Chương 6: Em có bệnh phải trị
Hàn Mạch Mạch
02/03/2016
Văn phòng lại tiếp tục im lặng.
Nét mặt Khương Minh ‘sóng nước chẳng xao động,’ ngón tay thon dài như có như không gõ lên mặt bàn như đang suy nghĩ.
Sau khi Nam An An nói xong câu mười người cũng không yên lòng chờ phản ứng của Khương Minh, nhưng thấy Khương Minh ở trước mặt cười nhàn nhạt một lúc, anh cười rộ lên cực kỳ kinh diễm, khóe mắt sẽ hơi hơi nhếch lên rồi giãn ra, mang theo chút mùi vị không để ý. lê quý.đôn.
Đây là lần đầu tiên Khương Minh cười với cô, vốn nên được sủng ái mà lo sợ nhưng mà cười dưới tình huống như vậy khiến cô không hiểu nỗi trong lòng càng run sợ hơn, còn mang theo chút chột dạ mơ hồ, vừa rồi bọn họ đối thoại giống như là cô đang nói với nam thần mà bản thân mình đang theo đuổi --- em từng có bạn trai, thầy là người thứ mười một đó.
Nhìn bộ dạng Nam An An gấp gáp như “Chờ truyền hình trực tiếp,” Khương Minh tiện tay nới lỏng cà – vạt của mình, một tay khoác lên chỗ dựa lưng của ghế sô pha nhàn nhạt nói” “Không ít nhỉ.”
Nam An An trốn ánh mắt anh, hạ mí mắt giải thích nói: “Cũng, cũng không nhiều….” Nói câu đó xong Nam An An muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, không khéo miệng hủy cả đời.
“….”
Sau đó, cô nghe Khương Minh nói một câu rất dài --- “Vậy ai muốn quay lại thì em sẽ đồng ý?”
“….” Nam An An nói lời thề son sắt: “Ai cũng đều tuyệt đối không.”
“Em là một người tuyệt đối không quay đầu lại,” Nam An An tiếp tục thể hiện quyết tâm: “Mỗi một lần quay lại đều là tự bản thân em từ chối! Em tuyệt đối sẽ không phủ nhận điều mình đã từng quyết định….”
Khương Minh lười biếng tiện tay lật trang sách, em cũng không quay lai, em tìm mới khắp nơi, còn tìm những mười người.
Thấy làn môi hồng mịn màng khi đóng khi mở của Nam An An, l.qđôn, Khương Minh chợt cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, tiện tay nâng chung trà lên, đang muốn đưa tới bên miệng….
Mắt Nam An An lườm thấy trong chén không có nước ân cần nói: “Thầy giáo, em đi phòng trà lấy nước giúp thầy, thầy muốn uống gì?”
“…” Khương Minh tiện tay rút điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, một tay gạt bật cái bật lửa, ngọn lửa thổi bùng tôn lên khuôn mặt kia có chút không chân thực, sau đó anh nói “Coca.”
Nam An An quay về rất chậm, phòng trà không có nước, vì thế Nam An An chạy xuống dưới lầu mua Fanta cho Khương Minh rồi chạy chầm chậm trở về, lúc Khương Minh đang dùng ngón tay cái khui lon nước, chần chừ một chút rồi giải thích: “Fanta cũng được, Coca không tốt --- giết chết tinh trùng tổn thương thận dẫn tới bệnh liệt dương….”
Tay phải Khương Minh khui lon nước nghiêng lệch đi, trong nháy mắt lon mở ra trào lên một dòng nước màu cam thẳng tắp nhắm ngay Nam An An, nước có ga bắn thẳng lên mặt cô.
Nam An An: “….”
Khương Minh Minh: “….”
“Thật xin lỗi” Khương Minh buông Fanta đang phun trào trong tay xuống, rút mất tờ khăn giấy trong hộp, ấn lên mặt Nam An An.
Nam An An không chút nào nghe thấy tiếng xin lỗi của Khương Minh, hoàn toàn có thể không để ý độ dày khăn tay thấm nước áp lên, tất cả lực chú ý của cô đều ở trên ngón tay thon dài mạnh mẽ của Khương Minh, giống như máu toàn cơ thể đều chảy ngược lên mặt, Nam An An cương cứng cơ thể mãi cho đến khi Khương Minh lau mặt cho cô xong ném khăn giấy vào thùng rác, mang cô đi vào trong rửa mặt…
Sau khi trở lại ký túc xá, Nam An An mặt mày hớn hở muốn nói cho Cố Li --- nam thần sờ mặt tớ, không đợi cô nói đến điểm chính,
“Cho nên… Thầy ấy bắn lên mặt cậu?” Cố Li ranh mãnh nói.
Nam An An: “…”
Đám bạn nhỏ của cô không có khả năng bùng phát đồi trụy như vậy!
Nam An An: “Thầy ấy sờ mặt tớ…..”
Đường Viên vội vàng chạy tới, một cái móng thịt chào hỏi trên mặt Nam An An tình cảm nồng nàn chà xát nói: “Sờ thử, cảm giác rất tốt.”
Nam An An: “…” Còn có thể cùng nhau chơi đùa rồi hả?
Những ngày tiếp theo, Nam An An trôi qua rất thoải mái vui sướng, không chú ý tới tin nhắn ân cần thăm hỏi mỗi ngày.
Từ sau tin nhắn xin quay lại kia, mỗi ngày Hà Nhạc đều bám riết không tha gửi đủ loại tin nhắn cho cô, nhưng thật ra lần này ý muốn không trần trụi như thế, mỗi ngày đều là mấy cái --- An An, sáng sớm an lành. An An, ăn cơm chưa? An An, ngủ ngon. Từ trước đến nay Nam An An không sợ ác ý thăm dò phá hỏng của Hà Nhạc, cô dám chắc rằng Hà Nhạc lưu trữ mấy tin nhắn ân cần thăm hỏi này, mỗi ngày đúng giờ gửi đi.
Đối với việc này, Nam An An trả lời đơn giản cộc cằn hơn --- cô cũng thiết lập tự động trả lời, chỉ có một chữ
--- Cút.
Sau lần đầu tiên hướng dẫn bài chuyên ngành Khương Minh ‘không bệnh mà mất’ đi nơi khác tham dự hội nghị, Nam An An đã có mấy ngày thong dong nhàn nhã, dù sao cô chỉ là thích người đàn ông học giỏi, mà không phải thích học, cô muốn nhìn mặt nam thần, mà không phải nhìn sắc mặt cơ thể đàn ông làm bài.
Đáng tiếc ngày vui luôn cực kỳ ngắn ngủi, lúc Nam An An đắp mặt nạ rung đùi lướt Weibo, âm thanh báo có tin nhắn vang lên, Nam An An mở màn hình, là một dãy số xa lạ.
--- Tám giờ sáng ngày mai.
Không đợi Nam An An từ chối, lại có một tin nhắn mới nổi lên trên màn hình
--- Tôi biết em không có tiết học.
Vẻ mặt Nam An An đau khổ trả lời --- Được ạ, thưa thầy.
Không phải cô không muốn sớm chiều ở chung với nam thần, đơn giản chỉ là cô không muốn học bài.
Sáng sớm Nam An An đạp qua tin nhắn ân cần thăm hỏi của bạn trai trước, đúng tám giờ đến văn phòng Khương Minh, bắt đầu hành trình học tập ép buộc khổ cực, Khương Minh cho cô mười câu hỏi lớn rồi bắt đầu ngồi trước bàn làm việc thảnh thơi xem báo giấy.
Mười phút trôi qua, Nam An An xoay xoay bút suy nghĩ.
Hai mươi phút trôi qua, Nam An An xoay xoay bút suy nghĩ.
Ba mươi phút trôi qua, Nam An An vẫn còn đang xoay xoay bút suy nghĩ.
Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trên bàn, thỉnh thoảng Khương Minh ngẩng đầu thì đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy --- Nam An An ngồi trên ghế sô pha một tay xoay xoay bút, bộ dạng cau mày chăm chú suy nghĩ, vẻ mặt như chuyên tâm và ngoan ngoãn, lúc cúi đầu tóc dài không buộc lộn xộn buông xuống bên tai, cô tiện tay vén một ít tóc ra phía sau, để lộ đường cong xinh đẹp của gò má, ánh mặt trời rắc lên mặt anh, chiếu lên cả khuôn mặt trắng mịn gần như trong suốt của cô.
Hình như nghĩ ra câu trả lời cho câu hỏi, lúc Nam An An lấy bút ra viết lên giấy mặt mày đều sống động, như tằm nằm nhả tơ thật đáng yêu, ngay cả khóe miệng lúc di chuyển cũng hiện lên lúm đồng tiền nhỏ nhắn, cả người giống như là hòa tan vào trong ánh mặt trời, yên bình mà xinh đẹp.
Cười lướt qua chút như vậy thôi --- Nam An An lại bắt đầu cau mày xoay bút.
Mười ngón tay Khương Minh đan vào nhau. Rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói: “Còn chưa làm xong à?”
Nam An An: “….”
“Đề bài này em cứ dùng vi phân và tích phân là có thể làm được.” Thoáng thấy chỗ trống lớn trên bài kiểm tra ở xa xa, lần đầu tiên Khương Minh kiên nhẫn như vậy.
Vẻ mặt Nam An An mù mờ.
“Phương pháp giá trị toán trung học cũng có thể.”
Vẻ mặt Nam An An mù mờ.
“Làm sao mà em thi đậu đại học phía Tây?” Khương Minh nhíu mày.
Nam An An: “Thị lực em tốt.”
Khương Minh cười như không cười nhắc nhở cô: “Năm nay em 17 tuổi, đại học năm thứ 3.” Theo hiểu biết của anh, Nam An An đã từng nhảy lớp ba lần, là học sinh ít tuổi nhất ở đây, chỉ số thông minh so với thị lực hẳn là càng tốt hơn chứ.
Mười ngón tay Khương Minh đan vào nhau, ưu nhã mà nhàn hạ: “Thật ra em không muốn thi nghiên cứu sinh?”
Nam An An: “Em muốn chứ.”
Khương Minh gấp tờ báo trên bàn làm việc, “Không thích tôi hướng dẫn em học bài?”
Nam An An nói câu trái lương tâm: “Em thích.”
Khương Minh đến gần cầm bản bài tập kia, anh gạch dưới mấy con số nho nhỏ nhợt nhạt viết ở phần đề bài, Khương Minh lướt nhanh vài lần --- chính xác, những con số này là câu trả lời chính xác. Khương Minh nâng trán, em đều có thể làm em còn có bộ dạng vẻ mặt khổ đại cừu thâm (rất đau khổ), em là khỉ con được mời tới làm trò sao?
Nam An An: “Những phương pháp thầy nói em đều đã quên hết, em tính nhẩm.”
Khương Minh: “….”
Giữa lúc đang im lặng có tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên, Khương Minh tạm thời kết thúc đề tài này nhàn nhạt nói mời vào.
Một nữ sinh khẽ đẩy một khe hở nhỏ cửa ra, ló vào đầu dò xét cười ngượng ngùng, sau đó đi vào sợ hãi mở miệng: “Thầy Khương, em, em là học trò của ngài, em là An Khả, năm nay em là năm nhất, em muốn tới hỏi ngài chuyện học kỳ sau trao đổi sinh viên, em muốn nhờ ngài viết thư giới thiệu giúp em, em…” Lê.Quý Đôn!n Câu nói của nữ sinh dừng lại một lát, lúc ánh mắt đối diện với Nam An An có chút kinh ngạc nói: “Chị An An, sao chị ở trong này?”
Thái độ Nam An An có chút lạnh nhạt: “Chị đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.”
“Khó hiểu…” Vẻ mặt An Khả có chút buồn bã, hướng ánh mắt chờ mong về phía Khương Minh lần nữa, Khương Minh nhìn cô ta một cái tự hỏi cô ta là ai, hình như cô ta không phải là học trò theo anh, truyền thống đại học phía Tây là nắm giữ sinh viên chưa tốt nghiệp, mỗi khóa sinh viên chưa tốt nghiệp cũng đều có người hướng dẫn của chính mình, chịu trách nhiệm học tập, đề tài và luận văn tốt nghiệp, phân chia đến trong tay anh luôn luôn là nam sinh, Nam An An này là trường hợp ngoại lệ Hách Hinh dưỡng thai cho nên tạm thời giao cho anh.
Cái người nữ sinh nhỏ này… An Khả.
Anh khẳng định cô ta không phải học trò của anh, nhưng mà tên này rất quen thuộc.
Nét mặt Khương Minh ‘sóng nước chẳng xao động,’ ngón tay thon dài như có như không gõ lên mặt bàn như đang suy nghĩ.
Sau khi Nam An An nói xong câu mười người cũng không yên lòng chờ phản ứng của Khương Minh, nhưng thấy Khương Minh ở trước mặt cười nhàn nhạt một lúc, anh cười rộ lên cực kỳ kinh diễm, khóe mắt sẽ hơi hơi nhếch lên rồi giãn ra, mang theo chút mùi vị không để ý. lê quý.đôn.
Đây là lần đầu tiên Khương Minh cười với cô, vốn nên được sủng ái mà lo sợ nhưng mà cười dưới tình huống như vậy khiến cô không hiểu nỗi trong lòng càng run sợ hơn, còn mang theo chút chột dạ mơ hồ, vừa rồi bọn họ đối thoại giống như là cô đang nói với nam thần mà bản thân mình đang theo đuổi --- em từng có bạn trai, thầy là người thứ mười một đó.
Nhìn bộ dạng Nam An An gấp gáp như “Chờ truyền hình trực tiếp,” Khương Minh tiện tay nới lỏng cà – vạt của mình, một tay khoác lên chỗ dựa lưng của ghế sô pha nhàn nhạt nói” “Không ít nhỉ.”
Nam An An trốn ánh mắt anh, hạ mí mắt giải thích nói: “Cũng, cũng không nhiều….” Nói câu đó xong Nam An An muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, không khéo miệng hủy cả đời.
“….”
Sau đó, cô nghe Khương Minh nói một câu rất dài --- “Vậy ai muốn quay lại thì em sẽ đồng ý?”
“….” Nam An An nói lời thề son sắt: “Ai cũng đều tuyệt đối không.”
“Em là một người tuyệt đối không quay đầu lại,” Nam An An tiếp tục thể hiện quyết tâm: “Mỗi một lần quay lại đều là tự bản thân em từ chối! Em tuyệt đối sẽ không phủ nhận điều mình đã từng quyết định….”
Khương Minh lười biếng tiện tay lật trang sách, em cũng không quay lai, em tìm mới khắp nơi, còn tìm những mười người.
Thấy làn môi hồng mịn màng khi đóng khi mở của Nam An An, l.qđôn, Khương Minh chợt cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, tiện tay nâng chung trà lên, đang muốn đưa tới bên miệng….
Mắt Nam An An lườm thấy trong chén không có nước ân cần nói: “Thầy giáo, em đi phòng trà lấy nước giúp thầy, thầy muốn uống gì?”
“…” Khương Minh tiện tay rút điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, một tay gạt bật cái bật lửa, ngọn lửa thổi bùng tôn lên khuôn mặt kia có chút không chân thực, sau đó anh nói “Coca.”
Nam An An quay về rất chậm, phòng trà không có nước, vì thế Nam An An chạy xuống dưới lầu mua Fanta cho Khương Minh rồi chạy chầm chậm trở về, lúc Khương Minh đang dùng ngón tay cái khui lon nước, chần chừ một chút rồi giải thích: “Fanta cũng được, Coca không tốt --- giết chết tinh trùng tổn thương thận dẫn tới bệnh liệt dương….”
Tay phải Khương Minh khui lon nước nghiêng lệch đi, trong nháy mắt lon mở ra trào lên một dòng nước màu cam thẳng tắp nhắm ngay Nam An An, nước có ga bắn thẳng lên mặt cô.
Nam An An: “….”
Khương Minh Minh: “….”
“Thật xin lỗi” Khương Minh buông Fanta đang phun trào trong tay xuống, rút mất tờ khăn giấy trong hộp, ấn lên mặt Nam An An.
Nam An An không chút nào nghe thấy tiếng xin lỗi của Khương Minh, hoàn toàn có thể không để ý độ dày khăn tay thấm nước áp lên, tất cả lực chú ý của cô đều ở trên ngón tay thon dài mạnh mẽ của Khương Minh, giống như máu toàn cơ thể đều chảy ngược lên mặt, Nam An An cương cứng cơ thể mãi cho đến khi Khương Minh lau mặt cho cô xong ném khăn giấy vào thùng rác, mang cô đi vào trong rửa mặt…
Sau khi trở lại ký túc xá, Nam An An mặt mày hớn hở muốn nói cho Cố Li --- nam thần sờ mặt tớ, không đợi cô nói đến điểm chính,
“Cho nên… Thầy ấy bắn lên mặt cậu?” Cố Li ranh mãnh nói.
Nam An An: “…”
Đám bạn nhỏ của cô không có khả năng bùng phát đồi trụy như vậy!
Nam An An: “Thầy ấy sờ mặt tớ…..”
Đường Viên vội vàng chạy tới, một cái móng thịt chào hỏi trên mặt Nam An An tình cảm nồng nàn chà xát nói: “Sờ thử, cảm giác rất tốt.”
Nam An An: “…” Còn có thể cùng nhau chơi đùa rồi hả?
Những ngày tiếp theo, Nam An An trôi qua rất thoải mái vui sướng, không chú ý tới tin nhắn ân cần thăm hỏi mỗi ngày.
Từ sau tin nhắn xin quay lại kia, mỗi ngày Hà Nhạc đều bám riết không tha gửi đủ loại tin nhắn cho cô, nhưng thật ra lần này ý muốn không trần trụi như thế, mỗi ngày đều là mấy cái --- An An, sáng sớm an lành. An An, ăn cơm chưa? An An, ngủ ngon. Từ trước đến nay Nam An An không sợ ác ý thăm dò phá hỏng của Hà Nhạc, cô dám chắc rằng Hà Nhạc lưu trữ mấy tin nhắn ân cần thăm hỏi này, mỗi ngày đúng giờ gửi đi.
Đối với việc này, Nam An An trả lời đơn giản cộc cằn hơn --- cô cũng thiết lập tự động trả lời, chỉ có một chữ
--- Cút.
Sau lần đầu tiên hướng dẫn bài chuyên ngành Khương Minh ‘không bệnh mà mất’ đi nơi khác tham dự hội nghị, Nam An An đã có mấy ngày thong dong nhàn nhã, dù sao cô chỉ là thích người đàn ông học giỏi, mà không phải thích học, cô muốn nhìn mặt nam thần, mà không phải nhìn sắc mặt cơ thể đàn ông làm bài.
Đáng tiếc ngày vui luôn cực kỳ ngắn ngủi, lúc Nam An An đắp mặt nạ rung đùi lướt Weibo, âm thanh báo có tin nhắn vang lên, Nam An An mở màn hình, là một dãy số xa lạ.
--- Tám giờ sáng ngày mai.
Không đợi Nam An An từ chối, lại có một tin nhắn mới nổi lên trên màn hình
--- Tôi biết em không có tiết học.
Vẻ mặt Nam An An đau khổ trả lời --- Được ạ, thưa thầy.
Không phải cô không muốn sớm chiều ở chung với nam thần, đơn giản chỉ là cô không muốn học bài.
Sáng sớm Nam An An đạp qua tin nhắn ân cần thăm hỏi của bạn trai trước, đúng tám giờ đến văn phòng Khương Minh, bắt đầu hành trình học tập ép buộc khổ cực, Khương Minh cho cô mười câu hỏi lớn rồi bắt đầu ngồi trước bàn làm việc thảnh thơi xem báo giấy.
Mười phút trôi qua, Nam An An xoay xoay bút suy nghĩ.
Hai mươi phút trôi qua, Nam An An xoay xoay bút suy nghĩ.
Ba mươi phút trôi qua, Nam An An vẫn còn đang xoay xoay bút suy nghĩ.
Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trên bàn, thỉnh thoảng Khương Minh ngẩng đầu thì đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy --- Nam An An ngồi trên ghế sô pha một tay xoay xoay bút, bộ dạng cau mày chăm chú suy nghĩ, vẻ mặt như chuyên tâm và ngoan ngoãn, lúc cúi đầu tóc dài không buộc lộn xộn buông xuống bên tai, cô tiện tay vén một ít tóc ra phía sau, để lộ đường cong xinh đẹp của gò má, ánh mặt trời rắc lên mặt anh, chiếu lên cả khuôn mặt trắng mịn gần như trong suốt của cô.
Hình như nghĩ ra câu trả lời cho câu hỏi, lúc Nam An An lấy bút ra viết lên giấy mặt mày đều sống động, như tằm nằm nhả tơ thật đáng yêu, ngay cả khóe miệng lúc di chuyển cũng hiện lên lúm đồng tiền nhỏ nhắn, cả người giống như là hòa tan vào trong ánh mặt trời, yên bình mà xinh đẹp.
Cười lướt qua chút như vậy thôi --- Nam An An lại bắt đầu cau mày xoay bút.
Mười ngón tay Khương Minh đan vào nhau. Rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói: “Còn chưa làm xong à?”
Nam An An: “….”
“Đề bài này em cứ dùng vi phân và tích phân là có thể làm được.” Thoáng thấy chỗ trống lớn trên bài kiểm tra ở xa xa, lần đầu tiên Khương Minh kiên nhẫn như vậy.
Vẻ mặt Nam An An mù mờ.
“Phương pháp giá trị toán trung học cũng có thể.”
Vẻ mặt Nam An An mù mờ.
“Làm sao mà em thi đậu đại học phía Tây?” Khương Minh nhíu mày.
Nam An An: “Thị lực em tốt.”
Khương Minh cười như không cười nhắc nhở cô: “Năm nay em 17 tuổi, đại học năm thứ 3.” Theo hiểu biết của anh, Nam An An đã từng nhảy lớp ba lần, là học sinh ít tuổi nhất ở đây, chỉ số thông minh so với thị lực hẳn là càng tốt hơn chứ.
Mười ngón tay Khương Minh đan vào nhau, ưu nhã mà nhàn hạ: “Thật ra em không muốn thi nghiên cứu sinh?”
Nam An An: “Em muốn chứ.”
Khương Minh gấp tờ báo trên bàn làm việc, “Không thích tôi hướng dẫn em học bài?”
Nam An An nói câu trái lương tâm: “Em thích.”
Khương Minh đến gần cầm bản bài tập kia, anh gạch dưới mấy con số nho nhỏ nhợt nhạt viết ở phần đề bài, Khương Minh lướt nhanh vài lần --- chính xác, những con số này là câu trả lời chính xác. Khương Minh nâng trán, em đều có thể làm em còn có bộ dạng vẻ mặt khổ đại cừu thâm (rất đau khổ), em là khỉ con được mời tới làm trò sao?
Nam An An: “Những phương pháp thầy nói em đều đã quên hết, em tính nhẩm.”
Khương Minh: “….”
Giữa lúc đang im lặng có tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên, Khương Minh tạm thời kết thúc đề tài này nhàn nhạt nói mời vào.
Một nữ sinh khẽ đẩy một khe hở nhỏ cửa ra, ló vào đầu dò xét cười ngượng ngùng, sau đó đi vào sợ hãi mở miệng: “Thầy Khương, em, em là học trò của ngài, em là An Khả, năm nay em là năm nhất, em muốn tới hỏi ngài chuyện học kỳ sau trao đổi sinh viên, em muốn nhờ ngài viết thư giới thiệu giúp em, em…” Lê.Quý Đôn!n Câu nói của nữ sinh dừng lại một lát, lúc ánh mắt đối diện với Nam An An có chút kinh ngạc nói: “Chị An An, sao chị ở trong này?”
Thái độ Nam An An có chút lạnh nhạt: “Chị đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.”
“Khó hiểu…” Vẻ mặt An Khả có chút buồn bã, hướng ánh mắt chờ mong về phía Khương Minh lần nữa, Khương Minh nhìn cô ta một cái tự hỏi cô ta là ai, hình như cô ta không phải là học trò theo anh, truyền thống đại học phía Tây là nắm giữ sinh viên chưa tốt nghiệp, mỗi khóa sinh viên chưa tốt nghiệp cũng đều có người hướng dẫn của chính mình, chịu trách nhiệm học tập, đề tài và luận văn tốt nghiệp, phân chia đến trong tay anh luôn luôn là nam sinh, Nam An An này là trường hợp ngoại lệ Hách Hinh dưỡng thai cho nên tạm thời giao cho anh.
Cái người nữ sinh nhỏ này… An Khả.
Anh khẳng định cô ta không phải học trò của anh, nhưng mà tên này rất quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.