Chương 4
Song Tử
25/04/2024
Tôi nhìn người đàn ông đang kéo lấy cổ tay tôi, thở dài: “Vậy tôi kính anh một ly, có thể cho tôi rời đi phải không?”
Hắn ta dường như liếc nhìn Lý Gia Kỳ một cái, sau đó nhìn tôi cười rất đê tiện: “Người ta nói vào ba, ra bảy đều có lý do của nó. Tô Niệm, chỉ cẩn cô uống hết mười ly rượu này, tôi liền để cô đi.”
Tôi không thích uống rượu.
Phó Hàng cũng biết điều đó, vì mỗi dịp lãng mạng nào đó, tôi đều chỉ uống một ngụm rất nhỏ và luôn nói với anh rằng tôi ghét rượu.
Ngày xưa, mỗi lần mẹ tôi say, đều đánh tôi… bởi vì bà cho rằng sinh tôi ra chính là cản mất tương lai của bà, bà hận người đàn ông đã tạo ra tôi và cũng hận tôi.
Phó Hàng lúc này mới lên tiếng: “Để cô ấy đi đi, chỉ là trò chơi thôi.”
Lý Gia Kỳ nũng nịu bên cạnh: “Văn Bân, đừng như vậy, dù sao em ấy… cũng là em của em.”
Tôi chỉ muốn bật cười, em gái? Người cha đó còn chưa từng thừa nhận, chỉ có mẹ của Lý Gia Kỳ không biết vì sao biết được sự có mặt của tôi nên đã mấy lần đến nhà tôi để mắng chửi mẹ con tôi, khiến cả làng đều xa lánh hai mẹ con tôi.
“Gia Kỳ, em nhận cô ta làm em gái mà không cảm thấy ghê tởm sao? Mẹ cô ta là tiểu tam, sinh ra cô ta cũng sẽ chỉ có thể là tiểu tam.”
Phó Hàng có chút sửng sốt nhìn tôi, tôi đã giấu bí mật đó ba năm.
Nhưng họ… nói đúng.
Mẹ tôi là tiểu tam, cặp kè với ba của Lý Gia Kỳ sinh ra tôi rồi bị ông ta bỏ rơi.
Lý Gia Kỳ tỏ ra lo lắng cho tôi, cô ta bám vào tay Phó Hàng nói: “A Hàng, là anh tham gia trò chơi gọi Tiểu Niệm đến, anh lên tiếng giúp em ấy đi.”
Tôi cũng đưa mắt nhìn Phó Hàng, nhưng ánh mắt của anh nhìn tôi rất lạnh lùng: “Uống đi rồi đi đi.”
Tiếng lòng tôi rơi xuống từng mảnh. Nhưng tôi vẫn không khóc, chỉ mỉm cười: “Được rồi, uống xong 10 ly này, có chắc các người để tôi đi phải không?”
Người đàn ông tên Văn Bân lên tiếng: “Quân tử nhất ngôn, uống xong chúng tôi cũng chướng mắt cô.”
Trước khi Lý Gia Kỳ quay về, tôi cũng từng được Phó Hàng đưa đi gặp bọn người này mấy lần, thái độ không tốt lắm nhưng không tệ như hôm nay.
Có lẽ ai nấy đều biết tôi là thế thân của Lý Gia Kỳ, bây giờ chính chủ đã trở về, họ cần gì phải nể mặt Phó Hàng mà không đối phó với tôi.
Tôi cúi người, nhìn thấy một hàng mười ly rượu xếp hai hàng, tôi cầm lên từng ly, từng ly uống cạn trước sự cười cợt, chế giễu của mọi người trong phòng.
Tôi từ đầu đến cúi cũng không nhìn Phó Hàng nữa, bây giờ trước mặt Lý Gia Kỳ, anh cũng sẽ không thể ra mặt vì tôi.
Đến ly thứ 8, tôi đã bị cảm giác buồn nôn kéo tới… những Văn Bâm bên cạnh vẫn đang thúc ép tôi uống.
Tôi uống đến ly thứ chín thì không chịu được, bỏ chạy ra ngoài.
Văn Bân dường như không muốn buông tha cho tôi, kéo cánh tay tôi lại, tôi nghe giọng nói ghê tởm của Lý Gia Kỳ: “Được rồi, bỏ qua cho em ấy đi, các anh thật quá đáng.”
Thoát khỏi bàn tay của Văn Bân, tôi chạy ra ngoài, lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Màu đỏ của rượu đỏ cả bồn vệ sinh… cơn đau tức ngực kéo tới… tôi ho không ngừng được, máu phun tanh tưởi trong cuống họng, nhưng bị mùi rượu lấn áp.
