Chương 9
Song Tử
25/04/2024
Phó Hàng gần đây về nhà rất sớm.
Buổi tối, còn đưa tôi ra ngoài dạo phố, bàn tay anh luôn đan vào tay tôi, cứ thể như một cặp yêu nhau thật sự.
Tôi không nhắc đến Lý Gia Kỳ, anh cũng không nhắc đến.
Buổi tối, chúng tôi cùng nhau nằm trên giường.
Phó Hàng vốn ít nói, gần đây nói nhiều hơn một chút, anh kể cho tôi nghe những điều thú vị mà anh thấy ở nước ngoài, anh nói đợi xong dự án này, anh sẽ đưa tôi đi Paris.
Chỉ có tôi biết, đời này tôi không có cơ hội đến Paris nữa.
Phó Hàng từ phía sau ôm tôi như một thói quen, tôi cũng tựa vào ngực anh ấy, cảm nhận sự ấm áp nam tinh của anh.
Anh tựa đầu vào vai tôi, nhìn vào quyển sách tôi cầm trên tay: “Niệm Niệm, em thích loại sách này sao?”
Trên tay tôi là một cuốn ngôn tình cẩu huyết, tôi đã đọc đến đoạn nam chính đang bảo vệ nữ phụ mà chèn ép nữ chính không còn đường sống.
Tôi cười nói: “Ừm, em thích.”
Phó Hàng cũng không nói gì nữa, anh siết tôi chặt hơn vào lòng ngực.
“Niệm Niệm, lâu rồi chúng ta không gần gũi.”
Tôi có chút run lên, hai tay cầm cuốn tiểu thuyết cứng đờ, tôi mím môi lại một lúc sau mới nói: “Phó Hàng, gần đây dạ dày em không tốt, em có chút mệt mỏi.”
Phó Hàng đưa tay xoa xoa lên bụng tôi, giọng nói lo lắng: “Em đã đi khám bệnh chưa?”
Tôi chỉ cảm thấy có chút buồn cười, lại nghĩ rằng nếu tôi là Lý Gia Kỳ, Phó Hàng có phải ngay lập tức bế tôi đi bệnh viện như nam chính lo lắng cho nữ chính phải không?
Đáng tiếc, tôi chỉ là nữ phụ, chỉ được anh cưng chiều khi nữ chính rời đi.
Tôi xoay người lại, vòng tay qua eo anh mỉm cười: “Em đi khám rồi, bác sĩ nói em sắp chết, anh tin không?”
Cặp chân mày Phó Hàng cau lại, ánh mắt dò xét từng cảm xúc trên gương mặt tôi.
Tôi lại bật cười khúc khích: “Phó tổng sao lại dễ bị lừa như vậy chứ.”
Trong mắt Phó Hàng hiện lên sự thở phào nhẹ nhõm.
Tất nhiên, khi nghe ai đó sắp chết, dù gì cũng thân thuộc đến ba năm, người ta cũng sẽ có chút cảm giác mất mát.
Tôi tin Phó Hàng cũng vậy.
Anh ôm siết tôi vào lòng, hơi thở ấm áp như muốn bao phủ lấy tôi: “Tiểu Niệm, sau này không cho phép em nói bậy, biết không?”
Tôi không đáp, chỉ gật đầu.
Thật ra tôi đâu có nói bậy.
Trời đã khuya, tôi không có chút buồn ngủ.
Gần đây, nếu không có thuốc ngủ, tôi sẽ thức đến sáng.
Tôi muốn rời khỏi vòng tay của Phó Hàng để đi lấy thuốc ngủ, nhưng anh cứ thế siết chặt tôi trong lòng ngực.
“Phó Hàng.”
Anh nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Căn phòng yên tĩnh chỉ còn nghe thấy hơi thở của anh.
“Tiểu Niệm.”
Giọng anh gọi tôi giống như gọi người anh yêu thương.
Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt Phó Hàng, trước kia tôi không biết ánh mắt của anh có thể tình cảm thâm tình đến như vậy.
Cứ hệt như người anh ấy yêu là tôi.
Nhưng nếu anh ấy yêu tôi, anh ấy làm sao lại để Lý Gia Kỳ công khai cô ta là bạn gái của anh.
Tô Niệm, cô thật buồn cười.
Cái chết đến quá gần, khiến cô ngộ nhận điều không thể xảy ra sao?
Ba ngày nữa là kỷ niệm ngày chúng tôi ở bên nhau, Phó Hàng ngày càng dính người.
Hôm nay là kỉ niệm ngày chúng tôi ở bên nhau.
Dù là thế thân, nhưng hai năm trước tôi đều chuẩn bị thật lãng mạng, chúng tôi ăn tối dưới ánh nến và lao vào nhau.
