Em..... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!
Chương 42: Anh thật biết điều
Cỏ mây
03/06/2018
Nó đang nói chuyện điện thoại với mẹ nó, mẹ bảo cuối tuần về mẹ có
chuyện muốn nói, nó bảo cứ nói đi nhưng mẹ không nói làm nó lo lo, nó có làm gì sai đâu nhỉ?
Vừa đi vừa nghịch điện thoại, nó vấp một cái ngã nhoài ra đất, đau ơi là đau, lại còn khó thở nữa. Nó suýt nữa thì khóc, may ở trong phòng chứ mà ở ngoài nó không biết giấu mặt đi đâu luôn. Cái kiểu vừa đi vừa nghịch điện thoại thế nó bị ngã không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn không chừa. Lần này vẫn tiếp tục như thế. Trong phòng chẳng có ai ngoài Minh Châu, nhỏ nhìn nó cười đắc ý làm nó tức điên lên, vừa đau lại còn tức. Ấm ức đứng dậy, nó mếu máo. Giờ anh mà ở đây nó sẽ kể khổ cho anh nghe cho xem, nhưng giờ anh đang trong hai ngày thi cấm dùng điện thoại rồi.
Nó xụ mặt xuống đi lại giường ngồi, đúng lúc Thu Hà đi ra ngoài về
- Làm sao thế baby. Mặt lại xụ ra rồi
- Hicccc... vừa bị ngã
- Sao ngã nào?
- Đang chơi zombie dỡ không nhìn đường rồi ngã
- Mấy lần rồi mà không chừa
Bị ngã có cái mà cũng thấy khó chịu nữa, nó lên giương chùm chăn ngủ một giấc luôn tới tối mới dậy để Thu Hà phải đi lấy đồ ăn về cho nó.
Mai nó còn có bài kiểm tra hóa nữa, sao mấy môn tự nhiên cứ ám nó thế không biết, hết lí rồi đến hóa. Nó mà dốt quá sẽ mang tiếng bạn trai chuyên tự nhiên mà để điểm kém là không được. Dù rất muốn nằm ngủ thêm chút xíu nhưng nó vẫn phải quyết tâm ngồi dâyh để học. Đây quả thực là kì tích cho sự cố gắng của nó. Nó phải quyết tâm lấy điểm cao cho anh không bảo nó não ngắn. Ở ban xã hội như nó, với vốn kiến thức về lí hóa sinh như vậy là rất tốt thế mà lúc nào anh cũng bảo nó IQ kém rồi não ngắn. Hừ anh thử viết văn xem thế nào. Nói mới nhớ, chỉ có thể anh mua chuộc thầy cô nên điểm mấy môn xã hội của anh mới cao như vậy được chứ như anh tổng kết môn nào cùng trên 9 hết thế kia, bất công quá mà. Trong khi nó học sấp mặt sử cũng tổng kết 8.7, địa 8.9 còn văn thơ lai láng cũng có 8.5.
Mấy ngày không nói chuyện với anh rồi kìa,anh đang thi không được sử dụng điện thoại. Trong khi nó còn ngủ ngon lành trên giường thì điện thoại đã reo chuông, mơ màng nghe điện thoại
[- Em yêu đang ngủ sao?
- Hử? Anh được dùng điện thoại rồi sao. Anh làm được bài không hả?
- Ồ... cũng ổn. Giờ có hai tin một tin vui và một tin buồn em muốn nghe tin nào trước
- Làm gì mà tỏ ra nguy hiểm thế
- Chọn nhanh nào
- Tin vui đi
- Ồ.... anh 99.9% huy chương vàng nhé
- THẬT SAO?_ Nó ngồi bật dậy
- Khiếp hét thủng cả loa của anh rồi
- Anh giỏi thế, thật biết điều à nha
- Em cảm thấy bạn trai em thật tuyệt vời chưa
- I love you so much
- But I miss you
- Khikhi vậy còn tin buồn thì sao
- Ồ... anh được nghỉ lại mấy ngày ở đây, tận hưởng không khí trong lành của singapore, ngắm gái trung xinh lung linh
- Ờ.... ở đấy mà ngắm gái xinh của anh đi nhá.
- Anh muốn về. Anh nhớ em
- Sao kêu ở đấy nhiều gái xinh lắm cơ mà
- Nhưng không xinh bằng em. Với lại anh chưa nói xong mà, tin buồn là anh chưa được về với em mà
- Hứ
- Em không nhớ anh à
- Hông. À bảo cho anh một tin vui, bài kiểm tra lí hôm em hỏi anh ý, em với Thu Hà 9.5 luôn,cao nhất lớp. Thấy em giỏi chưa
- Nếu em không hỏi thì anh thấy em giỏi vô cùng luôn
- Haizzz nói chuyện với anh chán quá mà
- À... anh hứa đi du lịch đến đâu cũng sẽ chụp ảnh cho em ghen tị nhé
Vừa đi vừa nghịch điện thoại, nó vấp một cái ngã nhoài ra đất, đau ơi là đau, lại còn khó thở nữa. Nó suýt nữa thì khóc, may ở trong phòng chứ mà ở ngoài nó không biết giấu mặt đi đâu luôn. Cái kiểu vừa đi vừa nghịch điện thoại thế nó bị ngã không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn không chừa. Lần này vẫn tiếp tục như thế. Trong phòng chẳng có ai ngoài Minh Châu, nhỏ nhìn nó cười đắc ý làm nó tức điên lên, vừa đau lại còn tức. Ấm ức đứng dậy, nó mếu máo. Giờ anh mà ở đây nó sẽ kể khổ cho anh nghe cho xem, nhưng giờ anh đang trong hai ngày thi cấm dùng điện thoại rồi.
Nó xụ mặt xuống đi lại giường ngồi, đúng lúc Thu Hà đi ra ngoài về
- Làm sao thế baby. Mặt lại xụ ra rồi
- Hicccc... vừa bị ngã
- Sao ngã nào?
- Đang chơi zombie dỡ không nhìn đường rồi ngã
- Mấy lần rồi mà không chừa
Bị ngã có cái mà cũng thấy khó chịu nữa, nó lên giương chùm chăn ngủ một giấc luôn tới tối mới dậy để Thu Hà phải đi lấy đồ ăn về cho nó.
Mai nó còn có bài kiểm tra hóa nữa, sao mấy môn tự nhiên cứ ám nó thế không biết, hết lí rồi đến hóa. Nó mà dốt quá sẽ mang tiếng bạn trai chuyên tự nhiên mà để điểm kém là không được. Dù rất muốn nằm ngủ thêm chút xíu nhưng nó vẫn phải quyết tâm ngồi dâyh để học. Đây quả thực là kì tích cho sự cố gắng của nó. Nó phải quyết tâm lấy điểm cao cho anh không bảo nó não ngắn. Ở ban xã hội như nó, với vốn kiến thức về lí hóa sinh như vậy là rất tốt thế mà lúc nào anh cũng bảo nó IQ kém rồi não ngắn. Hừ anh thử viết văn xem thế nào. Nói mới nhớ, chỉ có thể anh mua chuộc thầy cô nên điểm mấy môn xã hội của anh mới cao như vậy được chứ như anh tổng kết môn nào cùng trên 9 hết thế kia, bất công quá mà. Trong khi nó học sấp mặt sử cũng tổng kết 8.7, địa 8.9 còn văn thơ lai láng cũng có 8.5.
Mấy ngày không nói chuyện với anh rồi kìa,anh đang thi không được sử dụng điện thoại. Trong khi nó còn ngủ ngon lành trên giường thì điện thoại đã reo chuông, mơ màng nghe điện thoại
[- Em yêu đang ngủ sao?
- Hử? Anh được dùng điện thoại rồi sao. Anh làm được bài không hả?
- Ồ... cũng ổn. Giờ có hai tin một tin vui và một tin buồn em muốn nghe tin nào trước
- Làm gì mà tỏ ra nguy hiểm thế
- Chọn nhanh nào
- Tin vui đi
- Ồ.... anh 99.9% huy chương vàng nhé
- THẬT SAO?_ Nó ngồi bật dậy
- Khiếp hét thủng cả loa của anh rồi
- Anh giỏi thế, thật biết điều à nha
- Em cảm thấy bạn trai em thật tuyệt vời chưa
- I love you so much
- But I miss you
- Khikhi vậy còn tin buồn thì sao
- Ồ... anh được nghỉ lại mấy ngày ở đây, tận hưởng không khí trong lành của singapore, ngắm gái trung xinh lung linh
- Ờ.... ở đấy mà ngắm gái xinh của anh đi nhá.
- Anh muốn về. Anh nhớ em
- Sao kêu ở đấy nhiều gái xinh lắm cơ mà
- Nhưng không xinh bằng em. Với lại anh chưa nói xong mà, tin buồn là anh chưa được về với em mà
- Hứ
- Em không nhớ anh à
- Hông. À bảo cho anh một tin vui, bài kiểm tra lí hôm em hỏi anh ý, em với Thu Hà 9.5 luôn,cao nhất lớp. Thấy em giỏi chưa
- Nếu em không hỏi thì anh thấy em giỏi vô cùng luôn
- Haizzz nói chuyện với anh chán quá mà
- À... anh hứa đi du lịch đến đâu cũng sẽ chụp ảnh cho em ghen tị nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.