Em Chỉ Thèm Muốn Cơ Thể Anh

Chương 40: . Muốn Thực Hiện Mong Muốn Của Cô

Thâu Mã Đầu

09/02/2024

Đầu dây bên kia, Thẩm Khanh Khanh vẫn đang đắm chìm trong ánh hào quang sau cơn Cao Triều, nhưng cô mãi vẫn chưa thể tỉnh táo lại, phải mất rất lâu sau mới nhớ ra hình như cô vẫn đang nói chuyện điện thoại với Trần Cẩn Ngôn

“Chú ơi, chú, ừm Trần, anh vẫn ở đó chứ?”

“ Tôi đây.” Đầu dây bên kia nhanh chóng đáp lời

Phản ứng nhanh chóng của Trần Cẩn Ngôn khiến Thẩm Khanh Khanh cảm thấy thoải mái, lưng dưới vẫn còn tê dại, phải cố gắng một chút mới có thể nhấc ra khỏi chăn bông, đổi vị trí bình thường trên giường.

“ Tôi… tôi chỉ.”

Vừa rồi Thẩm Khanh Khanh cho rằng việc này vừa vô lý vừa ngông cuồng, nhưng khoái cảm là thật, Cao Triều là thật, dâm thuỷ làm ướt hết quần lót cũng là thật, chú Trần cũng vậy gầm lớn cũng là thật.

“ Thật mất mặt.” cô nghĩ ,Cô che mặt chặn đèn trên trần khách sạn, trong lòng có chút buồn bực, cô lại nghe thấy tiếng cười trầm ấm của Trần Cẩn Ngôn:

“ Vừa rồi em thật dễ thương , cô gái nhỏ.”

Dễ thương đến mức anh biết rằng sáng mai còn có cuộc họp quan trọng, mà ngay lúc này đây anh muốn mua vé máy bay đi qua đêm tới chỗ cô? Thành phố nơi có cô, anh muốn cô , làm cô ấy khóc lóc kể lể với chú Trần và khóc hết lần này đến lần khác.

Chao.

“ Chậc, đã mười hai giờ rồi.”

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời, vừa mở mắt ra đã bị hủy diệt bởi lý do nhắc lại. Anh liếc nhìn đồng hồ qua khóe mắt:

“ Đã đến giờ đi ngủ, đi tắm rửa nghỉ ngơi, ngày mai cô sẽ quay một cảnh sớm.”

Anh đã qua tuổi bốc đồng.

Thẩm Khanh Khanh tâm trạng rất tốt, sau khi nói lời chúc ngủ ngon với anh, cô liền cúp điện thoại đi tắm, sau đó Trần Cẩn Ngôn xem bản demo một hồi, anh phát hiện có chút mất hứng.Anh không thích lãng phí thời gian, cũng không ép bản thân làm việc khi bản thân không ở trong trạng thái làm việc, dù sao mỗi ngày có rất nhiều việc phải làm, cũng không phải tuân theo một trình tự cố định.

Trần Cẩn Ngôn đóng máy tính, chuẩn bị thay quần áo và tập thể dục, khi đang cởi thắt lưng trước tủ quần áo, anh nhận ra có một vật cứng chắn ngang đũng quần của mình, anh lập tức bỏ thứ trên tay xuống và xoay người lại đi vào phòng tắm.

*

Giao thừa năm nay, vào giữa tháng Hai.



Đây là một tin vui cho đoàn làm phim, vì họ có thể có nhiều thời gian hơn để quay tất cả các cảnh của một phần khuôn viên trường mà không làm trì hoãn thời gian khai giảng và tiến độ của học sinh.

Nhưng đối với Thẩm Khanh Khanh như vậy cũng không tốt lắm, bởi vì trong tết đoàn viên, cha mẹ cô không cho phép cô ở khách sạn nhỏ gần trường quay, thà để cậu con trai lớn Thần Thanh Hoà bồi cô em gái nhỏ chạy đi chạy lại hai lần một ngày, cha mẹ mong cô ấy trở về để đoàn tụ. May mà không có cảnh Thẩm Khanh Khanh vào ngày 30 tết, Thẩm Khanh Khanh vì được nghỉ đột xuất nên đã cùng mẹ và dì đi mua rau, sau đó quay lại phụ giúp và đánh cờ với bố cho đến khi Thẩm Thanh Hoà đi làm về, Thầm Khanh Khanh liền kéo anh vào bếp với vẻ mặt bí hiểm:

“ Anh ơi, anh đoán cái nào do mẹ làm và cái nào do em làm, đoán trúng có thưởng!”

Thẩm Thanh Hoà liếc nhìn chiếc bánh bao còn nguyên xếp trên bàn, lau bột mì trên mũi con heo nhỏ tham lam, vòng qua phần quanh co và kỳ quái nhất ở giữa: “Đây?’’

Thẩm Khanh Khanh ngạc nhiên mở to mắt, không tự chủ được thuyết phục:

“ làm sao anh biết, có phải là đường bột?”

Lần này dì cảm thấy khá thích thú:

“ Khanh Khanh, để dì nói con nghe một sự thật là thật không khó để đoán.”

Ngoại trừ Thẩm Khanh Khanh, bốn người còn lại trong phòng bếp đều phá lên cười, chỉ có Thẩm Khanh Khanh ngượng ngùng sờ mũi, lần này Thẩm Thanh Hoà cũng biết con heo nhỏ tham lam này làm bánh bao bằng bột mì quấn quanh mũi như thế nào.Bánh bao đã nấu xong, Thẩm Khanh Khanh nói muốn quay về phòng tắm rửa, sau đó lặng lẽ trở về phòng, gửi một tin nhắn cho Trần Cẩn Ngôn:

“Chú Trần, bây giờ chú nghe điện thoại có tiện không?”

Năm phút sau, cuộc điện thoại của Trần Cẩn Ngôn đến:

“Cô bạn nhỏ, chúc mừng năm mới.”

Ngay khi nghe thấy giọng nói của Trần Cẩn Ngôn, Thẩm Khanh Khanh không nhịn được cười toe toét, cô ngả mình xuống giường đung đưa chân qua lại như đuôi cún con.

“ Chúc mừng năm mới chú Trần!” cô nói

Trần Cẩn Ngôn chỉ cần mặc một chiếc áo khoác vừa bước vào khoảng sân:

“Điều ước năm mới của em là gì, cô bé?”

Điều ước năm mới?

Thẩm Khanh Khanh đã nghĩ về điều này và nảy ra một ý tưởng , cô hào hứng hỏi:



“ Bất cứ điều gì cũng có thể sao?”

“ Miễn là em nói.” Trần Cẩn Ngôn nói.

“Em có thể gọi lại cho anh vào ngày lễ tình nhân không?”

Dịp tết và lễ tình nhân năm nay trùng nhau, Thẩm Khanh Khanh thậm chí còn không dám chuẩn bị sô cô la, vì sợ bị cha mẹ cô bắt gặp.

“ Đây có phải là mong ước cho năm mới của em?”

“ Ừm!”

Mặc dù Trần Cẩn Ngôn không nhìn thấy, Thẩm Khanh Khanh vẫn mạnh mẽ gật đầu:

“Sẽ vui hơn nếu anh sẵnlòng cho thêm vài điều nữa!”

Mong muốn của cô ấy luôn đơn giản, đơn giản đến mức Trần Cẩn Ngôn cảm thấy hơi khó nói rõ .

Anh giống như một ông già Noel mang một túi quà lớn, nhưng anh không thể tìm thấy ống khói dẫn đến phòng ngủ cho trẻ em của Thẩm Khanh Khanh. Thành thật mà nói, Trần Cẩn Ngôn từ lâu đã quen với việc được yêu cầu, nhưng anh không bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó anh sẽ gặp rắc rối vì muốn cho nhưng không thể cho.

“ Cô bé, tôi có chút bất lực, em có thể kể thêm vài điều và tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tâm nguyện của em.”

Nói chung lời Trần Cẩn Ngôn nói, những người chậm hiểu trong lĩnh vực này chắc cũng hiểu điều này, nhưng Thẩm Khanh Khanh ở đầu dây bên kia rõ ràng là một kẻ tách biệt:

“Vậy tôi có tham lam quá không nếu muốn hai cuộc điện thoại?”

Sau khi nói xong, cô thầm nghĩ:

Mong muốn lớn nhất của mình là được gặp anh thường xuyên

“ Nhưng nếu anh bận quá gọi điện nhắn tin đều được. Nếu anh có thể đăng ký tài khoản WeChat vì tôi thì điều đó thật là điều tuyệt vời”!

Trần Cẩn Ngôn biết trong một cuộc phỏng vấn trước đây, anh đã từng nói rằng rằng anh không thích các ứng dụng khác nhau trên điện thoại di động , bao gồm WeChat, Weibo, v.v. và chưa bao giờ cài đặt hoặc sử dụng nó. Nếu có cần gì đó, cách duy nhất để tìm anh là gọi điện cho anh , bởi vì anh không thường xuyên để ý tin nhắn văn bản lắm.

Nhưng nếu Trần Cẩn Ngôn bắt đầu sử dụng WeChat, Thẩm Khanh Khanh có thể lưu tất cả các giọng nói mà anh đã gửi, sau đó quay lại và nghe nó những lúc cô rảnh rỗi hoặc lúc cảm thấy trống trải , chỉ nghĩ thôi cô liền cảm thấy vui nếu điieefu này thành hiện thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Em Chỉ Thèm Muốn Cơ Thể Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook