Chương 22: Không Cần Nhịn, Tiết Ra Đi
Thâu Mã Đầu
09/02/2024
Thẩm Khanh Khanh đối với việc chảy nước này cũng không xa lạ gì, thậm chí có thể nói là quen thuộc.
Nhưng cái mà cô thấy lạ là lúc một dòng nước chảy ra cảm giác tiếp xúc với quần lót, không giống như vải đang khô ráo vừa bị thấm ướt, mà giống như vốn dĩ lớp vải đã bị thấm ướt.
Điều này nói rõ có lẽ vừa rồi trong lúc hôn môi cô cũng đã bắt đầu chảy nước rồi, chỉ là không chú ý tới.
Ý thức được điểm này Thẩm Khanh Khanh càng xấu hổ hơn. Dưới sự tấn công của Trần Cẩn Ngôn ở vành tai cô gần như không đến một phút liền quân lính tan rã, chỉ có thể rên rỉ cầu xin tha thứ: Chú Trần ô đừng mà, từ bỏ
Cô gần như có thể tưởng tượng được quần lót của mình đang trong tình trạng thảm hại như nào, sự tưởng tượng này này làm cho cô bắt đầu sợ hãi kết quả sau khi bị Trần Cẩn Ngôn nhìn thấy.
Trần, ưm Chú Trần
Liệu có bị chán ghét không.
Trần Cẩn Ngôn lần này không dễ nói chuyện như lần trước, Thẩm Khanh Khanh mềm mại cầu xin tha thứ nhưng anh không có một chút suy nghĩ nào sẽ buông tha cho cô, ngược lại càng khơi dậy suy nghĩ muốn phá hư cô của anh.
Anh vươn tay giữ chặt eo Thẩm Khanh Khanh, một tay khác trượt vào giữa hai chân cô, quen thuộc vẫn vê lên chỗ thịt mềm mại nho nhỏ.
Tiểu huyệt của cô gái nhỏ còn chưa thành thục, mềm nhũn nằm yên đó, bên trên dính một lớp nước trơn bóng. Sau đó ngón trỏ Trần Cẩn Ngôn được đưa tới vân về qua lại, nó liền nhanh chóng tỉnh lại trong tay anh, vểnh lên, giống như một giây sau liền có thể sinh ra một mầm đậu xanh tươi.
Ô ô ưm chú Trần
Thẩm Khanh Khanh gần như muốn điên rồi, cơ thể căng cứng vặn vẹo dưới thân người đàn ông, giọng nói run rẩy mang theo một chút nghẹn ngào.
Có một cảm giống như mắc tiểu nhưng lại không giống lắm dần dần dâng lên trong cơ thể cô, cái cảm giác xa lạ này, làm cho cô theo bản năng muốn kháng cự, ở một chỗ nào đó cô muốn ngăn để nó không chiếm lấy cơ thể mình, nhưng bên tai lại vang lên tiếng của Trần Cẩn Ngôn:
Không cần nhịn,
Giọng điệu của anh cứng rắn, gần giống như giọng điệu ra lệnh.
Tiết ra đi.
Lý trí của Thẩm Khanh Khanh bị câu nói đột xuất của anh ngăn chặn, cơ hồ là vẫn chưa biết tiết cái gì, dưới tình huống như vậy cứ như vậy mà cao trào rồi.
Cô ngây ngốc, hai mắt đẫm nước mắt quay đầu nhìn về phía Trần Cẩn Ngôn, liền thấy vẻ mặt giống như tán thưởng của người đàn ông hôn một cái:Rất giỏi.
Giống như sự cứng rắn vừa rồi chỉ là ảo giác của Thẩm Khanh Khanh, Trần Cẩn Ngôn lại dịu dàng mà kiên nhẫn để cô giúp anh đem quần áo cởi ra, lúc cởi xuổng chỉ còn lại cái quần lót còn ở trong bắp đùi cô cọ một chút: Em quá chặt nếu không cao trào qua một lần anh sợ không vào được.
Anh cũng không muốn ở trên người cô dùng các loại thuốc bôi trơn.
Thẩm Khanh Khanh vẫn chưa lấy lại được tinh thần, khuôn mặt đỏ bừng bên trên còn lưu lại hai vệt nước mắt trong lúc cao trào vừa rồi. Trần Cẩn Ngôn đem áo khoác cởi xuống đặt ở một bên ghế sô pha, quay lại đem nước mắt trên mặt cô gái nhỏ lau sạch sẽ, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị mang bao vào.
Anh mang bao cùng với nam diễn viên AV mang bao là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, nam diễn viên AV cho người ta cảm giác không kịp chờ đợi vội vã không nhịn nổi, hận không thể không mang mà trực tiếp đi vào, mà Trần Cẩn Ngôn không phải.
Anh cho người khác cảm giác giống như là chuẩn bị đi vào phòng ăn ăn cơm, trước khi chuẩn bị đi ra ngoài ăn mặc các thứ cả quá trình đều bình tĩnh ung dung. Nếu như Thẩm Khanh Khanh không phải là đang nắm cạnh anh trên chiếc giường lớn mà là cách màn hình chỉ nhìn thấy nửa người trên của anh, nhất định sẽ nghĩ bên kia màn hình là một bàn đồ ăn dài, mà động tác tay của Trần Cẩn Ngôn chỉ là đang cắt đồ ăn ở trước mặt.
Chỉ nhìn anh đeo bao thôi, Thẩm Khanh Khanh càng kích thích rồi.
Nước từ tiểu huyệt giữa hai chân từng chút từng chút chảy ra, giống như mật ong đậm đặc bị cất vào trong một chiếc túi tiện lợi nhỏ vậy, chậm rãi theo đường cong riêng tư của cô, ở trên giường để lại một mảng nhỏ sẫm màu do nước đọng.
*
Đây là phần bổ sung của chương 400: hạt, phía trước còn có một chương nhớ kỹ không muốn nhìn sót.
Lần sau tăng thêm 600.
Hôm nay là một ngày đầu năm, một năm mới bắt đầu, hi vong năm sau chúng ta vẫn gặp nhau ở đây, yêu các bạn.
Nhưng cái mà cô thấy lạ là lúc một dòng nước chảy ra cảm giác tiếp xúc với quần lót, không giống như vải đang khô ráo vừa bị thấm ướt, mà giống như vốn dĩ lớp vải đã bị thấm ướt.
Điều này nói rõ có lẽ vừa rồi trong lúc hôn môi cô cũng đã bắt đầu chảy nước rồi, chỉ là không chú ý tới.
Ý thức được điểm này Thẩm Khanh Khanh càng xấu hổ hơn. Dưới sự tấn công của Trần Cẩn Ngôn ở vành tai cô gần như không đến một phút liền quân lính tan rã, chỉ có thể rên rỉ cầu xin tha thứ: Chú Trần ô đừng mà, từ bỏ
Cô gần như có thể tưởng tượng được quần lót của mình đang trong tình trạng thảm hại như nào, sự tưởng tượng này này làm cho cô bắt đầu sợ hãi kết quả sau khi bị Trần Cẩn Ngôn nhìn thấy.
Trần, ưm Chú Trần
Liệu có bị chán ghét không.
Trần Cẩn Ngôn lần này không dễ nói chuyện như lần trước, Thẩm Khanh Khanh mềm mại cầu xin tha thứ nhưng anh không có một chút suy nghĩ nào sẽ buông tha cho cô, ngược lại càng khơi dậy suy nghĩ muốn phá hư cô của anh.
Anh vươn tay giữ chặt eo Thẩm Khanh Khanh, một tay khác trượt vào giữa hai chân cô, quen thuộc vẫn vê lên chỗ thịt mềm mại nho nhỏ.
Tiểu huyệt của cô gái nhỏ còn chưa thành thục, mềm nhũn nằm yên đó, bên trên dính một lớp nước trơn bóng. Sau đó ngón trỏ Trần Cẩn Ngôn được đưa tới vân về qua lại, nó liền nhanh chóng tỉnh lại trong tay anh, vểnh lên, giống như một giây sau liền có thể sinh ra một mầm đậu xanh tươi.
Ô ô ưm chú Trần
Thẩm Khanh Khanh gần như muốn điên rồi, cơ thể căng cứng vặn vẹo dưới thân người đàn ông, giọng nói run rẩy mang theo một chút nghẹn ngào.
Có một cảm giống như mắc tiểu nhưng lại không giống lắm dần dần dâng lên trong cơ thể cô, cái cảm giác xa lạ này, làm cho cô theo bản năng muốn kháng cự, ở một chỗ nào đó cô muốn ngăn để nó không chiếm lấy cơ thể mình, nhưng bên tai lại vang lên tiếng của Trần Cẩn Ngôn:
Không cần nhịn,
Giọng điệu của anh cứng rắn, gần giống như giọng điệu ra lệnh.
Tiết ra đi.
Lý trí của Thẩm Khanh Khanh bị câu nói đột xuất của anh ngăn chặn, cơ hồ là vẫn chưa biết tiết cái gì, dưới tình huống như vậy cứ như vậy mà cao trào rồi.
Cô ngây ngốc, hai mắt đẫm nước mắt quay đầu nhìn về phía Trần Cẩn Ngôn, liền thấy vẻ mặt giống như tán thưởng của người đàn ông hôn một cái:Rất giỏi.
Giống như sự cứng rắn vừa rồi chỉ là ảo giác của Thẩm Khanh Khanh, Trần Cẩn Ngôn lại dịu dàng mà kiên nhẫn để cô giúp anh đem quần áo cởi ra, lúc cởi xuổng chỉ còn lại cái quần lót còn ở trong bắp đùi cô cọ một chút: Em quá chặt nếu không cao trào qua một lần anh sợ không vào được.
Anh cũng không muốn ở trên người cô dùng các loại thuốc bôi trơn.
Thẩm Khanh Khanh vẫn chưa lấy lại được tinh thần, khuôn mặt đỏ bừng bên trên còn lưu lại hai vệt nước mắt trong lúc cao trào vừa rồi. Trần Cẩn Ngôn đem áo khoác cởi xuống đặt ở một bên ghế sô pha, quay lại đem nước mắt trên mặt cô gái nhỏ lau sạch sẽ, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị mang bao vào.
Anh mang bao cùng với nam diễn viên AV mang bao là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, nam diễn viên AV cho người ta cảm giác không kịp chờ đợi vội vã không nhịn nổi, hận không thể không mang mà trực tiếp đi vào, mà Trần Cẩn Ngôn không phải.
Anh cho người khác cảm giác giống như là chuẩn bị đi vào phòng ăn ăn cơm, trước khi chuẩn bị đi ra ngoài ăn mặc các thứ cả quá trình đều bình tĩnh ung dung. Nếu như Thẩm Khanh Khanh không phải là đang nắm cạnh anh trên chiếc giường lớn mà là cách màn hình chỉ nhìn thấy nửa người trên của anh, nhất định sẽ nghĩ bên kia màn hình là một bàn đồ ăn dài, mà động tác tay của Trần Cẩn Ngôn chỉ là đang cắt đồ ăn ở trước mặt.
Chỉ nhìn anh đeo bao thôi, Thẩm Khanh Khanh càng kích thích rồi.
Nước từ tiểu huyệt giữa hai chân từng chút từng chút chảy ra, giống như mật ong đậm đặc bị cất vào trong một chiếc túi tiện lợi nhỏ vậy, chậm rãi theo đường cong riêng tư của cô, ở trên giường để lại một mảng nhỏ sẫm màu do nước đọng.
*
Đây là phần bổ sung của chương 400: hạt, phía trước còn có một chương nhớ kỹ không muốn nhìn sót.
Lần sau tăng thêm 600.
Hôm nay là một ngày đầu năm, một năm mới bắt đầu, hi vong năm sau chúng ta vẫn gặp nhau ở đây, yêu các bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.