Chương 63: Ngọt ngào trở lại (1)
Lâm Địch Nhi
29/09/2019
Biên tập: Rosa
Dường như thời gian trôi qua rất yên ổn, trung gian chỉ xảy ra một vài việc nhỏ.
Lúc Phương Nghi đi du lịch ở Phuket thì bất ngờ gặp một vị giáo sư của đại học Ninh Thành, họ Lôi. Người vợ thanh mai trúc mã yêu nhau gần 40 năm của ông vừa mới qua đời, con cái sợ ông đau buồn quá mức mới bảo ông xuất ngoại giải sầu.
Vào một buổi hoàng hôn ráng mây đầy trời, ông và Phương Nghi gặp nhau bên bờ biển.
Ở tuổi của họ, không thể xảy ra chuyện nhất kiến chung tình. Nhưng họ nhìn thấy nỗi đau tương tự trong mắt nhau nên nói chuyện với nhau một cách tự nhiên. Tiếp theo, Phương Nghi rời khỏi đoàn, kết bạn đồng hành với giáo sư Lôi. Sau khi trở về từ Phuket, cả hai trở thành bạn tốt.
Trùng hợp là, giáo sư Lôi – người đảm nhiệm việc dạy học tại khoa Mỹ thuật, không chỉ là một họa sĩ nổi tiếng ở Trung Quốc, mà trình độ thư pháp cũng rất cao. Phương Nghi nói, đây mới là người nổi tiếng thật sự, còn Chung Thư Giai chỉ là học đòi văn vẻ.
Khi Chung Thư Giai rời khỏi, ông không kịp mang đi một xấp giấy Tuyên Thành, hình như là của Thang Thần Phi tặng, Phương Nghi bèn đưa cho giáo sư Lôi. Quà đáp lễ của giáo sư Lôi là một đóa Tulip trắng, còn có một tá khăn lụa của phụ nữ Anh hay dùng. Bây giờ, đâu còn ai dùng khăn lụa nữa! Nhưng, khi Phương Nghi cầm những chiếc khăn lụa được gói trong những tờ giấy đủ kiểu đủ loại, bà đã khóc.
Cuối tuần, bọn họ thường kết bạn đi leo núi, chèo thuyền, uống trà, có khi xem phim, xem kịch. Phương Nghi nói với Chung Tẫn: “Cuộc sống bây giờ như mây trên trời, còn trước kia là bụi ở dưới đất. Lần gặp gỡ vài ngày trước đó, chẳng nhẽ là để mẹ được quen biết với ông ấy sao?”
Tuy lời này hơi khác người nhưng Chung Tẫn không trả lời. Quan hệ của bọn họ phát triển như thế nào, hai người cũng chưa làm rõ, nhưng Chung Tẫn tin ông trời đã thay Phương Nghi mở ra một cánh cửa sổ sáng sủa sau khi đóng một cánh cổng loang lổ và rỉ sét.
Không biết Chung Thư Giai nghe chuyện này từ đâu, rõ ràng là ông ngoại tình trước, nhưng khi nghe tin Phương Nghi bước vào mùa xuân với người đàn ông khác nhanh như chớp, hơn nữa người kia tuy đã hơn sáu mươi nhưng tác phong nhẹ nhàng mà chịu không nổi, đặc biệt chạy đến viện kiểm sát tìm Chung Tẫn.
Bộ dáng của ông làm Chung Tẫn hoảng sợ, mười ngón tay thì có bốn ngón quấn băng, tóc vấy dầu, trên cổ áo dính vết mồ hôi vàng vàng, bề ngoài của ông vốn đã không đẹp, bây giờ lại trông lôi thôi lếch thếch, nhìn qua cứ như một gã dung tục.
Ông nhắc nhở Chung Tẫn: “Tên giáo sư kia nhất định là kẻ lừa đảo, con hãy bảo Phương Nghi đừng để ý đến hắn.”
“Ba, ba lo lắng cho mẹ như vậy, vì sao không trở về nhà?” Chung Tẫn hỏi.
Chung Thư Giai nghẹn lời, cúi đầu: “Nhà và cửa hàng đều là ba vất vả làm việc kiếm được, dựa vào cái gì để cho người khác hưởng lợi?” Ông tức giận.
“Ba, ba và mẹ đã ly hôn, bà ấy kết bạn với ai, nhà ở, cửa hàng xử trí thế nào, đều là tự do của bà ấy.” Chung Tẫn ôn tồn nói với ông.
“Sao có thể, nếu ba không được… Ít nhất cũng phải để cho con chứ!”
Chung Tẫn không có gì hỏi trời xanh. Một bức tranh của giáo sư Lôi có giá năm, sáu con số, đâu cần đến chút sản nghiệp nhỏ bé của nhà cô.
“Ba, có phải tình hình kinh tế của ba rất eo hẹp hay không? ” Chung Tẫn lấy ví tiền ra. Dù sao ông cũng đã dưỡng dục cô hai mươi mốt năm, làm người không thể quá tuyệt tình.
Mặt Chung Thư Giai đỏ như gan lợn, tạm thời còn chịu đựng được. Nhưng chung quy, vẫn là người sĩ diện bèn vội vàng cáo từ.
Lưng của ông còng đi nhiều, Chung Tẫn thở dài, con đường ngoại tình… thật ra, cũng không bằng phẳng như trong tưởng tượng.
Phương Nghi toàn tâm toàn ý hưởng thụ việc đi dạo trên đám mây hạnh phúc, tính cách cũng hiền hoà hơn trước. Trong ánh mắt không còn vẻ sắc bén, cao ngạo như nữ vương nữa mà toàn thân ngập tràn mùi vị nữ tính, trông bà vừa dịu dàng vừa quyến rũ. Bà không nhắc đến chuyện bán nhà, thỉnh thoảng Chung Tẫn thử nói với bà về Lăng Hãn.
Bà nhướng mày: “Con với Thần Phi rạn nứt rồi sao?”
“Con và anh ta chưa từng bắt đầu.”
Phương Nghi nhẹ nhàng “à” một tiếng, tâm trạng của bà có sự khác biệt rất lớn so với trước kia: “Con hãy mở to mắt mà nhìn, đừng thất bại giống như mẹ.”
Chung Tẫn vui vẻ ôm lấy bà, Phương Nghi mất tự nhiên mà cứng người. Nhận nuôi Chung Tẫn nhiều năm như vậy, hai người chưa bao giờ có hành động thân thiết thế này.
“Chờ khi hai đứa xác định muốn kết hôn thì hãy dẫn cậu ta về nhà để mẹ xem xem.”
Chung Tẫn nói nguyên xi lời của Phương Nghi cho Lăng Hãn, sau đó thúc giục anh đến gặp Phương Nghi, Lăng Hãn cười cô không biết thẹn thùng
“Bây giờ, anh không nhà không xe, em bảo anh đến gặp dì thế nào đây?”
“Sau này, chúng ta đều sẽ có, sao cứ phải là hiện tại?”
“Anh hy vọng dì có thể chấp nhận giá trị của anh…” Lăng Hãn không nói thêm gì nữa.
Vì giọng nói chán nản của Lăng Hãn mà trái tim Chung Tẫn vô cùng căng thẳng, vô cớ sinh ra một nỗi sợ, giống như câu tiếp theo của Lăng Hãn chính là: nếu anh không thể cho em cuộc sống mà em muốn, thì chia tay đi!
Không liên quan đến tình yêu, mà là năng lực có hạn!
“Lăng Hãn, anh muốn lấy em không?” Chung Tẫn buột miệng hỏi.
Lăng Hãn hôn lên môi cô thật sâu.
***
Sáng nay, lúc đến văn phòng, Mục Đào thông báo cho Chung Tẫn, vụ án của Thích Bác Viễn sẽ mở phiên tòa vào thứ ba tuần sau. Vào giờ cơm trưa, khi nhóm đồng nghiệp đều đã đi khỏi, anh nói cho Chung Tẫn một tin: Cảnh Thiên Nhất không còn đảm nhiệm chức đội trưởng đội hình sự nữa, mà đến phía tổng cục thành phố làm phó cục trưởng rồi.
Chung Tẫn ngây ngốc hỏi: “Đây là thăng chức hay là giáng chức?”
Vẻ mặt Mục Đào ngưng trọng: “Là bị chuyển đi… nhưng mà, không còn được đụng đến nghiệp vụ, chẳng khác nào đại bàng gãy cánh.”
Chung Tẫn há miệng thật to: “Đội trưởng Cảnh phạm sai lầm gì sao?”
Mục Đào hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thang Chí Vi đã rút lui khỏi vị trí nhị tuyến.”
“Đến tuổi nghỉ hưu rồi sao?”
Mục Đào lắc đầu: “Nói là vì sức khỏe, theo lý thì còn mấy năm mới đến tuổi nghỉ hưu.”
Chung Tẫn dần ngửi ra một tia khác thường: “Những chuyện này có liên quan đến vụ án của Thích Bác Viễn không?”
Trong giọng nói của Mục Đào lộ ra sự lo lắng và mệt mỏi: “Cứ yên lặng theo dõi biến này đã, trước tiên hãy chuẩn bị cho buổi xét xử sắp tới đi.”
Chung Tẫn cúi đầu: “Đợt xét xử lần này chính là đi ngang qua sân khấu [1], kết quả giám định cũng đã có, không thể nói được gì nữa.”
[1] Đi ngang qua sân khấu: từ ngữ châm biếm về thái độ làm việc theo hình thức, làm chiếu lệ không quan tâm đến nội dung
“Đó chỉ là về bản thân Thích Bác Viễn thôi, còn vụ án này vẫn chưa kết thúc, đúng không?”
Chung Tẫn cười gượng, Thường Hạo nên đến Ninh Thành rồi!
Vào cuối tuần, Hoa Bội – người luôn bận rộn như một con ong mật nhỏ đột nhiên gọi điện cho Chung Tẫn, gào thét muốn ăn gà ăn mày [2]. Hai người hẹn gặp nhau ở một nhà hàng kiểu gia đình.
[2] một món ăn nổi tiếng của Bắc Kinh.
Lúc tan tầm, bên ngoài mưa bụi bay bay, chỉ một thời gian ngắn thì dày lên. Chung Tẫn gửi cho Lăng Hãn một tin nhắn, bảo anh không cần chờ cô về ăn tối.
Gần đây có mấy tòa soạn báo mời Lăng Hãn viết bản thảo nên anh cũng rất bận. Dù vậy nhưng anh vẫn luôn sắp xếp thời gian để chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn.
“Phòng nhỏ” nghiễm nhiên trở thành ngôi nhà thứ hai của Chung Tẫn, quần áo và đồ trang điểm thường dùng của cô đều lục tục chuyển vào, nhưng cô rất ít khi ngủ lại.
Nhà hàng rất đơn sơ, mùi khói thuốc nồng nặc xen lẫn với mùi tóc bẩn bị mưa xối qua, ông chủ mở nhạc rất lớn, là bài “Tình yêu sẽ thắng” của miền Nam Phúc Kiến.
Chung Tẫn chọn vị trí gần cửa sổ, ngồi dựa người vào. Cửa sổ mở ra, ở góc tường, một cây dành dành đã nở hoa, hương thơm thanh nhã pha trộn với mùi ẩm thấp của cơn mưa bụi, tập kích mà đến.
Từ bên ngoài, Hoa Bội hùng hùng hổ hổ đi vào. Một chiếc áo lụa không tay màu lam, eo ép quá chặt, phía dưới là một chiếc váy chữ A xẻ hông màu be dài đến đầu gối, chân mang một đôi puma hở ngón được trang trí bằng những hạt sequin phát sáng, càng hiện lên sự gợi cảm ăn mòn xương tủy, những vị khách nam ở mấy bàn khác đồng thời quét mắt về bên này, nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Chung Tẫn âm thầm bật cười.
Hoa Bội lờ đi, vén tóc, ngoắc tay bảo nhân viên phục vụ đến để gọi món, ngoại trừ gà ăn mày, cô lại gọi thêm một ít đồ xào, cuối cùng cười ngọt ngào: cho chúng tôi một chai rượu gạo ướp lạnh.
Nhân viên phục vụ là một cậu học sinh trẻ, cơ thể nhoáng lên một cái, suýt chút nữa là ngất đi.
Chung Tẫn đá Hoa Bội một cước, bảo cô ấy an phận một chút: “Này, uống rượu cái gì, lát nữa còn phải lái xe đấy!”
“Tôi không có lái xe đến.” Hoa Bội cầm di động, lướt rất nhanh, khóe miệng cong thành một vòng cung duyên dáng.
“Có tình huống gì mới hả?”
Sóng mắt Hoa Bội mềm đi: “Bát tự [3] vẫn chưa có nét nào đâu!”
[3] Bát tự: (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự”.
“Tổng cộng chỉ mới có hai nét trong bát tự thôi!”
Hoa Bội cười ha ha, thẳng thắn thú nhận: “Tôi có chút hứng thú với một người đàn ông! Chỉ có vóc dáng là nổi trội còn những cái khác đều bình thường. Rốt cuộc tôi đã thông suốt, làm người không nên tham lam, không nên ảo tưởng cũng không nên soi mói người khác, buông tha chính mình, buông tha người khác, mọi người đều vui vẻ.”
Chung Tẫn nghiêng người về trước: “Cậu di tình biệt luyến nhanh như vậy à?”
Hoa Bội nổi giận: “Cậu đừng có vạch trần vết sẹo của người khác nha! Thật ra, tôi không… thích anh ta lắm, chẳng qua là mê luyến, ok? À, cậu biết tin anh ta từ chức chưa?”
“Anh ta” trong lời Hoa Bội hẳn là Thang Thần Phi, Chung Tẫn thấy hơi sợ. Suy nghĩ trong đầu tán loạn giống như một trái bóng len, rắc rối và phức tạp không tìm ra điểm đầu.
“Chuyện mới xảy ra hôm qua, một đồng nghiệp của chú nhỏ tôi được thay thế vị trí của anh ta, hắc hắc, chẳng khác nào mua xổ số mà trúng giải nhất.”
Chung Tẫn trầm tư không nói.
Cùng một lúc, Cảnh Thiên Nhất bị chuyển đi nơi khác, Thang Chí Vi rút khỏi vị trí nhị tuyến, Thang Thần Phi từ chức, những chuyện xảy ra liên tiếp như vậy, dính dáng đến con hồ điệp nào [4]?
[4] “Hồ điệp“ ở đây là hiệu ứng hồ điệp: là hình ảnh ví von “một con bướm vỗ cánh ở nơi này có thể gây ra bão ở một nơi khác”.Nghĩa của câu trên là muốn tự hỏi tất cả một chuỗi sự việc liên tiếp xảy ra này là xuất phát từ nguyên nhân gì, yếu tố nào đã tác động đến chuỗi sự việc đó. (P/S Cảm ơn bạn Vivian Nhinhi của “Bạch Ngọc Sách” đã giúp đỡ ^^)
Đây là rút khỏi một cách an toàn hay là lấy lùi để tiến?
“Luyến tiếc à?” Hoa Bội chế nhạo.
“Anh ta còn liên lạc với cậu không?”
Hoa Bội tức giận, liếc mắt xem thường: “Anh ta liên lạc với tôi chỉ có một mục đích, chính là cậu. Tôi ghét phải làm váy cưới cho người khác [5] nên đã xóa số của anh ta rồi.”
[5] nguyên gốc ‘vi tha nhân tố giá y‘ ý chỉ việc xây dựng hay tạo ra hạnh phúc cho người khác.
Chung Tẫn nhích ghế lại gần: “Tôi nên quan tâm đến anh ta.” Thang Thần Phi đã không liên lạc với cô từ sau lần đua xe trước.
“Chân đạp hai thuyền, coi chừng Lăng Hãn vứt bỏ cậu.”
Lông mi thật dài của Chung Tẫn run lên, bình tĩnh nhìn Hoa Bội: “Sao cậu biết tôi và Lăng Hãn ở bên nhau?”
“Tôi từng gặp Lăng Hãn mua tôm ở siêu thị để làm bánh hải sản cho cậu.” Hoa Bội hung hăng trừng mắt với Chung Tẫn: “Chuyện tốt như vậy cũng không chủ động nói cho tôi biết. Aizzz, nếu cuối cùng vẫn còn ở bên nhau thì lúc trước chia tay làm cái gì? Hại tôi cũng làm người xấu theo.”
Chung Tẫn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài rất tối, không cần xem cũng biết trời vẫn còn đang mưa. Cô hít thật sâu hương hoa trong đêm tối, đợi cho bản thân thoáng bình phục lại, mới quay sang phía Hoa Bội.
Cô chỉ có thể nói: một lời khó nói hết!
Gà ăn mày được mang lên, Chung Tẫn lấy đũa gắp một miếng, cảm thấy rất mặn, khẽ cau mày uống trà. Hoa Bội xé hết một cái đùi gà, liên tục cho vào miệng, còn tranh thủ uống một ngụm rượu gạo.
Chung Tẫn mỉm cười, thật sự hâm mộ Hoa Bội có thể lấy lên được, thả xuống được.
Lúc ăn được một nửa thì điện thoại của Hoa Bội vang lên. Vừa thấy dãy số, ánh mắt Hoa Bội trở nên quyến rũ, miệng hơi vểnh lên: “Là bạn… đương nhiên là nữ… đáng ghét… Ừ, nửa tiếng nữa là xong… đường Bắc Kinh, anh đừng đi sai!”
Chung Tẫn chịu không nổi mà lắc đầu, nghe đâu là một người bình thường có vóc dáng rất nổi trội.
“Hôm nay cậu thanh toán!” Chung Tẫn không khách khí.
“Vì sao?”
“Tôi ăn chua ê răng!”
“Đi chết đi!” Hoa Bội làm bộ muốn đánh người.
Chung Tẫn tránh đi, hai người cười ha ha.
Ăn xong, Chung Tẫn thức thời đi trước. Hoa Bội nhàn nhã đứng dưới mái hiên ngắm mưa, người đón cô đang trên đường đến.
Mưa càng lúc càng lớn khiến tầm nhìn không rõ ràng, Chung Tẫn không dám lái quá nhanh. Ở ngã tư, xe bị chặn như một hàng đợi dài. Chung Tẫn nhìn về phía trước, đoán chừng phải chờ hai lần đèn xanh thì mới có thể đi được.
Cô tiện tay mở cửa kính xe rồi nhìn ra ngoài, làn đường bên cạnh có một chiếc taxi, bên trong có một vị khách ngồi ở ghế sau.
Anh ta khẽ nâng mắt lên.
Khi bốn mắt chạm nhau, cả hai người đều chớp mắt, sau đó, chỉ thấy cửa xe taxi mở ra, người nọ mang theo túi đựng máy tính, mặc cho mưa xối mà chạy lại đây.
Chung Tẫn cười, giúp anh mở cửa xe: “Luật sư Thường, anh vừa xuống máy bay à?”
Thường Hạo lau đi nước mưa trên mặt, đôi mắt sáng như đuốc, trong lòng vì vui vẻ mà rung động.
Hóa ra, Chung Tẫn trông như vậy!
Mấy hôm trước, anh đột nhiên không thể nhớ nổi dáng vẻ của cô là như thế nào nữa!
Dường như thời gian trôi qua rất yên ổn, trung gian chỉ xảy ra một vài việc nhỏ.
Lúc Phương Nghi đi du lịch ở Phuket thì bất ngờ gặp một vị giáo sư của đại học Ninh Thành, họ Lôi. Người vợ thanh mai trúc mã yêu nhau gần 40 năm của ông vừa mới qua đời, con cái sợ ông đau buồn quá mức mới bảo ông xuất ngoại giải sầu.
Vào một buổi hoàng hôn ráng mây đầy trời, ông và Phương Nghi gặp nhau bên bờ biển.
Ở tuổi của họ, không thể xảy ra chuyện nhất kiến chung tình. Nhưng họ nhìn thấy nỗi đau tương tự trong mắt nhau nên nói chuyện với nhau một cách tự nhiên. Tiếp theo, Phương Nghi rời khỏi đoàn, kết bạn đồng hành với giáo sư Lôi. Sau khi trở về từ Phuket, cả hai trở thành bạn tốt.
Trùng hợp là, giáo sư Lôi – người đảm nhiệm việc dạy học tại khoa Mỹ thuật, không chỉ là một họa sĩ nổi tiếng ở Trung Quốc, mà trình độ thư pháp cũng rất cao. Phương Nghi nói, đây mới là người nổi tiếng thật sự, còn Chung Thư Giai chỉ là học đòi văn vẻ.
Khi Chung Thư Giai rời khỏi, ông không kịp mang đi một xấp giấy Tuyên Thành, hình như là của Thang Thần Phi tặng, Phương Nghi bèn đưa cho giáo sư Lôi. Quà đáp lễ của giáo sư Lôi là một đóa Tulip trắng, còn có một tá khăn lụa của phụ nữ Anh hay dùng. Bây giờ, đâu còn ai dùng khăn lụa nữa! Nhưng, khi Phương Nghi cầm những chiếc khăn lụa được gói trong những tờ giấy đủ kiểu đủ loại, bà đã khóc.
Cuối tuần, bọn họ thường kết bạn đi leo núi, chèo thuyền, uống trà, có khi xem phim, xem kịch. Phương Nghi nói với Chung Tẫn: “Cuộc sống bây giờ như mây trên trời, còn trước kia là bụi ở dưới đất. Lần gặp gỡ vài ngày trước đó, chẳng nhẽ là để mẹ được quen biết với ông ấy sao?”
Tuy lời này hơi khác người nhưng Chung Tẫn không trả lời. Quan hệ của bọn họ phát triển như thế nào, hai người cũng chưa làm rõ, nhưng Chung Tẫn tin ông trời đã thay Phương Nghi mở ra một cánh cửa sổ sáng sủa sau khi đóng một cánh cổng loang lổ và rỉ sét.
Không biết Chung Thư Giai nghe chuyện này từ đâu, rõ ràng là ông ngoại tình trước, nhưng khi nghe tin Phương Nghi bước vào mùa xuân với người đàn ông khác nhanh như chớp, hơn nữa người kia tuy đã hơn sáu mươi nhưng tác phong nhẹ nhàng mà chịu không nổi, đặc biệt chạy đến viện kiểm sát tìm Chung Tẫn.
Bộ dáng của ông làm Chung Tẫn hoảng sợ, mười ngón tay thì có bốn ngón quấn băng, tóc vấy dầu, trên cổ áo dính vết mồ hôi vàng vàng, bề ngoài của ông vốn đã không đẹp, bây giờ lại trông lôi thôi lếch thếch, nhìn qua cứ như một gã dung tục.
Ông nhắc nhở Chung Tẫn: “Tên giáo sư kia nhất định là kẻ lừa đảo, con hãy bảo Phương Nghi đừng để ý đến hắn.”
“Ba, ba lo lắng cho mẹ như vậy, vì sao không trở về nhà?” Chung Tẫn hỏi.
Chung Thư Giai nghẹn lời, cúi đầu: “Nhà và cửa hàng đều là ba vất vả làm việc kiếm được, dựa vào cái gì để cho người khác hưởng lợi?” Ông tức giận.
“Ba, ba và mẹ đã ly hôn, bà ấy kết bạn với ai, nhà ở, cửa hàng xử trí thế nào, đều là tự do của bà ấy.” Chung Tẫn ôn tồn nói với ông.
“Sao có thể, nếu ba không được… Ít nhất cũng phải để cho con chứ!”
Chung Tẫn không có gì hỏi trời xanh. Một bức tranh của giáo sư Lôi có giá năm, sáu con số, đâu cần đến chút sản nghiệp nhỏ bé của nhà cô.
“Ba, có phải tình hình kinh tế của ba rất eo hẹp hay không? ” Chung Tẫn lấy ví tiền ra. Dù sao ông cũng đã dưỡng dục cô hai mươi mốt năm, làm người không thể quá tuyệt tình.
Mặt Chung Thư Giai đỏ như gan lợn, tạm thời còn chịu đựng được. Nhưng chung quy, vẫn là người sĩ diện bèn vội vàng cáo từ.
Lưng của ông còng đi nhiều, Chung Tẫn thở dài, con đường ngoại tình… thật ra, cũng không bằng phẳng như trong tưởng tượng.
Phương Nghi toàn tâm toàn ý hưởng thụ việc đi dạo trên đám mây hạnh phúc, tính cách cũng hiền hoà hơn trước. Trong ánh mắt không còn vẻ sắc bén, cao ngạo như nữ vương nữa mà toàn thân ngập tràn mùi vị nữ tính, trông bà vừa dịu dàng vừa quyến rũ. Bà không nhắc đến chuyện bán nhà, thỉnh thoảng Chung Tẫn thử nói với bà về Lăng Hãn.
Bà nhướng mày: “Con với Thần Phi rạn nứt rồi sao?”
“Con và anh ta chưa từng bắt đầu.”
Phương Nghi nhẹ nhàng “à” một tiếng, tâm trạng của bà có sự khác biệt rất lớn so với trước kia: “Con hãy mở to mắt mà nhìn, đừng thất bại giống như mẹ.”
Chung Tẫn vui vẻ ôm lấy bà, Phương Nghi mất tự nhiên mà cứng người. Nhận nuôi Chung Tẫn nhiều năm như vậy, hai người chưa bao giờ có hành động thân thiết thế này.
“Chờ khi hai đứa xác định muốn kết hôn thì hãy dẫn cậu ta về nhà để mẹ xem xem.”
Chung Tẫn nói nguyên xi lời của Phương Nghi cho Lăng Hãn, sau đó thúc giục anh đến gặp Phương Nghi, Lăng Hãn cười cô không biết thẹn thùng
“Bây giờ, anh không nhà không xe, em bảo anh đến gặp dì thế nào đây?”
“Sau này, chúng ta đều sẽ có, sao cứ phải là hiện tại?”
“Anh hy vọng dì có thể chấp nhận giá trị của anh…” Lăng Hãn không nói thêm gì nữa.
Vì giọng nói chán nản của Lăng Hãn mà trái tim Chung Tẫn vô cùng căng thẳng, vô cớ sinh ra một nỗi sợ, giống như câu tiếp theo của Lăng Hãn chính là: nếu anh không thể cho em cuộc sống mà em muốn, thì chia tay đi!
Không liên quan đến tình yêu, mà là năng lực có hạn!
“Lăng Hãn, anh muốn lấy em không?” Chung Tẫn buột miệng hỏi.
Lăng Hãn hôn lên môi cô thật sâu.
***
Sáng nay, lúc đến văn phòng, Mục Đào thông báo cho Chung Tẫn, vụ án của Thích Bác Viễn sẽ mở phiên tòa vào thứ ba tuần sau. Vào giờ cơm trưa, khi nhóm đồng nghiệp đều đã đi khỏi, anh nói cho Chung Tẫn một tin: Cảnh Thiên Nhất không còn đảm nhiệm chức đội trưởng đội hình sự nữa, mà đến phía tổng cục thành phố làm phó cục trưởng rồi.
Chung Tẫn ngây ngốc hỏi: “Đây là thăng chức hay là giáng chức?”
Vẻ mặt Mục Đào ngưng trọng: “Là bị chuyển đi… nhưng mà, không còn được đụng đến nghiệp vụ, chẳng khác nào đại bàng gãy cánh.”
Chung Tẫn há miệng thật to: “Đội trưởng Cảnh phạm sai lầm gì sao?”
Mục Đào hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thang Chí Vi đã rút lui khỏi vị trí nhị tuyến.”
“Đến tuổi nghỉ hưu rồi sao?”
Mục Đào lắc đầu: “Nói là vì sức khỏe, theo lý thì còn mấy năm mới đến tuổi nghỉ hưu.”
Chung Tẫn dần ngửi ra một tia khác thường: “Những chuyện này có liên quan đến vụ án của Thích Bác Viễn không?”
Trong giọng nói của Mục Đào lộ ra sự lo lắng và mệt mỏi: “Cứ yên lặng theo dõi biến này đã, trước tiên hãy chuẩn bị cho buổi xét xử sắp tới đi.”
Chung Tẫn cúi đầu: “Đợt xét xử lần này chính là đi ngang qua sân khấu [1], kết quả giám định cũng đã có, không thể nói được gì nữa.”
[1] Đi ngang qua sân khấu: từ ngữ châm biếm về thái độ làm việc theo hình thức, làm chiếu lệ không quan tâm đến nội dung
“Đó chỉ là về bản thân Thích Bác Viễn thôi, còn vụ án này vẫn chưa kết thúc, đúng không?”
Chung Tẫn cười gượng, Thường Hạo nên đến Ninh Thành rồi!
Vào cuối tuần, Hoa Bội – người luôn bận rộn như một con ong mật nhỏ đột nhiên gọi điện cho Chung Tẫn, gào thét muốn ăn gà ăn mày [2]. Hai người hẹn gặp nhau ở một nhà hàng kiểu gia đình.
[2] một món ăn nổi tiếng của Bắc Kinh.
Lúc tan tầm, bên ngoài mưa bụi bay bay, chỉ một thời gian ngắn thì dày lên. Chung Tẫn gửi cho Lăng Hãn một tin nhắn, bảo anh không cần chờ cô về ăn tối.
Gần đây có mấy tòa soạn báo mời Lăng Hãn viết bản thảo nên anh cũng rất bận. Dù vậy nhưng anh vẫn luôn sắp xếp thời gian để chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn.
“Phòng nhỏ” nghiễm nhiên trở thành ngôi nhà thứ hai của Chung Tẫn, quần áo và đồ trang điểm thường dùng của cô đều lục tục chuyển vào, nhưng cô rất ít khi ngủ lại.
Nhà hàng rất đơn sơ, mùi khói thuốc nồng nặc xen lẫn với mùi tóc bẩn bị mưa xối qua, ông chủ mở nhạc rất lớn, là bài “Tình yêu sẽ thắng” của miền Nam Phúc Kiến.
Chung Tẫn chọn vị trí gần cửa sổ, ngồi dựa người vào. Cửa sổ mở ra, ở góc tường, một cây dành dành đã nở hoa, hương thơm thanh nhã pha trộn với mùi ẩm thấp của cơn mưa bụi, tập kích mà đến.
Từ bên ngoài, Hoa Bội hùng hùng hổ hổ đi vào. Một chiếc áo lụa không tay màu lam, eo ép quá chặt, phía dưới là một chiếc váy chữ A xẻ hông màu be dài đến đầu gối, chân mang một đôi puma hở ngón được trang trí bằng những hạt sequin phát sáng, càng hiện lên sự gợi cảm ăn mòn xương tủy, những vị khách nam ở mấy bàn khác đồng thời quét mắt về bên này, nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Chung Tẫn âm thầm bật cười.
Hoa Bội lờ đi, vén tóc, ngoắc tay bảo nhân viên phục vụ đến để gọi món, ngoại trừ gà ăn mày, cô lại gọi thêm một ít đồ xào, cuối cùng cười ngọt ngào: cho chúng tôi một chai rượu gạo ướp lạnh.
Nhân viên phục vụ là một cậu học sinh trẻ, cơ thể nhoáng lên một cái, suýt chút nữa là ngất đi.
Chung Tẫn đá Hoa Bội một cước, bảo cô ấy an phận một chút: “Này, uống rượu cái gì, lát nữa còn phải lái xe đấy!”
“Tôi không có lái xe đến.” Hoa Bội cầm di động, lướt rất nhanh, khóe miệng cong thành một vòng cung duyên dáng.
“Có tình huống gì mới hả?”
Sóng mắt Hoa Bội mềm đi: “Bát tự [3] vẫn chưa có nét nào đâu!”
[3] Bát tự: (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự”.
“Tổng cộng chỉ mới có hai nét trong bát tự thôi!”
Hoa Bội cười ha ha, thẳng thắn thú nhận: “Tôi có chút hứng thú với một người đàn ông! Chỉ có vóc dáng là nổi trội còn những cái khác đều bình thường. Rốt cuộc tôi đã thông suốt, làm người không nên tham lam, không nên ảo tưởng cũng không nên soi mói người khác, buông tha chính mình, buông tha người khác, mọi người đều vui vẻ.”
Chung Tẫn nghiêng người về trước: “Cậu di tình biệt luyến nhanh như vậy à?”
Hoa Bội nổi giận: “Cậu đừng có vạch trần vết sẹo của người khác nha! Thật ra, tôi không… thích anh ta lắm, chẳng qua là mê luyến, ok? À, cậu biết tin anh ta từ chức chưa?”
“Anh ta” trong lời Hoa Bội hẳn là Thang Thần Phi, Chung Tẫn thấy hơi sợ. Suy nghĩ trong đầu tán loạn giống như một trái bóng len, rắc rối và phức tạp không tìm ra điểm đầu.
“Chuyện mới xảy ra hôm qua, một đồng nghiệp của chú nhỏ tôi được thay thế vị trí của anh ta, hắc hắc, chẳng khác nào mua xổ số mà trúng giải nhất.”
Chung Tẫn trầm tư không nói.
Cùng một lúc, Cảnh Thiên Nhất bị chuyển đi nơi khác, Thang Chí Vi rút khỏi vị trí nhị tuyến, Thang Thần Phi từ chức, những chuyện xảy ra liên tiếp như vậy, dính dáng đến con hồ điệp nào [4]?
[4] “Hồ điệp“ ở đây là hiệu ứng hồ điệp: là hình ảnh ví von “một con bướm vỗ cánh ở nơi này có thể gây ra bão ở một nơi khác”.Nghĩa của câu trên là muốn tự hỏi tất cả một chuỗi sự việc liên tiếp xảy ra này là xuất phát từ nguyên nhân gì, yếu tố nào đã tác động đến chuỗi sự việc đó. (P/S Cảm ơn bạn Vivian Nhinhi của “Bạch Ngọc Sách” đã giúp đỡ ^^)
Đây là rút khỏi một cách an toàn hay là lấy lùi để tiến?
“Luyến tiếc à?” Hoa Bội chế nhạo.
“Anh ta còn liên lạc với cậu không?”
Hoa Bội tức giận, liếc mắt xem thường: “Anh ta liên lạc với tôi chỉ có một mục đích, chính là cậu. Tôi ghét phải làm váy cưới cho người khác [5] nên đã xóa số của anh ta rồi.”
[5] nguyên gốc ‘vi tha nhân tố giá y‘ ý chỉ việc xây dựng hay tạo ra hạnh phúc cho người khác.
Chung Tẫn nhích ghế lại gần: “Tôi nên quan tâm đến anh ta.” Thang Thần Phi đã không liên lạc với cô từ sau lần đua xe trước.
“Chân đạp hai thuyền, coi chừng Lăng Hãn vứt bỏ cậu.”
Lông mi thật dài của Chung Tẫn run lên, bình tĩnh nhìn Hoa Bội: “Sao cậu biết tôi và Lăng Hãn ở bên nhau?”
“Tôi từng gặp Lăng Hãn mua tôm ở siêu thị để làm bánh hải sản cho cậu.” Hoa Bội hung hăng trừng mắt với Chung Tẫn: “Chuyện tốt như vậy cũng không chủ động nói cho tôi biết. Aizzz, nếu cuối cùng vẫn còn ở bên nhau thì lúc trước chia tay làm cái gì? Hại tôi cũng làm người xấu theo.”
Chung Tẫn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài rất tối, không cần xem cũng biết trời vẫn còn đang mưa. Cô hít thật sâu hương hoa trong đêm tối, đợi cho bản thân thoáng bình phục lại, mới quay sang phía Hoa Bội.
Cô chỉ có thể nói: một lời khó nói hết!
Gà ăn mày được mang lên, Chung Tẫn lấy đũa gắp một miếng, cảm thấy rất mặn, khẽ cau mày uống trà. Hoa Bội xé hết một cái đùi gà, liên tục cho vào miệng, còn tranh thủ uống một ngụm rượu gạo.
Chung Tẫn mỉm cười, thật sự hâm mộ Hoa Bội có thể lấy lên được, thả xuống được.
Lúc ăn được một nửa thì điện thoại của Hoa Bội vang lên. Vừa thấy dãy số, ánh mắt Hoa Bội trở nên quyến rũ, miệng hơi vểnh lên: “Là bạn… đương nhiên là nữ… đáng ghét… Ừ, nửa tiếng nữa là xong… đường Bắc Kinh, anh đừng đi sai!”
Chung Tẫn chịu không nổi mà lắc đầu, nghe đâu là một người bình thường có vóc dáng rất nổi trội.
“Hôm nay cậu thanh toán!” Chung Tẫn không khách khí.
“Vì sao?”
“Tôi ăn chua ê răng!”
“Đi chết đi!” Hoa Bội làm bộ muốn đánh người.
Chung Tẫn tránh đi, hai người cười ha ha.
Ăn xong, Chung Tẫn thức thời đi trước. Hoa Bội nhàn nhã đứng dưới mái hiên ngắm mưa, người đón cô đang trên đường đến.
Mưa càng lúc càng lớn khiến tầm nhìn không rõ ràng, Chung Tẫn không dám lái quá nhanh. Ở ngã tư, xe bị chặn như một hàng đợi dài. Chung Tẫn nhìn về phía trước, đoán chừng phải chờ hai lần đèn xanh thì mới có thể đi được.
Cô tiện tay mở cửa kính xe rồi nhìn ra ngoài, làn đường bên cạnh có một chiếc taxi, bên trong có một vị khách ngồi ở ghế sau.
Anh ta khẽ nâng mắt lên.
Khi bốn mắt chạm nhau, cả hai người đều chớp mắt, sau đó, chỉ thấy cửa xe taxi mở ra, người nọ mang theo túi đựng máy tính, mặc cho mưa xối mà chạy lại đây.
Chung Tẫn cười, giúp anh mở cửa xe: “Luật sư Thường, anh vừa xuống máy bay à?”
Thường Hạo lau đi nước mưa trên mặt, đôi mắt sáng như đuốc, trong lòng vì vui vẻ mà rung động.
Hóa ra, Chung Tẫn trông như vậy!
Mấy hôm trước, anh đột nhiên không thể nhớ nổi dáng vẻ của cô là như thế nào nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.