Chương 54
Cố Từ Vi
08/08/2018
Mạnh Huy hiểu ngay lập tức, chẳng trách vừa nãy hai người cứ là lạ, hóa
ra là đang ngứa mắt với cái bóng đèn to đùng là cậu ta. Biết sai phải
sửa mới là anh em tốt, Mạnh Huy đi đến trước mặt Hạ Mộng Ngư, cướp cái
chổi trong tay cô rồi nói: “Vớ vẩn, bạn gái của Sung ca sao có thể đi
quét rác được, để mình làm.”
“Thế để mình đi lau bảng vậy.”
“Không được!”, Mạnh Huy lại cướp lấy cái giẻ lau, “Đương nhiên là phải để mình làm rồi.”
Từ Tử Sung chỉ dựa vào cửa chứ không nói gì, để yên xem Mạnh Huy còn thể hiện được đến đâu.
Mạnh Huy cúi đầu một cách cung kính với Hạ Mộng Ngư và chỉ tay ra phía cửa, “Chị dâu, chị dâu vất vả rồi, chị dâu về trước đi ạ.”
Hạ Mộng Ngư bị Mạnh Huy chọc cười, cô liếc Từ Tử Sung một cái, thấy Từ Tử Sung gật đầu với mình, cô liền cảm ơn Mạnh Huy rồi cùng Từ Tử Sung ra về.
Hai người cùng đứng chờ ở bến xe.
Tiết tự học buổi tối kết thúc lúc 9 giờ 50, lừng khừng mãi nên phải gần 10 rưỡi mới đến bến xe. Nhóm học sinh đầu tiên tan học đều đã về nhà rồi, thành ra lúc này bến xe không đông lắm.
“Lát nữa cậu về đến nhà là 11 giờ nhỉ?”, Từ Tử Sung hỏi.
“Ừ.”
“Bố mẹ cậu có ra đón không?”
Hạ Mộng Ngư lắc đầu.
“Thế mình đưa cậu về đến cổng.”
Hạ Mộng Ngư cúi đầu cười cười rồi thấp giọng nói: “Ừ, được.”
Từ Tử Sung liếc Hạ Mộng Ngư một cái rồi thở dài.
“Lại thở dài cái gì?”
Từ Tử Sung cau mày nói: “Bố mẹ cậu bình thường quản cậu nghiêm thế nhưng mà nhiều chuyện lại chẳng để ý. Cái ngõ sau nhà cậu tối om om, lại chẳng có người đi lại, ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì thì sao?”
“Mình đi một mình hai năm nay rồi, không sao đâu.”
“Chẳng phải lần trước chạm mặt lưu manh rồi đấy còn gì.”, Từ Tử Sung sầm mặt nói: “Sau này mình sẽ đưa cậu về, nếu mình không rảnh thì sẽ tìm người đưa cậu về.”
Hạ Mộng Ngư nói luôn: “Từ Tử Sung, cậu thế này có phải là bảo vệ hơi quá không?”
“Cậu không biết đâu…”, Từ Tử Sung định nói lại thôi.
“Không biết cái gì?”
“Thế giới bên ngoài cực nhiều kẻ xấu, cực nhiều quái vật, cực nguy hiểm với con gái.”
Hạ Mộng Ngư nhìn về phía Từ Tử Sung, khóe môi nhoẻn lên một nụ cười dịu dàng. Ánh mắt cô trong như nước, không giống như vẻ tinh quái hằng ngày, cũng không giống như vẻ hiền dịu ở trường.
Trầm tĩnh lại ôn hòa, làm tim người ta xao xuyến.
“Đừng có nhìn mình như vậy.”, Từ Tử Sung nghiêm túc nói.
Nhìn thế làm tim cậu mềm nhũn.
“Chưa từng có ai nói với mình những câu đó.”
“Hả?”
“Nói thế giới bên ngoài nhiều người xấu, dặn mình phải cẩn thận.”
