Chương 1
Song Tử
25/04/2024
Xin chào, tôi tên là Tô Niệm.
Bạn trai ở bên cạnh tôi ba năm tên là Phó Hàng.
Thật ra, rất nhiều lần anh ấy nói với tôi rằng, tôi chỉ là thế thân của cô gái anh yêu thích.
Đúng, bạch nguyệt quang của anh ấy là chị cùng cha khác mẹ của tôi, Lý Gia Kỳ.
Có lẽ do tôi và Lý Gia Kỳ bề ngoài giống nhau đến sáu bảy phần, cho nên Phó Hàng đã chọn tôi làm thế thân cho bạch nguyệt quang của anh ấy.
Còn tôi, vì sao chấp nhận làm thế thân? Vì tiền sao? Không… tôi không cần tiền đến mức đó.
Là vì Phó Hàng cũng chính là bạch nguyệt quang trong lòng của tôi.
Phó Hàng biết tình cảm của tôi, nhưng anh luôn phớt lờ, mỗi lần thân mật, anh luôn bắt tôi phải nhắm mắt lại, bởi đôi mắt chính là điểm khác biệt nhất giữa tôi và Lý Gia Kỳ.
Hôm nay, bác sĩ Châu gọi tôi vào phòng riêng, ánh mắt anh ta nhìn vào phiếu kết quả khám bệnh trầm mặc.
“Tiểu Niệm, đây là ung thư phổi giai đoạn cuối, em cần phải tiếp nhận điều trị ngay lập tức.”
Tôi cũng không nhớ Châu Dã nói cái gì tiếp theo, đại loại là tôi chỉ có thể sống nhiều nhất 6 tháng, chỉ thế thôi.
Nhận tin tức này, tôi sợ.
Tôi bấm số của Phó Hàng theo thói quen, nhưng đến cuộc gọi thứ ba, anh vẫn là không nghe máy.
Lúc này, tôi sực nhớ ra, hôm nay là ngày Lý Gia Kỳ về nước, có lẽ giờ này anh ấy đang đi đón cô ta rồi.
Thật ra ba năm trôi qua, tôi luôn biết sẽ có ngày này, ngày Phó Hàng sẽ rời bỏ tôi mà về bên bạch nguyệt quang của anh.
Có điều, tôi chỉ nghĩ rằng, lúc đó tôi sẽ rời khỏi anh, buồn một chút… rồi sống tiếp những ngày sau đó không cần anh.
Nhưng có vẻ… ông trời không cho tôi được sống.
Châu Dã là một người anh trai gần nhà thuở bé của tôi, khi cả làng đều xa lánh mẹ con tôi, thì Châu Dã đã ra mặt bảo vệ tôi, tôi xem anh ấy như anh trai của mình.
Như Châu Dã nói, nếu tôi tiếp nhận điều trị có thể sống thêm một đoạn thời gian nữa, anh cầu xin tôi hãy tiếp nhận điều trị.
Tôi nói sẽ suy nghĩ, nhưng tôi lại không muốn những ngày cuối đời phải nằm trên giường bệnh với cái đầu thưa tóc, trông vô cùng xấu xí, Phó Hàng chắc chắn sẽ không thích.
Những vì cái gì, ngày mà tôi biết mình sắp chết, cũng là ngày Phó Hàng gặp lại bạch nguyệt quang của anh ấy sau ba năm.
Tôi đi về nhà, ghé siêu thị mua một ít đồ ăn, nấu bữa tối cho Phó Hàng. Anh ấy có thói quen ăn cơm ở nhà, ba năm nay sau khi tan làm đều quay về nhà ăn những món ăn tôi nấu.
Trước kia, tôi không giỏi nấu ăn lắm, nhưng tôi muốn lấy lòng Phó Hàng, cho nên càng lúc càng tiến bộ hơn, ngay cả khẩu vị của tôi cũng đổi theo khẩu vị của anh.
Tôi nhớ, lần đầu tiên gặp Phó Hàng, anh ấy là một sinh viên xuất sắc nhất trường, vừa nhìn thấy anh, tôi biết mình rung động.
Về sau, tôi biết anh thích Lý Gia Kỳ, cho nên tôi giấu tình cảm đó trong lòng suốt mấy năm đại học.
Cho đến một ngày cách đây ba năm, anh ấy vô tình nhìn thấy tôi đang làm thêm ở một quán bar, anh liền kéo tôi lại.
Anh đến, nhìn tôi chằm chằm, thẳng thắn hỏi: “Em có bạn trai chưa?”
Lúc đó, tim tôi đập loạn xạ, thiếu nữ nào đứng trước người mình yêu thầm mà có thể khống chế được, tôi cúi mặt lắc đầu: “Em… chưa…”
Phó Hàng nâng cằm tôi lên, nhìn rất sâu, sau đó bàn tay lạnh lẽo của anh che đi tầm nhìn của tôi, tôi nghe giọng nói của anh văng vẳng bên tai: “Em có muốn ở bên cạnh tôi không?”
Không phải là em có muốn làm bạn gái tôi không?
Cũng không phải là tôi thích em…
Chỉ là có muốn ở bên cạnh anh hay không?
Lúc đó, tôi lại không nghĩ nhiều, người tôi yêu thầm đang chủ động muốn tôi ở bên cạnh anh.
Có lẽ là do chúng tôi ai cũng đã uống chút rượu, sau khi tôi gật đầu, Phó Hàng kéo tôi đi lấy phòng, và lấy đi lần đầu của tôi chỉ bằng một câu nói.
Nhưng… tôi không hối hận.
Tôi dọn một bàn ăn hoàn chỉnh, ngồi vào bàn ăn, nhìn đồng hồ, đã trễ hơn thời gian bình thường anh về 30 phút.
Chợt nhớ, hôm nay Lý Gia Kỳ quay về, có lẽ hôm nay Phó Hàng sẽ về trễ, hoặc có thể là không về.
Nhìn đồ ăn trên bàn, đều là món Phó Hàng thích, tôi cũng không có khẩu vị. Tôi thích ăn cay, nhưng dạ dày Phó Hàng không tốt, món ăn trên bàn đều không bao giờ có vị cay.
Tôi ngồi đó thêm một giờ, Phó Hàng cuối cùng cũng quay về. Tôi cũng không chất vấn anh vì sao về trễ, nhìn đồ ăn trên bàn nguội lạnh, sau đó mỉm cười với anh: “Anh có muốn ăn không? Em hâm nóng cho anh.”
Phó Hàng nhìn đồ ăn trên bàn, lại nói: “Không phải tôi đã nhắn tin cho em ăn cơm trước, hôm nay tôi về muộn.”
Tôi có chút kinh ngạc: “À… vậy sao, em không có xem điện thoại.”
Phó Hàng cởi áo khoác, tôi như thường ngày nhận áo khoác của anh, ngoài mùi nước hoa quen thuộc của anh, còn có một mùi nước hoa nữ khác.
“Buổi trưa gọi tôi có việc?” - Phó Hàng vẫn luôn lạnh lùng như vậy.
Tôi chỉ cười cười: “Không có gì, em chỉ muốn hỏi buổi tối anh thích ăn món gì?”
Phó Hàng lạnh lẽo liếc nhìn tôi dọn dẹp bàn ăn, sau đó lại nói: “Sau này không có gì quan trọng đừng tùy tiện gọi cho tôi, em cũng biết em chỉ là…”
Tôi gật đầu cắt đứt lời Phó Hàng nói: “Em biết, em chỉ là thế thân, anh không cần nhắc nhở em mỗi ngày.”
Bạn trai ở bên cạnh tôi ba năm tên là Phó Hàng.
Thật ra, rất nhiều lần anh ấy nói với tôi rằng, tôi chỉ là thế thân của cô gái anh yêu thích.
Đúng, bạch nguyệt quang của anh ấy là chị cùng cha khác mẹ của tôi, Lý Gia Kỳ.
Có lẽ do tôi và Lý Gia Kỳ bề ngoài giống nhau đến sáu bảy phần, cho nên Phó Hàng đã chọn tôi làm thế thân cho bạch nguyệt quang của anh ấy.
Còn tôi, vì sao chấp nhận làm thế thân? Vì tiền sao? Không… tôi không cần tiền đến mức đó.
Là vì Phó Hàng cũng chính là bạch nguyệt quang trong lòng của tôi.
Phó Hàng biết tình cảm của tôi, nhưng anh luôn phớt lờ, mỗi lần thân mật, anh luôn bắt tôi phải nhắm mắt lại, bởi đôi mắt chính là điểm khác biệt nhất giữa tôi và Lý Gia Kỳ.
Hôm nay, bác sĩ Châu gọi tôi vào phòng riêng, ánh mắt anh ta nhìn vào phiếu kết quả khám bệnh trầm mặc.
“Tiểu Niệm, đây là ung thư phổi giai đoạn cuối, em cần phải tiếp nhận điều trị ngay lập tức.”
Tôi cũng không nhớ Châu Dã nói cái gì tiếp theo, đại loại là tôi chỉ có thể sống nhiều nhất 6 tháng, chỉ thế thôi.
Nhận tin tức này, tôi sợ.
Tôi bấm số của Phó Hàng theo thói quen, nhưng đến cuộc gọi thứ ba, anh vẫn là không nghe máy.
Lúc này, tôi sực nhớ ra, hôm nay là ngày Lý Gia Kỳ về nước, có lẽ giờ này anh ấy đang đi đón cô ta rồi.
Thật ra ba năm trôi qua, tôi luôn biết sẽ có ngày này, ngày Phó Hàng sẽ rời bỏ tôi mà về bên bạch nguyệt quang của anh.
Có điều, tôi chỉ nghĩ rằng, lúc đó tôi sẽ rời khỏi anh, buồn một chút… rồi sống tiếp những ngày sau đó không cần anh.
Nhưng có vẻ… ông trời không cho tôi được sống.
Châu Dã là một người anh trai gần nhà thuở bé của tôi, khi cả làng đều xa lánh mẹ con tôi, thì Châu Dã đã ra mặt bảo vệ tôi, tôi xem anh ấy như anh trai của mình.
Như Châu Dã nói, nếu tôi tiếp nhận điều trị có thể sống thêm một đoạn thời gian nữa, anh cầu xin tôi hãy tiếp nhận điều trị.
Tôi nói sẽ suy nghĩ, nhưng tôi lại không muốn những ngày cuối đời phải nằm trên giường bệnh với cái đầu thưa tóc, trông vô cùng xấu xí, Phó Hàng chắc chắn sẽ không thích.
Những vì cái gì, ngày mà tôi biết mình sắp chết, cũng là ngày Phó Hàng gặp lại bạch nguyệt quang của anh ấy sau ba năm.
Tôi đi về nhà, ghé siêu thị mua một ít đồ ăn, nấu bữa tối cho Phó Hàng. Anh ấy có thói quen ăn cơm ở nhà, ba năm nay sau khi tan làm đều quay về nhà ăn những món ăn tôi nấu.
Trước kia, tôi không giỏi nấu ăn lắm, nhưng tôi muốn lấy lòng Phó Hàng, cho nên càng lúc càng tiến bộ hơn, ngay cả khẩu vị của tôi cũng đổi theo khẩu vị của anh.
Tôi nhớ, lần đầu tiên gặp Phó Hàng, anh ấy là một sinh viên xuất sắc nhất trường, vừa nhìn thấy anh, tôi biết mình rung động.
Về sau, tôi biết anh thích Lý Gia Kỳ, cho nên tôi giấu tình cảm đó trong lòng suốt mấy năm đại học.
Cho đến một ngày cách đây ba năm, anh ấy vô tình nhìn thấy tôi đang làm thêm ở một quán bar, anh liền kéo tôi lại.
Anh đến, nhìn tôi chằm chằm, thẳng thắn hỏi: “Em có bạn trai chưa?”
Lúc đó, tim tôi đập loạn xạ, thiếu nữ nào đứng trước người mình yêu thầm mà có thể khống chế được, tôi cúi mặt lắc đầu: “Em… chưa…”
Phó Hàng nâng cằm tôi lên, nhìn rất sâu, sau đó bàn tay lạnh lẽo của anh che đi tầm nhìn của tôi, tôi nghe giọng nói của anh văng vẳng bên tai: “Em có muốn ở bên cạnh tôi không?”
Không phải là em có muốn làm bạn gái tôi không?
Cũng không phải là tôi thích em…
Chỉ là có muốn ở bên cạnh anh hay không?
Lúc đó, tôi lại không nghĩ nhiều, người tôi yêu thầm đang chủ động muốn tôi ở bên cạnh anh.
Có lẽ là do chúng tôi ai cũng đã uống chút rượu, sau khi tôi gật đầu, Phó Hàng kéo tôi đi lấy phòng, và lấy đi lần đầu của tôi chỉ bằng một câu nói.
Nhưng… tôi không hối hận.
Tôi dọn một bàn ăn hoàn chỉnh, ngồi vào bàn ăn, nhìn đồng hồ, đã trễ hơn thời gian bình thường anh về 30 phút.
Chợt nhớ, hôm nay Lý Gia Kỳ quay về, có lẽ hôm nay Phó Hàng sẽ về trễ, hoặc có thể là không về.
Nhìn đồ ăn trên bàn, đều là món Phó Hàng thích, tôi cũng không có khẩu vị. Tôi thích ăn cay, nhưng dạ dày Phó Hàng không tốt, món ăn trên bàn đều không bao giờ có vị cay.
Tôi ngồi đó thêm một giờ, Phó Hàng cuối cùng cũng quay về. Tôi cũng không chất vấn anh vì sao về trễ, nhìn đồ ăn trên bàn nguội lạnh, sau đó mỉm cười với anh: “Anh có muốn ăn không? Em hâm nóng cho anh.”
Phó Hàng nhìn đồ ăn trên bàn, lại nói: “Không phải tôi đã nhắn tin cho em ăn cơm trước, hôm nay tôi về muộn.”
Tôi có chút kinh ngạc: “À… vậy sao, em không có xem điện thoại.”
Phó Hàng cởi áo khoác, tôi như thường ngày nhận áo khoác của anh, ngoài mùi nước hoa quen thuộc của anh, còn có một mùi nước hoa nữ khác.
“Buổi trưa gọi tôi có việc?” - Phó Hàng vẫn luôn lạnh lùng như vậy.
Tôi chỉ cười cười: “Không có gì, em chỉ muốn hỏi buổi tối anh thích ăn món gì?”
Phó Hàng lạnh lẽo liếc nhìn tôi dọn dẹp bàn ăn, sau đó lại nói: “Sau này không có gì quan trọng đừng tùy tiện gọi cho tôi, em cũng biết em chỉ là…”
Tôi gật đầu cắt đứt lời Phó Hàng nói: “Em biết, em chỉ là thế thân, anh không cần nhắc nhở em mỗi ngày.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.