ tới đây thôi cậu đã cảm thấy mình bị điên rồi, không ổn.
Cậu vẫn chưa quên là Đình Nguyên không có ánh nhìn tốt với gay, cậu cũng đã từng nói với anh rằng cậu không phải là loại người đối với ai là nam cũng sẽ có ý xấu, sẽ vồ vập vào làm những trò yêu đương tán tỉnh.
Vậy mà cậu lại có suy nghĩ xấu với anh, cậu là người không biết điều như vậy hay sao?
Không thể khiến anh chán ghét cậu thêm một lần nữa, không thể biến bản thân trở thành một người nói dối, thế nên hai hôm nay cậu cố tình tránh mặt Đình Nguyên.
Cậu muốn mình bình tĩnh, cậu không muốn lặp lại sai lầm như với Bá Duy. Đình Nguyên đối xử tốt với cậu một cách đơn thuần, cậu lại càng không nên mất kiểm soát.
Đình Nguyên cũng vì điều này mà bất an, Kỳ An không gửi tin nhắn cho anh nhiều nữa, viện cớ để hai người ít gặp nhau hơn. Nghĩ tới việc vào đêm trước khi đi mua đá về trạng thái cậu vô cùng kỳ lạ nên anh bỗng cảm thấy lo sợ.
Cậu tránh mặt anh? Hay là anh làm cái gì sai rồi...
Vì vậy hôm nay anh phải đến sân bóng để bắt người, hỏi cho ra lẽ.
Thầy giáo dạy thể dục cũng trông thấy anh tới, ông hồ hởi vẫy tay bảo anh vào đây.
“Cậu đến đây làm gì thế? Chẳng phải sinh viên năm 4 đã hoàn thành tín chỉ thể dục rồi sao?” Thầy giáo lớn tuổi vỗ vỗ vai của Đình Nguyên.
“Nhờ vả thầy nương tay với một người thôi ạ.” Đình Nguyên khẽ cong môi khiến các sinh viên nữ ngồi bên dưới không khỏi xuýt xoa.
“Có sao? Ai vậy? Chỉ có thể là người thương thôi đúng chứ? Bạn gái có phải không?”
Thầy thể dục thoải mái trêu chọc, bởi vì đứa nhóc Đình Nguyên này từ lúc còn học thể dục đã luôn yên lặng, không bắt chuyện với bất kì ai.
Bạn nam thì không dám chơi bóng với anh vì anh quá giỏi, bạn nữ tuy thường được anh ga lăng giúp đỡ khi cần thiết, nhưng Đình Nguyên chỉ dừng lại ở giúp đỡ, không có thêm bất cứ ý nào khiến các bạn nữ vô cùng thất vọng.
Người như vậy mà bây giờ chạy tới tận đây để xin ông nương tay cho một người, còn không phải bạn gái thì là ai?
“Không phải bạn gái ạ.” Đình Nguyên cười, và anh cũng chỉ phủ nhận mỗi hai từ bạn gái, không phải phủ nhận hai chữ người thương.
Anh nhìn sang Kỳ An, nhỏ giọng với thầy, “Vũ Kỳ An, em gửi gắm em ấy cho thầy. Không chỉ là trong buổi kiểm tra mà các buổi học tiếp theo nữa, mong thầy nương tay với em ấy một chút. Nếu em ấy còn gì thiếu sót, khi về em sẽ bảo ban sau.”
Nghe những lời này thầy giáo thể dục thấy có chút kì lạ, cảm giác giống như năm đó ông bị mẹ vợ mắng, vợ ông đã đứng ra nói đỡ cho ông như thế. Đôi chút cũng giống như khi ông đi tới trường nhờ vả thầy cô khi đứa con trai bị điểm thấp.
Yêu thương và để tâm.
“Quan hệ của hai đứa tốt quá nhỉ!”
“Vâng ạ.”
“Được, được với một điều kiện, hôm nay em làm trợ giảng giúp thầy đi, thầy già rồi.”
“Vâng, nhưng chỉ lớp này thôi, nếu rảnh rỗi thì sau này em cũng sẽ tới làm trợ giảng.”
“Ôi, tôi nhàn rồi.”
Thầy thể dục sung sướng đi đến bàn ngồi, nhìn Đình Nguyên đã sớm mặc trang phục thoải mái và mang giày thể thao, ông xoay bút bảo:
“Thầy điểm danh đây, nếu hôm nay có sinh viên nào vắng mặt với lý do không chính đáng và không có minh chứng thì chắc chắn sẽ không có điểm. Sau đó, đàn anh năm 4 - cựu tuyển thủ này sẽ giúp mấy đứa khởi động và hướng dẫn lại một lần nữa. Tất cả sẽ có một nửa tiết học để luyện tập trước khi bước vào bài kiểm tra.”
Cái gì cơ?
Vũ Kỳ An cả kinh, không còn gì để nói.
Kỳ An cảm thấy như Đình Nguyên đã biết cậu cố tình tránh mặt nên mới đến đây để làm khó cậu. Toàn lớp có tới 30 bạn, vậy mà anh lại cố tình nhắm vào cậu.
“Kỳ An, xoay chân như vậy sao?”
“Kỳ An, khởi động như vậy, em muốn vào phòng y tế nằm trước khi kiểm tra?”
“Kỳ An, xoay hông kĩ một chút, chấn thương hông không phải chuyện để đùa.”
“Kỳ An, không được lười biếng.”
Kỳ An khóc không ra nước mắt, Đình Nguyên tuy ngoài mặt nghiêm túc nhưng bên trong lại cười thầm. Muốn tránh mặt sao? Làm như thế này độ tồn tại của tôi đối với em đã lớn hơn chưa?
Tuy không vui vẻ gì đối với Kỳ An, nhưng hôm nay là một buổi học giống như trên trời rơi xuống của lớp thể dục này vậy. Các bạn nam được xem kĩ thuật đá bóng cao cấp của Đình Nguyên, các bạn nữ thì được ngắm vẻ đẹp trai của hotboy trường.
Trong giờ nghỉ các bạn nữ còn thi nhau chụp trộm, hoặc là chụp selca với background đằng sau là Đình Nguyên đang chơi bóng.
Trong đó có nữ sinh được xem là một trong những hoa khôi trường, đến từ khoa mỹ thuật.
[Bánh bao nhỏ]: Mẹ ơi mẹ ơi! Hôm nay Đình Nguyên đến làm trợ giảng cho lớp thể dục! Ban đầu tôi vì lời đồn đại rằng bóng đá dễ qua môn nên mới đăng kí, không ngờ trời nắng hay trời mưa gì cũng phải học, thậm chí là đánh đầu! Đau chết mất thôi!
Nhưng hôm nay Đình Nguyên của chúng ta xuất hiện như tia nắng sớm cứu vớt tôi vậy! Anh ấy - đẹp - trai - cực - kì! Cũng rất nam tính! Mẹ ơi, bình thường chỉ thấy anh ấy chơi bóng trên sân, không ngờ lúc hướng dẫn và huấn luyện thì con mẹ nó, cực kỳ ngầu! Vô cùng loá mắt!
[Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]
[Mẹ nó! Đây là người à?]
[Anh này có thật không vậy ạ?]
[Đẹp trai quá, chết mất thôi!]
[Bỗng dưng thấy học bóng đá cũng vui]
[Đình Nguyên khi nghiêm túc thì siêu cấp đẹp trai!]
[Tiếc là anh ấy lạnh lùng quá, đưa nước thôi cũng khó...]
[Ganh tỵ quá, anh ấy chỉ đi làm trợ lý hôm nay thôi ạ?]
[Bánh bao nhỏ]: Nghe anh ấy bảo lúc nào rảnh rỗi là sẽ đến đó! Nhưng chỉ đến lớp này thôi!!~~
[Aaaa ganh tỵ quá, bây giờ chuyển lớp còn kịp không?]
[Tui muốn chuyển lớp!]
[Nhưng tại sao anh ấy lại chỉ tới lớp này vậy? Đừng nói là...]
[Gì vậy? Đừng nói là anh ấy để ý đến cô gái nào hoặc là có bạn gái trong lớp đấy rồi nha?]
[Ơ? Người đang tập cùng anh ấy... là người yêu của Bá Duy nhỉ?]
[Phải rồi, là Kỳ An kìa, trông bọn họ có vẻ khá thân thiết?]
[Nhưng Bá Duy với Đình Nguyên thì đâu có thân? Tuy không có xích mích gì một cách công khai nhưng cùng một lớp mà chẳng thấy hai người đó đi chung lần nào ngoài chia đội đá bóng với nhau. Thậm chí đến đá bóng cũng ở hai đội khác nhau. Trong khi sinh viên nam của lớp bọn họ rất thường xuyên tụ tập.]
[Lầu trên nói cứ như Đình Nguyên có thân thiết với ai khác ấy.]
[Chẳng nhẽ cứ cùng lớp là phải thân thiết hết à? Đây thậm chí còn là lớp đại học.]
[Bộ trưởng bộ ngoại giao Vũ Kỳ An sao?]
[Wao, không ngờ đấy Vũ Kỳ An, hết đại ca khoa cơ khí rồi tới cả hai hotboy trường. Đến cả Đình Nguyên mà còn thân thiết được thì dụ dỗ Bá Duy cũng không bất ngờ gì mấy ^^]
[Thôi đi, xoá bình luận đi, không biết là đợt trước có mấy người chửi mắng cậu ta rồi bị gửi văn bản xử lý tới tận nhà sao? Cậu ta có chống lưng lớn lắm đấy.]
[Bánh Bao Nhỏ]: Chuyện này không phải là bí mật gì, anh ấy nói với thầy nhưng chúng tôi đều nghe được đó là anh ấy đến đây để gửi gắm Kỳ An. Hai người họ có vẻ khá thân thiết, ngoài Kỳ An ra thì Đình Nguyên không nói chuyện với ai khác nên mọi người đừng suy đoán anh ấy có người yêu lung tung. Với lại, ai bình luận công kích người khác thì tôi sẽ xoá đấy nhé!
Không chỉ có mỗi cô mà còn rất nhiều người cũng phấn khích đăng ảnh Đình Nguyên lên SNS cá nhân và cả forum trường. Trong đó vô tình có nhiều ảnh và video quay chụp cả Kỳ An.
Đình Nguyên cùng cậu tập bóng, hướng dẫn cẩn thận cụ thể, nhưng mà Kỳ An thì không dám nói gì, suốt quá trình cậu chỉ gật gật đầu, lắng nghe mọi thứ rồi thật thà thực hiện lại.
Đương nhiên là Đình Nguyên nhận ra, anh ôm hờ bóng ở một bên eo, lồng ngực hơi phập phồng thở, nhẹ giọng hỏi, “Giận dỗi chuyện gì sao?”
“Không ạ.” Kỳ An chột dạ ngẩng đầu.
“Em còn chối.” Đình Nguyên cúi người để mình đối diện với cậu, gương mặt của cả hai người lúc này hơi gần nhau nhưng không quá gần như lần ở trạm xe buýt trước.
Kỳ An lúng túng mở to mắt nhìn, Đình Nguyên cố gắng ổn định lại trái tim đang bất an, “Không muốn chơi với tôi nữa rồi sao? Chán rồi nên bỏ?”
“Không phải ạ!” Kỳ An hoảng loạn.
“Vậy thì như thế nào?”
“... chuyện này...”
“Cho dù là bất cứ chuyện gì, đều là tôi sai có được không? Em nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa, sẽ xin lỗi em.”
“Không phải lỗi tại anh đâu, bây giờ em có một số chuyện nhỏ nhặt cần suy nghĩ thôi.”
“Thật ư?”
“Thật.”
Vẫn không chịu nói thật cho anh biết, Đình Nguyên thật sự không biết phải làm sao. Bình thường cậu đều trả lời tin nhắn của anh vô cùng nhanh, đôi khi còn chủ động nhắn tin nói những thứ vụn vặt, hai hôm nay chỉ trả lời có hai tin.
Còn chưa kể đến việc từ chối hết tất cả lời mời đi ăn cơm của anh, thấy anh từ xa thì bỏ chạy, nghĩ rằng anh không biết.
[Đình Nguyên]: An An, quán số 3 có món mới, muốn đi ăn thử không em?
[Kỳ An]: Em phải đi ôn tập rồi ạ
[Đình Nguyên]: Trời nóng quá nhỉ? Muốn đi uống cái gì đó mát không? Tôi sang đón em nhé?
[Đình Nguyên]: Em còn thi môn nào không?
[Đình Nguyên]: Chú ý thời tiết thay đổi, khó chịu ở đâu thì nói với tôi, phòng của tôi có sẵn thuốc
[Đình Nguyên]: Sắp thi rồi, có cần phải tập thêm một hôm nào không?
[Kỳ An]: Điện thoại của em hết pin nên đang phải cắm sạc, em đang bận nên không trả lời anh được, chúng ta nói chuyện sau nhé
Cũng không thèm chúc anh ngủ ngon.
Đình Nguyên mất hồn suốt hai ngày, chơi bóng cũng không tập trung, Khôi Vỹ nhân cơ hội đó sút bóng vào đầu anh rồi cười ha hả chạy khắp sân để tránh bị Đình Nguyên rượt theo chọi bóng.
Hai ngày không được gặp Kỳ An, không được nghe thấy cậu nói chuyện, Đình Nguyên cảm thấy mình không ổn. Trước đây thì không nói, nhưng bây giờ thì anh được ở cạnh cậu đến quen rồi, anh nhớ cậu.
Vậy mà khi gặp tận mắt rồi cậu vẫn muốn tránh né anh.
Đình Nguyên hướng dẫn cho các sinh viên kĩ thuật sút bóng bằng mu bàn chân, mẹo để bóng đi thẳng và cách để bóng đi bổng.
“Là sinh viên nên không yêu cầu cao, mọi người cứ chậm rãi rê bóng qua nấm tập một cách cẩn thận.” Đình Nguyên ôm bóng đi qua các nấm tập, “Ai thuận chân trái thì bắt đầu bằng bên phải và ngược lại, không được dừng mà phải liên tiếp đẩy bóng, sút bóng sau khi đã rê đến nấm cuối cùng, nên nhớ không được đẩy quá vạch. Mỗi người có 5 lần sút, mỗi lần 2 điểm. Đối với nam phải đá bổng và vào lưới mới được tính đủ điểm, đối với nữ chỉ cần vào lưới. Trường hợp nam không thể đá bổng nhưng vào lưới và đúng kĩ thuật sẽ được 1 điểm, còn nữ thì kĩ thuật đúng sẽ được 1 điểm.”
Mọi người cảm thấy chuyện này rất khó, đặc biệt là việc đưa bóng đi vào lưới một cách chuẩn xác, đối với một số bạn thì việc đưa bóng đi cho đúng kĩ thuật thôi đã là một vấn đề rồi. Bởi vì đa số các bạn đăng kí môn này đều là vì dễ qua môn hơn các môn còn lại, không hoàn toàn vì yêu thích hay có khả năng.
Thầy thể dục ngồi ở bàn đọc tên sinh viên lên thực hiện, Đình Nguyên đứng ở khung thành đỡ bóng và chấm điểm, sau đó sinh viên sẽ đi báo điểm với thầy thể dục.
“Cẩn thận, không cần vội, làm đổ nấm sẽ mất lượt.” Đình Nguyên khoanh tay nhìn các sinh viên đang thực hiện phần thi, “Không được dừng lại khi rê bóng xong, quá vạch rồi, không vào, người tiếp theo.”
Đến lượt Kỳ An rê bóng, nhìn cậu chăm chủ thực hiện cẩn thận và chuẩn xác những gì được dạy, bỗng dưng anh lại nở nhẹ một nụ cười, cao giọng nói, “Mọi người nhìn Kỳ An mà học nhé.”
Vũ Kỳ An giật mình, cậu lúng túng đẩy bóng theo lực đã học, lấy đà rồi sút bóng đi vào khung thành.
“Vàooo!” Đình Nguyên vỗ tay, “Một cú sút tung lưới tuyệt đẹp đến từ vị trí của cầu thủ Vũ Kỳ An!”
Kỳ An ôm mặt, cậu muốn chui xuống đất lắm rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.