Chương 54
Lệ Vũ
21/05/2022
Editor: Quỳnh/ Beta: Phi Phi
Nhìn xuống qua cửa sổ căn hộ, có thể thấy tình hình ở dưới lầu.
Khi người đàn ông cao lớn bước nhanh về phía bậc thang, cô gái đứng ở bậc trên cùng của cầu thang lập tức lao xuống, sau đó được người đàn ông tựa như không thể chờ đợi thêm nữa giơ cao tay đón lấy.
Mặc dù không thấy rõ từng chi tiết, nhưng có thể nhìn thấy người đàn ông cúi đầu hôn môi, bàn tay dùng sức không biết giới hạn gắt gao giam đối phương vào trong ngực mình.
Hai người nhắm mắt hôn môi, tay cô nắm chặt cổ áo anh, cả người đều ngã vào lòng anh.
Giống như một bộ phim, mỗi khoảnh khắc của hành động lẫn nụ hôn được hiển thị một cách trực quan.
Tống Gia Ninh đỡ trán trên cửa sổ, che miệng hít sâu một hơi, vội vàng lùi về phía sau kéo rèm cửa sổ xuống.
Thấy Khúc Vân Chu vẫn đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm cảnh dưới lầu, cô ấy ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng kéo người về: “Đừng nhìn nữa, dọn dẹp đồ đạc trước đã”.
Khúc Vân Chu xoay người theo cô ấy, lui về phía sau thuận tay kéo rèm cửa sổ bên kia xuống:”Miên Miên thích anh ta hơn mình tưởng”.
“… Cũng thích hơn mình tưởng”. Tống Gia Ninh thở dài nói.
Năm năm trước, tình cảm lẫn suy nghĩ có thể chưa trưởng thành, nhưng năm năm sau rõ ràng đã khác… tâm trạng lơ lửng như trên mây lúc đi lên lầu lúc nãy của Ôn Thư Du thoáng chốc đã thay đổi, điều này có thể nhìn thấy một cách rõ rệt.
“Vấn đề là Lương Yến Tân thì sao?” Cô ấy lo lắng hỏi: “Miên Miên rất thích anh ta, còn anh ta thì sao? Có nghiêm túc không, nghiêm túc đến mức nào? Năm năm trước, Miên Miên đã đau lòng khổ sở một lần, mình không muốn có lần thứ hai”.
“Mình cũng lo lắng chuyện này, có điều cậu cũng nhìn thấy rồi đấy”. Khúc Vân Chu hếch cằm về phía cửa sổ: “Người đàn ông chỉ chơi đùa sẽ không có dáng vẻ như thế đâu”.
Rốt cuộc là bị dục vọng nông cạn của cơ thể hay bị tình cảm theo bản năng thúc đẩy, thật sự cũng không khó để nhìn ra.
Tống Gia Nịnh trầm mặc.
Vừa rồi ở sân bay, cô đã để ý đến một chi tiết nhỏ. Ngay lúc cô ấy cố ý dùng giọng điệu tra xét để truy hỏi Thư Du vì sao lại giấu các cô, Lương Yến Tân đã nhanh chóng cắt ngang vấn đề này, hơn nữa căn bản anh không thèm che giấu sự khó chịu trên mặt mình.
Rõ ràng, anh đang bất mãn vì cô ấy làm khó Thư Du.
Hơn nữa, nhìn phản ứng và biểu hiện của hai người, cô ấy cũng đoán được ai là người đưa ra quyết định giấu giếm mọi chuyện. Tất cả những chi tiết này gần như đều chứng thực lời Khúc Vân Chu nói.
“Lát nữa nói chuyện với cậu ấy nhẹ nhàng một chút. Nếu thật sự là..”. Tống Gia Nịnh ngập ngừng giây lát, nửa đùa nửa thật nói: “Cũng coi như cho mình giãi bày nỗi lòng”.
“Đúng là bà cụ non”. Khúc Vân Chu khẽ cười.
“Cậu còn dám nói mình? Có lúc cậu còn giống bà cô già hơn mình ý”.
“Hỏng bét, cậu vừa nói thế, mình thật sự cảm thấy giống như sắp phải gả con gái đi rồi”.
