Chương 29
Dương Thanh Mai
07/01/2021
" Sao ba lại không về nhà cùng chúng ta"
Thằng bé nhìn mẹ với bộ mặt tủi thân. Lâm Dương tiến đến hôn lên trán con.
" Con muốn ba ở với con sao, được thôi ba sẽ về cùng con"
Thằng bé vui mừng ôm chầm lấy ba.
" Không được" Trương Vân Nhi nói.
" Ba còn có việc nên con đừng làm phiền ba, nào đi theo mẹ."
Thằng bé lủi thủi ra chỗ mẹ. Lâm Dương nói với:
" Sao em lại như vậy, một hôm không được sao, dù gì em cũng nên chiều con một chút chứ."
Cô liếc mắt nhìn con, có lẽ nó cũng thiếu thốn tình cảm nhiều rồi, thôi vậy chỉ lần này thôi, nó sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn.
" Thôi được rồi, lần này thôi đấy "
Thằng bé nhảy cẫng lên vui sướng, chưa bao giờ nó lại cười tươi vui vẻ như lúc này. Ai cũng vậy thôi được ở cạnh người thân không lúc nào là không hạnh phúc.
" Con ước gia đình mình mãi như thế này. Sao ba mẹ lại không ở chung..."
Reng...reng chuông điện thoại kêu.
" Alo..."
" Sao giờ này em vẫm chưa về, có việc gì sao? Lâm Trạch thằng bé cũng ở với em à."
" Vâng, hôm nay em đưa thằng bé đi chơi nên về muộn, anh không cầm lo lắng đâu."
" Được rồi, em nhớ về sớm nhé."
Cúp máy.
" Ai vậy?" Lâm Dương gặng hỏi.
" Là Hàn Kỳ, anh ấy hỏi sao tôi về muộn "
" À, cậu ta vẫn quan tâm đến em thế sao, em định tiến tới với cậu ta sao?"
Trương Vân Nhi không nói gì nắm tay Lâm Trạch đi nhanh về phía trước.
" Ơ này..."
Về đến nhà
" Mỏi quá, lâu rồi hai chúng ta mới có cảm giác sống chung này, đây là giường của chúng mình hả,....Thật êm..."
" Á....này sao em lại véo tai anh vậy."
" Anh nên ý thức chút đi, đây là nhà tôi ai cho anh ngả lưng linh tinh vậy hả, giường anh kia kìa"\- chỉ ra chỗ ghế sô pha.
" Sao em nỡ cho anh ngủ đó."
Cạch...tiếng mở cửa phòng.
" Lâm Trạch con sang đây sao, lại đây nằm với ba."
"Vâng."
Lâm Dương nhìn Trương Vân Nhi cười.
" Em cũng nằm luôn đi"
Trương Vân Nhi ngại ngùng quay đi.
" Tôi đi tắm."
Sầm...
" Ba, sao ba không ở luôn với con?"
" Con yêu, con muốn ở chung với ba không ?"
" Dạ có "
" Vậy con thuyết phục mẹ đi, mẹ thương con nhất định sẽ đồng ý."
" Nhưng mỗi lần nhắc đến ba ,mẹ đều buồn, con không muốn thấy mẹ buồn, tại sao nhắc đến ba mẹ lại buồn hả ba?"
" Chuyện người lớn mà, sau này con sẽ hiểu thôi.Ngoan nhé."
" Vâng"
Trương Vân Nhi ở bên ngoài nghe được cuộc đối thoại đó. Cô cười nhạt.
" Kể cả khi có em hay không có em anh cũng sẽ không bao giờ nói ra lí do, như vậy làm sao em có thể hiểu và tha thứ cho anh đây" \- Nước mặt lặng lẽ lăn trên khóe mi chảy xuống.
Thằng bé nhìn mẹ với bộ mặt tủi thân. Lâm Dương tiến đến hôn lên trán con.
" Con muốn ba ở với con sao, được thôi ba sẽ về cùng con"
Thằng bé vui mừng ôm chầm lấy ba.
" Không được" Trương Vân Nhi nói.
" Ba còn có việc nên con đừng làm phiền ba, nào đi theo mẹ."
Thằng bé lủi thủi ra chỗ mẹ. Lâm Dương nói với:
" Sao em lại như vậy, một hôm không được sao, dù gì em cũng nên chiều con một chút chứ."
Cô liếc mắt nhìn con, có lẽ nó cũng thiếu thốn tình cảm nhiều rồi, thôi vậy chỉ lần này thôi, nó sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn.
" Thôi được rồi, lần này thôi đấy "
Thằng bé nhảy cẫng lên vui sướng, chưa bao giờ nó lại cười tươi vui vẻ như lúc này. Ai cũng vậy thôi được ở cạnh người thân không lúc nào là không hạnh phúc.
" Con ước gia đình mình mãi như thế này. Sao ba mẹ lại không ở chung..."
Reng...reng chuông điện thoại kêu.
" Alo..."
" Sao giờ này em vẫm chưa về, có việc gì sao? Lâm Trạch thằng bé cũng ở với em à."
" Vâng, hôm nay em đưa thằng bé đi chơi nên về muộn, anh không cầm lo lắng đâu."
" Được rồi, em nhớ về sớm nhé."
Cúp máy.
" Ai vậy?" Lâm Dương gặng hỏi.
" Là Hàn Kỳ, anh ấy hỏi sao tôi về muộn "
" À, cậu ta vẫn quan tâm đến em thế sao, em định tiến tới với cậu ta sao?"
Trương Vân Nhi không nói gì nắm tay Lâm Trạch đi nhanh về phía trước.
" Ơ này..."
Về đến nhà
" Mỏi quá, lâu rồi hai chúng ta mới có cảm giác sống chung này, đây là giường của chúng mình hả,....Thật êm..."
" Á....này sao em lại véo tai anh vậy."
" Anh nên ý thức chút đi, đây là nhà tôi ai cho anh ngả lưng linh tinh vậy hả, giường anh kia kìa"\- chỉ ra chỗ ghế sô pha.
" Sao em nỡ cho anh ngủ đó."
Cạch...tiếng mở cửa phòng.
" Lâm Trạch con sang đây sao, lại đây nằm với ba."
"Vâng."
Lâm Dương nhìn Trương Vân Nhi cười.
" Em cũng nằm luôn đi"
Trương Vân Nhi ngại ngùng quay đi.
" Tôi đi tắm."
Sầm...
" Ba, sao ba không ở luôn với con?"
" Con yêu, con muốn ở chung với ba không ?"
" Dạ có "
" Vậy con thuyết phục mẹ đi, mẹ thương con nhất định sẽ đồng ý."
" Nhưng mỗi lần nhắc đến ba ,mẹ đều buồn, con không muốn thấy mẹ buồn, tại sao nhắc đến ba mẹ lại buồn hả ba?"
" Chuyện người lớn mà, sau này con sẽ hiểu thôi.Ngoan nhé."
" Vâng"
Trương Vân Nhi ở bên ngoài nghe được cuộc đối thoại đó. Cô cười nhạt.
" Kể cả khi có em hay không có em anh cũng sẽ không bao giờ nói ra lí do, như vậy làm sao em có thể hiểu và tha thứ cho anh đây" \- Nước mặt lặng lẽ lăn trên khóe mi chảy xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.