Từ nhỏ đến lớn, người trong nhà luôn coi Hạ Mộng Ngư là người lớn, vì cô trưởng thành sớm, rất tinh ý, dường như cô có thể tự chăm sóc mình được. Bố mẹ chỉ dặn cô tránh gây phiền phức, phải tranh thủ mọi thời cơ, lúc nào cũng lải nhải bên tai cô rằng họ đã hi sinh cho cô quá nhiều rồi, cô phải học thật giỏi để báo hiếu bố mẹ. Chưa từng có ai lo cô sẽ bị tổn thương, chưa từng có ai muốn bảo bọc cô cả.
Từ Tử Sung giơ tay xoa khẽ mái tóc ngắn của Hạ Mộng Ngư.
“Thế thì sau này chắc chắn cậu sẽ bị nói cho nghe đến phiền mất.”
“Không đâu.”, Hạ Mộng Ngư cười tủm tỉm.
“Thật ra mình rất hay càm ràm, quản rất chặt, ý muốn bảo vệ rất mạnh, ham muốn chiếm hữu cũng lớn.”
Nghe Từ Tử Sung nói một thôi một hồi xong, bỗng nhiên Hạ Mộng Ngư cảm thấy bao nhiêu cảm động khi nãy tan thành mây khói. Cô có cảm giác, những ngày tháng sau này có khả năng chẳng mấy dễ thở rồi.
Cách đó không xa có hai người mặc đồng phục học sinh đang đi tới, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung vội vàng đứng cách ra một đoạn. Hai người kia cũng đến chờ xe, vừa đứng đợi vừa nói chuyện phiếm. Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư bình tĩnh lại, bầu không khí chợt có chút mất tự nhiên.
“Bài hát hôm nay không tồi.”, Từ Tử Sung nói.
Hạ Mộng Ngư cười gượng hai tiếng rồi nói: “Ừ, ban truyền thanh hôm nay biết chọn ghê, ha ha…”
Từ Tử Sung liếc mắt nhìn Hạ Mộng Ngư rồi không chút do dự hỏi: “Không phải cậu chọn sao?
“Từ Tử Sung.”
“Hả?”
“Biết cũng không được nói ra, hiểu không?”
“Được.”Chuyến xe cuối thường đến khá trễ, hai người đứng đợi trong bóng đêm, ở giữa là khoảng cách không gần không xa.
Hai người kia có vẻ không muốn đợi xe nên bắt luôn một chiếc taxi để về.
Hạ Mộng Ngư nhìn quanh bốn phía, cả bến xe chỉ còn lại hai người họ. Cô nhích lại gần Từ Tử Sung, Từ Tử Sung nghiêng đầu nhìn sang một bên, bóng đêm che đi gương mặt thoáng đỏ của cậu, rồi cậu giơ tay ra nắm chặt lấy tay Hạ Mộng Ngư.
Xe tới, Từ Tử Sung dắt Hạ Mộng Ngư lên xe, rồi hai người cùng ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.
Hạ Mộng Ngư không thể giấu nổi nụ cười tươi rói trên mặt, rạng ngời đến mức như có thể chiếu sáng cả bầu trời đêm.
“Mình bảo… Không phải cậu rất mê tín sao?”, Từ Tử Sung đột nhiên hỏi.
“Ừ, đúng, sao thế?”
“Cậu không cảm thấy bài hát đấy cực kỳ không may mắn à?”
“Hả?”
“Love me like there’s no tomorrow.”, Từ Tử Sung dừng một chút rồi hơi nghiêng đầu, thoáng ngại ngùng nói: “Mình là ngày mai của cậu.”
Hạ Mộng Ngư cười tươi rói, vội cúi đầu mở di động, đeo tai nghe lên tai phải, một đầu khác nhét vào tai Từ Tử Sung, cô hỏi: “Thế bài này có được không?”
Darling, don’t be afraid
I have loved you for a thousand years
I love you for a thousand more…
Khóe miệng Từ Tử Sung khẽ cong lên.
“Được.”
…
“Bài này tên là gì?”, Từ Tử Sung hỏi.
“Ừm, ngàn năm đợi chờ.”
“Hạ Mộng Ngư…”
Hạ Mộng Ngư cười ha hả, “A thousand years, hay không? Có muốn lấy làm nhạc chuông của bọn mình không?”
“Cũng được, nhưng mà hơi ẻo lả.”
Hạ Mộng Ngư cảm thấy Từ Tử Sung đúng kiểu một thằng con trai khô khan, mỗi lần cảm thấy trình độ Ngữ Văn của cậu khá lên một chút thì cậu sẽ lại dùng những từ cực kỳ kinh dị để đưa cô về với hiện thực.
“Nữ ca sĩ hát mà, ẻo lả cái gì!”, Hạ Mộng Ngư xị mặt hỏi: “Thế cậu muốn thế nào, chê bài này ẻo lả, thế đổi thành bài thiếu may mắn lúc đầu được không?”
“Không, bài này ok rồi.”, Từ Tử Sung lập tức nói.
Rốt cuộc Hạ Mộng Ngư cũng hài lòng. Cô kéo tay Từ Tử Sung, kích động nói: “Vậy thì sẽ dùng làm nhạc chuông chung của bọn mình, được không, được không, được không?”
Từ Tử Sung biết, hỏi liên tiếp ba lần như thế này nghĩa là không cho phép từ chối mà.
“Được.”, Từ Tử Sung thoáng dừng một lát rồi lại nói: “Có thể bật trong lễ cưới nữa.”
Hạ Mộng Ngư vội vàng nói: “Được, để mình lên danh sách nhạc.”
Từ Tử Sung chỉ đang trêu cô, không ngờ Hạ Mộng Ngư lại lập tức hành động.
Cô đang miệt mài tìm một danh sách các bài hát.
“All of me, bài này nhất định phải có.”
“À à, cả Sugar nữa, gì thì gì, mình cũng là Britney của cậu, bài này là nhạc chuông của mình đấy, ha ha, rất hợp để bật trong tiệc sau lễ cưới của bọn mình.”
“Cả bài này nữa, Thinking out loud, cậu nghe thử mà xem! Lúc bố mình dắt mình đi vào sẽ bật bài này, được không?”
Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu kích động hỏi, gương mặt đỏ ửng vì vui sướng.
“Hạ Mộng Ngư…”
“Hả?”
Từ Tử Sung bỗng cúi đầu, hôn lên môi Hạ Mộng Ngư.
…
Chuyến xe cuối lướt qua khu phố, trong xe rất tối, khung cửa sổ lập lòe ánh đèn nê ông hắt vào.
Bên tai là giai điệu của bài Thinking out loud:
I’m thinking ’bout how people fall in love in mysterious ways
Maybe it’s all part of a plan…
“Thế để mình đi lau bảng vậy.”
“Không được!”, Mạnh Huy lại cướp lấy cái giẻ lau, “Đương nhiên là phải để mình làm rồi.”
Từ Tử Sung chỉ dựa vào cửa chứ không nói gì, để yên xem Mạnh Huy còn thể hiện được đến đâu.
Mạnh Huy cúi đầu một cách cung kính với Hạ Mộng Ngư và chỉ tay ra phía cửa, “Chị dâu, chị dâu vất vả rồi, chị dâu về trước đi ạ.”
Hạ Mộng Ngư bị Mạnh Huy chọc cười, cô liếc Từ Tử Sung một cái, thấy Từ Tử Sung gật đầu với mình, cô liền cảm ơn Mạnh Huy rồi cùng Từ Tử Sung ra về.
Hai người cùng đứng chờ ở bến xe.
Tiết tự học buổi tối kết thúc lúc 9 giờ 50, lừng khừng mãi nên phải gần 10 rưỡi mới đến bến xe. Nhóm học sinh đầu tiên tan học đều đã về nhà rồi, thành ra lúc này bến xe không đông lắm.
“Lát nữa cậu về đến nhà là 11 giờ nhỉ?”, Từ Tử Sung hỏi.
“Ừ.”
“Bố mẹ cậu có ra đón không?”
Hạ Mộng Ngư lắc đầu.
“Thế mình đưa cậu về đến cổng.”
Hạ Mộng Ngư cúi đầu cười cười rồi thấp giọng nói: “Ừ, được.”
Từ Tử Sung liếc Hạ Mộng Ngư một cái rồi thở dài.
“Lại thở dài cái gì?”
Từ Tử Sung cau mày nói: “Bố mẹ cậu bình thường quản cậu nghiêm thế nhưng mà nhiều chuyện lại chẳng để ý. Cái ngõ sau nhà cậu tối om om, lại chẳng có người đi lại, ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì thì sao?”
“Mình đi một mình hai năm nay rồi, không sao đâu.”
“Chẳng phải lần trước chạm mặt lưu manh rồi đấy còn gì.”, Từ Tử Sung sầm mặt nói: “Sau này mình sẽ đưa cậu về, nếu mình không rảnh thì sẽ tìm người đưa cậu về.”
Hạ Mộng Ngư nói luôn: “Từ Tử Sung, cậu thế này có phải là bảo vệ hơi quá không?”
“Cậu không biết đâu…”, Từ Tử Sung định nói lại thôi.
“Không biết cái gì?”
“Thế giới bên ngoài cực nhiều kẻ xấu, cực nhiều quái vật, cực nguy hiểm với con gái.”
Hạ Mộng Ngư nhìn về phía Từ Tử Sung, khóe môi nhoẻn lên một nụ cười dịu dàng. Ánh mắt cô trong như nước, không giống như vẻ tinh quái hằng ngày, cũng không giống như vẻ hiền dịu ở trường.
Trầm tĩnh lại ôn hòa, làm tim người ta xao xuyến.
“Đừng có nhìn mình như vậy.”, Từ Tử Sung nghiêm túc nói.
Nhìn thế làm tim cậu mềm nhũn.
“Chưa từng có ai nói với mình những câu đó.”
“Hả?”
“Nói thế giới bên ngoài nhiều người xấu, dặn mình phải cẩn thận.”
Từ nhỏ đến lớn, người trong nhà luôn coi Hạ Mộng Ngư là người lớn, vì cô trưởng thành sớm, rất tinh ý, dường như cô có thể tự chăm sóc mình được. Bố mẹ chỉ dặn cô tránh gây phiền phức, phải tranh thủ mọi thời cơ, lúc nào cũng lải nhải bên tai cô rằng họ đã hi sinh cho cô quá nhiều rồi, cô phải học thật giỏi để báo hiếu bố mẹ. Chưa từng có ai lo cô sẽ bị tổn thương, chưa từng có ai muốn bảo bọc cô cả.
Từ Tử Sung giơ tay xoa khẽ mái tóc ngắn của Hạ Mộng Ngư.
“Thế thì sau này chắc chắn cậu sẽ bị nói cho nghe đến phiền mất.”
“Không đâu.”, Hạ Mộng Ngư cười tủm tỉm.
“Thật ra mình rất hay càm ràm, quản rất chặt, ý muốn bảo vệ rất mạnh, ham muốn chiếm hữu cũng lớn.”
Nghe Từ Tử Sung nói một thôi một hồi xong, bỗng nhiên Hạ Mộng Ngư cảm thấy bao nhiêu cảm động khi nãy tan thành mây khói. Cô có cảm giác, những ngày tháng sau này có khả năng chẳng mấy dễ thở rồi.
Cách đó không xa có hai người mặc đồng phục học sinh đang đi tới, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung vội vàng đứng cách ra một đoạn. Hai người kia cũng đến chờ xe, vừa đứng đợi vừa nói chuyện phiếm. Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư bình tĩnh lại, bầu không khí chợt có chút mất tự nhiên.
“Bài hát hôm nay không tồi.”, Từ Tử Sung nói.
Hạ Mộng Ngư cười gượng hai tiếng rồi nói: “Ừ, ban truyền thanh hôm nay biết chọn ghê, ha ha…”
Từ Tử Sung liếc mắt nhìn Hạ Mộng Ngư rồi không chút do dự hỏi: “Không phải cậu chọn sao?
“Từ Tử Sung.”
“Hả?”
“Biết cũng không được nói ra, hiểu không?”
“Được.”Chuyến xe cuối thường đến khá trễ, hai người đứng đợi trong bóng đêm, ở giữa là khoảng cách không gần không xa.
Hai người kia có vẻ không muốn đợi xe nên bắt luôn một chiếc taxi để về.
Hạ Mộng Ngư nhìn quanh bốn phía, cả bến xe chỉ còn lại hai người họ. Cô nhích lại gần Từ Tử Sung, Từ Tử Sung nghiêng đầu nhìn sang một bên, bóng đêm che đi gương mặt thoáng đỏ của cậu, rồi cậu giơ tay ra nắm chặt lấy tay Hạ Mộng Ngư.
Xe tới, Từ Tử Sung dắt Hạ Mộng Ngư lên xe, rồi hai người cùng ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.
Hạ Mộng Ngư không thể giấu nổi nụ cười tươi rói trên mặt, rạng ngời đến mức như có thể chiếu sáng cả bầu trời đêm.
“Mình bảo… Không phải cậu rất mê tín sao?”, Từ Tử Sung đột nhiên hỏi.
“Ừ, đúng, sao thế?”
“Cậu không cảm thấy bài hát đấy cực kỳ không may mắn à?”
“Hả?”
“Love me like there’s no tomorrow.”, Từ Tử Sung dừng một chút rồi hơi nghiêng đầu, thoáng ngại ngùng nói: “Mình là ngày mai của cậu.”
Hạ Mộng Ngư cười tươi rói, vội cúi đầu mở di động, đeo tai nghe lên tai phải, một đầu khác nhét vào tai Từ Tử Sung, cô hỏi: “Thế bài này có được không?”
Darling, don’t be afraid
I have loved you for a thousand years
I love you for a thousand more…
Khóe miệng Từ Tử Sung khẽ cong lên.
“Được.”
…
“Bài này tên là gì?”, Từ Tử Sung hỏi.
“Ừm, ngàn năm đợi chờ.”
“Hạ Mộng Ngư…”
Hạ Mộng Ngư cười ha hả, “A thousand years, hay không? Có muốn lấy làm nhạc chuông của bọn mình không?”
“Cũng được, nhưng mà hơi ẻo lả.”
Hạ Mộng Ngư cảm thấy Từ Tử Sung đúng kiểu một thằng con trai khô khan, mỗi lần cảm thấy trình độ Ngữ Văn của cậu khá lên một chút thì cậu sẽ lại dùng những từ cực kỳ kinh dị để đưa cô về với hiện thực.
“Nữ ca sĩ hát mà, ẻo lả cái gì!”, Hạ Mộng Ngư xị mặt hỏi: “Thế cậu muốn thế nào, chê bài này ẻo lả, thế đổi thành bài thiếu may mắn lúc đầu được không?”
“Không, bài này ok rồi.”, Từ Tử Sung lập tức nói.
Rốt cuộc Hạ Mộng Ngư cũng hài lòng. Cô kéo tay Từ Tử Sung, kích động nói: “Vậy thì sẽ dùng làm nhạc chuông chung của bọn mình, được không, được không, được không?”
Từ Tử Sung biết, hỏi liên tiếp ba lần như thế này nghĩa là không cho phép từ chối mà.
“Được.”, Từ Tử Sung thoáng dừng một lát rồi lại nói: “Có thể bật trong lễ cưới nữa.”
Hạ Mộng Ngư vội vàng nói: “Được, để mình lên danh sách nhạc.”
Từ Tử Sung chỉ đang trêu cô, không ngờ Hạ Mộng Ngư lại lập tức hành động.
Cô đang miệt mài tìm một danh sách các bài hát.
“All of me, bài này nhất định phải có.”
“À à, cả Sugar nữa, gì thì gì, mình cũng là Britney của cậu, bài này là nhạc chuông của mình đấy, ha ha, rất hợp để bật trong tiệc sau lễ cưới của bọn mình.”
“Cả bài này nữa, Thinking out loud, cậu nghe thử mà xem! Lúc bố mình dắt mình đi vào sẽ bật bài này, được không?”
Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu kích động hỏi, gương mặt đỏ ửng vì vui sướng.
“Hạ Mộng Ngư…”
“Hả?”
Từ Tử Sung bỗng cúi đầu, hôn lên môi Hạ Mộng Ngư.
…
Chuyến xe cuối lướt qua khu phố, trong xe rất tối, khung cửa sổ lập lòe ánh đèn nê ông hắt vào.
Bên tai là giai điệu của bài Thinking out loud:
I’m thinking ’bout how people fall in love in mysterious ways
Maybe it’s all part of a plan…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.