Em Chạy Không Thoát Tay Anh Đâu
Chương 20: Đã từng
Khiên Mộng
27/02/2017
Editor: miemei
Lâm Dư Hi nằm trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được, nhìn đồng hồ treo tường, một giờ rồi, cô thở dài một hơi, ngồi dậy bật đèn, cầm di động lên, đăng nhập vào weibo, phát hiện mấy fan của mình lại bùng nổ rồi. Cô nhấn vào weibo của Chu Tử Chính, anh lại đăng một tấm hình sủi cảo mới nữa.
“Chén sủi cảo này, tôi tình nguyện ăn cả đời đó Lâm Dư Hi.”
Lâm Dư Hi sửng sốt mấy giây, bất đắc dĩ bật cười, lần này anh ta lại @ cả mình vào, hèn gì lượng fan của cô bỗng chốt lại tăng lên ào ạt.
~ ~ Lại là cả đời, lại là phù du nữa à? ~ ~
~ ~ Chu công tử ăn sơn hào hải vị ngán rồi, đến ăn sủi cảo của người phàm chúng ta. Tin em đi, chắc chắn sủi cảo của em làm ngon hơn cô ta nhiều, đến đây ăn của em đi! ~ ~
~ ~ @ rồi kìa, woa, trước kia chưa từng @ bao giờ, lần này làm thật hả? ~ ~
~ ~ Chủ tịch Chu ơi, bỏ qua cô gái đó, nhào qua em đi! ~ ~
Cho dù là nửa đêm, bình luận vẫn tăng lên không ngừng. Trên weibo của Chu Tử Chính, và trên weibo của cô nữa.
~ ~ Thật lòng muốn xin cô Lâm kia chỉ bảo phương pháp ôm đùi hiệu quả nhất! ~ ~
~ ~ Gái điếm trên đời này nhiều thật đấy. Còn treo biển hiệu bác sĩ Trung Y nữa chứ, ghê tởm chết đi được. ~ ~
Lâm Dư Hi xoa xoa huyệt thái dương đau nhức đến khó chịu. Lời nói trên mạng này, tuy cô không để tâm, chẳng qua là tự dưng lại bị mắng, đúng là oan uổng mà! Nếu như Chu Tử Chính vẫn tiếp tục khoe khoang huênh hoang như vậy, weibo của cô sẽ trở thành bia hứng đạn mất!
Mắt không thấy thì coi như không có gì! Cô bắt đầu từ từ xóa hết từng bài viết kia trên weibo.
“Ding” tin nhắn của Chu Tử Chính nhảy vào: “Xin lỗi, tôi đã xóa bài trên weibo rồi.”
Lâm Dư Hi nhíu mày, anh có ý gì đây? Haiz, thế giới của anh, cô không hiểu được, cũng không muốn hiểu. Lâm Dư Hi không trả lời tin nhắn, tiếp tục lướt weibo.
“Vẫn chưa ngủ à?”
Tay Lâm Dư Hi thoáng dừng lại, mới nhận ra anh có thể nhìn thấy mình đang xóa bài trên weibo.
-----
Chu Tử Chính nằm trên ghế dựa ở phòng thủy tinh ngắm bầu trời đầy sao lấp lánh, dòng sông sao chảy xuôi. Những chấm sao lấp lánh đó, giống như là mỗi một hồi ức trong lòng người vậy, chỉ khi đêm tối yên tĩnh, vẻ phồn hoa rực rỡ của đô thị nhạt đi, những ánh sáng lay lắt trong màn đêm mới có thể làm cho người ta nhìn thấy, làm cho người ta nhớ lại.
Đã từng, Trình Tuyền cũng thích nằm trên đỉnh núi vừa uống rượu, vừa ngắm sao với anh.
Anh uống một ngụm nước cam. Ngắm sao thì được, rượu đỏ thì miễn đi, có người nói uống thuốc thì đừng uống rượu.
Mà cái người xưa nay chỉ có hai màu trắng đen, thì ra là thích màu hồng nhất. Điều này làm anh hơi bất ngờ. Mơ mộng, thiếu nữ, ngọt ngào, so với vẻ lạnh lùng, nghiêm túc, xa cách dưới lớp áo blu trắng của cô, không chỉ chênh lệch một chút thôi đâu. Có lẽ chính là vì cô có một trái tim thiếu nữ mềm yếu, nên cô mới cần một lớp vỏ ngoài kiên cường để bảo vệ, bảo vệ trái tim yếu đuối trông có vẻ cứng rắn của cô.
Anh cầm di động lên, xem weibo một chút, phát hiện không ít người đang điên cuồng sỉ vả trên weibo của Lâm Dư Hi, sau đó lại phát hiện cô xóa đi một bài lại một bài.
Chu Tử Chính chợt nhận ra, có lẽ lời tuyên bố công khai huênh hoang của anh đã vượt quá phạm vi cô có thể chấp nhận. Kiểu hạnh phúc của cô bé Lọ Lem này đặc biệt thu hút ánh mắt của người khác, có hâm mộ thì sẽ có ghen ghét, có ghen ghét thì sẽ có căm hận, có căm hận thì sẽ rước đến những câu mắng nhiếc không có giới hạn, cho dù là với một người hoàn toàn xa lạ. Anh lập tức xóa bài tỏ tình sủi cảo đi, rồi nhắn tin cho Lâm Dư Hi. Chỉ là, qua 10 phút rồi, cô vẫn chưa trả lời, mà cũng không xóa bài trên weibo nữa.
Anh lấy Palaroid ra, hướng lên bầu trời chụp một tấm ảnh. Trong một khoảng tối đen như mực, điểm xuyết những ánh sáng yếu ớt. Anh viết lên tấm ảnh: Đã từng.
Anh cầm tấm ảnh lên, lấy di động chụp lại, gửi cho Lâm Dư Hi.
“Tôi với cô ấy, đã từng kề vai nhau ngắm sao, dường như mỗi một ngôi sao trên trời đều trở thành một phần của hồi ức. Tôi đã từng không chịu ngẩng đầu lên trong đêm tối trong một khoảng thời gian rất dài. Hôm nay ngắm lại, bầu trời sao này vẫn như cũ, nhưng tâm trạng lại không giống nữa, thậm chí có chút cám ơn, tôi đã từng có được một phần hồi ức dưới ánh sao này.”
“P.S: Đoạn văn này thật sự là do tôi viết ra đấy, không phải chép từ baidu đâu!”
“P.S nữa: Xin lỗi, tôi hơi vội vàng! Tôi đã xóa hết những bài viết có liên quan đến em trên weibo rồi. Chúng ta trở lại quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, được không?”
Chưa đến một phút đồng hồ sau, Lâm Dư Hi trả lời: “P.S: Viết rất hay!”
“P.S nữa: Được! Ngủ sớm đi!”
Chu Tử Chính đi về phòng, dán tấm ảnh lên tường. Những bức ảnh trên tường dần dần nhiều lên rồi, bất kể là vui vẻ, hay là đau lòng, mỗi một tấm đều là cái bóng của hồi ức, không thể thay đổi, không thể né tránh. Anh nhìn thẳng vào từng tấm ảnh, nhìn thẳng vào mỗi một thứ từng trải đan xen trong nỗi chua ngọt đắng cay ở chốn sâu tận đáy lòng.
-----
Lâm Dư Hi đi ra ngoài ban công, ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Anh ta, đã từng ôm cô vào lòng ngắm sao. Anh ta, đã từng nói, ở trên vùng thảo nguyên ở Nội Mông Cổ của anh ta có thể thấy được bầu trời sao rung động lòng người nhất. Trên thảo nguyên không có ánh đèn, màn đêm đầy sao bát ngát kia như gần trong gang tấc. Nằm trên thảm cỏ, giơ tay ra thì giống y như là có thể bắt được ngôi sao vào tay vậy.
“Hi, sau này anh dắt em đi Nội Mông Cổ, cùng em ngắm bầu trời sao đẹp nhất giữa trời đất này.”
Lại là một lời hứa mãi mãi không thể nào thực hiện được.
Cô giơ di động lên chụp lại bầu trời sao, mỉm cười, trong nụ cười mang theo chút đắng chát, cũng có chút khoan dung.
Ít nhất, đã từng có một lời hứa như thế.
-----
Một ngày bình thường, lại có một người không mấy bình thường đến. Hứa Nặc và con trai của anh ta Lãng Lãng. Dáng vẻ của Hứa Nặc không tinh tế nhàn nhã như Chu Tử Chính, trên ngũ quan cường tráng nhiều thêm một phần hào sảng và phóng khoáng.
Hứa Nặc nói: “Bác sĩ Lâm, Lãng Lãng uống thuốc của cô thì khỏi bệnh rất nhanh. Nhưng nó vẫn còn ho một chút, nên muốn mời cô khám xem sao.”
Sau khi Lâm Dư Hi kiểm tra nhẹ xong, nói: “Anh Hứa, thực ra Lãng Lãng đã hoàn toàn khỏi bệnh rồi, không cần phải uống thuốc nữa.”
“Ừm, vậy thì tốt! Tôi thấy bệnh của Vince cũng có tiến triển rồi.”
Lâm Dư Hi trịnh trọng nhìn anh ta: “Hi vọng anh hiểu, tôi sẽ không tiết lộ tình trạng của bệnh nhân cho bất cứ ai.”
“Tôi nói một câu khẳng định, chứ không phải câu hỏi! Tôi đã thấy bài viết sủi cảo của cậu ấy đăng trên weibo tối hôm qua. Chén sủi cảo trong hình là do cô làm phải không?”
Lâm Dư Hi hắng giọng, “ừ” nhẹ một tiếng.
“Cô không tin lời cậu ấy nói ư?”
“Tôi không có xem!” Lâm Dư Hi không muốn dây dưa, “Anh Hứa, bệnh của Lãng Lãng đã khỏi rồi, thì không cần phải đến đây nữa đâu.”
“Vậy chúng ta cũng không cần vòng vo nữa. Lần này đến đây, tôi muốn xin nhờ cô một việc.”
“Mời nói!”
“Hãy sắp xếp cho Vince đi đánh boxing một lần.”
Lâm Dư Hi nhìn Hứa Nặc một cái: “Tôi chỉ là bác sĩ của anh ấy, không phải trợ lý của anh ấy, không thể nào sắp xếp hành trình của anh ấy được.”
Hứa Nặc nói: “Tôi chỉ muốn đánh một trận boxing với cậu ấy thôi.”
Lâm Dư Hi im lặng không nói gì.
Hứa Nặc nói: “Chúng tôi đã từng thỏa thuận, bất kể có gì bất mãn với nhau, đánh một trận, thì mọi thứ đều bỏ qua hết. Sau khi cậu ấy gặp tai nạn, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội đánh boxing một lần với cậu ấy.”
Lâm Dư Hi hời hợt nói: “Có một số chuyện không phải đánh đấm một trận là có thể bỏ qua được.”
“Tôi biết! Ít nhất thì bị cậu ấy đánh một trận, trong lòng tôi sẽ thoải mái một chút.” Đôi mắt của Hứa Nặc như mắt ưng, ánh mắt tập trung, thâm thúy nhìn chằm chằm Lâm Dư Hi, “Tôi tin bệnh của cậu ấy không thể nào không liên quan đến tâm lý đèn nén của cậu ấy. Đánh tôi một trận, có lẽ cũng là một kiểu trút giận, cũng có ích cho bệnh của cậu ấy.”
Lâm Dư Hi rũ mắt xuống, suy nghĩ tỉ mỉ: “Tôi, thử một chút vậy!”
“Cám ơn cô!” Hứa Nặc gật đầu với Lâm Dư Hi, anh ta viết số di động xuống: “Sắp xếp xong, lúc nào cũng có thể gọi điện báo cho tôi.”
Lúc Hứa Nặc đi ra đến cửa, quay lại nhìn Lâm Dư Hi: “Đúng rồi, tôi thấy cậu ấy đã xóa hết những bài weibo liên quan đến cô rồi. Lần trước cậu ấy xóa weibo là 5 năm trước. Lần đó là vì hận, vì muốn quên đi. Lần này lại là vì yêu, vì muốn bảo vệ. Còn nữa, Vince không phải là kiểu người dễ dàng nói ra câu ‘cả đời’ đâu. Đối với cậu ấy, những lời nói ra, chính là lời hứa.”
Trái tim của Lâm Dư Hi rung lên: “Con người sẽ thay đổi, rất nhiều lời nói đều là gió thoảng mây bay thôi.”
Trên mặt Hứa Nặc nổi lên một thoáng buồn bã: “Có lẽ đúng! Có lẽ không đúng! Hi vọng cô nhìn rõ rồi, mới đưa ra quyết định. Vince đối xử với cô rất đặc biệt.”
“Tôi chỉ là bác sĩ của anh ấy mà thôi!”
-----
Buổi chiều, Ngải Vi gọi điện đến nói tối nay muốn qua ăn chực uống chùa. Ăn cơm tối xong, Ngải Vi kéo tay cô xuống công viên ở dưới lầu đi dạo.
“Hôm nay Chu Tử Chính thật sự đưa 100 đóa hoa hồng vàng đến đó, còn kèm theo tấm thiệp ‘I’m sorry’ nữa. Như vậy cũng coi như là có chút thành ý!”
“Vậy thì tốt!” Mặc dù, với anh, chuyện này chỉ cần nói với trợ lý một câu thôi.
“Mình còn thấy bài viết trên weibo của anh ta vào tối hôm qua nữa, tuy anh ta đã xóa rồi, nhưng vẫn có rất nhiều người chụp màn hình lại nha. Cậu nói xem anh ta có ý gì? Đăng rồi lại xóa, đổi ý hả?”
“Mình không biết, cũng không có hứng thú muốn biết.”
“Anh ta còn xóa hết những bài weibo vịt con xấu xí gì đó lúc trước luôn rồi. Bây giờ mấy người trên mạng nói thời gian tươi mới của cậu đã phá kỷ lục rồi, thật sự không khác phù du là bao.”
Lâm Dư Hi mỉm cười: “Vậy thì tốt lắm! Mình lại có thể yên tĩnh trở lại rồi.”
Ngải Vi nhìn cô chằm chằm, trong mắt toàn là ý cười xấu xa: “Anh ta tỏ tình với cậu rồi à?”
Lâm Dư Hi hời hợt trả lời: “Coi như là vậy đi!”
“Chi tiết!” Đôi mắt của Ngải Vi chớp chớp.
“Mình nói anh ta có rất nhiều sự lựa chọn mà, anh ta hỏi tại sao không thể chọn mình, mình nói bọn mình không hợp, mình chơi không nổi! Chỉ vậy thôi.”
“Cậu từ chối anh ta trực tiếp vậy luôn hả?” Ngải Vi trợn to mắt.
“Chuyện này còn có thể không trực tiếp à?”
“Ý mình là, cậu không thử một chút xem sao.”
“Tiểu Ngải, giống như đặt một tô thịt bò sốt cay trước mặt một người không bao giờ ăn cay vậy, cậu có kêu người đó ăn thử không?”
“Có chứ! Thử xem cay cỡ nào.”
“Cậu cho rằng thử qua rồi thì từ đó sẽ yêu thích sao?”
“Vậy cũng chưa chắc.”
Lâm Dư Hi không rỗi hơi nữa: “Mình biết mình thích ăn cái gì, có thể ăn cái gì. Không giống cậu, cái gì cũng ăn, cuối cùng ăn hư cái bụng luôn.”
“Được rồi! Chu Tử Chính coi như đã xong phim rồi. Nhưng mà anh ta cứ thế thẹn quá hóa giận xóa cậu đi, thật là không có phong độ mà.”
“Mình không có bị xóa!” Lâm Dư Hi liếc cô ấy một cái.
“Không đúng, nếu như anh ta thật sự tức giận, theo lý thì anh ta sẽ không tặng hoa xin lỗi cho mình!”
“Đây là hai chuyện khác nhau!”
Ngải Vi nheo mắt lại, lườm Lâm Dư Hi: “Sao mình cứ cảm thấy mờ ám thế nào ấy nhỉ?”
“Đó là vì tâm tư của cậu tà ác.”
Lâm Dư Hi nằm trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được, nhìn đồng hồ treo tường, một giờ rồi, cô thở dài một hơi, ngồi dậy bật đèn, cầm di động lên, đăng nhập vào weibo, phát hiện mấy fan của mình lại bùng nổ rồi. Cô nhấn vào weibo của Chu Tử Chính, anh lại đăng một tấm hình sủi cảo mới nữa.
“Chén sủi cảo này, tôi tình nguyện ăn cả đời đó Lâm Dư Hi.”
Lâm Dư Hi sửng sốt mấy giây, bất đắc dĩ bật cười, lần này anh ta lại @ cả mình vào, hèn gì lượng fan của cô bỗng chốt lại tăng lên ào ạt.
~ ~ Lại là cả đời, lại là phù du nữa à? ~ ~
~ ~ Chu công tử ăn sơn hào hải vị ngán rồi, đến ăn sủi cảo của người phàm chúng ta. Tin em đi, chắc chắn sủi cảo của em làm ngon hơn cô ta nhiều, đến đây ăn của em đi! ~ ~
~ ~ @ rồi kìa, woa, trước kia chưa từng @ bao giờ, lần này làm thật hả? ~ ~
~ ~ Chủ tịch Chu ơi, bỏ qua cô gái đó, nhào qua em đi! ~ ~
Cho dù là nửa đêm, bình luận vẫn tăng lên không ngừng. Trên weibo của Chu Tử Chính, và trên weibo của cô nữa.
~ ~ Thật lòng muốn xin cô Lâm kia chỉ bảo phương pháp ôm đùi hiệu quả nhất! ~ ~
~ ~ Gái điếm trên đời này nhiều thật đấy. Còn treo biển hiệu bác sĩ Trung Y nữa chứ, ghê tởm chết đi được. ~ ~
Lâm Dư Hi xoa xoa huyệt thái dương đau nhức đến khó chịu. Lời nói trên mạng này, tuy cô không để tâm, chẳng qua là tự dưng lại bị mắng, đúng là oan uổng mà! Nếu như Chu Tử Chính vẫn tiếp tục khoe khoang huênh hoang như vậy, weibo của cô sẽ trở thành bia hứng đạn mất!
Mắt không thấy thì coi như không có gì! Cô bắt đầu từ từ xóa hết từng bài viết kia trên weibo.
“Ding” tin nhắn của Chu Tử Chính nhảy vào: “Xin lỗi, tôi đã xóa bài trên weibo rồi.”
Lâm Dư Hi nhíu mày, anh có ý gì đây? Haiz, thế giới của anh, cô không hiểu được, cũng không muốn hiểu. Lâm Dư Hi không trả lời tin nhắn, tiếp tục lướt weibo.
“Vẫn chưa ngủ à?”
Tay Lâm Dư Hi thoáng dừng lại, mới nhận ra anh có thể nhìn thấy mình đang xóa bài trên weibo.
-----
Chu Tử Chính nằm trên ghế dựa ở phòng thủy tinh ngắm bầu trời đầy sao lấp lánh, dòng sông sao chảy xuôi. Những chấm sao lấp lánh đó, giống như là mỗi một hồi ức trong lòng người vậy, chỉ khi đêm tối yên tĩnh, vẻ phồn hoa rực rỡ của đô thị nhạt đi, những ánh sáng lay lắt trong màn đêm mới có thể làm cho người ta nhìn thấy, làm cho người ta nhớ lại.
Đã từng, Trình Tuyền cũng thích nằm trên đỉnh núi vừa uống rượu, vừa ngắm sao với anh.
Anh uống một ngụm nước cam. Ngắm sao thì được, rượu đỏ thì miễn đi, có người nói uống thuốc thì đừng uống rượu.
Mà cái người xưa nay chỉ có hai màu trắng đen, thì ra là thích màu hồng nhất. Điều này làm anh hơi bất ngờ. Mơ mộng, thiếu nữ, ngọt ngào, so với vẻ lạnh lùng, nghiêm túc, xa cách dưới lớp áo blu trắng của cô, không chỉ chênh lệch một chút thôi đâu. Có lẽ chính là vì cô có một trái tim thiếu nữ mềm yếu, nên cô mới cần một lớp vỏ ngoài kiên cường để bảo vệ, bảo vệ trái tim yếu đuối trông có vẻ cứng rắn của cô.
Anh cầm di động lên, xem weibo một chút, phát hiện không ít người đang điên cuồng sỉ vả trên weibo của Lâm Dư Hi, sau đó lại phát hiện cô xóa đi một bài lại một bài.
Chu Tử Chính chợt nhận ra, có lẽ lời tuyên bố công khai huênh hoang của anh đã vượt quá phạm vi cô có thể chấp nhận. Kiểu hạnh phúc của cô bé Lọ Lem này đặc biệt thu hút ánh mắt của người khác, có hâm mộ thì sẽ có ghen ghét, có ghen ghét thì sẽ có căm hận, có căm hận thì sẽ rước đến những câu mắng nhiếc không có giới hạn, cho dù là với một người hoàn toàn xa lạ. Anh lập tức xóa bài tỏ tình sủi cảo đi, rồi nhắn tin cho Lâm Dư Hi. Chỉ là, qua 10 phút rồi, cô vẫn chưa trả lời, mà cũng không xóa bài trên weibo nữa.
Anh lấy Palaroid ra, hướng lên bầu trời chụp một tấm ảnh. Trong một khoảng tối đen như mực, điểm xuyết những ánh sáng yếu ớt. Anh viết lên tấm ảnh: Đã từng.
Anh cầm tấm ảnh lên, lấy di động chụp lại, gửi cho Lâm Dư Hi.
“Tôi với cô ấy, đã từng kề vai nhau ngắm sao, dường như mỗi một ngôi sao trên trời đều trở thành một phần của hồi ức. Tôi đã từng không chịu ngẩng đầu lên trong đêm tối trong một khoảng thời gian rất dài. Hôm nay ngắm lại, bầu trời sao này vẫn như cũ, nhưng tâm trạng lại không giống nữa, thậm chí có chút cám ơn, tôi đã từng có được một phần hồi ức dưới ánh sao này.”
“P.S: Đoạn văn này thật sự là do tôi viết ra đấy, không phải chép từ baidu đâu!”
“P.S nữa: Xin lỗi, tôi hơi vội vàng! Tôi đã xóa hết những bài viết có liên quan đến em trên weibo rồi. Chúng ta trở lại quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, được không?”
Chưa đến một phút đồng hồ sau, Lâm Dư Hi trả lời: “P.S: Viết rất hay!”
“P.S nữa: Được! Ngủ sớm đi!”
Chu Tử Chính đi về phòng, dán tấm ảnh lên tường. Những bức ảnh trên tường dần dần nhiều lên rồi, bất kể là vui vẻ, hay là đau lòng, mỗi một tấm đều là cái bóng của hồi ức, không thể thay đổi, không thể né tránh. Anh nhìn thẳng vào từng tấm ảnh, nhìn thẳng vào mỗi một thứ từng trải đan xen trong nỗi chua ngọt đắng cay ở chốn sâu tận đáy lòng.
-----
Lâm Dư Hi đi ra ngoài ban công, ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Anh ta, đã từng ôm cô vào lòng ngắm sao. Anh ta, đã từng nói, ở trên vùng thảo nguyên ở Nội Mông Cổ của anh ta có thể thấy được bầu trời sao rung động lòng người nhất. Trên thảo nguyên không có ánh đèn, màn đêm đầy sao bát ngát kia như gần trong gang tấc. Nằm trên thảm cỏ, giơ tay ra thì giống y như là có thể bắt được ngôi sao vào tay vậy.
“Hi, sau này anh dắt em đi Nội Mông Cổ, cùng em ngắm bầu trời sao đẹp nhất giữa trời đất này.”
Lại là một lời hứa mãi mãi không thể nào thực hiện được.
Cô giơ di động lên chụp lại bầu trời sao, mỉm cười, trong nụ cười mang theo chút đắng chát, cũng có chút khoan dung.
Ít nhất, đã từng có một lời hứa như thế.
-----
Một ngày bình thường, lại có một người không mấy bình thường đến. Hứa Nặc và con trai của anh ta Lãng Lãng. Dáng vẻ của Hứa Nặc không tinh tế nhàn nhã như Chu Tử Chính, trên ngũ quan cường tráng nhiều thêm một phần hào sảng và phóng khoáng.
Hứa Nặc nói: “Bác sĩ Lâm, Lãng Lãng uống thuốc của cô thì khỏi bệnh rất nhanh. Nhưng nó vẫn còn ho một chút, nên muốn mời cô khám xem sao.”
Sau khi Lâm Dư Hi kiểm tra nhẹ xong, nói: “Anh Hứa, thực ra Lãng Lãng đã hoàn toàn khỏi bệnh rồi, không cần phải uống thuốc nữa.”
“Ừm, vậy thì tốt! Tôi thấy bệnh của Vince cũng có tiến triển rồi.”
Lâm Dư Hi trịnh trọng nhìn anh ta: “Hi vọng anh hiểu, tôi sẽ không tiết lộ tình trạng của bệnh nhân cho bất cứ ai.”
“Tôi nói một câu khẳng định, chứ không phải câu hỏi! Tôi đã thấy bài viết sủi cảo của cậu ấy đăng trên weibo tối hôm qua. Chén sủi cảo trong hình là do cô làm phải không?”
Lâm Dư Hi hắng giọng, “ừ” nhẹ một tiếng.
“Cô không tin lời cậu ấy nói ư?”
“Tôi không có xem!” Lâm Dư Hi không muốn dây dưa, “Anh Hứa, bệnh của Lãng Lãng đã khỏi rồi, thì không cần phải đến đây nữa đâu.”
“Vậy chúng ta cũng không cần vòng vo nữa. Lần này đến đây, tôi muốn xin nhờ cô một việc.”
“Mời nói!”
“Hãy sắp xếp cho Vince đi đánh boxing một lần.”
Lâm Dư Hi nhìn Hứa Nặc một cái: “Tôi chỉ là bác sĩ của anh ấy, không phải trợ lý của anh ấy, không thể nào sắp xếp hành trình của anh ấy được.”
Hứa Nặc nói: “Tôi chỉ muốn đánh một trận boxing với cậu ấy thôi.”
Lâm Dư Hi im lặng không nói gì.
Hứa Nặc nói: “Chúng tôi đã từng thỏa thuận, bất kể có gì bất mãn với nhau, đánh một trận, thì mọi thứ đều bỏ qua hết. Sau khi cậu ấy gặp tai nạn, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội đánh boxing một lần với cậu ấy.”
Lâm Dư Hi hời hợt nói: “Có một số chuyện không phải đánh đấm một trận là có thể bỏ qua được.”
“Tôi biết! Ít nhất thì bị cậu ấy đánh một trận, trong lòng tôi sẽ thoải mái một chút.” Đôi mắt của Hứa Nặc như mắt ưng, ánh mắt tập trung, thâm thúy nhìn chằm chằm Lâm Dư Hi, “Tôi tin bệnh của cậu ấy không thể nào không liên quan đến tâm lý đèn nén của cậu ấy. Đánh tôi một trận, có lẽ cũng là một kiểu trút giận, cũng có ích cho bệnh của cậu ấy.”
Lâm Dư Hi rũ mắt xuống, suy nghĩ tỉ mỉ: “Tôi, thử một chút vậy!”
“Cám ơn cô!” Hứa Nặc gật đầu với Lâm Dư Hi, anh ta viết số di động xuống: “Sắp xếp xong, lúc nào cũng có thể gọi điện báo cho tôi.”
Lúc Hứa Nặc đi ra đến cửa, quay lại nhìn Lâm Dư Hi: “Đúng rồi, tôi thấy cậu ấy đã xóa hết những bài weibo liên quan đến cô rồi. Lần trước cậu ấy xóa weibo là 5 năm trước. Lần đó là vì hận, vì muốn quên đi. Lần này lại là vì yêu, vì muốn bảo vệ. Còn nữa, Vince không phải là kiểu người dễ dàng nói ra câu ‘cả đời’ đâu. Đối với cậu ấy, những lời nói ra, chính là lời hứa.”
Trái tim của Lâm Dư Hi rung lên: “Con người sẽ thay đổi, rất nhiều lời nói đều là gió thoảng mây bay thôi.”
Trên mặt Hứa Nặc nổi lên một thoáng buồn bã: “Có lẽ đúng! Có lẽ không đúng! Hi vọng cô nhìn rõ rồi, mới đưa ra quyết định. Vince đối xử với cô rất đặc biệt.”
“Tôi chỉ là bác sĩ của anh ấy mà thôi!”
-----
Buổi chiều, Ngải Vi gọi điện đến nói tối nay muốn qua ăn chực uống chùa. Ăn cơm tối xong, Ngải Vi kéo tay cô xuống công viên ở dưới lầu đi dạo.
“Hôm nay Chu Tử Chính thật sự đưa 100 đóa hoa hồng vàng đến đó, còn kèm theo tấm thiệp ‘I’m sorry’ nữa. Như vậy cũng coi như là có chút thành ý!”
“Vậy thì tốt!” Mặc dù, với anh, chuyện này chỉ cần nói với trợ lý một câu thôi.
“Mình còn thấy bài viết trên weibo của anh ta vào tối hôm qua nữa, tuy anh ta đã xóa rồi, nhưng vẫn có rất nhiều người chụp màn hình lại nha. Cậu nói xem anh ta có ý gì? Đăng rồi lại xóa, đổi ý hả?”
“Mình không biết, cũng không có hứng thú muốn biết.”
“Anh ta còn xóa hết những bài weibo vịt con xấu xí gì đó lúc trước luôn rồi. Bây giờ mấy người trên mạng nói thời gian tươi mới của cậu đã phá kỷ lục rồi, thật sự không khác phù du là bao.”
Lâm Dư Hi mỉm cười: “Vậy thì tốt lắm! Mình lại có thể yên tĩnh trở lại rồi.”
Ngải Vi nhìn cô chằm chằm, trong mắt toàn là ý cười xấu xa: “Anh ta tỏ tình với cậu rồi à?”
Lâm Dư Hi hời hợt trả lời: “Coi như là vậy đi!”
“Chi tiết!” Đôi mắt của Ngải Vi chớp chớp.
“Mình nói anh ta có rất nhiều sự lựa chọn mà, anh ta hỏi tại sao không thể chọn mình, mình nói bọn mình không hợp, mình chơi không nổi! Chỉ vậy thôi.”
“Cậu từ chối anh ta trực tiếp vậy luôn hả?” Ngải Vi trợn to mắt.
“Chuyện này còn có thể không trực tiếp à?”
“Ý mình là, cậu không thử một chút xem sao.”
“Tiểu Ngải, giống như đặt một tô thịt bò sốt cay trước mặt một người không bao giờ ăn cay vậy, cậu có kêu người đó ăn thử không?”
“Có chứ! Thử xem cay cỡ nào.”
“Cậu cho rằng thử qua rồi thì từ đó sẽ yêu thích sao?”
“Vậy cũng chưa chắc.”
Lâm Dư Hi không rỗi hơi nữa: “Mình biết mình thích ăn cái gì, có thể ăn cái gì. Không giống cậu, cái gì cũng ăn, cuối cùng ăn hư cái bụng luôn.”
“Được rồi! Chu Tử Chính coi như đã xong phim rồi. Nhưng mà anh ta cứ thế thẹn quá hóa giận xóa cậu đi, thật là không có phong độ mà.”
“Mình không có bị xóa!” Lâm Dư Hi liếc cô ấy một cái.
“Không đúng, nếu như anh ta thật sự tức giận, theo lý thì anh ta sẽ không tặng hoa xin lỗi cho mình!”
“Đây là hai chuyện khác nhau!”
Ngải Vi nheo mắt lại, lườm Lâm Dư Hi: “Sao mình cứ cảm thấy mờ ám thế nào ấy nhỉ?”
“Đó là vì tâm tư của cậu tà ác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.