Chương 40: Chương 39.2
Hàn Mạch Mạch
20/04/2016
Cùng nhau ăn cơm với Khương Minh xong, lúc cô về tới nhà còn chưa đến chín giờ.
Nam An An vừa giơ tay lên, còn chưa đặt ngón tay lên khóa vân tay, cửa chính đã mở.
Nam Vi Vi đứng ngay cửa, Nam An An có chút không hiểu vì sao đi qua nhìn chị cô, Nam Vi Vi cũng không nói gì mang cô lên lầu xem quà tặng cô ấy mang về cho cô. Thời gian cả buổi sáng Nam An An đều ngâm mình trong phòng Nam Vi Vi, di động trong túi không hề vang lên.
Nhà to như vậy chỉ có hai người bọn cô, Nam An An và Vi Vi chơi đùa cả một buổi sáng, lúc ăn cơm trưa Nam Vi Vi rốt cuộc không nhịn được đã mở miệng: “Em và sư phụ em, làm rồi?”
“Khụ, khụ khụ” Nam An An bị nghẹn chè trân châu suýt nữa không thở nổi, bắt đầu giải thích rõ ràng: “Tuyệt đối không có!”
“A, a a, đau, đau đau, anh nhẹ một chút…” Nam Vi Vi mặt không chút thay đổi, bắt chước kiểu nói chuyện của cô ngay cả dấu chấm câu cũng giống nhau.
Nam An An có trăm miệng cũng không giải thích rõ được: “Chân em bị cọ xát nổi bọng nước, thật đó.”
Nam Vi Vi ý tứ sâu xa kéo dài âm “À”, “Thật sự không có sao? Chị còn muốn chúc mừng em đây này!”
Nam An An khoát tay, chị thật sự là chị ruột em sao, tin này mà để Nam Thị nghe được tuyệt đối đánh gãy chân em, sao đến lượt chị chạy khắp nơi chúc mừng chứ?
Thời gian nghỉ hè trôi qua rất nhanh, Nam Vi Vi vừa trở về, vì muốn bày tỏ cô đối với chị cô hết sức chân thành, thời gian và số lần Nam An An tìm Khương Minh đùa giỡn càng ít đi.
Lúc sắp gần khai giảng Nam An An tới trường học trước, trong học kỳ này cô xin thêm chức phụ đạo viên, cho nên muốn tới trước để chuẩn bị đón người mới, trong trường học cũng có mấy người sẽ tham gia.
Văn phòng phụ đạo viên nằm ở trên lầu học viện kinh tế, Nam An An chuyển ít đồ dùng cần thiết qua để làm việc, sau đó liền bắt đầu tìm mấy bạn nhỏ năm hai năm ba đại học ngày mai tới trạm xe lửa đón sinh viên mới, cả một ngày bận rộn nhưng vẫn rất sung sức.
Ngày đón chào sinh viên mới Nam An An đứng trước cổng trường học viện kinh tế bắt đầu phát tài liệu và quần áo học viện cho những sinh viên mới. Nhìn thấy bộ dạng bọn nhỏ hết sức phấn khởi làm cô như thấy được bản thân mình với lòng tràn đầy chờ mong đến báo danh của bốn năm trước đây, đám nhỏ này rất đáng yêu, Nam An An đứng đó được gọi vài tiếng đàn chị, cô cười tủm tỉm đáp lại nhưng trong lòng hơi lo lắng.
Cô và những sinh viên mới này xấp xỉ nhau, nhìn thấy mấy trăm người học viện kinh tế gào thét, bây giờ cô mới cảm thấy con đường làm phụ đạo viên thật không dễ dàng gì.
“Em cũng trong học viện kinh tế, năm hai?” Nam An An đứng đó, một phụ huynh học sinh thân thiện nói chuyện với cô.
Nam An An cười tủm tỉm trả lời: “Em là phụ đạo viên mới.”
“…. Em dẫn dắt được bọn nó sao?” Phụ huynh nhìn cô một cái, cứ thế tự lắc lắc đầu, vẻ mặt không tin tưởng.
Nam An An cũng không phản bác được chỉ cười tủm tỉm tiễn bước vị phụ huynh kia. Cảm giác cả buổi sáng tiếp xúc với những sinh viên mới rất tốt, giữa trưa cô gặm quả thanh long nhìn danh sách sinh viên mới trong tay, hơn ba trăm sinh viên mới, buổi sáng đã báo danh khoảng hai trăm người, còn lại không nhiều lắm.
Giữa trưa không có người qua báo danh, Nam An An thừa dịp có thời gian rảnh nghỉ ngơi, đang muốn chạy đi mua đồ ăn vặt thì nghe có người gọi tên mình, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy cách đó không xa một nam sinh vóc người cao lớn đang kéo rương hành lý to đùng đi về phía mình.
Nam sinh bước vài bước qua đây cười tươi với cô, nụ cười rực rỡ, ánh mắt cũng sáng lấp lánh: “An An! Em đến đây!”
Nam An An suy nghĩ một lát, mới nhớ tới nam sinh trước mặt này, cô cũng cười vui vẻ cầm bao tài liệu đưa qua: “Giản Diệu, khai giảng vui vẻ.”
Giản Diệu lau mồ hôi trên trán, “May quá, em vẫn chưa báo cáo bên khoa hóa học, chị là phụ đạo viên của chúng em sao?”
Nam An An gật đầu, “Đúng vậy.”
“Cô giáo, chiếu cố hơn nhé.” Giản Diệu mang hành lý để ở đó, người cũng không đi, lấy một chai nước uống trong túi xách của mình đưa cho Nam An An.
Nam An An đang miệng đắng lưỡi khô, nói một tiếng “Cảm ơn” rồi nhận lấy mở nắp uống một ngụm.
Cả buổi trưa, Giản Diệu đều đứng bên người cô giúp cô phát tài liệu và quần áo, bận rộn đến mức không đi sửa sang lại ký túc xá.
Thêm người giúp quả thật thoải mái hơn rất nhiều, cả ngày sinh viên mới báo danh rất tốt đẹp không có sự cố gì xảy ra. Truyện của diendan,lequydon.com. Nam An An thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuyện này coi như xong xuôi rồi, nhưng buổi tối còn có buổi họp phụ huynh của sinh viên mới nữa. Sau khi nói thiếu một bữa cơm với Giản Diệu, Giản Diệu liền kéo rương hành lý về ký túc xá.
Sau khi báo danh kết thúc cô chạy tới chỗ Khương Minh cùng nhau ăn cơm, luôn tiện nhờ Khương Minh buổi tối giúp cô ổn định sân bãi.
Mặc dù học viện kinh tế đại học phía Tây có hai đại thần đáng tôn trọng, Nam An An đứng ở ngưỡng cửa hội trường hơn ba trăm người ngồi đó, vẫn không kiềm chế được có chút căng thẳng. Cô hít sâu một hơi, Hà Khánh Nguyên bên cạnh giơ tay thế cố lên với cô --- “Nam Manh Manh, cố lên!”
Nam An An vỗ ngực: “Em hồi hộp.”
Đại tướng Khánh Nguyên tiếp tục cổ vũ: “Đừng căng thẳng, mặc dù phía dưới rất nhiều người, nhưng --- lấy uy tín của em ra đi!”
Nam An An nghe vậy lắc lắc di động của mình, càng căng thẳng hơn --- “Nhưng mà, em chưa trang điểm.”
Nam An An vừa giơ tay lên, còn chưa đặt ngón tay lên khóa vân tay, cửa chính đã mở.
Nam Vi Vi đứng ngay cửa, Nam An An có chút không hiểu vì sao đi qua nhìn chị cô, Nam Vi Vi cũng không nói gì mang cô lên lầu xem quà tặng cô ấy mang về cho cô. Thời gian cả buổi sáng Nam An An đều ngâm mình trong phòng Nam Vi Vi, di động trong túi không hề vang lên.
Nhà to như vậy chỉ có hai người bọn cô, Nam An An và Vi Vi chơi đùa cả một buổi sáng, lúc ăn cơm trưa Nam Vi Vi rốt cuộc không nhịn được đã mở miệng: “Em và sư phụ em, làm rồi?”
“Khụ, khụ khụ” Nam An An bị nghẹn chè trân châu suýt nữa không thở nổi, bắt đầu giải thích rõ ràng: “Tuyệt đối không có!”
“A, a a, đau, đau đau, anh nhẹ một chút…” Nam Vi Vi mặt không chút thay đổi, bắt chước kiểu nói chuyện của cô ngay cả dấu chấm câu cũng giống nhau.
Nam An An có trăm miệng cũng không giải thích rõ được: “Chân em bị cọ xát nổi bọng nước, thật đó.”
Nam Vi Vi ý tứ sâu xa kéo dài âm “À”, “Thật sự không có sao? Chị còn muốn chúc mừng em đây này!”
Nam An An khoát tay, chị thật sự là chị ruột em sao, tin này mà để Nam Thị nghe được tuyệt đối đánh gãy chân em, sao đến lượt chị chạy khắp nơi chúc mừng chứ?
Thời gian nghỉ hè trôi qua rất nhanh, Nam Vi Vi vừa trở về, vì muốn bày tỏ cô đối với chị cô hết sức chân thành, thời gian và số lần Nam An An tìm Khương Minh đùa giỡn càng ít đi.
Lúc sắp gần khai giảng Nam An An tới trường học trước, trong học kỳ này cô xin thêm chức phụ đạo viên, cho nên muốn tới trước để chuẩn bị đón người mới, trong trường học cũng có mấy người sẽ tham gia.
Văn phòng phụ đạo viên nằm ở trên lầu học viện kinh tế, Nam An An chuyển ít đồ dùng cần thiết qua để làm việc, sau đó liền bắt đầu tìm mấy bạn nhỏ năm hai năm ba đại học ngày mai tới trạm xe lửa đón sinh viên mới, cả một ngày bận rộn nhưng vẫn rất sung sức.
Ngày đón chào sinh viên mới Nam An An đứng trước cổng trường học viện kinh tế bắt đầu phát tài liệu và quần áo học viện cho những sinh viên mới. Nhìn thấy bộ dạng bọn nhỏ hết sức phấn khởi làm cô như thấy được bản thân mình với lòng tràn đầy chờ mong đến báo danh của bốn năm trước đây, đám nhỏ này rất đáng yêu, Nam An An đứng đó được gọi vài tiếng đàn chị, cô cười tủm tỉm đáp lại nhưng trong lòng hơi lo lắng.
Cô và những sinh viên mới này xấp xỉ nhau, nhìn thấy mấy trăm người học viện kinh tế gào thét, bây giờ cô mới cảm thấy con đường làm phụ đạo viên thật không dễ dàng gì.
“Em cũng trong học viện kinh tế, năm hai?” Nam An An đứng đó, một phụ huynh học sinh thân thiện nói chuyện với cô.
Nam An An cười tủm tỉm trả lời: “Em là phụ đạo viên mới.”
“…. Em dẫn dắt được bọn nó sao?” Phụ huynh nhìn cô một cái, cứ thế tự lắc lắc đầu, vẻ mặt không tin tưởng.
Nam An An cũng không phản bác được chỉ cười tủm tỉm tiễn bước vị phụ huynh kia. Cảm giác cả buổi sáng tiếp xúc với những sinh viên mới rất tốt, giữa trưa cô gặm quả thanh long nhìn danh sách sinh viên mới trong tay, hơn ba trăm sinh viên mới, buổi sáng đã báo danh khoảng hai trăm người, còn lại không nhiều lắm.
Giữa trưa không có người qua báo danh, Nam An An thừa dịp có thời gian rảnh nghỉ ngơi, đang muốn chạy đi mua đồ ăn vặt thì nghe có người gọi tên mình, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy cách đó không xa một nam sinh vóc người cao lớn đang kéo rương hành lý to đùng đi về phía mình.
Nam sinh bước vài bước qua đây cười tươi với cô, nụ cười rực rỡ, ánh mắt cũng sáng lấp lánh: “An An! Em đến đây!”
Nam An An suy nghĩ một lát, mới nhớ tới nam sinh trước mặt này, cô cũng cười vui vẻ cầm bao tài liệu đưa qua: “Giản Diệu, khai giảng vui vẻ.”
Giản Diệu lau mồ hôi trên trán, “May quá, em vẫn chưa báo cáo bên khoa hóa học, chị là phụ đạo viên của chúng em sao?”
Nam An An gật đầu, “Đúng vậy.”
“Cô giáo, chiếu cố hơn nhé.” Giản Diệu mang hành lý để ở đó, người cũng không đi, lấy một chai nước uống trong túi xách của mình đưa cho Nam An An.
Nam An An đang miệng đắng lưỡi khô, nói một tiếng “Cảm ơn” rồi nhận lấy mở nắp uống một ngụm.
Cả buổi trưa, Giản Diệu đều đứng bên người cô giúp cô phát tài liệu và quần áo, bận rộn đến mức không đi sửa sang lại ký túc xá.
Thêm người giúp quả thật thoải mái hơn rất nhiều, cả ngày sinh viên mới báo danh rất tốt đẹp không có sự cố gì xảy ra. Truyện của diendan,lequydon.com. Nam An An thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuyện này coi như xong xuôi rồi, nhưng buổi tối còn có buổi họp phụ huynh của sinh viên mới nữa. Sau khi nói thiếu một bữa cơm với Giản Diệu, Giản Diệu liền kéo rương hành lý về ký túc xá.
Sau khi báo danh kết thúc cô chạy tới chỗ Khương Minh cùng nhau ăn cơm, luôn tiện nhờ Khương Minh buổi tối giúp cô ổn định sân bãi.
Mặc dù học viện kinh tế đại học phía Tây có hai đại thần đáng tôn trọng, Nam An An đứng ở ngưỡng cửa hội trường hơn ba trăm người ngồi đó, vẫn không kiềm chế được có chút căng thẳng. Cô hít sâu một hơi, Hà Khánh Nguyên bên cạnh giơ tay thế cố lên với cô --- “Nam Manh Manh, cố lên!”
Nam An An vỗ ngực: “Em hồi hộp.”
Đại tướng Khánh Nguyên tiếp tục cổ vũ: “Đừng căng thẳng, mặc dù phía dưới rất nhiều người, nhưng --- lấy uy tín của em ra đi!”
Nam An An nghe vậy lắc lắc di động của mình, càng căng thẳng hơn --- “Nhưng mà, em chưa trang điểm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.