Chương 20: End
Song Tử
25/04/2024
Xin chào, tôi tên là Châu Dã.
Tôi là bác sĩ, một cái nghề được xã hội coi trọng.
Đến năm tôi 65 tuổi, cuối cùng tôi cũng đã tìm ra phát đồ điều trị được căn bệnh ung thư phổi.
Bệnh viện và cả nước tuyên dương tôi.
Cuối cùng những bệnh nhân đau đớn vì căn bệnh ung thư phổi cũng đã tìm ra ánh sáng.
Nhưng cuối cùng, những thứ tôi phấn đấu chính là nhờ vào Tô Niệm, nhưng cô ấy mãi mãi ra đi ở tuổi 25.
Là bác sĩ, tôi chứng kiến rất nhiều bệnh nhân không vượt qua được bệnh tật.
Nhưng chứng kiến người mình yêu đau đớn trút hơi thở sau cùng, tôi cảm thấy bản thân quá vô dụng.
Tôi gặp Tô Niệm khi cô ấy chỉ mười tuổi, mẹ cô ấy chuyển về cạnh nhà tôi.
Cô bé Tiểu Niệm ngoan hiền xinh đẹp, hằng ngày đều chạy theo tôi gọi A Dã A Dã.
Tôi chưa từng nhìn thấy Tô Niệm giận dữ, cô ấy luôn nhỏ nhẹ mềm mại, giọng nói dịu dàng và tạo cho người khác cảm giác bình yên.
Cho dù cuộc đời của cô ấy không bình yên.
Ba không nhận cô ấy, cô ấy chưa từng oán trách ông ta.
Mẹ không thương cô ấy, cô ấy lại lấy lý do mà vẫn biết ơn và thương bà.
Tôi yêu thầm Tô Niệm không biết từ khi nào, chỉ là tôi biết tôi rất thích cô ấy.
Lên chuẩn bị vào đại học, Tiểu Niệm nói cô ấy không có ý định có bạn trai khi còn đi học, cô ấy rất bận rộn.
Vậy nên tôi đã ở bên cạnh Tiểu Niệm như một người anh trai.
Tôi định đến ngày Tiểu Niệm tốt nghiệp, tôi sẽ tỏ tình với cô ấy.
Nhưng ở học kỳ II của năm cuối, Tiểu Niệm nói với tôi rằng cô ấy đã có bạn trai.
Tôi vừa đau khổ, vừa hối hận… nhưng tôi sợ Tiểu Niệm biết tôi thích cô ấy, đến làm anh trai cũng không được.
Sau đó mấy năm, Tiểu Niệm luôn nói cô ấy rất hạnh phúc bên Phó Hàng, người đàn ông giàu có và bảnh bao.
Tôi cũng mừng cho cô ấy, nghĩ rằng cuối cùng Tiểu Niệm đã tìm được hạnh phúc.
Cô ấy đến tìm tôi, nói rằng có chút đau ngực.
Cuối cùng, tôi bàng hoàng nhìn kết quả kết luận ung thư phổi giai đoạn cuối của cô ấy.
Tiểu Niệm không đồng ý tiếp nhận điều trị.
Cô ấy là cô gái lương thiện, dịu dàng và hiểu chuyện.
Tuy cô ấy không than vãn về chuyện tình của mình, nhưng tôi biết Phó Hàng phụ cô ấy.
Vì cô ấy đã chọn cái chết bằng cách tự sát thay vì chết vì bệnh tật.
Thời gian tôi và cô ấy ở thành phố biển, tôi mới phát hiện Tô Niệm quá cô đơn.
Tôi không đủ cũng không thể lấp đầy trái tim đầy lỗ hổng của cô ấy.
Cô ấy rời khỏi tôi vào ngày sinh nhật 25 tuổi của cô ấy.
Thân thể gầy chỉ còn xương, hai mắt thâm quầng vì mất ngủ, cơn đau đã khiến cô ấy không thể cười được nữa.
Nhưng trong mắt tôi, Tô Niệm mãi mãi là cô gái xinh đẹp nhất.
Tô Niệm trước khi chết nói rằng: “Đừng nói cho Phó Hàng biết em đã chết, cũng đừng để anh ấy nhìn thấy nhật ký của em. Hãy để anh ấy an yên với người mà anh ấy chọn, không yêu em không phải lỗi của anh ấy.”
Nhưng hắn ta chính là lý do khiến Tô Niệm chết trong đau khổ.
Tôi sao có thể để yên cho hắn ta.
Tôi nói cho hắn ta biết Tô Niệm đã chết, đưa nhật ký của Tô Niệm cho hắn ta, để hắn ta phải sống phần còn lại trong dày vò.
Đúng như tôi nghĩ, Phó Hàng tự dằn vặt không còn ra dạng con người.
Đến cuối cùng, hắn ta tự sát ngay vị trí mà Tô Niệm đã qua đời.
Trên ngón trỏ còn một chiếc nhẫn cưới, nắm chặt bức ảnh một cô gái mỉm cười, một chàng trai nhìn đi phía khác.
Sau đó, tôi nhận được tin Phó Hàng ủng hộ toàn bộ tài sản cho việc nghiên cứu chống ung thư.
Cả đời tôi không kết hôn sinh con, ba mẹ cũng la mắng… nhưng tôi phải làm sao, ánh sáng trong lòng tôi chỉ có một, không có một tia sáng nào xen vào được.
Có lẽ vì ngày đêm vùi đầu vào nghiên cứu, sức khỏe tôi ngày càng yếu dần, cũng không thể cầm dao phẫu thuật được nữa.
Tôi không biết mình đã cứu bao nhiêu người, nhưng người tôi muốn cứu nhất, tôi lại không thể cứu được.
Tôi vẫn luôn nhớ đến lời hứa của Tô Niệm, kiếp sau, cô ấy sẽ trả lời cho tôi, liệu cô ấy có thể làm bạn gái tôi chứ?
Hẹn gặp lại em, Niệm Niệm.
Tôi là bác sĩ, một cái nghề được xã hội coi trọng.
Đến năm tôi 65 tuổi, cuối cùng tôi cũng đã tìm ra phát đồ điều trị được căn bệnh ung thư phổi.
Bệnh viện và cả nước tuyên dương tôi.
Cuối cùng những bệnh nhân đau đớn vì căn bệnh ung thư phổi cũng đã tìm ra ánh sáng.
Nhưng cuối cùng, những thứ tôi phấn đấu chính là nhờ vào Tô Niệm, nhưng cô ấy mãi mãi ra đi ở tuổi 25.
Là bác sĩ, tôi chứng kiến rất nhiều bệnh nhân không vượt qua được bệnh tật.
Nhưng chứng kiến người mình yêu đau đớn trút hơi thở sau cùng, tôi cảm thấy bản thân quá vô dụng.
Tôi gặp Tô Niệm khi cô ấy chỉ mười tuổi, mẹ cô ấy chuyển về cạnh nhà tôi.
Cô bé Tiểu Niệm ngoan hiền xinh đẹp, hằng ngày đều chạy theo tôi gọi A Dã A Dã.
Tôi chưa từng nhìn thấy Tô Niệm giận dữ, cô ấy luôn nhỏ nhẹ mềm mại, giọng nói dịu dàng và tạo cho người khác cảm giác bình yên.
Cho dù cuộc đời của cô ấy không bình yên.
Ba không nhận cô ấy, cô ấy chưa từng oán trách ông ta.
Mẹ không thương cô ấy, cô ấy lại lấy lý do mà vẫn biết ơn và thương bà.
Tôi yêu thầm Tô Niệm không biết từ khi nào, chỉ là tôi biết tôi rất thích cô ấy.
Lên chuẩn bị vào đại học, Tiểu Niệm nói cô ấy không có ý định có bạn trai khi còn đi học, cô ấy rất bận rộn.
Vậy nên tôi đã ở bên cạnh Tiểu Niệm như một người anh trai.
Tôi định đến ngày Tiểu Niệm tốt nghiệp, tôi sẽ tỏ tình với cô ấy.
Nhưng ở học kỳ II của năm cuối, Tiểu Niệm nói với tôi rằng cô ấy đã có bạn trai.
Tôi vừa đau khổ, vừa hối hận… nhưng tôi sợ Tiểu Niệm biết tôi thích cô ấy, đến làm anh trai cũng không được.
Sau đó mấy năm, Tiểu Niệm luôn nói cô ấy rất hạnh phúc bên Phó Hàng, người đàn ông giàu có và bảnh bao.
Tôi cũng mừng cho cô ấy, nghĩ rằng cuối cùng Tiểu Niệm đã tìm được hạnh phúc.
Cô ấy đến tìm tôi, nói rằng có chút đau ngực.
Cuối cùng, tôi bàng hoàng nhìn kết quả kết luận ung thư phổi giai đoạn cuối của cô ấy.
Tiểu Niệm không đồng ý tiếp nhận điều trị.
Cô ấy là cô gái lương thiện, dịu dàng và hiểu chuyện.
Tuy cô ấy không than vãn về chuyện tình của mình, nhưng tôi biết Phó Hàng phụ cô ấy.
Vì cô ấy đã chọn cái chết bằng cách tự sát thay vì chết vì bệnh tật.
Thời gian tôi và cô ấy ở thành phố biển, tôi mới phát hiện Tô Niệm quá cô đơn.
Tôi không đủ cũng không thể lấp đầy trái tim đầy lỗ hổng của cô ấy.
Cô ấy rời khỏi tôi vào ngày sinh nhật 25 tuổi của cô ấy.
Thân thể gầy chỉ còn xương, hai mắt thâm quầng vì mất ngủ, cơn đau đã khiến cô ấy không thể cười được nữa.
Nhưng trong mắt tôi, Tô Niệm mãi mãi là cô gái xinh đẹp nhất.
Tô Niệm trước khi chết nói rằng: “Đừng nói cho Phó Hàng biết em đã chết, cũng đừng để anh ấy nhìn thấy nhật ký của em. Hãy để anh ấy an yên với người mà anh ấy chọn, không yêu em không phải lỗi của anh ấy.”
Nhưng hắn ta chính là lý do khiến Tô Niệm chết trong đau khổ.
Tôi sao có thể để yên cho hắn ta.
Tôi nói cho hắn ta biết Tô Niệm đã chết, đưa nhật ký của Tô Niệm cho hắn ta, để hắn ta phải sống phần còn lại trong dày vò.
Đúng như tôi nghĩ, Phó Hàng tự dằn vặt không còn ra dạng con người.
Đến cuối cùng, hắn ta tự sát ngay vị trí mà Tô Niệm đã qua đời.
Trên ngón trỏ còn một chiếc nhẫn cưới, nắm chặt bức ảnh một cô gái mỉm cười, một chàng trai nhìn đi phía khác.
Sau đó, tôi nhận được tin Phó Hàng ủng hộ toàn bộ tài sản cho việc nghiên cứu chống ung thư.
Cả đời tôi không kết hôn sinh con, ba mẹ cũng la mắng… nhưng tôi phải làm sao, ánh sáng trong lòng tôi chỉ có một, không có một tia sáng nào xen vào được.
Có lẽ vì ngày đêm vùi đầu vào nghiên cứu, sức khỏe tôi ngày càng yếu dần, cũng không thể cầm dao phẫu thuật được nữa.
Tôi không biết mình đã cứu bao nhiêu người, nhưng người tôi muốn cứu nhất, tôi lại không thể cứu được.
Tôi vẫn luôn nhớ đến lời hứa của Tô Niệm, kiếp sau, cô ấy sẽ trả lời cho tôi, liệu cô ấy có thể làm bạn gái tôi chứ?
Hẹn gặp lại em, Niệm Niệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.