Chương 13: “ Em Có Thấy Thoải Mái Không”(Cao H)
Thâu Mã Đầu
09/02/2024
Trong quá trình hôn, tay của Trần Cẩm Yển đặt ở bên hông cô, đây là vị trí tốt nhất để phát lực, anh kiên nhẫn đợi cho đến khi lưỡi Thẩm Khanh Khanh dần dần có phản ứng, anh sẽ vụng về đuổi theo lưỡi của cô để lấy lòng. .
Thẩm Khanh Khanh lúc này vẫn còn đau, nhưng loại đau đớn này giống như tia chớp đột nhiên xuất hiện trên bầu trời quang, sau một khắc liền không còn dấu vết, ngược lại lan tràn ra như một đám mây mưa lớn nhanh chóng bao phủ bầu trời, bao phủ ánh nắng mặt trời. Cảm giác tuyệt vời bao phũ cơ thể cô.
Bụng dưới của cô tê dại và chua xót, mỗi lần đại dương vật của người đàn ông đẩy vào đều giống như một nam châm có sức mạnh vô song, hấp dẫn tất cả tế bào giác quan trên khắp cơ thể cô.
Dưới tác động như vậy, các dây thần kinh cảm giác bị phân tán, như thể thành phố bị phá hủy bởi một đòn duy nhất và chỉ còn lại một bầy quân. Thẩm Khanh Khanh thậm chí đã nghĩ đến bài thơ "Mây đen vượt qua thành phố và phá hủy thành phố" vào một thời điểm không thích hợp trong tâm trí cô.
Ưm.. ưm
Một tiếng rên rỉ quyến rũ ngọt ngào nổi lên từ sâu trong cuống họng cô không kiểm soát được, Thẩm Khanh Khanh còn không biết mình có thể phát ra âm thanh như vậy, mặc dù cô khó có thể nghe thấy nhịp tim như trống của cô, nhưng vẫn ngượng ngùng: “Giọng của em rất lạ,,
“Anh có thể giả vờ như, ưm, anh không nghe thấy ?”.
Sự nhẫn nại có vẻ như vô ích,cô vẫn khó có thể hoàn toàn thích ứng được .
Quy đầu của Trần Cẩn Ngôn quá lớn, mặc dù sức lực của anh đã được kiểm soát tốt, nhưng khi Trần Cẩn Ngôn, người đang đè cô gái, đẩy vào, khoái cảm vẫn mãnh liệt đến mức tưởng như một ngọn lửa đã bị quét sạch.
Nghe vậy, Trần Cẩn Ngôn cười trầm xuống, đưa tay ôm lấy cô, Cao chào từ từ rút lui , cây thương cũng được rút ra, âm hộ của cô như có vô số cái miệng nhỏ đang giữ chặt khéo theo sau đó là những sợ tơ mỏng óng ánh.
“ Tại sao?’’
Anh cất giọng nói trầm tưởng trừng như rất tự bình thường, nhưng giờ phút này lại bị màu sắc dâm mỹ kia làm lu mờ, giống như lửa cháy lưỡi đập, Tô Đề và Thẩm Thanh Thanh đều sắp tan chảy ở dưới người anh .
“ Tôi thích nghe.”
Anh ấy nói anh ấy thích nghe nó.
Thẩm Thanh Thanh lập tức cảm thấy mạng sống của mình thật đáng giá, nước mũi chua xót, nước mắt lại muốn rơi ra, Trần Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn cô,cô nước mắt đỏ hoe nhìn anh, lớp nước mắt mỏng như sương mai trên tất cả ánh sáng phân tán xung quanh cô lặng lẽ tụ lại trong mắt cô.
Sự kiềm chế của anh tạo ra một vết nứt do ánh sáng chiếu vào trong mắt cô, quy đàu rậm rạp lao vào vực sâu mềm mại và nóng bỏng, khiến cho tầng tầng lớp lớp nước mắt trôi trước mắt Thẩm Khanh Khanh cũng theo cơ thể cô mà trượt xuống khóe mắt.
Cô nheo mắt lại, cảm thấy từng tấc da và lỗ chân lông trên cơ thể mình đều đang run lên vì cảm giác tê dại và sung sướng đó: “ ooh, quá… sâu quá,,
Độ sâu này khiến cô hơi khó thở, nhưng một lúc sau, Trần Cẩn Ngôn đột ngột rút lui, cô vội vàng lau nước mắt, cố gắng làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, cú nhấp sau đó của TRần Cẩn Ngôn không sâu như trước, sâu đến mức cô gần như nghẹt thở, nhưng cũng đủ khiến cô run lên không chịu nổi, chỉ trong vài cú thúc qua lại , Thẩm Thanh Thanh đã hoàn toàn mềm nhũn thành một vũng ., ngay cả nước mắt cũng không lau đi nhanh chóng giải thích cho sự va cham của nam nhân.
Dù sao đây cũng là lần cao chào thứ hai, cũng không đau đớn âm ỉ lâu như lần đầu tiên, Thẩm Khanh Khanh nhanh chóng sốc lại tinh thần, khi bắt gặp ánh mắt của Trần Cẩn Ngôn, cô lại nhìn thấy anh ta cúi xuống, thứ cứng rắn lại thâm nhập, chính thức quay lại lần nữa.
Anh tiến vào rất chậm, cảm giác sung mãn tràn vào tận sâu trong khoang huyệt như nước biển tràn vào, đôi chân nhỏ treo lơ lửng trên không trung của Thẩm Khanh Khanh cong lên bàn chân cuộn lại một hồi, đến khi trở lại vị trí cũ rồi mới khàn giọng. một lần nữa hỏi cô: “Em có thoải mái không?”
Thẩm Khanh Khanh cảm thấy tâm trạng mình lên xuống nhất thời giống như xem phim một hồi liền tạm dừng một chút, cô tuy rằng thực thoải mái, thậm chí có thể nói là cô từ tâm đến thân đều thỏa mãn, nhưng cô không muốn nói để chứng tỏ kinh nghiệm của Trần Cẩn Ngôn,càng không muốn để anh biết lúc này cô đang lệ thuộc vào anh
“Tôi xin lỗi, tôi không muốn quá nhanh nhưng tôi, tôi không thể làm gì khác được.”
Cô ấy thật sự rất nghiêm túc nhận lỗi, đôi mắt to còn sót lại nước mắt , vẻ mặt nghiêm túc như đang làm báo cáo tổng kết công việc, chỉ có điều giọng nói hơi khàn khàn, giống như bong bóng mềm bị kẹp chặt trong taycô như một trang giấy bgootj ngạt và bị rách ránh khi anh nhấn mạnh.
“ Chịu không nổi, đành cam chịu.”
Cơ thể cô tốt đến kinh ngạc, giống như một viên ngọc trong suốt được bảo vệ trong tháp ngà lần đầu tiên trên thế giới, khiến người ta chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó liền không thểnhịn được muốn bảo vệ , muốn dâng tất cả những thứ tốt nhất đến cho cô.
Tất cả đều bị rò rỉ ra ngoài.
Nếu bạn thích 【High Rot House】, hãy chia sẻ nó với bạn bè của bạn
Thẩm Khanh Khanh lúc này vẫn còn đau, nhưng loại đau đớn này giống như tia chớp đột nhiên xuất hiện trên bầu trời quang, sau một khắc liền không còn dấu vết, ngược lại lan tràn ra như một đám mây mưa lớn nhanh chóng bao phủ bầu trời, bao phủ ánh nắng mặt trời. Cảm giác tuyệt vời bao phũ cơ thể cô.
Bụng dưới của cô tê dại và chua xót, mỗi lần đại dương vật của người đàn ông đẩy vào đều giống như một nam châm có sức mạnh vô song, hấp dẫn tất cả tế bào giác quan trên khắp cơ thể cô.
Dưới tác động như vậy, các dây thần kinh cảm giác bị phân tán, như thể thành phố bị phá hủy bởi một đòn duy nhất và chỉ còn lại một bầy quân. Thẩm Khanh Khanh thậm chí đã nghĩ đến bài thơ "Mây đen vượt qua thành phố và phá hủy thành phố" vào một thời điểm không thích hợp trong tâm trí cô.
Ưm.. ưm
Một tiếng rên rỉ quyến rũ ngọt ngào nổi lên từ sâu trong cuống họng cô không kiểm soát được, Thẩm Khanh Khanh còn không biết mình có thể phát ra âm thanh như vậy, mặc dù cô khó có thể nghe thấy nhịp tim như trống của cô, nhưng vẫn ngượng ngùng: “Giọng của em rất lạ,,
“Anh có thể giả vờ như, ưm, anh không nghe thấy ?”.
Sự nhẫn nại có vẻ như vô ích,cô vẫn khó có thể hoàn toàn thích ứng được .
Quy đầu của Trần Cẩn Ngôn quá lớn, mặc dù sức lực của anh đã được kiểm soát tốt, nhưng khi Trần Cẩn Ngôn, người đang đè cô gái, đẩy vào, khoái cảm vẫn mãnh liệt đến mức tưởng như một ngọn lửa đã bị quét sạch.
Nghe vậy, Trần Cẩn Ngôn cười trầm xuống, đưa tay ôm lấy cô, Cao chào từ từ rút lui , cây thương cũng được rút ra, âm hộ của cô như có vô số cái miệng nhỏ đang giữ chặt khéo theo sau đó là những sợ tơ mỏng óng ánh.
“ Tại sao?’’
Anh cất giọng nói trầm tưởng trừng như rất tự bình thường, nhưng giờ phút này lại bị màu sắc dâm mỹ kia làm lu mờ, giống như lửa cháy lưỡi đập, Tô Đề và Thẩm Thanh Thanh đều sắp tan chảy ở dưới người anh .
“ Tôi thích nghe.”
Anh ấy nói anh ấy thích nghe nó.
Thẩm Thanh Thanh lập tức cảm thấy mạng sống của mình thật đáng giá, nước mũi chua xót, nước mắt lại muốn rơi ra, Trần Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn cô,cô nước mắt đỏ hoe nhìn anh, lớp nước mắt mỏng như sương mai trên tất cả ánh sáng phân tán xung quanh cô lặng lẽ tụ lại trong mắt cô.
Sự kiềm chế của anh tạo ra một vết nứt do ánh sáng chiếu vào trong mắt cô, quy đàu rậm rạp lao vào vực sâu mềm mại và nóng bỏng, khiến cho tầng tầng lớp lớp nước mắt trôi trước mắt Thẩm Khanh Khanh cũng theo cơ thể cô mà trượt xuống khóe mắt.
Cô nheo mắt lại, cảm thấy từng tấc da và lỗ chân lông trên cơ thể mình đều đang run lên vì cảm giác tê dại và sung sướng đó: “ ooh, quá… sâu quá,,
Độ sâu này khiến cô hơi khó thở, nhưng một lúc sau, Trần Cẩn Ngôn đột ngột rút lui, cô vội vàng lau nước mắt, cố gắng làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, cú nhấp sau đó của TRần Cẩn Ngôn không sâu như trước, sâu đến mức cô gần như nghẹt thở, nhưng cũng đủ khiến cô run lên không chịu nổi, chỉ trong vài cú thúc qua lại , Thẩm Thanh Thanh đã hoàn toàn mềm nhũn thành một vũng ., ngay cả nước mắt cũng không lau đi nhanh chóng giải thích cho sự va cham của nam nhân.
Dù sao đây cũng là lần cao chào thứ hai, cũng không đau đớn âm ỉ lâu như lần đầu tiên, Thẩm Khanh Khanh nhanh chóng sốc lại tinh thần, khi bắt gặp ánh mắt của Trần Cẩn Ngôn, cô lại nhìn thấy anh ta cúi xuống, thứ cứng rắn lại thâm nhập, chính thức quay lại lần nữa.
Anh tiến vào rất chậm, cảm giác sung mãn tràn vào tận sâu trong khoang huyệt như nước biển tràn vào, đôi chân nhỏ treo lơ lửng trên không trung của Thẩm Khanh Khanh cong lên bàn chân cuộn lại một hồi, đến khi trở lại vị trí cũ rồi mới khàn giọng. một lần nữa hỏi cô: “Em có thoải mái không?”
Thẩm Khanh Khanh cảm thấy tâm trạng mình lên xuống nhất thời giống như xem phim một hồi liền tạm dừng một chút, cô tuy rằng thực thoải mái, thậm chí có thể nói là cô từ tâm đến thân đều thỏa mãn, nhưng cô không muốn nói để chứng tỏ kinh nghiệm của Trần Cẩn Ngôn,càng không muốn để anh biết lúc này cô đang lệ thuộc vào anh
“Tôi xin lỗi, tôi không muốn quá nhanh nhưng tôi, tôi không thể làm gì khác được.”
Cô ấy thật sự rất nghiêm túc nhận lỗi, đôi mắt to còn sót lại nước mắt , vẻ mặt nghiêm túc như đang làm báo cáo tổng kết công việc, chỉ có điều giọng nói hơi khàn khàn, giống như bong bóng mềm bị kẹp chặt trong taycô như một trang giấy bgootj ngạt và bị rách ránh khi anh nhấn mạnh.
“ Chịu không nổi, đành cam chịu.”
Cơ thể cô tốt đến kinh ngạc, giống như một viên ngọc trong suốt được bảo vệ trong tháp ngà lần đầu tiên trên thế giới, khiến người ta chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó liền không thểnhịn được muốn bảo vệ , muốn dâng tất cả những thứ tốt nhất đến cho cô.
Tất cả đều bị rò rỉ ra ngoài.
Nếu bạn thích 【High Rot House】, hãy chia sẻ nó với bạn bè của bạn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.