Chương 17: .2: Tới Tìm Cô
Thâu Mã Đầu
09/02/2024
Toàn bộ ngôi nhà nhanh chóng được lấp đầy bởi âm thanh kêu la của Thẩm Khanh Khanh. Lúc Thẩm Khanh Khanh chạy vào phòng bếp xem xét tiến độ nấu thịt bò, ba Thẩm ngồi xuống sô pha bên cạnh con trai: “Ba biết hôm nay Khanh Khanh trở về, giữa trưa con cũng sẽ trở về ăn cơm, đã dặn mẹ con và dì nấu nhiều hai món ăn.”
“Cám ơn ba.”
Thẩm Thanh Hòa cũng khôi phục lại dáng vẻ bình tình dịu dàng thường ngày của mình, nghĩ đến gương mặt tươi cười của em gái, cúi đầu cong cong khóe miệng, ngồi trong chốc lát rồi đứng dậy rửa xe giúp Thẩm Khanh Khanh.
*
Lần này Thẩm Khanh Khanh trở về nhà không quá hai ngày, lại xách giỏ vào tổ.
Lần này kịch bản lựa chọn cô diễn nữ số 2, là một bộ phim truyền hình được cải biên dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên “Thanh xuân”, nguyên tác giả là một tác giả ngôn tình có nhân khí rất cao trong hai năm gần đây. Trước khi thử kính, Thẩm Khanh Khanh đã nhìn lại nguyên tác một lần, bị tình cảm giữa các nhân vật từ vai nam nữ chính đến vai nam nữ phụ làm cảm động rối tinh rối mù, cuối cùng lựa chọn thử kính nhân vật Chiêm Phù Phù, nhân vật có có cảm tình nhất.
Khác với mối tình đầu ngây ngô chua ngọt của nam nữ chính, đối tượng mà Chiêm Phù Phù thích là thầy giáo dạy toán trong lớp. Hai người chênh lệch gần 20 tuổi, bọn họ giãy giụa rất lâu trong lốc xoáy đạo đức và lý trí, nhưng không thể tránh né kết thúc bi kịch. Có thể nói, trận tình yêu thầy trò này đã gánh vác rất cả điểm ngược trong bộ kịch.
Mặc dù đầu nhập và chế tác không phải rất lớn, phần lớn diễn viên là tuyến ba, các thành viên tổ chế tác cũng rất non nớt, nhưng tổ phim này rất thật. Không nói đến việc sử dụng cảnh quay thật, hơn nữa còn nhân lúc bọn học sinh nghỉ đông, bọn họ đến quay chụp ở trường Trung học phổ thông số 10.
Vì vậy, có deadline học sinh khai giảng đè nặng, thời gian của tổ phim này của bọn họ rất gấp, nhiệm vụ nặng. Vậy nên, lúc Thẩm Khanh Khanh - người địa phương đến, còn vài diễn viên chính chưa đến. Đoàn phim an bài trước đoạn diễn giữa Chiêm Phù Phù và thầy giáo dạy toán, chụp xong, sau đó cắt nối biên tập là xong.
Cùng ngày khởi động máy, Thẩm Khanh Khanh đã thức suốt một đêm để viết xong cốt truyện của riêng Chiêm Phù Phù, sáng sớm mang cặp mắt gấu trúc đi làm, bị nhân viên trang điểm mắng vài câu.
Đoàn làm phim đuổi thời gian, cơ hồ sẽ không cho diễn viên thời gian nghỉ thở dốc. Sáng sớm phải chụp đoạn diễn lúc sáng sớm, chạng vạng phải chụp đoạn diễn lúc chạng vạng, hết cả ngày Thẩm Khanh Khanh chưa dừng lại nghỉ ngơi, đến giờ cơm chiều cả người đã đơ.
Trần Cẩn Ngôn đến thành phố vào lúc giữa trưa, buổi chiều có công việc cần làm, sau khi kết thúc đến tận chạng vạng mới đánh xe tới Trung học số 10, đứng chờ cách mấy phòng học.
Anh đứng ở cửa nhìn cô gái nhỏ ở phía xa.
Trang phục diễn trên người cô do đoàn làm phim định chế riêng, hoàn toàn tái hiện lại bộ đồng phục rộng thùng thình và suy sụp của học sinh cấp 3. Cô ngồi trong một góc, một tay cầm bữa tối đang ăn một tay cầm kịch bản, thân hình nhỏ xinh giấu sau bộ đồng phục cấp 3 to rộng, mái tóc dài ngang vai được cô buộc gọn lên, hai mà hơi phình phình, giống như một chút hamster nhỏ.
“Anh Trần, sao anh lại đến đây?”
Đạo diễn hơi hoảng hốt trước sự xuất hiện đột ngột của nhà đầu tư: “Anh đến kiểm tra tiến độ quay hả, hôm nay chúng tôi mới bắt đầu.”
“Không phải, cậu đừng khẩn trương.”
Trần Cẩn Ngôn thu lại ánh mắt, mỉm cười nhìn vị đạo diễn trẻ tuổi trước mặt.
“Tôi đến tìm người.”
“Cám ơn ba.”
Thẩm Thanh Hòa cũng khôi phục lại dáng vẻ bình tình dịu dàng thường ngày của mình, nghĩ đến gương mặt tươi cười của em gái, cúi đầu cong cong khóe miệng, ngồi trong chốc lát rồi đứng dậy rửa xe giúp Thẩm Khanh Khanh.
*
Lần này Thẩm Khanh Khanh trở về nhà không quá hai ngày, lại xách giỏ vào tổ.
Lần này kịch bản lựa chọn cô diễn nữ số 2, là một bộ phim truyền hình được cải biên dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên “Thanh xuân”, nguyên tác giả là một tác giả ngôn tình có nhân khí rất cao trong hai năm gần đây. Trước khi thử kính, Thẩm Khanh Khanh đã nhìn lại nguyên tác một lần, bị tình cảm giữa các nhân vật từ vai nam nữ chính đến vai nam nữ phụ làm cảm động rối tinh rối mù, cuối cùng lựa chọn thử kính nhân vật Chiêm Phù Phù, nhân vật có có cảm tình nhất.
Khác với mối tình đầu ngây ngô chua ngọt của nam nữ chính, đối tượng mà Chiêm Phù Phù thích là thầy giáo dạy toán trong lớp. Hai người chênh lệch gần 20 tuổi, bọn họ giãy giụa rất lâu trong lốc xoáy đạo đức và lý trí, nhưng không thể tránh né kết thúc bi kịch. Có thể nói, trận tình yêu thầy trò này đã gánh vác rất cả điểm ngược trong bộ kịch.
Mặc dù đầu nhập và chế tác không phải rất lớn, phần lớn diễn viên là tuyến ba, các thành viên tổ chế tác cũng rất non nớt, nhưng tổ phim này rất thật. Không nói đến việc sử dụng cảnh quay thật, hơn nữa còn nhân lúc bọn học sinh nghỉ đông, bọn họ đến quay chụp ở trường Trung học phổ thông số 10.
Vì vậy, có deadline học sinh khai giảng đè nặng, thời gian của tổ phim này của bọn họ rất gấp, nhiệm vụ nặng. Vậy nên, lúc Thẩm Khanh Khanh - người địa phương đến, còn vài diễn viên chính chưa đến. Đoàn phim an bài trước đoạn diễn giữa Chiêm Phù Phù và thầy giáo dạy toán, chụp xong, sau đó cắt nối biên tập là xong.
Cùng ngày khởi động máy, Thẩm Khanh Khanh đã thức suốt một đêm để viết xong cốt truyện của riêng Chiêm Phù Phù, sáng sớm mang cặp mắt gấu trúc đi làm, bị nhân viên trang điểm mắng vài câu.
Đoàn làm phim đuổi thời gian, cơ hồ sẽ không cho diễn viên thời gian nghỉ thở dốc. Sáng sớm phải chụp đoạn diễn lúc sáng sớm, chạng vạng phải chụp đoạn diễn lúc chạng vạng, hết cả ngày Thẩm Khanh Khanh chưa dừng lại nghỉ ngơi, đến giờ cơm chiều cả người đã đơ.
Trần Cẩn Ngôn đến thành phố vào lúc giữa trưa, buổi chiều có công việc cần làm, sau khi kết thúc đến tận chạng vạng mới đánh xe tới Trung học số 10, đứng chờ cách mấy phòng học.
Anh đứng ở cửa nhìn cô gái nhỏ ở phía xa.
Trang phục diễn trên người cô do đoàn làm phim định chế riêng, hoàn toàn tái hiện lại bộ đồng phục rộng thùng thình và suy sụp của học sinh cấp 3. Cô ngồi trong một góc, một tay cầm bữa tối đang ăn một tay cầm kịch bản, thân hình nhỏ xinh giấu sau bộ đồng phục cấp 3 to rộng, mái tóc dài ngang vai được cô buộc gọn lên, hai mà hơi phình phình, giống như một chút hamster nhỏ.
“Anh Trần, sao anh lại đến đây?”
Đạo diễn hơi hoảng hốt trước sự xuất hiện đột ngột của nhà đầu tư: “Anh đến kiểm tra tiến độ quay hả, hôm nay chúng tôi mới bắt đầu.”
“Không phải, cậu đừng khẩn trương.”
Trần Cẩn Ngôn thu lại ánh mắt, mỉm cười nhìn vị đạo diễn trẻ tuổi trước mặt.
“Tôi đến tìm người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.