Chương 67
Hàn Mạch Mạch
10/07/2016
Giờ phút này, học viện kinh tế vừa mới sữa chữa xong bãi đỗ xe dưới đất nên rất vắng vẻ.
Biết rõ nơi này chắc sẽ không có người lập tức đi qua, nhưng Nam An An vẫn có chút căng thẳng nắm chặt làn váy cô….
Một tay Khương Minh giữ cằm cô, cẩn thận cạy mở môi cô, đầu lưỡi len vào răng quét lên môi trên của cô, Nam An An cũng không vụng về hùa theo --- Ừm, bọn họ cũng hôn phát ra tiếng.
Tay Khương Minh mang theo chút mát mẻ chu du trên eo cô, phác họa, miêu tả đường eo thon của cô. Người Nam An An hơi trượt xuống dưới bị Khương Minh ôm lấy thắt lưng kéo lên ấn ngồi lại vào trên ghế. Sau khi kết thúc nụ hôn Nam An An liếm liếm khóe miệng bị hôn phát đau, đây được xem như là di chứng Khương Minh bị nghẹn lâu không nhỉ?
Tần suất của bọn họ không tính là cao, nhưng mà mỗi lần chỉ cần cô có ý tứ muốn, Khương Minh nhất định sẽ làm vô cùng nhuần nhuyễn…. Thật giống như ‘qua thôn này lại không có cửa hàng nọ, ăn bữa này thì không có bữa sau.” Đối với việc này, Nam An An áy náy mà chột dạ đón nhận.
Đèn trong xe rất tối, mông lung mà mập mờ.
Trong xe yên tĩnh nên tiếng hít thở đều nghe thấy rõ ràng, mùi nước hoa nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi.
Áo đầm màu đen của Nam An An bị tay Khương Minh vén tới bên hông, lòng bàn tay anh lướt qua đùi trần truồng khẽ vuốt ve mang tới cảm giác tê dại, cả người Nam An An đều nằm vật xuống ghế sau đã được mở rộng ra, để mặc Khương Minh khẽ vuốt ve sau đó gập đùi cô lại….
Tiếng bước chân trên bãi đỗ xe trống không vừa vang lên, cả người Nam An An đều cứng ngắc, tim đột nhiên đập mạnh lên….
Mẹ kiếp, có người đến đây!
Khương Minh bình tĩnh nâng tay buông váy cô xuống, đứng dậy đi ra mở cửa xe trước, xe liền ‘như tiễn rời cung’ nhanh chóng chạy ra khỏi bãi đỗ xe dưới đất. Xa xa, Nam An An còn nghe tiếng của Đường Viên và Hà Khánh Nguyên quanh quẩn trong bãi đỗ xe dưới đất.
Cô vin cửa sổ xe nhìn về phía sau, khoảng cách quá xa nên nhìn không rõ ràng lắm.
Nam An An hậm hực quay đầu về, từ trong kính chiếu hậu nhìn sống mũi thẳng tắp của Khương Minh, tầm mắt từ chỗ ngồi nhìn thoáng qua có thể trông thấy giữa hai chân Khương Minh…..
Nam An An có chút miệng đắng lưỡi khô, cô cố gắng nói sang chuyện khác: “Khương Minh, anh nghe được không, là Đường Viên và Khánh Nguyên đại quân chao ôi…. Có jq (gian tình) hả.”
Thấy Khương Minh hình như không cảm thấy hứng thú với đề tài này, Nam An An vỗ vỗ gáy, “Đúng rồi đúng rồi, học viện kinh tế chúng ta năm nay thật cường hào, dạ hội tốt nghiệp năm nay không tổ chức ở Điền Gia Bính, mà cùng học viện thương mại tổ chức ở sân thể dục đó, em và Đường Viên phải còn chuẩn bị tiết mục của phụ đạo viên. Đường Viên là người tứ chi không hài hòa em cũng không biết làm thế nào đây, nghe nói các giáo sư bọn anh cũng muốn biểu diễn tiết mục à, nghe tin đồn nói thế cũng chẳng biết có đúng hay không.”
Cô nói không ngừng, dọc đường đi Khương Minh chỉ lơ đãng thuận miệng “Ừm” vài tiếng, hết sức chăm chú lái xe. Xe chạy vào bãi đỗ xe của tiểu khu, Nam An An vừa mở cửa xe còn chưa kịp đặt chân lên đất cả người đã bị bay vút lên không trung, Khương Minh khiêng cô trở về nhà. Lúc vừa vào tới cửa, Nam An An đã rõ rành rành cả rồi.
…..
Ngày hôm sau lúc Nam An An từ từ tỉnh lại liền cảm thấy toàn thân trên dưới đều không thích hợp, thả lỏng hồi lâu, tất cả các cơ quan cảm giác đều tụ tập về nơi mẫn cảm nhất của cô, cái cảm giác ăn no thỏa thê này….. Từ trước đến nay luôn khôn ngoan nghe lời mặc cho Khương Minh trêu chọc không kiêng nể gì – Đậu Tỉ bỗng chốc đỏ mặt --- “Khương Minh! Đi ra ngoài!”
Cảm giác trắng mịn giữa hai chân nhắc nhở cô một sự thật đáng sợ --- hình như tối hôm qua anh không mang bao, mẹ kiếp! Mặc dù Nam An An chuẩn bị tốt, nhưng mỗi lúc làm cả người đều khẩn trương, hơn nữa cô nhớ được lúc cô tỉnh dậy rõ ràng Khương Minh còn chưa…..
Nam tức giận tới mức đưa tay dùng sức đẩy Khương Minh, đẩy không được sau đó cố gắng rút người mình ra thì đã bị Khương Minh nửa tỉnh nửa mê chìa tay kéo trở về.
“Ái” Nam An An bị tức thở hồng hộc: “Khương Minh!”
Khương Minh lười biếng nâng mí mắt, giơ tay che ánh mặt trời, trở tay áp Đậu Tỉ xuống dưới người mình, vừa khéo “Một hai ba bốn lại làm một lần nữa.”
Thiếu nợ ngàn ngày, cuối cùng cũng có khi phải trả!
…
Nam An An và Khương Minh ở cùng nhau mỗi ngày đều thoải mái mà sung sướng, nhưng cuộc sống không phải vĩnh viễn đều như thế.
Lễ tốt nghiệp cuối cùng tới bất ngờ không phòng bị, cũng nhanh như vậy đã sắp kết thúc.
Tốt nghiệp năm nay nhóm dân chúng hoạt động đã chỉ còn lại buổi tiệc tốt nghiệp và sau đó là đêm tiệc cảm ơn thầy cô của sinh viên lưu thông tiền tệ.
Tất cả mọi thứ đều đến gấp gáp như vậy, Nam An An cảm thấy giống như chưa chuẩn bị được gì đêm đó đã tới.
Năm nay dạ hội lễ tốt nghiệp học viện kinh tế tiếng vang rất lớn, lần này lại tranh nhau làm cường hào với học viện thương mại mà từ trước giờ vẫn luôn ‘yêu nhau thì giết nhau.’
Sân thể dục được trang bị đủ loại đồ cao cấp thượng hạng, khiêm tốn xa hoa mà có nội hàm.
Nam An An và Đường Viên cùng nhau ngồi xuống, lấy một hộp giấy lớn từ trong túi xách ra chuẩn bị bắt đầu xem tiết mục. Đường Viên nhìn cuộn giấy trong tay cô rụt tay về nói: “Tớ còn tưởng là đồ ăn ngon, cậu mang giấy đi làm gì?”
Nam An An không nói chuyện, làm tư thế lau nước mắt, bị Đường Viên hung hăng cười nhạo một lúc, sau đó thực sự đến lúc, Đường Viên dùng còn thoải mái hơn cả cô.
Ngồi dưới sân khấu trong lòng Nam An An rất phức tạp.
Bốn năm cứ như vậy trôi qua nhanh chóng, bọn nhỏ cô dẫn dắt cứ như vậy đều muốn có tương lai riêng, cô có chút thương cảm khó hiểu, nhưng cảm giác đa cảm này lại không giống với lúc bản thân mình tốt nghiệp ngày trước. Chứng kiến đám sinh viên mặc đồng phục Học sĩ không còn dáng vẻ ngây ngô như lúc trước nữa, cô có cảm giác vui mừng nhàn nhạt của người hướng dẫn.
Lúc trước cô đứng trên sân khấu biểu diễn, thấy dưới sân khấu mấy nữ phụ đạo viên đỏ hốc mắt vài lần, mà bây giờ người biến thành lặng lẽ lau nước mắt như vậy lại chính là cô. Nam An An ôm cuộn giấy ngồi một chỗ cùng với Đường Viên, hai người nhanh chóng giải quyết xong một hộp.
Mấy ngọn pháo hoa bay lên không trung, đốt sáng vùng trời trên sân thể dục.
Nam An An hít hít mũi dời lực chú ý lên sân khấu.
Trên khoảng trống sân khấu rực sáng một hàng chữ to ---
Đây là một cuộc chè chén say sưa long trọng, cũng là một cuộc biệt ly đã định trước.
Trên sân khấu người chủ trì nữ lên đài trước người chủ trì nam lại còn không cẩn thận đọc sai lời thoại, khiến cho người dưới sân khấu cười ồ có thiện ý. Lúc người chủ trì nam chậm rãi khoan thai bước lên sân khấu cũng khiến nữ sinh đứng hét chói tai dưới sân khấu. Nam An An thấy dưới ánh đèn Giản Diệu bình tĩnh cầm microphone cùng nói lời mở đầu đêm nay với người chủ trì nữ.
Ánh mắt Giản Diệu chần chừ nhìn dưới sân khấu, dễ dàng phát hiện Nam An An ngồi trong góc.
Thấy chương trình biểu diễn đơn độc chắc một lát cô và Đường Viên cùng tiến lên sân khấu khiêu vũ điệu năm phiên bản, cho nên cô mặc trước một chiếc váy dạ hội màu đỏ, tóc dài quăn buộc cao còn thắt một chiếc nơ hồng, xa xa nhìn thoáng qua lộng lẫy động lòng người.
Thật ra cậu ta không thích dạ hội tốt nghiệp như thế này chút nào cả, không thích nơi đông người, cũng không thích dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người đọc lời thoại vui vẻ. Duy nhất khiến cậu ta kiên trì đi tới, cũng giống như đó là chấp niệm của cậu ta --- cậu ta vẫn muốn xuất hiện trong tầm mắt cô, dù cho chỉ ba giờ đồng hồ trong khoảng thời gian đứt quãng.
Dạ hội tốt nghiệp lần này, học viện kinh tế và học viện thương mại là hai đại thổ hào của đại học phía Tây xuất ra kinh phí tương đối lớn, cho nên hiệu quả sân khấu cũng khá tốt. Nam An An ngồi dưới sân khấu say sưa xem tiết mục biểu diễn trên sân khấu, nhưng vẫn không tránh khỏi căng thẳng nắm chặt váy, Đường Viên bên cạnh thấp giọng hét lên kinh hãi: “Cô nhóc Nam, buông tay buông tay buông tay, mau buông tay!”
Nam An An không hiểu nhìn qua: “Làm sao vậy?”
Đường Viên cố gắng hóp bụng lời nói đã có phần đứt quãng: “Thở gấp…. Nhưng mà tức giận, cậu túm… Là váy …. tớ, đêm nay tớ… Ăn nhiều, không được siết chặt. Sẽ méo mó đấy!”
Nam An An vội vàng thả tay đang túm lấy phần vải bên hông Đường Viên, chợt nghe trên sân khấu Giản Diệu giới thiệu các cô lên biểu diễn một tiết mục, Nam An An nhanh chóng cầm tay Đường Viên đi ra hậu trường chuẩn bị.
Lúc vang lên khúc nhạc dạo đầu, Nam An An làm tư thế cố lên với Đường Viên, vốn điệu nhảy này của Đậu Tỉ là đã nhận được tiếng cười từ mọi người, nhưng từ lúc bắt đầu Nam An An phát hiện có vẻ như không phải mọi người cười đơn giản như vậy, bởi vì đám nhỏ dưới sân khấu cười như muốn đòi mạng….
Nam An An liếc mắt nhìn chăm chú về phía Đường Viên, Đường Viên vốn trắng nõn nà bụ bẫm, mặc váy hồng duỗi cánh tay thịt ra vừa nhấc chân mập mạp lên đã khiến vui vẻ tràn đầy rồi. Nhưng mà Nam An An rõ ràng đã xem nhẹ Đường Viên, lúc trước Đường Viên với lời thế son sắt nói có lúc cô ấy tay chân không phối hợp, cô thế mà khờ dại cho rằng cô ấy đang khiêm tốn.
Mà giờ phút này, quả thật Nam An An muốn tự đâm hai mắt.
Đây nhìn lướt qua tuyệt đối là kinh hồn hoảng sợ mà --- Đường Viên đang luống cuống tay chân trên sân khấu nhảy vui vẻ không theo tiết tấu gì, người xem dưới sân khấu cười càng lớn tiếng biên độ động tác của Đường Viên lại càng cao, ra sức duỗi cánh tay trái vói xuống chân trái, rồi lại ra sức duỗi cánh tay phải vói xuống chân phải. Tiếp sau đó hai tay bắt đầu đi theo tiết tấu “Hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa” (火火火火火火) cánh tay phe phẩy không ngừng, làn môi còn khi đóng khi mở giống như đang nói nhảm, lúc phía dưới chân thật sự đan chéo nhau bước quẹo một vòng thì chân trái vấp chân phải ngã quỵ trên sân khấu.
Sau đó “Oạch” một tiếng…..
Nam An An cảm thấy tất cả trong buổi dạ hội tốt nghiệp đều đạt tới cao * triều, toàn trường vỗ tay chấn động cả lên, dưới sân khấu còn có một tên nhóc con chắc là bên học viện thương mại nỗ lực hô to một tiếng: “Thịt thịt đừng khóc, đứng lên….” Sau đó một tiếng một người khác thô kệch vang lên: “Đuổi!”
Gương mặt tròn của Đường Viên đỏ bừng bừng, được Nam An An nâng đứng dậy sau đó bàn tay to vung lên ‘thân tàn mà chí kiên định’ chân tay lúng túng nhất quyết không dời nhảy hết năm phiên bản, sau đó cùng Nam An An cúi mình vái chào dưới sân khấu rồi đi ra.
Quả thật Nam An An không dám nhìn máy quay phim bên cạnh, cuộc biểu diễn này của các cô nhất định sẽ vang danh trong đại học phía Tây.
Nghỉ ngơi giữa buổi tiệc dựa theo thông lệ là thời gian phụ đạo viên nói chuyện, trải qua chuyện kia nên lúc nói chuyện Đường Viên có phần không được trôi chảy, chỉ nói vài câu đã vội vàng chạy xuống sân khấu.
Nam An An không kịp thay quần áo đã đi tới, cô đứng dưới ánh đèn chiếu nhìn xuống các học sinh đông nghìn nghịt dưới sân khấu, hít sâu một hơi cầm lấy microphone trong tay Giản Diệu mở miệng nói:
“Trong lòng tôi rất xúc động, không biết nói như thế nào.”
“Tôi cũng từng trải qua tốt nghiệp cuối quý, cũng từng tham gia vài lần dạ hội tốt nghiệp. Nhưng mà đứng như thế này ở đây, nhìn mỗi một khuôn mặt quen thuộc của các em, hoặc có lẽ cũng có những khuôn mặt chưa kịp quen biết, với một thân phận phụ đạo viên, đối với tôi mà nói vẫn là lần đầu tiên….”
Giản Diệu đứng cách chỗ Nam An An nửa bước. khi Nam An An nói tới “Quen thuộc, hoặc có lẽ cũng có những khuôn mặt chưa kịp quen biết….,” dưới sân khấu vang lên tiếng khóc trầm thấp, giọng nói bản thân Nam An An cũng có chút nghẹn ngào. Giản Diệu cầm tờ khăn giấy trong tay, tờ giấy này bị cậu ta cuộn trong lòng bàn tay, có hơi ẩm ướt vì mồ hôi nhưng vẫn chưa dùng tới.
“Đã bốn năm, nhanh như vậy. Khi đó các em là tân sinh viên năm 2014, bây giờ các em đã tốt nghiệp năm 2018 rồi.” Nam An An đã hoàn toàn quên những lời thoại mà bản thân chuẩn bị, bọn họ là những học sinh mà cô làm phụ đạo viên hướng dẫn lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Những đứa nhỏ này có thể cô biết tên, có thể không, nhưng khi cô gặp phải chuyện tin đồn nói xấu, đám nhỏ đã tin tưởng cô.
Cô chứng kiến bốn năm đại học của bọn họ, bọn họ cũng chứng kiến cuộc sống phụ đạo viên của cô.
“Tôi còn nhớ rõ lúc các em vừa mới vào học, lúc huy động huấn luyện quân sự, tôi nói tôi muốn điểm danh một lần, khi đó giọng các em rất lớn.” Khi đó bọn họ vừa bước vào vườn trường đại học, một đám còn rất ngây ngô, lúc hét lên giống như kêu khàn cả giọng trong một trận đấu.
Nam An An cười cười, nói với dưới sân khấu: “Bây giờ tôi điểm danh một lần cuối cùng nhé.”
Dưới sân khấu vang lên một hồi đinh tai nhức óc: “Được.”
Nam An An hít hít mũi, khụ hắng giọng vào microphone, lớn tiếng hô lên, “Lớp tài chính Học viện kinh tế khóa 2014!”
“Oh oh oh oh” dưới sân khấu cả đám đứng lên vung gậy phát sáng trong tay hét lên chói tai.
“Lớp thương mại và tài chính quốc tế Học viện kinh tế khóa 2014!”
Lại một đám sinh viên đứng lên kiễng chân vẫy gậy phát sáng trong tay đồng thời lớn tiếng hò hét.
“Lớp bảo hiểm và quản lý rủi ro Học viện kinh tế khóa 2014!”
“Oh oh” kêu gào có trật tự rồi sau đó một đám học sinh đứng dậy.
Trước mắt Nam An An có chút mơ hồ, cô kêu khàn cả giọng vào microphone: “Lớp tài chính công trình Học viện kinh tế khóa 2014!”
Tiếng hét chói tai trộn lẫn với tiếng huýt sao bao trùm cả sân thể dục, dưới sân khấu bọn nhỏ gào thét chói tai.
Nam An An nâng tay lau khóe mắt, thì nhìn thấy một tờ khăn giấy đưa tới trước mặt cô, hai mắt cô ngấn lệ mơ hồ trực tiếp đưa tay nhận lấy lau một cái, tay nắm chặt khăn giấy hô to với dưới sân khấu “Tốt nghiệp vui vẻ” rồi chạy xuống dưới sân khấu. Trên đường liên tục bị mấy người học sinh ngăn lại ôm chặt một lát, có nữ sinh, cũng có cả nam sinh, Nam An An đều vui vẻ đón nhận.
Lúc cô đang ôm bó hoa ngồi lại vị trí, rất lâu mà trong lòng vẫn không thể bình tĩnh trở lại, ôm Đường Viên khóc lóc. Thừa dịp đang nghỉ ngơi chợt nghe người chủ trì nữ nói qua microphone: “Phụ đạo viên Nam An An của chúng ta quả đúng là nhân vật phong vân của học viện kinh tế chúng ta, nhìn ra được tất cả mọi người rất vui vẻ. Mọi người kích động nhiều như vậy qua đi chúng ta dành thời gian lại cho các vị giảng viên, đúng vậy, các vị giảng viên của chúng ta năm nay cũng muốn biểu diễn một tiết mục.”
Nam An An có chút kinh ngạc, không nghe Khương Minh nhắc tới nhỉ, ngày đó lúc hỏi Khương Minh anh cũng từ chối cho ý kiến, hơn nữa cô cũng không thấy Khương Minh chuẩn bị gì.
Mỗi lần cô soi gương ở phòng tắm cố gắng tập khiêu vũ, Khương Minh đều dù bận mà vẫn ung dung đi qua tiện thể cầm tay cô, hoàn toàn là dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình mà.
Ha ha, bị tức quá hóa cười đó.
Nam An An lau khô nước mắt, tương đối không phúc hậu nhìn về phía sân khấu, cũng không biết Khương Minh là người thứ mấy, cứ rất chờ mong.
Người đầu tiên lên sân khấu quả nhiên là Khánh Nguyên đại quân, Khánh Nguyên đại quân lôi Viện trưởng đại nhân đi tới microphone, Viện trưởng đại nhân đáng thương nói chuyện chậm chạp chỉ có thể nói mấy lời, cứ thế bị Khánh Nguyên đại quân biến thành cái giần (sàng, rây), còn mình thoải mái vui vẻ vẻ mặt tươi cười.
Khánh Nguyên đại quân chơi đùa xong còn hướng xuống sân khấu hô to một trận thoáng qua như gió “Thịt thịt anh yêu em” rồi mới xuống sân khấu, cả người thịt thịt Đường Viên đều kinh ngạc, bị đám nhỏ dưới sân khấu đồng thanh lên tiếng hô lớn “Ở cùng nhau” đặc biệt vinh hạnh không phải ai cũng đều chịu đựng được.
Có mở đầu như vậy sau đó nhóm giảng viên càng phóng khoáng hơn, trong đó có một nữ giảng viên dạy tài chính quốc tế của học viện kinh tế còn dứt khoát tỏ tình với giảng viên kế toán đẹp trai của bên ‘yêu nhau giết nhau’ học viện thương mại, giữa tiếng hét chói tai rung động dưới sân khấu làm tư thế im lặng, soái khí nói: “Khụ, thầm nói kết quả cuối cùng với tôi, da mặt tôi mỏng.”
Nam An An cũng cười theo mọi người, đợi đến lúc người chủ trì đọc đến tên Khương Minh cô thế nhưng lập tức khẩn trương.
Hôm nay Khương Minh mặc bộ sơ mi trắng thắt caravat thật chỉnh tề, trời nóng như vậy anh còn mặc Tây phục màu đen, chân thon dài thẳng tắp được bao bọc trong quần tây màu đen cắt may vừa vặn, lúc đứng dưới ánh đèn sân khấu tỏa sáng anh tuấn đến lóa mắt quả thật muốn làm hỏng mắt Nam An An luôn.
Dưới sân khấu các nữ sinh lại bùng nổ một trận thét chói tai, không phải gọi tên Khương Minh, mà là nhịp nhàng --- “Nam An An! Nam An An! Na An An!”
Xem ra chuyện cô theo đuổi Khương Minh đúng là mọi người đều biết hết rồi.
Nam An An trông thấy Khương Minh nhận lấy microphone từ người chủ trì nữ, không hiểu sao có chút khẩn trương, cô ngừng thở nhìn làn môi mỏng của Khương Minh.
Biết rõ nơi này chắc sẽ không có người lập tức đi qua, nhưng Nam An An vẫn có chút căng thẳng nắm chặt làn váy cô….
Một tay Khương Minh giữ cằm cô, cẩn thận cạy mở môi cô, đầu lưỡi len vào răng quét lên môi trên của cô, Nam An An cũng không vụng về hùa theo --- Ừm, bọn họ cũng hôn phát ra tiếng.
Tay Khương Minh mang theo chút mát mẻ chu du trên eo cô, phác họa, miêu tả đường eo thon của cô. Người Nam An An hơi trượt xuống dưới bị Khương Minh ôm lấy thắt lưng kéo lên ấn ngồi lại vào trên ghế. Sau khi kết thúc nụ hôn Nam An An liếm liếm khóe miệng bị hôn phát đau, đây được xem như là di chứng Khương Minh bị nghẹn lâu không nhỉ?
Tần suất của bọn họ không tính là cao, nhưng mà mỗi lần chỉ cần cô có ý tứ muốn, Khương Minh nhất định sẽ làm vô cùng nhuần nhuyễn…. Thật giống như ‘qua thôn này lại không có cửa hàng nọ, ăn bữa này thì không có bữa sau.” Đối với việc này, Nam An An áy náy mà chột dạ đón nhận.
Đèn trong xe rất tối, mông lung mà mập mờ.
Trong xe yên tĩnh nên tiếng hít thở đều nghe thấy rõ ràng, mùi nước hoa nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi.
Áo đầm màu đen của Nam An An bị tay Khương Minh vén tới bên hông, lòng bàn tay anh lướt qua đùi trần truồng khẽ vuốt ve mang tới cảm giác tê dại, cả người Nam An An đều nằm vật xuống ghế sau đã được mở rộng ra, để mặc Khương Minh khẽ vuốt ve sau đó gập đùi cô lại….
Tiếng bước chân trên bãi đỗ xe trống không vừa vang lên, cả người Nam An An đều cứng ngắc, tim đột nhiên đập mạnh lên….
Mẹ kiếp, có người đến đây!
Khương Minh bình tĩnh nâng tay buông váy cô xuống, đứng dậy đi ra mở cửa xe trước, xe liền ‘như tiễn rời cung’ nhanh chóng chạy ra khỏi bãi đỗ xe dưới đất. Xa xa, Nam An An còn nghe tiếng của Đường Viên và Hà Khánh Nguyên quanh quẩn trong bãi đỗ xe dưới đất.
Cô vin cửa sổ xe nhìn về phía sau, khoảng cách quá xa nên nhìn không rõ ràng lắm.
Nam An An hậm hực quay đầu về, từ trong kính chiếu hậu nhìn sống mũi thẳng tắp của Khương Minh, tầm mắt từ chỗ ngồi nhìn thoáng qua có thể trông thấy giữa hai chân Khương Minh…..
Nam An An có chút miệng đắng lưỡi khô, cô cố gắng nói sang chuyện khác: “Khương Minh, anh nghe được không, là Đường Viên và Khánh Nguyên đại quân chao ôi…. Có jq (gian tình) hả.”
Thấy Khương Minh hình như không cảm thấy hứng thú với đề tài này, Nam An An vỗ vỗ gáy, “Đúng rồi đúng rồi, học viện kinh tế chúng ta năm nay thật cường hào, dạ hội tốt nghiệp năm nay không tổ chức ở Điền Gia Bính, mà cùng học viện thương mại tổ chức ở sân thể dục đó, em và Đường Viên phải còn chuẩn bị tiết mục của phụ đạo viên. Đường Viên là người tứ chi không hài hòa em cũng không biết làm thế nào đây, nghe nói các giáo sư bọn anh cũng muốn biểu diễn tiết mục à, nghe tin đồn nói thế cũng chẳng biết có đúng hay không.”
Cô nói không ngừng, dọc đường đi Khương Minh chỉ lơ đãng thuận miệng “Ừm” vài tiếng, hết sức chăm chú lái xe. Xe chạy vào bãi đỗ xe của tiểu khu, Nam An An vừa mở cửa xe còn chưa kịp đặt chân lên đất cả người đã bị bay vút lên không trung, Khương Minh khiêng cô trở về nhà. Lúc vừa vào tới cửa, Nam An An đã rõ rành rành cả rồi.
…..
Ngày hôm sau lúc Nam An An từ từ tỉnh lại liền cảm thấy toàn thân trên dưới đều không thích hợp, thả lỏng hồi lâu, tất cả các cơ quan cảm giác đều tụ tập về nơi mẫn cảm nhất của cô, cái cảm giác ăn no thỏa thê này….. Từ trước đến nay luôn khôn ngoan nghe lời mặc cho Khương Minh trêu chọc không kiêng nể gì – Đậu Tỉ bỗng chốc đỏ mặt --- “Khương Minh! Đi ra ngoài!”
Cảm giác trắng mịn giữa hai chân nhắc nhở cô một sự thật đáng sợ --- hình như tối hôm qua anh không mang bao, mẹ kiếp! Mặc dù Nam An An chuẩn bị tốt, nhưng mỗi lúc làm cả người đều khẩn trương, hơn nữa cô nhớ được lúc cô tỉnh dậy rõ ràng Khương Minh còn chưa…..
Nam tức giận tới mức đưa tay dùng sức đẩy Khương Minh, đẩy không được sau đó cố gắng rút người mình ra thì đã bị Khương Minh nửa tỉnh nửa mê chìa tay kéo trở về.
“Ái” Nam An An bị tức thở hồng hộc: “Khương Minh!”
Khương Minh lười biếng nâng mí mắt, giơ tay che ánh mặt trời, trở tay áp Đậu Tỉ xuống dưới người mình, vừa khéo “Một hai ba bốn lại làm một lần nữa.”
Thiếu nợ ngàn ngày, cuối cùng cũng có khi phải trả!
…
Nam An An và Khương Minh ở cùng nhau mỗi ngày đều thoải mái mà sung sướng, nhưng cuộc sống không phải vĩnh viễn đều như thế.
Lễ tốt nghiệp cuối cùng tới bất ngờ không phòng bị, cũng nhanh như vậy đã sắp kết thúc.
Tốt nghiệp năm nay nhóm dân chúng hoạt động đã chỉ còn lại buổi tiệc tốt nghiệp và sau đó là đêm tiệc cảm ơn thầy cô của sinh viên lưu thông tiền tệ.
Tất cả mọi thứ đều đến gấp gáp như vậy, Nam An An cảm thấy giống như chưa chuẩn bị được gì đêm đó đã tới.
Năm nay dạ hội lễ tốt nghiệp học viện kinh tế tiếng vang rất lớn, lần này lại tranh nhau làm cường hào với học viện thương mại mà từ trước giờ vẫn luôn ‘yêu nhau thì giết nhau.’
Sân thể dục được trang bị đủ loại đồ cao cấp thượng hạng, khiêm tốn xa hoa mà có nội hàm.
Nam An An và Đường Viên cùng nhau ngồi xuống, lấy một hộp giấy lớn từ trong túi xách ra chuẩn bị bắt đầu xem tiết mục. Đường Viên nhìn cuộn giấy trong tay cô rụt tay về nói: “Tớ còn tưởng là đồ ăn ngon, cậu mang giấy đi làm gì?”
Nam An An không nói chuyện, làm tư thế lau nước mắt, bị Đường Viên hung hăng cười nhạo một lúc, sau đó thực sự đến lúc, Đường Viên dùng còn thoải mái hơn cả cô.
Ngồi dưới sân khấu trong lòng Nam An An rất phức tạp.
Bốn năm cứ như vậy trôi qua nhanh chóng, bọn nhỏ cô dẫn dắt cứ như vậy đều muốn có tương lai riêng, cô có chút thương cảm khó hiểu, nhưng cảm giác đa cảm này lại không giống với lúc bản thân mình tốt nghiệp ngày trước. Chứng kiến đám sinh viên mặc đồng phục Học sĩ không còn dáng vẻ ngây ngô như lúc trước nữa, cô có cảm giác vui mừng nhàn nhạt của người hướng dẫn.
Lúc trước cô đứng trên sân khấu biểu diễn, thấy dưới sân khấu mấy nữ phụ đạo viên đỏ hốc mắt vài lần, mà bây giờ người biến thành lặng lẽ lau nước mắt như vậy lại chính là cô. Nam An An ôm cuộn giấy ngồi một chỗ cùng với Đường Viên, hai người nhanh chóng giải quyết xong một hộp.
Mấy ngọn pháo hoa bay lên không trung, đốt sáng vùng trời trên sân thể dục.
Nam An An hít hít mũi dời lực chú ý lên sân khấu.
Trên khoảng trống sân khấu rực sáng một hàng chữ to ---
Đây là một cuộc chè chén say sưa long trọng, cũng là một cuộc biệt ly đã định trước.
Trên sân khấu người chủ trì nữ lên đài trước người chủ trì nam lại còn không cẩn thận đọc sai lời thoại, khiến cho người dưới sân khấu cười ồ có thiện ý. Lúc người chủ trì nam chậm rãi khoan thai bước lên sân khấu cũng khiến nữ sinh đứng hét chói tai dưới sân khấu. Nam An An thấy dưới ánh đèn Giản Diệu bình tĩnh cầm microphone cùng nói lời mở đầu đêm nay với người chủ trì nữ.
Ánh mắt Giản Diệu chần chừ nhìn dưới sân khấu, dễ dàng phát hiện Nam An An ngồi trong góc.
Thấy chương trình biểu diễn đơn độc chắc một lát cô và Đường Viên cùng tiến lên sân khấu khiêu vũ điệu năm phiên bản, cho nên cô mặc trước một chiếc váy dạ hội màu đỏ, tóc dài quăn buộc cao còn thắt một chiếc nơ hồng, xa xa nhìn thoáng qua lộng lẫy động lòng người.
Thật ra cậu ta không thích dạ hội tốt nghiệp như thế này chút nào cả, không thích nơi đông người, cũng không thích dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người đọc lời thoại vui vẻ. Duy nhất khiến cậu ta kiên trì đi tới, cũng giống như đó là chấp niệm của cậu ta --- cậu ta vẫn muốn xuất hiện trong tầm mắt cô, dù cho chỉ ba giờ đồng hồ trong khoảng thời gian đứt quãng.
Dạ hội tốt nghiệp lần này, học viện kinh tế và học viện thương mại là hai đại thổ hào của đại học phía Tây xuất ra kinh phí tương đối lớn, cho nên hiệu quả sân khấu cũng khá tốt. Nam An An ngồi dưới sân khấu say sưa xem tiết mục biểu diễn trên sân khấu, nhưng vẫn không tránh khỏi căng thẳng nắm chặt váy, Đường Viên bên cạnh thấp giọng hét lên kinh hãi: “Cô nhóc Nam, buông tay buông tay buông tay, mau buông tay!”
Nam An An không hiểu nhìn qua: “Làm sao vậy?”
Đường Viên cố gắng hóp bụng lời nói đã có phần đứt quãng: “Thở gấp…. Nhưng mà tức giận, cậu túm… Là váy …. tớ, đêm nay tớ… Ăn nhiều, không được siết chặt. Sẽ méo mó đấy!”
Nam An An vội vàng thả tay đang túm lấy phần vải bên hông Đường Viên, chợt nghe trên sân khấu Giản Diệu giới thiệu các cô lên biểu diễn một tiết mục, Nam An An nhanh chóng cầm tay Đường Viên đi ra hậu trường chuẩn bị.
Lúc vang lên khúc nhạc dạo đầu, Nam An An làm tư thế cố lên với Đường Viên, vốn điệu nhảy này của Đậu Tỉ là đã nhận được tiếng cười từ mọi người, nhưng từ lúc bắt đầu Nam An An phát hiện có vẻ như không phải mọi người cười đơn giản như vậy, bởi vì đám nhỏ dưới sân khấu cười như muốn đòi mạng….
Nam An An liếc mắt nhìn chăm chú về phía Đường Viên, Đường Viên vốn trắng nõn nà bụ bẫm, mặc váy hồng duỗi cánh tay thịt ra vừa nhấc chân mập mạp lên đã khiến vui vẻ tràn đầy rồi. Nhưng mà Nam An An rõ ràng đã xem nhẹ Đường Viên, lúc trước Đường Viên với lời thế son sắt nói có lúc cô ấy tay chân không phối hợp, cô thế mà khờ dại cho rằng cô ấy đang khiêm tốn.
Mà giờ phút này, quả thật Nam An An muốn tự đâm hai mắt.
Đây nhìn lướt qua tuyệt đối là kinh hồn hoảng sợ mà --- Đường Viên đang luống cuống tay chân trên sân khấu nhảy vui vẻ không theo tiết tấu gì, người xem dưới sân khấu cười càng lớn tiếng biên độ động tác của Đường Viên lại càng cao, ra sức duỗi cánh tay trái vói xuống chân trái, rồi lại ra sức duỗi cánh tay phải vói xuống chân phải. Tiếp sau đó hai tay bắt đầu đi theo tiết tấu “Hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa” (火火火火火火) cánh tay phe phẩy không ngừng, làn môi còn khi đóng khi mở giống như đang nói nhảm, lúc phía dưới chân thật sự đan chéo nhau bước quẹo một vòng thì chân trái vấp chân phải ngã quỵ trên sân khấu.
Sau đó “Oạch” một tiếng…..
Nam An An cảm thấy tất cả trong buổi dạ hội tốt nghiệp đều đạt tới cao * triều, toàn trường vỗ tay chấn động cả lên, dưới sân khấu còn có một tên nhóc con chắc là bên học viện thương mại nỗ lực hô to một tiếng: “Thịt thịt đừng khóc, đứng lên….” Sau đó một tiếng một người khác thô kệch vang lên: “Đuổi!”
Gương mặt tròn của Đường Viên đỏ bừng bừng, được Nam An An nâng đứng dậy sau đó bàn tay to vung lên ‘thân tàn mà chí kiên định’ chân tay lúng túng nhất quyết không dời nhảy hết năm phiên bản, sau đó cùng Nam An An cúi mình vái chào dưới sân khấu rồi đi ra.
Quả thật Nam An An không dám nhìn máy quay phim bên cạnh, cuộc biểu diễn này của các cô nhất định sẽ vang danh trong đại học phía Tây.
Nghỉ ngơi giữa buổi tiệc dựa theo thông lệ là thời gian phụ đạo viên nói chuyện, trải qua chuyện kia nên lúc nói chuyện Đường Viên có phần không được trôi chảy, chỉ nói vài câu đã vội vàng chạy xuống sân khấu.
Nam An An không kịp thay quần áo đã đi tới, cô đứng dưới ánh đèn chiếu nhìn xuống các học sinh đông nghìn nghịt dưới sân khấu, hít sâu một hơi cầm lấy microphone trong tay Giản Diệu mở miệng nói:
“Trong lòng tôi rất xúc động, không biết nói như thế nào.”
“Tôi cũng từng trải qua tốt nghiệp cuối quý, cũng từng tham gia vài lần dạ hội tốt nghiệp. Nhưng mà đứng như thế này ở đây, nhìn mỗi một khuôn mặt quen thuộc của các em, hoặc có lẽ cũng có những khuôn mặt chưa kịp quen biết, với một thân phận phụ đạo viên, đối với tôi mà nói vẫn là lần đầu tiên….”
Giản Diệu đứng cách chỗ Nam An An nửa bước. khi Nam An An nói tới “Quen thuộc, hoặc có lẽ cũng có những khuôn mặt chưa kịp quen biết….,” dưới sân khấu vang lên tiếng khóc trầm thấp, giọng nói bản thân Nam An An cũng có chút nghẹn ngào. Giản Diệu cầm tờ khăn giấy trong tay, tờ giấy này bị cậu ta cuộn trong lòng bàn tay, có hơi ẩm ướt vì mồ hôi nhưng vẫn chưa dùng tới.
“Đã bốn năm, nhanh như vậy. Khi đó các em là tân sinh viên năm 2014, bây giờ các em đã tốt nghiệp năm 2018 rồi.” Nam An An đã hoàn toàn quên những lời thoại mà bản thân chuẩn bị, bọn họ là những học sinh mà cô làm phụ đạo viên hướng dẫn lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Những đứa nhỏ này có thể cô biết tên, có thể không, nhưng khi cô gặp phải chuyện tin đồn nói xấu, đám nhỏ đã tin tưởng cô.
Cô chứng kiến bốn năm đại học của bọn họ, bọn họ cũng chứng kiến cuộc sống phụ đạo viên của cô.
“Tôi còn nhớ rõ lúc các em vừa mới vào học, lúc huy động huấn luyện quân sự, tôi nói tôi muốn điểm danh một lần, khi đó giọng các em rất lớn.” Khi đó bọn họ vừa bước vào vườn trường đại học, một đám còn rất ngây ngô, lúc hét lên giống như kêu khàn cả giọng trong một trận đấu.
Nam An An cười cười, nói với dưới sân khấu: “Bây giờ tôi điểm danh một lần cuối cùng nhé.”
Dưới sân khấu vang lên một hồi đinh tai nhức óc: “Được.”
Nam An An hít hít mũi, khụ hắng giọng vào microphone, lớn tiếng hô lên, “Lớp tài chính Học viện kinh tế khóa 2014!”
“Oh oh oh oh” dưới sân khấu cả đám đứng lên vung gậy phát sáng trong tay hét lên chói tai.
“Lớp thương mại và tài chính quốc tế Học viện kinh tế khóa 2014!”
Lại một đám sinh viên đứng lên kiễng chân vẫy gậy phát sáng trong tay đồng thời lớn tiếng hò hét.
“Lớp bảo hiểm và quản lý rủi ro Học viện kinh tế khóa 2014!”
“Oh oh” kêu gào có trật tự rồi sau đó một đám học sinh đứng dậy.
Trước mắt Nam An An có chút mơ hồ, cô kêu khàn cả giọng vào microphone: “Lớp tài chính công trình Học viện kinh tế khóa 2014!”
Tiếng hét chói tai trộn lẫn với tiếng huýt sao bao trùm cả sân thể dục, dưới sân khấu bọn nhỏ gào thét chói tai.
Nam An An nâng tay lau khóe mắt, thì nhìn thấy một tờ khăn giấy đưa tới trước mặt cô, hai mắt cô ngấn lệ mơ hồ trực tiếp đưa tay nhận lấy lau một cái, tay nắm chặt khăn giấy hô to với dưới sân khấu “Tốt nghiệp vui vẻ” rồi chạy xuống dưới sân khấu. Trên đường liên tục bị mấy người học sinh ngăn lại ôm chặt một lát, có nữ sinh, cũng có cả nam sinh, Nam An An đều vui vẻ đón nhận.
Lúc cô đang ôm bó hoa ngồi lại vị trí, rất lâu mà trong lòng vẫn không thể bình tĩnh trở lại, ôm Đường Viên khóc lóc. Thừa dịp đang nghỉ ngơi chợt nghe người chủ trì nữ nói qua microphone: “Phụ đạo viên Nam An An của chúng ta quả đúng là nhân vật phong vân của học viện kinh tế chúng ta, nhìn ra được tất cả mọi người rất vui vẻ. Mọi người kích động nhiều như vậy qua đi chúng ta dành thời gian lại cho các vị giảng viên, đúng vậy, các vị giảng viên của chúng ta năm nay cũng muốn biểu diễn một tiết mục.”
Nam An An có chút kinh ngạc, không nghe Khương Minh nhắc tới nhỉ, ngày đó lúc hỏi Khương Minh anh cũng từ chối cho ý kiến, hơn nữa cô cũng không thấy Khương Minh chuẩn bị gì.
Mỗi lần cô soi gương ở phòng tắm cố gắng tập khiêu vũ, Khương Minh đều dù bận mà vẫn ung dung đi qua tiện thể cầm tay cô, hoàn toàn là dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình mà.
Ha ha, bị tức quá hóa cười đó.
Nam An An lau khô nước mắt, tương đối không phúc hậu nhìn về phía sân khấu, cũng không biết Khương Minh là người thứ mấy, cứ rất chờ mong.
Người đầu tiên lên sân khấu quả nhiên là Khánh Nguyên đại quân, Khánh Nguyên đại quân lôi Viện trưởng đại nhân đi tới microphone, Viện trưởng đại nhân đáng thương nói chuyện chậm chạp chỉ có thể nói mấy lời, cứ thế bị Khánh Nguyên đại quân biến thành cái giần (sàng, rây), còn mình thoải mái vui vẻ vẻ mặt tươi cười.
Khánh Nguyên đại quân chơi đùa xong còn hướng xuống sân khấu hô to một trận thoáng qua như gió “Thịt thịt anh yêu em” rồi mới xuống sân khấu, cả người thịt thịt Đường Viên đều kinh ngạc, bị đám nhỏ dưới sân khấu đồng thanh lên tiếng hô lớn “Ở cùng nhau” đặc biệt vinh hạnh không phải ai cũng đều chịu đựng được.
Có mở đầu như vậy sau đó nhóm giảng viên càng phóng khoáng hơn, trong đó có một nữ giảng viên dạy tài chính quốc tế của học viện kinh tế còn dứt khoát tỏ tình với giảng viên kế toán đẹp trai của bên ‘yêu nhau giết nhau’ học viện thương mại, giữa tiếng hét chói tai rung động dưới sân khấu làm tư thế im lặng, soái khí nói: “Khụ, thầm nói kết quả cuối cùng với tôi, da mặt tôi mỏng.”
Nam An An cũng cười theo mọi người, đợi đến lúc người chủ trì đọc đến tên Khương Minh cô thế nhưng lập tức khẩn trương.
Hôm nay Khương Minh mặc bộ sơ mi trắng thắt caravat thật chỉnh tề, trời nóng như vậy anh còn mặc Tây phục màu đen, chân thon dài thẳng tắp được bao bọc trong quần tây màu đen cắt may vừa vặn, lúc đứng dưới ánh đèn sân khấu tỏa sáng anh tuấn đến lóa mắt quả thật muốn làm hỏng mắt Nam An An luôn.
Dưới sân khấu các nữ sinh lại bùng nổ một trận thét chói tai, không phải gọi tên Khương Minh, mà là nhịp nhàng --- “Nam An An! Nam An An! Na An An!”
Xem ra chuyện cô theo đuổi Khương Minh đúng là mọi người đều biết hết rồi.
Nam An An trông thấy Khương Minh nhận lấy microphone từ người chủ trì nữ, không hiểu sao có chút khẩn trương, cô ngừng thở nhìn làn môi mỏng của Khương Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.