Chương 33: Chương 33
Cố Từ Vi
25/06/2018
Sáng hôm sau, Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư vào lớp cùng một lúc. Hai người chạm mặt ở cửa lớp, chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái rồi lập tức ngại ngùng quay đi.
Cả hai đều có vẻ không ngủ ngon.
Cô chủ nhiệm nhìn cả hai đều vác đôi mắt thâm xì đến lớp, vốn định châm chọc hỏi cả hai đêm qua làm chuyện gì, nhưng vừa liếc đến Từ Tử Sung thì liền kinh ngạc.
"Ấy..." cô sửng sốt hỏi: "Từ Tử Sung, kính của em đâu?"
Hạ Mộng Ngư nhìn sang Từ Tử Sung, lúc này mới để ý là hôm nay cậu không đeo kính. Thế này là định từ nay về sau quyết để lộ vẻ mặt hắc ám sao?
Vẻ mặt Từ Tử Sung không chút thay đổi, "Đeo kính áp tròng ạ."
Hạ Mộng Ngư cảm thấy Từ Tử Sung ở cạnh cô lâu ngày nên trình nói phét ngày càng cao.
"Được đấy...", cô chủ nhiệm nhìn cậu rồi nói, "Thế này rất đẹp trai."
"Vầng.", Từ Tử Sung lên tiếng.
Cô chủ nhiệm không ngờ Từ Tử Sung lại thoải mái nhận lời khen của mình như vậy, cả lớp cũng được một tràng cười rôm rả.
"Vào đi.", cô chủ nhiệm phẩy tay.
Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung cùng đi vào lớp học, vì cùng hướng nên cả hai không cẩn thận va vào nhau. Từ Tử Sung đứng vững rồi nhanh chóng lùi lại, trông đúng như vừa bắn ra sau vậy.
Hạ Mộng Ngư sửng sốt. Sao cậu ta lại phải bắn đi nhanh như thế, thật kỳ lạ...
Hai người về chỗ, vì có cô giáo nên Hạ Mộng Ngư cũng không hỏi nhiều. Cô trộm liếc nhìn Từ Tử Sung, không biết có phải cô có ảo giác hay không, mà cô cứ cảm thấy hôm nay Từ Tử Sung cố ý ngồi cách xa cô...
Gần như những tiết sau, tiết nào giáo viên nhìn thấy Từ Tử Sung cũng hỏi câu hỏi như của cô chủ nhiệm. Thế nên, cứ lúc thầy cô hỏi là cả lớp đều đồng thanh trả lời hộ Từ Tử Sung: "Đeo kính áp tròng ạ!"
Một buổi sáng trôi qua thoải mái như vậy, chỉ có Hạ Mộng Ngư là không vui chút nào. Cả sáng, cô và Từ Tử Sung không nói với nhau câu nào, thậm chí Từ Tử Sung còn không chịu nhìn vào mắt cô nữa. Ngay cả lúc Từ Tử Sung ngủ, khuỷu tay không cẩn thận chạm vào cánh tay cô, cậu lập tức rụt tay lại. Hạ Mộng Ngư bồn chồn không yên, Từ Tử Sung lại giở trò gì thế này...
Hôm qua chẳng phải vẫn ổn sao, còn ôm cô chặt như vậy, hôm nay sao tự dưng lại trốn tránh cô?
Xấu hổ sao?
Tuy là thỉnh thoảng Từ Tử Sung có xấu hổ, nhưng không phải kiểu xấu hổ như thế này. Hiện giờ, cậu dịch sang trái, cách xa Hạ Mộng Ngư, rồi mới gục xuống bàn ngủ tiếp.
Hạ Mộng Ngư híp mắt quan sát Từ Tử Sung. Nếu không vì ngại trong lớp có người, chắc chắn cô sẽ lôi cậu dậy hỏi cho rõ ràng.
Shit!
Tên ma vương Từ Tử Sung này thật khó chiều...
Giữa trưa, Hạ Mộng Ngư mời Từ Tang ăn, coi như cảm ơn cô nàng vì hôm qua đã cho cô mượn quần áo.
Hai người mua đồ ăn xong thì tìm luôn một dãy hành lang, vừa ăn vừa nói chuyện.
"Hôm qua mày oanh tạc một trận quá lẫy lừng. Có mấy thằng ở lớp phân ban tuyên bố sẽ theo đuổi mày, còn đánh cược cơ.", Từ Tang hưng phấn nói.
Trong lòng Hạ Mộng Ngư chỉ có biểu hiện khác thường hôm nay của Từ Tử Sung, chẳng để ý mà thuận miệng hỏi: "Thật không, cược bao nhiêu tiền?"
Từ Tang đã phát hiện ra bản tính yêu tiền của Hạ Mộng Ngư từ lâu, mở miệng ra là tiền tiền tiền.
"Sao mày thích tiền thế nhỉ?"
"Bởi vì người không độc lập về kinh tế thì không có tôn nghiêm và tự do."
Từ Tang ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý.
"Đúng, lần nào tao xin mẹ tiền đều bị bà ấy lẩm bẩm, tiền tiền tiền, chỉ biết đòi tiền mẹ mày thôi. Cũng may là tao không cần tôn nghiêm hay tự do gì hết."
Hạ Mộng Ngư nhìn bộ dạng ăn vận sành điệu của Từ Tang, không khỏi cảm thấy, luận về vô tư hồn nhiên, cô vẫn thua Từ Tang một bậc.
"À đúng rồi, có phải hội học sinh bọn mày có tất cả chìa khóa của cả trường không?", đột nhiên Hạ Mộng Ngư hỏi.
"Đúng."
"Lấy cho tao một cái đi."
"Mày lấy chìa khóa làm gì?"
"Cần dùng."
Nói xong chuyện chìa khóa, hai người lại tán gẫu chuyện trên trời dưới biển. Đang lúc buôn hăng say, Hạ Mộng Ngư bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ngay bốn cậu bạn đứng chắn trước mặt mình.
Là bốn ông tướng của khối phân ban.
Nếu nói Từ Tang luôn coi mình là nữ idol, thì bốn anh chàng này lại coi mình là một nhóm idol. Được mấy anh chàng chân dài, ăn vận toàn hàng hiệu, chi tiền bạo tay, ngày nào cũng bày ra cái vẻ vô cùng đỏm dáng, thế nên không ít nữ sinh trong trường cứ hâm mộ điên cuồng.
Tiếc là Hạ Mộng Ngư và Từ Tang thì không.
Hạ Mộng Ngư không bao giờ để ý đến con trai, trừ phi người đó là Từ Tử Sung. Từ Tang thì chỉ nhìn mặt, mặt đẹp là có tất cả, mặt không đẹp coi như không có gì.
Hai người không nhìn "nhóm thần tượng", thoải mái đổi cà mèn đồ ăn cho nhau.
"Hạ Mộng Ngư phải không?", người lên tiếng là Lý Tử Viễn, đảm nhận vai trò hình ảnh cho nhóm, nghe nói là con của một nhà giàu mới nổi, rất nhiều tiền.
Hạ Mộng Ngư không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn Từ Tang.
Từ Tang hiểu ngay, lập tức đặt đũa xuống, trừng mắt nhìn bạn cùng lớp rồi nói với vẻ mất kiên nhẫn: "Làm gì? Định dọa bạn thân tao à, cút mau."
"Uổi, chị Tang thành bạn thân với học thần từ lúc nào thế, không xứng chút nào."
"Người đẹp dễ kết bạn, hiểu chưa? Bọn mày muốn làm gì? Ban ngày ban mặt mà ngang nhiên chặn trước mặt người ta."
"Kệ chứ, làm quen chút không được à?"
"Không được."
"Tao hỏi học thần chứ không hỏi mày."
Hạ Mộng Ngư vẫn cầm khay đồ ăn, cúi đầu, dáng vẻ đúng tiêu chuẩn nữ sinh ngoan.
Lý Tử Viễn ngồi xổm xuống, ngẩng đầu tủm tỉm cười với Hạ Mộng Ngư rồi hỏi bằng giọng lưu manh: "Học thần, mời cậu đi xem phim nhé."
Hạ Mộng Ngư lắc đầu, thấp giọng nói: "Phải học, không rảnh đi xem phim."
"Vậy add weixin?", Lý Tử Viễn lại hỏi.
Hạ Mộng Ngư vẫn nhìn khay đồ ăn, nhẹ nhàng lắc đầu, "Mẹ mình không cho mình add weixin của con trai, ngày nào bà ấy cũng kiểm tra điện thoại của mình, phát hiện ra là xóa ngay."
Thấy Hạ Mộng Ngư thật thà như vậy, Lý Tử Viễn bất chợt cảm thấy vô vị, nhưng muốn bỏ thì cũng không thể cứ thể bỏ được.
"Thế không add weixin thì lưu số điện thoại vậy."
Thấy tên này cứ lằng nhằng mãi, Từ Tang phát phiền, "Bọn mày đừng có quấy rầy bạn thân tao nữa, ngứa cả mắt."
"Gì thế, tán gẫu vài câu không được à?"
"Không thấy người ta không muốn nói chuyện với bọn mày à? Cút."
Mấy tên này căn bản chẳng thèm để ý, tiếp tục đứng giương mặt nhìn. Nhìn thấy Hạ Mộng Ngư, khóe miệng tên nào tên nấy đều gợn lên nụ cười cực kỳ "nham nhở".
Hạ Mộng Ngư thầm mắng một lũ ngốc, cô yên lặng ăn cơm.
"Không nhìn bọn mình à?"
Hạ Mộng Ngư không nói lời nào.
"Nói gì đi chứ."
Hạ Mộng Ngư cau mày, cô bắt đầu hết bình tĩnh nổi rồi đấy.
"Thế nào, coi thường bọn phân ban này à?"
Không biết là ai nói.
Lý Tử Viễn liếc Từ Tang rồi lại nhìn về phía Hạ Mộng Ngư, "Đúng rồi, có phải học thần không thích chơi với hội thành tích kém như bọn mình đâu nhỉ? Mình thấy cậu chơi thân với Từ Tang lắm cơ mà."
"Sao thế được, mình không xem thường khối phân ban, cũng không phải là không chơi với người thành tích thấp.", Hạ Mộng Ngư nói.
Cô ngẩng đầu nhìn, đánh giá một lượt cả đám, rồi nở nụ cười rất đơn thuần, vô hại.
"Chỉ là mình...", Hạ Mộng Ngư khẽ cất giọng: "Không chơi với người gầy như cò hương..."
Lý Tử Viễn khá gầy, nhìn đâu cũng không tìm nổi bắp thịt.
"Không chơi với người lùn."
Vóc dáng anh chàng thứ hai không cao cho lắm.
"Không chơi với người xấu như bao đất."
Nhan sắc của anh chàng thứ ba có phần kém.
"Không chơi với..."
Anh chàng thứ tư không lùn, cũng không xấu.
"Không chơi với người qua đường không có cảm giác tồn tại."
Bốn anh chàng ngây người, tự dưng bị chê mà nhất thời không biết phải nói gì.
Hạ Mộng Ngư lấy giấy ăn lau miệng rồi cười với Từ Tang, "Ở đây nhiều kẻ ngốc quá, mình đổi chỗ khác nói chuyện đi."
"Ừ, được..."
Từ Tang thấy Hạ Mộng Ngư bỏ đi thì ngoảnh lại nhìn đám bạn cùng lớp đang đứng đực mặt ra, cô nàng ngán ngẩm nỏi: "Nhục mặt chưa!", rồi để cái cà mèn lại, rời đi theo Hạ Mộng Ngư.
Còn nửa tiếng nữa mới vào tiết đầu của giờ học chiều, Hạ Mộng Ngư về lớp làm bài tập. Từ sau khi bị ngồi bàn đầu, không thể làm bài tập trong giờ, Hạ Mộng Ngư chỉ còn có thể tranh thủ từng phút từng giây của giờ giải lao.
Người trong lớp dần đông lên, thời tiết nóng bức, chẳng mấy ai thích ra ngoài chơi.
Không bao lâu sau, Từ Tử Sung cũng quay lại.
Từ Tử Sung cũng hay làm trước bài tập vào giờ nghỉ trưa, dựa vào kiểu học lệch của cậu, thì cậu sẽ làm bài tập Lý đầu tiên.
Từ Tử Sung mở sách bài tập Lý ra theo thường lệ, lại bất chợt nhìn thấy một tờ giấy được kẹp bên trong.
"Tại sao cậu trốn tránh mình? Không được phép trốn tránh mình nữa!"
Vẻ mặt Từ Tử Sung cứng lại. Cậu liếc nhìn Hạ Mộng Ngư, cô vẫn đang tập trung làm bài tập. Từ Tử Sung lặng lẽ thở dài một hơi rồi cất tờ giấy đi. Không phải là cậu trốn tránh Hạ Mộng Ngư, mà là cậu đang khắc chế mình. Nhưng chuyện này phải giải thích với Hạ Mộng Ngư thế nào đây?
Từ Tử Sung lại mở vở bài tập Lý ra. Nhưng cậu vừa mở ra thì lại thấy một tờ giấy được gấp y hệt.
Không hổ là con thỏ tinh...
"Năm phút sau, gặp ở tầng trệt khối 11!"
Hạ Mộng Ngư nhìn qua khóe mắt, thấy Từ Tử Sung mở tờ giấy ra thì liền đặt bút xuống, đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, ra khỏi phòng học.
Tuy Từ Tử Sung không biết phải làm sao, nhưng vẫn đợi đúng năm phút sau mới đứng dậy ra khỏi lớp, rồi đi xuống tầng của khối 11.
Vừa mới đến đầu cầu thang của tầng đó, một cánh tay trắng nõn nà vươn ra, tóm lấy cánh tay Từ Tử Sung, kéo cậu lại.
Là Hạ Mộng Ngư.
Từ Tử Sung sửng sốt, nhìn Hạ Mộng Ngư khom người kéo cậu đi về phía trước, sau đó lôi cậu vào một căn phòng học của khối 11, rồi đóng cửa lại.
"Cậu lấy chìa khóa của phòng này ở đâu đấy?"
"Từ Tang là người của hội học sinh mà... Đương nhiên không thể kết bạn một cách vô ích rồi."
"Được đấy."
Trong phòng chỉ có hai người, rèm đều kéo lại hết, ánh sáng mờ mờ, bầu không khí trở nên vô cùng quái dị.
Từ Tử Sung dời ánh mắt nhìn sang một bên, trong lòng ngập tràn tiếng kêu ai oán.
Lần này Hạ Mộng Ngư thật sự nổi giận, cô kiễng chân, ôm lấy mặt Từ Tử Sung, ép cậu phải nhìn mình.
"Từ Tử Sung, cậu bị làm sao thế? Mình đắc tội gì với cậu à?"
Từ Tử Sung có thể cảm nhận được hơi thở gần trong gang tấc của Hạ Mộng Ngư, chỉ còn cách cụp mắt xuống.
Chết mất.
Cậu kéo bàn tay Hạ Mộng Ngư xuống khỏi mặt mình, rồi bất đắc dĩ nói: "Cậu không đắc tội gì với mình cả."
Hạ Mộng Ngư ấm ức thu tay lại rồi cúi đầu nói: "Thế sao cậu cứ trốn tránh mình suốt thế!"
"Mình không trốn tránh cậu.", nói xong, Từ Tử Sung liền lùi lại một bước.
"Không phải mới là lạ, hôm nay cậu còn chẳng thèm nhìn mình, vừa chạm vào mình một cái là đã lủi luôn!"
Thấy Từ Tử Sung lùi ra sau, Hạ Mộng Ngư lại tiến tới gần cậu. Cô tức đến nỗi thở hồng hộc, còn gấp gáp nói: "Mình động gì đến cậu rồi nào? Chúng ta có chuyện gì mà không thể nói rõ ràng được sao? Cậu đừng có nhìn bên đấy nữa, nhìn mình đây này!"
Từ Tử Sung lâm vào thế bí, chỉ còn biết quay đầu lại nhìn Hạ Mộng Ngư. Ánh mắt cậu sâu hun hút, mang theo cảm giác hung hãn khiến Hạ Mộng Ngư thoáng giật mình.
"Hạ Mộng Ngư.", Từ Tử Sung thấp giọng gọi tên Hạ Mộng Ngư.
Không biết tại sao, Hạ Mộng Ngư lại cảm thấy giọng điệu của Từ Tử Sung thoáng chút tức giận, khiến cho cô bỗng nhiên hơi chột dạ.
Có lẽ nào cô buộc cậu quá chặt?
"Sao thế?", Hạ Mộng Ngư rụt rè hỏi.
Từ Tử Sung nhìn vào mắt cô, ánh mắt lại càng thêm u tối.
"Cậu đứng gần mình thế này rất nguy hiểm đấy."
Hạ Mộng Ngư sửng sốt.
Gì cơ?
"Đưa mình đến căn phòng không người là muốn thử thách mình sao? Lý trí đàn ông thường không chịu nổi thử thách đâu."
Cả hai đều có vẻ không ngủ ngon.
Cô chủ nhiệm nhìn cả hai đều vác đôi mắt thâm xì đến lớp, vốn định châm chọc hỏi cả hai đêm qua làm chuyện gì, nhưng vừa liếc đến Từ Tử Sung thì liền kinh ngạc.
"Ấy..." cô sửng sốt hỏi: "Từ Tử Sung, kính của em đâu?"
Hạ Mộng Ngư nhìn sang Từ Tử Sung, lúc này mới để ý là hôm nay cậu không đeo kính. Thế này là định từ nay về sau quyết để lộ vẻ mặt hắc ám sao?
Vẻ mặt Từ Tử Sung không chút thay đổi, "Đeo kính áp tròng ạ."
Hạ Mộng Ngư cảm thấy Từ Tử Sung ở cạnh cô lâu ngày nên trình nói phét ngày càng cao.
"Được đấy...", cô chủ nhiệm nhìn cậu rồi nói, "Thế này rất đẹp trai."
"Vầng.", Từ Tử Sung lên tiếng.
Cô chủ nhiệm không ngờ Từ Tử Sung lại thoải mái nhận lời khen của mình như vậy, cả lớp cũng được một tràng cười rôm rả.
"Vào đi.", cô chủ nhiệm phẩy tay.
Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung cùng đi vào lớp học, vì cùng hướng nên cả hai không cẩn thận va vào nhau. Từ Tử Sung đứng vững rồi nhanh chóng lùi lại, trông đúng như vừa bắn ra sau vậy.
Hạ Mộng Ngư sửng sốt. Sao cậu ta lại phải bắn đi nhanh như thế, thật kỳ lạ...
Hai người về chỗ, vì có cô giáo nên Hạ Mộng Ngư cũng không hỏi nhiều. Cô trộm liếc nhìn Từ Tử Sung, không biết có phải cô có ảo giác hay không, mà cô cứ cảm thấy hôm nay Từ Tử Sung cố ý ngồi cách xa cô...
Gần như những tiết sau, tiết nào giáo viên nhìn thấy Từ Tử Sung cũng hỏi câu hỏi như của cô chủ nhiệm. Thế nên, cứ lúc thầy cô hỏi là cả lớp đều đồng thanh trả lời hộ Từ Tử Sung: "Đeo kính áp tròng ạ!"
Một buổi sáng trôi qua thoải mái như vậy, chỉ có Hạ Mộng Ngư là không vui chút nào. Cả sáng, cô và Từ Tử Sung không nói với nhau câu nào, thậm chí Từ Tử Sung còn không chịu nhìn vào mắt cô nữa. Ngay cả lúc Từ Tử Sung ngủ, khuỷu tay không cẩn thận chạm vào cánh tay cô, cậu lập tức rụt tay lại. Hạ Mộng Ngư bồn chồn không yên, Từ Tử Sung lại giở trò gì thế này...
Hôm qua chẳng phải vẫn ổn sao, còn ôm cô chặt như vậy, hôm nay sao tự dưng lại trốn tránh cô?
Xấu hổ sao?
Tuy là thỉnh thoảng Từ Tử Sung có xấu hổ, nhưng không phải kiểu xấu hổ như thế này. Hiện giờ, cậu dịch sang trái, cách xa Hạ Mộng Ngư, rồi mới gục xuống bàn ngủ tiếp.
Hạ Mộng Ngư híp mắt quan sát Từ Tử Sung. Nếu không vì ngại trong lớp có người, chắc chắn cô sẽ lôi cậu dậy hỏi cho rõ ràng.
Shit!
Tên ma vương Từ Tử Sung này thật khó chiều...
Giữa trưa, Hạ Mộng Ngư mời Từ Tang ăn, coi như cảm ơn cô nàng vì hôm qua đã cho cô mượn quần áo.
Hai người mua đồ ăn xong thì tìm luôn một dãy hành lang, vừa ăn vừa nói chuyện.
"Hôm qua mày oanh tạc một trận quá lẫy lừng. Có mấy thằng ở lớp phân ban tuyên bố sẽ theo đuổi mày, còn đánh cược cơ.", Từ Tang hưng phấn nói.
Trong lòng Hạ Mộng Ngư chỉ có biểu hiện khác thường hôm nay của Từ Tử Sung, chẳng để ý mà thuận miệng hỏi: "Thật không, cược bao nhiêu tiền?"
Từ Tang đã phát hiện ra bản tính yêu tiền của Hạ Mộng Ngư từ lâu, mở miệng ra là tiền tiền tiền.
"Sao mày thích tiền thế nhỉ?"
"Bởi vì người không độc lập về kinh tế thì không có tôn nghiêm và tự do."
Từ Tang ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý.
"Đúng, lần nào tao xin mẹ tiền đều bị bà ấy lẩm bẩm, tiền tiền tiền, chỉ biết đòi tiền mẹ mày thôi. Cũng may là tao không cần tôn nghiêm hay tự do gì hết."
Hạ Mộng Ngư nhìn bộ dạng ăn vận sành điệu của Từ Tang, không khỏi cảm thấy, luận về vô tư hồn nhiên, cô vẫn thua Từ Tang một bậc.
"À đúng rồi, có phải hội học sinh bọn mày có tất cả chìa khóa của cả trường không?", đột nhiên Hạ Mộng Ngư hỏi.
"Đúng."
"Lấy cho tao một cái đi."
"Mày lấy chìa khóa làm gì?"
"Cần dùng."
Nói xong chuyện chìa khóa, hai người lại tán gẫu chuyện trên trời dưới biển. Đang lúc buôn hăng say, Hạ Mộng Ngư bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ngay bốn cậu bạn đứng chắn trước mặt mình.
Là bốn ông tướng của khối phân ban.
Nếu nói Từ Tang luôn coi mình là nữ idol, thì bốn anh chàng này lại coi mình là một nhóm idol. Được mấy anh chàng chân dài, ăn vận toàn hàng hiệu, chi tiền bạo tay, ngày nào cũng bày ra cái vẻ vô cùng đỏm dáng, thế nên không ít nữ sinh trong trường cứ hâm mộ điên cuồng.
Tiếc là Hạ Mộng Ngư và Từ Tang thì không.
Hạ Mộng Ngư không bao giờ để ý đến con trai, trừ phi người đó là Từ Tử Sung. Từ Tang thì chỉ nhìn mặt, mặt đẹp là có tất cả, mặt không đẹp coi như không có gì.
Hai người không nhìn "nhóm thần tượng", thoải mái đổi cà mèn đồ ăn cho nhau.
"Hạ Mộng Ngư phải không?", người lên tiếng là Lý Tử Viễn, đảm nhận vai trò hình ảnh cho nhóm, nghe nói là con của một nhà giàu mới nổi, rất nhiều tiền.
Hạ Mộng Ngư không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn Từ Tang.
Từ Tang hiểu ngay, lập tức đặt đũa xuống, trừng mắt nhìn bạn cùng lớp rồi nói với vẻ mất kiên nhẫn: "Làm gì? Định dọa bạn thân tao à, cút mau."
"Uổi, chị Tang thành bạn thân với học thần từ lúc nào thế, không xứng chút nào."
"Người đẹp dễ kết bạn, hiểu chưa? Bọn mày muốn làm gì? Ban ngày ban mặt mà ngang nhiên chặn trước mặt người ta."
"Kệ chứ, làm quen chút không được à?"
"Không được."
"Tao hỏi học thần chứ không hỏi mày."
Hạ Mộng Ngư vẫn cầm khay đồ ăn, cúi đầu, dáng vẻ đúng tiêu chuẩn nữ sinh ngoan.
Lý Tử Viễn ngồi xổm xuống, ngẩng đầu tủm tỉm cười với Hạ Mộng Ngư rồi hỏi bằng giọng lưu manh: "Học thần, mời cậu đi xem phim nhé."
Hạ Mộng Ngư lắc đầu, thấp giọng nói: "Phải học, không rảnh đi xem phim."
"Vậy add weixin?", Lý Tử Viễn lại hỏi.
Hạ Mộng Ngư vẫn nhìn khay đồ ăn, nhẹ nhàng lắc đầu, "Mẹ mình không cho mình add weixin của con trai, ngày nào bà ấy cũng kiểm tra điện thoại của mình, phát hiện ra là xóa ngay."
Thấy Hạ Mộng Ngư thật thà như vậy, Lý Tử Viễn bất chợt cảm thấy vô vị, nhưng muốn bỏ thì cũng không thể cứ thể bỏ được.
"Thế không add weixin thì lưu số điện thoại vậy."
Thấy tên này cứ lằng nhằng mãi, Từ Tang phát phiền, "Bọn mày đừng có quấy rầy bạn thân tao nữa, ngứa cả mắt."
"Gì thế, tán gẫu vài câu không được à?"
"Không thấy người ta không muốn nói chuyện với bọn mày à? Cút."
Mấy tên này căn bản chẳng thèm để ý, tiếp tục đứng giương mặt nhìn. Nhìn thấy Hạ Mộng Ngư, khóe miệng tên nào tên nấy đều gợn lên nụ cười cực kỳ "nham nhở".
Hạ Mộng Ngư thầm mắng một lũ ngốc, cô yên lặng ăn cơm.
"Không nhìn bọn mình à?"
Hạ Mộng Ngư không nói lời nào.
"Nói gì đi chứ."
Hạ Mộng Ngư cau mày, cô bắt đầu hết bình tĩnh nổi rồi đấy.
"Thế nào, coi thường bọn phân ban này à?"
Không biết là ai nói.
Lý Tử Viễn liếc Từ Tang rồi lại nhìn về phía Hạ Mộng Ngư, "Đúng rồi, có phải học thần không thích chơi với hội thành tích kém như bọn mình đâu nhỉ? Mình thấy cậu chơi thân với Từ Tang lắm cơ mà."
"Sao thế được, mình không xem thường khối phân ban, cũng không phải là không chơi với người thành tích thấp.", Hạ Mộng Ngư nói.
Cô ngẩng đầu nhìn, đánh giá một lượt cả đám, rồi nở nụ cười rất đơn thuần, vô hại.
"Chỉ là mình...", Hạ Mộng Ngư khẽ cất giọng: "Không chơi với người gầy như cò hương..."
Lý Tử Viễn khá gầy, nhìn đâu cũng không tìm nổi bắp thịt.
"Không chơi với người lùn."
Vóc dáng anh chàng thứ hai không cao cho lắm.
"Không chơi với người xấu như bao đất."
Nhan sắc của anh chàng thứ ba có phần kém.
"Không chơi với..."
Anh chàng thứ tư không lùn, cũng không xấu.
"Không chơi với người qua đường không có cảm giác tồn tại."
Bốn anh chàng ngây người, tự dưng bị chê mà nhất thời không biết phải nói gì.
Hạ Mộng Ngư lấy giấy ăn lau miệng rồi cười với Từ Tang, "Ở đây nhiều kẻ ngốc quá, mình đổi chỗ khác nói chuyện đi."
"Ừ, được..."
Từ Tang thấy Hạ Mộng Ngư bỏ đi thì ngoảnh lại nhìn đám bạn cùng lớp đang đứng đực mặt ra, cô nàng ngán ngẩm nỏi: "Nhục mặt chưa!", rồi để cái cà mèn lại, rời đi theo Hạ Mộng Ngư.
Còn nửa tiếng nữa mới vào tiết đầu của giờ học chiều, Hạ Mộng Ngư về lớp làm bài tập. Từ sau khi bị ngồi bàn đầu, không thể làm bài tập trong giờ, Hạ Mộng Ngư chỉ còn có thể tranh thủ từng phút từng giây của giờ giải lao.
Người trong lớp dần đông lên, thời tiết nóng bức, chẳng mấy ai thích ra ngoài chơi.
Không bao lâu sau, Từ Tử Sung cũng quay lại.
Từ Tử Sung cũng hay làm trước bài tập vào giờ nghỉ trưa, dựa vào kiểu học lệch của cậu, thì cậu sẽ làm bài tập Lý đầu tiên.
Từ Tử Sung mở sách bài tập Lý ra theo thường lệ, lại bất chợt nhìn thấy một tờ giấy được kẹp bên trong.
"Tại sao cậu trốn tránh mình? Không được phép trốn tránh mình nữa!"
Vẻ mặt Từ Tử Sung cứng lại. Cậu liếc nhìn Hạ Mộng Ngư, cô vẫn đang tập trung làm bài tập. Từ Tử Sung lặng lẽ thở dài một hơi rồi cất tờ giấy đi. Không phải là cậu trốn tránh Hạ Mộng Ngư, mà là cậu đang khắc chế mình. Nhưng chuyện này phải giải thích với Hạ Mộng Ngư thế nào đây?
Từ Tử Sung lại mở vở bài tập Lý ra. Nhưng cậu vừa mở ra thì lại thấy một tờ giấy được gấp y hệt.
Không hổ là con thỏ tinh...
"Năm phút sau, gặp ở tầng trệt khối 11!"
Hạ Mộng Ngư nhìn qua khóe mắt, thấy Từ Tử Sung mở tờ giấy ra thì liền đặt bút xuống, đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, ra khỏi phòng học.
Tuy Từ Tử Sung không biết phải làm sao, nhưng vẫn đợi đúng năm phút sau mới đứng dậy ra khỏi lớp, rồi đi xuống tầng của khối 11.
Vừa mới đến đầu cầu thang của tầng đó, một cánh tay trắng nõn nà vươn ra, tóm lấy cánh tay Từ Tử Sung, kéo cậu lại.
Là Hạ Mộng Ngư.
Từ Tử Sung sửng sốt, nhìn Hạ Mộng Ngư khom người kéo cậu đi về phía trước, sau đó lôi cậu vào một căn phòng học của khối 11, rồi đóng cửa lại.
"Cậu lấy chìa khóa của phòng này ở đâu đấy?"
"Từ Tang là người của hội học sinh mà... Đương nhiên không thể kết bạn một cách vô ích rồi."
"Được đấy."
Trong phòng chỉ có hai người, rèm đều kéo lại hết, ánh sáng mờ mờ, bầu không khí trở nên vô cùng quái dị.
Từ Tử Sung dời ánh mắt nhìn sang một bên, trong lòng ngập tràn tiếng kêu ai oán.
Lần này Hạ Mộng Ngư thật sự nổi giận, cô kiễng chân, ôm lấy mặt Từ Tử Sung, ép cậu phải nhìn mình.
"Từ Tử Sung, cậu bị làm sao thế? Mình đắc tội gì với cậu à?"
Từ Tử Sung có thể cảm nhận được hơi thở gần trong gang tấc của Hạ Mộng Ngư, chỉ còn cách cụp mắt xuống.
Chết mất.
Cậu kéo bàn tay Hạ Mộng Ngư xuống khỏi mặt mình, rồi bất đắc dĩ nói: "Cậu không đắc tội gì với mình cả."
Hạ Mộng Ngư ấm ức thu tay lại rồi cúi đầu nói: "Thế sao cậu cứ trốn tránh mình suốt thế!"
"Mình không trốn tránh cậu.", nói xong, Từ Tử Sung liền lùi lại một bước.
"Không phải mới là lạ, hôm nay cậu còn chẳng thèm nhìn mình, vừa chạm vào mình một cái là đã lủi luôn!"
Thấy Từ Tử Sung lùi ra sau, Hạ Mộng Ngư lại tiến tới gần cậu. Cô tức đến nỗi thở hồng hộc, còn gấp gáp nói: "Mình động gì đến cậu rồi nào? Chúng ta có chuyện gì mà không thể nói rõ ràng được sao? Cậu đừng có nhìn bên đấy nữa, nhìn mình đây này!"
Từ Tử Sung lâm vào thế bí, chỉ còn biết quay đầu lại nhìn Hạ Mộng Ngư. Ánh mắt cậu sâu hun hút, mang theo cảm giác hung hãn khiến Hạ Mộng Ngư thoáng giật mình.
"Hạ Mộng Ngư.", Từ Tử Sung thấp giọng gọi tên Hạ Mộng Ngư.
Không biết tại sao, Hạ Mộng Ngư lại cảm thấy giọng điệu của Từ Tử Sung thoáng chút tức giận, khiến cho cô bỗng nhiên hơi chột dạ.
Có lẽ nào cô buộc cậu quá chặt?
"Sao thế?", Hạ Mộng Ngư rụt rè hỏi.
Từ Tử Sung nhìn vào mắt cô, ánh mắt lại càng thêm u tối.
"Cậu đứng gần mình thế này rất nguy hiểm đấy."
Hạ Mộng Ngư sửng sốt.
Gì cơ?
"Đưa mình đến căn phòng không người là muốn thử thách mình sao? Lý trí đàn ông thường không chịu nổi thử thách đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.