Hai người cười đùa vài câu, vừa xô đẩy vừa đi thu dọn hành lý, ăn ý hiểu ngầm không nói về người dưới lầu nữa, cũng không sốt ruột đoán mò xem rốt cuộc khi nào người mới trở về.
…
Người đi đường lác đác đi ngang qua cửa khu nhà đều không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười thiện ý.
Lúc mới bắt đầu, Ôn Thư Du không hề phát hiện ra, chờ sau khi lấy lại sự bình tĩnh, cô mới nhận ra tình huống khó xử này.
Người ra vào đều nhìn thấy cô và Lương Yến Tân đứng ở đây hôn nhau…
Cô đẩy anh, cúi đầu vùi mặt vào lòng anh: “Ai bảo anh hôn luôn ở đây thế”.
“Em liều lĩnh chạy tới như vậy mà còn mong anh có thể nhịn được?” Người đàn ông cọ môi bên tai cô thở hổn hển, cười cô: “Mỗi lần làm nũng xong lại trở mặt không nhận người”.
“Đâu có”.
“Trẻ con”. Anh mỉm cười.
Người trong ngực hừ nhẹ một tiếng, tay ôm eo anh, khuôn mặt cọ lung tung trên áo sơ mi chỉnh tề của anh như muốn cố ý đáp lại câu “trẻ con” kia của anh.
Trái tim Lương Yến Tân bị cử chỉ của cô xoa dịu vừa mềm mại vừa rối tinh rối mù, nhịn mãi mới khắc chế khàn giọng nói: “Chuyện anh muốn làm nhất bây giờ… chính là đưa em đi”.
Đưa đến nơi chỉ có hai người bọn họ.
Trái tim Ôn Thư Du như quả chanh bọc trong lớp đường dày đặc.
Nghe anh nói như vậy, cô sẽ cảm thấy ngọt ngào vì sự quan tâm của anh, nhưng chờ lớp đường bọc bên ngoài tan ra, tư vị chua xót bắt đầu xâm chiếm từng chút một.
Lo lắng nghẹn ứ từ lâu cuối cùng biến thành ba chữ: “… Em xin lỗi”.
Lương Yến Tân ngẩn người, bỗng dưng bật cười nhéo lỗ tai cô: “Nói gì vậy”.
“Cảm thấy đối với anh như vậy hơi quá đáng”.
Giọng điệu vô cùng đáng thương khiến trái tim anh như bị thít chặt, tất cả nôn nóng lẫn bất mãn chớp mắt tan thành mây khói, tựa như tướng sĩ đột nhiên buông vũ khí trên chiến trường, không chiến mà bại.
“Không ai ép anh cả”. Anh không thể làm gì khác ngoài thở dài một tiếng, áp sát bên tai cô tự giễu: “Tự anh vui vẻ chấp nhận”.
Giờ khắc này anh như người đi bộ trong sa mạc đã lâu, nếu như gặp được cơn mưa rào sau nắng hạn sẽ chỉ cảm thấy may mắn, tuyệt đối sẽ không oán giận khi chỉ lấy được quá ít.
“Nhưng..”. Ôn Thư Du thấp thỏm túm lấy áo sơ mi của anh, cuối cùng cũng thốt ra lo lắng trong lòng: “Sau này anh còn có thể nghĩ như bây giờ không?”
“Em muốn hỏi gì nào?” Giọng điệu Lương Yến Tân không phân biệt được cảm xúc.
Cô mấp máy môi, nhưng không biết phải nói gì.
Nên nói thế nào đây? Chẳng lẽ muốn hỏi anh nếu cứ tiếp tục như vậy có cảm thấy chán ghét không, hoặc là không muốn chiều theo yêu cầu của cô…
“Miên Miên”. Anh bỗng nhiên gọi cô, giọng nói bình tĩnh trầm xuống cho cô cảm giác anh muốn nói những lời nghiêm túc.
Giây tiếp theo, anh từ tốn nói: “Sự nhẫn nại của anh thật sự có giới hạn”.
Trái tim vừa mới treo lên, người đàn ông bỗng nhiên nắm lấy vai cô, giữ cô đứng thẳng dậy ngẩng đầu nhìn mình.
Vẻ mặt Lương Yến Tân bình tĩnh mà chăm chú, ánh mắt sâu thẳm: “Nhưng chạm tới tận cùng của nhẫn nại cũng tuyệt đối không buông tay, cũng không thể chấm dứt”.
Ôn Thư Du ngẩn người, đại não chết lặng vài giây, chỉ biết thất thần nhìn đôi mắt màu nâu nhạt của người đàn ông.
Tiếp theo, độ ấm hai bên má dần nóng lên, bàn tay buông xuống bên cạnh bất giác cuộn lại nắm chặt.
“Tại sao lại nghĩ như vậy”. Anh bỗng dưng nhìn cô chằm chằm, khẽ nhíu mày mỉm cười: “Hả?”
Cô mím môi không nói gì, mí mắt khẽ chớp, cụp mi im lặng.
“Bởi vì biểu hiện của anh, bởi vì anh không nói rõ ràng cho nên em cho rằng anh sẽ bởi vì chuyện này mà chán ghét, thậm chí từ bỏ?”.
Ôn Thư Du vẫn không nói một lời, không thừa nhận đồng thời cũng không phản bác.
“Miên Miên”.
Cô thỏ thẻ đáp lại “Dạ” một tiếng.
Lương Yến Tân bình tĩnh nói: “Những lời này anh chỉ nói một lần”.
Không lấy thân phận bạn trai, đơn giản chỉ muốn để cho cô gái nhỏ ngốc nghếch tỉnh táo một chút.
Anh lớn hơn cô mười tuổi, nhưng tự hỏi mình cũng không ác liệt đến mức phải dựa vào mười năm kinh nghiệm này để khống chế cô, khiến cô hoàn toàn đánh mất chính mình.
Ôn Thư Du ngẩn người, giương mắt nhìn anh theo bản năng.
“Anh không vui chỉ là bởi vì muốn có quyền làm bạn trai, nhưng trong trường hợp đặc biệt lựa chọn che giấu cũng là những cân nhắc lẫn quyền lợi của anh”. Người đàn ông chậm rãi nói: “Anh không biết cực hạn nhẫn nại của anh ở đâu, nhưng sau cực hạn…”.
Anh bỗng dưng dừng lại, ý cười thấp thoáng hiện lên trên mặt.
“Nếu như em cho rằng anh sẽ chán ghét và sẽ dừng lại, vậy thì sai rồi”.
“Miên Miên”. Lương Yến Tân cúi đầu, hôn cô thật mạnh, thấp giọng nói: “Em không hiểu anh rồi”.
“Chuyện em lo lắng chắc chắn sẽ không xảy ra”. Anh ngước mắt lên: “Thứ anh đã nhắm vào chỉ có thể nắm chặt, tuyệt đối sẽ không buông tay”.
Ôn Thư Du hít thở chậm lại, trái tim đang treo cao rơi xuống, nhịp đập trở nên dồn dập.
Anh mắt của anh giờ phút này khiến cô có chút tâm hoảng ý loạn, tay chân mềm nhũn.
Cô hơi cảm động, nhưng có một thứ so với cảm động còn nhiều hơn, đó là sự tin tưởng mạnh mẽ, ổn định cùng sự ỷ lại kích động mãnh liệt.
Còn có sự xúc động muốn nói điều gì đó.
Loại cảm xúc này thúc giục cô lập tức nhào vào lòng anh, hai tay còn muốn nâng cao ôm cổ anh.
Lương Yến Tân ngẩn ra, bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng. Anh ôm chặt cô gái nhỏ giống như gấu túi đang treo trên người mình, tiếp tục duy trì động tác hơi cúi người thuận tiện cho cô ôm mình.
Ôn Thư Du cố gắng kiễng chân, vùi mặt vào cổ anh, hai má và vành tai bị nhiệt độ trên cổ anh lan tỏa thành màu ửng đỏ nhàn nhạt, đầu óc cũng bị nụ cười của anh làm cho choáng váng không tỉnh táo.
Rất muốn nói gì đó, dường như cô thực sự rất hiếm khi nói ra suy nghĩ của mình, thậm chí có những điều chưa bao giờ nói.
Nghĩ đến điểm này, cô lập tức căng thẳng luống cuống chân tay, thiếu chút đã không thể đứng vững.
Cô ngửi thấy mùi thơm trên người anh, đầu óc nóng lên, ấm áp ngậm ngùi nghẹn ra mấy chữ.
