Em Ấy Đói Bụng Rồi

Chương 33: Kết

Tiểu Dài Mân Dòng

22/05/2024

[An An, mẹ sẽ đến thủ đô gặp con.]

Lúc Kỳ An kết thúc tiết học thì nhận được tin nhắn bất ngờ này, đã lâu không gặp mẹ nên cậu chẳng còn mừng rỡ như dạo trước nữa. Cậu đáp một tin đồng ý, hẹn ở quán ăn quen thuộc rồi trở về nhà.

Điều mà không ngờ nhất là mẹ lại nhắn thêm một tin nữa.

[Con đi gặp mẹ cùng người bạn kia của con được không? Mẹ đã nghe ba của con nói rồi.]

Trong lòng của Kỳ An xoắn xuýt không ngừng, ngần ngại mãi mới quyết định đưa tin nhắn cho Đình Nguyên xem, không ngờ anh lại còn khẩn trương hơn cả cậu, bảo cậu nhất định phải đồng ý!

Lúc bấy giờ cậu mới biết Đình Nguyên vẫn luôn ghen tị việc cậu ra mắt với mẹ Bá Duy. Mặc dù anh cũng rất muốn, nhưng anh sợ cậu sẽ cảm thấy vội vàng vì cả hai ở bên nhau chưa được bao lâu đã gặp phụ huynh thì sẽ rất áp lực.

Cậu đau lòng cho bạn trai mình, nhìn anh nghiêm túc chọn đồ, hỏi cậu anh mặc bộ này có nghiêm túc không, trông có đáng tin cậy hay là chững chạc không? Sau đó hỏi cậu anh có nên đi cắt lại tóc không? Mẹ của cậu làm ở Viện kiểm sát chắc chắn là sẽ có ánh mắt nhìn người rất khắt khe, anh sợ rằng bác gái sẽ không tin tưởng giao cậu cho anh chăm sóc.

"Anh ơi, anh là người đầu tiên em ra mắt gia đình." Kỳ An kéo nhẹ áo Đình Nguyên, ôm chặt lấy anh, "Em sẽ cố gắng, em sẽ nghiêm túc để cho anh là người cuối cùng."

Cậu không dám hứa trước nhiều điều, nhưng cậu hứa sẽ cố gắng hết sức.

Đến ngày gặp mẹ, Đình Nguyên tìm một chiếc xe hơi trông đứng đắn nhất để đưa Kỳ An đi, nhân tiện tới đón mẹ của cậu ở khách sạn. Từ thành phố mà mẹ cậu sống lái xe đến thủ đô mất 3 tiếng, vậy nên bà sẽ ở tạm một khách sạn, gặp cậu xong sẽ trở về nhà ngay.

Khi trông thấy chiếc xe đắt tiền dừng lại trước mắt, bà chỉ hơi choáng ngợp nhưng không bất ngờ vì đã nghe qua gia cảnh của Đình Nguyên. Chiếc xe vừa dừng hẳn, Đình Nguyên lập tức xuống xe cúi đầu chào bà rồi mở cửa để bà ngồi ở hàng ghế rộng rãi phía sau cùng Kỳ An.

Quá trình di chuyển tới nhà hàng yên lặng tới đáng sợ, nếu như Đình Nguyên không chủ động giới thiệu bản thân và hỏi thăm về sức khoẻ cũng như công việc của bà. Khi đến nhà hàng, anh lại cúi đầu giới thiệu thêm một lần nữa.

"Cháu chào bác, cháu là Trần Đình Nguyên, đàn anh khoá trên của Kỳ An, cháu học ở khoa kinh doanh. Cháu rất vinh dự được gặp bác, cháu... là người yêu của Kỳ An."

Trần Đình Nguyên đã từng nói chuyện kinh doanh với nhiều người hơn tuổi, đôi khi đối diện với dự án hay khó khăn nào đó trong công việc thì một sinh viên chưa ra trường như anh vẫn đủ bản lĩnh và bình tĩnh để giải quyết.

Vậy mà không hiểu sao khi đứng trước mẹ của Kỳ An, anh lại thấy tay của mình lạnh đi,

Anh chỉ sợ mình làm không tốt.

Mẹ của Kỳ An liếc nhìn anh, hít một hơi sâu bà nói, "Con thích đàn ông thật sao Kỳ An? Con đang nghĩ cái gì trong đầu vậy! Mẹ lo cho em con đã đủ vất vả rồi lại còn phải nuôi thêm cả con nữa, đây là cách con trả ơn sao?"

Từ đầu đến giờ vốn dĩ Kỳ An chẳng hề lên tiếng, thấy bạn trai mình đã chuẩn bị rất nhiều để đi gặp mẹ, tới giờ tay anh vẫn còn run thế nhưng mẹ cậu lại ngó lơ không một chút tôn trọng. Từ lúc gặp mặt cậu bà cũng không hỏi thăm được câu nào, cậu cảm thấy rất thất vọng.

"Mẹ, đã hơn 4 tháng chúng ta không gặp nhau, không liên lạc, vậy mà câu đầu tiên mẹ hỏi con lại là câu này sao?" Kỳ An nắm chặt tay của Đình Nguyên ở dưới bàn, gượng cười hỏi. "Ít nhất, mẹ cũng nên tôn trọng khách ngồi ở đây một chút chứ?"

"Vậy thì con muốn mẹ phải chúc phúc cho con sao! Đột ngột đi thích con trai, cho con đến thủ đô học tập là để con lây mấy cái tính xấu này có phải không?"

"... mẹ đang quan tâm con đấy ạ?"

"..."

"Lần đầu được quan tâm nên con không quen." Kỳ An nhìn bà, "Từ trước đến giờ chỉ nhận những câu nói sáo rỗng, số tiền chu cấp đều đặn mà không lời hỏi thăm, bây giờ vì biết con có bạn trai mà nhanh chóng tới tận đây để gặp rồi hỏi cho ra lẽ... con không quen."

"Vũ Kỳ An, mẹ đang nghiêm túc nói chuyện với con đấy! Thích đàn ông thì người sai đang là con, còn không biết cúi đầu xin lỗi mẹ mà còn dám nhiều lời! Con có biết việc con thích đàn ông là làm xấu mặt ba mẹ đến mức nào hay không! Con không định để cho ba mẹ còn mặt mũi à?"

"Mẹ... chưa từng vì nhớ con mà đến đây. Mẹ thậm chí còn không hỏi tại vì sao con thích anh ấy."

"Con có hiểu những gì từ ban đầu tới giờ mẹ nói hay không?" Bà giận dữ nhìn sang Đình Nguyên, "Cả cậu nữa! Đừng dạy hư con tôi! Tôi không biết cậu là cậu ấm nhà ai nhưng đừng đem những cái trò bệnh hoạn này đến với con trai tôi! Cậu muốn cả tôi và ba nó xấu mặt ở cơ quan là có một thằng con trai biến thái bệnh hoạn như cậu à!"

Kỳ An kích động nhưng bàn tay rất nhanh đã được Đình Nguyên nắm chặt, anh giờ đây bình tĩnh hơn cậu nhiều, vỗ về nhè nhẹ tay cậu, anh đáp, "Vậy họ có biết đứa con trai ấy ngay từ khi học tiểu học đã không có ba mẹ quan tâm chăm sóc không ạ?"

"... cậu!"

"Cháu chỉ nghĩ cả bác và bác trai đều bận bịu nên cháu sẽ là người chăm sóc cho em ấy thay phần hai bác, cháu muốn chứng tỏ rằng mình đang và sẽ làm tốt."

"Bây giờ cậu đang trả treo với tôi đấy!"

"Nếu mẹ chỉ có ý định đến đây để nói những lời khó nghe này, thì con xin phép đi trước, đợi khi nào mẹ muốn nói chuyện một cách bình tĩnh thì chúng ta gặp nhau."

Vũ Kỳ An đứng dậy kéo tay của Trần Đình Nguyên rời đi, không ngờ rằng mẹ cậu lại đột ngột lên tiếng, "Ba của cậu từ mặt cậu rồi, nếu như mà cậu không liên lạc lại cho ông ấy và hứa sẽ chia tay với cậu con trai này. Bây giờ cậu dám bỏ đi thì tôi cũng sẽ không còn là mẹ con gì với cậu nữa, cậu nghe rõ chưa! Những đứa con khác mà chúng tôi sinh ra, không một đứa nào bệnh hoạn như cậu!"

Đình Nguyên nắm chặt tay Kỳ An để giữ cậu lại, muốn cậu suy nghĩ kĩ và đừng bồng bột như thế. Nhưng Kỳ An cũng chỉ dừng chân lại được vài giây, cậu cúi đầu chào mẹ rồi dắt Đình Nguyên ra khỏi nhà hàng.

Trước cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, hốc mắt của Kỳ An đỏ lên, sống mũi cay khó nhịn. Cậu run run bả vai, ngẩng đầu tránh ánh mắt rơi xuống nhưng vẫn không nhịn được bật khóc.

"Họ đã muốn từ bỏ em lâu rồi, người quen bảo họ từng muốn bỏ em nhưng ông bà ngăn cản, thậm chí đến khi em 18 tuổi họ đã có dự định cắt đứt hoàn toàn với em nhưng vì sức khoẻ ông bà yếu, sợ rằng sẽ không bên cạnh em được nữa... vậy nên em thấy ông bà đi thuyết phục họ tiếp tục nuôi em. Em đã giả vờ không thấy, không biết, vì em sợ lạc lõng, em cần có một ai đó gọi là gia đình, em đã từng biết ơn vì họ chấp nhận tiếp tục xem em là con trai, nhưng có lẽ không được rồi."

Trần Đình Nguyên không nói thêm gì nữa, anh chỉ ôm chặt lấy cậu vào lòng vỗ về tấm lưng gầy, lắng nghe tiếng khóc nấc nho nhỏ của cậu.

"Họ chưa bao giờ hỏi thăm em một cách chân thành, có người chẳng hề liên lạc với em. Vậy mà giờ đây em bảo em tìm được người yêu em thì họ không lắng nghe."

Đình Nguyên thì vẫn còn có ba và một cô em gái.

Nhưng Kỳ An từ giờ sẽ chỉ còn một mình anh thôi.



Nếu như họ đã muốn bỏ rơi cậu như thế, vậy thì cậu sẽ không cố chấp níu kéo nữa.

Năm nay trường đại học của bọn họ lại tổ chức các cuộc thi đấu thể thao để gây quỹ từ thiện, sinh viên đa phần đăng kí tham gia vì tinh thần thiện nguyện là chính. Kỳ An và Thế Phương hào hứng đăng kí chạy tiếp sức, còn Đình Nguyên thì tiếp tục đăng kí tham gia môn bóng đá.

"Chạy nổi không đây?" Đình Nguyên giám sát cậu khởi động tay chân, anh cầm chai nước, mở nắp giúp cậu rồi đưa sang.

"Em chạy nổi, anh đừng xem thường em." Kỳ An nhận lấy chai nước uống một ngụm.

"Em... yếu sức." Đình Nguyên nghiêm túc nói, có chút ấm ức, "Hôm trước, chưa được bao lâu em đã ngủ rồi."

"..."

"Anh cảm thấy thất bại lắm."

"... em mệt!"

"Lần nào dạy bóng đá em cũng lười biếng nằm dài ra sân cỏ."

"Bây giờ không phải là lúc anh làm nũng với em đâu nhé!"

"Này, hai người có biết là mọi người đều đang nhìn cả hai không?" Thế Phương ngại giúp bọn họ, cậu ôm chai nước đến có ý tốt nhắc nhở.

Thế Phương cũng như bao người khác không biết chuyện Kỳ An và Đình Nguyên đang ở bên nhau. Nhưng trong mắt cậu hai người này có gian tình, cậu không tiện hỏi vì sợ làm phiền Kỳ An, nhưng mọi người đang đồn đoán ầm ĩ lên hết cả rồi. Vậy nên tuy là khó có thể nghe hai người nói gì nhưng Đình Nguyên cứ đứng ở đây cũng thu hút được nhiều sự chú ý.

"Anh phải đi tập trung với đội, chạy xong không cần phải sang ngay đâu, em cứ nghỉ ngơi một lát nhé."

"Anh đi tập trung đi, em không hề đuối sức đâu nhé!"

Kết quả đúng như Đình Nguyên nói, Kỳ An tuy nhiệt huyết nhưng sức khoẻ không đủ, cậu mệt đến nỗi thở không ra hơi nhưng không dám nằm xuống, bởi vì Đình Nguyên đã dặn dò cậu rất kĩ là phải đứng cho đến khi tim không còn đập nhanh.

Trước khi thi đấu cần phải có khoảng thời gian tập các bài khởi động và làm quen với sân cỏ, sau đó cả đội sẽ thay quần áo thi đấu. Khi Kỳ An và Thế Phương tắm rửa sạch sẽ để đến sân cổ động thì hai đội vẫn chưa ra sân.

Trái lại khán giả thì đã đến rất đông rồi, các bạn nam muốn xem kĩ năng đá bóng tuyệt vời của Đình Nguyên cùng các sinh viên khoa thể dục thể thao, các bạn nữ thì muốn ngắm vẻ đẹp trai của các cầu thủ ngày hôm nay.

Hơn nữa đây không phải lần đầu trường đại học tổ chức thi đấu bóng đá, có rất nhiều cầu thủ đẹp trai được tìm ra và bùng nổ thông tin trong các giải đấu thế này. Nhưng sự xuất hiện cố định luôn là Đình Nguyên.

"Vừa rồi lúc anh Nguyên chưa vào bên trong phòng thay đồ thì tớ đã có chụp ảnh anh ấy! Mẹ ơi đẹp quá đi mất, chụp vội cũng đẹp nữa." Một sinh viên nữ hớn hở khoe ảnh chụp với người bạn bên cạnh mình.

"Oa đẹp trai quá! Vậy mà anh ấy còn độc thân đấy, không biết là anh ấy muốn độc thân, tính tình khó để yêu đương hay là anh ấy yêu không công khai nữa?" Sinh viên bên cạnh tiếp lời, "Nhưng mà hy vọng anh ấy còn độc thân, một lát nữa tớ sẽ đưa nước cho anh ấy!"

"Mà khoan, cậu không nhớ là dạo gần đây anh ấy có tin đồn với Vũ Kỳ An khoa Luật không phải sao? Anh ấy yêu thầm Kỳ An đấy, hôm trước còn lên SNS nói giúp cậu ta một bài dài ơi là dài. Mọi người bảo anh ấy đính chính chuyện Kỳ An và Bá Duy chia tay và phủ nhận chuyện đi chơi riêng, nhưng nhận mình tiếp cận Kỳ An và không phủ nhận chuyện hai người là một đôi."

"Vậy bây giờ hai người họ đang ở bên nhau sao?"

"Kỳ An!"

Thế Phương - người biết rõ về các tin đồn đang trợn mắt nhìn, còn Vũ Kỳ An đang bối rối không biết giải quyết thế nào khi hai nữ sinh viên ở đằng trước không phát hiện ra cậu đang ngồi ở đằng sau, vậy mà từ đâu lại có tiếng gọi cậu.

Cả Kỳ An, Thế Phương, cùng hai sinh viên đằng trước và một số sinh viên cũng xoay đầu sang.

"Biết hôm nay trường của hai người tổ chức lễ hội thể thao nên tớ tới chơi đấy!" Khôi Vỹ hớn hở kéo tay của Gia Khang đi đến ngồi bên cạnh Kỳ An và Thế Phương.

Điều bọn họ không ngờ là những người hâm mộ bóng đá xung quanh đều nhận ra Khôi Vỹ và Gia Khang, vậy nên mới gây ra một trận náo loạn vì fan đến chụp hình và chữ kí từ hai người, ngay cả Thế Phương cũng không ngoại lệ. Hai nữ sinh kia cũng vì quá xấu hổ mà nhân cơ hội này nhanh chóng bỏ đi.

Để làm công tác an ninh, bảo vệ đưa cả bốn người sang ngồi ở khu vực VIP, sau đó chính bảo vệ, các thầy giáo thể dục và một vài ban lãnh đạo nhà trường cũng đi tới bắt tay, chụp hình với hai tuyển thủ quốc gia.

"Chậc, chỉ vào trường đại học thôi cũng có người nhận ra! Sớm biết như vậy thì tôi đã ăn mặc kín đáo rồi!"

Khi được trả tự do, Khôi Vỹ khóc không ra nước mắt than vãn vài câu. Gia Khang thì không nói gì, bởi vì rõ ràng cậu đã dặn dò rồi nhưng Khôi Vỹ không nghe, vô cùng chủ quan muốn chạy tới trường đại học để xem bóng.

Lúc Khôi Vỹ hỏi anh Nguyên rằng cậu có thể đến xem không, Đình Nguyên đã gật đầu bảo được, nhân tiện cho mọi người thấy Kỳ An thật sự có mối quan hệ bạn bè với các tuyển thủ nên hôm đó mới đi cắm trại cùng.

Gia Khang đã hỏi, "Anh không định công khai với Kỳ An sao?"

"Chưa phải lúc." Đình Nguyên đáp, "Kỳ An không thích công khai, em ấy chưa sẵn sàng và tôi cũng không muốn em ấy bị tấn công bằng ngôn từ một cách vô cớ nữa."

Hai đội bắt đầu xếp hàng ra sân tiếp bước các trọng tài, sau khi thực hiện các nghi thức cần thiết, cả hai đội lần lượt bắt tay với nhau.

"Oa! Anh tui cũng có nhiều người hâm mộ quá nhỉ?" Khôi Vỹ hứng thú nhìn quanh.

Bốn khán đàn của trường đại học nhộn nhịp tiếng cổ vũ và tiếng trống. Cờ thể thao, cờ trường đại học và cờ tổ quốc bay phấp phới. Đâu có còn có những nhóm nhỏ người đồng thanh hô lên.

"Đình Nguyên cố lên! Đình Nguyên xuất sắc! Đội 1 chiến thắng!"

Điều khiến mọi người và cả Kỳ An phải chú tâm nhất, đó là lần này Bá Duy cũng tham gia, hắn vẫn như cũ ở đội đối đầu với Đình Nguyên, nhưng bất ngờ phải là trong trận đấu này hắn mặc áo số 2, có nghĩa là sẽ chơi ở vị trí hậu vệ.

Đối đầu trực tiếp với tiền đạo bên đối diện là Đình Nguyên.



"Shh người kia là..." Khôi Vỹ nói được giữa chừng thì xoay sang Gia Khang, ghé vào tai thì thầm, "Hậu vệ số 2 là bạn trai cũ của Kỳ An."

"Gì cơ?" Gia Khang giật mình, "... trực tiếp cản trở anh Đình Nguyên!?"

"Cậu nói xem, bạn trai mới gặp bạn trai cũ, đã vậy, anh ta còn là bạn cùng khoa với anh Nguyên."

"Trận đấu này..."

Thế Phương cũng nhận ra điều bất ổn nhưng cậu không dám nói gì, chỉ nhìn gương mặt vô cảm của Kỳ An. Chính Kỳ An cũng không rõ mình phải nên phản ứng ra sao, cậu không nghĩ Bá Duy sẽ trẻ con đến mức làm gì vượt quá phạm vi thi đấu với Đình Nguyên.

Nhưng lo lắng cho bạn trai là bản năng của cậu, vì đó là Bá Duy nên cậu cảm thấy lo lắng, dù ít dù nhiều.

Trận đấu diễn ra, tất cả mọi người có hay không có kiến thức về việc xem bóng đá thì vẫn nhận thấy hậu vệ số 2 Bá Duy luôn kèm chặt tiền đạo số 10 Đình Nguyên.

"Tại sao lại như thế nhỉ?" Gia Khang khoanh tay, "Anh ta bỏ qua hết những lần tấn công của các cầu thủ khác chỉ để kèm chặt anh Đình Nguyên."

Vì lần này được xem đá bóng với các cầu thủ chuyên nghiệp nên Thế Phương vô cùng chăm chú, cậu chuyên tâm lắng nghe phân tích, thi thoảng còn góp lời vào.

"Trước đây Bá Duy không hề chơi ở vị trí này, bỗng dưng hôm nay lại đổi."

"Vậy nên cậu ta kèm người không hề có kĩ thuật, chơi vô cùng thô bạo, phải nói là cố tình triệt hạ đối phương, hệt như lối chơi của các đội bóng thiếu chuyên nghiệp!" Khôi Vỹ bất bình, "May mắn là anh Đình Nguyên có kinh nghiệm trong chuyện này, Bá Duy không phải là đối thủ của anh ấy."

"Không chắc đâu, kinh nghiệm của anh Duy chỉ dừng lại ở các giải đấu có quy củ, dù chúng ta có nói vui rằng những đội bóng chơi "rắn" kia là thiếu chuyên nghiệp nhưng ít nhất họ vẫn chơi trong khuôn khổ. Còn hậu vệ số 2 này, anh ta nghiệp dư và vì anh ta không có kinh nghiệm nên sẽ tùy hứng, anh Duy sẽ rất khó để đoán được anh ta sẽ chơi theo kiểu nào." Gia Khang chau mày.

Trần Đình Nguyên cũng nhận ra được Huỳnh Bá Duy đang cố ý muốn cản mình, anh dừng lại giữ bóng ở chân, nghiêng đầu nhìn Bá Duy, "Có vẻ như cậu không mệt nhỉ?"

"Chỉ cản một mình cậu thôi thì sao có thể mệt được?" Bá Duy cười khẩy.

"Cậu đang thể hiện ra sự thiếu chuyên nghiệp khi tham gia giải đấu giao hữu sao?"

"Chỉ là giải đấu giao hữu thôi mà?"

Đình Nguyên không nói nữa, anh không dư giả thời gian để đấu khẩu với loại người chưa trưởng thành này. Đình Nguyên tiếp tục đi bóng trước sự ngăn cản của Bá Duy. Tuy nhiên kĩ thuật đi bóng của Đình Nguyên tốt và chuyên nghiệp hơn kẻ nghiệp dư là Bá Duy nhiều.

Vì vậy trong bóng đá, để có thể ngăn cản khi bản thân không kém trình độ hơn là cố ý phạm lỗi.

Đình Nguyên quan sát đồng đội đang chạy chỗ, hai hậu vệ khác của đội đối thủ thì chưa kịp trở về để hỗ trợ phòng ngự. Trông thấy đồng đội đang giơ tay xin bóng anh lập tức nghiêng người muốn chuyền bóng đi.

Bất ngờ Bá Duy lại quyết định dùng gầm giày có đinh đạp thẳng vào cổ chân của Đình Nguyên khiến cho anh mất trụ ngã xuống sân, cái đau đớn buốt não ập tới khiến cho mắt Đình Nguyên tối sầm.

Trọng tài không cần suy nghĩ thêm, lập tức chạy tới giơ thẻ đỏ với Bá Duy rồi cho đội của Đình Nguyên một trái đá phạt vì lỗi thô bạo khi đối thủ đang tấn công. Nhưng bây giờ Đình Nguyên có vẻ rất đau, trọng tài thổi còi ra hiệu tạm dừng trận đấu, đội ngũ y tế trường vội vàng chạy vào sân kiểm tra cho anh.

Mọi người trên khán đài đều sửng sốt, hầu như bọn họ đều biết nguyên nhân sâu xa nên có không ít người nhìn sang phía của Kỳ An.

Khôi Vỹ và Gia Khang bất bình đứng dậy, nếu là trong sân cỏ thì có lẽ họ đã sớm không giữ được bình tĩnh, tuy nhiên vì kinh nghiệm thi đấu nhiều năm nên bọn họ ép mình phải giữ được cái đầu lạnh, cố giữ yên lặng đứng ở khán đài quan sát mọi chuyện.

"Đình Nguyên..." Kỳ An hoảng hốt mở to mắt nhìn anh đang được đội ngũ y tế chăm sóc.

Thấy Kỳ An có vẻ rất lo, Gia Khang lên tiếng trấn an, "Không sao đâu, không phải chấn thương gì quá nặng, nhưng tiếp tục thi đấu e là không thể, chủ yếu để cổ chân không tổn thương thêm thôi. Cậu đừng lo, anh Nguyên không sao."

"Chúng ta xuống sân xem được không? Nếu nhẹ thì chườm đá đợi hết trận, còn nếu không thì có lẽ phải đến bệnh viện kiểm tra cho an toàn." Khôi Vỹ nắm chặt tay.

Thế Phương chau mày mắng Bá Duy một tiếng nhỏ, không ngoài dự đoán của cả hai tuyển thủ, đội ngũ y tế ngay sau đó đã đem cả cáng vào để khiêng Đình Nguyên ra, tránh cho trận đấu có quá nhiều thời gian bóng chết, đội của Đình Nguyên cần phải thực hiện quả đá phạt.

Sau khi bị đuổi khỏi sân, Bá Duy cởi băng đội trưởng trên tay của mình ném cho một đồng đội rồi rời khỏi sân thi đấu, Đình Nguyên cũng được đưa ra đường pitch để nhân viên ý tế xử lý cổ chân.

Vũ Kỳ An không nhìn thêm nổi nữa, trông thấy vừa rồi Đình Nguyên cau mày vì đau trái tim của cậu liên tục nhói lên, nghẹt thở hệt như bị bàn tay nào đó xấu xa bóp chặt. Cơ thể cậu lạnh đi, sống lưng run lên theo dõi từng phản ứng trên gương mặt của Đình Nguyên. Cậu cực kỳ đau lòng cho bạn trai của mình.

Đến cuối cùng không thể chịu được nữa, cậu lập tức rời khỏi khán đài, chạy thẳng tới đường pitch bên cạnh cabin huấn luyện của đội. Lúc bước qua Bá Duy, một cái liếc mắt cậu cũng không phí phạm với hắn nữa, nhanh chân đi tới bên cạnh Đình Nguyên.

"Kỳ An..." Lời định nói của Bá Duy nghẹn lại nơi cổ họng, hắn dừng chân xoay đầu nhìn cậu bỏ đi.

Hắn cười lạnh một tiếng, cắn chặt quai hàm nhìn cậu mãi không rời.

Vũ Kỳ An ngồi hổm xuống bên cạnh Đình Nguyên, run rẩy đưa tay chạm vào gương mặt của anh.

"Anh không sao." Đình Nguyên khẽ cười, "Thật đấy, anh chỉ diễn thêm một chút để câu thẻ đỏ cho cậu ta thôi."

"Mặt anh tái xanh lại rồi." Kỳ An lo lắng mím chặt môi.

"Không sao, tuy em ấy không chấn thương quá nặng nhưng không nên tiếp tục thi đấu để bảo đảm an toàn, chườm đá ở cổ chân là ổn."

Kỳ An nghẹn ngào nhìn nhân viên y tế băng đá ở cổ chân của Đình Nguyên, sợ rằng cậu lo lắng nên anh chậm rãi chống tay ngồi dậy, mỉm cười trấn an cậu.

Vũ Kỳ An xúc động nhìn anh, giữa hàng nghìn đôi mắt đang đổ dồn về phía hai người, cậu nghiêng đầu...

Chậm rãi dùng môi mình khẽ chạm vào môi anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Ấy Đói Bụng Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook