Em Chạy Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 55: Trốn!

Khiên Mộng

26/05/2017

Hôm sau, gia đình Linda đi theo sau xe Chu Tử Chính xuất phát. Chạy được hai ba tiếng, thì đã vào tới công viên quốc gia Grand Canyon. Mặc dù đã từng thấy trên ti vi, nhưng Lâm Dư Hi vẫn bị sự hùng vĩ của kỳ quan tự nhiên làm cho rung động. Max càng vui đến hò hét to nhỏ, kéo Lâm Dư Hi và Chu Tử Chính cùng chụp hình.

Bọn họ dừng lại ở khu cắm trại của công viên, Linda nhiệt tình đề nghị tối nay cùng làm một bữa tiệc đồ nướng, nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Max, Chu Tử Chính đồng ý, mặc dù anh có một cảm giác khó nói đối với anh Kiến, ba của bé Max, người vẫn luôn im lặng trên đường đi. Trong ánh mắt của anh ta có một tia sáng khó hiểu lóe lên.

Lúc Linda và Lâm Dư Hi cùng nhau chuẩn bị bữa tối, Chu Tử Chính và Max thì cùng chơi trò chơi, anh Kiến thì đứng một bên hút thuốc.

Chu Tử Chính nhìn lướt qua anh Kiến một cái, khoảnh khắc tầm mắt hai người đối diện nhau, ánh mắt của anh Kiến có chút lạnh lùng sắc bén.

“Bình thường ba của cháu có thường chơi với cháu không?”

“Không thường xuyên ạ, ba vẫn luôn không có ở nhà.”

“Vậy lúc ba cháu ở nhà, các cháu chơi cái gì?”

“Bắn súng. Kỹ thuật bắn súng của ba cháu chuẩn lắm đó.”

“Ồ, ba cháu là cảnh sát à?”

“Không phải.”

“Vậy ba cháu làm nghề gì thế?”

“Cháu không biết. Nhưng mỗi ngày ba nhất định sẽ mang súng theo.”

Mang súng? Không phải cảnh sát, chẳng lẽ là vệ sĩ hay là thám tử tư? Hoặc là, xã hội đen?

Bất kể anh ta có thân phận gì, Chu Tử Chính quyết định ngày mai sẽ cùng họ mỗi người một ngả.

Lúc ăn cơm tối, trên trời có sao băng xẹt qua, Max hưng phấn kéo Lâm Dư Hi chạy đến bên vách núi phía trước ngắm sao băng.

Max vô cùng vui vẻ ngắm sao băng trên trời, đột nhiên nét mặt của cậu chợt biến, hai chân cứng lại, thân thể run rẩy, đụng vào rào chắn trước vách núi, cơ thể nhoài ra ngoài, cả người té xuống.

“Max!” Lâm Dư Hi hoảng hốt hét lên, vươn tay bắt lấy cánh tay của cậu theo bản năng, cộng thêm lực rớt xuống đột ngột, chân của Lâm Dư Hi đứng không vững, bị cậu bé kéo tới cùng té xuống. Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Dư Hi giơ tay siết chặt lan can, hét lớn: “Cứu mạng!”

Thân thể của Max lắc lư mãnh liệt giữa không trung, một tay của Lâm Dư Hi sắp không chịu đựng được sức nặng của cậu. Cô cắn răng thật chặt, mặt căng đỏ như máu, nhưng vẫn sống chết không chịu buông tay. Rào chắn cách xe cắm trại không đến 50 mét, nhưng hai người đong đưa bên vách núi cheo leo, chênh lệch một giây chính là sống hoặc chết.

Tất cả mọi người xông qua, vệ sĩ ôm lấy hông Chu Tử Chính, Chu Tử Chính khom người, hai tay kéo chặt cánh tay của Lâm Dư Hi: “Hi, ráng lên!”

Linda hoảng sợ kêu gào: “Max, tỉnh dậy, wake up, wake up!”

Sau khi mọi người cùng nhau hợp sức kéo Lâm Dư Hi và Max lên, Chu Tử Chính ôm chặt Lâm Dư Hi vào lòng. Có một khoảnh khắc, tim của anh sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mình.

Lâm Dư Hi mệt lả dựa vào lòng Chu Tử Chính, thở hổn hển, hai cánh tay không kiềm được run lên. Chu Tử Chính nhìn thấy gương mặt đỏ lừ và đôi mắt đầy tơ máu của cô, an ủi cô: “Không sao rồi, Hi Hi, không sao rồi.” Chỉ là anh không biết, giọng của anh cũng đang run rẩy.

Sau khi được kéo lên, không bao lâu sau thì Max tỉnh lại, ngạc nhiên nhìn cả đám người lớn thở hổn hển: “Mọi người sao thế ạ?”

Linda ôm Max khóc òa lên, nét mặt anh Kiến trắng bêch ôm lấy hai người: “Không sao rồi.”

Chu Tử Chính nhận lấy chai nước vệ sĩ đưa qua, đút cho Lâm Dư Hi uống vài hớp.



“Sao rồi, đỡ hơn chút nào chưa?”

Lâm Dư Hi gật đầu, lại nói không nên lời. Chu Tử Chính vô cùng đau lòng: “Tay của em hẳn là bị thương rồi, anh lập tức đưa em đi bệnh viện kiểm tra.”

Lâm Dư Hi lại gật đầu, quay đầu nhìn sang Max. Dáng vẻ của Max chỉ có khó hiểu, không có hoảng sợ, xem ra cậu bé thật sự không nhớ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Linda kéo Max đi tới: “Mau lên, cám ơn dì Liz đã cứu mạng của con đi.”

Max không hiểu gì cả, nhưng vẫn cúi người với Lâm Dư Hi, cung kính nói: “Cám ơn dì Liz.”

“Cháu không sao…… là tốt rồi.” Lâm Dư Hi cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu.

Linda quan tâm hỏi: “Liz, cô sao thế?”

Lâm Dư Hi miễn cưỡng nói: “Vẫn ổn.”

Nét mặt của Linda vẫn còn chút sợ hãi: “Vừa rồi bệnh co giật của Max tái phát, may mà có cô ở đó, nếu không…… Cô là ân nhân cứu mạng của nó, cám ơn cô! Cám ơn cô!”

Lâm Dư Hi muốn nói gì đó nhưng lại nói không ra.

“Chúng tôi đưa cô đi bệnh viện nhé, cánh tay của cô hẳn là đã bị thương rồi.”

“Cô ta không thể đi bệnh viện.” Một khẩu súng kề vào huyệt thái dương của Chu Tử Chính.

Hai mắt Linda trừng lớn: “Anh Kiến, anh làm gì vậy? Anh điên rồi hả? Liz vừa cứu con trai của anh đó.”

“Anh ta là người mà đại ca muốn.” Giọng nói của tên Kiến lạnh lùng đến mức không chút tình người.

Chu Tử Chính cố đè xuống nỗi khiếp sợ, từ từ ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt của anh ta: “Đại ca của anh là ai?”

“Gặp anh ấy rồi thì mày sẽ biết thôi. Đi thôi, Vince Chow.”

“Người đại ca mày muốn là tao, Liz vì cứu con mày mà bị thương, mày để cô ấy đi bệnh viện đi.”

“Không được, tất cả các người đều phải đi theo tao về.”

Chu Tử Chính nhìn thấy đằng sau mỗi vệ sĩ đều có một người đàn ông cầm súng kề vào lưng họ, sau đó lấy súng và dao trên người họ đi.

Lúc họ dốc hết sức cứu người, thì mấy người đàn ông ẩn núp ở gần đó lẳng lặng chui ra, nhân cơ hội đánh lén. Bọn họ đã có âm mưu từ sớm.

Tên Kiến lạnh lùng nói: “Trói bốn gã đàn ông lại, trói chặt vào, bọn chúng là vệ sĩ đấy.”

Cổ họng Chu Tử Chính căng lên: “Mày cố tình mang vợ con theo, chính là muốn làm giảm lòng đề phòng của bọn tao?”

Linda không tin nổi nhìn chằm chằm tên Kiến: “Anh vội vã muốn đưa bọn em đi du lịch như thế, chính là vì chuyện này ư?”

Chân mày tên Kiến chau lại: “Em đưa Max lên xe đi.”

Mắt của Linda đỏ lên: “Cô ấy vì cứu con anh mới bị thương, anh để cho cô ấy đi bệnh viện đi.”



“Lên xe!” Tên Kiến lạnh lùng trừng cô ta một cái, “Đừng để anh nói lại lần thứ ba.”

Linda nghẹn ngào: “Anh biết vì sao con lại có chứng co giật không, chính là quả báo ông trời ban cho anh đó. Tội nghiệt của anh không báo ứng trên người anh, mà báo trên người con trai đáng thương của tôi kia kìa.”

“Lên xe!!” Tên Kiến tức giận gào lên, Max bị dọa sà vào lòng Linda.

Hai hàng nước mắt từ mắt Linda chảy xuống, cô ta áy náy nói với Lâm Dư Hi một câu “xin lỗi”, rồi kéo Max trở về xe.

Tên Kiến lạnh nhạt nói với Chu Tử Chính: “Đứng lên.” Chu Tử Chính ôm lấy Lâm Dư Hi, tên Kiến xét người anh, lấy di động và ví tiền của anh đi.

Chu Tử Chính nói: “Mày biết tao là ai không?”

“Mày là người đại ca tao muốn.”

“Mày thả tao ra, tao có thể cho mày bất cứ thứ gì mày muốn.”

Tên Kiến lạnh lùng nhìn anh. Chu Tử Chính và anh ta nhìn nhau: “100 triệu đô la. Tụi mày có 5 người, mỗi người 20 mươi triệu, khoản tiền này, chắc chắn đại ca tụi mày không cho được.”

Nét mặt tên Kiến hơi rung động, ngay sau đó khóe miệng lạnh lùng nhếch nhếch: “Câu này mày có thể nói với đại ca của tao, nhưng đề nghị mày thêm vào một số không nữa.”

-----

Lên xe, sau khi Chu Tử Chính đặt Lâm Dư Hi xuống giường, thì tên Kiến trói hai tay Chu Tử Chính lại, rồi xoay người muốn trói Lâm Dư Hi.

“Cánh tay của cô ấy vì cứu con mày mà bị thương đấy, mày đừng trói cô ấy nữa.”

Tay của tên Kiến dừng lại, bỏ sợi dây xuống.

“Cô ấy hô hấp không thuận, có thể vì cứu con mày mà tổn thương đến phổi rồi. Tao xin mày, mày chỉ cần một mình tao thôi, có tao, đại ca mày muốn gì cũng có. Mày cho cô ấy đi bệnh viện đi.”

Tên Kiến do dự một lúc, lạnh lùng nói: “Chỗ chúng tao có bác sĩ.”

“Mày thả cô ấy ra, tao có thể cho mày một trăm triệu đô, chỉ cho một mình mày thôi. Mày sợ cô ấy báo cảnh sát, mày có thể giao cô ấy cho vợ mày trông chừng, đợi đại ca mày lấy được thứ hắn muốn, thì mày hãy thả cô ấy đi.” Chu Tử Chính cầu xin.

Tên Kiến im lặng.

“Cô ấy cứu con mày một mạng, mày làm vậy cũng coi như trả lại cô ấy một mạng. Trộm cướp cũng có đạo đức của trộm cướp, người đại ca mày cần là tao, tại sao mày không thể buông tha cho ân nhân cứu mạng con mày chứ?”

Tên Kiến nhìn Chu Tử Chính một cái, lại nhìn sang Lâm Dư Hi mặt mày đỏ lừ, bờ môi trắng bệch đang nằm trên gường, ánh mắt của anh ta căng lên, im lặng một lúc, quát lớn: “Dừng xe.”

Lúc tên Kiến bế Lâm Dư Hi lên, Lâm Dư Hi nhìn Chu Tử Chính, giãy giụa muốn nói gì đó, nhưng nói không ra; muốn giơ tay ra, cánh tay lại không nhúc nhích nổi. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của cả hai đều run rẩy.

“Hi, đừng sợ, bọn họ chỉ là muốn tiền thôi. Anh cho bọn chúng, không sao đâu, sẽ không sao đâu.” Cuối cùng Chu Tử Chính tránh đi tầm mắt của tên Kiến, dùng môi nói ra một chữ trong im lặng: Trốn.

Nước mắt chảy xuống từ đôi mắt đỏ bừng của Lâm Dư Hi, trượt xuống gò má đỏ lừ, giống như hai hàng nước mắt máu vậy.

Nhìn tên Kiến bế Lâm Dư Hi lên xe của Linda, trái tim chìm xuống đáy vực của Chu Tử Chính nhẹ đi một chút ít. Nơi anh phải đi là địa ngục, Lâm Dư Hi và Linda đi chung chắc chắn sẽ tốt hơn đi theo mình vào quỷ môn quan, ít ra Linda trông có vẻ vẫn còn một chút lương tâm. Tên Kiến vì bắt cóc, kéo cả vợ con vào cuộc. Hắn căn bản không để ý bị mình nhận ra, bởi vì hắn tin đại ca của hắn sẽ không để cho mình sống sót. Phía trước của anh, chỉ có một con đường chết.

Sau khi tên Kiến lên xe, đôi mắt Chu Tử Chính bị bịt lại. Chu Tử Chính hít sâu một hơi, cố gắng ổn định nhịp tim đập nhanh. Bình tĩnh, anh cần phải bình tĩnh suy nghĩ phải đối mặt với kiếp nạn sống chết này như thế nào, phải làm sao để tìm đường sống từ chỗ chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Em Chạy Không Thoát Tay Anh Đâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook