Chương 97
Cố Từ Vi
17/02/2019
Vì Từ Tử Sung rất để tâm đến lễ cưới, thế nên toàn bộ các khâu đều tự
anh giám sát. Anh sang Mĩ trước nửa tháng để chuẩn bị, còn Hạ Mộng Ngư
thì ba ngày trước hôm đó mới bay sang.
Tuy nhiên, Từ Tử Sung đi chưa được mấy hôm, Hạ Mộng Ngư đã bắt đầu bàn giao công việc cho Lộ Sâm, sắp xếp trước những việc phải làm trong suốt hai tuần tiếp theo.
“Cô làm gì vậy?”, Lộ Sâm kinh ngạc hỏi: “Hôm nay cô định đi à?”
“Phí lời, hôm nay tôi không đi thì bàn giao công việc cho anh làm gì?”
“Chẳng phải ba ngày trước lễ cưới cô mới sang đó sao?”
Hạ Mộng Ngư lườm một cái, “Tôi có điên hơn cũng không đến nỗi ba ngày trước lễ cưới mới bay sang. Múi giờ đảo lộn, làm sao mà làm cô dâu xinh đẹp được?”
Nói xong, Hạ Mộng Ngư lại mở quyển sổ vẽ ra, đưa cho Lộ Sâm xem.
“Hi hi, dạo gần đây tôi vẫn bận bịu với cái này này, giờ phải sang đó trước, cũng là vì nó đấy.”
Khoảng thời gian này, đúng là Lộ Sâm luôn thấy Hạ Mộng Ngư cúi đầu vẽ gì đó, cô nói là thiết kế món mới, nhưng vẫn luôn không cho ai xem.
“Vãi chưởng!”
Thứ Hạ Mộng Ngư vẽ chính là một chiếc bánh cưới vô cùng lung linh.
“Thiết kế đỉnh quá, vãi chưởng thật! Cái này làm lâu lắm đấy!”
“Một tháng trước tôi đã nhờ người bên Mĩ chuẩn bị chi tiết cho cái bánh này rồi, giờ tôi sang trước là để làm nó. Bánh ngọt là sở trường của tôi, bánh cưới của tôi sao có thể tầm thường được, đương nhiên là phải thật hoành tráng, cũng coi như món quà tôi tặng cho Từ Tử Sung đi.”
Lộ Sâm giở quyển sổ vẽ của Hạ Mộng Ngư, trang đầu tiên là tổng thể chiếc bánh, những trang sau là chi tiết, bao gồm cả những hình làm bằng bột đường. Lộ Sâm đánh giá, rất nhiều khuôn phải đặt làm trước mới có thể có được.
“Chị gái à…”
“Hả?”
“Cái bánh này đúng là hoành tráng thật đấy, nhưng cô xác định là chồng tương lai của cô thích món quà này ư? Tốt xấu gì cô cũng nên tặng đồng hồ hoặc tặng một con xe chứ…”
Hạ Mộng Ngư nghĩ, so với đồng hồ và xe hơi, đúng là bánh kem không hợp để tặng chồng tương lai làm quà cưới thật.
“Đồng hồ với xe hơi, anh ấy không thiếu.”, Hạ Mộng Ngư nhìn cuốn sổ, “Đây là kiệt tác để đời tôi dành cho anh ấy, đâu giống nhau được?”
Lộ Sâm bĩu môi, “Nếu là tôi, chắc chắn là vẫn muốn đồng hồ với xe hơi.”
“Anh không hiểu đâu!”, Hạ Mộng Ngư đắc ý nói: “Tôi để tâm đến cái đám cưới này mới là món quà anh ấy thích nhất! Niềm vui của tôi chính là món quà tốt nhất!”
Lộ Sâm không còn gì để nói.
Gần sát ngày Hạ Mộng Ngư mới đặt vé, cũng không nói cho Từ Tử Sung biết. Vì muốn cho anh một bất ngờ, nên cô chỉ mua vé khoang phổ thông.
Lúc đến sân bay check in, có nhân viên hỏi Hạ Mộng Ngư một câu: “Cô có chỗ nào không khỏe không?”
“Hả? Không…”
Hạ Mộng Ngư bị hỏi mà ngơ ngác, từ lúc nào mà thái độ phục vụ của nhân viên sân bay lại được cải thiện đáng kể như thế, còn chủ động quan tâm đến sức khỏe của khách hàng.
“Có đang mang thai không?”, người nhân viên lại hỏi.
Hạ Mộng Ngư nghẹn họng, chỉ cảm thấy chột dạ. Nói thật là cô cũng hơi lo, tuy trên cơ bản đều có dùng bao, nhưng cũng có mấy lần hai người kích động quá không kịp dùng, thế nên tháng nào cô cũng lo ngay ngáy, chỉ sợ trúng số.
“Đương nhiên là không có rồi.”, Hạ Mộng Ngư kích động nói.
Người nhân viên thì lại chẳng kích động như cô, cô ấy cúi đầu xuất vé cho Hạ Mộng Ngư, sau đó đưa vé và một tấm thẻ màu vàng cho cô. Trên mặt tấm thẻ viết: Những điều cần biết khi ngồi chỗ cạnh cửa thoát hiểm.
Chẳng trách hỏi cô có mang thai không, hóa ra cô bị xếp ngồi vào chỗ cạnh cửa thoát hiểm. Cũng được, chỗ cạnh cửa thoát hiểm cho rộng.
Thời gian bay dài, Hạ Mộng Ngư vừa lên máy bay một lúc là chuẩn bị ngủ luôn.
Dạo gần đây, để nhanh chóng đi, ngày nào cô cũng bận sấp mặt. Thế nên vừa đeo cái bịt mắt vào là cô đã ngủ rồi, à không, là ngất luôn rồi.
Giấc ngủ này của Hạ Mộng Ngư rất sâu, cô còn mơ nữa. Cô mơ thấy núi lửa phun trào, cát bay mù mịt, mặt đất không ngừng rung chuyển, tất cả mọi người đều tuyệt vọng la hét.
Lạ thật, gần đây cô cũng không gặp áp lực gì lớn, sao lại mơ kiểu này?
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Hạ Mộng Ngư có cảm giác cơn rung chuyển ngày càng lớn.
Rốt cuộc cô cũng bị lắc cho tỉnh lại, gỡ bỏ bịt mắt, nhìn xung quanh, mọi người trên máy bay đều tỉnh, trông ai cũng sợ hãi, còn chiếc máy bay thì không ngừng rung lắc.
Bỗng nhiên, chiếc mặt nạ rơi từ trên đỉnh đầu xuống. Hạ Mộng Ngư lập tức mặc áo cứu hộ, đeo mặt nạ, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Shit…
Một bên động cơ máy bay đang cháy!
Hạ Mộng Ngư cảm thấy mình thật đen đủi, sắp cưới rồi mà lại gặp tai nạn trên không! Giờ này, cô vô cùng hi vọng rằng mình đang nằm mơ.
Chiếc máy bay rung lắc không ngừng, toàn bộ hành khách đều kêu la trong sợ hãi, cả cabin bị bao phủ trong bầu không khí tuyệt vọng.
Loa trong cabin được bật lên, cơ trưởng dùng giọng nói trầm tĩnh thông báo với mọi người, một đàn chim trên đường di trú đâm phải nên khiến một bên động cơ bị cháy, hiện tại đang khẩn cấp khắc phục, mong mọi người thắt chặt dây an toàn và tin vào các thành viên của phi hành đoàn.
Hạ Mộng Ngư ngồi ở gần cửa thoát hiểm, nhìn thấy động cơ đang cháy, cô hoàn toàn tuyệt vọng. Như thế này mà còn đòi người ta tin vào phi hành đoàn? Động cơ cũng cháy rồi, còn cứu chữa gì nữa? Hạ Mộng Ngư vô cùng bái phục vị cơ trưởng kia, đã đến nước này rồi mà giọng nói vẫn bình tĩnh được như thế.
Máy bay càng rung lắc dữ dội hơn, mà động cơ bị cháy cũng không có vẻ dịu đi. Hạ Mộng Ngư chỉ sợ chiếc máy bay không thể đợi đến lúc hạ cánh khẩn cấp mà sẽ phát nổ. Lần đầu tiên Hạ Mộng Ngư cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng. Lúc trước cô chưa bao giờ nghĩ đến cái chết, càng không nghĩ đến việc mình còn trẻ mà đã phải chết trong tai nạn hàng không.
Cưới luôn trong nước có phải tốt hơn không!
Nếu còn có thể gặp lại Từ Tử Sung, nhất định cô sẽ đấm anh một trận, nhất quyết đòi sang Mĩ làm cho hoành tráng vào, giờ thì hay rồi, đến mạng của vợ anh cũng không còn nữa.
Đừng là hôm nay, đừng vào lúc này, Hạ Mộng Ngư khẩn cầu. Từ Tử Sung còn đang ở Mĩ chờ cô, khó khăn lắm họ mới gặp lại nhau, cô không thể chết được.
Nếu cô chết, Từ Tử Sung phải làm sao bây giờ?
Từ Tử Sung đang ở Mĩ chuẩn bị cho lễ cưới của họ, khoảng thời gian vui vẻ này, lòng tràn đầy chờ mong, chờ mong một cuộc sống hạnh phúc đang bắt đầu. Nếu anh biết tin cô gặp nạn, anh sẽ tuyệt vọng đến mức nào?
Hạ Mộng Ngư không sợ chết, mỗi ngày còn sống, cô đều cố gắng hết mình, cô không để bản thân chịu thiệt thòi, không có gì phải nuối tiếc hay hối hận, cô không thẹn với lòng mình, bất kể thời gian nào phải rời khỏi thế gian này, cô đều có thể chấp nhận. Nhưng Hạ Mộng Ngư lại rất sợ cái chết, vì nghĩ đến Từ Tử Sung còn phải một mình sống trên đời, cô không thể chết được.
Cô không thể bỏ lại anh một mình.
Hạ Mộng Ngư nghiêng đầu nhìn xuống, đã có thể thấy khu thương nghiệp phồn hoa.
Cô gần như tuyệt vọng nhắm mắt lại, nếu bên cạnh là một con đường trống thì còn may ra có cơ hội sống, nhưng hàng nghìn tòa nhà và dòng người đông đúc kia thì…
“Thưa quý khách!”, loa trên máy bay lại một lần nữa có tiếng nói: “Tôi là cơ trưởng. Hiện nay động cơ của máy bay đang trục trặc, không thể tiếp tục bay, chúng tôi quyết định hạ cánh khẩn cấp xuống nước. Chúng tôi đã liên lạc được với đơn vị cứu hộ. Hiện tại, mong mọi người nghe theo chỉ huy của các tiếp viên hàng không, ngồi yên tại vị trí, thắt chặt dây an toàn. Khi hạ cánh, tôi sẽ thông báo cho mọi người, tôi cũng sẽ thông báo bằng tin hiệu đèn “Thắt chặt dây an toàn”. Trước khi máy bay chưa hoàn toàn hạ cánh, mong mọi người bám chắc.”
Hạ Mộng Ngư lại càng thêm tuyệt vọng, vậy là sẽ hạ cánh xuống nước.
Hạ cánh xuống nước còn khó hơn hạ cánh xuống mặt đất.
Xung quanh có người khóc, có người nhắm mắt cầu nguyện.
Hạ Mộng Ngư lấy di động ra, soạn cho Từ Tử Sung một tin nhắn cuối cùng… Lúc cô chuẩn bị ấn nút gửi, máy bay bỗng nhiên lắc mạnh một hồi, cả người cô run lên, chiếc di động bắn luôn ra ngoài.
Loa phát thanh vang lên lần thứ ba, “Máy bay đã hạ cánh.”
Chiếc máy bay lướt qua khu thương nghiệp, sau đó khẩn cấp đáp xuống một con sông ở gần đó.
Đầu tiên là tiến vào khoảng không phía trên con sông, sau đó trượt đi rồi dần hạ xuống. Sau khi máy bay vừa chạm nước, cơ trưởng dùng cách hạ cánh bằng bụng, làm cho máy bay trượt trên mặt sông. Động cơ bị cháy phía bên ngoài dần bung ra trong quá trình trượt nước, cuối cùng chìm xuống đáy sông.
Hạ Mộng Ngư nhìn động cơ rơi dần xuống nước, cả người căng cứng không dám thả lỏng.
Rốt cuộc chiếc may bay cũng ngừng trượt, vững vàng dừng lại ở vị trí cách bờ sông không xa, vậy mà gần như chiếc máy bay vẫn nguyên dạng.
Cả cabin im lặng một vài giây, sau đó bỗng nhiên òa lên những tiếng hoan hô. Có người khóc, có người reo hò, ai nấy đều cảm tạ Thượng đế vì đã được sống sót sau tai nạn kinh hoàng này.
Lúc này, tiếp viên hàng không nhắc những khách ngồi gần cửa thoát hiểm giúp mọi người rút ra ngoài. Hạ Mộng Ngư lập tức cởi bỏ dây an toàn rồi nhảy ra mở cửa thoát hiểm.
Cũng may bình thường có tập luyện, thế nên cánh cửa 15kg không tính là gì với Hạ Mộng Ngư. Cô rất bình tĩnh, sau khi mở cửa ra, cô không hề sốt ruột chạy trước, mà đứng ở một bên hỗ trợ mọi người thoát ra ngoài, rồi khi không còn ai thì cô mới đi.
Chiếc xe cứu hộ đưa hết phi hành đoàn và hành khách lên bờ, rồi chuyển họ về sân bay gần đó.
Hạ Mộng Ngư trông khá tàn tạ, hành lý đều ở lại trên máy bay, di động cũng chẳng thấy đâu nữa, trong lúc nhất thời, cô không biết liên lạc với ai, chỉ có thể quấn khăn lông chờ nhân viên sân bay đến.
Lúc này, có một cô tiếp viên hàng không đến bắt chuyện với cô, còn cảm ơn cô đã trợ giúp, đặc biệt là cơ trưởng cũng muốn đến cảm ơn cô và mấy vị khách nhiệt tình khác.
“Đâu có, chúng tôi phải cảm ơn cơ trưởng mới đúng chứ, trong tình huống như vừa rồi mà có thể hạ cánh thành công, đúng là quá giỏi.”, Hạ Mộng Ngư tán thưởng thật lòng, “Cơ trưởng của các cô hẳn là có rất nhiều năm kinh nghiệm nhỉ?”
“Không đâu, cơ trưởng của chúng tôi rất trẻ, mới có năm năm kinh nghiệm, anh ấy rất xuất sắc, vô cùng thông minh. Có khi cơ trưởng ưu tú nhất của chúng tôi cũng chưa chắc đã xử lý tốt hơn anh ấy.”
Lúc nói chuyện, vẻ mặt cô tiếp viên hàng không hiện rõ sự sùng bái và yêu thích đối với vị cơ trưởng kia.
“A, cơ trưởng đến.”, cô tiếp viên hàng không cao giọng.
Hạ Mộng Ngư cảm thấy ánh mắt cô tiếp viên hàng không nhìn cơ trưởng vô cùng lấp lánh, chậc chậc, chắc chắn là mê anh chàng cơ trưởng này rồi…
Biết ân nhân cứu mạng xuất hiện, Hạ Mộng Ngư lập tức đứng dậy, xoay người lại. Trong lòng cô cũng rất tò mò, vị cơ trưởng xuất sắc này có dáng vẻ thế nào.
Trong tích tắc, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục phi công, đi về phía cô với tư thế oai hùng. Anh sải bước rất rộng, đôi chân dài thẳng tắp, mà vừa nhìn thấy gương mặt kia, cô đã biết vì sao đám tiếp viên hàng không cứ nhắc đến cơ trưởng của họ là lại đầy vẻ xốn xang như thế.
Đó là một gương mặt vô cùng tuấn tú, quả thật là như nam chính bước ra từ phim thần tượng. Thần thái anh đầy tự tin, đó là vẻ kiêu hãnh bẩm sinh, dường như anh là trung tâm của cả thế giới, là bậc quân vương trên mọi người, ai nấy đều yêu quý anh.
Người kia là Hạ Dạ Dương.
Tiểu tổ tông của cô.
Tuy nhiên, Từ Tử Sung đi chưa được mấy hôm, Hạ Mộng Ngư đã bắt đầu bàn giao công việc cho Lộ Sâm, sắp xếp trước những việc phải làm trong suốt hai tuần tiếp theo.
“Cô làm gì vậy?”, Lộ Sâm kinh ngạc hỏi: “Hôm nay cô định đi à?”
“Phí lời, hôm nay tôi không đi thì bàn giao công việc cho anh làm gì?”
“Chẳng phải ba ngày trước lễ cưới cô mới sang đó sao?”
Hạ Mộng Ngư lườm một cái, “Tôi có điên hơn cũng không đến nỗi ba ngày trước lễ cưới mới bay sang. Múi giờ đảo lộn, làm sao mà làm cô dâu xinh đẹp được?”
Nói xong, Hạ Mộng Ngư lại mở quyển sổ vẽ ra, đưa cho Lộ Sâm xem.
“Hi hi, dạo gần đây tôi vẫn bận bịu với cái này này, giờ phải sang đó trước, cũng là vì nó đấy.”
Khoảng thời gian này, đúng là Lộ Sâm luôn thấy Hạ Mộng Ngư cúi đầu vẽ gì đó, cô nói là thiết kế món mới, nhưng vẫn luôn không cho ai xem.
“Vãi chưởng!”
Thứ Hạ Mộng Ngư vẽ chính là một chiếc bánh cưới vô cùng lung linh.
“Thiết kế đỉnh quá, vãi chưởng thật! Cái này làm lâu lắm đấy!”
“Một tháng trước tôi đã nhờ người bên Mĩ chuẩn bị chi tiết cho cái bánh này rồi, giờ tôi sang trước là để làm nó. Bánh ngọt là sở trường của tôi, bánh cưới của tôi sao có thể tầm thường được, đương nhiên là phải thật hoành tráng, cũng coi như món quà tôi tặng cho Từ Tử Sung đi.”
Lộ Sâm giở quyển sổ vẽ của Hạ Mộng Ngư, trang đầu tiên là tổng thể chiếc bánh, những trang sau là chi tiết, bao gồm cả những hình làm bằng bột đường. Lộ Sâm đánh giá, rất nhiều khuôn phải đặt làm trước mới có thể có được.
“Chị gái à…”
“Hả?”
“Cái bánh này đúng là hoành tráng thật đấy, nhưng cô xác định là chồng tương lai của cô thích món quà này ư? Tốt xấu gì cô cũng nên tặng đồng hồ hoặc tặng một con xe chứ…”
Hạ Mộng Ngư nghĩ, so với đồng hồ và xe hơi, đúng là bánh kem không hợp để tặng chồng tương lai làm quà cưới thật.
“Đồng hồ với xe hơi, anh ấy không thiếu.”, Hạ Mộng Ngư nhìn cuốn sổ, “Đây là kiệt tác để đời tôi dành cho anh ấy, đâu giống nhau được?”
Lộ Sâm bĩu môi, “Nếu là tôi, chắc chắn là vẫn muốn đồng hồ với xe hơi.”
“Anh không hiểu đâu!”, Hạ Mộng Ngư đắc ý nói: “Tôi để tâm đến cái đám cưới này mới là món quà anh ấy thích nhất! Niềm vui của tôi chính là món quà tốt nhất!”
Lộ Sâm không còn gì để nói.
Gần sát ngày Hạ Mộng Ngư mới đặt vé, cũng không nói cho Từ Tử Sung biết. Vì muốn cho anh một bất ngờ, nên cô chỉ mua vé khoang phổ thông.
Lúc đến sân bay check in, có nhân viên hỏi Hạ Mộng Ngư một câu: “Cô có chỗ nào không khỏe không?”
“Hả? Không…”
Hạ Mộng Ngư bị hỏi mà ngơ ngác, từ lúc nào mà thái độ phục vụ của nhân viên sân bay lại được cải thiện đáng kể như thế, còn chủ động quan tâm đến sức khỏe của khách hàng.
“Có đang mang thai không?”, người nhân viên lại hỏi.
Hạ Mộng Ngư nghẹn họng, chỉ cảm thấy chột dạ. Nói thật là cô cũng hơi lo, tuy trên cơ bản đều có dùng bao, nhưng cũng có mấy lần hai người kích động quá không kịp dùng, thế nên tháng nào cô cũng lo ngay ngáy, chỉ sợ trúng số.
“Đương nhiên là không có rồi.”, Hạ Mộng Ngư kích động nói.
Người nhân viên thì lại chẳng kích động như cô, cô ấy cúi đầu xuất vé cho Hạ Mộng Ngư, sau đó đưa vé và một tấm thẻ màu vàng cho cô. Trên mặt tấm thẻ viết: Những điều cần biết khi ngồi chỗ cạnh cửa thoát hiểm.
Chẳng trách hỏi cô có mang thai không, hóa ra cô bị xếp ngồi vào chỗ cạnh cửa thoát hiểm. Cũng được, chỗ cạnh cửa thoát hiểm cho rộng.
Thời gian bay dài, Hạ Mộng Ngư vừa lên máy bay một lúc là chuẩn bị ngủ luôn.
Dạo gần đây, để nhanh chóng đi, ngày nào cô cũng bận sấp mặt. Thế nên vừa đeo cái bịt mắt vào là cô đã ngủ rồi, à không, là ngất luôn rồi.
Giấc ngủ này của Hạ Mộng Ngư rất sâu, cô còn mơ nữa. Cô mơ thấy núi lửa phun trào, cát bay mù mịt, mặt đất không ngừng rung chuyển, tất cả mọi người đều tuyệt vọng la hét.
Lạ thật, gần đây cô cũng không gặp áp lực gì lớn, sao lại mơ kiểu này?
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Hạ Mộng Ngư có cảm giác cơn rung chuyển ngày càng lớn.
Rốt cuộc cô cũng bị lắc cho tỉnh lại, gỡ bỏ bịt mắt, nhìn xung quanh, mọi người trên máy bay đều tỉnh, trông ai cũng sợ hãi, còn chiếc máy bay thì không ngừng rung lắc.
Bỗng nhiên, chiếc mặt nạ rơi từ trên đỉnh đầu xuống. Hạ Mộng Ngư lập tức mặc áo cứu hộ, đeo mặt nạ, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Shit…
Một bên động cơ máy bay đang cháy!
Hạ Mộng Ngư cảm thấy mình thật đen đủi, sắp cưới rồi mà lại gặp tai nạn trên không! Giờ này, cô vô cùng hi vọng rằng mình đang nằm mơ.
Chiếc máy bay rung lắc không ngừng, toàn bộ hành khách đều kêu la trong sợ hãi, cả cabin bị bao phủ trong bầu không khí tuyệt vọng.
Loa trong cabin được bật lên, cơ trưởng dùng giọng nói trầm tĩnh thông báo với mọi người, một đàn chim trên đường di trú đâm phải nên khiến một bên động cơ bị cháy, hiện tại đang khẩn cấp khắc phục, mong mọi người thắt chặt dây an toàn và tin vào các thành viên của phi hành đoàn.
Hạ Mộng Ngư ngồi ở gần cửa thoát hiểm, nhìn thấy động cơ đang cháy, cô hoàn toàn tuyệt vọng. Như thế này mà còn đòi người ta tin vào phi hành đoàn? Động cơ cũng cháy rồi, còn cứu chữa gì nữa? Hạ Mộng Ngư vô cùng bái phục vị cơ trưởng kia, đã đến nước này rồi mà giọng nói vẫn bình tĩnh được như thế.
Máy bay càng rung lắc dữ dội hơn, mà động cơ bị cháy cũng không có vẻ dịu đi. Hạ Mộng Ngư chỉ sợ chiếc máy bay không thể đợi đến lúc hạ cánh khẩn cấp mà sẽ phát nổ. Lần đầu tiên Hạ Mộng Ngư cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng. Lúc trước cô chưa bao giờ nghĩ đến cái chết, càng không nghĩ đến việc mình còn trẻ mà đã phải chết trong tai nạn hàng không.
Cưới luôn trong nước có phải tốt hơn không!
Nếu còn có thể gặp lại Từ Tử Sung, nhất định cô sẽ đấm anh một trận, nhất quyết đòi sang Mĩ làm cho hoành tráng vào, giờ thì hay rồi, đến mạng của vợ anh cũng không còn nữa.
Đừng là hôm nay, đừng vào lúc này, Hạ Mộng Ngư khẩn cầu. Từ Tử Sung còn đang ở Mĩ chờ cô, khó khăn lắm họ mới gặp lại nhau, cô không thể chết được.
Nếu cô chết, Từ Tử Sung phải làm sao bây giờ?
Từ Tử Sung đang ở Mĩ chuẩn bị cho lễ cưới của họ, khoảng thời gian vui vẻ này, lòng tràn đầy chờ mong, chờ mong một cuộc sống hạnh phúc đang bắt đầu. Nếu anh biết tin cô gặp nạn, anh sẽ tuyệt vọng đến mức nào?
Hạ Mộng Ngư không sợ chết, mỗi ngày còn sống, cô đều cố gắng hết mình, cô không để bản thân chịu thiệt thòi, không có gì phải nuối tiếc hay hối hận, cô không thẹn với lòng mình, bất kể thời gian nào phải rời khỏi thế gian này, cô đều có thể chấp nhận. Nhưng Hạ Mộng Ngư lại rất sợ cái chết, vì nghĩ đến Từ Tử Sung còn phải một mình sống trên đời, cô không thể chết được.
Cô không thể bỏ lại anh một mình.
Hạ Mộng Ngư nghiêng đầu nhìn xuống, đã có thể thấy khu thương nghiệp phồn hoa.
Cô gần như tuyệt vọng nhắm mắt lại, nếu bên cạnh là một con đường trống thì còn may ra có cơ hội sống, nhưng hàng nghìn tòa nhà và dòng người đông đúc kia thì…
“Thưa quý khách!”, loa trên máy bay lại một lần nữa có tiếng nói: “Tôi là cơ trưởng. Hiện nay động cơ của máy bay đang trục trặc, không thể tiếp tục bay, chúng tôi quyết định hạ cánh khẩn cấp xuống nước. Chúng tôi đã liên lạc được với đơn vị cứu hộ. Hiện tại, mong mọi người nghe theo chỉ huy của các tiếp viên hàng không, ngồi yên tại vị trí, thắt chặt dây an toàn. Khi hạ cánh, tôi sẽ thông báo cho mọi người, tôi cũng sẽ thông báo bằng tin hiệu đèn “Thắt chặt dây an toàn”. Trước khi máy bay chưa hoàn toàn hạ cánh, mong mọi người bám chắc.”
Hạ Mộng Ngư lại càng thêm tuyệt vọng, vậy là sẽ hạ cánh xuống nước.
Hạ cánh xuống nước còn khó hơn hạ cánh xuống mặt đất.
Xung quanh có người khóc, có người nhắm mắt cầu nguyện.
Hạ Mộng Ngư lấy di động ra, soạn cho Từ Tử Sung một tin nhắn cuối cùng… Lúc cô chuẩn bị ấn nút gửi, máy bay bỗng nhiên lắc mạnh một hồi, cả người cô run lên, chiếc di động bắn luôn ra ngoài.
Loa phát thanh vang lên lần thứ ba, “Máy bay đã hạ cánh.”
Chiếc máy bay lướt qua khu thương nghiệp, sau đó khẩn cấp đáp xuống một con sông ở gần đó.
Đầu tiên là tiến vào khoảng không phía trên con sông, sau đó trượt đi rồi dần hạ xuống. Sau khi máy bay vừa chạm nước, cơ trưởng dùng cách hạ cánh bằng bụng, làm cho máy bay trượt trên mặt sông. Động cơ bị cháy phía bên ngoài dần bung ra trong quá trình trượt nước, cuối cùng chìm xuống đáy sông.
Hạ Mộng Ngư nhìn động cơ rơi dần xuống nước, cả người căng cứng không dám thả lỏng.
Rốt cuộc chiếc may bay cũng ngừng trượt, vững vàng dừng lại ở vị trí cách bờ sông không xa, vậy mà gần như chiếc máy bay vẫn nguyên dạng.
Cả cabin im lặng một vài giây, sau đó bỗng nhiên òa lên những tiếng hoan hô. Có người khóc, có người reo hò, ai nấy đều cảm tạ Thượng đế vì đã được sống sót sau tai nạn kinh hoàng này.
Lúc này, tiếp viên hàng không nhắc những khách ngồi gần cửa thoát hiểm giúp mọi người rút ra ngoài. Hạ Mộng Ngư lập tức cởi bỏ dây an toàn rồi nhảy ra mở cửa thoát hiểm.
Cũng may bình thường có tập luyện, thế nên cánh cửa 15kg không tính là gì với Hạ Mộng Ngư. Cô rất bình tĩnh, sau khi mở cửa ra, cô không hề sốt ruột chạy trước, mà đứng ở một bên hỗ trợ mọi người thoát ra ngoài, rồi khi không còn ai thì cô mới đi.
Chiếc xe cứu hộ đưa hết phi hành đoàn và hành khách lên bờ, rồi chuyển họ về sân bay gần đó.
Hạ Mộng Ngư trông khá tàn tạ, hành lý đều ở lại trên máy bay, di động cũng chẳng thấy đâu nữa, trong lúc nhất thời, cô không biết liên lạc với ai, chỉ có thể quấn khăn lông chờ nhân viên sân bay đến.
Lúc này, có một cô tiếp viên hàng không đến bắt chuyện với cô, còn cảm ơn cô đã trợ giúp, đặc biệt là cơ trưởng cũng muốn đến cảm ơn cô và mấy vị khách nhiệt tình khác.
“Đâu có, chúng tôi phải cảm ơn cơ trưởng mới đúng chứ, trong tình huống như vừa rồi mà có thể hạ cánh thành công, đúng là quá giỏi.”, Hạ Mộng Ngư tán thưởng thật lòng, “Cơ trưởng của các cô hẳn là có rất nhiều năm kinh nghiệm nhỉ?”
“Không đâu, cơ trưởng của chúng tôi rất trẻ, mới có năm năm kinh nghiệm, anh ấy rất xuất sắc, vô cùng thông minh. Có khi cơ trưởng ưu tú nhất của chúng tôi cũng chưa chắc đã xử lý tốt hơn anh ấy.”
Lúc nói chuyện, vẻ mặt cô tiếp viên hàng không hiện rõ sự sùng bái và yêu thích đối với vị cơ trưởng kia.
“A, cơ trưởng đến.”, cô tiếp viên hàng không cao giọng.
Hạ Mộng Ngư cảm thấy ánh mắt cô tiếp viên hàng không nhìn cơ trưởng vô cùng lấp lánh, chậc chậc, chắc chắn là mê anh chàng cơ trưởng này rồi…
Biết ân nhân cứu mạng xuất hiện, Hạ Mộng Ngư lập tức đứng dậy, xoay người lại. Trong lòng cô cũng rất tò mò, vị cơ trưởng xuất sắc này có dáng vẻ thế nào.
Trong tích tắc, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục phi công, đi về phía cô với tư thế oai hùng. Anh sải bước rất rộng, đôi chân dài thẳng tắp, mà vừa nhìn thấy gương mặt kia, cô đã biết vì sao đám tiếp viên hàng không cứ nhắc đến cơ trưởng của họ là lại đầy vẻ xốn xang như thế.
Đó là một gương mặt vô cùng tuấn tú, quả thật là như nam chính bước ra từ phim thần tượng. Thần thái anh đầy tự tin, đó là vẻ kiêu hãnh bẩm sinh, dường như anh là trung tâm của cả thế giới, là bậc quân vương trên mọi người, ai nấy đều yêu quý anh.
Người kia là Hạ Dạ Dương.
Tiểu tổ tông của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.