Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh

Chương 43

Minh Quế Tái Tửu

23/09/2023

Trong khi bầu không khí của lớp quốc tế vô hình trở nên kỳ quái vì hai người Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi thì bầu không khí của lớp chất lượng và lớp chất lượng cao cũng không khá hơn là mấy.

Ở lần thi đua hạn ngạch trước, toàn bộ lớp chất lượng đã bị vả mặt đôm đốp ngay trước mặt mọi người, đến nay bọn họ gặp người của lớp quốc tế đều không ngóc đầu lên nổi. Đám đàn em của Phó Dương Hi ở lớp quốc tế cũng rất gợi đòn, cứ hễ nhìn thấy bọn họ là lại cười cợt đâm chọc đôi câu. Bọn họ muốn đánh một trận nhưng lại không có lý do gì, thật sự là quá ức chế.

Hơn nữa cô chủ nhiệm Diệp Băng của lớp bọn họ vì làm mất lòng giáo sư Cao mà bị phê bình ngay trước mặt, gần đây áp suất cũng cực kỳ thấp, vừa vào phòng học đã dài mặt ra, má xệ xuống không khác gì hai lưỡi dao bầu, tất cả chủ đề sôi động cũng đều bị dập tắt. Điều này khiến toàn bộ lớp chất lượng rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, khổ không thể tả.

Dưới tình huống như vậy, cả lớp nhanh chóng có cùng chung kẻ địch.

Mới đầu, danh hiệu hoa khôi học đường thuộc về Triệu Minh Khê, người của lớp chất lượng còn cảm thấy không có vấn đề gì, dù sao Triệu Minh Khê cũng xinh đẹp hơn Triệu Viện mấy lần, đây là sự thật bày ra trước mắt. Sau đó người chủ trì lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cũng sắp thành Triệu Minh Khê, đại đa số học sinh lớp chất lượng cũng vẫn thờ ơ, ai chủ trì mà chẳng giống nhau……?

Nhưng sau khi trải qua lần thi đua hạn ngạch trước, toàn bộ tôn nghiêm của lớp chất lượng đều bị đạp vào thùng rác, lúc này bọn họ không ngồi yên được nữa! Bọn họ hoàn toàn coi Triệu Minh Khê cũng là người của lớp quốc tế, và bắt đầu cùng nổi lên lòng thù địch!

Vì vậy khi chương trình của lễ kỷ niệm thành lập trường được đưa ra, ban văn nghệ tuyên bố người chủ trì năm nay vẫn là Triệu Viện, cả lớp chất lượng đều thở phào một hơi, reo hò không dứt.

Phải biết rằng nếu người chủ trì rơi vào lớp nào thì lớp đó sẽ có quyền biểu diễn tiết mục chính.

Triệu Viện cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy trong hàng loạt chuyện xảy ra vừa qua, cuối cùng cô ta cũng hòa được một ván.

……

Nhưng Triệu Viện và lớp chất lượng đều không biết là vào ngày hôm đó, ngay sau khi cô ta đi tìm giáo viên ban văn nghệ, giáo viên ban văn nghệ đã liên hệ với Triệu Minh Khê một lần nữa.

Nhưng Minh Khê đã từ chối dứt khoát.

Vì thế cơ hội này vòng đi vòng lại, cuối cùng mới rơi vào trong tay Triệu Viện.

Suy nghĩ của Minh Khê rất đơn giản, cô lười tranh giành những thứ đó với Triệu Viện.

Tập trung học tập mới là cách làm lý trí.

Nếu là trước kia, có lẽ Minh Khê sẽ vì nhà họ Triệu tới tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường mà muốn biểu diễn tiết mục gì đó, cô muốn thể hiện mặt xuất sắc của mình cho người nhà thấy.

Dẫu sao lúc ấy cô cũng chỉ là một cô bé tràn đầy kỳ vọng và muốn được khen ngợi.

Nhưng hiện tại Minh Khê đã hoàn toàn không thèm để ý những thứ này.

Mặc dù không có những yêu thương cưng chiều đó thì một mình cô vẫn có thể sống tốt.

Ngoài những người tham gia thi đấu, những người còn lại trong lớp chất lượng đều quẩy tưng bừng.

Tất cả đều tràn đầy nhiệt tình và tất bật bắt tay vào chuẩn bị tiết mục chính của lễ kỷ niệm thành lập trường năm nay.

Cũng chỉ có hai người không phấn chấn.

Lý Hải Dương còn tưởng rằng người chủ trì năm nay sẽ là Triệu Minh Khê, trong lòng lặng lẽ mong đợi thật lâu, kết quả giờ lại được báo vẫn là Triệu Viện?

Chuyện này có khác gì fans hâm mộ chờ đợi concert của thần tượng mình rất lâu, rồi đến sát giờ lại đột nhiên được thông báo rằng người qua đường Giáp sẽ lên sân khấu đâu?

Cậu ta cũng không thích Triệu Viện, đối với cậu ta mà nói, Triệu Viện hiển nhiên cũng chỉ là một người qua đường Giáp.

“Chán vãi.” Lý Hải Dương cầm lấy món quà trong ngăn bàn còn chưa mang ra, không nhịn được lẩm bẩm: “Hai năm trước đều là Triệu Viện, lãnh đạo nhà trường không thấy chán à?”

“Nói cái gì đấy?!” Lộ Diệp vừa hay đi qua nghe thấy, lập tức quay lại túm cổ áo cậu ta, suýt nữa thì đánh nhau: “Là Triệu Viện thì làm sao? Triệu Viện xinh xuất sắc luôn, không phục cũng ngậm mồm vào!”

Lý Hải Dương nhìn vết thương trêи mặt Lộ Diệp, cảm thấy Lộ Diệp hơi đần: “Mày vì Triệu Viện mà ăn trộm tài liệu đấu thầu của bố mày, còn đòi sống đòi chết để uy hϊế͙p͙ chú ấy! Triệu Viện có biết những chuyện mày làm không? Mà cho dù mày giúp được Triệu Viện chuyện này thì cuối cùng Triệu Viện cũng có nhớ mày tốt không?”

Hai người là bạn bè, Lý Hải Dương cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Lộ Diệp đôi câu.

Nhưng còn chưa nói xong đã bị Lộ Diệp chặn họng.

“Mày thì biết cái gì, Triệu Viện đồng ý cuối tuần đi xem phim với tao rồi.” Lộ Diệp liếc mắt nhìn bóng lưng thanh tú của Triệu Viện ở hàng phía trước, trêи mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Ít nhất tao có cơ hội.”

Cậu chàng lại giễu cợt Lý Hải Dương: “Còn mày thì sao, có mỗi món quà cũng lằng nhà lằng nhằng mãi không tặng được.”

Lý Hải Dương buồn bực: “……”

Một người có tâm trạng không thoải mái khác chính là Ngạc Tiểu Hạ.

Hiện giờ nhân duyên của cô ta ở lớp chất lượng rất không tốt, cũng chỉ có mình Miêu Nhiên chơi cùng từ hồi nhỏ là còn nói chuyện với cô ta.

Nhưng cô ta không thể hiểu tại sao mọi người đều ghét cô ta mà lại không có ai ghét Triệu Viện?

Chẳng lẽ không ai nhìn ra Triệu Viện không hiền lành như vẻ bề ngoài sao?

Ngạc Tiểu Hạ nhìn Triệu Viện đang nói cười với Lộ Diệp một cái, lại cúi đầu mở hộp bút ra, thoáng nhìn hai chiếc túi kín trong suốt cỡ bàn tay.

Túi thứ nhất có một vài sợi tóc của Triệu Vũ Ninh. Hai ngày trước cô ta đi loanh quanh ở sân thể ɖu͙ƈ khối 10, trong lúc Triệu Vũ Ninh chơi bóng rổ đã lấy chúng từ trêи áo len xuống.

Ngạc Tiểu Hạ không chắc đó có phải của Triệu Vũ Ninh hay không, vì lý do an toàn, cô ta đã bỏ ra mấy nghìn tệ để Miêu Nhiên giả vờ yêu thầm đàn em Triệu Vũ Ninh, sau đó đưa tiền cho một cậu bạn trong đội bóng rổ của Triệu Vũ Ninh, để đối phương va chạm với Triệu Vũ Ninh khi đánh bóng rồi tranh thủ giựt mất sợi tóc. Số tóc đã được cất vào chiếc túi dán kín thứ hai.

Thứ cần có tiếp theo cũng chỉ là một sợi tóc của Triệu Viện.

Ngạc Tiểu Hạ tâm tư kín đáo, mấy ngày nay vẫn luôn nghĩ cách lấy được tóc Triệu Viện. Nhưng hiện giờ Triệu Viện cực kỳ đề phòng cô ta, cho dù cô ta có cẩn thận đến đâu đi nữa nhưng chỉ cần tới gần Triệu Viện một chút là đều bị Bồ Sương đẩy ra.

Cho nên vô cùng khó khăn.

Nhưng Ngạc Tiểu Hạ không hề từ bỏ, cô ta luôn cảm thấy trực giác của mình không sai.

Mà cho dù trực giác có sai đi nữa, xét nghiệm ADN cho thấy Triệu Vũ Ninh và Triệu Viện là chị em ruột thì cô ta cũng sẽ không có tổn thất gì.

Trưa hôm nay, cô ta thấy Triệu Viện không đi ăn với nhóm Bồ Sương mà lại đi ra ngoài trường một mình, cô ta nhanh chóng đi theo.

Có vẻ Triệu Viện đã có hẹn trước và đang chờ người ở một nhà hàng Nhật.

Ngạc Tiểu Hạ đặt một bàn khác, ngồi đằng sau cây xanh, chợt thấy người vội vã chạy tới gặp Triệu Viện chính là một bảo mẫu ăn mặc giản dị.

Ngạc Tiểu Hạ nhìn kỹ, phát hiện mình cũng biết người này, đó chính là bảo mẫu Trương trong nhà Triệu Viện —— người đối xử tốt với Triệu Viện nhất.

Ngày trước mỗi lần Ngạc Tiểu Hạ đến nhà Triệu Viện, bảo mẫu Trương đều rất nhiệt tình, nhưng chỉ là nhiệt tình với bạn bè của Triệu Viện, còn thái độ của bà ấy đối với Triệu Minh Khê thì có nói là tồi tệ cũng không quá.

Giờ hình như bảo mẫu Trương đã rời khỏi nhà họ Triệu.

Ngạc Tiểu Hạ nhìn thấy Triệu Viện cho bảo mẫu Trương một khoản tiền sinh hoạt phí.

Con ngươi Ngạc Tiểu Hạ đảo vòng vòng, gọi một phục vụ tới, đưa cho đối phương mấy chục nghìn tệ rồi thì thầm vài câu với người đó.

Tuy người phục vụ không hiểu sao vị khách hàng này lại bảo anh ta lấy mấy sợi tóc của khách ở bàn đằng kia, nhưng vì mấy chục nghìn tệ, anh ta đương nhiên bằng lòng làm chuyện đơn giản như vậy.

Có điều khi mang nồi lẩu lên, người phục vụ bắt đầu căng thẳng, nhất thời quên mất Ngạc Tiểu Hạ nói “Cô đó” là người trẻ hay người nhiều tuổi hơn ở bên này.

Không có nhiều thời gian suy nghĩ, anh ta lặng lẽ lấy của cả hai người.

*

Trước khi Triệu Viện phát hiện, Ngạc Tiểu Hạ đã lấy được tóc, cơm cũng không ăn mà vội vàng rời đi.

Mà Triệu Viện sau khi gặp bảo mẫu Trương thì trở về trường, vừa hay gặp Bồ Sương đang mua đồ ăn vặt ở siêu thị ngay cổng trường.

Hai người cùng đi về.

“Cậu cho bảo mẫu nhà cậu tiền à?” Bồ Sương nghe Triệu Viện nhắc tới chuyện này, vô cùng kinh ngạc: “Bà ấy bị sa thải không phải vì nói xấu Triệu Minh Khê sao, một người làm thuê mà không biết giữ miệng, tớ cảm thấy bị nhà cậu sa thải là đáng đời lắm, làm gì mà không tìm được bảo mẫu mới làm việc hiệu quả chứ ——”

Còn chưa nói xong nhưng thấy sắc mặt Triệu Viện, Bồ Sương lại vội vàng nói: “Đương nhiên ý tớ là cũng không đến nỗi cương quyết phải đuổi việc bà ấy. Cùng lắm là oán giận Triệu Minh Khê đôi câu, cũng không phải lỗi lầm gì lớn, bị đuổi đi như vậy cũng có chút đáng thương.”

Triệu Viện nói: “Cho nên tớ mới cho bà ấy 50 ngàn, dù sao giờ cuối năm cũng không dễ tìm việc. Trước kia bà ấy đối xử với tớ rất tốt, lúc tớ ốm, bà ấy sẽ nấu canh gà, còn thức trông tớ tới nửa đêm.”

“Cậu tốt bụng quá.” Bồ Sương thở dài nói: “50 ngàn, cũng đủ cho bà ấy không làm việc nửa năm rồi. Cậu cho một lần này thôi, cẩn thận bị lừa đấy.”

Sắc mặt Triệu Viện dịu lại, nói: “Ừ, tớ biết.”

Hai người đi qua sân bóng rổ, Bồ Sương lại hỏi: “Vậy chuyện của anh cả cậu sao rồi?”

Triệu Viện khẽ mỉm cười: “Ok rồi.”

Triệu Trạm Hoài đương nhiên không biết cô ta giải quyết như thế nào, chỉ nghĩ là cô ta mời bạn học ăn cơm, bạn học nài nỉ bố mình, vì vậy mà phía Lộ thị đã có dấu hiệu nhả ra.

Triệu Trạm Hoài cảm thấy cô ta đã giúp đỡ rất nhiều, tối hôm qua còn chủ động gọi điện thoại tới.

Đây quả thật là lần đầu tiên Triệu Trạm Hoài chủ động gọi điện thoại tới trong suốt một tháng nay.

Hiện giờ công ty Triệu Trạm Hoài vì những cải tổ mới mà nhất định phải có được mảnh đất kia, nếu không hiệu quả và lợi nhuận kinh doanh của cả năm này sẽ bị sụp đổ.

Dù Lộ thị không chịu hạ giá thì tới cuối cùng Triệu Trạm Hoài cũng chỉ có thể bỏ ra một số tiền lớn để mua mảnh đất đó.

Mà hiện giờ Triệu Viện giúp anh ta cạy miệng Lộ tổng ra, giá thu mua có khả năng hạ xuống, vậy có thể tiết kiệm một lượng lớn vốn lưu động cho công ty Triệu Trạm Hoài.

Triệu Trạm Hoài đương nhiên là thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Viện giành thắng lợi liên tiếp nên tâm trạng hôm nay cũng không tệ, cô ta chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ đều có thể được mình khôi phục lại như trước khi có sự xuất hiện của Triệu Minh Khê.

Tiếp theo chính là chuẩn bị thật tốt cho lễ kỷ niệm thành lập trường và giải thi đấu.

“Hôm nay lúc Lộ Diệp đến hình như mặt mũi thâm sì, không biết có phải bị bố cậu ấy đánh không.” Bồ Sương nhìn Triệu Viện, lại do dự một chút: “Cậu thật sự đồng ý hẹn hò với cậu ấy à?”

“Xem phim thôi.” Triệu Viện nhìn sang Bồ Sương, nói: “Tớ chưa từng đồng ý hẹn hò với bất kỳ ai cả.”

Bồ Sương: “……”

Bồ Sương dừng bước, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác quái dị với Triệu Viện. Cô ta bỗng nhiên không biết nên nói gì.

Mà Triệu Viện đã càng đi càng xa.

Bồ Sương nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Viện một lát, cuối cùng vẫn đi theo.

*

Chuyện Lộ Diệp giúp Triệu Viện nhanh chóng truyền tới tai Kha Thành Văn. Cũng không phải Kha Thành Văn cố ý dò la, mà là sân bóng rổ to như vậy, mọi người đều tập trung ở đấy.

Lộ Diệp có thể xem phim với nữ thần nên cực kỳ hưng phấn, tự mình khoe khoang khắp nơi.

Vào tiết thể ɖu͙ƈ buổi chiều, Kha Thành Văn ôm bóng rổ qua đó, quay đầu lập tức nói chuyện này với Phó Dương Hi và Khương Tu Thu.

Khương Tu Thu mặc áo lông vũ, cuộn tròn ở một góc đan tay vào nhau, rụt cổ vào trong áo, không hiểu rõ tình hình: “Cho nên —— chuyện này liên quan gì tới bọn mình?”

Nói xong, cậu ta cười híp mắt nhận thư tình do hai bạn học nữ đang đỏ mặt đưa tới.

“Mày chẳng hiểu cái gì hết.” Kha Thành Văn vội la lên: “Mày không biết mấy chuyện rắc rối trong nhà Triệu Minh Khê đâu! Triệu Viện bây giờ là đang làm gì? Là đang tranh sủng đấy! Sở dĩ cô ta tìm Lộ Diệp giúp chuyện này là vì cô ta muốn người nhà họ Triệu đứng về phía mình!”

Khương Tu Thu nhét thư tình vào túi quần, lại khôi phục dáng vẻ không hề gì: “Nhưng không phải Triệu Minh Khê đã cắt đứt quan hệ với người nhà sao? Về sau người nhà họ Triệu đứng về phía ai thì cậu ấy cũng có quan tâm đâu. Hoàng Thượng không gấp thái giám mày gấp cái gì hả.”

“Anh Hi, anh nói đi.” Kha Thành Văn hết cách thông não Khương Tu Thu, lập tức nhìn về phía Phó Dương Hi.

Mái tóc đỏ kiêu ngạo của Phó Dương Hi xơ xác trong gió lạnh, gương mặt tuấn tú vì thất tình mà hiện rõ vẻ suy sụp chán chường.

Cậu nhìn chằm chằm Thẩm Lệ Nghiêu đang chơi bóng rổ ở bên kia, ngón tay bóp chặt lon Coca một cách vô thức, mãi đến khi “bụp” một tiếng, nắp lon Coca bật ra, thân lon cũng xoắn xuýt không còn hình dạng ban đầu.



Hình như cậu không nghe thấy lời Kha Thành Văn nói.

Nhưng chờ sau khi Kha Thành Văn nói xong, cậu thở ra một làn hơi lạnh.

“Đưa điện thoại đây.”

Kha Thành Văn vội vàng lục lọi trong túi và đưa điện thoại của mình cho cậu.

Phó Dương Hi chộp điện thoại, đứng dậy đi ra mấy bước rồi gọi một cuộc.

Khương Tu Thu lạnh đến mức không nhúc nhích được cổ, cả người đều quay sang, nhìn về phía Phó Dương Hi, buồn bực nói: “Nó đây là ——”

Kha Thành Văn hiểu rõ: “Phá kế hoạch của Triệu Viện.”

Khương Tu Thu: “……”

Đến lúc Phó Dương Hi quay lại, Khương Tu Thu thở dài nói: “Triệu Minh Khê có thích mày tí nào đâu, mày thất tình rồi còn quan tâm chuyện của cậu ấy làm gì.”

Phó Dương Hi cả giận nói: “Tao không quan tâm chuyện của cậu ấy, tao chỉ đơn giản là không ưa đám người nhà họ Triệu, không muốn bọn họ sống tốt, đây là chuyện riêng của tao, hiểu chưa?”

Khương Tu Thu nói: “Tao đã nói từ trước mà, từ nhỏ đến lớn tao chưa từng thấy cảnh vì chúng ta mà tự theo đuổi chúng ta, mày còn không tin cái chuyện kỳ quái đó cơ. Xem đi, quả đúng như thế ——”

Tâm lý Phó Dương Hi sụp đổ trong nháy mắt, lý trí lập tức nổ bùm thành pháo hoa rực cháy sáng ngời.

Máu trong người cậu sôi sục, “bụp” một tiếng, cậu ném văng lon Coca xuống đất rồi túm cổ áo Khương Tu Thu: “Con mẹ mày muốn đánh nhau hả?”

Cổ áo Khương Tu Thu bị túm đến biến dạng, nhưng cậu chàng giống hệt như sư thầy ngồi thiền, không hề tức giận mà chỉ thở dài bi thương.

Phó Dương Hi: “……”

Phó Dương Hi buông cổ áo Khương Tu Thu ra, chán nản đặt ʍôиɠ ngồi ở bên cạnh.

Hơi ấm trêи người Triệu Minh Khê là thật, chính nó cũng từng cho cậu một giấc mộng tuyệt vời, để mỗi khi đêm về, chỉ cần chìm vào giấc ngủ là cả người cậu lại ngập trong hơi ấm.

Triệu Minh Khê đã từng cho cậu thêm một lý do để đi vào cơn mơ, cũng làm cậu vơi bớt nỗi sợ hãi về những cơn ác mộng trong quá khứ.

Nhưng giờ giấc mơ tan vỡ, ánh sáng cũng không còn.

Trêи người Triệu Minh Khê vẫn ấm áp như xưa, viên kẹo cô đưa vẫn ngọt ngào như cũ.

Nhưng ngón tay Phó Dương Hi thì vẫn lạnh.

Kha Thành Văn thấy hai người bọn họ bi thương, cũng cầm lòng không đậu mà rầu rĩ theo và ngồi xuống bên cạnh. Muộn phiền suy nghĩ xong, Kha Thành Văn nói: “Không thì ——”

Hai cái đầu bên cạnh đồng loạt quay sang nhìn cậu ta.

Kha Thành Văn chịu áp lực lớn, nhưng chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi nói ra ý tưởng của mình: “Trêи đời không có việc khó, chỉ sợ người có tiền. Không thì nghĩ cách ném tiền cho nhà họ Thẩm để bọn họ đuổi Thẩm Lệ Nghiêu đi, hoặc là để cậu ta chuyển trường?! Triệu Minh Khê không nhìn thấy Thẩm Lệ Nghiêu, thế chẳng phải sau này sẽ quên luôn sao!”

Khương Tu Thu lắc đầu: “Chưa chắc, mày chưa nghe câu yêu xa lại càng kϊƈɦ thích hormone à? Nếu làm như vậy, đến lúc đó cũng không biết là đang thúc đẩy hay là đang chia rẽ hai người bọn họ đâu.”

Khương Tu Thu tiếp tục phân tích: “Hơn nữa Thẩm Lệ Nghiêu đang yên đang lành đột nhiên chuyển trường, Triệu Minh Khê nhất định sẽ cảm thấy có gì đó không ổn, vậy Phó Dương Hi sẽ trở thành nhân vật mẹ chồng độc ác trong phim truyền hình. Mày từng thấy cảnh mẹ chồng độc ác và con dâu cuối cùng có thể thành một đôi chưa?”

“……”

Ba người không nghĩ ra cách gì hay.

Phó Dương Hi tiếp tục dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Thẩm Lệ Nghiêu cách đó không xa.

*

Gần đây Thẩm Lệ Nghiêu cũng thấy phiền muộn trong lòng.

Số lần sai sót trong các thí nghiệm xuất hiện nhiều hơn, lúc chơi bóng rổ cũng mất tập trung.

Ngày đó sau khi Triệu Minh Khê nói không hề thích cậu ta ngay trước mặt đồng đội ở hành lang, quả nhiên cô không tới tìm cậu ta nữa.

Đâu chỉ là không tới tìm, mà thật sự là cố hết sức tránh mặt.

Người đã từng thấy hằng ngày cứ thế biến mất trong thế giới của cậu ta.

Ban đầu Thẩm Lệ Nghiêu còn lạnh mặt ôm kỳ vọng bí ẩn nào đó, nghĩ cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt chứ không phải là thật lòng.

Nhưng từng ngày trôi qua, Thẩm Lệ Nghiêu đắm mình trong những bứt rứt và phiền muộn không tên dần dần ý thức được, Triệu Minh Khê thật sự chỉ đi đến nơi đó, và rồi dừng lại.

Cô sẽ không đến gần thế giới của cậu ta nữa.

Thẩm Lệ Nghiêu rất không quen.

Sao có thể quen được.

Mỗi khi chơi bóng rổ, bên sân thể ɖu͙ƈ sẽ không còn bóng dáng cô nữa.

Mở cửa phòng phát thanh ra, trong tiềm thức cho rằng cô sẽ ở bên trong, đã chuẩn bị xong câu chào hỏi, nhưng người chào mình lại là những cô gái khác.

Ở thư viện cũng không hề gặp. Cậu ta thường ở lại khu khoa học máy tính, cậu ta cho rằng Triệu Minh Khê vẫn sẽ xuất hiện ở đó, và rồi giả vờ như vô tình đi qua —— nhưng mà, không hề có.

Cô không hề xuất hiện nữa.

Mặc dù tất cả mọi chuyện đều nằm ngoài tầm kiểm soát, nhưng Thẩm Lệ Nghiêu vẫn đang ra sức chịu đựng sự nôn nóng không yên do cảm giác không quen thuộc này gây ra.

Mắc lỗi trong thí nghiệm, vậy cứ phạt mình làm lại một lần.

Bị phân tâm khi đọc tài liệu, vậy hãy buộc bản thân bình tĩnh lại.

Cậu ta cảm thấy mình không hề thích Triệu Minh Khê, tất cả những tâm lý bất thường xuất hiện lúc này đều chỉ là một vài hậu quả mà hai chữ “không quen” mang lại mà thôi.

Chờ đến khi cậu ta quen với việc không có Triệu Minh Khê bên cạnh nữa, tất cả sẽ trở về quỹ đạo.

—— Thẩm Lệ Nghiêu đã nghĩ như vậy.

Nhưng rất kỳ quái là, trong bữa tiệc sinh nhật mẹ Triệu, cậu ta vẫn không nhịn được chọn phong cách mà trước đây Triệu Minh Khê đã nói là phù hợp nhất với mình, sau đó ra vẻ thờ ơ quan sát đám đông xem Triệu Minh Khê có tới không.

Hôm đó Triệu Minh Khê đương nhiên không tới, sau lại nghe nói Triệu Minh Khê đã cắt đứt quan hệ với người nhà.

Sau khi Triệu Minh Khê không còn xuất hiện trong thế giới của cậu ta nữa, tin tức của cậu ta đã tụt hậu nghiêm trọng, chỉ có thể nghe được một vài lời bàn tán về cô và Phó Dương Hi từ những người khác.

Thẩm Lệ Nghiêu bắt đầu phát hiện trong lòng mình đã nảy sinh thứ cảm xúc khác, không chỉ là không quen, mà dường như còn có —— sự bực bội khi nhìn thấy huy chương vàng rơi vào tay người khác như hồi còn nhỏ.

Dù sao hai lớp cũng ở một tầng, thỉnh thoảng hai người cũng sẽ lướt qua nhau ở hành lang.

Thẩm Lệ Nghiêu mỗi lần đều nhìn thẳng, khóe mắt cậu ta thoáng nhìn Triệu Minh Khê, cô cũng nhìn thẳng, chẳng hề liếc sang cậu ta một lần nào.

Thẩm Lệ Nghiêu không vui, cậu ta cho rằng Triệu Minh Khê thật ra đang cố chịu đựng, sau khi hai người lướt qua nhau, chắc hẳn Triệu Minh Khê sẽ quay đầu lại. Nhưng khi cậu ta thật sự không nhịn được mà quay đầu.

Cậu ta phát hiện ra.

Người quay đầu lại chỉ có mình mình.

……

Nếu chỉ là không quen, vậy hơn một tháng qua, đáng lẽ cũng nên quen với việc không có Triệu Minh Khê từ lâu rồi.

Nhưng tại sao trong lòng cậu ta vẫn không thoải mái như vậy?

Chẳng lẽ còn có thứ khác sao?

Để chứng minh điều này, mấy ngày trước Thẩm Lệ Nghiêu đã nhận lời mời đi vườn bách thú với Khổng Giai Trạch. Khổng Giai Trạch đầy phấn khích, thậm chí còn mặc váy ngắn, để chân trần trong gió rét mười mấy độ. Nhưng sau khi hoàn thành tất cả các mục trong buổi hẹn hò, Thẩm Lệ Nghiêu chỉ cảm thấy thất vọng tràn trề. Đêm đó cậu ta đã về phòng thí nghiệm ở trường trước.

Khổng Giai Trạch không được, những người khác dường như cũng không được.

Trong lòng Thẩm Lệ Nghiêu dần sinh ra một suy đoán rất đáng sợ.

Chẳng lẽ cậu ta thật sự để ý Triệu Minh Khê sao ——?

Sau mấy ngày sa sút tinh thần, Thẩm Lệ Nghiêu lạnh lùng hỏi Diệp Bách ở trong phòng thí nghiệm: “Nếu giờ tớ theo đuổi Triệu Minh Khê thì cậu thấy thế nào?”

Diệp Bách suýt nữa bị dọa ngốc, tuy gần đây cậu ta cũng dần phát hiện ra sự khác thường của Thẩm Lệ Nghiêu, trong lòng cũng suy đoán Thẩm Lệ Nghiêu có thật sự thích Triệu Minh Khê hay không, nhưng cậu ta không bao giờ ngờ rằng Thẩm Lệ Nghiêu lại có ý định theo đuổi lại người ta! Đây là hạ bao nhiêu quyết tâm chứ?! Ít nhất cũng xem Triệu Minh Khê quan trọng như huy chương vàng.

“Cậu nghiêm túc sao?” Con ngươi Diệp Bách dao động, sau khi bình tĩnh lại thì suy nghĩ một chút, nói: “Tớ cảm thấy nếu cậu thật sự không thoải mái thì cứ theo đuổi lại đi. Nếu là cậu, nhất định theo đuổi một cái là Triệu Minh Khê sẽ quay về ngay, trước kia cậu ấy thích cậu lắm mà.”

Thẩm Lệ Nghiêu nhận được câu trả lời khẳng định, vậy mà như trút được gánh nặng, cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều.

Đêm nay Thẩm Lệ Nghiêu đã có một giấc ngủ ngon hiếm có.

Thẩm Lệ Nghiêu luôn hành động nhanh chóng, ngày hôm sau cậu ta đã bắt đầu lập hàng loạt kế hoạch trong một ngày.

Loại người như Thẩm Lệ Nghiêu sẽ không thể nào thổ lộ một cách tùy tiện. Cậu ta dự định sẽ thực hiện từng bước một.

Trước hết cứ khôi phục quan hệ bạn bè rồi hẵng nói tiếp.

Vì thế thứ Sáu hôm nay, sau khi đánh bóng rổ xong, cậu ta về phòng học lấy tài liệu tập huấn và thời khóa biểu rồi đi về phía lớp quốc tế.

*

Về phía Minh Khê, cả một tiết đầu buổi chiều cô đều nhìn chằm chằm Phó Dương Hi, sau khi bị thầy Lư phê bình, cô cũng không dám tiếp tục nhìn chằm chằm cậu nữa.

Tiết hai là tiết Thể ɖu͙ƈ, cô chơi bóng chuyền với các bạn nữ trong lớp quốc tế một lúc, sau đó ra cổng trường lấy bánh ngọt do nhân viên cửa hàng nhà Hạ Dạng giao tới, rồi lại về phòng học trước khi vào lớp.

Minh Khê lau mồ hôi trêи trán, thấy Phó Dương Hi vẫn chưa về nên bèn cất bánh ngọt cho cậu vào trong ngăn bàn của mình.

Món này tuy không phải tự mình làm nhưng cô đã bỏ tiền riêng ra mua, ít nhiều vẫn cho thấy chút thành ý.

Nhưng còn chưa ngồi xuống, bên ngoài đã có người gọi cô, nói là có người của lớp chất lượng cao đến tìm cô để sắp xếp chuyện huấn luyện.

Cuối tuần tới sẽ bắt đầu kỳ huấn luyện kéo dài 10 ngày.

Minh Khê sợ mình đã bỏ sót chuyện gì nên vội vàng đi ra.

Nhưng không ngờ rằng người tới thông báo cho cô lại là Thẩm Lệ Nghiêu.

Thẩm Lệ Nghiêu đứng trêи hành lang, đưa thời gian biểu cho cô, chỉ vào chữ ký phía dưới và nói: “Địa điểm huấn luyện ở trêи này, thứ 6 tuần sau sau khi tan học, 20 người thống nhất xuất phát từ cổng trường, trường học sẽ phụ trách về xe bus, cậu không cần quan tâm đến vấn đề đi lại và nơi ăn chốn ở, tất cả chi phí cũng không cần lo lắng, cậu chỉ cần mang theo một số đề thi, với lại nếu không quen ở khách sạn thì có thể mang theo một số đồ dùng hàng ngày. Đọc rõ rồi thì ký tên cậu vào đây.”

Dừng một chút, Thẩm Lệ Nghiêu lại nói: “Còn nữa, cuối tuần sẽ trở lạnh, cậu mang thêm quần áo ấm nhé.”

Minh Khê nhanh chóng ký tên lên thời gian biểu, nhìn cậu ta với ánh mắt có phần kỳ quái: “Sao lại là cậu? Không phải Việt Đằng nhóm cậu vẫn luôn phụ trách cái này sao?”

Thẩm Lệ Nghiêu không giải thích được, chỉ có thể lạnh mặt không nói lời nào.

……

Mà nhóm người Phó Dương Hi đi lên lập tức nhìn thấy Triệu Minh Khê và Thẩm Lệ Nghiêu đứng nói chuyện ở hành lang.

Vừa nãy còn đang bàn xem chia rẽ hai người bọn họ như thế nào, kết quả giây tiếp theo đã nhìn thấy hai người đứng sát cạnh nhau.

Phó Dương Hi tái mặt ngay lập tức!

Như thế mà còn nhịn được thì còn gì không nhịn được nữa!



Sợi dây đàn trong đầu cậu đứt phăng một cái, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, lập tức muốn xông lên nhưng bị Kha Thành Văn và Khương Tu Thu ngăn lại. Hai người một trái một phải lôi cậu về phòng học.

“Bọn mày chán sống rồi hả?!”

“Anh Hi không có EQ à! Anh thấy người ta nói chuyện là một hai phải đi qua phá rối, đây là hành vi của học sinh tiểu học! Làm vậy chỉ mất điểm ở chỗ Triệu Minh Khê thôi!”

Phó Dương Hi tức muốn hộc máu: “Vậy rốt cuộc phải thế nào? Trơ mắt nhìn bọn họ tái hợp hả?”

“Cũng chỉ là nói chuyện thôi mà ——”

Phó Dương Hi tức giận nói: “Không được, cô ấy không được nói chuyện với cái thằng gầy rơ ấy!”

Một lát sau, Minh Khê và Thẩm Lệ Nghiêu ở bên ngoài hành lang chỉ cảm thấy cả đám anh em của lớp quốc tế đều đi ra ngoài. Hai người nói một câu, lập tức có người nói “Đi nhờ tí” rồi chen giữa hai người đi lấy nước, nói thêm câu nữa, lại có người từ WC về, cũng thản nhiên đi chính giữa hai người.

Thẩm Lệ Nghiêu: “Đây là huấn luyện ——”

“Nhờ tí nào.”

“Hai mươi người ——”

“Ngại quá, lại phải đi nhờ rồi.”

“Nhóm ——”

“Vẫn là tôi đây, mắc tè quá, đi nhờ tiếp nha.”

Sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu càng lúc càng khó coi, thật sự lạnh như băng, nhanh chóng nói ra những lời còn lại như nuốt đĩa: “Cậu thêm nhóm nha Triệu Minh Khê, có hoạt động gì sẽ thông báo trong nhóm, nhớ phải xem thông báo đấy ——”

“Đi nhờ với.”

Thẩm Lệ Nghiêu không thể nhịn được nữa: “Tất cả lớp quốc tế các cậu đều mắc đi vệ sinh lúc này hả? Đường rộng vậy sao cứ phải chen giữa thế?”

Triệu Minh Khê liếc sang nhóm người bên kia, thấy Phó Dương Hi đã trở về thì bắt đầu loạn cào cào, cũng không còn tâm tư nói nhảm với Thẩm Lệ Nghiêu vì thế vội vàng quét mã*, nói: “Cảm ơn, có việc gì thì nói sau.”

* Quét mã để được thêm vào nhóm

Nói xong cô nhanh chóng chạy về phòng học.

Thẩm Lệ Nghiêu: “……”

Phó Dương Hi nhìn cảnh này mà sắp tức chết rồi, vừa nãy quét mã gì đấy? Bọn họ còn trao đổi phương thức liên lạc hả??? Tưởng cậu chết rồi chắc???

Minh Khê cầm thời gian biểu trở về chỗ ngồi, lập tức phát hiện áp suất trêи người Phó Dương Hi còn u ám hơn cả buổi sáng. Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm ra bên ngoài, không nói tiếng nào mà cứ thế mài dao gọt bút chì xoèn xoẹt, mặt mũi sa sầm, bên cạnh vứt bừa mấy cây bút chì bị bóp gãy.

Minh Khê: “……”

“Cậu ấy lại làm sao thế?” Minh Khê quay đầu nhìn Kha Thành Văn. Không nhận được câu trả lời, Minh Khê móc bánh ngọt từ trong ngăn bàn ra, đưa cho Phó Dương Hi: “Cho cậu.”

Phó Dương Hi tiếp tục mài dao: “Không ăn.”

Minh Khê: “? Tuy bánh này không phải tôi làm nhưng là từ cửa hàng chuyên về đồ ngọt của nhà Hạ Dạng, bánh ngọt nhà cậu ấy ăn ngon lắm. Sao cậu không thích?”

Phó Dương Hi lạnh lùng nói: “Giảm béo.”

Minh Khê: “……”

Các đàn em trong lớp: “……”

Tiết cuối cùng là tiết tự học, Phó Dương Hi mài dao cả giờ, chỉ cần nhìn một bên gò má cũng thấy rõ là sa sút tinh thần, tư tưởng không yên.

Minh Khê nhìn cậu một lát, không nhịn được mà lấy điện thoại ra nhắn tin với Hạ Dạng.

“Sao tớ cứ cảm thấy Phó Dương Hi đang giận tớ nhỉ, là ảo giác của tớ sao? Kha Thành Văn có nói gì với cậu không?”

Bên kia nhanh chóng trả lời: “Tớ ở lớp phổ thông, sao Kha Thành Văn nói tớ biết chuyện của các cậu được? Nhưng trong tình huống bình thường, cậu cứ tin vào trực giác của mình đi, nếu cậu đã cảm thấy như vậy thì nhất định nguyên nhân khiến cậu ấy tức giận có liên quan đến cậu.”

……

Minh Khê lại nhìn Phó Dương Hi một cái, lúc cô nhìn sang, sắc mặt Phó Dương Hi đầy phẫn nộ.

“……”

Về cơ bản, Minh Khê có thể chắc chắn rằng nguyên nhân khiến cậu u ám suốt mấy ngày nay thật sự có liên quan đến cô.

“Tớ không hiểu gì á.” Minh Khê gõ chữ bùm bùm: “Sau khi cậu ấy bị cảm, tớ còn đến nhà cậu ấy đưa thuốc. Cậu ấy giận tớ cái gì chứ. Chẳng lẽ giận tớ chưa hỏi đã tự đến nhà cậu ấy, xâm phạm riêng tư của cậu ấy hả?”

Hạ Dạng: “Chắc không đến mức ấy đâu, tuy tớ không biết nhiều về Phó Dương Hi nhưng cậu ấy không giống loại người như vậy, cậu ấy còn rất để ý cậu mà. Hay cậu thử hỏi cậu ấy xem?”

Minh Khê: “Nếu tớ hỏi mà cậu ấy nói thì giờ tớ cũng không bất chấp nguy hiểm bị chủ nhiệm lớp tóm cổ để nhắn tin với cậu đâu.”

……

Hạ Dạng mơ hồ cảm thấy rằng giờ mình đang bày mưu tính kế cho cậu bạn trai đểu cáng không hiểu sao lại chọc bạn gái tức giận.

Cô ấy lắc đầu, vội vàng ném suy nghĩ quỷ dị này đi.

Hạ Dạng nói: “Tớ đoán là đã có chuyện gì đó làm tổn thương đến lòng tự trọng của cậu ấy, thế nên mới không có cách nói cho cậu. Nếu cậu để ý đến tình bạn này thì hãy cứ kiên trì và nghiêm túc tìm hiểu lý do.”

Minh Khê đương nhiên để ý, trêи thế giới này cũng không có người thứ hai có thể để cô đi máy bay riêng chỉ vì cô nhớ bà nội.

Minh Khê tắt điện thoại, chuông tan học lập tức vang lên.

Phó Dương Hi bực bội không lên tiếng, mang vẻ mặt “tôi chết rồi, đừng động vào tôi”, đứng lên bắt đầu thu dọn sách vở, trêи thực tế trong cặp cậu cũng không có sách, cậu chỉ tùy tiện ném tai nghe và mấy thứ chai lọ kia vào thôi.

Minh Khê liếc mắt nhìn sang, muốn xem rốt cuộc cậu uống loại vitamin gì, nhưng cô không thể hiểu được một đống tiếng Pháp nên định tìm cơ hội chụp ảnh lại, sau đó lên mạng kiểm tra thử.

Tan học hôm nay chính là cuối tuần, lại có hai ngày không được gặp Phó Dương Hi.

Nhưng khúc mắc vẫn chưa được tháo gỡ.

Nếu là trước kia, Minh Khê đương nhiên sẽ không để ý như vậy, nhưng hiện giờ cô không chỉ có để ý mà trong lòng còn nảy sinh một vài cảm xúc khác khiến cô không thể phân biệt được.

“Cậu đi bây giờ à?” Minh Khê hỏi.

Phó Dương Hi nâng mí mắt: “Không thì ở lại xem người khác gầy như vậy sao?”

“……”

Nói cái quái gì thế, Minh Khê hoàn toàn không hiểu mấy thứ quanh co trong đó.

“Ai nói cậu béo sao?” Minh Khê ngăn cậu lại, vắt hết óc tìm từ hình dung, cô học tốt khoa học tự nhiên nhưng ngữ văn chỉ thường thường, suy nghĩ một lúc lâu mới nói được câu an ủi: “Cậu cao 1m88, mặc quần áo nhìn gầy nhưng cởi quần áo ra lại rất săn chắc, không mập tí nào luôn.”

Câu an ủi này hoàn toàn không có sức thuyết phục.

Phó Dương Hi lấy tay mình ra, “À” một tiếng rồi tiếp tục sải bước muốn đi.

Minh Khê lập tức buột miệng thốt ra: “Cậu không thể đi!”

Có thể là giọng cô quá gấp gáp, Kha Thành Văn và một đám người trong phòng học đều nhìn lại đây, yết hầu Phó Dương Hi giật giật, cũng rũ mắt nhìn sang.

Tầm mắt Phó Dương Hi dừng trêи gương mặt trắng nõn của cô, tìm được sự để ý đầy chân thật từ trêи đó. Chim nhỏ trong lòng Phó Dương Hi lại giậm chân, đống lửa vốn đã cháy thành tro tàn giờ lại hiện ra mấy vệt sáng le lói. Vẻ mặt cậu hơi hòa hoãn lại, khóe miệng trề xuống: “Làm sao, cậu còn có chuyện gì à?”

Minh Khê nghẹn lại, đầu óc dồn thành một mớ, không chút suy nghĩ mà lật tung quyển đề thi ra, chỉ vào một đề: “Tớ không biết làm đề này.”

“……”

Phó Dương Hi sắp tức chết rồi! Bé Khẩu Trang bảo cậu ở lại là để cậu giải đề giúp hả! Cậu là cái công cụ “Chấm đây nào chấm đây nào”* chắc?!

* Câu slogan quảng cáo cho một loại bút chấm đọc bên Trung.

Trong phút chốc, tất cả những vệt sáng le lói đều hóa thành cơn gió lạnh thấu vô tình.

Phó Dương Hi tức muốn hộc máu ném cặp sách lên bàn Kha Thành Văn, bảo mấy người Kha Thành Văn đi trước, dùng chân móc cái ghế dựa, hùng hổ ngồi xuống, lấy giấy bút của Minh Khê rồi bắt đầu viết như gió cuốn mây bay.

Trong quá trình cậu giải đề, Minh Khê mới kinh ngạc phát hiện dòng suy nghĩ của cậu rất nhanh, cực kỳ nhanh, hoàn toàn không giống tốc độ của một người thường ngủ cả ngày.

Minh Khê không nhịn được hỏi: “Cậu có bản lĩnh vậy sao không tham gia thi?”

Phó Dương Hi không thèm ngước mắt: “Bán một trăm cái huy chương vàng có bằng một phần triệu tiền của tôi không?”

Minh Khê: “……”

Thật xin lỗi, làm phiền rồi.

Vài phút sau, mọi người đi hết, trong phòng học chỉ còn lại hai người. Phó Dương Hi đưa đáp án ra trước mặt Minh Khê, lại bày vẻ mặt “tôi chết rồi, đừng động vào tôi” rồi xách cặp đi ra ngoài.

Minh Khê không để ý tới tờ đề đó, vội vàng ôm ba lô đuổi theo: “Còn chuyện này nữa, thím Lý gửi đặc sản tới, để cho cậu một phần, cậu đi với tớ nhé.”

“Không có người khác à?” Phó Dương Hi liếc cô một cái, lạnh lùng hỏi: “Ví dụ mấy người bạn ở lớp huấn luyện của cậu.”

Trọng âm của cậu đặt ở ba chữ “mấy người bạn”, đúng là nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Minh Khê: “Không có đâu, cũng chỉ cho cậu và Khương Tu Thu thôi —— Kha Thành Văn, à thì, thím ấy nói Kha Thành Văn cứng đầu, lại còn không đẹp trai nên cho next luôn.”

“……”

Phó Dương Hi lại đi theo Minh Khê đến bên dưới ký túc xá. Bởi vì có Minh Khê ở đó nên dì quản lý cũng mắt nhắm mắt mở, để Phó Dương Hi đi theo Minh Khê lên lầu.

Lên lấy đặc sản xong rồi, Minh Khê lại đột nhiên nói bóng đèn bị hỏng.

Phó Dương Hi mặc dù tức Bé Khẩu Trang không thích mình, nhưng không thể nào mặc kệ cô được. Vì thế cậu kéo ghế ra, giẫm lên ghế để thay bóng đèn cho cô.

Kết quả ngẩng đầu lên mới phát hiện, ở đây làm gì có bóng đèn hỏng, mà là cả cái bóng đèn cũng không thấy đâu á!

Phó Dương Hi: “……”

Phó Dương Hi nói: “Còn phải đi mua bóng đèn, cậu ở đây chờ một chút, tôi đi xuống một chuyến ——”

Còn chưa nói xong, cậu thấy Minh Khê cầm cốc uống nước, chiếc cốc bỗng đổ ụp xuống giường không sai lệch chút nào. Chăn đệm lập tức ướt hết. Minh Khê hốt hoảng nhảy dựng lên: “Xong đời rồi, làm sao bây giờ, chăn ướt thế này thì ngủ kiểu gì.”

……

Trong lòng Phó Dương Hi bỗng nhiên nảy ra một suy đoán, yết hầu cậu giật giật, cố hết sức làm như không để bụng, nói: “Còn sao trăng gì nữa, không thì cuối tuần đến nhà tôi đi? Dù sao ——”

Phó Dương Hi ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, cố gắng kiềm chế hai bên tai hoàn toàn không chịu khống chế mà nóng bừng lên, nói như không có chuyện gì: “Dù sao nhà tôi cũng nhiều phòng.”

Vừa dứt lời, lập tức thấy Bé Khẩu Trang cúi đầu thở ngắn than dài: “Cũng chỉ có thể làm vậy.”

Phó Dương Hi: “……”

???

Sao lại thế này?

Sao cậu cứ cảm thấy Bé Khẩu Trang đang tìm đủ mọi cách để ở bên mình nhỉ, là ảo giác của cậu sao? Hay là cậu lại quá ảo tưởng sức mạnh rồi???

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook