Chương 3
Dương Thanh Mai
07/01/2021
Trương Vân Nhi gặp Lâm Dương , trên tay đã chuẩn bị sẵn vali và vé máy bay. Cô sẽ bay quan Hàn, cô sẽ làm bà mẹ đơn thân, bên đó có dì của cô, dì sẽ giúp hai mẹ con cô.
Buổi chiều hôm ấy, anh đứng đó không nói gì, chỉ nhìn Trương Vân Nhi bằng ánh mắt lạnh lùng.
" Tôi nghĩ mình nên kết thúc tại đây, để không làm khổ đến chị ấy, mẹ con tôi sẽ qua đó và không trở về nữa. Chúc hai người hạnh phúc"
Có nỗi đau nào đau hơn việc chính mình tự nói ra lời chúc phúc cho người mình yêu với người khác.Nói xong, ruột gan cô như nổ tung , tim thắt lại đau đớn. Cô nén từng cơn, từng cơn xuống cổ họng, cố khóc không thành tiếng. Anh thì không nói một lời nào. Quay lưng đi.
Bóng lưng đổ dài xuống mặt đất, xa dần xa dần.... Lúc này, đôi chân cô đứng không vững ngã xuống, cô khóc thành tiếng to, khóc cho đến khi thấm mệt. Anh không yêu cô, cô phải chấp nhận. Anh là người cô muốn bên cạnh , cũng là người cô muốn chạy trốn.
Máy bay cất cánh, cô rời đi trong đau khổ.Còn anh thì ngày ngày uống rượu nhiều hơn. Anh ta không còn quái thú như trước, tránh xa phụ nữ, sống im lặng .Hình bóng cô không ngờ vẫn còn in sâu trong tâm trí anh. Ngày nào anh cũng nhớ đến cô, cũng gọi thầm tên cô, nhưng khi trước mặt cô anh lại tỏ ra bất cần, coi cô như cỏ rác.
Thật ra người anh yêu là cô. Anh yêu cô sâu đậm nhưng anh chỉ thể hiện nó trong cái hôn mãnh liệt, trong những đêm làm tình với cô. Anh giữ trọn mình cho cô nhưng đó không phải là thứ cô cần.
Con gái khi họ yêu, họ cần có sự quan tâm, họ cần một bờ vai để dựa vào. Còn với anh, cô nghĩ anh chỉ coi cô như cỗ máy tình dục, để thỏa mãn cơn dục vọng thôi.
Tuy vậy, đám cưới của Diệp Lạc và Lâm Dương vẫn diễn ra. Nhưng đối với anh đó là một ngày bình thường, anh luôn nghĩ về cô. Về cuộc sống của cô bên đó. Khi anh cưới, anh có đăng một dòng status trên trang cá nhân của mình.
" Cuối cùng thì anh cũng đã làm chú rể, còn em sẽ làm cô dâu."
Câu viết đó của anh ý muốn rồi sau cô cũng sẽ lấy chồng, cuộc sống làm bà mẹ đơn thân rất vất vả, sẽ có người thay anh gánh vác cùng cô.
Rồi cô sẽ làm cô dâu, và anh trở thành chú rể nhưng lại không thuộc về nhau. Trời hôm đó mưa rất to, cô vô tình đọc được câu status đó. Cô nhìn và suy nghĩ rất lâu, có lẽ anh đã rất hạnh phúc khi cô rời đi. Có lẽ từ nay về sau, chúng tôi không còn gì vướng bận nữa.
Buổi chiều hôm ấy, anh đứng đó không nói gì, chỉ nhìn Trương Vân Nhi bằng ánh mắt lạnh lùng.
" Tôi nghĩ mình nên kết thúc tại đây, để không làm khổ đến chị ấy, mẹ con tôi sẽ qua đó và không trở về nữa. Chúc hai người hạnh phúc"
Có nỗi đau nào đau hơn việc chính mình tự nói ra lời chúc phúc cho người mình yêu với người khác.Nói xong, ruột gan cô như nổ tung , tim thắt lại đau đớn. Cô nén từng cơn, từng cơn xuống cổ họng, cố khóc không thành tiếng. Anh thì không nói một lời nào. Quay lưng đi.
Bóng lưng đổ dài xuống mặt đất, xa dần xa dần.... Lúc này, đôi chân cô đứng không vững ngã xuống, cô khóc thành tiếng to, khóc cho đến khi thấm mệt. Anh không yêu cô, cô phải chấp nhận. Anh là người cô muốn bên cạnh , cũng là người cô muốn chạy trốn.
Máy bay cất cánh, cô rời đi trong đau khổ.Còn anh thì ngày ngày uống rượu nhiều hơn. Anh ta không còn quái thú như trước, tránh xa phụ nữ, sống im lặng .Hình bóng cô không ngờ vẫn còn in sâu trong tâm trí anh. Ngày nào anh cũng nhớ đến cô, cũng gọi thầm tên cô, nhưng khi trước mặt cô anh lại tỏ ra bất cần, coi cô như cỏ rác.
Thật ra người anh yêu là cô. Anh yêu cô sâu đậm nhưng anh chỉ thể hiện nó trong cái hôn mãnh liệt, trong những đêm làm tình với cô. Anh giữ trọn mình cho cô nhưng đó không phải là thứ cô cần.
Con gái khi họ yêu, họ cần có sự quan tâm, họ cần một bờ vai để dựa vào. Còn với anh, cô nghĩ anh chỉ coi cô như cỗ máy tình dục, để thỏa mãn cơn dục vọng thôi.
Tuy vậy, đám cưới của Diệp Lạc và Lâm Dương vẫn diễn ra. Nhưng đối với anh đó là một ngày bình thường, anh luôn nghĩ về cô. Về cuộc sống của cô bên đó. Khi anh cưới, anh có đăng một dòng status trên trang cá nhân của mình.
" Cuối cùng thì anh cũng đã làm chú rể, còn em sẽ làm cô dâu."
Câu viết đó của anh ý muốn rồi sau cô cũng sẽ lấy chồng, cuộc sống làm bà mẹ đơn thân rất vất vả, sẽ có người thay anh gánh vác cùng cô.
Rồi cô sẽ làm cô dâu, và anh trở thành chú rể nhưng lại không thuộc về nhau. Trời hôm đó mưa rất to, cô vô tình đọc được câu status đó. Cô nhìn và suy nghĩ rất lâu, có lẽ anh đã rất hạnh phúc khi cô rời đi. Có lẽ từ nay về sau, chúng tôi không còn gì vướng bận nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.