Chương 10
Dương Thanh Mai
07/01/2021
Trương Vân Nhi bôi thuốc xong, mệt mỏi nhức nhối liền thiếp đi. Hàn Kỳ trở về, khẽ ngồi bên cạnh cô ngắm cô ngủ. Gương mặt đẹp đẽ, hơi nhíu mày lại. Cô là một cô gái đẹp nhưng số mệnh lại không tốt đẹp với cô.Người ta nói " Hồng nhan bạc mệnh quả là không sai".
" Em có biết khuôn mặt của em khi buồn làm anh đau như thế nào không, em sẽ không biết được đâu, vì em không quan tâm đến cảm nhận của anh... Sao em không chấp nhận anh chứ?"
Hàn Kỳ xúc động, cố gắng nói thật nhỏ để cô không nghe thấy. Anh biết người cô yêu là Lâm Dương, cô không thể yêu thêm ai khác ngoài anh ấy. Nhưng anh ấy không đem lại hạnh phúc trọn vẹn cho cô.Sự chăm sóc của anh không trực tiếp, anh yêu cô nhưng chưa bao giờ đối diện với cô, chưa bao giờ dám khẳng định ,thừa nhânn trước mặt cô.
Mối quan hệ níu kéo giữa cô và Lâm Dương dài đằng đẵng như vậy thật đau buồn cho cô. Có lẽ con trai cô là cầu nối duy nhất. Cô giữ lại đứa bé, điều đó chứng tỏ cô yêu anh nhiều như thế nào. Trong suốt những năm qua, anh chưa một lần tới thăm thằng bé. Anh chỉ hỏi thăm qua Hàn Kỳ, nhờ Hàn Kỳ chăm sóc hộ anh.
Điều đó không thể bù đắp nổi sự thiếu thốn tình cha của Lâm Trạch, con trai họ. Rồi thằng bé sẽ lớn lên sẽ nghĩ thế nào về người cha của nó.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dương tới khách sạn gặp cô. Hàn Kỳ đã đưa Lâm Trạch đi chơi trước đó, cô ở nhà một mình. Từng hồi chuông cửa vang lên. Khuôn mặt cô sững sờ lại:
" Sao anh lại đến đây?"
" Anh muốn gặp con trai của mình. Hãy cho anh gặp con "
" Thằng bé không có ở nhà "
" Vậy anh sẽ vào nhà đợi thằng bé về, cho anh xem ảnh con chúng ta được chứ. Anh muốn thấy được sự trưởng thành của nó..."
Lâm Dương biết, cô thường chụp ảnh con của mình. Cô theo dõi con từ những việc làm nhỏ nhất. Những tấm hình đó được cô lưu giữ rất cẩn thận. Cô đã từng muốn gửi thứ đó cho anh nhưng lại thôi.
" Nó không có tấm ảnh nào"
" Em đừng cứng đầu thế được không. Dù sao nó cũng là con anh... "
" Là con anh nhưng anh đâu quan tâm tới nó. Anh còn không một lời hỏi thăm."
" Em hiểu nhầm anh rồi. Chúng ta cần nói chuyện, cho anh vào nhà đi."
Cô miễn cưỡng mời anh vào nhà. Anh nhìn vào, rồi lặng lẽ ngồi xuống.
" Cho anh cà phê nhé."
" Được thôi, nhưng anh phải hứa sẽ nói toàn bộ sự thật cho tôi biết."
" Anh sẽ nói hết cho em."\- Lâm Dương cười nhẹ, ngửa người ra đằng sau.
" Em có biết khuôn mặt của em khi buồn làm anh đau như thế nào không, em sẽ không biết được đâu, vì em không quan tâm đến cảm nhận của anh... Sao em không chấp nhận anh chứ?"
Hàn Kỳ xúc động, cố gắng nói thật nhỏ để cô không nghe thấy. Anh biết người cô yêu là Lâm Dương, cô không thể yêu thêm ai khác ngoài anh ấy. Nhưng anh ấy không đem lại hạnh phúc trọn vẹn cho cô.Sự chăm sóc của anh không trực tiếp, anh yêu cô nhưng chưa bao giờ đối diện với cô, chưa bao giờ dám khẳng định ,thừa nhânn trước mặt cô.
Mối quan hệ níu kéo giữa cô và Lâm Dương dài đằng đẵng như vậy thật đau buồn cho cô. Có lẽ con trai cô là cầu nối duy nhất. Cô giữ lại đứa bé, điều đó chứng tỏ cô yêu anh nhiều như thế nào. Trong suốt những năm qua, anh chưa một lần tới thăm thằng bé. Anh chỉ hỏi thăm qua Hàn Kỳ, nhờ Hàn Kỳ chăm sóc hộ anh.
Điều đó không thể bù đắp nổi sự thiếu thốn tình cha của Lâm Trạch, con trai họ. Rồi thằng bé sẽ lớn lên sẽ nghĩ thế nào về người cha của nó.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dương tới khách sạn gặp cô. Hàn Kỳ đã đưa Lâm Trạch đi chơi trước đó, cô ở nhà một mình. Từng hồi chuông cửa vang lên. Khuôn mặt cô sững sờ lại:
" Sao anh lại đến đây?"
" Anh muốn gặp con trai của mình. Hãy cho anh gặp con "
" Thằng bé không có ở nhà "
" Vậy anh sẽ vào nhà đợi thằng bé về, cho anh xem ảnh con chúng ta được chứ. Anh muốn thấy được sự trưởng thành của nó..."
Lâm Dương biết, cô thường chụp ảnh con của mình. Cô theo dõi con từ những việc làm nhỏ nhất. Những tấm hình đó được cô lưu giữ rất cẩn thận. Cô đã từng muốn gửi thứ đó cho anh nhưng lại thôi.
" Nó không có tấm ảnh nào"
" Em đừng cứng đầu thế được không. Dù sao nó cũng là con anh... "
" Là con anh nhưng anh đâu quan tâm tới nó. Anh còn không một lời hỏi thăm."
" Em hiểu nhầm anh rồi. Chúng ta cần nói chuyện, cho anh vào nhà đi."
Cô miễn cưỡng mời anh vào nhà. Anh nhìn vào, rồi lặng lẽ ngồi xuống.
" Cho anh cà phê nhé."
" Được thôi, nhưng anh phải hứa sẽ nói toàn bộ sự thật cho tôi biết."
" Anh sẽ nói hết cho em."\- Lâm Dương cười nhẹ, ngửa người ra đằng sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.