Nhưng hôm nay, tôi nói với Phó Hàng năm nay tôi muốn anh chuẩn bị cho tôi.
Phó Hàng đồng ý.
Dù sao đây cũng là lần cuối cùng chúng tôi đón ngày kỷ niệm bên nhau, tôi muốn Phó Hàng tự mình chuẩn bị.
Tôi ngồi ở ghế sô pha, nhìn Phó Hàng ở phòng bếp bận rộn cả buổi chiều.
Anh không cho tôi giúp đỡ, tôi cũng không có ý định đó.
Trên bàn có một bó hoa hồng rất lớn, nến, một ly rượu đỏ và một ly nước trái cây.
Đồ ăn trên bàn thơm phức tỏa ra hơi nóng, Phó Hàng đứng gần bàn ăn, đôi môi cong lên nụ cười, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía tôi.
“Tiểu Niệm, chúc mừng ba năm bên nhau của chúng ta.”
Máy phát nhạc vang lên, là một bản nhạc không lời lãng mạn.
Anh ôm bó hoa hồng quỳ đưa về phía tôi, sau đó là hai vé máy bay đi Paris vào sáng mai.
Tôi có chút kinh ngạc.
Phó Hàng có thể đưa tôi đến Paris trước khi tôi chết chứ?
Tôi bật cười, tôi cảm thấy hạnh phúc, cho dù là hạnh phúc đi mượn.
Cũng tốt.
Không khí vô cùng tốt đẹp, có hoa, có nến, có bánh kem, có cả đồ ăn mà Phó Hàng chuẩn bị.
Tất cả những thứ này đều dành cho tôi, liệu anh… có dành cho tôi không.
Phó Hàng mỉm cười: “Tiểu Niệm, đi đến Paris, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Tôi gật đầu, đắm chìm trong hạnh phúc hiện tại.
Cho đến khi Lý Gia Kỳ gọi điện thoại đến.
Cô ta nói ba mẹ cô ta đã đi công tác, cô ta đang ở nhà một mình và rất khó chịu.
Cô ta bật khóc, gọi tên thân mật của bọn họ: “A Hàng, em đau quá, em thật sự không biết tìm ai giúp đỡ ngoài anh, A Hàng, anh tới với em được không?”
Gương mặt Phó Hàng gấp gáp, anh đưa mắt nhìn tôi một cái, cái nhìn này, tôi hiểu anh muốn gì.
Buổi tối, còn đưa tôi ra ngoài dạo phố, bàn tay anh luôn đan vào tay tôi, cứ thể như một cặp yêu nhau thật sự.
Tôi không nhắc đến Lý Gia Kỳ, anh cũng không nhắc đến.
Buổi tối, chúng tôi cùng nhau nằm trên giường.
Phó Hàng vốn ít nói, gần đây nói nhiều hơn một chút, anh kể cho tôi nghe những điều thú vị mà anh thấy ở nước ngoài, anh nói đợi xong dự án này, anh sẽ đưa tôi đi Paris.
Chỉ có tôi biết, đời này tôi không có cơ hội đến Paris nữa.
Phó Hàng từ phía sau ôm tôi như một thói quen, tôi cũng tựa vào ngực anh ấy, cảm nhận sự ấm áp nam tinh của anh.
Anh tựa đầu vào vai tôi, nhìn vào quyển sách tôi cầm trên tay: “Niệm Niệm, em thích loại sách này sao?”
Trên tay tôi là một cuốn ngôn tình cẩu huyết, tôi đã đọc đến đoạn nam chính đang bảo vệ nữ phụ mà chèn ép nữ chính không còn đường sống.
Tôi cười nói: “Ừm, em thích.”
Phó Hàng cũng không nói gì nữa, anh siết tôi chặt hơn vào lòng ngực.
“Niệm Niệm, lâu rồi chúng ta không gần gũi.”
Tôi có chút run lên, hai tay cầm cuốn tiểu thuyết cứng đờ, tôi mím môi lại một lúc sau mới nói: “Phó Hàng, gần đây dạ dày em không tốt, em có chút mệt mỏi.”
Phó Hàng đưa tay xoa xoa lên bụng tôi, giọng nói lo lắng: “Em đã đi khám bệnh chưa?”
Tôi chỉ cảm thấy có chút buồn cười, lại nghĩ rằng nếu tôi là Lý Gia Kỳ, Phó Hàng có phải ngay lập tức bế tôi đi bệnh viện như nam chính lo lắng cho nữ chính phải không?
Đáng tiếc, tôi chỉ là nữ phụ, chỉ được anh cưng chiều khi nữ chính rời đi.
Tôi xoay người lại, vòng tay qua eo anh mỉm cười: “Em đi khám rồi, bác sĩ nói em sắp chết, anh tin không?”
Cặp chân mày Phó Hàng cau lại, ánh mắt dò xét từng cảm xúc trên gương mặt tôi.
Tôi lại bật cười khúc khích: “Phó tổng sao lại dễ bị lừa như vậy chứ.”
Trong mắt Phó Hàng hiện lên sự thở phào nhẹ nhõm.
Tất nhiên, khi nghe ai đó sắp chết, dù gì cũng thân thuộc đến ba năm, người ta cũng sẽ có chút cảm giác mất mát.
Tôi tin Phó Hàng cũng vậy.
Anh ôm siết tôi vào lòng, hơi thở ấm áp như muốn bao phủ lấy tôi: “Tiểu Niệm, sau này không cho phép em nói bậy, biết không?”
Tôi không đáp, chỉ gật đầu.
Thật ra tôi đâu có nói bậy.
Trời đã khuya, tôi không có chút buồn ngủ.
Gần đây, nếu không có thuốc ngủ, tôi sẽ thức đến sáng.
Tôi muốn rời khỏi vòng tay của Phó Hàng để đi lấy thuốc ngủ, nhưng anh cứ thế siết chặt tôi trong lòng ngực.
“Phó Hàng.”
Anh nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Căn phòng yên tĩnh chỉ còn nghe thấy hơi thở của anh.
“Tiểu Niệm.”
Giọng anh gọi tôi giống như gọi người anh yêu thương.
Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt Phó Hàng, trước kia tôi không biết ánh mắt của anh có thể tình cảm thâm tình đến như vậy.
Cứ hệt như người anh ấy yêu là tôi.
Nhưng nếu anh ấy yêu tôi, anh ấy làm sao lại để Lý Gia Kỳ công khai cô ta là bạn gái của anh.
Tô Niệm, cô thật buồn cười.
Cái chết đến quá gần, khiến cô ngộ nhận điều không thể xảy ra sao?
Ba ngày nữa là kỷ niệm ngày chúng tôi ở bên nhau, Phó Hàng ngày càng dính người.
Hôm nay là kỉ niệm ngày chúng tôi ở bên nhau.
Dù là thế thân, nhưng hai năm trước tôi đều chuẩn bị thật lãng mạng, chúng tôi ăn tối dưới ánh nến và lao vào nhau.
Nhưng hôm nay, tôi nói với Phó Hàng năm nay tôi muốn anh chuẩn bị cho tôi.
Phó Hàng đồng ý.
Dù sao đây cũng là lần cuối cùng chúng tôi đón ngày kỷ niệm bên nhau, tôi muốn Phó Hàng tự mình chuẩn bị.
Tôi ngồi ở ghế sô pha, nhìn Phó Hàng ở phòng bếp bận rộn cả buổi chiều.
Anh không cho tôi giúp đỡ, tôi cũng không có ý định đó.
Trên bàn có một bó hoa hồng rất lớn, nến, một ly rượu đỏ và một ly nước trái cây.
Đồ ăn trên bàn thơm phức tỏa ra hơi nóng, Phó Hàng đứng gần bàn ăn, đôi môi cong lên nụ cười, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía tôi.
“Tiểu Niệm, chúc mừng ba năm bên nhau của chúng ta.”
Máy phát nhạc vang lên, là một bản nhạc không lời lãng mạn.
Anh ôm bó hoa hồng quỳ đưa về phía tôi, sau đó là hai vé máy bay đi Paris vào sáng mai.
Tôi có chút kinh ngạc.
Phó Hàng có thể đưa tôi đến Paris trước khi tôi chết chứ?
Tôi bật cười, tôi cảm thấy hạnh phúc, cho dù là hạnh phúc đi mượn.
Cũng tốt.
Không khí vô cùng tốt đẹp, có hoa, có nến, có bánh kem, có cả đồ ăn mà Phó Hàng chuẩn bị.
Tất cả những thứ này đều dành cho tôi, liệu anh… có dành cho tôi không.
Phó Hàng mỉm cười: “Tiểu Niệm, đi đến Paris, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Tôi gật đầu, đắm chìm trong hạnh phúc hiện tại.
Cho đến khi Lý Gia Kỳ gọi điện thoại đến.
Cô ta nói ba mẹ cô ta đã đi công tác, cô ta đang ở nhà một mình và rất khó chịu.
Cô ta bật khóc, gọi tên thân mật của bọn họ: “A Hàng, em đau quá, em thật sự không biết tìm ai giúp đỡ ngoài anh, A Hàng, anh tới với em được không?”
Gương mặt Phó Hàng gấp gáp, anh đưa mắt nhìn tôi một cái, cái nhìn này, tôi hiểu anh muốn gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.