Em Bị Bệnh, Phải Trị

Chương 35: chương 35

Hàn Mạch Mạch

09/04/2016

Tai Nam An An đỏ lên, áo cưới vốn dán chặt khít vào thắt lưng cùng với độ nóng của ánh đèn tỏa ra, khắp người cô đều là mồ hôi, cảm giác làn vải mỏng manh bên eo đã bị mồ hôi làm ướt hết rồi. Tay Khương Minh đang đặt bên eo cô, nhiệt độ lòng bàn tay anh trực tiếp xuyên qua các tầng vải của áo cưới, như tiếp xúc thân mật nhất.

Cũng may tất cả đều do cô tự mình đa tình, cô mới vừa đứng vững thì Khương Minh lập tức buông tay.

Nam An An cúi xuống, ánh mắt lúc nào cũng nhìn vào ngón tay của mình, cô cẩn thận kéo váy lên, thấy Khương Minh nhấc chân cô sửa sang lại bản thân rồi buông áo cưới xuống đất nghiêng người đi theo các cô gái phía trước đi xuống sân khấu.

Chưa kịp ổn định ngồi vào chỗ của mình, trước mặt đã xuất hiện một chiếc máy ảnh, trưởng lớp vui sướng hài lòng chỉ vào hình ảnh trên màn hình: "A, a, hình ảnh này rất đẹp tớ không dám nhìn . . . . Hai người cứ như vậy mà kết hôn, mới vừa nãy chúng tớ đã nhìn thấy hết rồi, phần mềm chụp hình 360 độ canh thật chính xác, tớ sẽ nhường cậu làm chị..... Tới, bảo bối mau tới đây nào ~”

Nam An An: ". . . . . . Chị"

Cố Ly nhàn nhạt nhìn cô: "Cậu cũng có chút tiền đồ, thật đó.”

Sau khi buổi lễ tốt nghiệp tan cuộc, Nam An An giúp nhóm Cố Ly thu dọn đồ đạc nên về hơi trễ, cô đeo balô muốn đi chung với Cố Ly, thì nhìn thấy Lâm Mặc đang lười biếng dựa vào cửa chờ Cố Ly, Nam An An lấy cớ bỏ quên đồ muốn quay lại hậu trường một chuyến, tính thời gian chắc Cố Ly và Lâm Mặc đã rời khỏi đây, cô mới đi qua Điền Gia Bính ra ngoài.

Chưa ra tới cửa đã nhìn thấy một bóng dáng thon dài bị ánh đèn phía ngoài chiếu lên mặt đất, cô đứng trong cửa miệng nín thở trầm ngâm.

Không biết từ lúc nào, ngay cả khi mắt cô mù cũng nhận ra được bóng dáng của Khương Minh.

Đèn ở Điền Gia bính đã tắt, Nam An An đứng trong bầu trời tràn ngập bóng tối.

Rõ ràng chỉ cần bước qua tấm thảm đỏ kia chính là phòng khách với đèn đuốc sáng rực,

Mà cô lại đứng ở nơi giao nhau giữa bóng tối và ánh sáng, tay nắm quai đeo cặp rất chặt, một bước cũng không dám đi.

Cho đến khi chiếc bóng thon dài từ từ rút ngắn khoảng cách, sau đó biến mất, cô nghe tiếng giày da của Khương Minh càng lúc càng xa , cô mới bước ra khỏi Điền Gia Bính, từ sau ngày đó trở đi cô tránh mặt Khương Minh, ngày chia tay hôm đó cũng vậy, cô nói xong câu kia liền bỏ chạy mà không thèm ngoái lại nhìn, không dám nhìn vẻ mặt của Khương Minh.

Cô hoàn toàn lâm vào cảnh mâu thuẫn nhau, cô không muốn Khương Minh luôn cao ngạo lạnh lùng để lộ vẻ mặt mất mát, đó là sư phụ cô ngưỡng mộ đã lâu là nam thần đầy sùng bái trong lòng cô; cô cũng không muốn nhìn thấy Khương Minh thờ ơ với mình, như thể cô yêu anh bằng chính con tim mình nhưng với anh mà nói có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nam An An cúi đầu đi ra đại sảnh, gió đêm có chút lạnh cô ôm cánh tay theo sườn dốc đi xuống, vô tình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Khương Minh đứng ở nơi sườn dốc, trên tay cầm áo khoác âu phục, thấy cô đi tới Khương Minh dập tắt thuốc lá, cầm áo khoác đưa tới.

Anh hơi cúi người, thuận tay vân vê lỗ tai cô.

Đầu ngón tay lạnh lẽo chẳng những không làm nhiệt độ bên tai cô hạ xuống, ngược lại càng khiến cô nóng hơn.

Một động tác nhỏ vô tình mang theo một tia thân mật, giống như bọn họ không có chia tay mà chỉ là họ mới vừa chiến tranh lạnh, Khương Minh như đang dỗ một đứa bé giận dỗi.

Nam An An: ". . . . . ." nam thần, em đã đá anh, anh không cần quyến rũ em như vậy nữa, từ trước đến giờ em là người không chịu được sự hấp dẫn mà.

Đầu ngón tay cô cọ vào áo khoác, ngoan ngoãn mặc áo khoác vào, sau đó nhìn thấy Khương Minh sải bước dài tiến về phía bãi đậu xe, nơi có chiếc Volkswagen.

Khương Minh ngồi lên xe một tay đặt trên tay lái, một tay đốt một điếu thuốc hít một hơi dài, điện thoại di động vang lên, hắn mở ra màn hình nhìn thấy tin nhắn của Lâm Mặc “Anh à, mọi việc như thế nào rồi?

Khương Minh di chuyển ngón tay bấm trả lời tin nhắn --- cảm ơn.

Lâm Mặc --- không có gì, đôi bên cùng có lợi mà.

Khương Minh: ". . . . . ."

Anh tiện tay ném điện thoại vào ghế trống bên cạnh, Khương Minh lái xe theo sau, đưa mắt nhìn Nam An An mặc áo khoác của anh, thấy cô bước vào túc xá rồi anh mới khởi động xe rời khỏi đại học phía Tây.

Trở lại ký túc xá Nam An An bắt đầu thu dọn để chuẩn bị đi du lịch tốt nghiệp vào ngày mai, hôm sau cô dậy rất sớm đi cùng Cố Ly xuống dưới lầu chờ xe buýt, còn chưa kịp tìm được chỗ ngồi, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy Khương Minh trên xe, anh bị một đám con gái say mê cuồng nhiệt vây quanh, Nam An An đang muốn hỏi Cố Ly chợt nghe giọng điệu lạnh lùng của cô cất lên: "Đừng nói là cậu không biết thầy ấy hướng dẫn tớ?"

Học viện kinh tế luôn luôn xem sự an toàn của học sinh là quan trọng nhất, ngoài việc cung cấp kinh phí cho chuyến du lịch tốt nghiệp mà còn phải để ít nhất một giáo viên đi cùng. Nam An An nhớ việc này nhưng cô hoàn toàn không ngờ Khương Minh chính là người hướng dẫn dắt chuyến đi này, cô và Cố Ly đi qua nơi An Ngưng đã tìm được chỗ, nào biết những đứa bạn thân của mình cố tình tách riêng cô mà đi theo một hướng khác, lớp trưởng đại nhân vui vẻ, ngoắc tay về phía cô nói:”An An, An An, ở đây, ở đây...”



Nam An An đâm lao phải theo lao, Khương Minh cũng đang nhàn nhạt nhìn cô, cô ngại ngùng không dám nói với mọi người rằng bọn họ đã chia tay, chỉ có thể cầm hành lý đứng bên cạnh Khương Minh, Khương Minh đang ngồi ở vị trí ngoài cùng, thấy cô bước tới chỉ nhích người ra phía sau một chút nhường đường cho cô đi qua, Nam An An yên lặng nghiêng mình đi qua bắp đùi của Khương Minh và lưng ghế giữa ngồi vào vị trí gần cửa sổ.

Suốt đường đi cô đều chăm chú nhìn phong cảnh ngoài cửa xe.

An An đang tập trung tinh thần, lớp trưởng đại nhân ngồi ngay phía trước đột nhiên thò đầu quay xuống, cao hứng đưa điện thoại lên bắt chuyện với cô,” An An, ngày hôm qua tớ tập trung ảnh cưới của hai người mà tớ và cả lớp chụp về một chỗ rồi, này, tớ gửi cho cậu ~”

Nam An An: ". . . . . ." Chị à, chị nhất định phải giết em sao?

"Ảnh cưới à?" Ngược lại Khương Minh rất hứng thú hỏi một câu, ba chữ của nam thần hoàn toàn kích thích lớp trưởng, lớp trưởng đại nhân quỳ gối trên chỗ ngồi của mình lộ ra nửa người trước lấy di động cho Khương Minh xem thành quả của cô: "Ngày hôm qua thầy mặc âu phục màu đen, An An mặc áo cưới, lúc hai ngươi đang ôm nhau chúng em đã chụp được bức hình này, thầy à, xem chúng em chụp có đẹp không?”

Khương Minh vui sướng ừ một tiếng.

Lớp trưởng được khen ngợi rất vui vẻ vừa liếc nhìn Nam An An: "Cậu bật bluetooth đi, xấu hổ gì nữa, ngày hôm qua vì tìm tớ muốn mấy tấm ảnh cũng đã gọi tớ là chị rồi,.... chậc chậc. . . . . . An An mở đi, cậu còn muốn nữa không?"

