Em Bị Bệnh, Phải Trị

Chương 13

Hàn Mạch Mạch

02/03/2016

“Còn chưa” Nam An An lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Khương Minh,

Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp có thể nhìn thấy rõ ràng xương quai xanh gợi cảm như ẩn như hiện dưới áo tắm màu tàn thuốc, dây đai áo tắm tùy tiện buộc một vòng quanh thắt lưng hẹp làm nổi bật đường cong cơ thể, cộng thêm dưới vạt áo tắm lộ ra cẳng chân cũng rất dài, ngay cả lông chân cũng cực kỳ gợi cảm….

Anh giơ tay lên cầm một chiếc khăn lông màu xanh đậm tùy ý xoa nửa mái tóc đen nhánh ẩm ướt, Lê!,QuýĐ*ôn sau khi ném chuẩn xác khăn mặt lên trên tay vịn sô pha, tiện tay gãi mái tóc dày, ngón tay trắng nõn thon dài khớp xương rõ rệt hòa vào trong mái tóc đen, trong lúc lơ đãng nâng tay tóc ngắn trên trán dính theo lộ ra trán đầy ắp trắng trẻo.

Một giọt nước từ cái mũi cao ngất của anh quét xuống khóe môi lạnh nhạt của anh, một đường rồi biến mất vào trong áo tắm….

“Em ăn quà vặt trước đi, tôi lên thay quần áo.” Khương Minh lấy một túi đầy đồ ăn vặt dưới bàn trà ra đưa cho cô, sau đó gọi điện thoại gọi gà KFC mới xoay người lên lầu, Nam An An lôi miếng bánh bơ sữa nho cắn một miếng, Khương Minh vừa đi lên lầu cả người cô đều được thả lỏng.

Từ nhỏ An An tự nhiên có cảm giác kính nể và sợ hãi với thầy giáo, cảm giác kính nể và sợ hãi này ở trước mặt Khương Minh lại càng bị phóng đại vô cùng.

Giữa lúc cô đang ăn đồ ăn vặt thì nghe tiếng nhắc nhở của weibo ---

Cố Ly đi ăn: Đồ nướng bằng vĩ sắt ăn ngon nằm ngoài dự đoán của tớ, kẻ phản bội đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên.

Kèm theo ảnh gia đình có mấy chục đĩa hải sản..

Nam An An lặng lẽ bình luận ---

Đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên: o( ̄ヘ ̄o) lát nữa nam thần mời tớ ăn KFC.

Một tiếng “leng keng” ---

An Ngưng đi ăn: Chậc chậc, không có sức đánh lại cỡ nào └(^o^)┘

Đường Viên đi ăn: Chậc chậc, chênh lệch rõ ràng cỡ nào └(^o^)┘

Đám đồng bọn phát rồ cỡ nào, không phải là vì vội đưa tài liệu tới cho Khương Minh mà lỡ mất buổi liên hoan thôi sao, Nam An An mở địa chỉ trang web mình thu thập --- đúng vậy, là weibo nửa năm trước An Ngưng đăng lên.

--- An Ngưng giảm cân: Tôi không bao giờ muốn ăn hải sản nữa.

Nam An An chuyển tiếp tin mới cho An Ngưng, còn bình luận một câu kèm theo địa chỉ weibo giảm cân kia.

Chuông điện thoại di động vang lên Nam An An mới biết được thì ra là cô xem nhẹ mức độ phát rồ của chị cô ---



Nam An An: “Chị, làm sao vậy?”

An Ngưng hời hợt nói: “Không có gì, cho em nghe tiếng bọn chị cắn miếng cá sống….”

Nam An An: “…..”

An Ngưng nghi ngờ nói: “Em khẳng định em còn muốn ăn KFC? Em xem quảng cáo mới nhất của KFC chưa?”

An Ngưng ngừng lại một chút, nói sinh động như thật: “Mau tới mút ăn ngón tay có vị gà của tôi đi ~ mau tới ăn da gà vàng giòn của tôi đi ~”

Nam An An: “…..”