“… Rất thích anh”.
Nhìn xuống qua cửa sổ căn hộ, có thể thấy tình hình ở dưới lầu.
Khi người đàn ông cao lớn bước nhanh về phía bậc thang, cô gái đứng ở bậc trên cùng của cầu thang lập tức lao xuống, sau đó được người đàn ông tựa như không thể chờ đợi thêm nữa giơ cao tay đón lấy.
Mặc dù không thấy rõ từng chi tiết, nhưng có thể nhìn thấy người đàn ông cúi đầu hôn môi, bàn tay dùng sức không biết giới hạn gắt gao giam đối phương vào trong ngực mình.
Hai người nhắm mắt hôn môi, tay cô nắm chặt cổ áo anh, cả người đều ngã vào lòng anh.
Giống như một bộ phim, mỗi khoảnh khắc của hành động lẫn nụ hôn được hiển thị một cách trực quan.
Tống Gia Ninh đỡ trán trên cửa sổ, che miệng hít sâu một hơi, vội vàng lùi về phía sau kéo rèm cửa sổ xuống.
Thấy Khúc Vân Chu vẫn đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm cảnh dưới lầu, cô ấy ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng kéo người về: “Đừng nhìn nữa, dọn dẹp đồ đạc trước đã”.
Khúc Vân Chu xoay người theo cô ấy, lui về phía sau thuận tay kéo rèm cửa sổ bên kia xuống:”Miên Miên thích anh ta hơn mình tưởng”.
“… Cũng thích hơn mình tưởng”. Tống Gia Ninh thở dài nói.
Năm năm trước, tình cảm lẫn suy nghĩ có thể chưa trưởng thành, nhưng năm năm sau rõ ràng đã khác… tâm trạng lơ lửng như trên mây lúc đi lên lầu lúc nãy của Ôn Thư Du thoáng chốc đã thay đổi, điều này có thể nhìn thấy một cách rõ rệt.
“Vấn đề là Lương Yến Tân thì sao?” Cô ấy lo lắng hỏi: “Miên Miên rất thích anh ta, còn anh ta thì sao? Có nghiêm túc không, nghiêm túc đến mức nào? Năm năm trước, Miên Miên đã đau lòng khổ sở một lần, mình không muốn có lần thứ hai”.
“Mình cũng lo lắng chuyện này, có điều cậu cũng nhìn thấy rồi đấy”. Khúc Vân Chu hếch cằm về phía cửa sổ: “Người đàn ông chỉ chơi đùa sẽ không có dáng vẻ như thế đâu”.
Rốt cuộc là bị dục vọng nông cạn của cơ thể hay bị tình cảm theo bản năng thúc đẩy, thật sự cũng không khó để nhìn ra.
Tống Gia Nịnh trầm mặc.
Vừa rồi ở sân bay, cô đã để ý đến một chi tiết nhỏ. Ngay lúc cô ấy cố ý dùng giọng điệu tra xét để truy hỏi Thư Du vì sao lại giấu các cô, Lương Yến Tân đã nhanh chóng cắt ngang vấn đề này, hơn nữa căn bản anh không thèm che giấu sự khó chịu trên mặt mình.
Rõ ràng, anh đang bất mãn vì cô ấy làm khó Thư Du.
Hơn nữa, nhìn phản ứng và biểu hiện của hai người, cô ấy cũng đoán được ai là người đưa ra quyết định giấu giếm mọi chuyện. Tất cả những chi tiết này gần như đều chứng thực lời Khúc Vân Chu nói.
“Lát nữa nói chuyện với cậu ấy nhẹ nhàng một chút. Nếu thật sự là..”. Tống Gia Nịnh ngập ngừng giây lát, nửa đùa nửa thật nói: “Cũng coi như cho mình giãi bày nỗi lòng”.
“Đúng là bà cụ non”. Khúc Vân Chu khẽ cười.
“Cậu còn dám nói mình? Có lúc cậu còn giống bà cô già hơn mình ý”.
“Hỏng bét, cậu vừa nói thế, mình thật sự cảm thấy giống như sắp phải gả con gái đi rồi”.
Hai người cười đùa vài câu, vừa xô đẩy vừa đi thu dọn hành lý, ăn ý hiểu ngầm không nói về người dưới lầu nữa, cũng không sốt ruột đoán mò xem rốt cuộc khi nào người mới trở về.
…
Người đi đường lác đác đi ngang qua cửa khu nhà đều không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười thiện ý.
Lúc mới bắt đầu, Ôn Thư Du không hề phát hiện ra, chờ sau khi lấy lại sự bình tĩnh, cô mới nhận ra tình huống khó xử này.
Người ra vào đều nhìn thấy cô và Lương Yến Tân đứng ở đây hôn nhau…
Cô đẩy anh, cúi đầu vùi mặt vào lòng anh: “Ai bảo anh hôn luôn ở đây thế”.
“Em liều lĩnh chạy tới như vậy mà còn mong anh có thể nhịn được?” Người đàn ông cọ môi bên tai cô thở hổn hển, cười cô: “Mỗi lần làm nũng xong lại trở mặt không nhận người”.
“Đâu có”.
“Trẻ con”. Anh mỉm cười.
Người trong ngực hừ nhẹ một tiếng, tay ôm eo anh, khuôn mặt cọ lung tung trên áo sơ mi chỉnh tề của anh như muốn cố ý đáp lại câu “trẻ con” kia của anh.
Trái tim Lương Yến Tân bị cử chỉ của cô xoa dịu vừa mềm mại vừa rối tinh rối mù, nhịn mãi mới khắc chế khàn giọng nói: “Chuyện anh muốn làm nhất bây giờ… chính là đưa em đi”.
Đưa đến nơi chỉ có hai người bọn họ.
Trái tim Ôn Thư Du như quả chanh bọc trong lớp đường dày đặc.
Nghe anh nói như vậy, cô sẽ cảm thấy ngọt ngào vì sự quan tâm của anh, nhưng chờ lớp đường bọc bên ngoài tan ra, tư vị chua xót bắt đầu xâm chiếm từng chút một.
Lo lắng nghẹn ứ từ lâu cuối cùng biến thành ba chữ: “… Em xin lỗi”.
Lương Yến Tân ngẩn người, bỗng dưng bật cười nhéo lỗ tai cô: “Nói gì vậy”.
“Cảm thấy đối với anh như vậy hơi quá đáng”.
Giọng điệu vô cùng đáng thương khiến trái tim anh như bị thít chặt, tất cả nôn nóng lẫn bất mãn chớp mắt tan thành mây khói, tựa như tướng sĩ đột nhiên buông vũ khí trên chiến trường, không chiến mà bại.
“Không ai ép anh cả”. Anh không thể làm gì khác ngoài thở dài một tiếng, áp sát bên tai cô tự giễu: “Tự anh vui vẻ chấp nhận”.
Giờ khắc này anh như người đi bộ trong sa mạc đã lâu, nếu như gặp được cơn mưa rào sau nắng hạn sẽ chỉ cảm thấy may mắn, tuyệt đối sẽ không oán giận khi chỉ lấy được quá ít.
“Nhưng..”. Ôn Thư Du thấp thỏm túm lấy áo sơ mi của anh, cuối cùng cũng thốt ra lo lắng trong lòng: “Sau này anh còn có thể nghĩ như bây giờ không?”
“Em muốn hỏi gì nào?” Giọng điệu Lương Yến Tân không phân biệt được cảm xúc.
Cô mấp máy môi, nhưng không biết phải nói gì.
Nên nói thế nào đây? Chẳng lẽ muốn hỏi anh nếu cứ tiếp tục như vậy có cảm thấy chán ghét không, hoặc là không muốn chiều theo yêu cầu của cô…
“Miên Miên”. Anh bỗng nhiên gọi cô, giọng nói bình tĩnh trầm xuống cho cô cảm giác anh muốn nói những lời nghiêm túc.
Giây tiếp theo, anh từ tốn nói: “Sự nhẫn nại của anh thật sự có giới hạn”.
Trái tim vừa mới treo lên, người đàn ông bỗng nhiên nắm lấy vai cô, giữ cô đứng thẳng dậy ngẩng đầu nhìn mình.
Vẻ mặt Lương Yến Tân bình tĩnh mà chăm chú, ánh mắt sâu thẳm: “Nhưng chạm tới tận cùng của nhẫn nại cũng tuyệt đối không buông tay, cũng không thể chấm dứt”.
Ôn Thư Du ngẩn người, đại não chết lặng vài giây, chỉ biết thất thần nhìn đôi mắt màu nâu nhạt của người đàn ông.
Tiếp theo, độ ấm hai bên má dần nóng lên, bàn tay buông xuống bên cạnh bất giác cuộn lại nắm chặt.
“Tại sao lại nghĩ như vậy”. Anh bỗng dưng nhìn cô chằm chằm, khẽ nhíu mày mỉm cười: “Hả?”
Cô mím môi không nói gì, mí mắt khẽ chớp, cụp mi im lặng.
“Bởi vì biểu hiện của anh, bởi vì anh không nói rõ ràng cho nên em cho rằng anh sẽ bởi vì chuyện này mà chán ghét, thậm chí từ bỏ?”.
Ôn Thư Du vẫn không nói một lời, không thừa nhận đồng thời cũng không phản bác.
“Miên Miên”.
Cô thỏ thẻ đáp lại “Dạ” một tiếng.
Lương Yến Tân bình tĩnh nói: “Những lời này anh chỉ nói một lần”.
Không lấy thân phận bạn trai, đơn giản chỉ muốn để cho cô gái nhỏ ngốc nghếch tỉnh táo một chút.
Anh lớn hơn cô mười tuổi, nhưng tự hỏi mình cũng không ác liệt đến mức phải dựa vào mười năm kinh nghiệm này để khống chế cô, khiến cô hoàn toàn đánh mất chính mình.
Ôn Thư Du ngẩn người, giương mắt nhìn anh theo bản năng.
“Anh không vui chỉ là bởi vì muốn có quyền làm bạn trai, nhưng trong trường hợp đặc biệt lựa chọn che giấu cũng là những cân nhắc lẫn quyền lợi của anh”. Người đàn ông chậm rãi nói: “Anh không biết cực hạn nhẫn nại của anh ở đâu, nhưng sau cực hạn…”.
Anh bỗng dưng dừng lại, ý cười thấp thoáng hiện lên trên mặt.
“Nếu như em cho rằng anh sẽ chán ghét và sẽ dừng lại, vậy thì sai rồi”.
“Miên Miên”. Lương Yến Tân cúi đầu, hôn cô thật mạnh, thấp giọng nói: “Em không hiểu anh rồi”.
“Chuyện em lo lắng chắc chắn sẽ không xảy ra”. Anh ngước mắt lên: “Thứ anh đã nhắm vào chỉ có thể nắm chặt, tuyệt đối sẽ không buông tay”.
Ôn Thư Du hít thở chậm lại, trái tim đang treo cao rơi xuống, nhịp đập trở nên dồn dập.
Anh mắt của anh giờ phút này khiến cô có chút tâm hoảng ý loạn, tay chân mềm nhũn.
Cô hơi cảm động, nhưng có một thứ so với cảm động còn nhiều hơn, đó là sự tin tưởng mạnh mẽ, ổn định cùng sự ỷ lại kích động mãnh liệt.
Còn có sự xúc động muốn nói điều gì đó.
Loại cảm xúc này thúc giục cô lập tức nhào vào lòng anh, hai tay còn muốn nâng cao ôm cổ anh.
Lương Yến Tân ngẩn ra, bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng. Anh ôm chặt cô gái nhỏ giống như gấu túi đang treo trên người mình, tiếp tục duy trì động tác hơi cúi người thuận tiện cho cô ôm mình.
Ôn Thư Du cố gắng kiễng chân, vùi mặt vào cổ anh, hai má và vành tai bị nhiệt độ trên cổ anh lan tỏa thành màu ửng đỏ nhàn nhạt, đầu óc cũng bị nụ cười của anh làm cho choáng váng không tỉnh táo.
Rất muốn nói gì đó, dường như cô thực sự rất hiếm khi nói ra suy nghĩ của mình, thậm chí có những điều chưa bao giờ nói.
Nghĩ đến điểm này, cô lập tức căng thẳng luống cuống chân tay, thiếu chút đã không thể đứng vững.
Cô ngửi thấy mùi thơm trên người anh, đầu óc nóng lên, ấm áp ngậm ngùi nghẹn ra mấy chữ.
“… Rất thích anh”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.