Chương 27: Đường gió (3)
Lâm Địch Nhi
29/09/2019
Biên tập: Rosa
Chăn bông mềm mại mang theo mùi thơm của nắng, bên trong chiếc gối chứa tằm sa [1] năm ngoái, đông ấm hạ mát, giải nhiệt, sáng mắt, chỉ cần trở mình sẽ nghe được âm thanh sột soạt giống như con tằm đang nhai lá dâu. Gà trống đã gáy hai lần, con mèo trong sân kêu meo meo không ngừng, bên ngoài là tiếng nói chuyện của dì và dượng nhỏ.
[1] là phân tằm (phân tằm nhà, hạt màu đen, dùng làm thuốc Đông y)
Buổi sáng ở An Trấn luôn sớm hơn ở Ninh Thành, lúc hít thở sẽ ngửi được mùi hương xanh mát của hoa cỏ bay bổng trong không khí. Chung Tẫn không muốn dậy, cô thấy mình như được trở về trước năm 5 tuổi đó, nằm ì trong chăn và chờ mẹ đến mặc quần áo giúp.
Đầu ngón tay ở bên ngoài bị một thứ gì đó ẩm ướt và ấm áp liếm tới liếm lui.
“Lai Hỉ, tránh ra nào!” Chung Tẫn lẩm bẩm nhưng không rụt tay lại.
Cửa phòng cọt kẹt mở ra, có người vừa cười lớn vừa bước vào: “Con sâu lười, đây không phải là Lai Hỉ mà là cháu gái nó.”
Chung Tẫn lập tức ngồi dậy: “Anh hai!”
Người đến là Hà Kính, người anh trai chỉ sinh trước cô 20 phút.
Hà Kính lập gia đình rất sớm, hai mươi tư tuổi đã kết hôn. Anh nói, cả đời này của anh chỉ thích một cô gái, kết hôn muộn chi bằng kết hôn sớm.
Chị dâu tên Hồng Diệp, tốt nghiệp đại học nông nghiệp Bắc Kinh. Hà Kính không thích đi học, miễn cưỡng lăn lộn trong một trường đại học nông nghiệp, sau khi nhận bằng tốt nghiệp thì vội vàng quay về chăm sóc vườn ươm. Hồng Diệp quen biết Hà Kính khi cô đến An Trấn làm nghiên cứu khoa học, Phương Tình nói: không biết Hà Kính tốt chỗ nào mà có thể lừa được cô gái có bằng cấp cao hơn mình ở lại.
Phương Tình cũng từng nhờ Phương Nghi tìm cho anh một công việc ở Ninh Thành, Phương Nghi tìm cho anh rất nhiều việc khác nhau nhưng Hà Kính làm không đến nửa tháng thì bị ông chủ sa thải.
Hai tháng sau, Hà Kính trở về An Trấn. Anh nói, chỉ khi đứng ở An Trấn, anh mới có thể thở được. Phương Tình cười, bảo anh không tiền đồ nhưng anh chỉ gãi đầu, cười ngây ngô.
Hiện tại, Hồng Diệp phụ trách gây giống mới và mở rộng quy mô ườm ươm, Hà Kính phụ trách tiêu thụ, ba Hà và Phương Tình cũng giúp đỡ một tay, ngoài ra họ còn thuê thêm một bang công [2] nữa, quy mô vườn ươm của nhà họ Hà càng lúc càng lớn, trong phạm vi mấy trấn xung quanh không phải thứ nhất thì cũng là thứ hai.
[2] người giúp việc nhà nông
Giữa lúc cả nhà đang hừng hực khí thế thì Hồng Diệp mang thai, quả đúng là thêu hoa trên gấm [3]. Tối qua Chung Tẫn về, Hồng Diệp và Hà Kính đã ngủ. Phương Tình không muốn đánh thức bọn họ, Hồng Diệp có thai phản ứng rất mạnh, gần đây không thể ngủ ngon được.
[3] ví việc tô điểm làm cho đẹp thêm, hay thêm.
Hà Kính vỗ nhẹ con chó bông nhỏ bên cạnh giường để nó ra ngoài chơi: “Em xem, đã bao lâu không về nhà, Lai Hỉ nhỏ đều đã cao hơn bà nội của nó. Sắc mặt em xấu quá, lại còn gầy như vậy, để người ta thấy không chừng sẽ nghĩ anh là em trai của em đó.”
“Đi đi đi!” Chung Tẫn trừng mắt với anh: “Nếu anh còn nói bậy nữa, em sẽ đi tìm chị dâu cáo trạng.”
Hà Kính cười to: “Đứng lên đi, mẹ đã làm xong bữa sáng rồi!” Nói xong, anh hất tung chiếc chăn của Chung Tẫn lên.
“Anh hai, anh thật là lưu manh!” Chung Tẫn thét chói tai.
Hà Kính không chịu nổi mà liếc cô: “Lưu cái gì manh, anh là người đã nhìn em lớn lên đấy.”
Đáy lòng Chung Tẫn bỗng run rẩy, có một dòng điện như một con sâu nhỏ đang bò trong mạch máu, toàn thân rã rời.
Lúc còn chưa đến Ninh Thành, cô và Hà Kính thường đắp chung một cái chăn, chiếc giường nhỏ của cả hai được đặt bên cạnh giường lớn của Phương Tình. Tướng ngủ của Hà Kính rất bá đạo, mỗi lần ngủ đều ép cô ra sát mép giường. Sáng hôm sau, anh sẽ luôn bị Phương Tình mắng cho một trận.
Bữa sáng là cháo gạo nếp hầm đặc, Phương Tình làm bánh mỳ trường thọ trộn với tằm khô, bày ra mấy đĩa cho mọi người. Hà Kính chuyển cái bàn ra sân, đặt dưới một gốc cây đào. Cả nhà ngồi vây quanh chiếc bàn, Phương Tình chạy tới chạy lui giữa bàn ăn và phòng bếp, ba Hà đặt một chén trứng luộc mật ong trước mặt Chung Tẫn: “Là mật cẩu kỷ [4], dành riêng cho con đấy.”
[4] quả cẩu kỷ ( củ khởi, củ khỉ hoặc câu kỷ tử.)
Tuy trứng gà không phải thực phẩm cao cấp gì, nhưng ở An Trấn, ăn sáng bằng trứng ốp lết là nghi thức đãi khách cao nhất.
Chung Tẫn đưa hai tay ôm bát: “Cảm ơn dượng nhỏ!”
Cô không muốn bị đối đãi như một người khách quý, cô chỉ muốn trở thành một phần trong nhà như những gia đình bình thường mà thôi.
Lòng Chung Tẫn lặng lẽ nghẹn ngào.
Lần đầu tiên lấy thân phận Chung Tẫn về An Trấn, cô đã nhận thấy dì nhỏ, dượng nhỏ đối xử với cô không giống như trước nữa. Sau này lớn lên, loại cảm giác này càng rõ ràng hơn. Đặc biệt là khi cô vào Đại học, thi đậu vào viện kiểm sát, bọn họ cảm thấy để cô đến Ninh Thành là chính xác, bằng không, nếu cứ tốn thời gian ở An Trấn thì cô sẽ không có tương lai tốt đẹp.
Phương Tình nhìn ánh mắt vừa vui mừng vừa cẩn thận duy trì khoảng cách của cô mà nghĩ: có lẽ bọn họ đã quen với việc coi cô là một cô cháu gái chứ không phải là con gái của mình nữa rồi.
“Không cho phép độc quyền!” Hà Kính cướp hai quả trứng trong bát của Chung Tẫn, một quả cho vào miệng mình, một quả bỏ vào bát của Hồng Diệp.
“Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn tranh đồ ăn với em gái hả?” Phương Tình gầm nhẹ.
Hà Kính há miệng “ối” một tiếng khiến cả nhà cười vang lên.
Cơm nước xong, Hà Kính nói với Hồng Diệp: “Vợ à, hôm nay anh xin nghỉ, chuyên tâm đưa em gái nhỏ [5] đi chơi xuân, được không?”
[5] tên gốc “tiểu cô tử” (小姑子) ám chỉ em gái của chồng.
Hồng Diệp trừng mắt với Hà Kính: “Chính anh cũng muốn đi chơi, còn dám nhắc đến em gái. Nhưng mà, là em nể mặt Chung Tẫn nên không tính toán với anh.”
Hà Kính dắt chiếc xe đạp ra, Chung Tẫn nhảy lên xe, ngồi ở ghế sau, Lai Hỉ nhỏ cũng phe phẩy cái đuôi chạy theo. Hà Kính vừa lái xe vừa rung chuông liên tục, mỗi lần gặp được hàng xóm láng giềng đều lớn tiếng nói: “Em gái tôi về rồi!” khiến Chung Tẫn rất xấu hổ, chỉ biết giấu mặt sau lưng anh.
Mặc dù là mùa hoa cải vàng nhưng trừ một vài cây nổi trội đã nở ra những cánh hoa đầu tiên thì phần lớn vẫn là một mảnh xanh um. Hà Kính nói, chỉ một tuần nữa, mọi người ở bốn phương tám hướng sẽ ồ ạt đến An Trấn ngắm hoa cải vàng, thưởng thức những món ăn dân dã. Hà Kính đã bàn bạc với Hồng Diệp sẽ sáng tạo vườn ươm một chút, biến nó thành vườn trái cây, mùa xuân ngắm hoa, mùa thu hái quả, chắc chắn sẽ thu hút nhiều khách du lịch. Bây giờ, đa số mọi người đều đã chán ngấy những phong cảnh thiên nhiên mà chuyển sang khám phá cuộc sống nhà nông.
“Nếu em dẫn bạn đến đây có cần phải mua vé không?” Cô cười hỏi, đưa tay vòng qua eo Hà Kính.
Hà Kính dừng xe, phía trước là một cây cầu gỗ nhỏ, qua cầu, chính là vườn ươm của nhà họ Hà. Dưới ánh sáng mặt trời, nước sông trong vắt hiện lên những gợn sóng.
“Mang bạn trai đến sẽ được bao ăn bao uống bao ở, còn những cái khác miễn bàn.” Hà Kính nói.
Chung Tẫn cúi đầu, cẩn thận đi qua cây cầu trước mặt.
“Ba mẹ sợ em không vui nên kêu anh nói với em, đừng quá kén chọn, chỉ cần anh ta yêu thương và đối xử thật tốt với em là được.” Hà Kính cười ha ha.
Qua một rừng cây nhãn cao cao thơm lừng và một rừng trúc thật dày là một loạt hàng rào tre, bên trong là đủ dạng hoa cỏ cây cối. Ba Hà tự tay làm ra rất nhiều bồn cây cảnh có hình dạng khác nhau rồi xếp chúng theo một hàng.
Sâu bên trong là một ngôi nhà ba gian nhỏ bằng gạch xanh, một gian đựng phân bón, thuốc trừ sâu, chậu hoa cảnh. Gian giữa đựng dụng cụ làm vườn, nào là xẻng trồng hoa, kéo cắt tỉa…v.v, gian còn lại là phòng nghỉ đơn giản, có thể nấu nước bên trong, còn có thể nghỉ trưa trên chiếc giường xếp được đặt ở trong góc.
Chung Tẫn không vào nhà, Hà Kính chuẩn bị đi nấu nước. Lúc Hà Kính mang một ly nước ấm đi ra thì thấy Chung Tẫn đang đứng dưới tàng cây bạch quả, ngẩn ngơ nhìn cánh đồng hoa cải vàng ở phía xa.
Anh không quấy rầy cô mà lặng lẽ đi ra phía sau. Người ta nói thai song sinh đều có thần giao cách cảm là rất đúng, tuy Chung Tẫn không hề nói gì, nhưng anh có thể cảm giác được trong lòng cô đang có một tảng đá lớn đè nặng. Giống như lúc anh ở Ninh thành, áp lực đến mức không thể thở nổi.
“Anh hai, nếu lúc trước anh là người được chọn đi Ninh thành, anh có nghĩ mình sẽ trở thành một người như thế nào không?” Chung Tẫn yếu ớt hỏi.
Hà Kính thở dài: “Anh không nghĩ là một người đàn ông thì không có gì để tự hào, anh rất vui mừng vì mình là đàn ông.”
Khi đó sẽ không có chuyện chọn một trong hai, Phương Tình sẽ để Chung Tẫn đi, bởi vì cô là con gái.
Chung Tẫn cười thản nhiên.
“Ở với dì cả không tốt sao?”
Chung Tẫn lắc đầu. Ngay cả khi Hà Kính là anh trai ruột của cô, ngay cả khi Phương Tình là mẹ ruột của cô, thì hiện tại, không phải điều gì cũng có thể nói ra được. Chung Tẫn chỉ có thể để cho họ cảm thấy cô sống rất ổn, rất tốt, nếu không họ sẽ thấy áy náy và bất an.
Thật ra, Phương Nghi và Chung Thư Giai rất thương yêu cô. Nhưng, có lẽ không trải qua quá trình sinh dục nên bọn họ không biết phải làm một cặp cha mẹ như thế nào.
Đêm thứ nhất đến nhà họ Chung, cô đã tiểu ra quần.
Phương Nghi dẫn cô đến phòng mới, mua quần áo mới và thật nhiều búp bê vải xinh đẹp, giới thiệu cho cô đâu là phòng bếp, phòng ăn, buồng vệ sinh. Buổi tối, không có Hà Kính bên cạnh nên cô không ngủ được. Nếu không ngủ được, Chung Tẫn sẽ nghĩ đến chuyện đi vệ sinh. Nhưng đêm đó, gió lớn thổi mạnh làm cánh cửa toilet đóng sầm lại và bị khóa trái.
Trong bóng đêm, Chung Tẫn không dám gọi ai, mồ hôi đầy người cố vặn mở ổ khóa kia, kết quả, cô tiểu ra quần.
Mỗi lần Chung Thư Giai đón cô tan học, ông cũng sẽ giống như những người cha người mẹ khác, cầm trong tay đồ ăn, đồ uống đến nhưng chưa từng giúp cô xách chiếc cặp nặng trịch.
Khi vào tiểu học, vì tiếng phổ thông của Chung Tẫn không chuẩn nên học môn ghép vần Hán Ngữ không được tốt, sau mỗi kỳ thi, cô luôn xếp vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên trong toàn khối. Phương Nghi sợ cô là một đứa trẻ nhược trí nên đã đưa cô đến chuyên gia để đo IQ.
Thời gian đã phủ một lớp bụi lên những ký ức cũ, từng chuyện đã qua cũng giống như mảnh gai xương rồng, không dám đưa tay ra nắm lấy.
“Anh hai, em có thể ôm anh không?” Chung Tẫn quay đầu lại.
Hà Kính ừ một tiếng.
Chung Tẫn đi ra sau, dang hai tay ôm chặt lấy eo anh, tựa đầu vào lưng anh. Đầu tiên là lặng lẽ rơi nước mắt, tiếp theo là nhỏ giọng nức nở, cuối cùng là gào khóc lên.
Hà Kính không cản cô, anh biết, cô đã chờ đợi điều này từ rất lâu rồi.
Chung Tẫn sẽ để nước mắt hôm nay rửa sạch những chuyện cũ và ngày mai sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Chăn bông mềm mại mang theo mùi thơm của nắng, bên trong chiếc gối chứa tằm sa [1] năm ngoái, đông ấm hạ mát, giải nhiệt, sáng mắt, chỉ cần trở mình sẽ nghe được âm thanh sột soạt giống như con tằm đang nhai lá dâu. Gà trống đã gáy hai lần, con mèo trong sân kêu meo meo không ngừng, bên ngoài là tiếng nói chuyện của dì và dượng nhỏ.
[1] là phân tằm (phân tằm nhà, hạt màu đen, dùng làm thuốc Đông y)
Buổi sáng ở An Trấn luôn sớm hơn ở Ninh Thành, lúc hít thở sẽ ngửi được mùi hương xanh mát của hoa cỏ bay bổng trong không khí. Chung Tẫn không muốn dậy, cô thấy mình như được trở về trước năm 5 tuổi đó, nằm ì trong chăn và chờ mẹ đến mặc quần áo giúp.
Đầu ngón tay ở bên ngoài bị một thứ gì đó ẩm ướt và ấm áp liếm tới liếm lui.
“Lai Hỉ, tránh ra nào!” Chung Tẫn lẩm bẩm nhưng không rụt tay lại.
Cửa phòng cọt kẹt mở ra, có người vừa cười lớn vừa bước vào: “Con sâu lười, đây không phải là Lai Hỉ mà là cháu gái nó.”
Chung Tẫn lập tức ngồi dậy: “Anh hai!”
Người đến là Hà Kính, người anh trai chỉ sinh trước cô 20 phút.
Hà Kính lập gia đình rất sớm, hai mươi tư tuổi đã kết hôn. Anh nói, cả đời này của anh chỉ thích một cô gái, kết hôn muộn chi bằng kết hôn sớm.
Chị dâu tên Hồng Diệp, tốt nghiệp đại học nông nghiệp Bắc Kinh. Hà Kính không thích đi học, miễn cưỡng lăn lộn trong một trường đại học nông nghiệp, sau khi nhận bằng tốt nghiệp thì vội vàng quay về chăm sóc vườn ươm. Hồng Diệp quen biết Hà Kính khi cô đến An Trấn làm nghiên cứu khoa học, Phương Tình nói: không biết Hà Kính tốt chỗ nào mà có thể lừa được cô gái có bằng cấp cao hơn mình ở lại.
Phương Tình cũng từng nhờ Phương Nghi tìm cho anh một công việc ở Ninh Thành, Phương Nghi tìm cho anh rất nhiều việc khác nhau nhưng Hà Kính làm không đến nửa tháng thì bị ông chủ sa thải.
Hai tháng sau, Hà Kính trở về An Trấn. Anh nói, chỉ khi đứng ở An Trấn, anh mới có thể thở được. Phương Tình cười, bảo anh không tiền đồ nhưng anh chỉ gãi đầu, cười ngây ngô.
Hiện tại, Hồng Diệp phụ trách gây giống mới và mở rộng quy mô ườm ươm, Hà Kính phụ trách tiêu thụ, ba Hà và Phương Tình cũng giúp đỡ một tay, ngoài ra họ còn thuê thêm một bang công [2] nữa, quy mô vườn ươm của nhà họ Hà càng lúc càng lớn, trong phạm vi mấy trấn xung quanh không phải thứ nhất thì cũng là thứ hai.
[2] người giúp việc nhà nông
Giữa lúc cả nhà đang hừng hực khí thế thì Hồng Diệp mang thai, quả đúng là thêu hoa trên gấm [3]. Tối qua Chung Tẫn về, Hồng Diệp và Hà Kính đã ngủ. Phương Tình không muốn đánh thức bọn họ, Hồng Diệp có thai phản ứng rất mạnh, gần đây không thể ngủ ngon được.
[3] ví việc tô điểm làm cho đẹp thêm, hay thêm.
Hà Kính vỗ nhẹ con chó bông nhỏ bên cạnh giường để nó ra ngoài chơi: “Em xem, đã bao lâu không về nhà, Lai Hỉ nhỏ đều đã cao hơn bà nội của nó. Sắc mặt em xấu quá, lại còn gầy như vậy, để người ta thấy không chừng sẽ nghĩ anh là em trai của em đó.”
“Đi đi đi!” Chung Tẫn trừng mắt với anh: “Nếu anh còn nói bậy nữa, em sẽ đi tìm chị dâu cáo trạng.”
Hà Kính cười to: “Đứng lên đi, mẹ đã làm xong bữa sáng rồi!” Nói xong, anh hất tung chiếc chăn của Chung Tẫn lên.
“Anh hai, anh thật là lưu manh!” Chung Tẫn thét chói tai.
Hà Kính không chịu nổi mà liếc cô: “Lưu cái gì manh, anh là người đã nhìn em lớn lên đấy.”
Đáy lòng Chung Tẫn bỗng run rẩy, có một dòng điện như một con sâu nhỏ đang bò trong mạch máu, toàn thân rã rời.
Lúc còn chưa đến Ninh Thành, cô và Hà Kính thường đắp chung một cái chăn, chiếc giường nhỏ của cả hai được đặt bên cạnh giường lớn của Phương Tình. Tướng ngủ của Hà Kính rất bá đạo, mỗi lần ngủ đều ép cô ra sát mép giường. Sáng hôm sau, anh sẽ luôn bị Phương Tình mắng cho một trận.
Bữa sáng là cháo gạo nếp hầm đặc, Phương Tình làm bánh mỳ trường thọ trộn với tằm khô, bày ra mấy đĩa cho mọi người. Hà Kính chuyển cái bàn ra sân, đặt dưới một gốc cây đào. Cả nhà ngồi vây quanh chiếc bàn, Phương Tình chạy tới chạy lui giữa bàn ăn và phòng bếp, ba Hà đặt một chén trứng luộc mật ong trước mặt Chung Tẫn: “Là mật cẩu kỷ [4], dành riêng cho con đấy.”
[4] quả cẩu kỷ ( củ khởi, củ khỉ hoặc câu kỷ tử.)
Tuy trứng gà không phải thực phẩm cao cấp gì, nhưng ở An Trấn, ăn sáng bằng trứng ốp lết là nghi thức đãi khách cao nhất.
Chung Tẫn đưa hai tay ôm bát: “Cảm ơn dượng nhỏ!”
Cô không muốn bị đối đãi như một người khách quý, cô chỉ muốn trở thành một phần trong nhà như những gia đình bình thường mà thôi.
Lòng Chung Tẫn lặng lẽ nghẹn ngào.
Lần đầu tiên lấy thân phận Chung Tẫn về An Trấn, cô đã nhận thấy dì nhỏ, dượng nhỏ đối xử với cô không giống như trước nữa. Sau này lớn lên, loại cảm giác này càng rõ ràng hơn. Đặc biệt là khi cô vào Đại học, thi đậu vào viện kiểm sát, bọn họ cảm thấy để cô đến Ninh Thành là chính xác, bằng không, nếu cứ tốn thời gian ở An Trấn thì cô sẽ không có tương lai tốt đẹp.
Phương Tình nhìn ánh mắt vừa vui mừng vừa cẩn thận duy trì khoảng cách của cô mà nghĩ: có lẽ bọn họ đã quen với việc coi cô là một cô cháu gái chứ không phải là con gái của mình nữa rồi.
“Không cho phép độc quyền!” Hà Kính cướp hai quả trứng trong bát của Chung Tẫn, một quả cho vào miệng mình, một quả bỏ vào bát của Hồng Diệp.
“Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn tranh đồ ăn với em gái hả?” Phương Tình gầm nhẹ.
Hà Kính há miệng “ối” một tiếng khiến cả nhà cười vang lên.
Cơm nước xong, Hà Kính nói với Hồng Diệp: “Vợ à, hôm nay anh xin nghỉ, chuyên tâm đưa em gái nhỏ [5] đi chơi xuân, được không?”
[5] tên gốc “tiểu cô tử” (小姑子) ám chỉ em gái của chồng.
Hồng Diệp trừng mắt với Hà Kính: “Chính anh cũng muốn đi chơi, còn dám nhắc đến em gái. Nhưng mà, là em nể mặt Chung Tẫn nên không tính toán với anh.”
Hà Kính dắt chiếc xe đạp ra, Chung Tẫn nhảy lên xe, ngồi ở ghế sau, Lai Hỉ nhỏ cũng phe phẩy cái đuôi chạy theo. Hà Kính vừa lái xe vừa rung chuông liên tục, mỗi lần gặp được hàng xóm láng giềng đều lớn tiếng nói: “Em gái tôi về rồi!” khiến Chung Tẫn rất xấu hổ, chỉ biết giấu mặt sau lưng anh.
Mặc dù là mùa hoa cải vàng nhưng trừ một vài cây nổi trội đã nở ra những cánh hoa đầu tiên thì phần lớn vẫn là một mảnh xanh um. Hà Kính nói, chỉ một tuần nữa, mọi người ở bốn phương tám hướng sẽ ồ ạt đến An Trấn ngắm hoa cải vàng, thưởng thức những món ăn dân dã. Hà Kính đã bàn bạc với Hồng Diệp sẽ sáng tạo vườn ươm một chút, biến nó thành vườn trái cây, mùa xuân ngắm hoa, mùa thu hái quả, chắc chắn sẽ thu hút nhiều khách du lịch. Bây giờ, đa số mọi người đều đã chán ngấy những phong cảnh thiên nhiên mà chuyển sang khám phá cuộc sống nhà nông.
“Nếu em dẫn bạn đến đây có cần phải mua vé không?” Cô cười hỏi, đưa tay vòng qua eo Hà Kính.
Hà Kính dừng xe, phía trước là một cây cầu gỗ nhỏ, qua cầu, chính là vườn ươm của nhà họ Hà. Dưới ánh sáng mặt trời, nước sông trong vắt hiện lên những gợn sóng.
“Mang bạn trai đến sẽ được bao ăn bao uống bao ở, còn những cái khác miễn bàn.” Hà Kính nói.
Chung Tẫn cúi đầu, cẩn thận đi qua cây cầu trước mặt.
“Ba mẹ sợ em không vui nên kêu anh nói với em, đừng quá kén chọn, chỉ cần anh ta yêu thương và đối xử thật tốt với em là được.” Hà Kính cười ha ha.
Qua một rừng cây nhãn cao cao thơm lừng và một rừng trúc thật dày là một loạt hàng rào tre, bên trong là đủ dạng hoa cỏ cây cối. Ba Hà tự tay làm ra rất nhiều bồn cây cảnh có hình dạng khác nhau rồi xếp chúng theo một hàng.
Sâu bên trong là một ngôi nhà ba gian nhỏ bằng gạch xanh, một gian đựng phân bón, thuốc trừ sâu, chậu hoa cảnh. Gian giữa đựng dụng cụ làm vườn, nào là xẻng trồng hoa, kéo cắt tỉa…v.v, gian còn lại là phòng nghỉ đơn giản, có thể nấu nước bên trong, còn có thể nghỉ trưa trên chiếc giường xếp được đặt ở trong góc.
Chung Tẫn không vào nhà, Hà Kính chuẩn bị đi nấu nước. Lúc Hà Kính mang một ly nước ấm đi ra thì thấy Chung Tẫn đang đứng dưới tàng cây bạch quả, ngẩn ngơ nhìn cánh đồng hoa cải vàng ở phía xa.
Anh không quấy rầy cô mà lặng lẽ đi ra phía sau. Người ta nói thai song sinh đều có thần giao cách cảm là rất đúng, tuy Chung Tẫn không hề nói gì, nhưng anh có thể cảm giác được trong lòng cô đang có một tảng đá lớn đè nặng. Giống như lúc anh ở Ninh thành, áp lực đến mức không thể thở nổi.
“Anh hai, nếu lúc trước anh là người được chọn đi Ninh thành, anh có nghĩ mình sẽ trở thành một người như thế nào không?” Chung Tẫn yếu ớt hỏi.
Hà Kính thở dài: “Anh không nghĩ là một người đàn ông thì không có gì để tự hào, anh rất vui mừng vì mình là đàn ông.”
Khi đó sẽ không có chuyện chọn một trong hai, Phương Tình sẽ để Chung Tẫn đi, bởi vì cô là con gái.
Chung Tẫn cười thản nhiên.
“Ở với dì cả không tốt sao?”
Chung Tẫn lắc đầu. Ngay cả khi Hà Kính là anh trai ruột của cô, ngay cả khi Phương Tình là mẹ ruột của cô, thì hiện tại, không phải điều gì cũng có thể nói ra được. Chung Tẫn chỉ có thể để cho họ cảm thấy cô sống rất ổn, rất tốt, nếu không họ sẽ thấy áy náy và bất an.
Thật ra, Phương Nghi và Chung Thư Giai rất thương yêu cô. Nhưng, có lẽ không trải qua quá trình sinh dục nên bọn họ không biết phải làm một cặp cha mẹ như thế nào.
Đêm thứ nhất đến nhà họ Chung, cô đã tiểu ra quần.
Phương Nghi dẫn cô đến phòng mới, mua quần áo mới và thật nhiều búp bê vải xinh đẹp, giới thiệu cho cô đâu là phòng bếp, phòng ăn, buồng vệ sinh. Buổi tối, không có Hà Kính bên cạnh nên cô không ngủ được. Nếu không ngủ được, Chung Tẫn sẽ nghĩ đến chuyện đi vệ sinh. Nhưng đêm đó, gió lớn thổi mạnh làm cánh cửa toilet đóng sầm lại và bị khóa trái.
Trong bóng đêm, Chung Tẫn không dám gọi ai, mồ hôi đầy người cố vặn mở ổ khóa kia, kết quả, cô tiểu ra quần.
Mỗi lần Chung Thư Giai đón cô tan học, ông cũng sẽ giống như những người cha người mẹ khác, cầm trong tay đồ ăn, đồ uống đến nhưng chưa từng giúp cô xách chiếc cặp nặng trịch.
Khi vào tiểu học, vì tiếng phổ thông của Chung Tẫn không chuẩn nên học môn ghép vần Hán Ngữ không được tốt, sau mỗi kỳ thi, cô luôn xếp vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên trong toàn khối. Phương Nghi sợ cô là một đứa trẻ nhược trí nên đã đưa cô đến chuyên gia để đo IQ.
Thời gian đã phủ một lớp bụi lên những ký ức cũ, từng chuyện đã qua cũng giống như mảnh gai xương rồng, không dám đưa tay ra nắm lấy.
“Anh hai, em có thể ôm anh không?” Chung Tẫn quay đầu lại.
Hà Kính ừ một tiếng.
Chung Tẫn đi ra sau, dang hai tay ôm chặt lấy eo anh, tựa đầu vào lưng anh. Đầu tiên là lặng lẽ rơi nước mắt, tiếp theo là nhỏ giọng nức nở, cuối cùng là gào khóc lên.
Hà Kính không cản cô, anh biết, cô đã chờ đợi điều này từ rất lâu rồi.
Chung Tẫn sẽ để nước mắt hôm nay rửa sạch những chuyện cũ và ngày mai sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.