Chương 17
Hàn Mạch Mạch
02/03/2016
Khương Minh không
biến sắc cầm di động trong tay như có điều suy nghĩ, ngước mắt nhìn về
phía Nam An An đang đi từ trên cầu thang xuống,
Ánh mắt híp lại.
Trên đường đi tới nhà Khương Minh, Nam An An đeo túi xách của mình ngồi trên ghế sô pha lướt weibo, Khương Minh hơi nghiêng người là có thể dễ dàng nhìn thấy màn hình điện thoại di động của Nam An An ---
Đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên: Tớ muốn để cho cả thế giới biết, chi phí điện thoại cả đời này của anh, tớ chịu trách nhiệm rồi.
Khương Minh….
Lần thứ hai tới nhà Khương Minh Nam An An có phần ‘quen việc dễ làm,’ xuống taxi lúc cùng đi qua cổng với Khương Minh, người chú gác cổng nhiệt tình lần trước thò đầu ra chào hỏi Khương Minh: “Thầy giáo Khương, đây là bạn gái nhỏ của thầy sao, rất xinh đẹp.”
Nam An An đang muốn xua tay đã nghe Khương Minh nhàn nhạt giải thích nói: “Học trò của tôi.”
Vẻ mặt chú gác cổng lấy làm tiếc, dơ tư thế nắm đấm với Khương Minh, Nam An An cũng tiếc nuối theo sát Khương Minh đi vào trong, Khương Minh quét thẻ mở cửa sau đó thay dép lê ở lối vào rồi đi vào trong, lúc Nam An An lặng lẽ đổi dép lê thì nhìn thấy dép lê màu xanh đậm của Khương Minh trước mặt, ngẩng đầu thấy Khương Minh đưa một tấm thẻ mở cửa cho cô --- “Nếu tôi đi công tác, em ra vào có vẻ thuận lợi hơn.”
Nam An An nói tiếng cảm ơn cầm tấm thẻ cất vào túi xách của mình, đi theo Khương Minh tới lầu hai, thư phòng sát bên cạnh phòng khách, sắp xếp rất giống với phòng khách, vẫn là rèm cửa sổ xinh đẹp khẽ đung đưa, trong rèm cửa sổ vẫn là đặt một bàn trà và hai cái ghế đu bằng dây mây.
Đối diện rèm cửa sổ là bảy cái giá sách lớn nối liền bằng gỗ lim, tất cả sách sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề theo màu sắc, hai bên giá sách đặt hai bồn cây xanh rậm rạp tươi tốt.
Thu xếp cho cô xong, thì Khương Minh nghe điện thoại đi ra ngoài, Nam An An chạy đến nơi cửa sổ ngồi trên ghế mây đung đưa, hài lòng ánh mặt trời ấm áp chảy xuôi trong không khí, cô tiện tay đặt sách xuống móc điện thoại ra tiếp tục lướt weibo, trên trạng thái weibo mới nhất của cô rất nhanh đã có bình luận mới rồi.
Vi Vi không cười: Đây mới là phong cách nhà giàu mới nổi của chúng ta, tiền đủ không, không đủ chị bắn cho em.
Là chè trôi nước không phải đêm rằm tháng giêng: Xin chào cường hào, hẹn gặp lại cường hào.
Cây cao lương tôi là An Ngưng: Mặt tớ chảy máu, xin theo dõi.
Còn chưa theo dõi Khương Minh cũng chưa có phản ứng gì, Nam An An khóa màn hình chăm chỉ học bài, ngòi bút còn chưa chạm vào bài kiểm tra, màn hình điện thoại đã chớp tắt --- là điện thoại của một học trưởng (đàn anh khóa trên).
Nam An An nhớ rõ đàn anh này là người Khương Minh hướng dẫn nghiên cứu sinh, bình thường liên lạc không nhiều, đột nhiên gọi điện thoại qua Nam An An có chút nghi ngờ nghe máy: “A lô, học trưởng.”
Học trưởng nói rất nhanh: “An An, nam thần Khương đổi số điện thoại, thầy ấy vừa nói cho anh biết, kêu anh thông báo cho những người khác.”
Nam An An: “….”
Học trưởng: “Số mới là xxxxxxxxxx.”
Nam An An hơi hạ giọng: “Em nhớ rồi, cám ơn học trưởng.”
Ngón tay Nam An An hơi ngừng lại ánh mắt không hiểu sao có chút chua xót, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện gửi bình luận trả lời An Ngưng ---
Đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên trả lời Cây cao lương tôi là An Ngưng: Sau đó là Khương Minh anh ấy đổi số điện thoại rồi.
Cây cao lương tôi là An Ngưng: Phốc, độc ác đó, bảo bối em có cảm nghĩ gì?
Đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên trả lời Cây cao lương tôi là An Ngưng: Được…. Lãng phí.
Anh nhanh như vậy đã đổi số điện thoại, Nam An An gục đầu xuống, cảm thấy chữ trên sách trước mắt có chút mơ hồ, có phải Khương Minh đoán được cước phí điện thoại là cô nộp rồi không, anh nhanh như vậy đã đổi số di động là vì ghét cô không muốn có quá nhiều dính dáng đến cô??
Thực ra là cô tự mình đa tình sao?
Có lẽ Khương Minh chỉ vì An Dạng nhờ tới mới đối xử với cô không tệ.
Anh đổi số di động là vì thấy rằng bản thân cô tự mình đa tình mang đến phiền phức cho anh chăng.
Một vạn cước phí điện thoại, nếu là cô thì vì số tiền cước phí này sẽ không đổi số, xem ra là Khương Minh thật sự muốn kéo dài khoảng cách với cô.
Nam An An dụi mắt tiếp tục làm bài, di động lại vang lên lần nữa, nhưng cô cầm di động thì thấy màn hình lấp lánh dãy số của Khương Minh.
Không phải nói, đổi số rồi sao?
Nam An An phân vân nghe máy: “A lô, thầy?”
“Ừm” Khương Minh nhàn nhạt trả lời một câu: “Em thích ăn cá không?”
“….” Đây là phong cách gì vậy?
“Thích không?” Không nhận được câu trả lời Khương Minh lặp lại câu hỏi lần nữa.
Nam An An phản ứng kịp thời: “Hi, thích.”
“Ừm” giọng nói Khương Minh nghe qua rất hài lòng,” Học tập cho tốt.”
“…” Hoàn toàn không rõ ràng tình huống Nam An An: “Được, em sẽ cố gắng.”
Cúp điện thoại Nam An An hoàn toàn muốn làm rõ tình huống, cầm sách ngồi trên ghế mây đong đưa nghĩ ngợi lung tung rồi cũng buổi tới trưa, cửa thư phòng không khóa. Vừa nghe thấy cổng tiếng chính vang lên thì Nam An An từ trong thư phòng chạy xuống, thấy Khương Minh tiện tay lấy hai chiếc điện thoại trong túi mua hàng ra ném lên bàn, cô nhớ rõ trước kia Khương Minh chỉ dùng một chiếc điện thoại mà.
Khương Minh vẫy tay với cô, Nam An An vui vẻ từ trên lầu chạy xuống muốn đi theo Khương Minh vào phòng bếp bị Khương Minh ngăn lại, nam thần quay về hướng ti vi tinh thể lỏng treo trên tường hất hất cằm: “Trước tiên em chơi một lát đi.”
Nam An An xoa tay: “Em có thể giúp thầy nấu cơm.”
Chân dài Khương Minh bước tiếp cũng không quay đầu lại: “Em còn nhỏ.”
Lần thứ hai bị nói còn nhỏ Nam An An im lặng, ngồi trên ghế sô pha buồn chán đổi kênh cuối cùng không nhịn được chạy đến bên ngoài cửa phòng bếp thấy Khương Minh đặt một đĩa đồ ăn đã làm xong vào trong lò vi sóng, truyện của dđ L@ê Q!úy Đ-ôn, thấy cô đứng ở cửa Khương Minh nhàn nhạt giải thích nói: “Tôi làm không tốt lắm.”
Nghĩ đến hương vị lần thịt bò hầm khoai tây và sau đó nằm trên đùi nam thần ngủ một đêm, còn có Khương Minh chăm chú xoa bụng cho cô khi đó Nam An An buột miệng nói ra: “Thầy làm đồ ăn ngon nhất, khá ngon so với đồ ăn mẹ em làm.”
Khương Minh im lặng, tài nấu nướng của An Dạng kém như vậy sao?
“Thật đó” Nam An An cúi đầu, có chút dè dặt hỏi vấn đề quấy nhiễu mình cho tới trưa: “Thầy, nghe học trưởng nói thầy đổi số điện thoại rồi….”
“Không liên quan tới em,” Khương Minh dựa vào cửa kính nhàn nhạt nói.
Hô hấp Nam An An bị hãm lại, thấy hai chân dài của Khương Minh đè lên nhau, anh tắt lò vi sóng không chút để ý giải thích nói: “Số mới đổi là số công việc.”
“Trước kia chưa từng tách ra, không thuận lợi lắm.”
Vậy…. Thì ra số này chính là số cá nhân sao? Ánh mắt Nam An An sáng lên, bây giờ cô là học trò duy nhất trong số những người theo Khương Minh biết Khương Minh vẫn còn sử dụng số điện thoại cá nhân này.
Nhưng mà, nếu muốn tách số công việc và số cá nhân, bình thường không phải là mua một số mới làm số cá nhân chỉ nói cho mấy người thân và bạn bè sao?
Nam An An ngồi trên bàn cơm có chút thận trọng, tất cả đồ ăn đều là một mình Khương Minh bưng lên, vừa lúc nãy cô còn chưa đụng tới bát đĩa đã bị Khương Minh lấy lí do vì nóng đuổi ra rồi.
Thấy cô ăn rất ít, Khương Minh nghiêm túc nói: “Không phải do chính tôi làm, sẽ không khiến em bị đau bao tử lại rồi.”
Trong thư phòng.
Nam An An ngồi trước bàn học chăm chú làm bài, Khương Minh ngồi trên ghế sô pha cách cô không xa chơi máy tính.
Thư phòng rộng rãi sáng sủa yên ả tuyệt đẹp, sau giờ trưa ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sau lưng Khương Minh chiếu vào tới, hạt bụi nhỏ bé trong không khí bay lượn dưới ánh mặt trời.
Trên bàn học trà thơm bay lên tầng sương mù màu trắng, hương thơm ngát dịu nhẹ vấn vít quanh mũi, lần đầu tiên Nam An An phát hiện việc học làm người ta hạnh phúc như vậy, cô đặt bút xuống xoa bóp ngón tay thì nghe thấy giọng mát lạnh của Khương Minh vang lên phía trên người cô: “Đề này làm như vậy…..”
Anh nhận bút máy trong tay cô, viết một loạt công thức bên cạnh câu trả lời của cô.
Màu sắc nét bút giống nhau, con số và chữ cái hiện ra trên trang giấy giống nhau, Nam An An mới phát hiện chữ của cô và Khương Minh giống nhau vô cùng.
Chữ viết của cô là viết phỏng theo chữ sư phụ cô rất lâu mới luyện thành.
Khi đó An An vừa mới lên lớp mười, trung học còn chưa phân khoa học tự nhiên, toán học và hóa học vật lý sinh vật cô học đuối quá, may mà còn có sư phụ cô.
Lần đầu tiên Nam An An tìm sư phụ cô muốn xin số qq (một kiểu gửi tin nhắn online) chính là vì để hỏi anh đề thi.
Sau này thời gian tốt đẹp nhất cô trải qua ba năm trung học là --- mỗi ngày tan học thì chụp bài tập gửi cho sư phụ cô, sau đó cô mở hai cửa sổ, sư phụ giúp cô làm xong bài tập thì chụp lại ảnh rồi gửi qua cho cô.
Làm bài tập chơi trò chơi hai cái không nhầm lẫn.
“An An?”
Giọng nói mát lạnh trầm thấp của Khương Minh khiến cô lấy lại tinh thần, An An có chút xấu hổ tập trung lực chú ý lên đề bài một lần nữa….
###
Chiều chủ nhật, Nam An An đi tìm bác sĩ tâm lý của cô, không phải bậc thầy từng trải An Dạng tìm cho cô trước kia, mà là học trò của bậc thầy đó.
“Em nói là, em vẫn không thích có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với đàn ông, nhưng mà không bài xích nam thần của em?” Bác sĩ tâm lý trẻ tuổi đan mười ngón tay vào nhau, sau khi nghe cô nói xong hỏi.
Nam An An gật gật đầu.
“Quả nhiên đúng là nam thần….” Thực tập sinh trẻ tuổi cười lộ hai răng răng khểnh.
Nam An An: “….”
“Chỉ đùa chút thôi,” bác sĩ trẻ nghiêm mặt nói: “Nắm tay với anh ấy, ôm cũng không bài xích….”
Nam An An: “Còn có cả xoa bụng.”
“….” Bác sĩ trẻ: “Vậy hôn môi thì sao?”
Nam An An: “Còn chưa có thử qua, lần đầu tiên em nhìn thấy anh ấy thì cảm giác cực kỳ yên tâm quen thuộc, rất thích ở bên cạnh anh ấy, có đôi khi thì cảm giác hình như rất lâu trước kia đã quen biết nhau, nhưng mà em biết trước kia em chưa từng gặp anh ấy.”
Bác sĩ trẻ suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu nghiêm mặt nói: “Bỏ chữa bệnh đi.”
Nam An An: “…”
Bác sĩ trẻ chăm chú nhìn ánh mắt cô: “Thuận theo tự nhiên là được rồi, lúc em làm gì đó với anh ấy không bài xích, vậy có thể là, điều này đối với vị kia mà nói tuyệt đối là tin tức tốt.”
“Từ từ sẽ đến. Loại trừ bóng ma tâm lý trong chốc lát rất khó, nhất là bây giờ em không muốn nhớ lại nguyên nhân phát bệnh, tất nhiên, tôi với thầy tôi giữ ý kiến phản đối, tôi không hề cho rằng nhất định em phải xé vết sẹo vết thương ngày trước.” Bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai cười tít mắt: “An An, em tốt như vậy, anh ấy sẽ chấp nhận em.”
Nam An An: “Anh có thể chấp nhận người bạn gái cả đời không làm chuyện tình yêu với anh không?”
Bác sĩ trẻ im lặng.
Anh không cách nào nhìn vào mắt cô nói câu trả lời chắc chắn với cô, bởi anh là đàn ông.
Anh cũng không nói được là không thể, cho dù trước khi hỏi những câu này Nam An An đã biết câu trả lời rồi.
Nam An An tạm biệt bác sĩ tâm lý của mình đi trên đường trường đại học phía Tây, dưới cây dâu đôi tình nhân nhỏ bé ôm hôn, tay người con trai đặt bên hông người con gái vuốt nhè nhẹ, dò xét xuống phía dưới một chút rồi cẩn thận thu về ngượng ngùng cười cười, nữ sinh cười đẹp mắt ôm cổ nam sinh, hơi hơi kiễng chân lên.
Ánh mặt trời chiếu xuống giữa cây dâu xum xuê lá, bị chia thành những quầng sáng nho nhỏ rơi vào trên mặt nữ sinh.
Hình ảnh kia rất đẹp, cô không dám nhìn.
Nam An An từng có mười người bạn trai, ba năm gian khổ từng vô số lần đi qua đường mòn trong rừng này, nhưng chưa từng một lần có kinh nghiệm nào ôm hôn dưới cây dâu cả.
“Bạn học, bạn học….” Một người mặc đồng phục nam sinh gọi cô mấy tiếng, “Di động cậu reo kìa.” An An nói cám ơn xong lấy di động trong túi ra, trên màn hình đã có hơn mười cuộc điện thoại chưa nghe máy.
Ánh mắt híp lại.
Trên đường đi tới nhà Khương Minh, Nam An An đeo túi xách của mình ngồi trên ghế sô pha lướt weibo, Khương Minh hơi nghiêng người là có thể dễ dàng nhìn thấy màn hình điện thoại di động của Nam An An ---
Đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên: Tớ muốn để cho cả thế giới biết, chi phí điện thoại cả đời này của anh, tớ chịu trách nhiệm rồi.
Khương Minh….
Lần thứ hai tới nhà Khương Minh Nam An An có phần ‘quen việc dễ làm,’ xuống taxi lúc cùng đi qua cổng với Khương Minh, người chú gác cổng nhiệt tình lần trước thò đầu ra chào hỏi Khương Minh: “Thầy giáo Khương, đây là bạn gái nhỏ của thầy sao, rất xinh đẹp.”
Nam An An đang muốn xua tay đã nghe Khương Minh nhàn nhạt giải thích nói: “Học trò của tôi.”
Vẻ mặt chú gác cổng lấy làm tiếc, dơ tư thế nắm đấm với Khương Minh, Nam An An cũng tiếc nuối theo sát Khương Minh đi vào trong, Khương Minh quét thẻ mở cửa sau đó thay dép lê ở lối vào rồi đi vào trong, lúc Nam An An lặng lẽ đổi dép lê thì nhìn thấy dép lê màu xanh đậm của Khương Minh trước mặt, ngẩng đầu thấy Khương Minh đưa một tấm thẻ mở cửa cho cô --- “Nếu tôi đi công tác, em ra vào có vẻ thuận lợi hơn.”
Nam An An nói tiếng cảm ơn cầm tấm thẻ cất vào túi xách của mình, đi theo Khương Minh tới lầu hai, thư phòng sát bên cạnh phòng khách, sắp xếp rất giống với phòng khách, vẫn là rèm cửa sổ xinh đẹp khẽ đung đưa, trong rèm cửa sổ vẫn là đặt một bàn trà và hai cái ghế đu bằng dây mây.
Đối diện rèm cửa sổ là bảy cái giá sách lớn nối liền bằng gỗ lim, tất cả sách sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề theo màu sắc, hai bên giá sách đặt hai bồn cây xanh rậm rạp tươi tốt.
Thu xếp cho cô xong, thì Khương Minh nghe điện thoại đi ra ngoài, Nam An An chạy đến nơi cửa sổ ngồi trên ghế mây đung đưa, hài lòng ánh mặt trời ấm áp chảy xuôi trong không khí, cô tiện tay đặt sách xuống móc điện thoại ra tiếp tục lướt weibo, trên trạng thái weibo mới nhất của cô rất nhanh đã có bình luận mới rồi.
Vi Vi không cười: Đây mới là phong cách nhà giàu mới nổi của chúng ta, tiền đủ không, không đủ chị bắn cho em.
Là chè trôi nước không phải đêm rằm tháng giêng: Xin chào cường hào, hẹn gặp lại cường hào.
Cây cao lương tôi là An Ngưng: Mặt tớ chảy máu, xin theo dõi.
Còn chưa theo dõi Khương Minh cũng chưa có phản ứng gì, Nam An An khóa màn hình chăm chỉ học bài, ngòi bút còn chưa chạm vào bài kiểm tra, màn hình điện thoại đã chớp tắt --- là điện thoại của một học trưởng (đàn anh khóa trên).
Nam An An nhớ rõ đàn anh này là người Khương Minh hướng dẫn nghiên cứu sinh, bình thường liên lạc không nhiều, đột nhiên gọi điện thoại qua Nam An An có chút nghi ngờ nghe máy: “A lô, học trưởng.”
Học trưởng nói rất nhanh: “An An, nam thần Khương đổi số điện thoại, thầy ấy vừa nói cho anh biết, kêu anh thông báo cho những người khác.”
Nam An An: “….”
Học trưởng: “Số mới là xxxxxxxxxx.”
Nam An An hơi hạ giọng: “Em nhớ rồi, cám ơn học trưởng.”
Ngón tay Nam An An hơi ngừng lại ánh mắt không hiểu sao có chút chua xót, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện gửi bình luận trả lời An Ngưng ---
Đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên trả lời Cây cao lương tôi là An Ngưng: Sau đó là Khương Minh anh ấy đổi số điện thoại rồi.
Cây cao lương tôi là An Ngưng: Phốc, độc ác đó, bảo bối em có cảm nghĩ gì?
Đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên trả lời Cây cao lương tôi là An Ngưng: Được…. Lãng phí.
Anh nhanh như vậy đã đổi số điện thoại, Nam An An gục đầu xuống, cảm thấy chữ trên sách trước mắt có chút mơ hồ, có phải Khương Minh đoán được cước phí điện thoại là cô nộp rồi không, anh nhanh như vậy đã đổi số di động là vì ghét cô không muốn có quá nhiều dính dáng đến cô??
Thực ra là cô tự mình đa tình sao?
Có lẽ Khương Minh chỉ vì An Dạng nhờ tới mới đối xử với cô không tệ.
Anh đổi số di động là vì thấy rằng bản thân cô tự mình đa tình mang đến phiền phức cho anh chăng.
Một vạn cước phí điện thoại, nếu là cô thì vì số tiền cước phí này sẽ không đổi số, xem ra là Khương Minh thật sự muốn kéo dài khoảng cách với cô.
Nam An An dụi mắt tiếp tục làm bài, di động lại vang lên lần nữa, nhưng cô cầm di động thì thấy màn hình lấp lánh dãy số của Khương Minh.
Không phải nói, đổi số rồi sao?
Nam An An phân vân nghe máy: “A lô, thầy?”
“Ừm” Khương Minh nhàn nhạt trả lời một câu: “Em thích ăn cá không?”
“….” Đây là phong cách gì vậy?
“Thích không?” Không nhận được câu trả lời Khương Minh lặp lại câu hỏi lần nữa.
Nam An An phản ứng kịp thời: “Hi, thích.”
“Ừm” giọng nói Khương Minh nghe qua rất hài lòng,” Học tập cho tốt.”
“…” Hoàn toàn không rõ ràng tình huống Nam An An: “Được, em sẽ cố gắng.”
Cúp điện thoại Nam An An hoàn toàn muốn làm rõ tình huống, cầm sách ngồi trên ghế mây đong đưa nghĩ ngợi lung tung rồi cũng buổi tới trưa, cửa thư phòng không khóa. Vừa nghe thấy cổng tiếng chính vang lên thì Nam An An từ trong thư phòng chạy xuống, thấy Khương Minh tiện tay lấy hai chiếc điện thoại trong túi mua hàng ra ném lên bàn, cô nhớ rõ trước kia Khương Minh chỉ dùng một chiếc điện thoại mà.
Khương Minh vẫy tay với cô, Nam An An vui vẻ từ trên lầu chạy xuống muốn đi theo Khương Minh vào phòng bếp bị Khương Minh ngăn lại, nam thần quay về hướng ti vi tinh thể lỏng treo trên tường hất hất cằm: “Trước tiên em chơi một lát đi.”
Nam An An xoa tay: “Em có thể giúp thầy nấu cơm.”
Chân dài Khương Minh bước tiếp cũng không quay đầu lại: “Em còn nhỏ.”
Lần thứ hai bị nói còn nhỏ Nam An An im lặng, ngồi trên ghế sô pha buồn chán đổi kênh cuối cùng không nhịn được chạy đến bên ngoài cửa phòng bếp thấy Khương Minh đặt một đĩa đồ ăn đã làm xong vào trong lò vi sóng, truyện của dđ L@ê Q!úy Đ-ôn, thấy cô đứng ở cửa Khương Minh nhàn nhạt giải thích nói: “Tôi làm không tốt lắm.”
Nghĩ đến hương vị lần thịt bò hầm khoai tây và sau đó nằm trên đùi nam thần ngủ một đêm, còn có Khương Minh chăm chú xoa bụng cho cô khi đó Nam An An buột miệng nói ra: “Thầy làm đồ ăn ngon nhất, khá ngon so với đồ ăn mẹ em làm.”
Khương Minh im lặng, tài nấu nướng của An Dạng kém như vậy sao?
“Thật đó” Nam An An cúi đầu, có chút dè dặt hỏi vấn đề quấy nhiễu mình cho tới trưa: “Thầy, nghe học trưởng nói thầy đổi số điện thoại rồi….”
“Không liên quan tới em,” Khương Minh dựa vào cửa kính nhàn nhạt nói.
Hô hấp Nam An An bị hãm lại, thấy hai chân dài của Khương Minh đè lên nhau, anh tắt lò vi sóng không chút để ý giải thích nói: “Số mới đổi là số công việc.”
“Trước kia chưa từng tách ra, không thuận lợi lắm.”
Vậy…. Thì ra số này chính là số cá nhân sao? Ánh mắt Nam An An sáng lên, bây giờ cô là học trò duy nhất trong số những người theo Khương Minh biết Khương Minh vẫn còn sử dụng số điện thoại cá nhân này.
Nhưng mà, nếu muốn tách số công việc và số cá nhân, bình thường không phải là mua một số mới làm số cá nhân chỉ nói cho mấy người thân và bạn bè sao?
Nam An An ngồi trên bàn cơm có chút thận trọng, tất cả đồ ăn đều là một mình Khương Minh bưng lên, vừa lúc nãy cô còn chưa đụng tới bát đĩa đã bị Khương Minh lấy lí do vì nóng đuổi ra rồi.
Thấy cô ăn rất ít, Khương Minh nghiêm túc nói: “Không phải do chính tôi làm, sẽ không khiến em bị đau bao tử lại rồi.”
Trong thư phòng.
Nam An An ngồi trước bàn học chăm chú làm bài, Khương Minh ngồi trên ghế sô pha cách cô không xa chơi máy tính.
Thư phòng rộng rãi sáng sủa yên ả tuyệt đẹp, sau giờ trưa ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sau lưng Khương Minh chiếu vào tới, hạt bụi nhỏ bé trong không khí bay lượn dưới ánh mặt trời.
Trên bàn học trà thơm bay lên tầng sương mù màu trắng, hương thơm ngát dịu nhẹ vấn vít quanh mũi, lần đầu tiên Nam An An phát hiện việc học làm người ta hạnh phúc như vậy, cô đặt bút xuống xoa bóp ngón tay thì nghe thấy giọng mát lạnh của Khương Minh vang lên phía trên người cô: “Đề này làm như vậy…..”
Anh nhận bút máy trong tay cô, viết một loạt công thức bên cạnh câu trả lời của cô.
Màu sắc nét bút giống nhau, con số và chữ cái hiện ra trên trang giấy giống nhau, Nam An An mới phát hiện chữ của cô và Khương Minh giống nhau vô cùng.
Chữ viết của cô là viết phỏng theo chữ sư phụ cô rất lâu mới luyện thành.
Khi đó An An vừa mới lên lớp mười, trung học còn chưa phân khoa học tự nhiên, toán học và hóa học vật lý sinh vật cô học đuối quá, may mà còn có sư phụ cô.
Lần đầu tiên Nam An An tìm sư phụ cô muốn xin số qq (một kiểu gửi tin nhắn online) chính là vì để hỏi anh đề thi.
Sau này thời gian tốt đẹp nhất cô trải qua ba năm trung học là --- mỗi ngày tan học thì chụp bài tập gửi cho sư phụ cô, sau đó cô mở hai cửa sổ, sư phụ giúp cô làm xong bài tập thì chụp lại ảnh rồi gửi qua cho cô.
Làm bài tập chơi trò chơi hai cái không nhầm lẫn.
“An An?”
Giọng nói mát lạnh trầm thấp của Khương Minh khiến cô lấy lại tinh thần, An An có chút xấu hổ tập trung lực chú ý lên đề bài một lần nữa….
###
Chiều chủ nhật, Nam An An đi tìm bác sĩ tâm lý của cô, không phải bậc thầy từng trải An Dạng tìm cho cô trước kia, mà là học trò của bậc thầy đó.
“Em nói là, em vẫn không thích có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với đàn ông, nhưng mà không bài xích nam thần của em?” Bác sĩ tâm lý trẻ tuổi đan mười ngón tay vào nhau, sau khi nghe cô nói xong hỏi.
Nam An An gật gật đầu.
“Quả nhiên đúng là nam thần….” Thực tập sinh trẻ tuổi cười lộ hai răng răng khểnh.
Nam An An: “….”
“Chỉ đùa chút thôi,” bác sĩ trẻ nghiêm mặt nói: “Nắm tay với anh ấy, ôm cũng không bài xích….”
Nam An An: “Còn có cả xoa bụng.”
“….” Bác sĩ trẻ: “Vậy hôn môi thì sao?”
Nam An An: “Còn chưa có thử qua, lần đầu tiên em nhìn thấy anh ấy thì cảm giác cực kỳ yên tâm quen thuộc, rất thích ở bên cạnh anh ấy, có đôi khi thì cảm giác hình như rất lâu trước kia đã quen biết nhau, nhưng mà em biết trước kia em chưa từng gặp anh ấy.”
Bác sĩ trẻ suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu nghiêm mặt nói: “Bỏ chữa bệnh đi.”
Nam An An: “…”
Bác sĩ trẻ chăm chú nhìn ánh mắt cô: “Thuận theo tự nhiên là được rồi, lúc em làm gì đó với anh ấy không bài xích, vậy có thể là, điều này đối với vị kia mà nói tuyệt đối là tin tức tốt.”
“Từ từ sẽ đến. Loại trừ bóng ma tâm lý trong chốc lát rất khó, nhất là bây giờ em không muốn nhớ lại nguyên nhân phát bệnh, tất nhiên, tôi với thầy tôi giữ ý kiến phản đối, tôi không hề cho rằng nhất định em phải xé vết sẹo vết thương ngày trước.” Bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai cười tít mắt: “An An, em tốt như vậy, anh ấy sẽ chấp nhận em.”
Nam An An: “Anh có thể chấp nhận người bạn gái cả đời không làm chuyện tình yêu với anh không?”
Bác sĩ trẻ im lặng.
Anh không cách nào nhìn vào mắt cô nói câu trả lời chắc chắn với cô, bởi anh là đàn ông.
Anh cũng không nói được là không thể, cho dù trước khi hỏi những câu này Nam An An đã biết câu trả lời rồi.
Nam An An tạm biệt bác sĩ tâm lý của mình đi trên đường trường đại học phía Tây, dưới cây dâu đôi tình nhân nhỏ bé ôm hôn, tay người con trai đặt bên hông người con gái vuốt nhè nhẹ, dò xét xuống phía dưới một chút rồi cẩn thận thu về ngượng ngùng cười cười, nữ sinh cười đẹp mắt ôm cổ nam sinh, hơi hơi kiễng chân lên.
Ánh mặt trời chiếu xuống giữa cây dâu xum xuê lá, bị chia thành những quầng sáng nho nhỏ rơi vào trên mặt nữ sinh.
Hình ảnh kia rất đẹp, cô không dám nhìn.
Nam An An từng có mười người bạn trai, ba năm gian khổ từng vô số lần đi qua đường mòn trong rừng này, nhưng chưa từng một lần có kinh nghiệm nào ôm hôn dưới cây dâu cả.
“Bạn học, bạn học….” Một người mặc đồng phục nam sinh gọi cô mấy tiếng, “Di động cậu reo kìa.” An An nói cám ơn xong lấy di động trong túi ra, trên màn hình đã có hơn mười cuộc điện thoại chưa nghe máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.