Chương 45: Nụ hôn bất ngờ
Đát Anh
10/05/2021
Ông trời không chiều lòng người, lúc chạng vạng trời nổi lên cơn mưa phùn, Khương Từ và Lộc Hành Tuyết cùng nhau đi đến tham dự tiệc tất niên của Forest.
Ngoài cửa sổ bầu trời càng ngày càng tối, trên đường nở rộ lên những chiếc ô đủ mọi màu sắc, Khương Từ ngồi trong xe lơ đãng nhìn ra ngoài. Trải qua hai ngày mơ hồ, tâm trạng hiện tại của cô đã bình tĩnh hơn.
Ngày hôm đó cô không nghe điện thoại của Ôn Niệm, sau đó Ôn Niệm cũng không chủ động liên lạc với cô. Nhưng cô với Lộc Hành Tuyết hầu như không chạm mặt nhau kể từ khi Lộc gia gia trở về.
Hành động cố tình kéo ra khoảng cách của Khương Từ, Lộc Hành Tuyết luôn xem ở trong mắt, âm thầm hợp tác.
Chiếc xe dừng ở lối ra vào của hội trường, cửa xe được người từ bên ngoài mở ra, Lộc Hành Tuyết dẫn theo làn váy xuống xe trước, sau đó quay thân lại.
Bàn tay trắng như ngọc vươn ra với Khương Từ.
Đây là tiệc tất niên của Forest, nếu đã hứa với Lộc gia gia sẽ đến... Khương Từ nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay Lộc Hành Tuyết.
Kể từ lúc này, âm thanh của máy chụp ảnh tràn ngập không ngừng.
- "Lộc tổng và phu nhân cùng nhau đến!"
- "Lễ phục là cùng hệ liệt!"
- "Tư thế hai người bước đi đều xứng đôi như vậy!!"
"......"
Khương Từ được Lộc Hành Tuyết nắm tay chậm rãi đi vào hội trường. Đèn soi sáng như ban ngày, tẩy nhuộm hạt mưa thưa thớt thành màu bạc, một đường xán lạn giống như dải ngân hà rực rỡ.
Trên lông mi dính mưa, Khương Từ chớp mắt, trước khi Lạc Minh Thượng cùng Nguỵ Ninh một trái một phải đưa ô lên che phía trước, Lộc Hành Tuyết đã đưa tay lên che trán cho Khương Từ.
Cứ như vậy trong một giây, một số mảnh vỡ thoáng hiện lên trong tâm trí Khương Từ, như thể trước đây Lộc Hành Tuyết đã làm điều này.
Sau khi được ô che mưa, Lộc Hành Tuyết rút tay về, có người đi đến nói chuyện với nàng, nàng đáp lại có lễ rồi dần dần buông lỏng bàn tay đang ôm Khương Từ.
Đang thất thần gió lạnh thổi qua đầu ngón tay, Khương Từ bỗng nhiên nhớ tới.
Cô nhớ khi mình đã uống say, nửa dựa vào thành ghế, Lộc Hành Tuyết đã đưa tay chặn ánh sáng đèn đường xuyên qua cửa kính xe cho cô.
... Hóa ra Lộc Hành Tuyết không có lừa cô, đêm đó cô thật sự vẫn luôn dính lấy nàng, nói rằng nàng là vợ của mình. Tuy nhiên, bầu không khí muốn nói chuyện giữa các nàng đã bị dừng lại khi Ôn Niệm đột ngột xuất hiện vào đêm hôm đó.
Khương Từ cắn môi, cúi đầu.
Đây không phải là trường hợp để nghĩ về những điều này, hôm nay cô nên đứng bên cạnh Lộc Hành Tuyết, đóng vai Lộc phu nhân một cách thành thạo, cố gắng mỉm cười với mọi người đến hàn huyên với cô, nhưng...
"Tôi muốn đi vệ sinh một chút." Khương Từ nói với Lộc Hành Tuyết
"Được. Ông nội ở đằng kia, tôi sẽ đến đó trước, chút nữa em nhớ đi tìm ông ấy." Lộc Hành Tuyết đang bị mọi người vây quanh, chỉ về hướng Lộc gia gia.
Khương Từ gật gật đầu, vội vàng đi vào toilet, đóng cửa lại.
Bước đến trước gương, cô mở vòi nước ra. Tếng nước chảy róc rách, Khương Từ chống đỡ trên bồn rửa tay, liên thục hít một hơi thật sâu, giảm bớt rất nhiều ngột ngạt.
Nước mắt tuôn rơi trên đôi mắt đỏ hoe. Khương Từ lấy khăn giấy ra, sợ trang điểm bị trôi, ngẩng đầu lên cẩn thận lau.
Cửa toilet phía sau có người đẩy ra, giày cao gót gõ trên mặt đất rõ ràng, Khương Từ nhìn thấy bóng dáng Uông Viện Viện ở trong gương.
Cô cất khăn giấy đi, nhìn kỹ vào gương để quan sát đôi mắt của mình, may mà không thấy rõ.
"Chị A Từ." Uông Viện Viện đang rửa tay ở vị trí bên cạnh, để đôi tay dưới dòng nước, tiến hành xoa xoa bàn tay:
"Em cứ tưởng hôm nay chị sẽ không đến, không ngờ lại gặp được chị ở đây. Thật ngạc nhiên."
Nàng nói chuyện âm dương quái khí rất kỳ lạ, Khương Từ tắt vòi nước của mình, nhàn nhạt nói:
"Phải không? Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên."
Uông Viện Viện ra vẻ kinh ngạc: "Chẳng lẽ chị còn chưa nhận ra vấn đề của mình sao?"
Khương Từ: "Tôi có vấn đề gì?"
Uông Viện Viện không trả lời ngay, nàng nhìn xung quanh toilet một lần, khi biết chắc chỉ có mình và Khương Từ ở đây, nàng mới quay lại trước gương:
"Chị A Từ, tôi gọi chị một tiếng chị, là bởi vì chị vẫn còn chiếm giữ vị trí ' Lộc phu nhân'. Nếu chị vẫn còn là Lộc phu nhân, vậy tại sao lại không lên phía trước ăn tiệc đi? "
Uông Viện Viện "Hừ" một tiếng, không khách khí nói thẳng:
"Từ nhỏ tỷ tỷ đã bị dị ứng với thịt bò và thịt dê rồi. Cô ở bên cạnh chị ấy gần bốn năm, mà cũng hoàn toàn không biết gì cả. Tôi thật sự rất tò mò, tâm tư của cô rốt cuộc là dùng ở nơi nào rồi?"
Khương Từ sửng sốt, xoay người lại: "Cô có ý gì?"
Uông Viện Viện nâng cằm lên: "Nghe không hiểu? Vậy thì tôi sẽ nói rõ một chút..........Tuy hai người là hiệp ước hôn nhân, nhưng ít nhất cô cũng đã đồng ý với hiệp nghị, thì nên chuyên nghiệp một chút, hiểu chưa?"
Từng câu từng chữ, lạnh băng khoan vào da thịt, Khương Từ trở tay không kịp, tay chân nhất thời lạnh lẽo. Đối mặt với vẻ mặt đang vấn tội của Uông Viện Viện, cô nắm chặt tay thành quyền, mặt không cảm xúc nói:
"Tôi không cần cô dạy tôi cách trở thành Lộc phu nhân. Cô lấy tư cách gì, Lộc Hành Tuyết luyến tiếc tôi nên trong chuyện này không nói nặng với tôi, cô bênh vực kẻ yếu, đến ra mặt giùm cô ấy? Cô dựa vài cái gì? "
Uông Viện Viện bị cô làm kích động, tức muốn hộc máu nói:
"Tính tình của tỷ tỷ tốt như vậy, cô lại làm chậm trễ chị ấy, tại sao tôi lại không thể bênh vực kẻ yếu!?"
Khương Từ: " Bây giờ cô dùng loại thái độ này đối với tôi, lại muốn Lộc Hành Tuyết khen thưởng cho những gì mà cô tự cho là đúng, cô ấy lại phải dùng cách nào mới có thể dỗ cho tôi vui vẻ trở lại, cô đã nghĩ đến chưa?"
Uông Viện Viện sắc mặt cứng đờ: "......"
Nghĩ đến Uông Viện Viện đổ thêm tội vào cho cô, thù cũ oán mới, Khương Từ cùng thanh toán một lần:
"Cho dù cô có là em gái, cũng không nên khoa tay múa chân đối với hôn nhân của chị gái, huống chi cô cũng không phải. Cô thích nói chuyện trực tiếp, vậy thì tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với cô, về sau yêu cầu cô hãy tránh xa vợ của tôi một chút! "
Uông Viện Viện: "Cô! Cô!... Cô giống hệt mẹ của cô! Tất cả đều không biết xấu hổ như vậy! Cô căn bản không xứng với chị ấy chút nào!"
Khương Từ mặt mày bất động: "Lộc Hành Tuyết tính tình rất tốt, cho nên cô muốn chọc giận cho cô ấy tức giận thử xem sao, có phải không?"
