Chương 34: Anh Sẽ Ghen Sao
Thâu Mã Đầu
09/02/2024
Sau đó Thẩm Khanh Khanh bị ép ở trong phòng tắm thao hồi lâu, từ làm ở trước gương đến làm ở dưới vòi hoa sen, sau cùng ăn đủ Trần Cẩn Ngôn mới bế cô vào bồn tắm lúc đó cả người cô đều run rẩy không chút sức lực rồi, mái tóc dài ngang vai dính ở bên trên hai gò má cô, vẻ mặt mệt mỏi ỉu xìu thật giống như chó con vừa rơi xuống nước vậy.
Mệt mỏi?
Tay của Trần Cẩn Ngôn giữ ở trên eo cô, không ngừng ấn vào phần eo đau nhức của cô gái nhỏ.
Mệt mỏi đúng là rất mệt mỏi, nhưng lý do thực sự khiến tinh thần Thẩm Khanh Khanh không chống đỡ nổi lại là nguyên nhân khác.
Không phải ngày mai anh phải trở về rồi sao? Cô còn nhớ rõ trước đó anh nói ở lại chỗ này hai ngày.
Ừ, quay về Bội Thành. Trần Cẩn Ngôn một tay nắn eo cho cô, một tay còn lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên hôn lên trên môi cô một cái: Trước Tết sẽ khá bận bịu, năm sau sẽ dành thời gian ở bên em.
Thẩm Khanh Khanh nghĩ đến sau tết liền có thể gặp mặt, tinh thần mới phấn khởi lên một chút: Vậy ngày mai anh không thấy cảnh hôn của em trong bộ phim rồi.
Chờ năm sau bộ phim này lên sóng, tôi có thể xem bất cứ lúc nào. Trần Cẩn Ngôn nói: Đến lúc đó tôi sẽ xem xem kỹ xảo của em có biểu hiện tốt giống như tối nay hay không.
Vừa nhắc đến hai chữ tối nay mặt của cô gái nhỏ đỏ cả lên, vội vàng cúi đầu tránh đi ánh mắt Trần Cẩn Ngôn: Vậy nếu em diễn không tốt thì phải làm sao bây giờ?
Cảnh hôn cùng Lưu Khải An hôm nay Trần Cẩn Ngôn thực hiện, nói cách khác cô cùng Lưu Khải An một lần tiếp xúc thân mật cũng không có, hơn nữa cảnh hôn hôm nay so với cảnh hôn trước kia còn phải hôn sâu, độ khó cũng tự nhiên cao hơn.
Vậy tôi sẽ phân tích cho em một chút đến cùng là chỗ nào không tốt, làm sao để sửa đổi. Lòng bàn tay anh chụp lên đầu tiểu gia hoả: Biết mình chưa đủ, có tiến bộ hướng đi cũng tốt.
Trong nháy mắt Thẩm Khanh Khanh cảm thấy Trần Cẩn Ngôn gần như là còn giống giáo viên hơn là những giáo viên chuyên nghiệp trong trường đại học của cô, cũng không phải nói về vấn đề ai chuyên nghiệp hơn, chỉ là Trần Cẩn Ngôn lúc giáo dục người khác có thể cân bằng được tình cảm cùng sự uy nghiêm nói rất đúng vào trọng tâm.
Cô lại bắt đầu vui vẻ rồi, cười ha ha: Vậy em cùng Lưu Khải An quay cảnh hôn, anh có thể hay không sẽ ghen a?
Trực tiếp đem vấn đề trong lòng hỏi ra, Thẩm Khanh Khanh còn có chút xấu hổ, vậy mà ngược lại Trần Cẩn Ngôn vẫn thản nhiên như cũ.
Đây là công việc của em, cô bạn nhỏ.
Anh giống như nhìn ra được suy nghĩ của Thẩm Khanh Khanh cười cười, nhưng giọng điệu vẫn như cũ rất nhạt: Cảnh hôn đối với diễn viên là một phần của công việc, không nên mang cảm xúc cá nhân vào trong.
Được rồi.
Bạn nhỏ Thẩm Khanh Khanh tâm phục khẩu phục chỉ có thể tiếp tục giống một con chó nhỏ rơi xuống nước bộ dạng ỉu xìu ngâm trong bồn tắm, ngâm được một lát, cô lại ngẩng đầu, chớp chớp con mắt nhìn Trần Cẩn Ngôn: Thầy Trần, em còn một vấn đề cuối cùng!
Em nói đi.
Nếu, em nói là nếu anh thật sự là thầy Trình, anh sẽ chấp nhận tình yêu của Chiêm Phù Phù sao?
Trần Cẩn Ngôn trả lời rất nhanh, gần như là không cần suy nghĩ: Sẽ không.
Thẩm Khanh Khanh có chút mơ hồ: Vì sao?
Bởi vì không thích hợp, anh nói: Tất cả mọi mặt đều không thích hợp, Chiêm Phù Phù tuổi còn nhỏ, dễ dàng thích một người đàn ông lớn tuổi hơn đó là sự xung động có thể hiểu được, nhưng mà Trình Nặc không nên.
Nhận được sự đả kích tận hai lần chó con lần này thực sự không ngẩng đầu lên nổi rồi. Trần Cẩn Ngôn Tắm rửa xong nhìn thấy cô vẫn đang cuộn tròn người trong bồn tắm, lại cảm thấy có chút buồn cười, đem người vớt lên sau đó với lấy khăn tắm trước tiên phải lau lông cho chó con: Thật sự mệt muốn chết rồi sao? Thật xin lỗi, tôi tối nay không nên muốn.
Thẩm Khanh Khanh bĩu môi, trong đầu đầy những lời chém đinh chặt sắt không thích hợp của anh, cũng không chú ý tới anh nói cái gì, bị anh mang theo dép lê đi vào chân.
Năm sau có cái lễ trao giải, có mấy bộ phim tôi đầu tư lọt vào danh sách cần đi qua một chuyến, đến lúc đó cùng đi theo tôi chứ, hửm?
Đi với không phù hợp của anh đi, đi với không phù hợp của anh đi! Thẩm Khanh Khanh trong lòng đều muốn phát điên, nhưng khi nhìn vào Trần Cẩn Ngôn cô lại dịu đi: Được ạ
Tại sao lại không thích hợp chứ! Rõ ràng là siêu! Thích! Hợp!
Thẩm Khanh Khanh lau khô tóc cùng cơ thể, loạn xạ sấy tóc vài cái liền lên giường, có thể thân thể mệt mỏi nên cô cũng không suy nghĩ nhiều thêm, đầu đụng phải gối liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, cô nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức trong nháy bắt chưa kịp suy nghĩ, cũng bởi vì nghĩ đến Trần Cẩn Ngôn hôm nay phải đi về mà mặt như đưa đám thức dậy. Cô vô thức sờ sang bên cạnh, quả nhiên chỗ bên cạnh đã lạnh ngắt.
Thẩm Khanh Khanh ỉu xìu rời giường, biết trong phòng chỉ còn một mình liền làm càn đem tóc của mình vò loạn thành lông chó xù, kết quả tay vừa đặt lên cửa phòng tắm, sau lưng truyền đến âm thanh của người đàn ông: Hôm nay 9 giờ bắt đầu quay phim, em muốn 8 giờ chạy tới đoàn làm phim, hiện tại là 7 giờ 15 em còn khoảng 15 phút để rửa mặt, cô bạn nhỏ à.
Thẩm Khanh Khanh quay đầu nhìn về phía Trần Cẩn Ngôn lúc này khoé miệng không tự chủ được bay bổng lên
Trên thế giới này thực sự chỉ cần có thể tồn tại liền khiến người ta sinh ra cảm giác hạnh phúc, mà đối với cô mà nói người đó nhất định chính là Trần Cẩn Ngôn.
Mệt mỏi?
Tay của Trần Cẩn Ngôn giữ ở trên eo cô, không ngừng ấn vào phần eo đau nhức của cô gái nhỏ.
Mệt mỏi đúng là rất mệt mỏi, nhưng lý do thực sự khiến tinh thần Thẩm Khanh Khanh không chống đỡ nổi lại là nguyên nhân khác.
Không phải ngày mai anh phải trở về rồi sao? Cô còn nhớ rõ trước đó anh nói ở lại chỗ này hai ngày.
Ừ, quay về Bội Thành. Trần Cẩn Ngôn một tay nắn eo cho cô, một tay còn lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên hôn lên trên môi cô một cái: Trước Tết sẽ khá bận bịu, năm sau sẽ dành thời gian ở bên em.
Thẩm Khanh Khanh nghĩ đến sau tết liền có thể gặp mặt, tinh thần mới phấn khởi lên một chút: Vậy ngày mai anh không thấy cảnh hôn của em trong bộ phim rồi.
Chờ năm sau bộ phim này lên sóng, tôi có thể xem bất cứ lúc nào. Trần Cẩn Ngôn nói: Đến lúc đó tôi sẽ xem xem kỹ xảo của em có biểu hiện tốt giống như tối nay hay không.
Vừa nhắc đến hai chữ tối nay mặt của cô gái nhỏ đỏ cả lên, vội vàng cúi đầu tránh đi ánh mắt Trần Cẩn Ngôn: Vậy nếu em diễn không tốt thì phải làm sao bây giờ?
Cảnh hôn cùng Lưu Khải An hôm nay Trần Cẩn Ngôn thực hiện, nói cách khác cô cùng Lưu Khải An một lần tiếp xúc thân mật cũng không có, hơn nữa cảnh hôn hôm nay so với cảnh hôn trước kia còn phải hôn sâu, độ khó cũng tự nhiên cao hơn.
Vậy tôi sẽ phân tích cho em một chút đến cùng là chỗ nào không tốt, làm sao để sửa đổi. Lòng bàn tay anh chụp lên đầu tiểu gia hoả: Biết mình chưa đủ, có tiến bộ hướng đi cũng tốt.
Trong nháy mắt Thẩm Khanh Khanh cảm thấy Trần Cẩn Ngôn gần như là còn giống giáo viên hơn là những giáo viên chuyên nghiệp trong trường đại học của cô, cũng không phải nói về vấn đề ai chuyên nghiệp hơn, chỉ là Trần Cẩn Ngôn lúc giáo dục người khác có thể cân bằng được tình cảm cùng sự uy nghiêm nói rất đúng vào trọng tâm.
Cô lại bắt đầu vui vẻ rồi, cười ha ha: Vậy em cùng Lưu Khải An quay cảnh hôn, anh có thể hay không sẽ ghen a?
Trực tiếp đem vấn đề trong lòng hỏi ra, Thẩm Khanh Khanh còn có chút xấu hổ, vậy mà ngược lại Trần Cẩn Ngôn vẫn thản nhiên như cũ.
Đây là công việc của em, cô bạn nhỏ.
Anh giống như nhìn ra được suy nghĩ của Thẩm Khanh Khanh cười cười, nhưng giọng điệu vẫn như cũ rất nhạt: Cảnh hôn đối với diễn viên là một phần của công việc, không nên mang cảm xúc cá nhân vào trong.
Được rồi.
Bạn nhỏ Thẩm Khanh Khanh tâm phục khẩu phục chỉ có thể tiếp tục giống một con chó nhỏ rơi xuống nước bộ dạng ỉu xìu ngâm trong bồn tắm, ngâm được một lát, cô lại ngẩng đầu, chớp chớp con mắt nhìn Trần Cẩn Ngôn: Thầy Trần, em còn một vấn đề cuối cùng!
Em nói đi.
Nếu, em nói là nếu anh thật sự là thầy Trình, anh sẽ chấp nhận tình yêu của Chiêm Phù Phù sao?
Trần Cẩn Ngôn trả lời rất nhanh, gần như là không cần suy nghĩ: Sẽ không.
Thẩm Khanh Khanh có chút mơ hồ: Vì sao?
Bởi vì không thích hợp, anh nói: Tất cả mọi mặt đều không thích hợp, Chiêm Phù Phù tuổi còn nhỏ, dễ dàng thích một người đàn ông lớn tuổi hơn đó là sự xung động có thể hiểu được, nhưng mà Trình Nặc không nên.
Nhận được sự đả kích tận hai lần chó con lần này thực sự không ngẩng đầu lên nổi rồi. Trần Cẩn Ngôn Tắm rửa xong nhìn thấy cô vẫn đang cuộn tròn người trong bồn tắm, lại cảm thấy có chút buồn cười, đem người vớt lên sau đó với lấy khăn tắm trước tiên phải lau lông cho chó con: Thật sự mệt muốn chết rồi sao? Thật xin lỗi, tôi tối nay không nên muốn.
Thẩm Khanh Khanh bĩu môi, trong đầu đầy những lời chém đinh chặt sắt không thích hợp của anh, cũng không chú ý tới anh nói cái gì, bị anh mang theo dép lê đi vào chân.
Năm sau có cái lễ trao giải, có mấy bộ phim tôi đầu tư lọt vào danh sách cần đi qua một chuyến, đến lúc đó cùng đi theo tôi chứ, hửm?
Đi với không phù hợp của anh đi, đi với không phù hợp của anh đi! Thẩm Khanh Khanh trong lòng đều muốn phát điên, nhưng khi nhìn vào Trần Cẩn Ngôn cô lại dịu đi: Được ạ
Tại sao lại không thích hợp chứ! Rõ ràng là siêu! Thích! Hợp!
Thẩm Khanh Khanh lau khô tóc cùng cơ thể, loạn xạ sấy tóc vài cái liền lên giường, có thể thân thể mệt mỏi nên cô cũng không suy nghĩ nhiều thêm, đầu đụng phải gối liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, cô nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức trong nháy bắt chưa kịp suy nghĩ, cũng bởi vì nghĩ đến Trần Cẩn Ngôn hôm nay phải đi về mà mặt như đưa đám thức dậy. Cô vô thức sờ sang bên cạnh, quả nhiên chỗ bên cạnh đã lạnh ngắt.
Thẩm Khanh Khanh ỉu xìu rời giường, biết trong phòng chỉ còn một mình liền làm càn đem tóc của mình vò loạn thành lông chó xù, kết quả tay vừa đặt lên cửa phòng tắm, sau lưng truyền đến âm thanh của người đàn ông: Hôm nay 9 giờ bắt đầu quay phim, em muốn 8 giờ chạy tới đoàn làm phim, hiện tại là 7 giờ 15 em còn khoảng 15 phút để rửa mặt, cô bạn nhỏ à.
Thẩm Khanh Khanh quay đầu nhìn về phía Trần Cẩn Ngôn lúc này khoé miệng không tự chủ được bay bổng lên
Trên thế giới này thực sự chỉ cần có thể tồn tại liền khiến người ta sinh ra cảm giác hạnh phúc, mà đối với cô mà nói người đó nhất định chính là Trần Cẩn Ngôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.