Chương 17
Song Tử
25/04/2024
Phó Hàng bắt đầu uống rượu, ba ngày ba đêm không ăn gì, chỉ uống rượu, tất cả các loại rượu trong tủ đều chất đầy trên bàn.
Trợ lý, công ty, bạn bè và cả Lý Gia Kỳ đều không thể liên lạc với anh.
Anh ngồi gục dưới sàn nhà, tựa lưng vào ghế, không cần ly, cứ như thế tu ừng ực bằng chai, hết chai này đến chai khác.
Trợ lý cũng là bạn thân lo lắng chạy đến nhà Phó Hàng đập cửa mấy tiếng, cuối cùng Phó Hàng cũng mở cửa.
Phó Hàng mặc chiếc áo mặc ở nhà, trên người dính đầy rượu, mùi rượu hỗn hợp các loại bốc lên vô cùng kinh khủng.
Trần Hòa đi vào bên trong, nhìn thấy những thứ trước mặt vô cùng hoảng sợ, những chai rượu rỗng xếp đầy trên bàn, dưới sàn cũng còn chai rượu vơi đi một nửa đang uống dở.
Phó Hàng không để ý Trần Hòa, đi đến ghế sô pha, ngồi xuống, tiếp tục ngửa đầu uống chai rượu vẫn đang uống kia.
Trần Hòa hoảng sợ chạy đến giật lấy chai rượu trên tay Phó Hàng: “Đừng uống nữa.”
Phó Hàng liếc mắt nhìn Trần Hòa, không nói gì, với tay lấy chai rượu khác, khui ra, tiếp tục uống.
“Phó Hàng, đừng uống nữa, cậu muốn chết à?”
Phó Hàng lao vào nhà vệ sinh nôn tháo, nôn xong, lại đi ra ngoài tiếp tục uống.
“Phó Hàng, có chuyện gì? Cậu cứ như vậy sẽ chết mất.”
Phó Hàng cười, uống nhiều như vậy cũng không thể say.
Ngược lại rất tỉnh táo.
Anh nhớ mình đã khiến Tô Niệm tuyệt vọng đến tự sát ra sao.
“Phó Hàng… mẹ nó, cậu đừng có cười.”
“Tô Niệm bỏ đi mất rồi.”
Trần Hòa biết Tô Niệm ở với Phó Hàng ba năm. Nhưng không phải ai cũng nói cô ấy là thế thân sao, bây giờ Lý Gia Kỳ trở về rồi, Tô Niệm rời đi có gì kỳ lạ sao?
“Phó Hàng, Tô Niệm cô ấy đi không phải rất tốt sao? Cậu và Gia Kỳ cũng không vướng bận ai.”
Phó Hàng bật cười rất lớn: “Cô ấy bị bệnh rồi.”
Trần Hòa thuận miệng hỏi: “Bệnh gì?”
“Ung thư phổi.”
Trần Hòa không biết nên nói cái gì.
“Một tháng trước, kỉ niệm ba năm chúng tôi ở bên nhau, tôi đã bỏ cô ấy lại và chạy đến chăm sóc Lý Gia Kỳ ở bệnh viện.”
“Trước khi tôi đi, Tô Niệm nói tôi có thể không đi không?”
“Tôi nói tôi sẽ thật nhanh quay về. Tôi lại nói dối cô ấy, cô ấy biết tôi nói dối… nhưng vẫn nói anh đi đi.”.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
“Cô ấy đã uống thuốc ngủ tự sát.”
“Trần Hòa, nếu tôi giữ lời…quay về sớm hơn, có lẽ tôi đã không mất cả thân xác và linh hồn của Tô Niệm.”
“Hoặc là… nếu tôi không bỏ cô ấy lại, cô ấy chắc chắn sẽ vẫn yêu tôi.”
“Trần Hòa.”
Phó Hàng ngẩn đầu lên, gương mặt đã ướt đẫm nước mắt.
“Cậu nghĩ xem, lần cuối cùng cô ấy đứng ở cửa mỉm cười nhìn tôi bỏ cô ấy lại, cô ấy đang nghĩ gì nhỉ?”
Trần Hòa trầm mặc.
“Khi Tô Niệm uống thuốc ngủ tự sát, nằm trên giường chờ đợi cái chết, cô ấy nghĩ gì?”
Phó Hàng lại cầm chai rượu tu ừng ực, lần này Trần Hòa không ngăn cản Phó Hàng nữa.
Cho đến khi không còn hơi để uống, Phó Hàng gục xuống, tay vẫn nắm lấy cổ chai, đặt xuống bên cạnh ghế.
Vừa khóc vừa cười, không biết là đang hỏi Trần Hòa hay là hỏi bản thân.
“Tô Niệm, cô ấy đã nghĩ gì trong khoảnh khắc sinh tử ấy.”
Nói xong, Phó Hàng đột nhiên ôm bụng, run rẩy, sau đó ngã xuống ghế bất tỉnh.
Phó Hàng tỉnh lại trong bệnh viện, một mình anh nằm trong phòng, dây truyền nước tí tách rơi.
Hai mắt anh mở ra, nhìn lên bức tường trắng xóa như mất đi linh hồn.
Phó Hàng tự rút kim truyền, dạ dày đau nhức, anh ôm bụng muốn rời khỏi bệnh viện.
Ra cửa, Trần Hòa vừa đi ứng viện phí, quay lại liền thấy Phó Hàng một tay ôm bụng, một tay vịnh tường, bộ dạng cực kỳ thê thảm.
“Phó Hàng, cậu còn chưa ổn đâu.”
Phó Hàng làm như không nghe, bước chân nhanh hơn.
Trần Hòa cũng không đuổi theo nữa.
Cho đến khi bóng dáng Phó Hàng rời đi, chỉ thở dài.
Sau khi ra viện, Phó Hàng trở lại như ngày bình thường.
Buổi sáng, anh đến công ty đi làm.
Buổi tối, quay về nhà, dựa theo công thức Tô Niệm để lại. Nhưng nấu thế nào cũng không ngon bằng cô nấu.
Nấu xong chẳng nuốt trôi, lại ném vào sọt rác.
Phó Hàng biết mình mắc bệnh mất ngủ, cả đêm ngồi ngẩn ngơ vị trí nằm của Tô Niệm, nhìn ra cửa sổ, tự hỏi bên ngoài có gì thú vị, trước kia đêm nào cô cũng ngồi tư thế này nhìn ra.
Buổi sáng, Phó Hàng đi xuống lầu, nhìn thấy Tô Niệm, cô vẫn dịu dàng mỉm cười với anh, nấu cho anh bữa sáng.
“Phó Hàng, dạ dày anh không tốt, không nên ăn đồ ăn bên ngoài.”
Phó Hàng cứ ngỡ những ngày qua là một giấc mơ, Tô Niệm rõ ràng vẫn đang ở bên cạnh anh.
Anh lao đến, ôm chặt Tô Niệm vào lòng, như sợ cô một lần nữa biến mất.
Tô Niệm ngọt ngào ôm lấy anh: “Phó Hàng, anh không đi làm sao, sắp trễ rồi.”
Phó Hàng vui vẻ đến công ty, làm việc như ngày bình thường.
Đến hết giờ, quay về nhà, Tô Niệm sẽ ngồi ở bàn ăn đợi anh như mọi ngày.
Cô ấy không chết, không bệnh, anh sẽ đưa cô ấy đi Paris và cầu hôn cô ấy, Tô Niệm chắn chắn sẽ rất vui.
Nhưng căn nhà không có chút hơi ấm, không chút mùi hương của đồ ăn mà Tô Niệm từng nấu.
Mọi thứ nguyên vẹn không có chút thay đổi.
Căn phòng ngủ đã không còn mùi hương thoang thoảng của cô.
Phó Hàng lại nằm ở vị trí của Tô Niệm trước kia từng nằm, nhìn ra cửa sổ, không thể ngủ.
Trợ lý, công ty, bạn bè và cả Lý Gia Kỳ đều không thể liên lạc với anh.
Anh ngồi gục dưới sàn nhà, tựa lưng vào ghế, không cần ly, cứ như thế tu ừng ực bằng chai, hết chai này đến chai khác.
Trợ lý cũng là bạn thân lo lắng chạy đến nhà Phó Hàng đập cửa mấy tiếng, cuối cùng Phó Hàng cũng mở cửa.
Phó Hàng mặc chiếc áo mặc ở nhà, trên người dính đầy rượu, mùi rượu hỗn hợp các loại bốc lên vô cùng kinh khủng.
Trần Hòa đi vào bên trong, nhìn thấy những thứ trước mặt vô cùng hoảng sợ, những chai rượu rỗng xếp đầy trên bàn, dưới sàn cũng còn chai rượu vơi đi một nửa đang uống dở.
Phó Hàng không để ý Trần Hòa, đi đến ghế sô pha, ngồi xuống, tiếp tục ngửa đầu uống chai rượu vẫn đang uống kia.
Trần Hòa hoảng sợ chạy đến giật lấy chai rượu trên tay Phó Hàng: “Đừng uống nữa.”
Phó Hàng liếc mắt nhìn Trần Hòa, không nói gì, với tay lấy chai rượu khác, khui ra, tiếp tục uống.
“Phó Hàng, đừng uống nữa, cậu muốn chết à?”
Phó Hàng lao vào nhà vệ sinh nôn tháo, nôn xong, lại đi ra ngoài tiếp tục uống.
“Phó Hàng, có chuyện gì? Cậu cứ như vậy sẽ chết mất.”
Phó Hàng cười, uống nhiều như vậy cũng không thể say.
Ngược lại rất tỉnh táo.
Anh nhớ mình đã khiến Tô Niệm tuyệt vọng đến tự sát ra sao.
“Phó Hàng… mẹ nó, cậu đừng có cười.”
“Tô Niệm bỏ đi mất rồi.”
Trần Hòa biết Tô Niệm ở với Phó Hàng ba năm. Nhưng không phải ai cũng nói cô ấy là thế thân sao, bây giờ Lý Gia Kỳ trở về rồi, Tô Niệm rời đi có gì kỳ lạ sao?
“Phó Hàng, Tô Niệm cô ấy đi không phải rất tốt sao? Cậu và Gia Kỳ cũng không vướng bận ai.”
Phó Hàng bật cười rất lớn: “Cô ấy bị bệnh rồi.”
Trần Hòa thuận miệng hỏi: “Bệnh gì?”
“Ung thư phổi.”
Trần Hòa không biết nên nói cái gì.
“Một tháng trước, kỉ niệm ba năm chúng tôi ở bên nhau, tôi đã bỏ cô ấy lại và chạy đến chăm sóc Lý Gia Kỳ ở bệnh viện.”
“Trước khi tôi đi, Tô Niệm nói tôi có thể không đi không?”
“Tôi nói tôi sẽ thật nhanh quay về. Tôi lại nói dối cô ấy, cô ấy biết tôi nói dối… nhưng vẫn nói anh đi đi.”.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
“Cô ấy đã uống thuốc ngủ tự sát.”
“Trần Hòa, nếu tôi giữ lời…quay về sớm hơn, có lẽ tôi đã không mất cả thân xác và linh hồn của Tô Niệm.”
“Hoặc là… nếu tôi không bỏ cô ấy lại, cô ấy chắc chắn sẽ vẫn yêu tôi.”
“Trần Hòa.”
Phó Hàng ngẩn đầu lên, gương mặt đã ướt đẫm nước mắt.
“Cậu nghĩ xem, lần cuối cùng cô ấy đứng ở cửa mỉm cười nhìn tôi bỏ cô ấy lại, cô ấy đang nghĩ gì nhỉ?”
Trần Hòa trầm mặc.
“Khi Tô Niệm uống thuốc ngủ tự sát, nằm trên giường chờ đợi cái chết, cô ấy nghĩ gì?”
Phó Hàng lại cầm chai rượu tu ừng ực, lần này Trần Hòa không ngăn cản Phó Hàng nữa.
Cho đến khi không còn hơi để uống, Phó Hàng gục xuống, tay vẫn nắm lấy cổ chai, đặt xuống bên cạnh ghế.
Vừa khóc vừa cười, không biết là đang hỏi Trần Hòa hay là hỏi bản thân.
“Tô Niệm, cô ấy đã nghĩ gì trong khoảnh khắc sinh tử ấy.”
Nói xong, Phó Hàng đột nhiên ôm bụng, run rẩy, sau đó ngã xuống ghế bất tỉnh.
Phó Hàng tỉnh lại trong bệnh viện, một mình anh nằm trong phòng, dây truyền nước tí tách rơi.
Hai mắt anh mở ra, nhìn lên bức tường trắng xóa như mất đi linh hồn.
Phó Hàng tự rút kim truyền, dạ dày đau nhức, anh ôm bụng muốn rời khỏi bệnh viện.
Ra cửa, Trần Hòa vừa đi ứng viện phí, quay lại liền thấy Phó Hàng một tay ôm bụng, một tay vịnh tường, bộ dạng cực kỳ thê thảm.
“Phó Hàng, cậu còn chưa ổn đâu.”
Phó Hàng làm như không nghe, bước chân nhanh hơn.
Trần Hòa cũng không đuổi theo nữa.
Cho đến khi bóng dáng Phó Hàng rời đi, chỉ thở dài.
Sau khi ra viện, Phó Hàng trở lại như ngày bình thường.
Buổi sáng, anh đến công ty đi làm.
Buổi tối, quay về nhà, dựa theo công thức Tô Niệm để lại. Nhưng nấu thế nào cũng không ngon bằng cô nấu.
Nấu xong chẳng nuốt trôi, lại ném vào sọt rác.
Phó Hàng biết mình mắc bệnh mất ngủ, cả đêm ngồi ngẩn ngơ vị trí nằm của Tô Niệm, nhìn ra cửa sổ, tự hỏi bên ngoài có gì thú vị, trước kia đêm nào cô cũng ngồi tư thế này nhìn ra.
Buổi sáng, Phó Hàng đi xuống lầu, nhìn thấy Tô Niệm, cô vẫn dịu dàng mỉm cười với anh, nấu cho anh bữa sáng.
“Phó Hàng, dạ dày anh không tốt, không nên ăn đồ ăn bên ngoài.”
Phó Hàng cứ ngỡ những ngày qua là một giấc mơ, Tô Niệm rõ ràng vẫn đang ở bên cạnh anh.
Anh lao đến, ôm chặt Tô Niệm vào lòng, như sợ cô một lần nữa biến mất.
Tô Niệm ngọt ngào ôm lấy anh: “Phó Hàng, anh không đi làm sao, sắp trễ rồi.”
Phó Hàng vui vẻ đến công ty, làm việc như ngày bình thường.
Đến hết giờ, quay về nhà, Tô Niệm sẽ ngồi ở bàn ăn đợi anh như mọi ngày.
Cô ấy không chết, không bệnh, anh sẽ đưa cô ấy đi Paris và cầu hôn cô ấy, Tô Niệm chắn chắn sẽ rất vui.
Nhưng căn nhà không có chút hơi ấm, không chút mùi hương của đồ ăn mà Tô Niệm từng nấu.
Mọi thứ nguyên vẹn không có chút thay đổi.
Căn phòng ngủ đã không còn mùi hương thoang thoảng của cô.
Phó Hàng lại nằm ở vị trí của Tô Niệm trước kia từng nằm, nhìn ra cửa sổ, không thể ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.