Bả vai của Uông Viện Viện run lên, nước mắt lưng tròng đảo quanh hốc mắt:
" Cô dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy! Bất quá chỉ là hiệp nghị kết hôn, Lộc Hành Tuyết chị ấy căn bản không yêu cô một chút nào. Sao cô lại lớn mặt như vậy, lấy chị ấy hết lần này đến lần khác để kích thích tôi! "
Khương Từ vuốt vuốt tóc trong gương: "Cô ấy không yêu tôi, chẳng lẽ lại yêu cô sao?"
"Tôi yêu chị ấy! Tôi rất coi trọng chị ấy, tôi muốn từng bước một đến gần chị ấy!" Uông Viện Viện khóc không thành tiếng:
"Cô dựa vào cái gì mà có được chị ấy, chỉ dựa vào một bản hiệp ước hôn nhân thôi sao? Với xuất thân ti tiện như vậy, cô đứng cùng với chị ấy một chỗ sẽ làm bẩn chị ấy, cô có biết hay không!?"
Khương Từ: "......"
Khương Từ nhấc làn váy lên, xoay người rời đi.
Ngay khi cánh cửa toilet được đóng lại,cánh cửa đã chặn đứng tiếng gào thét chói tai của Uông Viện Viện ở bên trong.
Khương Từ đi chưa được mấy bước liền lấy tay đỡ tường.
Tức giận đến chóng mặt, Uông Viện Viện làm sao có thể biết lần này Lộc Hành Tuyết bị dị ứng với thịt bò, làm sao có thể biết được các nàng là hiệp nghị hôn nhân!?
Chuyện như thế này nếu không phải đương sự chủ động nói ra, thì ai mà biết được?
Uông Viện Viện thừa nhận tình cảm của mình đối với Lộc Hành Tuyết, Khương Từ không cảm thấy quá kinh ngạc, nhưng nghĩ đến việc Lộc Hành Tuyết có thể nôn ra nước đắng trước mặt người ái mộ mình, cả người Khương Từ đều muốn nổ tung, không có cách nào bình tĩnh lại được, cô tức giận đến lý trí đều bị thiêu cháy hết!
Hội trường tràn ngập bầu không khí sôi động và vui vẻ, trong một đám người, Lộc Hành Tuyết như một ngôi sao sáng, thái độ của nàng khiêm tốn và nụ cười của nàng rất ưu nhã và khéo léo.
Khương Từ không có đi lên tìm nàng, mà ép buộc mình quay đầu lại, nhìn về phía màn mưa dày đặc bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp.
Điện thoại trong túi xách rung lên, Khương Từ lấy ra, là Ôn Niệm.
Cô không trả lời, và ngay sau đó, Ôn Niệm gọi lại lần thứ hai.
Khương Từ nhìn về phía Lộc Hành Tuyết.
Không biết từ lúc nào, Uông Viện Viện đã bước đến bên cạnh Lộc Hành Tuyết. Lộc Hành Tuyết nhìn vẻ mặt kỳ quái của nàng, có lẽ ra nàng đã khóc, liền cúi đầu an ủi nàng.
Khương Từ cất điện thoại, tránh khỏi đám đông rồi đi đến lối ra.
Trong khoé mắt của Lộc Hành Tuyết bắt gặp bóng dáng quen thuộc, khi nàng ngẩng nhìn lên chỉ nhìn thấy bóng lưng của Khương Từ rời đi.
Bên ngoài hội trường rất lạnh, vừa ngay khi bước ra, Khương Từ liền rùng mình một cái. Đang định bước đi thì có người nắm chặt tay cô từ phía sau.
"Khương Từ?" Lộc Hành Tuyết đuổi tới: "Em muốn đi đâu?"
Khương Từ tránh khỏi nàng.
"... Bên ngoài rất lạnh, lại đang mưa, em sẽ bị cảm lạnh." Lộc Hành Tuyết lại cố gắng dẫn cô vào:
"Cùng đi vào với tôi."
Khương Từ không nói một lời, bẻ tay nàng.
Lộc Hành Tuyết không kiên trì nữa, buông tay ra, xoay người nói với Ngụy Ninh đang đi theo sau:
"Lái xe lại đây."
Ngụy Ninh chạy đi lái xe đến, Lộc Hành Tuyết nhìn Khương Từ:
"Nếu em không thích ở lại chỗ này, tôi đưa em về nhà, hoặc là em muốn đến bất cứ nơi nào cũng được."
Khương Từ rốt cuộc cũng mở miệng: "Không cần."
Thái độ cường thế hiếm của Lộc Hành Tuyết: "Để tôi đưa em."
Ngụy Ninh rất nhanh lái xe chạy tới, cảm nhận được bầu không khí giữa hai người căng thẳng, không cần Lộc Hành Tuyết phân phó, anh ta ý thức được, tự đi ra xa.
Khương Từ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Lộc Hành Tuyết kéo cô nửa đường, nhét Khương Từ vào trong xe. Sau đó, nàng đi vòng qua chiếc xe, đi thẳng đến ghế điều khiển, trực tiếp lái xe.
Cửa xe vừa đóng lại, thế giới giữa hai người trở nên nhỏ lại, không gian yên tĩnh, tiếng mưa rơi nhỏ dần, tiếng người cũng trở nên xa dần.
"Sao lại đột nhiên nổi giận với tôi?" Lộc Hành Tuyết bình tĩnh hỏi Khương Từ:
"Em sẽ không vô duyên vô cớ như vậy, cho nên tôi đã làm sai ở đâu, nơi nào đã chọc giận em, em nói cho tôi biết, có thể giải thích thì tôi sẽ giải thích, chỗ nào không đúng tôi sẽ sửa lại. "
Khương Từ trở tay đi mở cửa xe.
Âm thanh cảm ứng khoá cửa truyền đến, Lộc Hành Tuyết trực tiếp đem cửa xe khoá lại!
"Tôi muốn đi ra ngoài!" Khương Từ cố gắng kiềm chế trong giọng nói, để không lộ ra cảm xúc tồi tệ.
Lộc Hành Tuyết nhìn cô thật sâu, trong mắt khó nén vẻ thất vọng:
"Khương Từ, em thật sự không cho tôi một lý do sao?"
Khương Từ tựa lưng vào ghế, trừng mắt nhìn về phía trước, tức giận ôm cánh tay lại. Một lúc sau, cô quay sang Lộc Hành Tuyết:
"Được, tôi nói. Trước tiên tôi hỏi cô, tôi hại cô bị dị ứng, có phải cô uỷ khuất lắm phải không?"
Khuôn mặt của cô đỏ bừng vì tức giận, Lộc Hành Tuyết vội vàng nói:
"Không có, tôi vẫn luôn xin lỗi với em, tại sao tôi lại cảm thấy mình bị uỷ khuất?"
Khương Từ không có phản bác, tiếp tục hỏi:
"Cô đã nói với bao nhiêu người, tôi chỉ là phu nhân hiệp ước của cô, hữu danh vô thực?"
Lộc Hành Tuyết ánh mắt đều thay đổi, nàng đặc biệt nghiêm túc nói: "Không có!"
"Nếu cô đều phủ nhận, vậy thì cô cho tôi một lý do, tại sao Uông Viện Viện lại biết hết mọi chuyện? Cô ta vừa rồi đổ lỗi cho tôi, còn giáo huấn tôi, nói tôi làm chậm trễ cô, nói tôi không xứng với cô, cô ta còn thừa nhận chính mình....." Khương Từ cảm thấy ngứa trên mặt, cô tuỳ tay lau qua, mới biết được mình đang khóc.
Trang điểm lâu như vậy, không biết đã thành cái dạng gì rồi.
Đúng là không có tiền đồ!
Nhắm mắt lại, Khương Từ lại mở ra, cô nói với Lộc Hành Tuyết:
"Cô có lời giải thích nào hợp lý không?"
Lộc Hành Tuyết không nói lời nào.
Khương Từ tự nhủ chính mình phải bình tĩnh, nhưng cô lại hoàn toàn không bình tĩnh được:
"Không có cách nào giải thích? Trong lòng của cô,... Uông Viện Viện trong lòng cô đặc biệt như vậy sao? Mang theo cô ta đi công tác, sửa lại bản thảo cho cô ta, kể khổ cùng cô ta——"
"Em ấy không phải là người đặc biệt." Lộc Hành Tuyết không để cho Khương Từ nói tiếp:
"Tôi chưa từng kể khổ với bất kỳ ai, tôi cũng chưa từng nói với bất cứ ai về hiệp ước kết hôn."
"Tôi hy vọng hơn bất cứ ai khác, là quan hệ của chúng ta không cần phải dựa vào tờ giấy hiệp ước để duy trì."
Trước khi Khương Từ kịp phản ứng lại, Lộc Hành Tuyết đã nghiêng đầu qua hôn lấy cô.
Editor: Em chờ cái ngày này từ lâu lắm rồi. Đây không phải là lần đầu tiên Nai Con hôn A Từ, nó đã xảy ra trước đó, hihi ^^
Chương này đủ 80 bình chọn, ngày hôm sau em sẽ up chương tiếp theo.
Ngoài cửa sổ bầu trời càng ngày càng tối, trên đường nở rộ lên những chiếc ô đủ mọi màu sắc, Khương Từ ngồi trong xe lơ đãng nhìn ra ngoài. Trải qua hai ngày mơ hồ, tâm trạng hiện tại của cô đã bình tĩnh hơn.
Ngày hôm đó cô không nghe điện thoại của Ôn Niệm, sau đó Ôn Niệm cũng không chủ động liên lạc với cô. Nhưng cô với Lộc Hành Tuyết hầu như không chạm mặt nhau kể từ khi Lộc gia gia trở về.
Hành động cố tình kéo ra khoảng cách của Khương Từ, Lộc Hành Tuyết luôn xem ở trong mắt, âm thầm hợp tác.
Chiếc xe dừng ở lối ra vào của hội trường, cửa xe được người từ bên ngoài mở ra, Lộc Hành Tuyết dẫn theo làn váy xuống xe trước, sau đó quay thân lại.
Bàn tay trắng như ngọc vươn ra với Khương Từ.
Đây là tiệc tất niên của Forest, nếu đã hứa với Lộc gia gia sẽ đến... Khương Từ nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay Lộc Hành Tuyết.
Kể từ lúc này, âm thanh của máy chụp ảnh tràn ngập không ngừng.
- "Lộc tổng và phu nhân cùng nhau đến!"
- "Lễ phục là cùng hệ liệt!"
- "Tư thế hai người bước đi đều xứng đôi như vậy!!"
"......"
Khương Từ được Lộc Hành Tuyết nắm tay chậm rãi đi vào hội trường. Đèn soi sáng như ban ngày, tẩy nhuộm hạt mưa thưa thớt thành màu bạc, một đường xán lạn giống như dải ngân hà rực rỡ.
Trên lông mi dính mưa, Khương Từ chớp mắt, trước khi Lạc Minh Thượng cùng Nguỵ Ninh một trái một phải đưa ô lên che phía trước, Lộc Hành Tuyết đã đưa tay lên che trán cho Khương Từ.
Cứ như vậy trong một giây, một số mảnh vỡ thoáng hiện lên trong tâm trí Khương Từ, như thể trước đây Lộc Hành Tuyết đã làm điều này.
Sau khi được ô che mưa, Lộc Hành Tuyết rút tay về, có người đi đến nói chuyện với nàng, nàng đáp lại có lễ rồi dần dần buông lỏng bàn tay đang ôm Khương Từ.
Đang thất thần gió lạnh thổi qua đầu ngón tay, Khương Từ bỗng nhiên nhớ tới.
Cô nhớ khi mình đã uống say, nửa dựa vào thành ghế, Lộc Hành Tuyết đã đưa tay chặn ánh sáng đèn đường xuyên qua cửa kính xe cho cô.
... Hóa ra Lộc Hành Tuyết không có lừa cô, đêm đó cô thật sự vẫn luôn dính lấy nàng, nói rằng nàng là vợ của mình. Tuy nhiên, bầu không khí muốn nói chuyện giữa các nàng đã bị dừng lại khi Ôn Niệm đột ngột xuất hiện vào đêm hôm đó.
Khương Từ cắn môi, cúi đầu.
Đây không phải là trường hợp để nghĩ về những điều này, hôm nay cô nên đứng bên cạnh Lộc Hành Tuyết, đóng vai Lộc phu nhân một cách thành thạo, cố gắng mỉm cười với mọi người đến hàn huyên với cô, nhưng...
"Tôi muốn đi vệ sinh một chút." Khương Từ nói với Lộc Hành Tuyết
"Được. Ông nội ở đằng kia, tôi sẽ đến đó trước, chút nữa em nhớ đi tìm ông ấy." Lộc Hành Tuyết đang bị mọi người vây quanh, chỉ về hướng Lộc gia gia.
Khương Từ gật gật đầu, vội vàng đi vào toilet, đóng cửa lại.
Bước đến trước gương, cô mở vòi nước ra. Tếng nước chảy róc rách, Khương Từ chống đỡ trên bồn rửa tay, liên thục hít một hơi thật sâu, giảm bớt rất nhiều ngột ngạt.
Nước mắt tuôn rơi trên đôi mắt đỏ hoe. Khương Từ lấy khăn giấy ra, sợ trang điểm bị trôi, ngẩng đầu lên cẩn thận lau.
Cửa toilet phía sau có người đẩy ra, giày cao gót gõ trên mặt đất rõ ràng, Khương Từ nhìn thấy bóng dáng Uông Viện Viện ở trong gương.
Cô cất khăn giấy đi, nhìn kỹ vào gương để quan sát đôi mắt của mình, may mà không thấy rõ.
"Chị A Từ." Uông Viện Viện đang rửa tay ở vị trí bên cạnh, để đôi tay dưới dòng nước, tiến hành xoa xoa bàn tay:
"Em cứ tưởng hôm nay chị sẽ không đến, không ngờ lại gặp được chị ở đây. Thật ngạc nhiên."
Nàng nói chuyện âm dương quái khí rất kỳ lạ, Khương Từ tắt vòi nước của mình, nhàn nhạt nói:
"Phải không? Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên."
Uông Viện Viện ra vẻ kinh ngạc: "Chẳng lẽ chị còn chưa nhận ra vấn đề của mình sao?"
Khương Từ: "Tôi có vấn đề gì?"
Uông Viện Viện không trả lời ngay, nàng nhìn xung quanh toilet một lần, khi biết chắc chỉ có mình và Khương Từ ở đây, nàng mới quay lại trước gương:
"Chị A Từ, tôi gọi chị một tiếng chị, là bởi vì chị vẫn còn chiếm giữ vị trí ' Lộc phu nhân'. Nếu chị vẫn còn là Lộc phu nhân, vậy tại sao lại không lên phía trước ăn tiệc đi? "
Uông Viện Viện "Hừ" một tiếng, không khách khí nói thẳng:
"Từ nhỏ tỷ tỷ đã bị dị ứng với thịt bò và thịt dê rồi. Cô ở bên cạnh chị ấy gần bốn năm, mà cũng hoàn toàn không biết gì cả. Tôi thật sự rất tò mò, tâm tư của cô rốt cuộc là dùng ở nơi nào rồi?"
Khương Từ sửng sốt, xoay người lại: "Cô có ý gì?"
Uông Viện Viện nâng cằm lên: "Nghe không hiểu? Vậy thì tôi sẽ nói rõ một chút..........Tuy hai người là hiệp ước hôn nhân, nhưng ít nhất cô cũng đã đồng ý với hiệp nghị, thì nên chuyên nghiệp một chút, hiểu chưa?"
Từng câu từng chữ, lạnh băng khoan vào da thịt, Khương Từ trở tay không kịp, tay chân nhất thời lạnh lẽo. Đối mặt với vẻ mặt đang vấn tội của Uông Viện Viện, cô nắm chặt tay thành quyền, mặt không cảm xúc nói:
"Tôi không cần cô dạy tôi cách trở thành Lộc phu nhân. Cô lấy tư cách gì, Lộc Hành Tuyết luyến tiếc tôi nên trong chuyện này không nói nặng với tôi, cô bênh vực kẻ yếu, đến ra mặt giùm cô ấy? Cô dựa vài cái gì? "
Uông Viện Viện bị cô làm kích động, tức muốn hộc máu nói:
"Tính tình của tỷ tỷ tốt như vậy, cô lại làm chậm trễ chị ấy, tại sao tôi lại không thể bênh vực kẻ yếu!?"
Khương Từ: " Bây giờ cô dùng loại thái độ này đối với tôi, lại muốn Lộc Hành Tuyết khen thưởng cho những gì mà cô tự cho là đúng, cô ấy lại phải dùng cách nào mới có thể dỗ cho tôi vui vẻ trở lại, cô đã nghĩ đến chưa?"
Uông Viện Viện sắc mặt cứng đờ: "......"
Nghĩ đến Uông Viện Viện đổ thêm tội vào cho cô, thù cũ oán mới, Khương Từ cùng thanh toán một lần:
"Cho dù cô có là em gái, cũng không nên khoa tay múa chân đối với hôn nhân của chị gái, huống chi cô cũng không phải. Cô thích nói chuyện trực tiếp, vậy thì tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với cô, về sau yêu cầu cô hãy tránh xa vợ của tôi một chút! "
Uông Viện Viện: "Cô! Cô!... Cô giống hệt mẹ của cô! Tất cả đều không biết xấu hổ như vậy! Cô căn bản không xứng với chị ấy chút nào!"
Khương Từ mặt mày bất động: "Lộc Hành Tuyết tính tình rất tốt, cho nên cô muốn chọc giận cho cô ấy tức giận thử xem sao, có phải không?"
Bả vai của Uông Viện Viện run lên, nước mắt lưng tròng đảo quanh hốc mắt:
" Cô dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy! Bất quá chỉ là hiệp nghị kết hôn, Lộc Hành Tuyết chị ấy căn bản không yêu cô một chút nào. Sao cô lại lớn mặt như vậy, lấy chị ấy hết lần này đến lần khác để kích thích tôi! "
Khương Từ vuốt vuốt tóc trong gương: "Cô ấy không yêu tôi, chẳng lẽ lại yêu cô sao?"
"Tôi yêu chị ấy! Tôi rất coi trọng chị ấy, tôi muốn từng bước một đến gần chị ấy!" Uông Viện Viện khóc không thành tiếng:
"Cô dựa vào cái gì mà có được chị ấy, chỉ dựa vào một bản hiệp ước hôn nhân thôi sao? Với xuất thân ti tiện như vậy, cô đứng cùng với chị ấy một chỗ sẽ làm bẩn chị ấy, cô có biết hay không!?"
Khương Từ: "......"
Khương Từ nhấc làn váy lên, xoay người rời đi.
Ngay khi cánh cửa toilet được đóng lại,cánh cửa đã chặn đứng tiếng gào thét chói tai của Uông Viện Viện ở bên trong.
Khương Từ đi chưa được mấy bước liền lấy tay đỡ tường.
Tức giận đến chóng mặt, Uông Viện Viện làm sao có thể biết lần này Lộc Hành Tuyết bị dị ứng với thịt bò, làm sao có thể biết được các nàng là hiệp nghị hôn nhân!?
Chuyện như thế này nếu không phải đương sự chủ động nói ra, thì ai mà biết được?
Uông Viện Viện thừa nhận tình cảm của mình đối với Lộc Hành Tuyết, Khương Từ không cảm thấy quá kinh ngạc, nhưng nghĩ đến việc Lộc Hành Tuyết có thể nôn ra nước đắng trước mặt người ái mộ mình, cả người Khương Từ đều muốn nổ tung, không có cách nào bình tĩnh lại được, cô tức giận đến lý trí đều bị thiêu cháy hết!
Hội trường tràn ngập bầu không khí sôi động và vui vẻ, trong một đám người, Lộc Hành Tuyết như một ngôi sao sáng, thái độ của nàng khiêm tốn và nụ cười của nàng rất ưu nhã và khéo léo.
Khương Từ không có đi lên tìm nàng, mà ép buộc mình quay đầu lại, nhìn về phía màn mưa dày đặc bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp.
Điện thoại trong túi xách rung lên, Khương Từ lấy ra, là Ôn Niệm.
Cô không trả lời, và ngay sau đó, Ôn Niệm gọi lại lần thứ hai.
Khương Từ nhìn về phía Lộc Hành Tuyết.
Không biết từ lúc nào, Uông Viện Viện đã bước đến bên cạnh Lộc Hành Tuyết. Lộc Hành Tuyết nhìn vẻ mặt kỳ quái của nàng, có lẽ ra nàng đã khóc, liền cúi đầu an ủi nàng.
Khương Từ cất điện thoại, tránh khỏi đám đông rồi đi đến lối ra.
Trong khoé mắt của Lộc Hành Tuyết bắt gặp bóng dáng quen thuộc, khi nàng ngẩng nhìn lên chỉ nhìn thấy bóng lưng của Khương Từ rời đi.
Bên ngoài hội trường rất lạnh, vừa ngay khi bước ra, Khương Từ liền rùng mình một cái. Đang định bước đi thì có người nắm chặt tay cô từ phía sau.
"Khương Từ?" Lộc Hành Tuyết đuổi tới: "Em muốn đi đâu?"
Khương Từ tránh khỏi nàng.
"... Bên ngoài rất lạnh, lại đang mưa, em sẽ bị cảm lạnh." Lộc Hành Tuyết lại cố gắng dẫn cô vào:
"Cùng đi vào với tôi."
Khương Từ không nói một lời, bẻ tay nàng.
Lộc Hành Tuyết không kiên trì nữa, buông tay ra, xoay người nói với Ngụy Ninh đang đi theo sau:
"Lái xe lại đây."
Ngụy Ninh chạy đi lái xe đến, Lộc Hành Tuyết nhìn Khương Từ:
"Nếu em không thích ở lại chỗ này, tôi đưa em về nhà, hoặc là em muốn đến bất cứ nơi nào cũng được."
Khương Từ rốt cuộc cũng mở miệng: "Không cần."
Thái độ cường thế hiếm của Lộc Hành Tuyết: "Để tôi đưa em."
Ngụy Ninh rất nhanh lái xe chạy tới, cảm nhận được bầu không khí giữa hai người căng thẳng, không cần Lộc Hành Tuyết phân phó, anh ta ý thức được, tự đi ra xa.
Khương Từ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Lộc Hành Tuyết kéo cô nửa đường, nhét Khương Từ vào trong xe. Sau đó, nàng đi vòng qua chiếc xe, đi thẳng đến ghế điều khiển, trực tiếp lái xe.
Cửa xe vừa đóng lại, thế giới giữa hai người trở nên nhỏ lại, không gian yên tĩnh, tiếng mưa rơi nhỏ dần, tiếng người cũng trở nên xa dần.
"Sao lại đột nhiên nổi giận với tôi?" Lộc Hành Tuyết bình tĩnh hỏi Khương Từ:
"Em sẽ không vô duyên vô cớ như vậy, cho nên tôi đã làm sai ở đâu, nơi nào đã chọc giận em, em nói cho tôi biết, có thể giải thích thì tôi sẽ giải thích, chỗ nào không đúng tôi sẽ sửa lại. "
Khương Từ trở tay đi mở cửa xe.
Âm thanh cảm ứng khoá cửa truyền đến, Lộc Hành Tuyết trực tiếp đem cửa xe khoá lại!
"Tôi muốn đi ra ngoài!" Khương Từ cố gắng kiềm chế trong giọng nói, để không lộ ra cảm xúc tồi tệ.
Lộc Hành Tuyết nhìn cô thật sâu, trong mắt khó nén vẻ thất vọng:
"Khương Từ, em thật sự không cho tôi một lý do sao?"
Khương Từ tựa lưng vào ghế, trừng mắt nhìn về phía trước, tức giận ôm cánh tay lại. Một lúc sau, cô quay sang Lộc Hành Tuyết:
"Được, tôi nói. Trước tiên tôi hỏi cô, tôi hại cô bị dị ứng, có phải cô uỷ khuất lắm phải không?"
Khuôn mặt của cô đỏ bừng vì tức giận, Lộc Hành Tuyết vội vàng nói:
"Không có, tôi vẫn luôn xin lỗi với em, tại sao tôi lại cảm thấy mình bị uỷ khuất?"
Khương Từ không có phản bác, tiếp tục hỏi:
"Cô đã nói với bao nhiêu người, tôi chỉ là phu nhân hiệp ước của cô, hữu danh vô thực?"
Lộc Hành Tuyết ánh mắt đều thay đổi, nàng đặc biệt nghiêm túc nói: "Không có!"
"Nếu cô đều phủ nhận, vậy thì cô cho tôi một lý do, tại sao Uông Viện Viện lại biết hết mọi chuyện? Cô ta vừa rồi đổ lỗi cho tôi, còn giáo huấn tôi, nói tôi làm chậm trễ cô, nói tôi không xứng với cô, cô ta còn thừa nhận chính mình....." Khương Từ cảm thấy ngứa trên mặt, cô tuỳ tay lau qua, mới biết được mình đang khóc.
Trang điểm lâu như vậy, không biết đã thành cái dạng gì rồi.
Đúng là không có tiền đồ!
Nhắm mắt lại, Khương Từ lại mở ra, cô nói với Lộc Hành Tuyết:
"Cô có lời giải thích nào hợp lý không?"
Lộc Hành Tuyết không nói lời nào.
Khương Từ tự nhủ chính mình phải bình tĩnh, nhưng cô lại hoàn toàn không bình tĩnh được:
"Không có cách nào giải thích? Trong lòng của cô,... Uông Viện Viện trong lòng cô đặc biệt như vậy sao? Mang theo cô ta đi công tác, sửa lại bản thảo cho cô ta, kể khổ cùng cô ta——"
"Em ấy không phải là người đặc biệt." Lộc Hành Tuyết không để cho Khương Từ nói tiếp:
"Tôi chưa từng kể khổ với bất kỳ ai, tôi cũng chưa từng nói với bất cứ ai về hiệp ước kết hôn."
"Tôi hy vọng hơn bất cứ ai khác, là quan hệ của chúng ta không cần phải dựa vào tờ giấy hiệp ước để duy trì."
Trước khi Khương Từ kịp phản ứng lại, Lộc Hành Tuyết đã nghiêng đầu qua hôn lấy cô.
Editor: Em chờ cái ngày này từ lâu lắm rồi. Đây không phải là lần đầu tiên Nai Con hôn A Từ, nó đã xảy ra trước đó, hihi ^^
Chương này đủ 80 bình chọn, ngày hôm sau em sẽ up chương tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.