Nam An An: "Không cần."

Khương Minh cao hứng: "Cho thầy một tấm."

Nam An An: ". . . . . ." # nói về việc chết dưới tay đám bạn heo và đối thủ cao tay là lẽ tất nhiên#

Hoạt động chính trong chuyến du lịch này thứ nhất chính là bơi, quan trọng nhất lúc xuống nước không có nhiều người, Nam An An bị Cố Ly hưng phấn kéo lên thuyền, Cố Ly chuẩn bị đồ tương đối đầy đủ, kể cả gáo dừa hoặc là súng nước có thể bắn ở cự ly rất xa, chuyện phát rồ nhất là trên người còn mặc áo mưa.... ... Nam An An đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Cố Ly có thể đang phát bệnh!

Quả nhiên, loại dự cảm này nhanh chóng thành sự thực.

"Chèo đi, cậu chèo đi. . . . . ." Cố Ly khoác tay: "Đi theo nhịp của ta, một hai một hai. . . . . . Trời, hắn vượt qua chúng ta rồi, An An, chèo! Chèo! Chèo"

Nam An an: "Tớ đang chèo . . . . . Thật mà"

"Nhanh nhanh nhanh, chúng ta không đạt được giải nhất rồi. . . . . ." Giải lụa trong tay Cố Ly cũng đưa cho cô, còn mình giơ tay múc một gầu nước đầy "Ào ào" dội vào bọn An Ngưng đi qua họ.

Đây chỉ là một trò chơi, cậu không cần phải nghiêm túc như vậy, thứ nhất là tình bạn, thứ hai mới là tranh tài đó nha, Cố Ly cậu đừng tỏ vẻ chứng minh cậu đang bệnh ở giai đoạn cuối nha.

Cuối cùng cũng là do Cố Ly ban tặng, toàn bộ thuyền của đối phương tràn ngập nước, chỉ cần các cô xuôi dòng xuống thì họ đã có người chạy ra hô to: "Trời ạ, họ tới, chạy mau. . . . . ."

Cố Ly: "Ào ào"

"Anh hùng xin tha mạng, tớ rút lui được không?"

Cố Ly: "Ào ào"

"Không phải tớ gây sóng gió với các cậu, làm ơn tha cho . . . . . ."

Cố Ly: "Ào ào"

"Tớ đầu hàng!"

Cố Ly: "Ào ào"

Nam An An rốt cuộc cũng bơi đến đích, giơ hai tay chạm vào điểm cuối rồi nhảy lên bờ, đưa tay kéo bạn học cùng lớp trên cơ bản đã bị Cố Ly đánh ngã, tất cả đều bị rơi xuống nước trừ cô. Còn về Cố Ly . . . . . . Người ta là dân bơi lội, chê cô bơi chưa đủ sức.

Nam An An muốn khóc, đây là cuộc bơi thật sự rất vui vẻ thế mà đã bị phá hỏng biến thành cuộc so tài thuyền rồng.

Lúc sắp lên bờ Nam An An đã sức cùng lực kiệt, Cố Ly hưng phấn đem trong tay bầu nước đưa cho nàng, một tay giơ lên cao cao tới cùng nàng vỗ tay: "give¬five!"



Nam An An vung gáo nước trong tay: "Ào ào"

Tiết mục buổi chiều thích hợp hơn, là chống đỡ bè trúc trên hồ, Nam An Sn vừa nhìn thấy cậy trúc to đùng liền quả quyết từ bỏ, trúc mã nhà cô không để ý bản thân sợ độ cao đã chạy lên cầu treo trên hồ, cả đời này cô không muốn phải nhìn thấy nó lần nào nữa.

Cầu treo lắc lư, cô đứng ngay chính giữa cầu treo, tay khoác lên rào chắn nhìn các bạn trong lớp Đậu Tỉ cô buộc tất cả cây trúc cột vào nhau, tạo thành một phong cảnh đẹp rạng ngời rực rỡ trên hồ nước.

Cô đứng ở trên cầu ngắm phong cảnh, vừa mới ghé đầu vào liền bị các bạn ở cửa phát hiện, các bạn nam đùa giỡn cô: "Nhảy xuống, nhảy xuống bọn tớ đón cậu.”

Đôi tay Nam An An khép lại gọi rất tình cảm về phía nhóm của Đậu Tỉ: "Nhảy đi, nhảy đi!"

Tiếng nói vừa dứt, quả thật có người từ bè trúc nhảy xuống,

Nam An An: ". . . . . ."

Một sinh viên mở thuyền cứu nạn giơ cái loa hướng về phía bọn họ tức giận hét lên: "Nhảy, nhảy, cậu nhảy đi. . . . . ."

Đáp lại hắn là"Bùm" "Bùm" "Bùm"

Sinh viên cứu nạn mệt mỏi thở phì phò: "Nhảy rồi, nhảy rồi. . . . . ."

Hai hạng mục hoạt động sau đó Nam An An có cảm giác thành tựu, lại không nghĩ rằng lúc chèo thuyền nàng không rơi trong nước, lúc chèo bè trúc cô cũng không rơi trong nước, nhưng mà. . . . . .

Lúc họ cùng nhau leo núi, ven đường đào hai cái kênh không sâu không cạn, dòng suối chảy róc rách theo kênh mương từ trên núi xuống, suối trong thấy đáy.

Ánh mặt trời chói chang chiếu cả một ngày, Nam An An đột nhiên muốn đem chân duỗi thẳng ra và đi xuống rửa chân, còn chưa kịp duỗi cô đã nhìn đến đi phía trước, chân Cố Ly mới vừa ráo nước liền trợt chân nhưng cô nhanh chóng vịn lại, quay đầu lại nhìn nàng một cái nhắc nhở: "Phía dưới rất trơn, cậu cẩn thận kẻo té ngã. . . . . ."

"Làm sao có thể? Ta không tin. . . . . ." Nam An an quả quyết đưa chân xuống, một bước giẫm ở trên tấm đá xanh ướt nhẹp rêu xanh liền bị trợt chân, cả người cũng không chịu nổi té ngã nhào vào kênh mương, "Bùm" một tiếng chấm dứt người duy nhất của khoa lưu thông tiền tệ khô ráo cả ngày.

Đứng bên cạnh cô Đường Viên vỗ đùi: "Phốc ha ha ha ha ha ha. . . . . ."

Nửa thân trước của Nam An An ngâm hết dưới nước, nổi lên nhiều lần cũng bị rêu xanh trơn trợt ngã xuống lần nữa, cô đưa tay bám vào tảng đá, đang suy nghĩ cách bò dậy đột nhiên cảm thấy hai cái tay dưới nách cô, giơ tay nâng cánh tay cô lên, lôi cả người cô từ trong nước ra, Nam An An ướt nhẹp, sau khi ra ngoài cả người cô nhỏ nước xuống dưới đất. . . . . . Giày bị nước trôi đi mất một chiếc.

Vẻ mặt Khương Minh mờ mịt, nhìn thoáng qua chiếc áo chiffon tay ngắn màu trắng bị nước làm ướt đẫm, quần áo ướt nhẹp dán vào người làm lộ đường cong xinh đẹp của cơ thể, anh xoay người đưa lưng về phía Nam An An lạnh lùng nói: "Leo lên."

Nam An An cúi đầu nhìn qua y phục của mình, sau lưng không ướt nhưng trước mặt toàn bộ ướt đẫm, cô ngoan ngoãn đưa tay ôm cổ Khương Minh nằm úp trên lưng hắn, Khương Minh đưa tay đỡ lấy mông cô. . . . . .

Nam An An: ". . . . . ."

Ăn đậu hủ không nên giả vờ nghiêm túc như vậy chứ.

Giờ bọn họ đã đến giữa sườn núi gần tới đỉnh núi địa phương, cho nên Khương Minh không có cõng cô xuống núi mà là tiếp tục cõng cô bò lên núi chuẩn bị lát nữa ngồi tàu lượn đi xuống, quần áo Nam An An ướt nhẹp làm áo sơ mi của anh cũng dính ướt, động tác của Khương Minh hơi cứng ngắc. . . . . . cả người Nam An An nằm ở trên lưng anh, vì quần áo hai người đều ướt đẫm, anh có thể cảm nhận rõ ràng hai luồng mềm mại cọ xát phía sau lưng anh….

"Thầy. . . . . ." Có lẽ ý thức được như vậy rất lúng túng, Nam An An muốn nói điều gì đó để phá vỡ sự im lặng, "Cám ơn thầy."

"Ừ" Khương Minh không chút để ý ừ một tiếng.

Nam An An quơ quơ chân: "Em. . . . . . Cho em xuống đây."

"Hả?" Giọng Khương Minh trầm thấp, ấm cuối hơi cao mang theo câu hỏi vặn lại khi nói ra âm tiết đèn nén khêu gợi.

Nam An An thấy càng lúc càng gần tới xe buýt, tỏ vẻ thờ ơ, ban đầu cô đã đồng ý với Khương Minh tuyệt đối sẽ không chia tay với anh. . . . . Nhưng cô vẫn nuốt lời, bản thân đơn phương nói chia tay hơn nữa trong khoảng thời gian này vẫn tránh mặt anh, Nam An An quyết tâm mở miệng với giọng rất nhỏ: "Chúng ta đã chia tay rồi, như vậy không. . . . . ."

"Anh đã đồng ý với em sao?" Khương Minh nhàn nhã sau lưng cô , nhẹ nhàng hỏi ngược lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Bị Bệnh, Phải Trị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook