Chương 1
Dương Thanh Mai
07/01/2021
Ưm...Ưm..
" Từ Từ thôi, em đau lắm " \- Trương Vân Nhi rên rỉ.
Lâm Dương hôn từ đâu tới cuối, trên khắp các bộ phận cơ thể cô. Dấu hôn bỏng rát khắp cơ thể khiến cô co người đau đớn.
" Đủ rồi, cô làm rất tốt"
Lâm Dương đứng dậy, đóng lại áo và quần. Trương Vân Nhi người trần nằm co ro trên giường.
" Hức Hức..."
" Cô khóc cái gì chứ "
" Tại sao anh cứ dày vò em như vậy? Nếu yêu em sao anh không..."
" Người tôi yêu là Diệp Lạc, cô chỉ là người tình không hơn không kém.."
" Em hiểu rồi" \- Trương Vân Nhi ngồi dậy lấy tấm chăn mỏng che thân.
Cô yểu điệu, dịu dàng trong sáng nhưng chỉ vì đồng tiền cô hi sinh cả sự trong sạch ấy. Bố cô nằm viện, gia đình tan nát. Cô sống trong cảnh bị hành hạ thân xác, từng đêm từng đêm đau đớn.Cô yêu Lâm Dương nhưng anh ta chỉ coi cô như người tình.
Cô lau giọt nước mắt tràn trên mi. Đứng dậy lấy đồ mặc lên, trong gương khuôn mặt thanh tú dịu dàng bị lem bởi dòng nước mắt. Cô đưa tay vén tóc, trên cổ nhiều vết thâm tím do Lâm Dương để lại. Cô nhìn rồi cười:
" Mình có khác gì con điếm đâu, đây là công việc, nhưng sao mình lại yêu anh ta, yêu anh ta điên cuồng..."
Cô khóc trong căn phòng nhỏ , tiếng khóc thổn thức đầy nỗi lòng của cô. Làm sao đây, phải làm sao để vượt qua được nỗi đau này.
Hôm qua cô đi khám, bác sĩ nói cô đã mang thai nhưng cô nghĩ mình nên phá nó, bởi khi sinh ra cô không muốn đứa con mình không có ba.
Thanh xuân của cô không còn tươi đẹp nữa. Con đường cô đi mù mịt , cô không thể ở cạnh người cô yêu, cô chỉ là vật để thoả mãn anh ta mỗi khi anh ta có chuyện buồn. Anh ta hành hạ cô theo cách tàn bạo nhất, người cướp đi thanh xuân của cô là anh ta. Nhưng anh ta lạnh lùng ,mỗi lần làm xong anh ta đều bỏ đi như vậy, không nhìn cô lấy một lần.
Nhưng cô vẫn phải mỉm cười, gạt đi giọt nước mắt vô dụng, mạnh mẽ đứng lên. Chuông điện kêu.
" Alo"\- Giọng nói trong trẻo của chị Diệp Lạc.
" Em làm gì vậy, hẹn đi mua sắm mà"
Cô cười một cách hổ thẹn " Hôm nay em mệt..."
Diệp Lạc yêu Lâm Dương. Hai người họ yêu nhau nhưng chưa một lần ngủ chung. Lâm Dương, anh là con người lừa đảo, Diệp Lạc là người anh yêu mà anh chưa một lần đụng chạm thân xác. Anh đến với tôi như một con hổ điên, chưa một lần nói yêu tôi, chưa một lần quan tâm tôi, chưa một lần nào hết...Chỉ đến rồi đi để lại sự lãnh lẽo, cô đơn ,tủi nhục cho tôi \- Cô đau buồn nghĩ.
Thấy hay thì like và rate sao cho mình nhé.
" Từ Từ thôi, em đau lắm " \- Trương Vân Nhi rên rỉ.
Lâm Dương hôn từ đâu tới cuối, trên khắp các bộ phận cơ thể cô. Dấu hôn bỏng rát khắp cơ thể khiến cô co người đau đớn.
" Đủ rồi, cô làm rất tốt"
Lâm Dương đứng dậy, đóng lại áo và quần. Trương Vân Nhi người trần nằm co ro trên giường.
" Hức Hức..."
" Cô khóc cái gì chứ "
" Tại sao anh cứ dày vò em như vậy? Nếu yêu em sao anh không..."
" Người tôi yêu là Diệp Lạc, cô chỉ là người tình không hơn không kém.."
" Em hiểu rồi" \- Trương Vân Nhi ngồi dậy lấy tấm chăn mỏng che thân.
Cô yểu điệu, dịu dàng trong sáng nhưng chỉ vì đồng tiền cô hi sinh cả sự trong sạch ấy. Bố cô nằm viện, gia đình tan nát. Cô sống trong cảnh bị hành hạ thân xác, từng đêm từng đêm đau đớn.Cô yêu Lâm Dương nhưng anh ta chỉ coi cô như người tình.
Cô lau giọt nước mắt tràn trên mi. Đứng dậy lấy đồ mặc lên, trong gương khuôn mặt thanh tú dịu dàng bị lem bởi dòng nước mắt. Cô đưa tay vén tóc, trên cổ nhiều vết thâm tím do Lâm Dương để lại. Cô nhìn rồi cười:
" Mình có khác gì con điếm đâu, đây là công việc, nhưng sao mình lại yêu anh ta, yêu anh ta điên cuồng..."
Cô khóc trong căn phòng nhỏ , tiếng khóc thổn thức đầy nỗi lòng của cô. Làm sao đây, phải làm sao để vượt qua được nỗi đau này.
Hôm qua cô đi khám, bác sĩ nói cô đã mang thai nhưng cô nghĩ mình nên phá nó, bởi khi sinh ra cô không muốn đứa con mình không có ba.
Thanh xuân của cô không còn tươi đẹp nữa. Con đường cô đi mù mịt , cô không thể ở cạnh người cô yêu, cô chỉ là vật để thoả mãn anh ta mỗi khi anh ta có chuyện buồn. Anh ta hành hạ cô theo cách tàn bạo nhất, người cướp đi thanh xuân của cô là anh ta. Nhưng anh ta lạnh lùng ,mỗi lần làm xong anh ta đều bỏ đi như vậy, không nhìn cô lấy một lần.
Nhưng cô vẫn phải mỉm cười, gạt đi giọt nước mắt vô dụng, mạnh mẽ đứng lên. Chuông điện kêu.
" Alo"\- Giọng nói trong trẻo của chị Diệp Lạc.
" Em làm gì vậy, hẹn đi mua sắm mà"
Cô cười một cách hổ thẹn " Hôm nay em mệt..."
Diệp Lạc yêu Lâm Dương. Hai người họ yêu nhau nhưng chưa một lần ngủ chung. Lâm Dương, anh là con người lừa đảo, Diệp Lạc là người anh yêu mà anh chưa một lần đụng chạm thân xác. Anh đến với tôi như một con hổ điên, chưa một lần nói yêu tôi, chưa một lần quan tâm tôi, chưa một lần nào hết...Chỉ đến rồi đi để lại sự lãnh lẽo, cô đơn ,tủi nhục cho tôi \- Cô đau buồn nghĩ.
Thấy hay thì like và rate sao cho mình nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.