Tôi ngồi xuống nền đất, thở không nổi, dường như rượu đang phá nát cơ thể tôi.
Tôi vội vàng nhấn số của Châu Dã, nói qua một chút tình hình, anh ấy nói tôi cố gượng một chút, anh ấy sẽ đến tìm tôi.
Lúc cơn đau dịu đi, tôi mở mắt nhìn thấy Phó Hàng từ bên ngoài bước vào, tôi vội vàng xả nước, máu cũng tan theo làn nước.
“Theo tôi về.” - Phó Hàng chỉ đứng trên cao nhìn xuống và nói ba chữ như vậy.
Tôi đứng lên, đẩy anh ra, loạng choạng bước ra ngoài, đến bồn rửa mặt, soi mình trong gương.
Trên miệng tôi vẫn còn dính vệt máu đỏ, gương mặt tái nhợt, đầu tóc bù xù, mặc bộ quần áo ngủ luộm thuộm.
Tôi nhìn vô gương, thấy Phó Hàng cũng đang nhìn tôi trong gương, tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng mỉm cười: “Em không sao, em sẽ tự về được, anh ở lại chơi với bạn đi.”
Phó Hàng nhìn tôi chằm chằm, anh vừa bước lên một bước, điện thoại di động đã reo lên.
“Gia Kỳ?”
Tôi nghe vậy, cũng không nói thêm lời nào, dùng hết sức lực còn lại lao về phía cửa chạy ra khỏi quán bar.
Châu Dã đưa tôi đến bệnh viện, làm một số xét nghiệm, anh ấy nói đêm nay tôi nên ở lại bệnh viện nghỉ ngơi nhưng tôi từ chối.
Tôi nhìn thấy Châu Dã khóc, anh ôm tôi khóc như một đứa trẻ, van xin tôi hãy tiếp nhận điều trị bởi vì tế bào ung thư có vẻ rất thích phổi của tôi, nó lan rất nhanh.
Cho nên rất nhanh tôi đã ho ra máu và cơn đau ngày một tăng dần lên.
Tôi suy nghĩ rất nhiều.
Tôi quay về nhà, là Châu Dã đưa tôi về.
Trước khi xuống xe, Châu Dã một lần nữa cầu xin tôi hãy điều trị, tôi vẫn chỉ có thể trả lời anh rằng, tôi sẽ suy nghĩ.
Tôi bước vào bên trong, căn nhà tối tăm, có vẻ Phó Hàng vẫn chưa quay về, có lẽ là đêm nay cũng sẽ không quay về.
Châu Dã nói, lần này kiểm tra, sợ tôi không sống quá 3 tháng, nếu tôi còn chần chừ sẽ không còn cơ hội.
Tôi nghĩ, nếu Lý Gia Kỳ đã quay về, có phải đã là lúc tôi trả lại vị trí này cho cô ấy phải không?
Tôi sẽ tiếp nhận điều trị, sống những ngày cuối đời trên giường bệnh.
Và kết quả, cũng chỉ có cái chết.
Tôi mơ hồ suy nghĩ, bước đi trong bóng tối theo thói quen ba năm ở tại nơi này, tôi muốn lên lầu, nghĩ ngơi một chút.
Một bàn tay ôm lấy eo tôi từ phía sau, mùi hương quen thuộc tràn vào mũi tôi, tôi biết đó là Phó Hàng nên cũng không dãy dụa.
“Đi đâu?” - Phó Hàng thì thầm vào tai tôi.
“Em đi hóng mát một chút, dù sao về nhà cũng không có ai.” - Tôi đáp.
“Cùng với người đàn ông khác sao?” - Phó Hàng vẫn nói bằng chất giọng dò hỏi.
“Là bạn cùng làng với em, anh ấy hiện tại là bác sĩ.” - Tôi lại nói: “Phó Hàng, chuyện của Gia Kỳ…”
Phó Hàng nghe tôi chủ động nhắc đến Lý Gia Kỳ liền buông tôi ra, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Gia Kỳ không phải là cái tên em có thể nhắc đến… em nên nhớ, chính mẹ em đã khiến cô ấy và mẹ cô ấy phải khổ sở.”
Lúc đó tôi chỉ thầm nghĩ, vậy thì liên quan gì đến tôi?
Tôi không phải người bị hại sao?
Người có lỗi chính là Lý Duẫn, ông ta hại đời mẹ tôi, không có trách nhiệm với tôi.
Lỗi của tôi là gì? Là con của tiểu tam?
Hắn ta dường như liếc nhìn Lý Gia Kỳ một cái, sau đó nhìn tôi cười rất đê tiện: “Người ta nói vào ba, ra bảy đều có lý do của nó. Tô Niệm, chỉ cẩn cô uống hết mười ly rượu này, tôi liền để cô đi.”
Tôi không thích uống rượu.
Phó Hàng cũng biết điều đó, vì mỗi dịp lãng mạng nào đó, tôi đều chỉ uống một ngụm rất nhỏ và luôn nói với anh rằng tôi ghét rượu.
Ngày xưa, mỗi lần mẹ tôi say, đều đánh tôi… bởi vì bà cho rằng sinh tôi ra chính là cản mất tương lai của bà, bà hận người đàn ông đã tạo ra tôi và cũng hận tôi.
Phó Hàng lúc này mới lên tiếng: “Để cô ấy đi đi, chỉ là trò chơi thôi.”
Lý Gia Kỳ nũng nịu bên cạnh: “Văn Bân, đừng như vậy, dù sao em ấy… cũng là em của em.”
Tôi chỉ muốn bật cười, em gái? Người cha đó còn chưa từng thừa nhận, chỉ có mẹ của Lý Gia Kỳ không biết vì sao biết được sự có mặt của tôi nên đã mấy lần đến nhà tôi để mắng chửi mẹ con tôi, khiến cả làng đều xa lánh hai mẹ con tôi.
“Gia Kỳ, em nhận cô ta làm em gái mà không cảm thấy ghê tởm sao? Mẹ cô ta là tiểu tam, sinh ra cô ta cũng sẽ chỉ có thể là tiểu tam.”
Phó Hàng có chút sửng sốt nhìn tôi, tôi đã giấu bí mật đó ba năm.
Nhưng họ… nói đúng.
Mẹ tôi là tiểu tam, cặp kè với ba của Lý Gia Kỳ sinh ra tôi rồi bị ông ta bỏ rơi.
Lý Gia Kỳ tỏ ra lo lắng cho tôi, cô ta bám vào tay Phó Hàng nói: “A Hàng, là anh tham gia trò chơi gọi Tiểu Niệm đến, anh lên tiếng giúp em ấy đi.”
Tôi cũng đưa mắt nhìn Phó Hàng, nhưng ánh mắt của anh nhìn tôi rất lạnh lùng: “Uống đi rồi đi đi.”
Tiếng lòng tôi rơi xuống từng mảnh. Nhưng tôi vẫn không khóc, chỉ mỉm cười: “Được rồi, uống xong 10 ly này, có chắc các người để tôi đi phải không?”
Người đàn ông tên Văn Bân lên tiếng: “Quân tử nhất ngôn, uống xong chúng tôi cũng chướng mắt cô.”
Trước khi Lý Gia Kỳ quay về, tôi cũng từng được Phó Hàng đưa đi gặp bọn người này mấy lần, thái độ không tốt lắm nhưng không tệ như hôm nay.
Có lẽ ai nấy đều biết tôi là thế thân của Lý Gia Kỳ, bây giờ chính chủ đã trở về, họ cần gì phải nể mặt Phó Hàng mà không đối phó với tôi.
Tôi cúi người, nhìn thấy một hàng mười ly rượu xếp hai hàng, tôi cầm lên từng ly, từng ly uống cạn trước sự cười cợt, chế giễu của mọi người trong phòng.
Tôi từ đầu đến cúi cũng không nhìn Phó Hàng nữa, bây giờ trước mặt Lý Gia Kỳ, anh cũng sẽ không thể ra mặt vì tôi.
Đến ly thứ 8, tôi đã bị cảm giác buồn nôn kéo tới… những Văn Bâm bên cạnh vẫn đang thúc ép tôi uống.
Tôi uống đến ly thứ chín thì không chịu được, bỏ chạy ra ngoài.
Văn Bân dường như không muốn buông tha cho tôi, kéo cánh tay tôi lại, tôi nghe giọng nói ghê tởm của Lý Gia Kỳ: “Được rồi, bỏ qua cho em ấy đi, các anh thật quá đáng.”
Thoát khỏi bàn tay của Văn Bân, tôi chạy ra ngoài, lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Màu đỏ của rượu đỏ cả bồn vệ sinh… cơn đau tức ngực kéo tới… tôi ho không ngừng được, máu phun tanh tưởi trong cuống họng, nhưng bị mùi rượu lấn áp.
Tôi ngồi xuống nền đất, thở không nổi, dường như rượu đang phá nát cơ thể tôi.
Tôi vội vàng nhấn số của Châu Dã, nói qua một chút tình hình, anh ấy nói tôi cố gượng một chút, anh ấy sẽ đến tìm tôi.
Lúc cơn đau dịu đi, tôi mở mắt nhìn thấy Phó Hàng từ bên ngoài bước vào, tôi vội vàng xả nước, máu cũng tan theo làn nước.
“Theo tôi về.” - Phó Hàng chỉ đứng trên cao nhìn xuống và nói ba chữ như vậy.
Tôi đứng lên, đẩy anh ra, loạng choạng bước ra ngoài, đến bồn rửa mặt, soi mình trong gương.
Trên miệng tôi vẫn còn dính vệt máu đỏ, gương mặt tái nhợt, đầu tóc bù xù, mặc bộ quần áo ngủ luộm thuộm.
Tôi nhìn vô gương, thấy Phó Hàng cũng đang nhìn tôi trong gương, tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng mỉm cười: “Em không sao, em sẽ tự về được, anh ở lại chơi với bạn đi.”
Phó Hàng nhìn tôi chằm chằm, anh vừa bước lên một bước, điện thoại di động đã reo lên.
“Gia Kỳ?”
Tôi nghe vậy, cũng không nói thêm lời nào, dùng hết sức lực còn lại lao về phía cửa chạy ra khỏi quán bar.
Châu Dã đưa tôi đến bệnh viện, làm một số xét nghiệm, anh ấy nói đêm nay tôi nên ở lại bệnh viện nghỉ ngơi nhưng tôi từ chối.
Tôi nhìn thấy Châu Dã khóc, anh ôm tôi khóc như một đứa trẻ, van xin tôi hãy tiếp nhận điều trị bởi vì tế bào ung thư có vẻ rất thích phổi của tôi, nó lan rất nhanh.
Cho nên rất nhanh tôi đã ho ra máu và cơn đau ngày một tăng dần lên.
Tôi suy nghĩ rất nhiều.
Tôi quay về nhà, là Châu Dã đưa tôi về.
Trước khi xuống xe, Châu Dã một lần nữa cầu xin tôi hãy điều trị, tôi vẫn chỉ có thể trả lời anh rằng, tôi sẽ suy nghĩ.
Tôi bước vào bên trong, căn nhà tối tăm, có vẻ Phó Hàng vẫn chưa quay về, có lẽ là đêm nay cũng sẽ không quay về.
Châu Dã nói, lần này kiểm tra, sợ tôi không sống quá 3 tháng, nếu tôi còn chần chừ sẽ không còn cơ hội.
Tôi nghĩ, nếu Lý Gia Kỳ đã quay về, có phải đã là lúc tôi trả lại vị trí này cho cô ấy phải không?
Tôi sẽ tiếp nhận điều trị, sống những ngày cuối đời trên giường bệnh.
Và kết quả, cũng chỉ có cái chết.
Tôi mơ hồ suy nghĩ, bước đi trong bóng tối theo thói quen ba năm ở tại nơi này, tôi muốn lên lầu, nghĩ ngơi một chút.
Một bàn tay ôm lấy eo tôi từ phía sau, mùi hương quen thuộc tràn vào mũi tôi, tôi biết đó là Phó Hàng nên cũng không dãy dụa.
“Đi đâu?” - Phó Hàng thì thầm vào tai tôi.
“Em đi hóng mát một chút, dù sao về nhà cũng không có ai.” - Tôi đáp.
“Cùng với người đàn ông khác sao?” - Phó Hàng vẫn nói bằng chất giọng dò hỏi.
“Là bạn cùng làng với em, anh ấy hiện tại là bác sĩ.” - Tôi lại nói: “Phó Hàng, chuyện của Gia Kỳ…”
Phó Hàng nghe tôi chủ động nhắc đến Lý Gia Kỳ liền buông tôi ra, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Gia Kỳ không phải là cái tên em có thể nhắc đến… em nên nhớ, chính mẹ em đã khiến cô ấy và mẹ cô ấy phải khổ sở.”
Lúc đó tôi chỉ thầm nghĩ, vậy thì liên quan gì đến tôi?
Tôi không phải người bị hại sao?
Người có lỗi chính là Lý Duẫn, ông ta hại đời mẹ tôi, không có trách nhiệm với tôi.
Lỗi của tôi là gì? Là con của tiểu tam?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.