Chương 5
Dương Thanh Mai
07/01/2021
Chiều mưa phùn lất phất, anh ngồi đó uống rượu một mình. Cô lại đi ngang qua đó , trên tay cầm chiếc ô, khoác một chiếc áo mỏng manh. Hai người gặp nhau. Anh phờ phạc tựa người lên cánh cửa.
" Sao anh lại ngồi đây, về nhà với vợ con đi"
Nhưng anh không nhận ra giọng nói của cô, anh cúi mặt xuống và uống tiếp.
" Anh cãi nhau với cô ấy sao ?"
Trương Vân Nhi lại gặng hỏi tiếp. Lần này anh ngẩng mặt lên, ánh sáng soi rõ gương mặt thanh tú của cô. Anh cười, nhoài người ra ôm cô.
Cô ngồi chết lặng ở đó. Do anh say quá chăng, anh không còn nhận ra ai với ai nữa sao. Bây giờ trông anh tiều tụy hơn cô tưởng, người anh gầy guộc, toàn mùi rượu.
" Anh có sao không, tôi sẽ gọi cho người nhà anh nhé.Hãy cho tôi số điện thoại "
" Đây là nhà tôi"
Phía sau anh là căn phòng ngày trước của cô và anh. Anh ngồi đây uống rượu vậy có nghĩa là anh đang nhớ nhung người con gái đó sao.Trương Vân Nhi hơi bàng hoàng :
" Anh vẫn còn nhớ cô ấy chứ?"
Anh im lặng không nói gì. Một lát sau, anh khóc. Anh nằm gục trên cánh tay cô. Cô cũng khóc, cô ôm anh. Cô biết mà anh yêu cô, nếu ngày đó chỉ cần anh nói thôi. Cô sẽ nguyện bên anh cả đời.
" Bây giờ anh muốn gặp lại người con gái đó không?"
Anh ôm cô chặt hơn, tiếng nấc ngày một to hơn. Anh bây giờ thực sự rất yêu đuối.Nỗi khổ dằn vặt anh khiến anh không còn tỉnh táo nữa. Cô cười và nói:
" Là em đây, em đã trở về. Em là Trương Vân Nhi đây "
Anh bất ngờ đẩy cô ra :
" Cô lừa dối tôi, cô ta chết rồi nên mới không quay lại nữa..."
Cô không ngờ rằng để quên cô trong ngần ấy năm, anh đã cố phủ định tất cả và nghĩ rằng cô đã chết . Nhưng anh vẫn không quên được cô.
" Em rất nhớ anh, nhớ anh từng ngày, từng giờ..."
Cô tiến lại ôm anh, anh khẽ ẩy ra. Cô cúi xuống hôn lên môi anh, những giọt nước mắt chảy xuống mặt chát. Anh ôm cô, có lẽ sau ngần ấy năm hôm nay anh bây giờ đang là người hạnh phúc nhất. Anh mở nhẹ chiếc cửa đẩy cô xuốn giường. Anh luôn đến đây, nơi chứa kỉ niệm của hai người, còn cô bây giờ cô không còn quan tâm tới ánh mắt lạnh lùng khi xưa nữa , bây giờ cô thấy anh rất ngọt ngào và tình cảm.
Anh khẽ cởi cúc áo của cô, tay anh lạnh buốt chạm vài khiến người cô run lên. Anh hôn cổ , hôn lên mái tóc ấy, vẫn hương vị ngày xưa đó. Anh gọi thầm tên cô trong bóng tối, bây giờ cô mới biết anh yêu cô nhiều như thế nào.
" Sao anh lại ngồi đây, về nhà với vợ con đi"
Nhưng anh không nhận ra giọng nói của cô, anh cúi mặt xuống và uống tiếp.
" Anh cãi nhau với cô ấy sao ?"
Trương Vân Nhi lại gặng hỏi tiếp. Lần này anh ngẩng mặt lên, ánh sáng soi rõ gương mặt thanh tú của cô. Anh cười, nhoài người ra ôm cô.
Cô ngồi chết lặng ở đó. Do anh say quá chăng, anh không còn nhận ra ai với ai nữa sao. Bây giờ trông anh tiều tụy hơn cô tưởng, người anh gầy guộc, toàn mùi rượu.
" Anh có sao không, tôi sẽ gọi cho người nhà anh nhé.Hãy cho tôi số điện thoại "
" Đây là nhà tôi"
Phía sau anh là căn phòng ngày trước của cô và anh. Anh ngồi đây uống rượu vậy có nghĩa là anh đang nhớ nhung người con gái đó sao.Trương Vân Nhi hơi bàng hoàng :
" Anh vẫn còn nhớ cô ấy chứ?"
Anh im lặng không nói gì. Một lát sau, anh khóc. Anh nằm gục trên cánh tay cô. Cô cũng khóc, cô ôm anh. Cô biết mà anh yêu cô, nếu ngày đó chỉ cần anh nói thôi. Cô sẽ nguyện bên anh cả đời.
" Bây giờ anh muốn gặp lại người con gái đó không?"
Anh ôm cô chặt hơn, tiếng nấc ngày một to hơn. Anh bây giờ thực sự rất yêu đuối.Nỗi khổ dằn vặt anh khiến anh không còn tỉnh táo nữa. Cô cười và nói:
" Là em đây, em đã trở về. Em là Trương Vân Nhi đây "
Anh bất ngờ đẩy cô ra :
" Cô lừa dối tôi, cô ta chết rồi nên mới không quay lại nữa..."
Cô không ngờ rằng để quên cô trong ngần ấy năm, anh đã cố phủ định tất cả và nghĩ rằng cô đã chết . Nhưng anh vẫn không quên được cô.
" Em rất nhớ anh, nhớ anh từng ngày, từng giờ..."
Cô tiến lại ôm anh, anh khẽ ẩy ra. Cô cúi xuống hôn lên môi anh, những giọt nước mắt chảy xuống mặt chát. Anh ôm cô, có lẽ sau ngần ấy năm hôm nay anh bây giờ đang là người hạnh phúc nhất. Anh mở nhẹ chiếc cửa đẩy cô xuốn giường. Anh luôn đến đây, nơi chứa kỉ niệm của hai người, còn cô bây giờ cô không còn quan tâm tới ánh mắt lạnh lùng khi xưa nữa , bây giờ cô thấy anh rất ngọt ngào và tình cảm.
Anh khẽ cởi cúc áo của cô, tay anh lạnh buốt chạm vài khiến người cô run lên. Anh hôn cổ , hôn lên mái tóc ấy, vẫn hương vị ngày xưa đó. Anh gọi thầm tên cô trong bóng tối, bây giờ cô mới biết anh yêu cô nhiều như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.