Chương 35
Dương Thanh Mai
07/01/2021
Trương Vân Nhi chạy lại.
" Hàn Kỳ, anh đừng đánh nữa."
Hàn Kỳ lỡ vung tay hất Trương Vân Nhi, cũng phần vì cơ thể suy nhược và cố chịu đau nên cô ngất đi.
" Trương Vân Nhi, em sao không ?"
Hàn Kỳ vội vàng gọi cấp cứu
Tại bệnh viện.
" Bác sĩ, cô ấy có bị làm sao không ạ, cô ấy ổn chứ ?"
" Anh cứ bình tĩnh, hiện tại bệnh nhân đang hôn mê, cơ thể quá yếu nên có thể phải ở lại vài ngày nhưng sẽ sớm hồi phục mong các anh đừng lo lắng quá."
" Cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ đi khỏi.
Lâm Dương định đi vào phòng thăm Trương Vân Nhi thì bị Hàn Kỳ kéo tay lại.
" Anh về đi, đừng làm phiền cô ấy nữa."
Lâm Dương chỉ biết đứng nhìn Hàn Kỳ đi vào, lòng đau như cắt.
" Đúng vậy, mình ở lại chỉ cản trở, vướng chân thôi. Dù sao cô ấy cũng không muốn gặp mình."
Anh lẳng lặng bỏ đi.
Trong phòng bệnh, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt hốc hác của Trương Vân Nhi, Hàn Kỳ không thể kìm được nước mắt. Anh nắm tay và liên tục xin lỗi cô.
" Anh xin lỗi vì lúc đó, xin lỗi em vì tất cả."
Hàn Kỳ ngồi đó ngắm cô rất lâu. Cô phải chịu khổ quá nhiều rồi. Anh không thể nhường coi cho một kẻ như thế nữa. Anh sẽ đường đường chín chính đứng ra bảo vệ cô.
" Từ giờ, anh sẽ không nghe theo lời em nữa. Anh sẽ không bỏ em đâu."
Một lát sau Hàn Kỳ đi ra mua chút đồ ăn cho cô. Cửa phòng mở, Lâm Dương đi vào. Trông anh quá đỗi tiều tụy. Anh tiến về phía cô, nhẹ nhàng hôn lên trán.
" Xin lỗi em, vì anh mà...."
Nói đến đây anh không thể nói được nữa. Anh không cầm nổi nước mắt nữa rồi. Anh cảm giác như mình trở về cái ngày như trước đây, ngày mà người anh yêu nhất bỏ anh đi, người đó cũng là cô.
" Em không biết đâu, em không biết vì em mà anh đau khổ như nào đâu. Tại sao chúng ta cứ đem lại khổ đau cho nhau như vậy ? Sao em không thể cho anh thêm cơ hội nữa."
Anh nói không để ý cô đã tỉnh rồi. Nhưng cô không mở mắt, cô nghe anh nói trong mơ màng, nước mắt tự chảy từ khóe mắt cô lăn xuống.
Anh cứ ngồi ôm bàn tay cô như vậy. Thật buồn cho họ, có lẽ họ sinh ra không để dành cho nhau. Cô vừa tỉnh xong lại vào một cơn mê. Cô mê man, đầu đau như búa bổ, tay cô động đậy. Lâm Dương ngẩng mặt lên thấy cô nhăn mặt, khó thở, anh chạy đi tìm gặp bác sĩ.
Chạy vội ra hành lang, anh va vào Hàn Kỳ.
" Sao anh còn chưa về, anh còn định quấy rầy cô ấy sao?"
" Hàn Kỳ, anh đừng đánh nữa."
Hàn Kỳ lỡ vung tay hất Trương Vân Nhi, cũng phần vì cơ thể suy nhược và cố chịu đau nên cô ngất đi.
" Trương Vân Nhi, em sao không ?"
Hàn Kỳ vội vàng gọi cấp cứu
Tại bệnh viện.
" Bác sĩ, cô ấy có bị làm sao không ạ, cô ấy ổn chứ ?"
" Anh cứ bình tĩnh, hiện tại bệnh nhân đang hôn mê, cơ thể quá yếu nên có thể phải ở lại vài ngày nhưng sẽ sớm hồi phục mong các anh đừng lo lắng quá."
" Cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ đi khỏi.
Lâm Dương định đi vào phòng thăm Trương Vân Nhi thì bị Hàn Kỳ kéo tay lại.
" Anh về đi, đừng làm phiền cô ấy nữa."
Lâm Dương chỉ biết đứng nhìn Hàn Kỳ đi vào, lòng đau như cắt.
" Đúng vậy, mình ở lại chỉ cản trở, vướng chân thôi. Dù sao cô ấy cũng không muốn gặp mình."
Anh lẳng lặng bỏ đi.
Trong phòng bệnh, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt hốc hác của Trương Vân Nhi, Hàn Kỳ không thể kìm được nước mắt. Anh nắm tay và liên tục xin lỗi cô.
" Anh xin lỗi vì lúc đó, xin lỗi em vì tất cả."
Hàn Kỳ ngồi đó ngắm cô rất lâu. Cô phải chịu khổ quá nhiều rồi. Anh không thể nhường coi cho một kẻ như thế nữa. Anh sẽ đường đường chín chính đứng ra bảo vệ cô.
" Từ giờ, anh sẽ không nghe theo lời em nữa. Anh sẽ không bỏ em đâu."
Một lát sau Hàn Kỳ đi ra mua chút đồ ăn cho cô. Cửa phòng mở, Lâm Dương đi vào. Trông anh quá đỗi tiều tụy. Anh tiến về phía cô, nhẹ nhàng hôn lên trán.
" Xin lỗi em, vì anh mà...."
Nói đến đây anh không thể nói được nữa. Anh không cầm nổi nước mắt nữa rồi. Anh cảm giác như mình trở về cái ngày như trước đây, ngày mà người anh yêu nhất bỏ anh đi, người đó cũng là cô.
" Em không biết đâu, em không biết vì em mà anh đau khổ như nào đâu. Tại sao chúng ta cứ đem lại khổ đau cho nhau như vậy ? Sao em không thể cho anh thêm cơ hội nữa."
Anh nói không để ý cô đã tỉnh rồi. Nhưng cô không mở mắt, cô nghe anh nói trong mơ màng, nước mắt tự chảy từ khóe mắt cô lăn xuống.
Anh cứ ngồi ôm bàn tay cô như vậy. Thật buồn cho họ, có lẽ họ sinh ra không để dành cho nhau. Cô vừa tỉnh xong lại vào một cơn mê. Cô mê man, đầu đau như búa bổ, tay cô động đậy. Lâm Dương ngẩng mặt lên thấy cô nhăn mặt, khó thở, anh chạy đi tìm gặp bác sĩ.
Chạy vội ra hành lang, anh va vào Hàn Kỳ.
" Sao anh còn chưa về, anh còn định quấy rầy cô ấy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.