Mi dấu chấm câu như vậy không làm thất vọng thầy giáo thể dục của mi sao, mi không làm thất vọng ông cố nội Kentucky Fried (KFC) sao, mi như vậy đối với một người tính lạnh nhạt có thể sao?

Nhờ phúc của chị cô, lúc KFC đưa tới, Nam An An đã hoàn toàn không có cách nào nhìn thẳng những miếng gà này nữa…..

Cô cầm chiếc bánh mì kẹp thịt (Hamburger) nhìn Khương Minh không chớp mắt, anh đã thay đổi cả người mặc quần áo ở nhà màu đen, đang ngồi trên ghế sô pha điệu bộ lười biếng lật tài liệu cô đưa tới, vẻ mặt cực kỳ chăm chú, thỉnh thoảng nhíu mày dùng ngón trỏ đẩy khung mắt kính bộ dạng lịch sự tao nhã.

Nam An An chọn một cái liếc thấy Khương Minh đang chuyên tâm không để ý, hai tay cầm chặt hai bên Hamburger nhanh chóng khẽ bóp, đùi gà phía trong với khí thế sét đánh không kịp bưng tai “Bốp” một tiếng bay vào thùng rác dưới chân cô.

Sau khi Nam An An làm xong những thứ này vui vẻ ngẩng đầu lên, thì đối diện với ánh mắt thẳng tắp cười như không cười của Khương Minh,

“Không thích hả?” Anh khép tài liệu đứng lên đi về phía tủ lạnh, mở cửa tủ lạnh vẫy tay với cô: “Muốn ăn cái gì?”

“Thịt” Nam An An vô cùng quả quyết đi qua nóng lòng muốn thể hiện tài năng thử sức xem sao, Khương Minh lắc đầu kêu cô trước cứ chơi đi đã, rồi vén tay áo lên đeo một đôi găng tay dùng một lần.

Nam An An đứng ở cửa kính nơi phòng bếp thấy Khương Đại thần rút một cuốn sách dạy nấu ăn ra xem rất nghiêm túc, sau khi bỏ sách dạy nấu ăn xuống bắt đầu cắt thịt, ánh mắt chăm chú như đang tiến hành nghiên cứu học thuật nào đó --- giơ tay chém xuống, miếng thịt bò kia đã bị anh cắt đều đặn miếng lớn miếng nhỏ giống nhau, xếp ngay ngắn cùng một chỗ, ngay cả trên sách dạy nấu ăn chỉ 300 ml cũng dùng cốc chia vạch đong cẩn thận.

Nam An An thấy líu lưỡi không nói nên lời, con người Khương Minh dường như làm cái gì đều luôn ung dung bình tĩnh như vậy, Nam An An đợi rất lâu, không nhịn được trốn bên ngoài xem tình hình, chỉ thấy Khương Minh sau khi làm xong tất cả tháo găng tay dùng một lần, cánh tay chống lên về phía trước tiện thể cởi bộ quần áo ở nhà màu đen trên người kia ném vào thùng rác.

Đây là vì anh không đeo tạp dề, khiến cường hào quỳ gối, hơn nữa … Mặc dù cô không quan sát tỉ mỉ --- nhưng mà đường nét cơ bắp Khương Minh rõ rệt, vừa chuẩn.

Nam An An đỏ mặt quay về phòng khách ngoan ngoãn ngồi chờ, quả nhiên lúc Khương Minh bưng đồ ăn qua đã thay một bộ quần áo ở nhà, màu sắc như nhau Nam An An cũng giả vờ không thấy chăm chú ăn đậu hầm thịt bò.

Ăn xong bữa tối Nam An An cúi đầu vừa nhìn đồng hồ mới phát hiện đã mười giờ năm mươi phút, Khương Minh nấu cơm ăn ngon ngoài dự đoán dùng thời gian cũng lâu ngoài dự đoán.



“Chạy về không kịp hả?” Khương Minh thấy cô nhìn thời gian nhàn nhạt hỏi một câu, sau khi nhận được câu trả lời rõ ràng hời hợt nói “Trước tiên cứ ngủ ở phòng khách đi, sáng mai tôi đưa em về.”

Phòng khách ở lầu hai, bên cạnh phòng ngủ chính, cả căn phòng rộng rãi sáng sủa, còn có rèm cửa sổ xinh đẹp bay nhẹ nhàng, Nam An An đi vào nhà tắm trong phòng khách tắm rửa một cái rồi nhào tới trên giường lớn ôm chăn lăn lộn hồi lâu mới nhớ tới đây là phòng ngủ của khách, Khương Minh lại chưa từng ngủ ở trong này….

Suy nghĩ một chút lấy điện thoại di động ra gửi lên weibo --- Đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên: Đêm nay đưa tài liệu cho nam thần ở trong nhà anh, thật hạnh phúc.

An Ngưng cơm nước xong: Cô gái, kiềm chế chút đi.

Phòng ngủ chính bên cạnh đèn vẫn còn sáng.

Khuôn mặt anh tuấn của Khương Minh bị ánh sáng màn hình máy tính chiếu vào lờ mờ.

Máy tính này là năm năm trước anh và Tiểu Quyển cùng sử dụng chơi trò chơi với nhau, mấy ngày hôm trước Khương Minh mới mang nó ra từ trong phòng chứa đồ, trong bộ nhớ máy tính vẫn còn giữ nguyên tất cả các cuộc nói chuyện phiếm của bọn họ.

Trong lúc đó Khương Minh đốt một điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ, sau khi hít một hơi thật sâu click chuột trái vài cái, quen việc dễ làm tìm được bản ghi chép lưu lại thư từ và tin tức ---

Tiểu Quyển: Sư phụ, vậy anh là người xấu sao?

Tiểu Quyển: Sư phụ, em tin anh..

Tiểu Quyển: Chín giờ tối ngày mai em chờ anh ở cổng sau đại học phía Tây, không gặp không về nhé.

Anh nhớ rõ tối hôm đó trước khi đêm liên hoan tốt nghiệp bắt đầu, anh có một buổi hội nghị hội học sinh, có thể hội nghị phải kéo đến 8 giờ rưỡi, lúc ấy Tiểu Quyển nói thay đổi thời gian cũng được nhưng anh cảm thấy không ổn.

Khi đó anh muốn đánh lại văn bản khác đổi thời gian sang ban ngày, Tiểu Quyển là một cô gái nhỏ cực kỳ thông minh, cô và anh trò chuyện gần một năm thế nhưng mọi thứ liên quan đến cũng chưa từng nhắc tới với anh.

Khương Minh không biết tuổi Tiểu Quyển, tên, nhưng mà từ khi cô nhờ anh giúp cô làm bài kiểm tra toán trung học thì đoán cô mười lăm tuổi --- sự thật chứng minh, vậy mà đoán sai rồi.

Sau khi bài kiểm tra toán anh làm cho cô được điểm cao thì cô gái nhỏ đủ mọi loại sùng bái đối với anh, giống như chỉ cần anh học giỏi thì anh chính là người tốt.

Lúc Khương Minh nửa đùa nói mang cô đi đại học phía Tây xem dạ hội tốt nghiệp, hoàn toàn không ngờ tới Tiểu Quyển một lời đồng ý.

Tiệc liên hoan đã tốt nghiệp của đại học phía Tây hàng năm đều bắt đầu từ 8 giờ rưỡi duy trì thẳng tới rạng sáng ngày hôm sau, LêqĐô,n, sau khi làm lễ tốt nghiệp ở sân trường tha hồ vui chơi, hơn nữa giữa sân bãi và vấn đề an toàn không cho phép học sinh trường khác vào bàn, ngày trước Tiểu Quyển đã nói với anh cô khao khát đã lâu.

Khương Minh và người phụ trách chào hỏi qua, sau đó lại nghĩ tới dù sao Tiểu Quyển cũng là cô gái nhỏ, đi ra ngoài muộn như vậy vẫn là có chút không an toàn, Khương Minh đánh xong đoạn văn bản đổi thời gian, vì internet trục trặc làm thế nào cũng không gửi đi được…...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Bị Bệnh, Phải Trị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook