Chương 1: Thanh mai trúc mã
Erica
12/06/2021
" Tiểu Tịch, Tiểu Tịch.. "
Mẹ cô, Lâm Cát Tường huơ huơ vài cái trước mặt cô. Từ lúc về nhà đến bây giờ cứ ngồi ngẩn cơ ở trong phòng, mà trên môi cứ nở nụ cười tủm tỉm. Mặt cô hiện tại đã đỏ như trái cà chua chín.
" Con sao vậy? ", bà hỏi.
Cô bấy giờ mới định thần được là mẹ đang ở trước mặt mình, vội quay qua mẹ lên tiếng với giọng nói lắp bắp
" Con...con không sao ".
Cô thầm nghĩ bụng, tất cả là tại cái tên Hắc Mộc Thần đấy, đã làm cho cô hồn xiêu phách tán, nhưng nhớ lại anh mặt cô càng đỏ hơn.
Thời gian quay ngược trở về 3 tiếng trước..
********
Trường đại học Nam Kinh, Giang Tô - Trung Quốc.
Ngay dưới cây bạch quả sau trường học. Ngải Tịch và Hắc Mộc Thần đang cãi nhau ầm ĩ. Anh cũng không biết vì sao đột nhiên cô lại tức giận đến thế. Anh có làm gì đâu cơ chứ? Chẳng qua có cô gái của trường đến tặng anh bức thư tình thôi mà, chưa kịp từ chối thì Ngải Tịch từ đâu lòi ra hét thẳng vào mặt anh.
" Hắc Mộc Thần, anh làm gì vậy hả? Có biết em đợi anh lâu lắm rồi không? Hóa ra ở đây trêu hoa ghẹo bướm à? ".
Anh ngẩn ngơ giây lát, anh hẹn cô lúc nào cơ chứ? Rõ ràng cô tự chạy tới trước mặt anh la lối om sòm mà?
Anh đang định hỏi lại cô thì người đứng kế anh tay đang cầm bức thư tình khựng lại giữa không trung vì sự xuất hiện của Ngải Tịch. Cô ta tức giận la lối.
" Này, cô không thấy tôi đang tỏ tình với anh ấy à? Cô đang phá hoại chuyện tình duyên của người khác đấy! Coi chừng *ông Tơ bà Nguyệt sẽ cắt đứt đường tình duyên của cô đấy ".
* người mai mối của các câu chuyện nhân duyên.
Ngải Tịch nãy giờ mới dời sự chú ý lên mặt cô ta. Mắng cô? Cô ta có cái lá gan đó sao? Cô đường đường là thiên kim đại tiểu thư của Ngải gia, còn là học sinh xuất sắc nhất ở trường này, không những thế cô còn là hoa khôi đáng được chú ý nhất ở đây. Ba mẹ cô cưng cô như bảo bối, sao cô ta dám mắng cô chứ?
Cô tức giận, hét lại " Này nhá cô gái, nghĩ sao mà đi tỏ tình với Mộc Thần nhà tôi vậy? Dù trên đời này con gái có chết hết anh ấy cũng không thèm liếc tới cô đâu! ".
Cô ta nghe vậy thì bĩu môi khinh khỉnh.
" Tôi chưa đến lượt vậy thì cô có tư cách gì đứng ở đây mắng tôi? ".
Ngải Tịch đột nhiên nở nụ cười mỉa mai.
" Tôi á? Tôi chẳng qua chỉ là thanh mai trúc mã của anh ấy. Hình như quan hệ này cũng không nhỏ lắm đâu nhỉ? Sao nào, nếu anh ấy muốn tìm bạn gái thì người đầu tiên anh ấy xem xét phải là tôi, đến lượt cô đụng vào à?".
Cô ta tức giận, liếc mắt qua Hắc Mộc Thần, nhưng anh làm gì còn thèm nhìn đến cô ta nữa, tất cả sự chú ý anh đều dồn vào cô gái mặt mũi tức giận đang trước mặt anh rồi. Thấy anh có lẽ không quan tâm gì đến mình, cô ta hậm hực tức giận bỏ đi.
Hả hê thấy cô gái kia đi, Ngải Tịch nhìn về phía Hắc Mộc Thần. Bốn mắt giao nhau, khiến cô lại càng thêm tức giận. Nhìn lại anh từ trên xuống dưới, hôm nay anh ăn diện bảnh bao, đúng chuẩn nam thần trong trường. Chiếc áo sơ mi trắng mặc trên người anh càng làm ra vẻ nổi bật cho anh. Cộng thêm chiếc quần đen đơn giản bao gọn lấy đôi chân dài thẳng tắp của anh. Chưa kể anh lại đẹp trai đến thế. Như vậy thì đủ nói sức quyến rũ của anh cao bao nhiêu chứ!?
Cô không thèm nhìn mặt anh nữa, quay đầu bỏ đi.
Anh thấy vậy vội vàng chạy theo níu cô lại, chân anh dài nên chẳng mấy chốc đã đuổi kịp cô. Hai bóng hình dưới cây bạch quả khiến người ta nhìn vào thật có cảm giác tương xứng, như một bức tranh tuyệt đẹp..
Mẹ cô, Lâm Cát Tường huơ huơ vài cái trước mặt cô. Từ lúc về nhà đến bây giờ cứ ngồi ngẩn cơ ở trong phòng, mà trên môi cứ nở nụ cười tủm tỉm. Mặt cô hiện tại đã đỏ như trái cà chua chín.
" Con sao vậy? ", bà hỏi.
Cô bấy giờ mới định thần được là mẹ đang ở trước mặt mình, vội quay qua mẹ lên tiếng với giọng nói lắp bắp
" Con...con không sao ".
Cô thầm nghĩ bụng, tất cả là tại cái tên Hắc Mộc Thần đấy, đã làm cho cô hồn xiêu phách tán, nhưng nhớ lại anh mặt cô càng đỏ hơn.
Thời gian quay ngược trở về 3 tiếng trước..
********
Trường đại học Nam Kinh, Giang Tô - Trung Quốc.
Ngay dưới cây bạch quả sau trường học. Ngải Tịch và Hắc Mộc Thần đang cãi nhau ầm ĩ. Anh cũng không biết vì sao đột nhiên cô lại tức giận đến thế. Anh có làm gì đâu cơ chứ? Chẳng qua có cô gái của trường đến tặng anh bức thư tình thôi mà, chưa kịp từ chối thì Ngải Tịch từ đâu lòi ra hét thẳng vào mặt anh.
" Hắc Mộc Thần, anh làm gì vậy hả? Có biết em đợi anh lâu lắm rồi không? Hóa ra ở đây trêu hoa ghẹo bướm à? ".
Anh ngẩn ngơ giây lát, anh hẹn cô lúc nào cơ chứ? Rõ ràng cô tự chạy tới trước mặt anh la lối om sòm mà?
Anh đang định hỏi lại cô thì người đứng kế anh tay đang cầm bức thư tình khựng lại giữa không trung vì sự xuất hiện của Ngải Tịch. Cô ta tức giận la lối.
" Này, cô không thấy tôi đang tỏ tình với anh ấy à? Cô đang phá hoại chuyện tình duyên của người khác đấy! Coi chừng *ông Tơ bà Nguyệt sẽ cắt đứt đường tình duyên của cô đấy ".
* người mai mối của các câu chuyện nhân duyên.
Ngải Tịch nãy giờ mới dời sự chú ý lên mặt cô ta. Mắng cô? Cô ta có cái lá gan đó sao? Cô đường đường là thiên kim đại tiểu thư của Ngải gia, còn là học sinh xuất sắc nhất ở trường này, không những thế cô còn là hoa khôi đáng được chú ý nhất ở đây. Ba mẹ cô cưng cô như bảo bối, sao cô ta dám mắng cô chứ?
Cô tức giận, hét lại " Này nhá cô gái, nghĩ sao mà đi tỏ tình với Mộc Thần nhà tôi vậy? Dù trên đời này con gái có chết hết anh ấy cũng không thèm liếc tới cô đâu! ".
Cô ta nghe vậy thì bĩu môi khinh khỉnh.
" Tôi chưa đến lượt vậy thì cô có tư cách gì đứng ở đây mắng tôi? ".
Ngải Tịch đột nhiên nở nụ cười mỉa mai.
" Tôi á? Tôi chẳng qua chỉ là thanh mai trúc mã của anh ấy. Hình như quan hệ này cũng không nhỏ lắm đâu nhỉ? Sao nào, nếu anh ấy muốn tìm bạn gái thì người đầu tiên anh ấy xem xét phải là tôi, đến lượt cô đụng vào à?".
Cô ta tức giận, liếc mắt qua Hắc Mộc Thần, nhưng anh làm gì còn thèm nhìn đến cô ta nữa, tất cả sự chú ý anh đều dồn vào cô gái mặt mũi tức giận đang trước mặt anh rồi. Thấy anh có lẽ không quan tâm gì đến mình, cô ta hậm hực tức giận bỏ đi.
Hả hê thấy cô gái kia đi, Ngải Tịch nhìn về phía Hắc Mộc Thần. Bốn mắt giao nhau, khiến cô lại càng thêm tức giận. Nhìn lại anh từ trên xuống dưới, hôm nay anh ăn diện bảnh bao, đúng chuẩn nam thần trong trường. Chiếc áo sơ mi trắng mặc trên người anh càng làm ra vẻ nổi bật cho anh. Cộng thêm chiếc quần đen đơn giản bao gọn lấy đôi chân dài thẳng tắp của anh. Chưa kể anh lại đẹp trai đến thế. Như vậy thì đủ nói sức quyến rũ của anh cao bao nhiêu chứ!?
Cô không thèm nhìn mặt anh nữa, quay đầu bỏ đi.
Anh thấy vậy vội vàng chạy theo níu cô lại, chân anh dài nên chẳng mấy chốc đã đuổi kịp cô. Hai bóng hình dưới cây bạch quả khiến người ta nhìn vào thật có cảm giác tương xứng, như một bức tranh tuyệt đẹp..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.